truyensexngan.net > Chưa phân loại > Câu chuyện đời tôi

Câu chuyện đời tôi

Phần 125
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

– Sao rồi. Tình cảm hai đứa tốt hơn rồi chứ. Dạo này anh có hỏi mà Phương không thèm tâm sự với anh nửa. – Dạ cũng cà lưng cà tưng anh ơi. Hì hì… có mấy bận em tính gọi điện thoại nói chuyện nhưng cũng thôi, hơi ngại. Đàn ông con trai đi nói mấy chuyện đó qua điện thoại cũng hơi kỳ. Em nghĩ từ từ em cũng giải quyết được. – Haha! Nhưng theo anh biết thì có gì giải quyết đâu. Do em cố chấp quá thôi, anh nghĩ em nên mở lòng hơn để sớm nhận ra tình cảm thật của mình. Thủy có nói chuyện với anh nhiều lần nên anh cũng hiểu phần nào. – Em cũng ráng mở lòng rồi đó chứ… nhưng vẫn thấy đầu óc mình nghĩ tào lao đâu không thôi. Với lại em cũng không tin được chị yêu em nhiều tới vậy. Nhiều lúc từ trước giờ em nghĩ có lẽ vì gần nhau quá nhiều nên ngộ nhận tình cảm chị em thành tình cảm trai gái, trước giờ em luôn rất tôn trọng chị, chưa bao giờ em nghĩ đến chuyện đưa mối quan hệ hai đứa em thành tình cảm trai gái luôn. – Em với Phương gần nhau nhiều bằng anh với Phương không? Có ngộ nhận thì Phương phải ngộ nhận với anh chứ làm gì tới lượt em. Anh nói cái này em đừng hiểu sai và buồn anh, nhưng anh nghĩ chắc chắn em cũng nghĩ như anh nên mới không nhận thức rõ tình cảm của mình. Anh nói thẳng so với anh em thua xa nhiều thứ, ngoại hình, điều kiện kinh tế, va chạm cuộc sống, thời gian gần gũi Phương, nhiều thứ khác nửa. Nếu ngộ nhận tình cảm hay xét về khả năng thì anh hoặc ai đó tương đương anh mới xứng với Phương. Nhưng nếu nghĩ như vậy đâu có ai thực sự biết yêu là gì nửa.

Tôi mĩm cười gật gù, không có một xíu suy nghĩ hay buồn vì anh Phong so sánh như vậy cả, sự thật là như vậy, tôi chấp nhận sự thật hiển nhiên, không có lí do gì phải buồn cả. – Em có những thứ mà anh và những người theo đuổi Phương chưa chắc so sánh được. Kể ra thì cũng nhiều, mà em cũng biết tính tình bà cô đó rồi đó. Bà cô nữ hoàng sinh nhật cung sư tử đó em. Kiêu ngạo, ngang ngược, mạnh mẽ số một luôn. Trước khi gặp em, anh vẫn không tin được biết nhiêu anh chàng tốt theo đuổi mà Phương từ chối sạch, đi yêu ai không yêu, lại yêu thằng nào đó ở tuốt Việt Nam. Nhưng gặp và tiếp xúc em rồi anh mới biết vì sao Phương nhất định yêu em. Em nhớ lần đầu tiên anh em mình gặp nhau không? – Dạ nhớ! Lần đó em te tua dữ lắm, đâu quên được. – Đó! Thương tích đầy mình, ốm yếu nhỏ con, vậy mà dám bay xuống hồ cứu Phương. Anh nói thật nếu là người khác, đa số sẽ chần chừ hoặc kêu cứu với anh, đặc biệt trong tình trạng khó cử động của em. Rồi nhé, từ đó anh đều để ý cách em đối xử với Phương, hết mình, hết lòng, quan tâm lo lắng không một chút tính toán. – Anh nói quá. Thì lúc đó em cũng chỉ đối xử với chị kiểu chị em thôi, tính toán làm gì. – Thì chính vì em đối xử vô tư không có tình toán kiểu tán tỉnh theo đuổi chinh phục Phương nên mới dễ làm Phương ngày càng yêu thương em hơn đó. Rồi nửa nhé, nhớ lần đi Đà Lạt Phương bị đụng xe vô cổng nhà không? Anh và anh Chinh nhìn thấy ở em một sự quyết liệt máu lửa mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra với Phương. Anh thấy em bất chấp tất cả, hốt hoảng, không giữ được bình tĩnh khi Phương xảy ra chuyện. Chứng tỏ em đối với Phương là bằng tất cả tấm lòng. Biết anh Chinh đánh giá về em ra sao không? “Thằng đó coi dở dở vậy mà được, kiểu của nó với bé Phương nhà mình là sống chết, giả dụ đứa nào mà đụng tới bé Phương nó uýnh không lại nó cũng uýnh, bất chấp con nhỏ đúng sai luôn đấy”. Nói thật tụi anh cưng bé Phương nhiều khi cũng suy nghĩ đúng sai chứ còn em anh bảo đảm Phương có sai hoàn toàn em cũng bênh Phương không cần biết lí do luôn ấy.

– Anh nói quá. Em cũng thấy bình thường, đưa em lên quá em tự cao cho coi.

– Cái này anh tổng hợp từ nhừng người xung quanh anh em mình nói về em, nhất là từ chính Phương. Còn nửa nhé, bé Hân nói em cũng đã giả bộ mù công nghệ vô tình làm mất dữ liệu máy tính, anh nói để anh nhờ bạn phục hồi cho nhưng đùng cái em bán máy mất tiêu. Quần áo, đồ đạc cũ em đều mang đi từ thiện hết, ban đầu anh nghe thấy bình thường. Nhưng Hân nói em đang từ từ xóa bỏ hết những đồ đạc hình ảnh của bé Thy, em sợ Phương nhìn thấy những thứ đó sẽ lo lắng buồn phiền vì em đúng không? Cái này em khỏi chối, Hân chụp kịp màn hình blog zing của em cho anh xem rồi. Sẵn sàng xóa bỏ kỷ niệm người yêu của mình vì một người chị không ruột thịt, mấy ai làm được.

– Phù! Tôi thở dài ngả người ra ghế gãi gãi đầu.

– Viết lên, xong xóa liền mà cũng bị phát hiện. Hân nhanh tay thiệt. Nhưng nói gì thì nói, em cũng nghĩ do chị là chị, hơi đặc biệt hơn tình cảm bình thường nên em cũng đặc biệt đối xử thôi mà. Dù sao em cũng…

– Anh hiểu. Anh nói nảy giở không phải khơi khơi nhiều chuyện chơi đâu nhé. Nói để em hiểu và bỏ ngay cái suy nghĩ em không xứng, không đáng yêu Phương đi. Em đi hỏi hết tất cả mọi người quen biết hai đứa đi, ai cũng nói em xứng hết. Anh Chinh mới lần đầu gặp cũng nhìn ra em có tình cảm với Phương, nói gì những người hay tiếp xúc với em như anh, Thủy hoặc Hân, kể cả chú thím ba, bé Xíu, anh Kha… có mình em cố chấp không thừa nhận tình cảm của em thôi đó.

– Haizzz cũng oan lắm. Em cũng ráng xác định tình cảm của em đối với chị, nhưng vòng vèo thiệt sự là không dám chắc có phải yêu không nửa. Nói em ngu em chịu, cố chấp hay khùng điên em cũng chịu… nhưng thật lòng em muốn để mọi chuyện tự nhiên, gì thì gì nếu người khác em yêu lâu rồi, nhưng lần này là chị, em không muốn mình lập lại những sai lầm bồng bột tuổi của em rồi sau này làm chị buồn, em không muốn mất chị.

– Em cầu toàn quá rồi đó. Anh hiểu rồi, có thể vấn đề tâm lý của em anh đoán được rồi. Haha, để coi, nếu vậy thì phải để người trong cuộc giải quyết giúp em thôi.

– Hả hả? Là sao anh?

– Được rồi, nếu vấn đề của em như anh nghĩ, chắc chắn chỉ có mình nhân vật ngang ngược kia mới giải quyết được thôi. Đó, người đó đó.

Anh Phong bật cười chỉ tay về phía sau lưng tôi, ngoảnh mặt lại, thì ra là chị đang tung tăng cầm trên tay mấy trái dâu tây vừa ăn vừa tiến đến chỗ anh em tôi ngồi. – Nè nè! Hai tên kia nảy giờ ngồi nói xấu ta hả? – Đâu có, nói chuyện phiếm thôi. Đúng không M? Anh Phong nhún vai nháy mắt với tôi.

– Đó đó, rõ ràng ý đồ đen tối, anh em mấy người hợp nhau quá ha, nói chuyền say sưa như hai bà tám. – Ê đụng chạm tự ái nha Phương. – Xí! Sáng giờ Phong kiếm chuyện với Phương tùm lum rồi đó hen, liệu hồn đó, mai mốt xử tội Phong sau. Giờ vô rinh đồ ra xe phụ coi. Bỏ thím ba làm một mình hả. – Rồi thì đi, làm dữ vậy. Có người mới, hắt hủi Phong chứ gì. – Xí! Còn tên này nửa! Chị liếc mắt chu miệng nhéo tôi một cái rõ đau.

– A đau đau gì nửa đây cô hai. – Bỏ chị xuống đây nhiều chuyện hả. Cởi áo ra. – Này thôi nha, đang không cởi áo làm gì. – Ai cho nhóc mặc áo này hả. Kêu chờ chút người ta chọn áo cho mặc đi chơi, ai cho tự tiện mặc áo này đi xuống đây vậy hả. – Ờ nhưng áo này hôm qua mặc có xíu, còn sạch mà, nè còn thơm chứ bộ. – Hứ! Giờ chị thích nhóc mặc áo chị chọn được hôn? – Bày chuyện quá. Đâu… áo nào… đưa đây. Chị vui là được, chu mỏ lên làm gì, chu cho dữ, mỏ nhọn dữ lắm rồi đó nha. – Hứ! Cắn nhóc chết giờ, chọc chị hả? – Chọc đâu, nói thiệt, mỏ nhọn lắm rồi. – Đồ đáng ghét, nhọn nè, nhọn nè… – Ê đau đau… thôi cho xin, đau, buông ra coi, rách áo bây giờ. – Cho chết, hihi đồ đáng ghét!

Tôi và chị lại giỡn như trẻ con… một cặp đôi vớ va vớ vẩn. Chị chọn cho tôi chiếc áo sơ mi sọc carô đen trắng xám, dạo này có vẻ chị cuồng áo sọc caro hay sao mà mua toàn áo kiểu này. Những đường chằng chéo nhau với nhiều màu sắc cũng giống như tâm trạng tôi như bây giờ. Cố gắng tìm kiếm màu yêu thương của mình dành cho chị. À… hôm nay chị mặc sơ mi trắng dành cho con gái, quần jean cùng màu với quần của tôi.

Chọn váy cả buổi trời, đã đời lại mặc trang phục đơn giản nhất, chị nữ hoàng của tôi từ bao giờ đã không còn là nữ hoàng của những chiếc váy đắt tiền nửa, cái áo sơmi trắng này là áo của tôi chị tự sửa lại thành áo con gái đây mà.

Sài Gòn nắng đẹp, sinh nhật chị mà, phải nắng đẹp thì sắc trắng của hoa cúc trắng mới lung linh rạng ngời được chứ. Nụ cười chị bên cạnh tôi tươi hơn bất kỳ bông hoa xinh đẹp nào trên thế giới, cảm giác lại được bên cạnh chị, được chị lo lắng đến từng cái cúc của chiếc áo sọc carô đang mặc trên người… bình yên lắm. Đi một vòng, trải nghiệm, một chặng đường dài, xa xôi… loanh quanh rồi cũng quay về với bình yên bên màu cúc trắng… hình như… tôi vừa tìm được màu yêu thương của mình…

“Nếu em chọn yêu thương là màu hoa cúc trắng… tôi sẽ tô yêu thương riêng mình bằng những đường sọc carô”.

Thông tin truyện
Tên truyện Câu chuyện đời tôi
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện teen
Ngày cập nhật 01-07-2024 12:01:50
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Đụ máy bay bà già (Update phần 14)
Chị Nguyệt (Update phần 73) - Oceano
Quỳnh Hoa (Update phần 12) - Ngọc Sương
Dì tôi (Update phần 18)
Cháu ơi! Anh yêu em (Update phần 18) - The Sand
Một lần với chị vợ (Update phần 16) - Dream
Địt nhau cực sướng (Update phần 29)
Hoa thơm đánh cả cụm (Update phần 18)