Câu chuyện đời tôi
Ánh nắng chiếu vào phòng, tôi lại giật mình thức giấc, lần này có thêm chiếc mền đắp trùm lên ngực. Tôi uể oải đứng dậy vươn vai, người cứng đơ ra vì không quen ngủ ngồi trên ghế. Giật mình xem lại đồng hồ, tự dưng thở phào vì mới 7h sáng. Nhìn xuống bên dưới nhà, chị đang cầm kéo đi vòng vòng khu vườn nhỏ của mình, trên tay còn lại là vài cành hoa đỏ đỏ, hồng hồng. Vệ sinh cá nhân xong xuôi tôi đi xuống nhà, thím ba nhìn thấy tôi tươi cười chào hỏi rồi kêu tôi ra vườn chơi chờ thím làm đồ ăn sáng. Chị cắt hoa xong, giờ đang ngồi trên ghế cắm hoa vào bình, không biết cắm kiểu gì mà cứ có bao nhiêu hoa dồn hết vào, cắm vậy tôi cũng cắm được nói gì chị. – Chị dậy lâu chưa? – Dậy cả tiếng rồi nhóc khùng! – Ừ! – Sáng nay sao? Nhóc tính làm gì? – Chưa biết! – Làm gì mà hổng biết. Ngốc! – Ừ!
Tôi mĩm cười ngồi kế bên dựa lưng vào ghế ngắm nhìn khu vườn nhỏ, thực sự cũng không biết nên làm gì cho hết buổi sáng này. Thím ba mang đồ ăn sáng ra cho hai đứa, là món ăn kiểu tây nhưng không đứa nào rảnh mà dùng tới dao, cứ dùng nĩa cắm vào rồi cắn ăn cho nhanh gọn. – Nếu hổng biết làm gì thì sao hổng làm theo ý mình muốn, cố tỏ ra bất cần làm gì nếu biết mình hổng làm được. Có những chuyện mình muốn làm thì cứ làm, dù sao một lần còn hơn mãi mãi hổng còn gặp được nửa. Trước mặt chị, hổng cần nhóc phải tỏ ra lạnh lùng bất cần đâu, nhóc là ai chị biết mà! Chị mĩm cười vừa ăn vừa nói, tôi im lặng không trả lời. Chị cầm một miếng thịt bên dĩa tôi cho vào miệng mình… – Chị hổng muốn sau này nhóc sẽ phải hối hận đâu. Hihi! Đi! Chị đứng dậy kéo tay tôi. – Đi đâu? – Thì đi ra sân bay! – Nhưng! – Đi! Đây là lệnh! – Nhưng mà chưa ăn… xong…
Chẳng nói chẳng rằng chị kéo tôi chạy vào gara bắt tôi đẩy xe ra, sau lưng là tiếng thím ba vọng theo khi thấy hai đứa chưa ăn xong đã vội vàng chạy xe khỏi nhà. Con đường qua sân bay hôm nay khá thuận tiện, không kẹt xe, càng ít bị dừng bởi đèn đỏ. Qua đến nơi tôi gửi xe sau đó dắt tay chị đi vào khu vực ga quốc tế. – Hổng biết bé Hân đứng ở cổng số mấy nhóc hen. Để chị coi coi!
Chị kéo tay tôi đi lại bảng điện tử, cái này tôi chịu thua, nào giờ đâu có biết tra bảng điện. – A! Thấy rồi, chị đoán bé Hân sẽ đi chuyến đó. Nhưng hổng biết bé Hân đang ở đâu nửa. Nhóc điện thoại hỏi thử coi. – Ừ ừ!
Tôi cầm điện thoại nhắn một tin cho chị Thủy, để chắc ăn tôi nhá máy vài giây để chị biết mà đọc tin nhắn. Một lúc sau chị gọi lại. – Alo em đang ở đâu M? – Dạ đang đứng ở cột số 1. Chị ở đâu? – Đang ngồi chơi ở cột số 8 nè. Em có lại đây hôn? – Dạ được rồi! Chị cứ ở đó, đừng nói Hân biết em ra đây nha. – Sao vậy? – Vì em không muốn có sự cố gì đó vào phút cuối. Chị cũng biết tính của Hân mà. Em ở đây được rồi, chị cứ bình thường là được. – Uhm chị hiểu rồi. Hai đứa đứa nào cũng cứng đầu hết. Bó tay tụi em luôn!
Tôi cúp máy quay qua kéo tay chị chen vào dòng người, đến cột số 6 tôi dừng lại từ từ đưa mắt tìm nhỏ, mất khá lâu đi vòng vòng phía ngoài để kiếm tôi mới nhìn thấy nhỏ Hân cùng nhóm bạn của nhỏ đang đứng trò chuyện với nhau ở gần cột số 8. Tôi kéo chị chạy qua bên đường, tìm một góc thuận lợi có thể nhìn thấy nhỏ để đứng. – Sao nhóc hổng qua bển? – Thôi! Như vầy là đủ rồi. – Có thật nhóc hổng muốn nói chuyện với bé Hân nửa hôn? – Ừ! Nhóc không có gì nói nửa đâu. Với lại đông đủ bạn bè nhỏ ở đó là được rồi, nhóc không nên phá hỏng không khí của họ. – Vậy chị sẽ gọi bé Hân ra riêng cho nhóc nha. – Được rồi nhóc biết chị lo cho nhóc. Nhưng nhóc đã nói để nhóc tự giải quyết chuyện này, chị đừng lo nha. – Uhm! Tại chị… – Khờ quá!
Tôi mĩm cười vuốt nhẹ lên mặt chị rồi kéo chị ngồi bệt luôn xuống đường. Phía bên kia, giữa dòng người đưa tiễn nhau, nhỏ Hân nổi bật lên bởi phong cách mặc đồ đặc biệt của nhỏ, cả nhóm bạn nhỏ cũng vậy, đa số đều có chiều cao tốt và đẹp. Chị Thủy thì vừa nói chuyện vừa lén xoay xung quanh như tìm tôi, có lẽ mãi không thấy tôi đâu chị mới đi ra một góc riêng gọi điện thoại cho tôi. – Alo M đang ở đâu em? – Gần đây, em thấy mọi người rồi! – Uhm chị sợ em kiếm hổng được, đông quá! Em đang đứng chỗ nào? – Đứng gần chị thôi! Chị đừng kiếm em nửa, có gì chút Hân đi xong gặp nhau ngoài cột số 1 nha. – Ok em!
Tôi và chị cứ ngồi im như vậy nhìn nhỏ Hân. Xung quanh, người ta đưa tiễn nhau bằng rất nhiều cảm xúc, có người cười, có người khóc, có người đứng im lặng nhìn về một phía xa xăm, có người lại chăm chú vào một việc gì đó để giết thời gian. – Anh tính ngồi đây hổng gặp con Hân lần cuối hả? Tôi giật mình quay qua, nhỏ Ngân đang đứng kế bên khoanh tay cùng nhìn về phía Hân. – Ủa? Sao em biết anh ở đây? – Chị Thủy nói! Em kiếm anh nảy giờ, tưởng có mình em đứng từ xa tiễn con Hân thôi chớ! Hihi! – Em về Sài Gòn hồi nào? – Tối qua! Ủa anh đi với bạn hả?
Tôi mĩm cười kéo chị đứng dậy. – À! Đây là Phương chị của anh, còn đây là Ngân, bạn của Hân. – Hi Ngân! Ủa sao em hổng lại chơi với bé Hân? Nhỏ Ngân mĩm cười gỡ chiếc kính đen ra kẹp vào trước ngực. – Em làm chuyện có lỗi với tôi, làm sao dám lại gần được chị. – Sao vậy? – Hihi! Em đóng vai ác với anh này nè!
Nhỏ cười tươi chỉ tay vào tôi, chị tròn xoe mắt nhìn Ngân rồi chuyện qua nhìn tôi, không biết chị hiểu gì không nhưng tôi nghĩ chắc từ từ cũng phải kể với chị nghe thôi. – Vậy Ngân cũng ngốc giống tên này hen! Hihi – Dạ!
Cả ba người đều cười khẽ với suy nghĩ riêng sau câu nói của chị. Tôi im lặng tách ánh mắt của mình nhìn sang bên kia, nơi nhỏ Hân cũng dường như đưa mắt nhìn xung quanh tìm một điều gì đó ở nơi đông người này. – Anh có hối hận hôn? – Không em! – Hì! Đẩy một cô gái tốt như vậy đi xa mình mà hổng hối hận sao? – Không! – Anh lạnh lùng ghê! – Không phải lạnh lùng đâu! Tại hắn rất ngốc đó Ngân! Hihi!
Chị lè lưỡi cốc nhẹ vào đầu tôi, nhỏ Ngân cũng cười nhẹ, tôi xoa xoa đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hân. – Anh không có quyền hối hận Ngân à. Chuyện này do anh làm, anh muốn làm, anh đã làm rồi thì anh cũng không được quyền hối hận. – Nhưng em nghĩ có hơi quá đáng với con Hân! Em thấy nó có quyền được chọn lựa nhưng em, chị hai, chị Thủy, nhất là anh đã hổng cho nó được chọn. Em sợ nó sẽ hổng hạnh phúc. – Ừ! Hân có quyền chọn lựa, nhưng anh cũng vậy. Có thể sau này Hân sẽ hận anh, hoặc không bao giờ hiểu cho anh… nhưng anh vẫn vui vì làm điều này. Quan trọng nhất cô ấy đáng có cuộc sống tốt hơn, đồng ý là Hân có quyền chọn lựa riêng nhưng cô ấy không nên vì ai đó mà từ bỏ ước mơ của mình. Cơ hội du học và công việc đó là ước mơ từ nhỏ của cô ấy, cho dù anh có tình cảm với Hân nhiều ra sao, anh cũng không cho phép mình phá hỏng ước mơ của Hân. – Hix! Anh đúng là hết thuốc chữa. Cứng đầu số một luôn. Dù sao em vẫn thấy mình đã tiếp tay cho một việc sai. – Ừ! Sai mà cũng có người tiếp tay, em cũng đâu có mềm đầu hơn anh. – Hihi! Em có lý do riêng mà. – Thì anh cũng có lý do của anh, không phải anh cao thượng gì, chỉ là anh còn một lý do rất rất quan trọng để đẩy Hân đi xa anh. Coi như anh em mình huề. Thôi không nói đến việc này nửa. Đã làm rồi, còn cách vài chục phút nửa là trọn vẹn, anh không muốn có sự cố xảy ra ở phút cuối này.
Nhỏ cười đưa hay tay chụm vào nhau ra lắc đầu với chị tỏ ý bó tay với tôi, chị cũng nghiêm mặt lắc đầu tỏ vẻ đồng tình. Không ai nói gì nửa, nhường chỗ lại cho những ồn ào xung quanh. Thời gian nhẹ nhàng đi qua trước mắt, đồng hồ điểm giờ Hân phải vào chuẩn bị bay. Những cái ôm cuối cùng trước khi đi xa, mọi thứ chợt nhòa trước mắt. Tôi im lặng cho hai tay vào túi từng bước từng bước đi đến một khoảng trống có thể nhìn nhỏ rõ nhất. Có thể thấy Hân cũng đang xoay xoay nhiều hướng khác nhau để tìm, tôi vội nép vào một chiếc taxi đang dừng trước mặt. Tôi đứng đó cho đến khi em quay lưng cầm túi đi vào trong, mỗi bước đi của Hân là một bước tôi tiến gần lại em như vô thức. Đến khi bóng em khuất dần phía sau cánh cổng cũng là lúc bạn bè em phát hiện ra sự có mặt của tôi. – Thằng chó! Mày tới đây làm gì? – Mặt mày dầy quá nhỉ? Tiếc lắm hả? – …Khốn nạn! … Đê tiện!
Những người bạn của em tưởng chừng nhảy vào cho tôi một trận, tiếng họ chửi, tiếng họ mắng nhiếc, mỉa mai tôi làm nhiều người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại, soi mói. Không quan tâm, tôi hoàn toàn không quan tâm, đôi mắt tôi chỉ cố nhìn vào phía bên trong, nơi bóng dáng một người tôi làm đau đang dần xa mờ giữa dòng hành khách đang nhích từng bước. Thêm một người xa, thêm một người vì thằng tôi mà đau, chỉ mong thời gian sẽ nhanh chóng xóa nhòa ký ức trong nhỏ, chẳng mong nhỏ tha thứ cho tôi, chỉ muốn nhỏ sẽ sống tốt hơn mà thôi.
Tiếng máy bay gầm rú phía xa, tôi ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, không biết chiếc máy bay ấy có Hân trên đó không, đôi khi chỉ là sự tượng trưng của việc em thực sự rời xa khỏi tôi, con đường phía trước em sẽ đi, hy vọng bình an và may mắn. Sài Gòn ngột ngạt cái nắng trưa, xô bồ nhưng dường như bình lặng với tôi, bởi tôi bất cần hay bởi tôi không quan tâm đến những ồn ào xung quanh. “…Xin lỗi em, vì tôi không là người em mơ… Xin lỗi em vì tôi đã làm em đau… Xin lỗi em vì tôi đã dối em thật nhiều… ………………………………………………. …Vẫn biết yêu, là sẽ đau khổ trong lòng, nhưng em vẫn yêu tôi không ngại ngần. Muốn nói với em nhưng sao không đành lòng… Vì tôi cũng đã…”
Xin lỗi em!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Câu chuyện đời tôi |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 01-07-2024 12:01:50 |