Số đỏ
Tôi tròn mắt nhìn cô Vân Huyền, bóp trán đau khổ. Ra là vậy?! Mẹ Vân Nhu đã dự trù được việc chúng tôi không thể xin cảnh sát tổ chức một cuộc bố ráp, bà đã chỉ dẫn Vân Nhu liên hệ cô giáo Thuỳ. Nhưng trong góc nhìn của chúng tôi, ám ngữ ‘cô giáo Thuỳ’ chỉ ám chỉ là báo cảnh sát… Không hề nhận ra rằng, người cảnh sát chúng tôi cần đi báo cũng chính là chồng của cô giáo Thuỳ.
Bài toán khó nhất mà tôi đau đầu không có lời giải thật ra đã được mẹ Vân Nhu chỉ đường chỉ lối ngay trước mắt… Tôi lại ngu ngốc không nhìn ra.
– Xong rồi… Đi thôi… – Phương quay lại nói.
– Đi đâu?! – Cô Huyền ngạc nhiên hỏi.
– Dĩ nhiên là đi ra khỏi đây rồi… – Tôi tròn mắt nhìn cô, nói.
– Kế hoạch của con là giải cứu cô sao?! – Cô Vân Huyền cười ảo não.
– Cô… con biết kế hoạch của cô là dùng tính mạng của mình đặt cược để ép lão Công phạm tội, nhưng điều đó quá nguy hiểm… Dù con thật sự không hiểu tại sao cô cần phải làm như vậy… Nhưng hiện nay kế hoạch đó đã không dùng được nữa, vì chúng ta không có cảnh sát hỗ trợ… Đây là lỗi của con đã không hiểu ra ý của cô. Nhưng chuyện đã lỡ rồi… Bây giờ an toàn của cô là quan trọng nhất… Bên dưới mạng tàu bên phải có cano của bạn con chờ sẵn… Cô phải rời đi trước khi du thuyền rời bến…
Cô Vân Huyền lại hơi chần chừ như chưa muốn bỏ lỡ chuyện gì đó. Tôi đâm làm liều bước đến dìu lấy cánh tay cô kiên quyết kéo cô ra khung cửa sổ kính.
Phương đẩy mạnh khung cửa mở rộng ra ngoài. Nó leo ra ngoài trước, nhoài đầu ra ngoài mạng thuyền nhìn xuống, tay liền ra hiệu Ok cho tôi. Cano được Quyền thuê đã đến bí mật cập sát vào mạn thuyền.
Cô Vân Huyền được tôi dìu đỡ leo qua khung kính cửa sổ. Tôi quay qua nói với Phương:
– Mày nhảy xuống trước, đón cô… Chờ tao năm phút, nếu tao không xuất hiện thì không cần chờ nữa. Biết chưa?!
– Con còn định làm gì nữa?! – Cô Vân Huyền túm áo tôi hỏi.
Tôi cười khổ, muốn nói lại không biết nói thế nào.
– Vân Nhu đang ở trên thuyền… – Phương âm trầm nói.
– Không… Không… – Cô Huyền bối rối kêu lên. – Cô đã ám chỉ là nó không được tới… Phải trốn đi mà… Nó không thể nào không hiểu…
– Vân Nhu hiểu. – Tôi gật đầu đắng chát. – Nàng lên thuyền vì… vì con…
Cô Vân Huyền thẫn thờ nhìn tôi không biết nói gì. Tôi cảm thấy may mắn vì bà không hỏi thêm… Chuyện này mà kể ra thật không biết phải xấu hổ đến mức nào.
– Cô… Cô đi đâu?!
Tôi kêu lên toan níu cô Vân Huyền lại, cô gạt tay tôi ra, leo trở lại vào trong.
– Cô không thể để Vân Nhu một mình đối diện với lão già đó…
– Hay là… cô gọi cho chú Sỹ được không?! Dù có muộn một chút còn hơn không?!
Tôi rút điện thoại đưa cho cô Huyền. Cô ảo não lắc đầu cười:
– Con xem điện thoại mình có sóng không?! Lão già đó đã lắp đặt thiết bị phá sóng lên thuyền.
Tôi sững người nhìn lại điện thoại của mình. Đúng như cô Vân Huyền nói, không một vạch sóng, vỏn vẹn một dấu x nhấp nháy. Tôi quay qua Phương, hai đứa nhìn nhau nhăn nhó khổ sở không biết làm gì.
– Mày đi về với Quyền đi… Tao phải ở lại… – Tôi nói.
– Không… Về cùng về… Mày ở lại tao cũng ở lại… – Phương kiên quyết nói, quay người chui vào ô cửa sổ nhảy vào phòng.
Tôi nhoài người nhìn qua mạng thuyền bắt gặp Quyền mập đang ngồi cạnh người lái cano thấp thỏm nhìn lên. Vừa thấy tôi, nó mừng rỡ ngoắc ngoắc tay liên tục. Tôi đưa năm ngón tay với nó ra hiệu 5 phút…
Tôi quay vào phòng, khép hờ cánh cửa kính lại vị trí cũ. Cô Vân Huyền ngồi trên giường thấp thỏm lo lắng. Tôi đến sát Phương nói nhỏ vào tai nó:
– Để tao thử tìm cách kéo Vân Nhu vào đây… Quyền mập chỉ chờ 5 phút nữa… Nếu gần đến thời gian tao chưa quay lại, mày cứ đánh ngất mẹ Vân Nhu, mang bà đi…
Phương định mở lời phản đối, tôi túm chặt tay nó nói nhanh:
– Mày là anh em tao tin tưởng nhất… Mày giúp tao được không?!
Phương nhìn tôi, mím môi gật đầu.
Tôi bước nhanh đến cửa, thì đột nhiên cánh cửa bật mở. Hai mắt tôi liền trợn trừng cả người cứng lại…
“Phong… cô xin lỗi…”
Trước cửa phòng là ba người… Cô Ngọc Nhi hai mắt đỏ hoe nhìn tôi, mái tóc dài đen óng sổ tung, cả người trong bộ đồ nhân viên vệ sinh run rẩy bị một bàn tay khổng lồ túm chặt sau cổ. Kẻ giữ chặt cô phía sau cao lớn đến nỗi tôi không thấy được mặt hắn trong khung cửa. Bên cạnh cô Ngọc Nhi, Hạ Kỳ khoanh tay trước ngực, hai mắt mở tròn nhìn tôi từ ngạc nhiên tột độ chuyển sang tức giận đến run rẩy.
– Bỏ cô Ngọc Nhi ra…
Tôi vừa nói xong, gần như ngay lập tức cả người cô Ngọc Nhi bị ném thẳng về phía tôi. Tôi giang tay ra đón, cả người tôi và cô ngã nhào ra sàn nhà…
– Cô có sao không?! – Tôi đỡ cô Ngọc Nhi ngồi dậy.
– Phong… Cô xin lỗi… – Cô choàng tay ôm ghì lấy tôi nghẹn ngào. – Cô nên nghe lời em… Nhưng cô lo lắng lắm… Là cô đã liên lụy bọn em… Cô…
Tôi nhìn về phía Phương hai ánh mắt chạm nhau. Hai đứa cùng hiểu mình còn một lối thoát khác… Đó chính là khung cửa sổ đã được mở then cài kia. Ngay lúc tia hy vọng của hai đứa vừa được nhen nhóm lên, một âm thanh vang lên từ bên dưới làm lòng chúng tôi nguội lạnh…
“Ùn ùn…” Tiếng động cơ gầm gừ, sàn nhà như dịch chuyển làm cả đám bọn tôi chao đảo.
– Thuyền rời bến rồi sao?!
Tôi lo lắng nhìn cô Ngọc Nhi, lại nhìn qua mẹ Vân Nhu. Chiếc du thuyền này đã rời bến đồng nghĩa với phương án giải cứu bằng cano của Quyền đã thất bại. Chúng tôi còn năm người trên thuyền, nhưng chỉ tôi và Phương có khả năng lao xuống sông từ chiếc du thuyền cao 5, 5 mét ở vận tốc 30 hải lý/ giờ mà không chết.
Hạ Kỳ bước vào phòng, xăm xăm đến trước mặt tôi, dẫn theo khối thịt khổng lồ sau lưng.
– Anh… Anh còn dám hóa trang đến đây?! Anh dám lừa gạt tôi?!
Nhìn thân hình cô ta thon mảnh đứng ngay phía trước con quái vật hình người cao gần chạm trần… Ánh mắt mọi người đều híp lại thật khó chấp nhận nổi độ tương phản này.
Tôi đỡ cô Ngọc Nhi ngồi dậy, rút một chiếc khăn giấy trên bàn, lau qua mặt mình. Quả thật lớp phấn hóa trang trên mặt này làm tôi rất khó chịu… Đã bị phát hiện thì tôi không việc gì phải chịu đựng nó nữa.
– Tại sao lại nói tôi lừa gạt cô nhỉ?! Tôi có hứa với cô gì sao?! – Tôi thản nhiên nói, vừa lau lớp hóa trang trên mặt cho cô Ngọc Nhi.
– ANH CÒN CHỐI… TẠI SAO ANH LẠI Ở ĐÂY?!
Hạ Kỳ giận dữ hét lên, cô tôi túm lấy cổ áo tôi ép cả người tôi thẳng vào tường. Tên khổng lồ cũng lập tức áp sát tới không rời…
– Anh đã nghe được cái gì?! – Hạ Kỳ hai mắt đỏ hồng giận dữ tột độ, rít lên từng lời. – Anh đã nghe được những gì?!
– Nghe gì chứ?! Tôi ngủ say như chết ah… – Tôi chống chế.
– ANH NÓI DỐI… – Hạ Kỳ hét lên, đôi mắt đã ươn ướt rưng rưng.
Tôi quả thật có chút mâu thuẫn trong lòng. Đối diện với gương mặt xinh đẹp mình từng ghét bỏ như rắn rết, lúc này là dâng lên một nỗi thương cảm khó hiểu. Như thấy được ánh mắt thương hại của tôi, nước mắt Hạ Kỳ không kềm được tuôn rơi… Hàm răng trắng đều như ngọc của cô ta lại nghiến lại phát ra âm thanh ken két ghê rợn. Cô ta đảo tay một cái, trên tay xuất hiện một lưỡi dao sắc bén dí thẳng vào cổ họng tôi…
“Hạ Kỳ… Đừng…” – Cô Ngọc Nhi kêu lên vừa xông lại liền bị gã khổng lồ đẩy bật ngửa về phía sau. Phương ngay lập tức đỡ lấy cô, ánh mắt nó lóe lên tia sắc bén quyết liệt…
– Tôi sẽ giết anh… Tôi muốn giết anh… Tôi không cần bất cứ ai thương hại tôi… ANH NGHE KHÔNG?!
Tôi không trả lời, vì quả thật không biết nói gì… Ánh mắt tôi không rời đôi mắt rưng rưng phẫn uất của Hạ Kỳ, mặc kệ mũi dao vẫn đang lún sâu vào da thịt đau nhói. Lưỡi dao trong tay Hạ Kỳ chỉ là loại dao xếp, khó có thể đâm chết ai, nhưng cắt cổ chết người thì có thừa…
– Hạ Kỳ… Cô bỏ con dao đó xuống ngay… – Mẹ Vân Nhu lo lắng lên tiếng. – Cô là người của lão Công… Cô phải nghe theo lời tôi.
– CÂM MIỆNG… – Hạ Kỳ thét lên đến lạc giọng, lưỡi dao run lên làm tôi đau nhói. – TÔI KHÔNG PHẢI… Tôi không phải… Bà nghe chưa?!
Tôi toan ngăn cô Vân Huyền lại, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cô đã nói tiếp:
– Hừ… Không cần giả vờ… tôi ở nhà lão ta mấy ngày còn không biết sao?!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Số đỏ |
Tác giả | 69deluxe |
Phân loại | Chưa phân loại, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 16-06-2024 04:48:13 |