Thùy Chi

Phần 41
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Truyện phim luôn đẹp hơn đời thật, như Lan Phương và Tuấn Vũ sau bao trắc trở gian nan rồi cũng được bên nhau… Nhưng chuyện của Thùy Chi và Hào Phong hoàn toàn ngược lại… Mẹ nàng vì chịu đựng cú sốc quá lớn nên bị tai biến. Dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bác sĩ dự đoán bà phải nằm viện điều trị nhiều ngày. Bên cạnh bà chỉ có ông Hải, vì Thùy Chi phải lên đường cấp tốc ngay trong chiều hôm đó để giải quyết hậu quả của tấm hình kia.

Kế hoạch tẩy trắng nguồn gốc cho tấm hình kia được John Trần thực hiện gấp rút. Thùy Chi là nữ chính, như một nửa linh hồn của bộ phim… Việc nàng lộ ảnh khỏa thân không những dẫn đến khán giả tẩy chay, mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định phê duyệt công chiếu của bộ phim. Nếu không có biện pháp hiệu quả, Thùy Chi có thể đối đầu với một mức phạt hợp đồng lên đến vài tỷ đồng vì vi phạm điều khoản bảo vệ hình ảnh cho bộ phim trước và trong thời gian công chiếu.

Chiếc Mercedes đen theo hướng cao tốc lao nhanh về hướng Long Thành. Điểm đến của John Trần và Thùy Chi là Long Hải, nguồn gốc của tình yêu và mầm mống của tai họa. Thùy Chi im thin thít, khép hờ hai mắt như ngủ, vì quả thật nàng không biết nói gì với ông. Dù chuyện này có giải quyết ổn thỏa được hay không, Thùy Chi cũng rất biết ơn John Trần. Chợt điện thoại John Trần kêu bíp bíp một loạt dài… Ông rút điện thoại ra, đưa sang cho Thùy Chi:

– Anh nghĩ là tin nhắn viber của Hào Phong… Cậu ta gửi hình của em cho anh…

– Hình gì ạ ?! – Thùy Chi nhíu mày hỏi.

– Toàn bộ số hình cậu ta đã chụp ở Long Hải… – John Trần nhìn sang Thùy Chi, giọng trấn an. – Anh có yêu cầu Hào Phong xóa mặt em…. Chỉ để lại người… Không biết em có ngại không, nên tốt nhất anh đưa máy cho em.

– Em còn ngại gì với anh được đây… – Thùy Chi lí nhí, mặt hơi đỏ lên.

Thùy Chi nhìn những tấm hình trong máy John Trần. Người con gái khỏa thân nằm trên chiếc ghế tình yêu nệm trắng đó chính là nàng, nhưng khuôn mặt được Hào Phong che đậy bằng hình những trái tim nhỏ. Anh còn nhắn thêm một tin… “Anh nhắn Thùy Chi yên tâm, em đã xóa toàn bộ mình của nàng trong máy…” Thùy Chi im lặng đọc đi đọc lại hàng chữ đó. Lòng nàng chợt như mất mát hụt hẫng. Thế là hết. Hào Phong cũng đã xóa sạch hình bóng nàng trong tim anh. Thùy Chi chợt nhận ra tương lai phía trước của mình thật mông lung không phương hướng.

Nhìn thấy ánh mắt lạc lõng u ám của Thùy Chi, John Trần muốn đánh lạc hướng suy nghĩ của nàng. Hào Phong đã kể ông nghe qua điện thoại rằng Thùy Chi kiên quyết muốn chia tay…

– Tại sao em không hỏi kế hoạch của anh là gì nhỉ ? Em tin tưởng anh vậy sao ?! – Ông chợt hỏi.

– Em tin anh.

Thùy Chi chỉ nói đơn giản như vậy, cũng đủ làm John Trần mát dạ mát lòng. Không uổng cho ông xôn xáo hết sức trấn an các đại diện Cty Đông Á. Chuyện này xảy ra, John Trần và cả ông Khải Nguyên chịu áp lực rất lớn trước các cổ đông của công ty.

– Để tẩy trắng dư luận rằng chuyện này không liên quan đến em, chúng ta cần một lô series hình giả cũng giống y như vậy… Vì không biết Angela Tuyết Trinh tổng cộng lấy được bao nhiêu tấm từ máy Hào Phong. – Ông ngưng một chút, rồi nói tiếp.

– Anh đã nhờ Kenny Phạm… Bạn thân của anh, cũng là nhiếp ảnh gia có tiếng ở Mỹ… Ông ta sẽ tạo ra một series hình giả vẫn với thân hình của em, nhưng dùng một khuôn mặt mẫu nữ ghép vào… Và để bảo đảm tính chân thật của lô hình mới, hình cần chụp tại cùng một địa điểm, cùng mốc thời gian để lấy sáng phù hợp nhất… Ông Kenny và ê kíp cũng đang trên đường ra Long Hải.

Thùy Chi mặt đỏ bừng nghĩ đến cảnh mình phải tạo dáng khỏa thân trước bao nhiêu người đàn ông lạ mặt. Thậm chí trong vài pô hình, nàng đã cố tình phơi bày nơi thầm kín nhất trước Hào Phong, khi đó nàng còn ngượng chín cả người. Nói chi là…

– Nếu… Nếu đã dùng hình ghép… – Thùy Chi ấp úng. – Tại sao không dùng những tấm hình trong máy anh để ghép ?!

– Haizz… Đâu đơn giản như vậy! – John Trần thở dài, kiên nhẫn giải thích.

– Phân biệt hình ghép và hình thật có 3 điểm quan trọng. Một là ánh sáng… thứ hai là màu da… và điểm thứ ba cực kỳ khó là “noise”… Một tấm hình được chụp từ iPhone vốn đã có chất lượng kém, zoom vào thấy rất nhiều noise… Khi ghép một khuôn mặt mới, xóa đường ghép sẽ lộ ra hai chất noise không giống nhau… Cho dù mẫu thay thế cũng được chụp bằng một cái iPhone khác… Vậy thì mọi việc đều vô nghĩa, thậm chí báo giới còn cười chúng ta.

– Để có những tấm ảnh ghép hoàn hảo, hầu như không thấy lỗi… Nhiếp ảnh gia phải chụp cả em và gương mặt mẫu cùng một tư thế, một thời điểm, cùng một địa điểm, độ sáng tự nhiên hoặc cưỡng bức như nhau… dùng một ISO… thậm chí cùng khẩu độ, tốc độ màn trập… Nói ra hết thì rối ren lắm… Sau đó, dùng tấm ảnh gốc file lớn đã xử lý ghép resize thành file nhỏ sẽ cực khó tìm ra lỗi…

– Rồi mình cung cấp cho báo chí sao ?! – Qua những thuật ngữ kỹ thuật của John Trần, Thùy Chi cũng thấy khá tin tưởng vào kế hoạch này.

– Không… Trời ơi… Ha ha… Vậy chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này” ?!

John Trần bật cười sảng khoái. Thùy Chi thì ngượng vì sự ngây ngô của mình.

– Anh sẽ nhờ Kenny thêm watermark rồi đăng lên website của anh ấy… Một series hình khỏa thân của một người mẫu nữ giấu tên… Quan trọng là mốc thời gian phải điều chỉnh lùi lại vài tháng trước… Kenny sẽ là người lên tiếng biện minh với báo chí rằng tấm hình kia là hình fake… Bị chỉnh sửa trên source hình gốc bị đánh cắp của anh ấy… để chứng minh, Kenny sẽ đưa cho báo giới một series hình… dĩ nhiên là những tấm hình giả đã được phù phép thành thật.

Thùy Chi thở hắc ra một hơi cho bớt căng thẳng, nàng thấy mình và John Trần như đang tham gia vào một cảnh trong phim Mission Impossible của Tom Cruise. Kế hoạch này thành công có thể mang Thùy Chi trở lại cuộc sống bình thường như chưa từng có gì xảy ra… Nhưng nếu không thành công… Thùy Chi rùng mình lo lắng. Hiện giờ nàng thậm chí không dám mở điện thoại, vì chắc rằng có vô số tin nhắn của bạn bè hỏi thăm. Hỏi thăm là phụ, xác thật tấm hình đó mới là thật.

– Chi phí… Chi phí cho việc này là bao nhiêu ?! – Thùy Chi chợt hỏi.

– Em không cần quan tâm… Ông Kenny là bạn anh nên giúp vậy thôi…

John Trần nhúng vai điềm nhiên, nhưng quả thật ông không muốn nói sự thật. Trên đời làm gì có chuyện một nhiếp ảnh gia tiêu chuẩn quốc tế chụp hình hai ngày không thu phí chứ ?! Nhưng tất cả chi phí chụp hình, thuê mẫu, khách sạn cho đến ăn uống… tất cả đều không phải do ông, mà là Hào Phong chi trả. Anh ta còn dặn dò ông không được nói với Thùy Chi.

– Làm sao giúp không được ?! – Thùy Chi nhíu mày thắc mắc.

– Haizz… Đã bảo em đừng lo mà… Nếu có chi phí gì đó, anh sẽ báo em… Được không ?!

Chiếc xe John Trần chạy thẳng vào dốc đỗ của khách sạn Seaside Beach Resort. Thùy Chi bước xuống, tâm trạng hơi ảm đảm nhìn quan cảnh quen thuộc ngày nào như mới xảy ra hôm qua. Nàng còn nhớ chiếc mô tô đen của Hào Phong đậu dưới dốc, anh dắt tay nàng đi lên từng bước vừa nói cười vui vẻ. Nàng còn nhớ cả sự ngượng ngùng đi mấy cô tiếp tân nhìn thấy ngày sinh trong chứng minh của nàng, lén lúc cười với nhau. Nàng nhớ rõ cả gian phòng đó đi thẳng vào một lối nhỏ lót đá xanh, hai bên cây cao qua đầu mát rượi….

Thùy Chi im lặng đeo ba lô đi theo John Trần. Ông lấy hai chìa khóa phòng, đưa sang cho Thùy Chi một câi, hỏi:

– Em nhìn xem phải đúng số phòng này không ?! Anh đã hỏi Hào Phong, cậu ta chỉ nhớ loáng thoáng như vậy…

– Em nghĩ là đúng… Em còn nhớ. – Thùy Chi trả lời.

– Tối nay có thể phải chụp đến khuya… Vì thế chúng ta ngủ luôn ở đây, sáng mai về… Anh.. – John Trần như muốn nói thêm gì đó, nhưng ngừng lại, bước đi trước.

Thùy Chi thoáng mỉm cười nhìn theo bóng lưng cao lớn của ông. Nàng biết ông định nói rằng, “anh và em mỗi người một phòng riêng”… Nhưng có lẽ thấy ngượng vì mình muốn giải thích một điều đương nhiên, ông lại thôi.

Thùy Chi ngồi thừ người trên giường. Tay nàng mân mê vuốt ve tấm drap giường màu kem mềm mại… Đôi mắt nàng ươn ướt đỏ hoe nhìn chiếc ghế uốn lượn màu trắng đặt bên khung cửa sổ.

“Người ta gọi nó là… ghế tình nhân… Ghế này chuyên dùng cho nam nữ ân ái… Có thể làm đến mấy chục tư thế khác nhau…”

Tiếng nói của anh còn vang bên tai… Thùy Chi bật cười, nhưng nước mắt cứ chảy dài trên mặt.

– Anh ơi…

Thùy Chi úp mặt xuống giường, đôi vai run rẩy nức nở. Nếu giờ phút này, Hào Phong có mặt ở đây… Có lẽ nàng không kềm được lòng mà úp mặt vào anh… Nàng sẽ khóc, khóc thật nhiều… Sẽ mắng anh trăng hoa… Trách anh không biết giữ gìn hình ảnh riêng tư của nàng… Và tha thứ cho anh.

“Cộc cộc…”

Tiếng gõ cửa làm Thùy Chi bừng tỉnh, nàng vội lau nước mắt quay lại.

– Em không đóng cửa sao ?! – John Trần mỉm cười đứng ngoài phòng.

– Dạ, em quên… Anh vào đi… – Thùy Chi đứng lên khỏi giường.

Đi sau John Trần là một người đàn ông dáng người tầm thước, râu quai nón, tóc đen nhưng thưa thớt… Ánh mắt ông ta rất sáng nhìn Thùy Chi từ trên xuống dưới như đánh giá người mẫu của mình.

– Đây là ông… À thôi… Nên gọi là anh Kenny Phạm… Còn đây là Thùy Chi… – John Trần giới thiệu.

– Dạ, em chào anh. – Thùy Chi mỉm cười nhẹ nhàng.

– Chào Thùy Chi… Gặp em bên ngoài anh mới thấy là iPhone chụp hình kém thật đấy… Ha ha… – Kenny vui vẻ pha trò.

Thùy Chi đỏ mặt, nàng biết ông ta nói đến điều gì. John Trần cười tủm tỉm:

– Anh mới đưa anh Kenny xem qua hình của em…

– Sao ?! Anh thấy làm được không ?! – John Trần hỏi Kenny.

– Thật ra, tôi chưa làm chuyện như thế này bao giờ… Nhưng theo lý thuyết là được thôi…

Có tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, Thùy Chi toan hỏi thêm liền ngừng lại. Một nhóm hai người thanh niên dừng lại trước cửa phòng. Họ đặt xuống rất nhiều thiết bị máy móc.

– Lan Phương đâu ?! – Kenny chợt hỏi hai người thanh niên.

– Lan Phương ?! – Cả Thùy Chi và John Trần đều ngạc nhiên nhìn nhau.

“Đây… Đây nè… Trời ơi…”

Bên ngoài vang lên một giọng miền Bắc ỏng ẹo ngọt như mía lùi kèm theo tiếng than thở hổn hển:

“Hai anh đáng ghét, không chịu xách đồ cho em… May là có anh này xách dùm em đó…”

Thùy Chi tò mò nhìn ra cửa. Một cô gái khá xinh đẹp, dáng người hao hao tương đương với nàng, đặc biệt mái tóc dài đen bóng tự nhiên lại càng giống nàng. Thùy Chi biết cô ấy sẽ là thay thế gương mặt của mình. Nhưng mới nghĩ đến đó, nàng liền chết sững khi thấy một người thanh niên cao ráo phía sau lưng cô gái. Minh Kha mặt mày đỏ bừng khổ sở đeo khắp người toàn giỏ xách, máng lên cả cổ anh…

– Này… Tôi bỏ xuống đây nha… – Anh nói với cô gái.

– Dạ, em cảm ơn anh… Anh dễ thương mà còn đẹp trai như thế… Ưm… – Cô gái đặt lên má Minh Kha một cái hôn thay lời cảm ơn.

– Hi hi… Ha ha…

Thấy gương mặt ngượng ngùng đỏ bừng của anh, Thùy Chi, John Trần và Kenny không ngăn được cười phá lên. Ngược lại, Minh Kha không ngạc nhiên gì, chỉ loay hoay bỏ đồ xuống.

– Sao anh Kha lại ở đây ?! – Thùy Chi chợt hỏi nhỏ.

– Em có tin cậu ta không ?! – John Trần không trả lời, chợt quay lại hỏi.

Thùy Chi không biết nói gì, chỉ gật gật đầu.

– Mới nảy trên đường anh có tin báo… Sáng mai anh có một cuộc họp quan trọng ở Bộ… liên quan đến thủ tục cấp phép công chiếu bộ phim. Anh nghĩ phải có một người em tin tưởng ở lại bên em…

Thùy Chi hơi cúi đầu. Nàng hiểu ra khi nảy John Trần đã muốn nói chuyện này… Ông thuê phòng cho Minh Kha, không phải cho ông. Lòng hơi lo lắng nao nao một chút, dù sao đối với Thùy Chi vào lúc này Minh Kha không thể thân thiết hơn John Trần.

– Thật ra… người thích hợp nhất với em là…

– Không sao… Có anh Minh Kha là được rồi… – Thùy Chi cắt ngang lời John Trần.

– Chào em… – Minh Kha vuốt lại mái tóc bị giỏ túi xách cày xới rối tung, chỉnh lại gọng kính cận bước đến bên Thùy Chi.

– Thật phiền anh quá… Em…

– Không phiền, không sao… Anh rảnh lắm.

Minh Kha cười toe toét, khoe hàm răng trắng đều như ngọc. Thùy Chi cũng hơi sững người vì chợt phát hiện anh cũng rất đẹp trai… Có thể không lãng tử đàn ông như Hào Phong nhưng lại mang một vẻ quyến rũ của thông minh trí tuệ.

– Đây là Lan Phương, người mẫu chụp thế cho Thùy Chi… – Kenny Phạm giới thiệu.

John Trần và Thùy Chi chợt quay nhìn nhau mỉm cười. Đây có lẽ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đầy thú vị… Thùy Chi đang thực hiện kế hoạch này để cứu nhân vật Lan Phương trong phim, bằng cách nhờ một Lan Phương khác ngoài đời thật.

– Còn đây là ekip chụp hình của tôi… – Ông đưa tay qua giới thiệu người thanh niên cao lớn. – Tuấn là trợ lý ánh sáng, kỹ thuật.

– Còn đây là chị Hoa. – Tay ông lại chỉ người đàn ông cục mịch bên cạnh. – Là người phụ trách hóa trang.

– Chị Hoa ?! – Minh Kha lẩm bẩm một mình.

– Đúng rồi, là chị Hoa… Đẹp như hoa vậy đó… Chị để ý em rồi đó nha…

Không ngờ người đàn ông kia lại nói một giọng ẻo lả the thé như hoạn quan, mọi người không kềm được cười phá lên.

– Nếu tôi đoán không sai… Chỗ đó là nơi chụp hình trước đây ?! – Kenny chỉ tay về chiếc ghế tình nhân.

– Vâng… – Thùy Chi cúi đầu nói khẽ.

– Vậy được rồi… – Kenny gật đầu. – Tiến hành luôn đi…

Kenny Phạm vừa nói, hai người trong đoàn xách đồ bước thẳng vào phòng. Thùy Chi hồi hộp ngồi trên giường nhìn nhóm người bắt đầu setup mọi thứ. Ban đầu, họ so sánh với hình cũ… Điều chỉnh lại rèm cửa, chiếc ghế, các vật dụng trong khung hình thật sát sao… Kenny dùng một chiếc iPhone tính lại góc chụp cũ, sao cho thật khớp không thiếu sót gì với cảnh cũ. Đánh dấu trên sàn nhà. Ông lại trải ra sàn bộ ống kính, liên tục thay qua thay lại để tìm ra một frame chính xác nhất.

– Full frame cần crop xuống một chút là được… – Ông gật gù.

Sau lại bật hết công tắc đèn, dùng thiết bị đo độ sáng, lại dùng một chiếc iPhone chụp hình để so sánh với hình gốc… Lại chụp bằng máy ảnh, thay lense để đổi tông màu… Lần này, có vẻ không suôn sẻ lắm, Kenny hơi nhíu mày gọi John Trần và Thùy Chi lại.

– Theo tôi dự đoán, bộ hình đó được chụp vào khoảng từ 17h45 đến 18h15 từ giữa tháng 9 đến cuối tháng, đúng không ?!

Thùy Chi ngạc nhiên vì câu hỏi của ông, thật sự nàng chỉ nhớ rằng lúc đó hình như bên ngoài trời đã tối. John Trần cũng không rõ chuyện này, nên chỉ nhìn qua nàng.

– Chúng ta có một vấn đề nho nhỏ… – Kenny gật gù nói tiếp. – … tại khu vực biển như Long Hải vào khoảng thời gian trên, mặt trời thường bắt đầu lặn lúc 17h45. Nhìn lướt qua tấm hình có thể nghĩ là chụp ban đêm, trong phòng ngủ, nhưng phía góc hình vẫn còn một nguồn sáng khác…

Kenny nhìn vào một thiết bị như la bàn điện tử xoay xoay các chỉ số liên tục nhảy trên theo hướng ông bước đi.

– Khung cửa sổ này hướng Nam chếch Đông, cuối tháng 9 hàng năm, tia nắng sẽ cắt ngang mặt biển đổ lên tấm rèm này… Và dừng ở đó đến tắt đi khi mặt trời lặn hẳn.

– Vì ánh sáng ráng chiều lúc nào cũng rất mạnh… Góc camera iPhone chụp thời điểm đó bị nhiễm sáng một chút trên góc trái trên cùng… của tất cả tấm hình.

– Thì sao ?! – John Trần nhíu mày hỏi.

– Ông xem đồng hồ xem… Bây giờ đã 17h40… Có tia nắng nào không ?! Nếu là tháng 9, giờ này tối thiểu đã phải bắt đầu từ góc xa kia… Sau từ từ chuyển lên đây… Chúng ta thiếu một nguồn sáng tự nhiên… Đèn hắc sáng dĩ nhiên là tôi có… Nhưng không thể thật như tự nhiên được… – Kenny trầm giọng nói.

Ông ta nhìn qua ánh mắt lo lắng của Thùy Chi, nói:

– Tấm hình không thể hoàn hảo được… Nếu có chuyên gia vào cuộc… Họ sẽ thấy sự bất tương đồng của hai nguồn sáng.

Thùy Chi mím môi, nín lặng. Minh Kha lúc này từ ngoài ban công bước vào, nét mặt anh hơi vội vàng, nói gấp:

– Tại sao không chọn địa điểm khác để đón nắng vào cửa sổ ?!

– Là sao ?! – John Trần hỏi lại.

– Anh John không thấy các phòng bungalow ở đây được xây dựng vòng cánh cung theo bờ biển à ?! Phòng này không được thì chọn phòng phía bên kia sẽ có ánh nắng vào… Các phòng loại này tôi nghĩ trang bị nội thất đều như nhau thôi…

– Phải… Phải… Cậu thông minh lắm…

Kenny vỗ vai Minh Kha hô lên vui vẻ. Ông chạy ào ra ban công nhìn. Thùy Chi mỉm cười thật tươi với anh. Còn John Trần giơ ngón tay cái với anh. Kenny bước vào nói:

– Không kịp rồi… Dãy phòng bên kia, nẵng đã đến sát khung cửa. Trong khi chúng ta còn phải định hướng phòng, thuê phòng, chuyển thiết bị… Chúng ta phải dời qua chiều ngày mai thôi…

– Vậy… – Thùy Chi nhìn qua John Trần, rồi lại nhìn Minh Kha.

– Anh không sao… Nghỉ thêm một ngày thôi mà… – Anh ta vui vẻ nói.

John Trần gật gật đầu, nói với Thùy Chi:

– Nếu cuộc họp kết thúc suôn sẻ, trưa mai anh ra thay cho Minh Kha…

– Bây giờ, đang có nắng phải tranh thủ nhờ khách sạn mở các phòng sẵn có bên đó, để tôi lựa chọn… – Kenny nói xong đi thẳng ra ngoài, John Trần chỉ biết hấp tấp đi theo.

Minh Kha đứng lại bên cạnh Thùy Chi, chợt nói:

– Thật ra, John Trần không cần chạy ra đây thay anh đâu… Anh sẵn lòng mà…

Thùy Chi nhìn anh ta ánh mắt hơi vui vẻ, chợt chuyển sang buồn bã, hỏi:

– Sau đêm đó nghe chuyện em thú nhận… Anh vẫn sẵn lòng sao ?!

– Chuyện đó, chuyện đó đâu có gì… Mỗi người đều có một nỗi khổ riêng, không ai hoàn hảo cả… Quan trọng là sau này anh muốn em chia sẻ với anh, đừng giấu giếm anh chuyện gì hết, được không ?!

– Hi hi… Cái gì vậy ?! – Thùy Chi che miệng, tiếng cười giòn tan. – Em quen anh lúc nào mà phải chia sẻ với anh chứ ?!

– Anh nói trước vậy mà… – Minh Kha gãi gãi đầu, cười xòa.

– Nhưng từng lời anh nói đều chân thật…

Thùy Chi nhìn lên ánh mắt sáng rực chân tình của Minh Kha, chợt tim nàng hơi xao động rung chuyển. Lời anh ta vừa nói, dường như không phù hợp lắm với mối quan hệ hiện nay của hai người… Lời nói đó lẽ ra nên thốt lên từ miệng của Hào Phong. Nàng quay mặt đi tránh ánh mắt Minh Kha.

Thông tin truyện
Tên truyện Thùy Chi
Tác giả 69deluxe
Phân loại Chưa phân loại, Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Thuốc kích dục, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh
Ngày cập nhật 17-06-2024 05:37:06
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Địt gái có chồng (Update phần 16)
Tình trẻ của mẹ (Update phần 33)
419 (Update phần 23)
Bà trẻ (Update phần 13)