truyensexngan.net > Chưa phân loại > Một thời để nhớ

Một thời để nhớ

Phần 8
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Hà Nội mùa đông, khi những cơn gió heo may đã mạnh dần, mang theo nhiều hơi lạnh, trong căn gác nhỏ này đôi lúc nó cảm thấy cô đơn, thấy thèm một vòng tay ấm áp. Những hôm chị đi học thêm về muộn, nó ra ban công đứng ngóng, chẳng biết từ bao giờ nó bắt đầu thấy nhớ gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy.

Hôm nay cũng vậy, nó biết chị đi học thêm ở trường Ngoại ngữ, ngồi nhà mãi cũng chán, nó bật thật to mấy bản nhạc nước ngoài vẫn hay nghe, “ I Wanna Love You Forever” của Jessica Simpson, nhưng vẫn thấy bứt dứt trong người quá, nó xuống mượn xe đạp rồi chạy sang trường, nó cứ đạp xe lòng vòng quanh sân vận động, đi hết các con đường có những hàng cây xà cừ lá rụng xào xạc, cuối cùng nó dừng lại ở một gốc cây gần với cái cổng phụ lối sang đường Lương Thế Vinh… chờ đợi một bóng hình.

Chưa bao giờ nó hò hẹn, nên cũng chưa từng chờ đợi ai như thế này, chỉ biết rằng khi ấy, thời gian trôi qua thật chậm, để nó cứ phải ngồi mà ngạt ngào đắm chìm trong hương hoa sữa đang bung tỏa khắp các con đường nhỏ, người đâu chẳng thấy… Khi thấy thấp thoáng bóng chị từ phía xa, con tim nó đã loạn nhịp vì hồi hộp, nó gọi :

– Chị Mai.

Chị bất ngờ quay lại :

– Sao lại ngồi đây ?

Nó thấy ngại ngùng, tự nhưng khó nói quá trời, gãi đầu gãi tai chẳng lẽ lại bảo em muốn đi chơi với chị nhưng mà không cất lời được, chị nói nửa đùa nửa thật :

– Lại rủ chị đi lượn đấy hả ?

Nó mừng như bắt được vàng, chị nói đúng ý nó luôn:

– Vầng, em có xe đây rồi, chị em mình đi lượn đi….

Không nghĩ là chị cũng thích đi chơi như nó, ngồi sau xe chị bảo hôm trước đi chơi thích nhỉ? Chị thích mùi hoa sữa thơm thoảng thoảng còn sót lại trong cái se lạnh của mùa đông. Hôm nay trời lạnh hơn nhưng hai đứa đã mặc nhiều áo ấm. Ra khỏi cổng phụ nó đi hết đường Lương Thế Vinh để vòng ra đường Láng hạ, con đường này ngày xưa rất vắng, nhiều cây cối hai bên nhưng là con đường ngắn nhất để đi lên mạn Cầu Giấy, đường tối um, chẳng ai qua lại có mỗi chiếc xe đạp cọc cạch lăn bánh, chị ngồi sau có vẻ sợ sợ, khẽ bám vạt áo nó :

– Sao lại đi đường này? Tối um ah, em có biết đường không?

– Em đoán đường thôi.

– Sao liều thế, chị thấy ghê ghê như nào ý.

– Yên tâm… em hỏi mấy anh trong xóm rồi, đường này không có cướp giật biến thái gì đâu, thỉnh thoảng … có ma thôi, hehe…

Nói xong nó co cẳng đạp thật nhanh, chị ngồi sau đấm vào lưng nó thùm thụp :

– Dọa chị ah? Đồ đáng ghét này

– Chị đừng đánh em nữa, bám chặt vào để em chạy thật nhanh nào, không bám mà rơi xuống là em bỏ lại đấy … nhanh nào.

Nó lại co cẳng đạp làm chị tí ngã ra sau, biết điều chị bám vào nó thật chặt, nó cảm nhận hơi ấm từ phía sau rồi, ngoảnh mặt lại nhìn đúng lúc bắt gặp ánh mắt chị nhìn lên, hai cặp mắt chạm nhau… nó thấy xao xuyến :

– Đằng sau kìa….

Nó dọa và ăn nguyên quả đấm vào lưng, nhưng sau đó nó thấy lưng nóng ran, cả một khoảng lưng của nó ấm lên vì chị đã vòng tay qua ôm nó thật chặt. Nó cảm nhận phút giây êm ái này mà chẳng nói được gì, đã ra đến đường Trần Duy Hưng, đèn đường đã sáng, nó bảo :

– Đấy… chị ôm thế là chuẩn… không ma nào đuổi được đâu.

Chị đỏ bừng mặt buông vội ra, nhìn thấy ghét, nó còn dọa:

– Tí nữa lại về đường đấy nhé

– Không… sợ lắm…

Hai đứa đi ăn ngô nướng với bánh khoai ở đường Láng, vỉa hè ngay sát sông Tô Lịch, bên kia đường là một dãy các hàng bán sách cũ. Ngồi bên bếp lửa, tí tách từng bắp ngô nướng thơm lừng, ăn bánh khoai nóng hổi và ngắm dòng người qua lại, tự dưng nó thấy yêu cái mùa đông này đến thế. Nhìn sang chị, má đang ửng hồng lên, chiếc khăn len quấn quanh cổ… nhìn ấm ấp và đáng yêu quá, nó cứ thế ngồi ngắm cho đến khi chị phát hiện ra :

– Nhìn gì?

– Ngắm chị ăn thôi mà…

– Không được, ngắm cũng không được.

Nhìn cái mặt đầy thách thức kia tự dưng nó chỉ muốn hôn cho phát vào má, sao trong lòng lại xốn xang thế nhỉ, cảm giác mỗi lần ngắm chị là thế…

Lại tiếp tục rong ruổi trên những con đường, tất nhiên là đi bằng xe đạp, nên rất chậm, mới cảm nhận hết được cái không khí miên man trong sương mờ của đêm đông Hà Nội. Đường Kim mã, hoa sữa vẫn ngọt ngào, lá xà cừ vẫn rơi lất phất trong gió nhẹ. Hôm nay nó không bị lạc bởi đường to và dễ đi, mới cả nó cũng nghiên cứu bản đồ từ ở nhà, khôn ra nhiều rồi.

Trong cái khung cảnh lãng mạn ấy, con người ta dễ mở lòng mình lắm, chẳng biết từ lúc nào mà chị đã cho tay vào túi áo nó, ngồi sát vào người nó, cứ thế… dù không nói và mải trôi theo những dòng suy nghĩ riêng, nhưng nó và chị cùng cảm nhận những hơi ấm đang được truyền sang nhau, những cảm xúc ban đầu bỡ ngỡ, mới lạ và đơn sơ, nhưng chẳng bao giờ quên được.

Khuya dần, trời lạnh hơn, nó với chị nói với nhau cũng ít hơn, nhưng khoảng cách thì lại gần hơn, không ai nói với ai câu nào vì sợ rằng, khi nói ra khoảnh khắc này sẽ tan biến, cứ để như vậy thôi.

Trời không chiều lòng người, gió ào ào thổi tới mang theo rất nhiều hơi lạnh, hình như là có áp thấp nhiệt đới, gió mùa về… Nó bảo chị bám chặt để đạp xe thật nhanh theo dòng người đang vội vã trên phố, mưa bắt đầu lất phất, để về nhà nhanh hơn nó đành phải đi theo đường cũ…

Mưa mỗi lúc một dày, gió kèm theo mưa lạnh tạt vào mặt, nó vẫn miệt mài đạp, phía sau chị đang ôm sát vào người nó cho khỏi ướt. Đến hồ Mễ Trì, chỗ đoạn đường vắng thì mưa rất to, nó đành tạt vào một gốc cây đứng trú, bây giờ mà cố đi thì cả hai sẽ ướt hết. Nó đứng sát vào chị, dưới gốc cây nhưng mưa vẫn tạt vào, những hạt nước to từ trên tán lá rơi xuống lộp bộp, thấy chị rét run lên, nó cởi cái áo khoác gió ra giơ cao lên làm áo mưa :

– Chị chui vào đây, trú một lúc rồi về.

Chị khẽ đứng sát vào người nó dưới tán của cái áo hai tay nó đang giơ lên, cũng đỡ mưa hẳn. Nó nhìn lên cao, những hạt mưa vẫn đua nhau lao xuống không ngừng, gió vẫn thổi xào xạc, đôi lúc nó khẽ rùng mình vì lạnh, hai bàn tay tê buốt vì ngấm nước mưa. Chị ngước mắt lên hỏi nó :

– Em có bị ướt không?

– Không sao.

Chị đứng gần vào nó thêm một chút nữa, rất gần, tay chị vòng qua khẽ ôm nó, hình như để truyền sang nó một chút hơi ấm thì phải. Trên gương mặt chị cũng lấm tấm những hạt nước mưa, nó cảm nhận rõ ràng mùi thơm từ tóc chị, mùi hương cơ thể chị hòa lẫn với mùi của mưa, của gió, mùi của những hơi lạnh mùa đông. Nó thấy xao xuyến… ấm lòng…

Mưa ngớt một chút nó quyết định lên đường, đứng đây mãi chờ mưa tạnh hẳn không biết đến bao giờ. Nó đạp xe thật nhanh, vươn mình hứng hết những đợt mưa lạnh tạt vào mặt, vào người… để che chắn cho chị. Phía sau, chị cũng đang ôm nó thật chặt, nhiều khi nó cảm nhận chị cũng đang rét run. Nó vòng tay qua phía sau tìm tay chị, như một bản năng, hai bàn tay tự thấy nhau và nắm chặt, ấm hơn rất nhiều. Chị cứ để như thế một hồi rồi bất giác rụt tay lại :

– Tập trung lái đi, nguy hiểm lắm

– Em đi một tay còn nhanh hơn hai tay

– Thôi…giờ này còn đùa được.

Về đến nhà, nó ướt như chuột lột, từ đầu đến chân không chỗ nào khô, nhưng may chị không bị ướt mấy. Đứng trong nhà nó run như cầy sấy, chị thấy thế xót xa :

– Ướt hết rồi kìa, có lạnh lắm không?

– Không sao đâu, chị cứ về phòng đi.

Chị nấn ná rồi bước chân về phòng, nó gọi giật lại :

– Chị…

Nó rút trong người ra 1 quyển sách mà nó mua hồi tối trên đường Láng, quyển sách vẫn khô roong không bị ướt.

– Tặng chị này…

Ánh mắt ấy tràn đầy xúc động, chị cầm rồi bước về phòng, bước chân thật chậm… Đó là món quà đầu tiên mà nó tặng cho người ấy, cuốn sách có tựa để “Để Mãi Yêu Thương” …

Nửa đêm, người nó nóng như hòn than, đầu đau như búa bổ, nó vật vã , mơ màng không thể ngủ được…

Nó dậy đi đái nhưng thấy đầu nặng trĩu, cố lết ra mở cửa, gió lạnh ùa vào ù ù, ngó sang phòng bên thấy vẫn có ánh đèn mờ mờ, chẳng biết giờ này chị đã ngủ chưa nữa? Không biết có bị như nó không?

Ngủ thiếp đi đến sáng, nó chẳng nhấc nổi người dậy.

Thông tin truyện
Tên truyện Một thời để nhớ
Tác giả Hoài Cổ
Phân loại Chưa phân loại, Đụ cave, Đụ tập thể, Tâm sự bạn đọc, Truyện bóp vú, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh, Truyện teen
Ngày cập nhật 04-07-2024 21:23:19
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Hiếp dâm gái một con (Update phần 14)
Thầy giáo đụ nữ sinh (Update phần 13)
Phá trinh gái tơ (Update phần 36)
Người chị đáng nhớ (Update phần 15)
Thế giới tối tăm (Update phần 73)
Đụ chị Dung kế toán (Update phần 16)