Bánh đúc có xương
Cái thời bom đạn ấy, nói con người ta phải sống vội cũng chẳng sao. Bởi chiến tranh mà, có ai nói trước, biết trước được ngày mai rồi sẽ ra sao đâu. Đấy, như cô Lụa dân quân tự vệ trong đội của Đào đấy. Tuổi mới 17 bảy đã thành bà góa. Chuyện là thế này.
Hôm đó, vào buổi chiều muộn, Đào và Bình đang tát gầu dây cho thửa ruộng thì bọn trẻ con ở trong làng rồng rắn nhau ra hô om tỏi trong khi bà con đang hối hả đưa nước vào ruộng vì hồi chiều HTX mới lấy được dầu trên huyện cho nổ máy bơm nước. Bà con tranh thủ tháo nước vào ruộng, còn những thửa ruộng nào cao thì phải tát nước. Nếu 1 người thì dùng gầu sòng, nếu có 2 người thì dùng gầu dây.
Bọn trẻ chia nhau chạy ra từng đám ruộng, vừa chạy vừa hô:
– Bưu tá về làng bà con ơi! Bưu tá về làng bà con ơi! Có thư chiến trường về! Có thư chiến trường về.
Lần trước bưu tá về làng cũng cách đây ngót nghét 1 tháng rồi. Hồi đó việc thông tin liên lạc còn nhiều khó khăn, một là nghe đài radio, hai là qua thư từ qua lại giữa người đi xa và ở nhà.
Không ai bảo ai, tất cả đều dừng công việc tất tả chạy về đầu làng. Mẹ con Đào cũng thế. “Thư chiến trường”, rất có thể trong những bức thư đó có của bố Thắng thì sao. Tháng trước không thấy anh Thắng gửi thư về, đâm ra cả Đào và Bình cứ thấy lo lo. Không biết có chuyện gì không.
Từ đồng về làng cũng hơn một cây số, cả đoàn người rặt đàn bà, trẻ con và người già nối đuôi nhau tất tả, có người mong quá còn vác cả gầu lên lưng mà chạy. Có người già không đi nhanh được làm đứa cháu phải cõng trên lưng. Ai cũng mong thư chiến trường.
Nhìn qua, tưởng ai cũng vui vì biết đâu có tin tức của người thân, họ hối hả thế cơ mà. Nhưng ở sâu trong lòng, một nỗi lo nặng trĩu trong tâm can, ai cũng lẩm nhẩm cầu mong con họ, chồng họ không có việc gì. Bởi lẫn trong đống thư tay viết vội ấy còn có xen lẫn cả những bức thư được đánh máy, có dấu đỏ, đó là “Giấy chứng tử”.
Mẹ con Đào cũng thế.
Rồi mọi người cũng ra tới đầu làng. Kể cũng lạ nhé. Đầu làng Lở có 2 cây đa mọc hai bên đường, tán xòe rộng chạm vào nhau như tạo thành một cái cổng tự nhiên. Ở phía cây đa bên tay phải còn có một ao nước sâu thăm thẳm, nước xanh mát rập rình đập sóng vào bờ. Tán của cây đa cũng rủ bóng mát xuống một góc ao. Bọn thằng Bình, thằng Quyết thằng Tâm, 2 anh em sinh đôi vẫn thường ra đây nhảy ùm xuống bơi mỗi khi đi học hoặc đi làm đồng về.
Lạ ở chỗ, mấy năm gần đây, ngày nào bom Mỹ cũng trút bom trút đạn xuống cái làng Lở này. Nhà trong làng bị bom đánh nát không biết bao nhiêu cái. Cứ độ dăm nhà thì có 3 nhà kiểu gì cũng vài lần bị bom làm sập, người ta lại phải ra đồng lấy bùn, quện với rơm, dựng mấy cây tre làm cột, mấy nan tre làm tường rồi đắp bùn lên, lại thành nhà. Đồng thì cứ 3 sào Bắc Bộ thì có 1 sào bị bom đánh thành một hũng sâu, nước mưa đến là thành một cái ao nhỏ, lấp mãi cũng chẳng xuể, thành ra nhìn từ trên cao, cánh đồng làng Lở lỗ chỗ như bị voi xéo. Ấy thế nhưng, bom như sợ, giặc Mỹ như né, bom có đánh ở đâu nhưng như có mắt tránh tiệt 2 cái cây đa vào cái ao nước này.
Mấy người già thường kể cho bọn trẻ con như tụi thằng Bình nghe, 2 cây đa thiêng lắm, có ma ngụ bên trong nên bom không dám rơi vào.
Anh bưu tá tuổi độ bốn chục gì đó, có râu quai nón, ngồi bệt xuống một nhánh rễ cây đa mọc trồi lên trên mặt đất, bên cạnh là cái xe đạp budong, có cái chuông trên tay lái. Đằng sau xe quặc hai cái túi bằng vải bao bố to đùng, trong đó toàn thư là thư.
Người làng không ai bảo ai, đến dưới gốc đa thì ngồi phệt xuống ngay ngắn, im lặng chờ được gọi tên người lên nhận thư. Chẳng biết là có thư của mình không, nhưng ngóng thì cứ ngóng thôi.
– Cụ Tứ có thư này.
Gọi tên cụ Tứ, bưu tá thở dài một cái, ánh mắt thương cảm nhìn về phía một cụ bà đầu chít khăn mỏ quạ, hàm răng hở đen xì, hai mép hơi đỏ đỏ vì bã trầu đang vịn vào một cái gậy tre quăn queo như hình ảnh thứ 2 của cụ đứng lên.
Cụ chống từng bước, từng bước đi về phía bưu tá, lẻm bẻm:
– Là thư của thằng Hùng phải không? Tháng trước viết về cho u mấy chữ rồi, tháng này lại có nữa là sao?
Hùng là con út của cụ Tứ, cụ Tứ lấy chồng từ hồi còn chống Pháp, chồng cụ mất trên Điện Biên, theo bác Giáp đánh đồn Tây Điện Biên Phủ rồi hy sinh. Nhưng hai cụ cũng có 4 thằng con trai, cao to khỏe mạnh như câu đa đầu làng. Chống Mỹ, các con cụ cứ đủ tuổi là lũ lượt ra trận hết. 3 thằng đầu đã chết rồi. Cụ đóng khung 3 cái giấy báo tử đặt lên ban thờ, không có ảnh iếc gì, cả chồng nữa là 4. Còn mỗi thằng út là Hùng vẫn còn, nó cũng năng thư về cho u yên tâm. Tháng trước vừa gửi, tháng này lại gửi.
Anh bưu tá chìa bức thư cho cụ, nhìn về phía bờ ao, mấy dảnh bèo tây già mọc thành hoa đang dập dềnh giữa ao, không dám nhìn vào mắt cụ Tứ. 3 cái thư báo tử trước là anh đưa cho cụ chứ có phải ai khác đâu.
Cụ Tứ cầm thư, sờ sờ nắn nắn rồi đưa lại cho bưu tá, cụ có biết đọc đâu cơ chứ, lần nào cũng nhờ người ta đọc cho luôn:
– Đọc cho u nghe đi. Xem thằng Hùng bắn được bao nhiêu giặc Mỹ, bao giờ nó về thăm u?
Nhìn con dấu bên ngoài, anh bưu tá đã biết nội dung bên trong, đặt bàn tay mình lên bàn tay nhăn nheo của cụ, không cầm lại bức thư. Nhìn vào mắt cụ như bảo cụ phải mạnh mẽ lên, tiếng anh nói nhỏ nhưng 2 cây đa như hiểu lòng người, lặng gió, im bặt, chỉ có tiếng rít lên khe khẽ như muốn đưa lời anh nói đi xa, cho cụ Tứ và bà con làng Lở nghe thấy rõ:
– Là… là… là giấy… Chứng tử cụ ạ.
Cả làng im bặt, không ai thở. Cọng bèo Tây đung đưa, cúi đầu. Có con cá rô đớp rễ bèo làm nó giật giật. Long đong.
Cụ Tứ chống gậy, lê từng bước nhỏ về làng. Dáng cụ mong manh, hình như lưng cụ còng hơn một tí làm cái gậy tre keo quắt cong lại như muốn gãy.
Cả làng nhìn theo bóng cụ. Từ lúc nghe bưu tá nói là Giấy Chứng tử cụ chưa nói một lời nào. Cụ cũng không khóc, mắt cụ khô không khốc, hoẵm sâu vào bên trong. À thì, cũng đã khóc hết nước mắt rồi. Làm gì còn nữa đâu mà khóc chứ.
… Bạn đang đọc truyện Bánh đúc có xương tại nguồn: https://truyensexngan.net
Vài bức thư tay được đưa cho các chị, các mẹ, các bà. Nhìn thấy thư tay của người thân, khẽ cười nhưng chỉ dám cười mỉm một tí thôi. Làng vừa có người hy sinh, ai cũng không cười nổi. Nỗi đau của nhà cụ Từ vẫn còn đó, cụ đi rồi nhưng nỗi buồn vẫn man mác đâu đây.
Rồi đến cái Lụa, như bông lúa vừa mới trổ đòng, thiếu nữ vừa trổ mã. Cái Lụa là là đội viên đội dân quân làng Lở, lấy chồng năm ngoái khi tròn 16, chồng cái Lụa lấy vợ xong là lên đường nhập ngũ ngay. Chuyện vợ chồng cái Lụa cả làng đều biết, chả là 2 đứa chúng nó học với nhau, chơi với nhau từ hồi còn cởi chuồng, nhà hai đứa liền thổ, phân chia bằng rặng dâm bụt trồng cho nó có. Hồi nhỏ hai đứa vẫn thường rủ nhau ra rặng dâm bụt hái hoa rồi mút mật. Cứ thế lớn lên, biết yêu rồi yêu nhau lúc nào không hay. Cũng định không cưới đâu, chờ hòa bình rồi cưới nhưng cha mẹ 2 bên cứ ép cho cưới bằng được vì sợ chồng Lụa đi chiến trường rồi chết. Ơn giời, cưới được vài ngày thì chồng Lụa nhập ngũ, hơn 1 năm nay chưa về nhưng cũng kịp để lại cho Lụa một thằng cu kháu khỉnh. Lụa đặt tên nó Chờ. Có lần Đào hỏi sao đặt tên con là Chờ? Lụa chỉ bảo, ở cái làng này có ai là không phải chờ phải đợi đâu chị.
Vừa nhìn thấy bức thư mà anh bưu tá đưa cho. Lụa khóc rống lên, quằn quại. Lại một Giấy chứng tử nữa. Làng Lở hôm nay có 2 đám tang.
Lụa quờ bức thư, vo viên rồi chạy như bay về làng, những đụm đất trên đường làm Lụa vấp ngã, ngã rồi cô lại đứng lên, lại chạy như bay về làng. Cô phải về với thằng Chờ. “Chờ ơi! Con mồ côi rồi. Mẹ và con không chờ được rồi!!!”.
Đến cuối cùng, không có thư của anh Thắng gửi về. Đào và Bình lại gần cố vớt vát xem bưu tá có xót thư của mình, anh bưu tá lắc đầu:
– Không có thư của Thắng đâu. Chắc ác liệt quá không có thời gian viết thư, mà Thắng ở Quân đoàn cơ động, không có hòm thư cố định nên thư về khó hơn. Tôi phải đi sang làng Cam đây. Làng Cam hy sinh nhiều lắm.
Khi anh bưu tá đạp xe lên đường cái quan, một chiếc xe đạp khác ngược chiều hướng về phía làng Lở, người đạp xe mặc áo bộ đội. Mẹ con Đào hước mắt nhìn xem, ồ đó là người quen của Đào, là anh ở trên huyện đội, đã đến ngày tuyển quân đâu, phải ra Giêng cơ mà. Không biết anh về đây có việc gì. Chưa đến đầu làng, anh huyện đội đã ới:
– Đào – Bình! Có thư.
Rồi anh đạp chân lên mảnh cao su ở bánh xe trước để nó hãm lại, vừa xinh đỗ trước mặt Đào và Bình, nói hấp tấp:
– Của thằng Bình. Có lệnh nhập ngũ. Cả thằng Quyết thằng Tâm nhà Nụ nữa. Lệnh tổng động viên, làng Lở đợt này có 3 đứa. Về chuẩn bị đi, 3 ngày sau tập trung ở huyện Đội. Vào Nam luôn.
Bình giật lấy tờ giấy gọi nhập ngũ trên tay anh huyện đội, đọc lướt qua rồi reo lên vui mừng như trẻ con được quà. Cậu bấu vào hai vai mẹ lay lay khoe khoang:
– Mẹ ơi! Con được nhập ngũ rồi, con được nhập ngũ rồi. Con được cầm súng giết giặc rồi.
Nói xong nó chạy như chó phải bả về phía làng, vừa đi vừa hét:
– Cháu được nhập ngũ rồi! Cháu được nhập ngủ rồi!
Để mặc Đào chết lặng như trời trồng, dưới gốc đa. Một cảm giác mất mát một cái gì đó cực kỳ to lớn vừa trỗi dậy trong Đào. Chính bản thân cô cũng không biết nó là cái gì. Chỉ có cảm giác trống rỗng, vô hồn bao trùm lên toàn thân. Cô không biết mình đang ở đâu, mình là ai. Chỉ có có cảm giác cô đơn. Cô đơn và cô đơn!
… Bạn đang đọc truyện Bánh đúc có xương tại nguồn: https://truyensexngan.net
Bình nằm trẻo lơ trên giường, nằm đã lâu mà Bình vẫn chưa thể ngủ nổi. Từ hồi chập tối nhận được giấy nhập ngũ, Bình vui lắm. Nhưng giờ đây, khi bình tâm lại, chỉ còn 3 ngày nữa là lên đường rồi, phải rời xa căn nhà nhỏ này, rời xa cái làng Lở mà cậu gắn bó cả tuổi thơ. Và hơn cả… rời xa mẹ Đào.
Bình bâng khuâng. Cái lần đầu tiên bình chuyển từ “u” sang “mẹ” cách đã tròn 1 tháng, cái đêm trăng Rằm lần trước, hai mẹ con đã ôm nhau trong căn hầm sập ấy. Bình đã lần đầu biết đến “mùi đàn bà”, đã lần đầu tiên được sờ vào bầu vú mập mạp của mẹ, đã lần đầu tiên được sờ vào hai mông nần nẫn của mẹ. Chỉ suýt chút nữa thôi đã được địt mẹ rồi.
Cũng vào cái đêm ấy, lần đầu tiên Bình được nhìn thấy thân thể trần truồng của mẹ Đào lúc mẹ tắm. Cũng là lần đầu tiên Bình biết thế nào là xuất tinh.
Kể từ đêm đó, 1 tháng nay không có chuyện gì lớn xảy ra. Bình cũng không có cơ hội được gần gũi mẹ như lần ấy, không có cơ hội được xem mẹ tắm. Bởi mỗi lần mẹ tắm đều ở trong tấm liếp, nếu muốn nhìn mẹ Bình phải đi sát vào vách tấm liếp rồi dòm qua, Bình không dám.
Nhưng 1 tháng nay, Bình biết bản thân mình thay đổi rất nhiều. Cậu để ý mẹ nhiều hơn. Nhìn kỹ mẹ hơn. Để ý từng thứ một của mẹ, từ mái tóc dài óng ả mà mẹ hay gội bằng bồ kết, từ cái cổ thon dài mỗi lần mẹ cột tóc lên cao rồi búi ở đỉnh đầu. Rồi cả bộ ngực sau lớp áo, đôi mông sau lớp quần. Bình chỉ muốn được một lần nữa chạm vào nó. Cả bướm mẹ nữa, Bình đã được chạm vào rồi, nhưng đó chỉ là khoảnh khắc cái đầu khấc chạm vào một tí mà thôi. Bướm mẹ Bình chưa nhìn rõ, chỉ thấy loáng thoáng chùm lông đen ở phía trước, bên trong nó thế nào Bình vẫn chưa biết.
Những thứ trên chưa kể, nó chỉ là nhục dục mà thôi, hết cơn là hết. Nhưng cái thay đổi lớn nhất chính là Bình lúc nào cũng cảm thấy… nhớ mẹ. Kể cả mẹ đang ở bên cạnh, trong tầm mắt Bình cũng thấy nhớ. Hoặc chỉ là lúc đi đâu đó một lúc thôi, không thấy mặt mẹ là Bình thấy nhớ quay nhớ quắt, chỉ muốn được nhìn thấy mẹ, được nghe thấy giọng nói của mẹ, được thấy bóng hình của mẹ.
Cả tháng nay, không ai bảo ai, tự dưng, cả Bình và mẹ đều muốn ở bên nhau, không rời, như đôi chim non quấn quýt. Mẹ ra trận địa Bình cũng đi theo. Mẹ đi ra đồng làm lúa Bình cũng đi theo. Mẹ đi ra đồng tát nước Bình cũng đi theo, như hồi chiều nay vậy. Hai mẹ con tát gầu sòng, mẹ một bên con một bên, mỗi người một đầu dây cùng vục cái gầu sòng xuống mương nước rồi kéo lên hất sang ruộng, ăn ý đến tận cùng.
Hình như, Bình đã biết yêu.
Rồi 3 ngày nữa, Bình phải đi rồi. Mà Bình biết, giờ đây, ra trận không ai hẹn ngày về. Ra trận, cũng không ai dám bảo sẽ sống mà quay về. Đã đi là xác định chết. Bình có thể còn gặp lại mẹ Đào nữa hay không? Còn có thể viết tiếp những giấc mơ dang dở thủa dậy thì hay không? Câu trả lời có thể là không?
Bình phải làm gì bây giờ? Cậu nửa muốn nói cho mẹ nghe những suy nghĩ của cậu. Nửa lại không dám. Mình là ai, cả làng cả tổng này biết mẹ Đào chỉ là mẹ kế của Bình. Không ruột già máu mủ. Nhưng mẹ kế cũng là mẹ. Mẹ Đào là vợ của bố Thắng, là bố ruột của Bình đấy. Luân thường đạo lý ở đâu khi con lại đi tỏ tình với mẹ kế.
Cứ nghĩ ngợi lung tung như vậy, rồi Bình lại nghe thấy động ở buồng mẹ phát ra. Giống như lần trước, Bình đoán là mẹ lại đi tắm đêm, giống như mẹ vẫn hay làm dạo gần đây. Có hôm, chập tối mẹ tắm, đêm mẹ vẫn đi tắm. Không biết mẹ có bị làm sao không mà hay tắm đêm thế.
Lần này, Bình quyết tâm rình mẹ thêm một lần nữa. Biết đâu, trăng Rằm thế này mẹ lại tắm bên ngoài, không vào tấm liếp nữa. Bình lại một lần nữa được nhìn thấy thân thể mẹ.
Nhưng không, mẹ đi ra trái hiên, lấy cái gầu sòng đeo lên lưng rồi đi lững thững đi về phía cánh đồng. Mẹ đi tát nước? Ánh trăng phủ lên bóng mẹ.
… Bạn đang đọc truyện Bánh đúc có xương tại nguồn: https://truyensexngan.net
“Ù oạp! Ù oạp!”
Đào bắt cơ thể phải làm việc, cô không thể không làm việc. Việc gì cũng được miễn là được làm. Đêm nay, cô lại muốn máy bay Mỹ ném, để cô được ra trận địa. Chứ nằm không ở nhà, Đào cảm thấy ngột ngạt lắm. Không thể chịu nổi. Biết tin Bình 3 ngày nữa nhập ngũ, Đào thấy như mình vừa đánh mất thứ gì đó quý giá lắm. Đàn bà lạ lắm, đã không biết thì thôi, nhưng đã biết dù mới một tí thôi nhưng nó cứ quấn lấy không rời. Cả tháng nay, có lúc nào mà Đào không nghĩ về con đâu.
Từ cái đêm hôm ấy, lần đầu tiên được tiếp xúc với cơ thể của một người đàn ông theo một nghĩa trần tục nhất, rồi còn tạo điều kiện để khoe cơ thể cong tròn của mình cho con xem, Đào luôn tự nghĩ trong đầu, không biết con có suy nghĩ gì. Cơ thể con phản ứng ra sao? Có giống với mình luôn nhộn nhạo, luôn tưng tưng muốn phát tiết hay không?
Càng nghĩ càng muốn, muốn đi xa hơn với con, muốn cho con hết cái cơ thể nhầy nhụa đầy sức sống này. Như vô tình, nhưng lại như cố ý, Đào không muốn rời Bình dù chỉ một phút giây. Cả tháng nay, hai mẹ con dính nhau như sam, lúc nào cũng không rời như đôi vợ chồng trẻ vừa mới tân hôn.
Xa một tí là nhớ, đi một tí là muốn về. Không về không chịu được, trong lòng cứ có cái gì đó thôi thúc phải nhìn thấy con, phải được nghe giọng con, và nếu được, phải gần con để hơi thở của nó phà vào mũi mình. Có như thế mỡi thấy nhẹ nhõm, yên lòng một tí.
Đào nghe mấy đứa con gái tuổi trẻ trong đội dân quân tự vệ kể chuyện, thấy chuyện chúng nó kể hồi biết yêu. Sao Đào thấy giống mình lúc này thế.
Đào lắc đầu, tự trấn an. Gầu sòng dừng lại, Đào lẩm bẩm một mình giữa cánh đồng:
– Yêu là gì? Có giống như thế này không? Lần đầu mình mới có cảm giác này. Không lẽ mình đã yêu Bình rồi sao. Không được! Không được! Bình là con của mình mà. Trời ơi! Sao tôi lại khổ thế này.
Rồi Đào ngồi bệt xuống mép ruộng, hai tay vo viên vạt áo, bàn chân trần hở đến ngang cái đùi nõn đung đưa xuống nước dưới mương. Đào không thể rời khỏi suy nghĩ 3 ngày nữa Bình sẽ ra mặt trận. Như cái Lụa chiều nay ấy, chồng nó ra trận được có 1 năm thì hy sinh, cuộc đời mãi mãi dừng ở tuổi 17. Tuổi đẹp nhất của đời người. Bình có như vậy không? Năm nay Bình sắp 16 rồi.
Bình đi có trở về không? Tình yêu đầu đời của Đào có còn trở lại với cô không? Để 2 mẹ con viết tiếp câu chuyện tình dang dở này. Nói là “câu chuyện tình” không biết có đúng không? Nhưng thôi kệ đi, chiến tranh mà, có khiêng cưỡng một chút cũng chẳng sao.
Đào nhớ lại, đêm đó, Bình nói có 2 nuối tiếc lớn nhất nếu phải chết, một là không được ra trận, hai là chưa biết đến mùi đàn bà. Giờ Bình đã có cái nuối tiếc thứ nhất rồi. Còn cái thứ 2 thì sao? Thực ra Bình chưa biết thực sự mùi đàn bà là gì cả, chỉ khi cái con cu của Bình đâm vào lồn của Đào, khi đó mới thực sự là biết “mùi đàn bà”. Đào có nên cho con thỏa cái nuối tiếc thứ 2 không?
3 ngày nữa con ra trận, 8 phần 9 phần là sẽ hy sinh. Cái làng Lở này, cứ 10 thanh niên ra trận thì báo tử về 8 – 9 cái.
Đào đứng bật dậy. Một sức mạnh nào đó như vô hình nâng cô dậy, phải rồi, cô đã quyết tâm.
Rồi khi Đào ngoảnh đầu lại thì nhìn Bình đứng như trời trồng ngay sát cô, trên bờ ruộng. Hai mẹ con nhìn nhau, ánh trăng Rằm vằng vặc, đồng thanh:
– Bình! – Mẹ!
Hơi thở phà vào mặt nhau. Họ nghe rõ tiếng tim đối phương đập loạn nhịp. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau. Thế giới của họ lúc này chỉ có người kia mà thôi.
– Về nhà đi Bình! Về nhà với mẹ! Mẹ sẽ cho con không phải tiếc nuối bất cứ điều gì.
Nói thật nhanh rồi Đào chạy, chạy về phía ngôi nhà tranh vách đất của mình. Bóng trăng như đuổi theo Đào.
Bình cũng chạy theo.
Chỉ còn lại cái gầu sòng cô đơn bên bờ ruộng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bánh đúc có xương |
Tác giả | Cu Zũng |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ máy bay, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay |
Ngày cập nhật | 06-05-2024 12:25:30 |