Hành trình chịch dạo
Thỏa mãn xong xuôi, Phong Liên Tình liền ngoan ngoãn hơn nhiều, nàng giống như một con mèo nhà, quỳ dưới chân Chu Hằng liếm láp con cặc hắn.
Con cặc nhớp nháp tinh dịch và dâm thủy bị nàng liếm đến ngon lành.
Đến giờ phải tiếp tục lên đường rồi.
Chu Hằng vốn định cho Phong Liên Tình vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp nghỉ ngơi, nhưng nhìn cặp mông đỏ bừng đầy dấu tay kia ngúng nguẩy trước mặt, hắn liền không nhịn được liếm liếm môi.
Chu Tiểu Tử, ngươi, ngươi muốn làm gì?
Phong Liên Tình cảm nhận được không tốt, nhưng đã muộn.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình chịch dạo tại nguồn: https://truyensexngan.net
Trong rừng, Phong Liên Tình trần truồng không một mảnh vải kiễng chân bước đi. Cặp vú cao ngạo nhô lên, eo nhỏ cong vút, da thịt trắng hồng, đùi đẹp thon dài, tất cả lộ ra không sót thứ gì.
Mà phía sau nàng, Chu Hằng dùng con cặc thô dài nhét vào lồn nhỏ, mỗi lần đi một bước, hắn liền thúc một cái vào lồn nàng, con cặc cứng rắn như sắt thép lấp đầy âm đạo, khiến Phong Liên Tình bước đi khó khăn, nhưng cũng cho nàng vô vàn khoái cảm không gì sánh nổi.
– Chu… Chu Hằng… ta, ta nứng… ưm… muốn địt… muốn được cặc lớn địt…
Ứng Mộng Phạm hơi thở gấp gáp dựa sát vào Chu Hằng rên rỉ. Lúc này nàng chỉ mặc một cái váy trắng mỏng tang, gần như trong suốt, đôi vú khổng lồ kẹp lấy tay Chu Hằng, đùi đẹp thon dài không ngừng ma sát hắn, nhất là giữa háng ướt đẫm một mảnh càng thêm quyến rũ.
Ngoan, để sau đã, đợi khi an toàn, ta sẽ địt ngươi.
Chu Hằng yêu thương xoa xoa mông Ứng Mộng Phạm, bàn tay hắn rất không thành thật thò vào váy nàng, ngón tay loay hoay kích thích hai mép lồn ướt át.
Ứng Mộng Phạm rên “ưm” một tiếng, liền thỏa mãn tựa vào lòng Chu Hằng.
Xoạt xoạt xoạt, đột nhiên một trận âm khí lạnh lẽo nổi lên, bụi cỏ có tiếng động, đang có vật đi tới!
Chu Hằng ghìm cặc thật chặt vào lồn Phong Liên Tình, ánh mắt như đao, Tử Vong Sâm Lâm này không phải là mảnh đất chết, nghe nói có sinh vật không thể tưởng tượng, ví dụ như người đá, người cây… vượt xa sự tưởng tượng của con người.
Bụi cỏ tách ra, nhảy ra hai nam nhân, khí tức trên người đều ở Khai Thiên Cảnh.
Khai Thiên Cảnh?
Đổi lúc khác, ngay cả Sơn Hà Cảnh cũng không có mấy người dám đi vào trong này, nhưng bây giờ ngay cả Khai Thiên Cảnh cũng xuất hiện, đủ thấy Cửu Dương Sinh Sinh Thảo dụ hoặc lớn cỡ nào.
Hả?
Hai người kia cũng nhìn thấy Chu Hằng địt Phong Liên Tình, hai người lập tức trợn mắt ngoác mồm. Ở nơi này mà cũng có thể chơi gái, thật sự là thần nhân!
Nhưng đám người này cũng không phải chưa từng chơi dã ngoại bao giờ, lúc này ánh mắt lập tức tập trung vào Ứng Mộng Phạm, bởi vì Ẩn Tức Phù, bọn họ tự nhiên không phát hiện được Chu Hằng hùng mạnh, nên ánh mắt đều tập trung vào người nàng.
Phong Liên Tình mặc dù cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng dù gì nàng cũng đang bị nam nhân khác chơi, còn Ứng Mộng Phạm như đóa hoa kiều diễm nở rộ, sắc mặt hàm xuân. Mỹ nhân tuyệt sắc như thế!
Trên mặt bọn họ hiện ra thái độ si mê mất hồn, miệng há ra, có nước miếng chảy xuống, con cặc không tự chủ được lập tức thất thủ, bắn ra một mảnh nhếch nhác.
Đạt đến Đạt tới Khai Thiên Cảnh, vốn là ý chí phải vô cùng vững chắc, bất luận là uy hiếp hay mê hoặc đều không ra gì, giữ vững bản tâm, sẽ không lay động. Như thế này tự nhiên là bởi Ứng Mộng Phạm thật sự quá đẹp, kinh diễm đủ khiến tâm thần người thất thủ!
Hừ!
Chu Hằng hừ khẽ một tiếng, lại như tiếng chuông vang rền, khiến người ta tỉnh ngộ.
Hai người kia lập tức tỉnh táo lại, liếc nhìn nhau, khom người chắp tay hành lễ với Ứng Mộng Phạm, nói:
Không biết tiền bối ở đây, đã có mạo phạm, xin tiền bối thứ tội!
Ứng Mộng Phạm lúc này đầu óc mơ mơ màng màng, trong đầu chỉ có ngón tay điêu luyện của Chu Hằng đang không ngừng vuốt ve khe lồn nàng, còn có hột le sưng lên nhạy cảm. Làm gì có tâm thần chú ý đên hai người.
Còn Chu Hằng bin bọn hon xem là nam sủng của Ứng Mộng Phạm, nghe nói cường giả thường thường đều có sở thích biến thái, lúc này mọn họ đã được lĩnh giáo rồi. Nhưng đối phương lag cường giả Sơn Hà Cảnh, bọn họ nào dám làm càn, đều chỉ có thể coi như không thấy gì hết nói:
Vãn bối cáo lui!
Bọn họ cẩn thận rụt rè nhìn Ứng Mộng Phạm, lại thèm thuồng liếc mắt đôi vú xinh đẹp cùng cái lồn nhô cao của Phong Liên Tình mà rút lui từng bước, thẳng đến khi cỏ cao che lấp thân hình, lúc này mới xoay người bắn lên, nhanh chóng biến mất.
Chu Hằng cũng không để bọn họ vào lòng. Hắn thúc mạnh vào lồn Phong Liên Tình một cái, con cặc hung hăng phun đầy tinh trùng vào lồn nàng, sau đó rút ra ngoài.
Phong Liên Tình giống như được giải thoát, vừa sung sướng vừa tiếc nuối ngã vào lòng Chu Hằng.
Chu Hằng một tay ôm Phong Liên Tình, một tay móc lồn Ứng Mộng Phạm. Hắn cảm ứng cỗ khí âm tà vừa rồi, nhanh chóng tìm tới một tảng đá màu xanh, giơ tay đặt lên, lạnh băng đến xương!
Sao lại lạnh như thế?
Hắn cạy tảng đá lên, ầm, một đoàn âm khí đáng sợ lập tức trào ra, chất khí màu đen tạo thành hình quái vật giương nanh múa vuốt hung hăng nhào về phía Chu Hằng.
Chu Hằng hừ khẽ, phát động Vực, ầm, ngọn lửa tím bùng cháy, bao bọc đoàn khí kia.
Két…
Ngọn lửa thiêu đốt, quái vật hình thành từ âm khí phát ra tiếng gào thê thảm, không ngừng biến đổi hình dạng, gào khóc thảm thiết. Nhưng đó không phải tiếng kêu thật sự, mà là dao động thần thức, người ý chí kém chỉ sợ đã sợ tè ra quần.
Á!
Ứng Mộng Phạm như con thỏ bin kinh hãi, giật bắn lên nép vào lòng Chu Hằng. Mặt nhỏ trắng bệch, khe lồn bỗng nhiên kẹp chặt ngón tay hắn.
Chu Hằng lại hừ một tiếng, ngọn lửa tím càng cháy mạnh hơn, ầm, cuối cùng đoàn âm khí này bị đốt cháy sạch.
Tử hỏa dị biến đã hấp thu địa hỏa, chính là năng lượng chính trong thiên địa, có lực khắc chế vô thượng đối với tà vật, hiệu quả vượt trội.
Không sao, đã qua rồi!
Chu Hằng rút tay ra khỏi váy Ứng Mộng Phạm, nhẹ nhàng vuốt ve mông tròn an ủi.
Ừm!
Ứng Mộng Phạm vẫn rút vào trong ngực hắn, nhưng đã dám quay đầu nhìn lại, sau khi tiêu diệt xong đoàn âm khí kia, cảm giác âm u lạnh lẽo lúc nãy cũng biến mất, làm nàng cũng bạo dạn thêm một chút.
Chu Hằng, lồn ta ngứa.
Ứng Mộng Phạm oan ức nhìn Chu Hằng nói.
Chu Hằng xoa nắn mông nàng, cười bế nàng đặt lên con cặc to dài của hắn. Thân thể Ứng Mộng Phạm lập tức quấn lấy Chu Hằng, nàng giống như con bạch tuộc mềm mại, quặp lấy hông hắn, lồn nhỏ tê dại co rút.
Haa~~~
Hai người cùng rên một tiếng thoải mái.
Xử lý xong Ứng Mộng Phạm, Chu Hằng tập trung nhìn lại, chỉ thấy bên dưới tảng đá đè lên một cổ thi thể, hiện tại cũng chỉ còn mấy khúc xương đen, ở trong này ngay cả thi thể Linh Hải Cảnh cũng không thể bảo tồn được, sẽ bị môi trường đáng sợ ăn mòn nhanh chóng.
Không biết lúc còn sống có tu vi gì!
Trong mấy khúc xương còn sót lại, mọc lên một gốc thực vật kỳ dị cao nửa tấc, toàn màu đen nhánh, thân cây chính mọc bảy cái lá dài, mỏng như cánh ve. Lại nhìn kỹ, trên mỗi một lá đều có hoa văn như đầu lâu!
Cái này coi như là linh thảo hay sao?
Không có gì bất ngờ, vậy chính là thi thể cường giả lúc trước ấp ủ ra linh thảo này, chỉ là linh thảo mọc ra từ trên thân người chết, ngẫm sao cũng làm người ta sinh ra cảm giác rợn tóc gáy.
Không sạch sẽ, không may mắn, quỷ dị âm tà.
Xào xạc!
Tiếng cỏ cây lay động lại nổi lên, Chu Hằng nhướng mày, nhìn ra đằng sau.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Bụi cỏ đằng sau có bảy người bước ra, hai người chính là nam nhân đã xuất hiện trước đó, năm người khác cũng là nam, một người trong đó rất trẻ, diện mạo anh tuấn, bốn người khác lại là lão già sáu mươi, áo bào chia ra tím, xanh, trắng, đen, mỗi người đều toát ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
Quả nhiên có m Minh Thảo!
Là ngươi!
Mấy tiếng nói đồng thời vang lên.
Bốn lão già kia đều nhìn chằm chằm linh thảo màu đen trong hài cốt kia, còn người trẻ tuổi kia lại nhìn Chu Hằng, lửa giận trong mắt bùng cháy như thực chất.
Đây là m Minh Thảo? Nghe cái tên cũng không giống đôt tốt gì!
Ánh mắt Chu Hằng nhìn sang nam nhân trẻ tuổi, tuy rằng hắn không gặp qua khuôn mặt này mấy lần, nhưng võ giả bậc cao ai cũng có được trí nhớ cực tốt gặp qua là không quên, trong lòng hắn lập tức hiện ra một cái tên.
Nghiêm Ứng Long!
Chính là nam nhân lúc ở Thiên Hàng Thành, hạ độc An Ngọc Mị, mưu đồ xấu xa! Sau khi bị Chu Hằng dùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cứu ra An Ngọc Mị, Nghiêm Ứng Long sợ hãi lửa giận của An Nhược Trần, đã sớm chạy khỏi Thiên Hàng Thành, không ngờ tới lại gặp hắn ở chỗ này!
Chu Hằng cũng không phải anh hùng thay trời trừ ác, nhưng Nghiêm Ứng Long ý đồ xấu xa với nữ nhân của hắn, vậy đây là chuyện của hắn!
Cái tên đáng chết!
Nghiêm Ứng Long tức giận quát lên, hắn đúng là hận thấu xương Chu Hằng!
Nếu không có kẻ này, hắn đã sớm thành con rể của cường giả Khai Thiên Cảnh! Nào còn xám xịt chạy xa xứ, đáng giận hơn, là trốn trong một chỗ nhỏ thẳng đến không lâu trước mới gặp được quý nhân?
Hắn hận mà!
Hai tên các ngươi có thể cút!
Lão già áo tím quát Chu Hằng cùng Ứng Mộng Phạm. Ánh mắt hơi kinh diễm, nhưng cũng chỉ lướt qua là thôi, chính hắn cũng có sở thích bị thông đít trong lúc chơi gái, Ứng Mộng Phạm chơi sủng nam giữa rừng cũng là chuyện thường.
Mọi người đều là Sơn Hà Cảnh, bốn đánh một, bọn họ tự nhiên thắng chắc, nhưng đại cảnh giới của mọi người ngang nhau, bọn họ cũng không có khả năng giết được hay bắt giữ Ứng Mộng Phạm.
Nếu là thế, không bằng mọi người lùi một bước.
Mặc dù thèm nhỏ dãi mỹ mạo của Ứng Mộng Phạm, nhưng khi không kết thêm một kẻ thù mạnh mẽ, bọn họ vẫn chọn lý trí.
Hơn nữa, m Minh Thảo cũng chỉ hữu hiệu với võ giả tu luyện tà công như Độc Huyết Tông bọn họ, người khác lấy được cũng vô dụng!
Lão tổ, người kia có thù sâu như biển với Ứng Long, xin lão tổ giao hắn cho Ứng Long xử lý!
Nghiêm Ứng Long lập tức nhảy dựng lên, hai năm qua hắn trốn ở trong góc, thẳng đến gần đây mới được Độc Huyết Tông thu làm môn hạ, cho nên không biết hôm nay Chu Hằng đã có thanh danh cỡ nào.
Theo hắn thấy, Chu Hằng vẫn chỉ là tiểu võ giả mới vào Tụ Linh ngày xưa, không chịu nổi một đòn!
Lão già áo xanh gật đầu, sau đó nói với Ứng Mộng Phạm:
Để tiểu tử kia lại!
Ứng Mộng Phạm lúc này đầu óc ngoài cặc Chu Hằng ra làm gì còn thứ khác, bàng giống như hoàn toàn không nghe thấy gì, gục đầu lên vai Chu Hằng, hơi thơ như lan thổi lên vàn tai hắn. Khiến con cặc Chu Hằng không nhịn được ngọ nguậy vài cái.
Đám lão tổ Độc Huyết Tông thấy Ứng Mộng Phạm coi bọn họ như không khí, lập tức tức giận đỏ mặt, nhưng ngại không biết thực lực đối phương ra sao, mới không trực tiếp động thủ.
Lúc này đang định lên tiếng đe dọa, liền bắt gặp ánh mắt Chu Hằng nghiêm nghị, toát ra một tia sát khí, nói:
Các ngươi đều ở lại đi, trên đường suối vàng cũng không cần cô đơn!
Ha ha, thật là to gan!
Lão nhân áo đen giận quá hóa cười, oai của cường giả nào cho phép một tên nam sủng con con cọ thường!? Hắn lập tức giơ một tay chụp về phía Chu Hằng, hóa thành bàn tay màu đen thật to, mơ hồ có mùi tanh tưởi.
Loại công pháp này, dường như đã gặp qua ở đâu rồi!
Chu Hằng tiện tay búng ra, tuy rằng cùng là Sơn Hà Cảnh, nhưng linh lực của hai người chênh lệch không biết bao nhiêu lần, lão già áo đen kia chấn động mạnh, mặt già liền trắng bệch, hộc một cái phun ra ngụm máu, bình bịch lui lại mấy chục bước liền.
Khè!
Thấy cảnh này, sáu người còn lại của đối phương đều toát ra vẻ kinh hãi.
Nhất là Nghiêm Ứng Long, hắn coi như biết Chu Hằng, rõ ràng tiểu tử kia chỉ mới Tụ Linh Cảnh, làm sao phất tay đẩy lui được lão tổ? Không có đạo lý, điều này tuyệt đối không thể làm được!
Trong nhất thời, hắn cảm thấy đầu óc còn chưa xoay chuyển lại được.
Các ngươi là Độc Huyết Tông đúng không?
Chu Hằng đột nhiên nhớ tới, công pháp của lão già này có cùng nguồn gốc với Thượng Quan Kỳ, Tả Hồng Trần ở Đấu Thú Trường Thiên Hàng Thành! Nhớ tới hai người kia, hắn không khỏi giận dữ tuôn trào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình chịch dạo |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện liếm cặc, Truyện móc lồn, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 08-07-2024 01:30:19 |