truyensexngan.net > Chưa phân loại > Câu chuyện đời tôi

Câu chuyện đời tôi

Phần 89
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Tôi nhớ có nói điều gì đó chẳng nhớ rõ, chỉ biết rồi mọi thứ cũng dừng lại, người đó ngồi dậy, im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ. Có vài giọt nóng rơi lên ngực tôi thì phải, rồi người con gái đó rời tôi ra. Miệng tôi đắng nghét khô khốc, cả người nóng hừng hực một cách khó chịu, cơn đau đầu quay quay càng ngày càng nhiều như ai đó đang muốn cạy tung não tôi ra khỏi cơ thể. Tôi chẳng quan tâm, cũng không cố gắng làm gì nửa mà cố nhắm mắt tìm một chút yên lặng ít nhất trên nghĩa đen của những gì cơ thể đang hứng chịu. Say rượu đúng là một cảm giác khủng khiếp. Tôi nghĩ lung tung, miệng lảm nhảm linh tinh những điều chính tôi không thể nghe, càng không biết. Rồi tôi ngủ lại tự lúc nào…

Tôi tỉnh dậy một lần nửa, lần này là bởi tiếng chuông điện thoại báo thức đi học của tôi vang lên. Cố ngồi dậy một cách khó khan, cố tìm lại sự kiểm soát cơ thể mình, trời hửng sáng, vài ánh nắng chiếu vào phòng từ phía cửa sổ. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, quần áo có cả nam và nữ vứt lung tung trên giường. Thấy quen quen, nhìn lại thì giật mình hoảng hốt, là quần áo của tôi. Giờ thì mới nhận ra tôi hoàn toàn khỏa thân trên, chỉ có chiếc quần dính trên người mà thôi. Chẳng nhớ gì cả, vội mặc đồ vào, cố lục tìm trong đầu coi đêm qua mình đã làm gì… không đến nổi ngu mà không nhận ra mình đã làm gì, chỉ là không nhớ mà thôi.

Kiếm vòng vòng giường không thấy cái áo, rối tù mù cả đầu, kệ rót một miếng nước uống cho tỉnh rồi tính tiếp, vừa đưa ly nước lên uống một ngụm thì tôi giật mình sặc rớt cả ly nước xuống đất khi nhìn thấy dáng người ngồi một đống phía cửa sổ mà nảy giờ tôi không quay qua nên không nhìn thấy. Ho sặc sụa, nhìn kỹ lại là nhỏ Hân đang ngồi im lặng ngoài đó, hú hồn làm tưởng ma nữ không. Nhỏ quay qua nhìn tôi rồi lại quay mặt đi nhìn ra cửa kính bằng ánh mắt vô hồn. Tôi nhìn một lượt, người nhỏ chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi đồng phục của quán hôm qua tôi mặc đi đón nhỏ.

Cái áo đối với tôi thì to và rộng thùng thình nhưng với nhỏ thì vừa vặn che người. Nói là vừa chứ cũng chỉ đủ dài che đến phía trên của nhỏ thôi, còn lại đôi chân dài hoàn toàn trống không. Tôi nhăn mặt vỗ thật mạnh vào đầu như tự trừng phạt mình vì đã để chuyện đó xảy ra, đó là điều không thể, không nên và không bao giờ tôi được cho phép xảy ra. Vậy mà giờ mọi bằng chứng trong phòng đều không thể chối cãi. Điều đầu tiên tôi nghĩ trog đầu ngay lúc đó chính là: “M ơi! Mày làm cái chó gì vậy hả thằng khốn!”. – Anh dậy rồi hả? Nhỏ bất ngờ nói nhỏ, giọng nhỏ toát lên vẻ lạnh lùng như chính vẻ bề ngoài của nhỏ ngay bây giờ. Tôi thở nhẹ: – Ừ! Tôi im lặng, nhỏ cũng im lặng, rồi tôi gom quần áo trên giường đem đến gần đưa nhỏ: – Em mặc quần áo vào đi!

Nhỏ nhận quần áo, đưa mắt nhìn tôi bằng ánh mắt khá bình thản. Tôi quay đi nhặt ly nước lên rót them một miếng rồi ngồi xuống giường uống. Nhỏ Hân đứng dậy cởi áo sơ-mi của tôi ra rồi từ từ mặc quần áo của nhỏ vào. – Nhìn người khác thay đồ là rất xấu anh biết không? – Ừ!

Tôi bình thản, chẳng quay mặt đi, cũng chẳng tỏ ra tránh né cảnh nhỏ Hân mặc quần áo trước mắt, thậm chí tôi nhìn rất rõ ràng cơ thể của nhỏ. – Anh mặc áo vào đi! Nhìn chằm chằm vậy? – Ừ!

Tôi cầm chiếc áo từ tay nhỏ từ từ mặc vào. Tất nhiên tôi mặc áo nhanh hơn nhỏ mặc chiếc váy của nhỏ rồi, vẫn còn dư thời gian nhìn nhỏ điều chỉnh lại váy áo. – Anh! – Sao? – Có nhớ đêm qua tụi mình làm gì hôn? – Không! – Vậy thì tốt! Anh hổng cần phải hỏi đêm qua tụi mình đã làm gì với nhau đâu. Đó là chuyện của em, anh hổng cần nghĩ nhiều. – Nhưng… – Có làm gì hay không kệ em. Nhưng anh làm em cảm thấy tổn thương nhiều lắm. – Anh xin lỗi! – Anh có lỗi gì mà xin! Ý em hổng phải là tổn thương cơ thể này đâu mà vì những lời anh nói đêm qua đó. – Anh có nói gì hả? – Anh ở bên em, vậy mà anh lại kêu tên người khác, kêu rất nhiều nửa đó. Anh có biết như vậy…em đau lắm anh biết hôn?

Tôi im lặng thở dài, biết nói gì nửa bây giờ, đêm qua say tôi có kiểm soát được mình nói gì đâu. – Em ghét anh lắm. Ngay bây giờ em chỉ muốn tìm một con dao đâm chết anh cho rồi. Nếu em hổng thể có được tình cảm của anh, thì ngay bây giờ em bắt anh phải nhớ đến em hoài vì cảm giác tội lỗi anh đã làm với em. Đêm qua anh có làm gì em hay không, mãi mãi em sẽ không bao giờ khẳng định rõ ràng với anh. – Ừ! Sao cũng được!

Tôi bật cười, giọng điệu, tính cách không lẫn vào đâu được, đây mới chính là tính cách của nhỏ. Sao cũng được, dù gì mọi thứ cũng xảy ra rồi, tôi không nhớ mình có làm gì với nhỏ đêm qua hay không, không có thì tốt, mà có thì cũng chẳng sao. Tôi nghĩ là chẳng sao thôi còn sự thật có sao hay không thì tạm thời tôi chưa biết. – Vì những lời anh nói đêm qua. Em nhận ra mình không thể làm gì hơn nửa, em cũng nhận ra đến lúc nên cho anh biết mọi thứ. Giờ, em sẽ nói cho anh biết chuyện anh không biết, tin hay không tùy anh.

Tôi thở phì, giá mà biết hút thuốc thì ngay bây giờ tôi cũng rút luôn điếu thuốc ra hút vài hơi cho hợp tâm trạng, hợp hoàn cảnh ngay bây giờ. – Anh có yêu nhỏ Thy hay không? – Có! – Anh quên được nó chưa? – Sao em lại hỏi vậy? – Vì em nghĩ… anh thực sự hổng yêu nhỏ Thy nhiều như anh tưởng. Em biết anh hổng biết điều nay đâu, cảm giác của con gái nói với em là có những thứ tình cảm ở sâu trong tim chính anh cũng hổng biết, nhưng một ngày nào đó em tin anh sẽ nhận ra. Người say thường nói thật, giờ em mới biết lời con Thy nó nói về anh trước khi đi là đúng. Có lần tôi nói lúc anh bị thương nửa tỉnh nửa mê, mấy lúc anh mệt ngủ say nói mớ anh toàn gọi tên một người khác, giờ em mới tin nó hổng bịa chuyện. – Em đang nói gì vậy? Anh… – Anh đừng ngắt lời em. Cũng đừng có tỏ ra bình tĩnh như vậy, khi em nói xong, chưa chắc anh bình tĩnh được như vậy đâu.

Tôi nằm vật ra luôn xuống giường, chẳng biết nhỏ muốn nói gì, thôi thì im lặng nghe nhỏ nói vậy chứ mình gây ra tội tày trời thế này, giờ nhỏ có muốn làm gì tôi thì tôi cũng không dám trái lời. – Con Thy, mọi thứ nó làm với anh hổng như anh nhìn thấy đâu. Nó với anh Quang đã từng nói lời yêu nhau trước anh kìa, nhưng lúc anh xuất hiện, ban đầu tôi chỉ xem anh như một trò chơi trong lúc anh Quang ở xa. Trò chơi nào cũng có rủi ro, nó nói với em là nó đã yêu anh thật.

Anh là người rất khác biệt, nó nói bị tình cảm của anh cuốn theo. Từ nhỏ nó rất thiếu quyết đoán, rất hay dễ bỏ cuộc mọi chuyện nếu hổng có người bên cạnh động viên. Nó thiếu thốn tình cảm vì anh Quang ở xa, thành ra nó mới tìm tới anh, nói đúng hơn anh chỉ là người chen vào tình cảm của anh Quang và nó. Anh có nhớ lúc mẹ nó chuẩn bị đám cưới vì thua bài hôn? Thy nó quyết định sẽ chia tay anh để trở lại với anh Quang, nội nó kêu vậy, từ nhỏ nó nghe lời nội nó lắm. Nó nói với em anh là người để yêu, nhưng nó cần một người như anh Quang để làm chồng hơn, anh biết tại sao nó thay đổi tiếp tục bất chấp tất cả để ở bên anh hôn?

Hổng phải vì tình cảm với anh lớn tới vậy đâu, mà có một người đã khuyên, đã ép, thậm chí là xin nó tiếp tục vững lòng yêu anh. Anh tưởng ở đâu mà nó với em biết quê anh để về với anh lúc anh bị thương bỏ đi vậy hả? Là do người đó chỉ cho tụi em về, chỉ có người đó biết anh ở đâu, hiểu anh đang nghĩ gì, biết hết bạn bè, người thân của anh. Anh tưởng cả nhà con Thy, ba con Thy giàu có như vậy mà để yên cho nó ở với anh là tại họ sợ anh Kha hả? Hổng có đâu, người họ nể chính là người luôn lo lắng giữ gìn tình cảm của anh đó … Người đó chỉ nhỏ Thy mọi thứ, từ anh thích gì, quần áo, đồ ăn… để chăm sóc anh.

Tới lúc mẹ con Thy tự tử, ai cũng hổng ngờ anh mới là người chủ động bỏ cuộc. Anh biết tại sao Thy nó đồng ý chia tay anh mà còn hẹn mười năm hôn? Chính người đó đi chung với em để gặp con Thy, người đó đã xin nhỏ hãy cho anh thời gian để quên nhỏ, mười năm không phải để anh chờ đâu, người đó nói mười năm sẽ đủ để bên cạnh làm anh quên nhỏ Thy và mới đủ thời gian cho anh học hành, trưởng thành làm điều anh thích. Anh có biết một người cao ngạo như vậy mà phải ngồi xuống cầu xin người khác vì anh là sự hy sinh rất lớn hay không?

Em ngưỡng mộ, em ganh tị với tình cảm người đó dành cho anh, vì vậy em mới càng sợ mất anh. Mà sợ cũng vô ích, em thì làm sao so sánh với người đó về những điều người đó làm vì anh chứ, em càng sợ mỗi ngày qua đi nếu em hổng bày tỏ tình cảm của mình, anh sẽ càng gần người đó nhiều hơn. Giục tốc bất đạt mà, càng gấp em càng đẩy anh đi xa mình hơn. Em chịu hết nổi rồi, lúc nào em cũng phải giữ hết bí mật này tới bí mật khác của người đó làm cho anh, em khó chịu lắm anh biết hôn. Tại sao em lại dính vào anh chứ…tại sao em lại đi yêu anh chứ… anh nghe hết chưa, em nói hết rồi đó, anh vừa lòng chưa…

Tôi im lặng, nhỏ thì khóc nấc từng tiếng tưởng chừng hổng thể nói thêm lời nào nửa. Vậy mà được một lúc sau nhỏ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói tiếp. – Anh tin cũng được, hổng tin cũng hổng sao, mai em sẽ đưa anh bức thư của nhỏ Thy, em chưa xé nó đâu. Em biết em nói hết với anh như vậy có nghĩa em tự đẩy anh đi xa em hơn. Nhưng em vẫn làm vì em hổng muốn anh phải chờ đợi trong vô vọng nửa. Người đó nói anh cần có cuộc sống riêng, hãy để anh tự do làm điều anh thích thì anh mới hạnh phúc. Người đó có thể vì anh sẵn sàng âm thầm chăm sóc vun đắp cho tình cảm riêng anh thì em cũng làm được. Em yêu anh nhiều lắm, hổng thua gì ai đâu. Em là con gái, em đã dám sống thật với tình cảm của mình thì anh cũng vậy đi, đừng sống bằng lớp vỏ bất cần đó nửa.

Nhỏ nằm xuống quay mặt qua nhìn tôi, đôi mắt nhỏ không còn lạnh lùng vô hồn nửa mà âu yếm đến lạ. Nhỏ đưa tay vuốt nhẹ lên mặt tôi, rồi dần xuống lồng ngực… – Anh có nhớ hồi trước anh nói với em là nếu anh yêu ai đơn phương thì anh sẽ cứ yêu, sẽ chấp nhận làm mọi thứ để người đó được hạnh phúc hôn? Bây giờ em cũng vậy? Em suy nghĩ cả đêm rồi, em quá hiếu thắng, bốc đồng mà quên mất đâu phải cứ yêu là phải chiếm hữu. – Em! … Anh có đáng để em phải yêu như vậy không? – Đáng!

Nhỏ mĩm cười hôn tôi rất sâu, rất sâu. Rời tôi ra, nhỏ đứng dậy tìm đôi giày cao gót mang vào, bất giác tôi cảm thấy muốn kéo nhỏ trở lại, ôm nhỏ thật chặt, hôn nhỏ thật sâu mặc kệ ngày mai xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ là tôi đang tỉnh, tỉnh táo đến lạ thường chứ không say xỉn như đêm qua. Tôi ngồi dậy nhìn theo dáng nhỏ từ từ bước ra khỏi phòng. – Em hổng nói gì anh cũng biết người đó là người nào đúng hôn, nếu anh mà hổng đoán ra thì chắc anh phải là kẻ vô tâm hạng nhất thế giới ha. À em đổi ý rồi, em chưa bỏ cuộc đâu, anh là tên đa tình nên em tin anh cũng có tình cảm với em. Hihi em tự về đây, anh làm gì làm đi, chắc anh đang sốc lắm chứ gì!

Nhỏ đóng cửa phòng lại. Tôi im lặng đứng dậy đi lại gần cửa sổ nhìn xuống phía bên dưới đường. Gương mặt tôi vô cảm, miệng khẽ nhỏe cười khóe môi. Giá mà ngay bây giờ vẫn ngủ, giá mà ngay bây giờ vẫn say thì tốt quá. Chiếc taxi chở nhỏ Hân lướt đi khuất tầm mắt, tôi quay lại với chiếc giường còn vương mùi cơ thể của nhỏ, mùi nước hoa, mùi rượu và cả mùi mồ hôi nửa, tôi nằm vật xuống cố tìm vào giấc ngủ.

Thông tin truyện
Tên truyện Câu chuyện đời tôi
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện teen
Ngày cập nhật 01-07-2024 12:01:50
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Chuyện năm 13 tuổi (Update phần 20)
Đoản trường côn (Update phần 14)
Đi thăm nuôi tù (Update phần 18) - Vu Sơn
Con đường quan lộ (Update phần 264)
Người trong giang hồ (Update phần 32)
Trường học dâm loạn (Update phần 13)