Số đỏ

Phần 94
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

“Reng… Reng…” – Tiếng báo thức điện thoại kêu vang.

“Phịch”.

Một tiếng phịch lớn vang lên như một bao gạo 45kg rơi xuống sàn nhà. Tôi giật thót mình, bật dậy. Cô Ngọc Nhi cũng ngồi dậy, dụi dụi mắt…

“Ngọc Trâm…” – Cô Ngọc Nhi hét lên, kéo chăn trùm kín cơ thể.

“Ai ui…” – Chị Ngọc Trâm ngồi trên sàn nhà cả người trần trụi, xoa xoa mông.

– Em… sao em ở đây?! Trời ơi… – Cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng, gắt hỏi.

– Em ngủ đây cả đêm… Phong đâu có ý kiến gì… – Chị Ngọc Trâm bẽn lẽn, nhào lên giường, cả người trần truồng co rút vào lòng tôi.

– Em… em biết Ngọc Trâm xuống đây?! – Cô Ngọc Nhi quay qua tôi hậm hực hỏi.

– Sao em biết được?! Em ngủ mà. – Tôi nhúng vai làm mặt vô tội.

– Xạo… em không biết sao cứ sờ sờ ngực chị hả?!

– Ah… cái đó… cái đó… là phản xạ tự nhiên nha… Ha ha…

– Phản xạ gì mà sờ hết bên này rồi chuyển qua bên kia hả?!

– Ặc… Có nữa hả?! Thật là ngại quá… Ha ha…

– Hừ… Đáng ghét…

– Cho chết… Xem còn chối không?!

– Ây da… Đau quá… Ấy ấy… Đừng nắm nó… buông tay… Cứu mạng…

… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: https://truyensexngan.net

Một tuần sau.

Ra quân.

Hôm nay, đội bóng trường Phương Nam ra quân trận đầu tiên đá vòng loại Giải thi đấu bóng đá các trường Trung học toàn thành. Từ thứ Sáu, cả trường đã sôi nổi bàn tán về thông báo mới của thầy Hiệu trưởng: “Kêu gọi các bạn học sinh toàn trường dành thời gian chiều thứ Bảy 15h00 đến sân vận động Phú Thọ ủng hộ đội bóng… Học sinh của trường có mặt, cầm theo thẻ học sinh sẽ được phát nón và nước suối miễn phí…”. Wah! Ai cũng bàn tán về mức độ chịu chơi của thầy Hiệu trưởng năm nay. Một cái nón in logo trường và một chai nước suối không bao nhiêu tiền… Nhưng toàn trường số lượng học sinh rảnh rỗi sẵn sàng tham dự cũng khó mà dự tính nổi!?

15h00.

Ồ ồ ồ… Âm thanh của cả ngàn học sinh ồn ào la hét dưới mái vòm cong to lớn của sân vận động như khuyến đại thành từng đợt sóng âm dồn dập thôi thúc máu chúng tôi sôi lên sùng sục.

Cùng đội bóng khởi động trên sân, thỉnh thoảng tôi nhìn về phía đội cổ vũ nữ… Thấy tôi nhìn sang, các bạn nữ cứ la hét nhảy tưng tưng, thật là hết chỗ nói. Tôi là nhìn về phía hàng ghế sau, nơi Vân Nhu đang điềm đạm ngồi theo dõi. Nàng đón ánh mắt tôi bằng một nụ cười tỏa nắng, nắm tay nhỏ còn vung lên một cái ra hiệu quyết thắng. Ôi! Đáng yêu chết đi được.

– Phong… Em tập hợp các bạn lại đây…

Nghe chú Lê Huân gọi, tôi đưa tay bóp môi dưới huýt sáo một tiếng thật lớn. Mười tám thành viên đội bóng liền tập hợp thật nhanh chóng. Thầy Đạt cũng đứng trước đội, bên cạnh chú Lê Huân…

– Hôm nay là ngày ra quân… – Thầy Đạt dõng dạc nói. – Đối thủ của chúng ta là đội bóng trường Diên Hồng, năm ngoái đạt thành tích lọt đầu bảng, lọt vào bán kết… Tuy cá nhân tôi và anh Lê Huân đánh giá từng thành viên của họ không nổi trội hơn chúng ta… Nhưng đội bóng Diên Hồng nổi tiếng vì tính kỷ luật và đoàn kết. Nếu chúng ta không phát huy được tính đoàn kết đồng đội, ngay trận ra quân hôm nay khả năng thất bại là rất cao.

– Đã đến giờ… Các em tập trung lại đây…

Theo lời chú Lê Huân nói, cả đội quanh quần thành vòng tròn, những bàn tay sắt đá hừng hực khí thế đặt lên nhau… Tôi lấy hơi, hét vang…

– CHÚNG TA CÓ LÀM ĐƯỢC KHÔNG?!

– LÀM ĐƯỢCCCC…

– CHÚNG TA CÓ THẮNG ĐƯỢC KHÔNG?!

– QUYẾT THẮNGGGGG…

“Ù… Ù… Ù…”

Tiếng ù ù xa xa vang lên từ khán đài B phía học sinh Diên Hồng ngồi. Có vẻ như họ đang muốn hạ tinh thần của chúng tôi. Để đảm bảo công tác an ninh, Ban Tổ chức tách nhóm học sinh của hai trường ra hai Khán đài khác nhau. Với đám học sinh choai choai hăng máu như gà chọi, ngồi chung với nhau hầu như nắm chắc sẽ có đánh nhau.

“Á… Á… Á… Cố lên… Phương Nam cố lên…”

Đội cổ vũ nữ của Phương Nam bắt đầu phát huy vai trò… Trận hôm nay chỉ có Phương Nam là đi theo mười tám bóng hồng nóng bỏng. Những chiếc bông dụ xanh đỏ vung lên, những chiếc váy ngắn phất phơ nhúng nhảy… Ây da, đúng là không chỉ thành viên đội bóng Phương Nam, đám cầu thủ của Diên Hồng cũng nước miếng ừng ực…

“Phương Nam cố lên… Anh Phong cố lên…”

… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: https://truyensexngan.net

Thanh Thuỷ dáng người cao dong dỏng, chiếc váy ngắn cứ tung bay, la hét… Đám con gái cũng hùa theo nàng mà kêu gào loạn cả lên… Mặc cô Quyên bên cạnh, khàn cả giọng mà la mắng. Hàng ghế xa xa phía sau, Quyền mập ngồi cạnh Vân Nhu, nhe răng cười toe toét cứ dứ dứ ngón tay cái mập ú về phía tôi.

– Cố lên… – Tôi, Phương và Hoàng Phi bắt tay nhau một cái siết chặt.

Đồng tiền rời tay trọng tài bắn tung lên không khí… Quay quay vòng vòng rồi rơi xuống. Diên Hồng được quyền ưu tiên phát bóng trước.

– Ù… Ù… Ù…

Đội hình của Phương Nam biến đổi thành 5 – 3 – 2 phòng ngự… Tôi lùi về vị trí Hậu vệ chuẩn bị đón đợt sóng thần đầu tiên ầm ầm lao tới. Các cầu thủ Diên Hồng có chiều cao trung bình hơn hẳn đội Phương Nam. Hai người cao nhất đội chúng tôi, 178 cm – 179 cm là Phương và tôi… Trong khi dàn tiền đạo bên đối thủ có những ba người cao ngang hai đứa tôi, một người khác cao đến 183 cm. Chiến lược tấn công của Diên Hồng tận dụng tối đa lợi thế chiều cao của bốn người này.

Đức Trọng mang áo số 8 dẫn bóng dọc theo đường biên trái lao xuống nhanh như cắt. Một cầu thủ khoác áo số 12 chạy song song tạo thế bật tường bất cứ lúc nào khi hậu vệ Phương cản phá. Tôi lùi về sát cầu môn, ánh mắt dán chặt vào tiền đạo mang số 10 tên Huy Nhân người cao nhất đội Diên Hồng.

“Vút”.

Đức Trọng tạt bóng từ biên vào. Huy Nhân lao đến, nhúng người bật cao ngang cả cầu môn… Trái bóng lao đến nhưng chưa kịp chạm đầu hắn, tôi đã đến trước. Trái bóng chạm sượt qua đầu tôi, bay vút qua xà ngang ra ngoài. Trọng tài biên phất cờ, phạt góc.

“Ồ ồ ồ… Diên Hồng tất thắng… Diên Hồng tất thắng…”

“Phương Nam kiên cường… Phương Nam kiên cường…”

Qua ba mươi phút đầu tiên, tình hình trận đấu đã căng như tơ đàn. Phần lớn thời gian bóng lăn đều nằm bên phần sân của Phương Nam. Chúng tôi chống đỡ một cách thụ động, chưa tổ chức tấn công được lần nào ra trò. Với thế yếu về chiều cao của hậu vệ Phương Nam trước tiền đạo của đội bạn, tôi gần như không rời ra được vị trí gần cầu môn. Các bạn khác trong đội lại thua sút đối phương về kỹ năng giữ bóng và tranh đoạt bóng.

Từng phút từng phút trôi qua áp lực đè nặng lên phần sân Phương Nam. Đội cổ vũ la hét khan cả tiếng rồi cũng hồi hộp im thin thít… Không khí ngột ngạt không thở nổi.

“Tuýt…” – Tiếng còi hết hiệp một vang lên.

Cả đội bóng Phương Nam uể oải ngồi phịch ra sân mà thở dốc. Những ánh mắt lạc lõng vô lực nhìn về phía đội bạn khí thế phừng phừng… Ai cũng không ngờ ngay trận đầu tiên của vòng bảng chúng tôi đã chật vật như thế. Dù thành công thủ hòa hết hiệp một, nhưng tình thế đã nghiêng lệch hẳn một bên… Với tình hình này, hiệp hai cầm chắc chúng tôi phải vào lưới nhặt bóng.

– Làm cái gì vậy hả?! – Tôi hậm hực hét lên. – Tập trung lại đây hết cho tôi.

Vài ánh mắt chán nản nhìn về phía tôi, vài thân hình chậm rãi lồm cồm ngồi dậy liêu xiêu đi đến. Mặt tôi đen lại, thật không thể tin nổi đội bóng của mình lại như thế…

– TẬP HỢP NGAY…

Đến lúc tôi phải hét lên giận dữ, các thành viên khác mới lò mò tập trung về góc sân. Mặt thầy Đạt và chú Lê Huân cũng khó coi, nhăn nhúm lại. Tôi quay qua chú Lê Huân nói:

– Em đề nghị ngay đầu Hiệp hai đội áp dụng mô hình 3 – 5 – 2… Chỉ có tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất.

– Em cũng cho là vậy… – Phương và Hoàng Phi cũng nói.

Thầy Đạt lo lắng nhìn chú Lê Huân. Chú Huân nhíu mày suy nghĩ nói:

– Tôi biết… Nhưng hậu vệ của chúng ta sẽ không chịu nổi một đợt tấn công nếu không có em và Phương hỗ trợ.

– Vậy thì đừng để họ vây bổ chúng ta… Em không tin họ còn có thể tấn công sắc bén như vậy nếu có một lưỡi dao kề sát yết hầu… – Tôi trầm ngâm nói. – Phòng thủ nữa, chúng ta cũng cầm chắc thua trận này. Đây là trận đầu tiên ra quân. Nếu chúng ta thua, tinh thần của mọi người sẽ sa sút… thi đấu nữa cũng vô ích.

– Được, thầy đồng ý với em… – Thầy Đạt chợt lên tiếng, chú Huân định nói thêm thì thầy ngăn lại, nói tiếp. – Thầy tin, dù chưa ghi được bàn thắng, chỉ cần chúng ta tấn công hiệu quả… Không những làm sĩ khí của đội dâng cao, còn làm đối thủ khiếp sợ.

– Ok, vậy thống nhất như thế.

Tiếng còi của Hiệp hai bắt đầu, Phương Nam là đội phát bóng đầu tiên. Tôi nhìn Phương và Hoàng Phi từ giữa sân, ba ánh mắt chạm nhau lóe lên tia kiên định. Đòn nguy hiểm nhất chí mạng nhất là đòn đánh khi đối thủ đang rung đùi đắc chí cầm chắc thắng lợi. Tôi chạy từ từ lên vị trí Trung Vệ… “Vút” tiếng bóng bay vùn vụt vang lên sau lưng. Tôi nghiêng người, chặn đứng trái bóng còn quay tròn tròn dưới mũi giày.

– Lên…

Tôi bắt đầu dẫn bóng lên. Tốc độ tăng nhanh trong chớp mắt… Tiếng la hét ong ong trong tai chìm vào sâu trong vô thức. Trước mặt tôi chỉ có trái bóng và vô số bóng chân lao ngang từ hai bên… Mũi giày hất trái bóng lên, cả người tôi lướt qua một cầu thủ đội bạn trượt ngang bên dưới. Gạt sang trái, tránh qua một cầu thủ nữa, vai trúng một cái huých mạnh làm tôi loạng choạng suýt ngã.

Tiếp tục lao lên… Cầu môn còn ba mươi mét… Hai thân hình to lớn chắn ngang trước mặt, tôi giở chân nhanh như cắt chuyền bóng về phía Phương bên phải sát biên. Trước khi hậu vệ đối phương áp sát, Phương vung chân, trái bóng lao đi vùn vụt ngang qua khung thành. Hoàng Phi như một con ngựa điên bật cao lên, đánh đầu.

“Tinh…”

Trái bóng vượt ngoài tầm với của thủ môn, lại trúng vào xà ngang bật ngược trở lại. Hoàng Phi nghiến răng đau đớn nhìn theo trái bóng. Ngay khoảnh khắc đó, tôi lao đến lách người tránh hai cầu thủ đối phương nhanh như một bóng ma… “Phanh” trái bóng lõm vào trên mũi giày tôi, rồi lao thẳng vào cầu môn như đạn pháo chui xuyên qua bên dưới cánh tay thủ môn… Lưới bật tung lên.

“VÀO RỒI… VÀO RỒI…” – Tiếng kêu gào cả sân vận động như dậy sóng.

Tôi còn hơi thất thần đứng đó thì hai thân hình to lớn lao đến, đè nghiến tôi xuống đất… Phương và Hoàng Phi cười đến chảy cả nước mắt.

– Giỏi lắm… Ha ha…

– Ha ha… Cho tao hôn mày một cái…

– Quên đi… Mẹ hai thằng mày mập quá, xuống nhanh…

“PHƯƠNG NAM VÔ ĐỊCH… PHƯƠNG NAM VÔ ĐỊCH…” – Âm thanh kêu gào xa xa của đội nữ cổ vũ như có cả tiếng nức nở vui sướng.

Đến lúc ba đứa tôi lồm cồm ngồi dậy, cả đội Diên Hồng còn sững sờ đứng yên tại chỗ. Huấn luyện viên bên họ kêu gào, để đội trưởng chạy vào hội ý. Đúng như tôi dự đoán, họ biến đổi đội hình… Diên Hồng vẫn cho rằng sức tấn công của họ vẫn dư thừa để gỡ hòa và thắng chúng tôi, nên bổ sung thêm một lá chắn phòng thủ phòng ngừa cơn sóng nhỏ nhưng bất ngờ như vừa rồi.

Tôi nhìn về phía thầy Đạt và chú Lê Huân. Chúng tôi kiên quyết vẫn dùng đấu pháp tấn công, lấy tấn công làm phòng thủ.

Đội Diên Hồng bắt đầu trả đũa. Từng đợt, từng đợt ồ ạt tấn công… Tôi không kéo Phương về, nhưng bản thân mình phải về tăng cường cho hàng phòng vệ của đội. Đội bạn giận dữ tấn công san sát tràn đầy quyết tâm. Nhưng bàn thắng vừa rồi làm sĩ khí của Phương Nam dâng cao chưa từng có. Những pha cản phá lăn xả quên mình rất quyết liệt. Bên tôi bị phạt một thẻ Vàng và bắt đầu xuất hiện chấn thương…

Từng phút từng phút trôi qua, đội bạn như những con thú bị dồn vào sát mép vực… Điên cuồng tấn công. Dưới áp lực to lớn chúng tôi rút đội hình về gần hết xây lên một vách tường phòng thủ vững chắc. Nhưng rồi trước cơn bão tố giận dữ, bức tường luôn lung lay như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Trọng tài giơ bảng ba phút bù giờ… Như một bản án tử hình đếm ngược. Đội Diên Hồng như những con sư tử đói khát bàn thắng… Bất chấp chấn thương, bất chấp phạt lỗi… Những ống chân đá vào nhau huỳnh huỵch tranh chấp không thương tiếc. Những đôi mắt đỏ hoe vì giận dữ và đau đớn nhìn chằm chằm vào nhau…

Thông tin truyện
Tên truyện Số đỏ
Tác giả 69deluxe
Phân loại Chưa phân loại, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 16-06-2024 04:48:13
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Cho gấu đụ với tây (Update phần 13)
Cô dâu ma (Update phần 30) - Như Linh
Cuộc đời (Update phần 40)
Tuyết Hân (Update phần 38)
Trở về (Update phần 240)
Hạnh dâm (Update phần 32)
Dirty panties (Update phần 21)
Bà cô dâm đãng (Update phần 19)