Một thời để nhớ
Sinh viên ngày ấy hay có trò đi học thêm, thường là vào buổi tối, nhất là các khối ngành xã hội, kinh tế và ngoại ngữ, chớ trường Kiến trúc nơi nó học thì chỉ thấy đi học lại vào buổi tối chứ chưa thấy thằng nào mạnh mồm nói đi học thêm cả. Con Linh cũng đòi đi học thêm, ừ thì học thêm cậu chẳng có ý kiến gì, nếu mà đàn đúm đi chơi thì cậu báo về quê cắt viện trợ ngay. Cứ tối thứ 3, 5, 7 là nó lại đeo ba lô đi học thêm đến hơn 9h mới về, đi bằng xe buýt nên cũng đỡ lo, cùng lắm chỉ gặp mấy thằng biến thái lợi dụng sờ soạng chứ tuyệt nhiên không có cướp giật hay hiếp dâm gì trên xe buýt cả, cháu mình xinh, nhiều khi cũng lo ngay ngáy.
Linh đi học rồi, nó ngồi lỳ trong phòng vẽ vời, xong lại đánh chế với mấy thằng hardest mãi cũng chán, bên kia Hiền đang nằm nghe nhạc, thỉnh thoảng cao hứng lại luyện thanh, cũng may Hiền có giọng hát không đến nỗi nào nên nó không có cảm giác bị tra tấn, chứ con Linh mà hát thì, chậc… giọng khàn như bò đực.
Muốn đi dạo vài vòng cho thoáng, từ ngày rời xa khu Phùng Khoang nhộn nhịp lên phố, thấy bức bối hơn hẳn, tiếng là phố mà nhà nào nhà nấy cửa đóng im ỉm, chẳng còn cảnh các em sinh viên quần đùi áo hai dây lượn lờ chào hàng, tự dưng thấy thèm cái cảm giác tự do.
Sang phòng em Hiền, tiếng nhạc oang oang từ ngoài hành lang, nhòm vào thấy đang nằm tơ hơ trên giường, con gái con đứa gì mà cứ phơi phới ra thế kia, cái quần đùi ngắn cũn cỡn để lộ cặp đùi trắng nõn, nó đứng cửa nói vọng vào :
– Hiền.
– Dạ.
– Đi lượn phố tí cho thoáng không?
– Anh nói thật không?
– Thật chứ phét ah, không đi ở nhà nhá, anh đi một mình.
– Đi…. đi chứ…. anh chờ em một tí.
Nói xong em nhảy xuống chạy ra đóng cửa cái rầm, gió lùa qua mát mặt nó, chắc thay quần áo, cứ mặc nguyên bộ vừa rồi ra phố cho thiên hạ rửa mắt tí có phải hay không?
Đóng quả quần ngố mới mua ở chợ Ngã Tư sở, thêm cái áo phông nữa nó ngồi trễm trệ trên con 81 kim vàng giọt lệ đợi em Hiền, lâu thế sốt hết cả ruột :
– Sao lâu thế.
– Vâng… xong ngay đây, anh đợi em tí. – Tiếng em Hiền vọng xuống.
Tí em sao dài vậy, đi chơi hít bụi vài vòng cho mát chứ có phải cô dâu về nhà chồng đâu mà trang điểm lâu dữ, đàn bà con gái đúng là rách việc thật. Định bụng đợi em xuống nói cho vài câu lần sau rút kinh nghiệm, nhưng lúc em vừa bước xuống thì nó há hốc mồm vì choáng, chẳng nhớ là định mắng, miệng ú ớ không nói lên lời.
Nhìn em xinh quá, cái quần đùi bò bó sát cơ thể khoe cặp đùi trắng nõn và cặp mông căng mọng, đôi chân thon dài trên đôi giày búp bê xinh xắn, áo phông trắng có hình trái tim đỏ trước ngực rất ngộ nghĩnh, mái tóc ngắn lấp ló ngang vai, để lộ cả khoảng vai trần sau gáy, nhìn rất khiêu gợi, tiếng em đưa nó về thực tại :
– Đi anh, đợi em lâu không?
– Cũng lâu, làm gì mà lâu thế.
– Hihi, con gái mà anh.
Ngày nào cũng đèo em nó đi học trên con đường Nguyễn Trãi bụi mù mà chẳng thấy cảm giác gì, hôm nay sao tự dưng thấy lạ lạ, có lẽ đi chơi nó khác với đi học là ở chỗ đó, từ hồi quen em Hiền đến nay, chưa bao giờ thấy em xinh như vậy.
– Thích đi đâu,
– Đâu cũng được ah,
– Ra đường Láng uống nước mía nhá?
– Vâng…. à thôi, lên bờ hồ ăn kem đi anh,
– Lại kem, lúc nào cũng thích ăn kem, đúng là trẻ con,
– Hihi… trẻ con thì mới được chiều chứ, “ cậu “ nhỉ.
Đi thì đi, dạo cho mát thì đi đâu cũng được, em Hiền ngồi sau nó cao hứng cứ nghêu ngao hát…
– Hát bé thôi, người ta lại tưởng hâm đấy.
– Kệ… thích hát cứ hát.
Cả quãng đường đi từ Ngã tư Sở lên bờ hồ, em hát suốt, nghe mãi cũng thấy hay hay… Hương hoa sữa bắt đầu thoang thoảng trên các con phố, nó chạy xe vòng qua đường Nguyễn Du, để cảm nhận cái mùi thơm nồng ấy, bất chợt lại nhớ những ngày xưa khi đạp xe đèo Mai rong ruổi suốt đêm, vòng qua vòng lại một con phố vì không biết đường. Khẽ cười… những ngày ấy đã qua thật rồi…
– Sắp đến chưa anh?
– Sắp rồi.
– Sao anh cứ đi vòng vèo mãi đường này thế?
– À, dạo cho mát, ngửi hoa sữa tí…
– Em chẳng thích mùi này, hắc lắm.
Đúng là trẻ con, chẳng biết cảm nhận gì cả, mùi thơm đặc trưng thế này mà lại bảo hắc.
– Không thích mùi này ah?
– Vâng.
– Không thích thì thôi…
Nó lượn ra Tràng tiền mua cho Hiền cái ốc quế còn nó ăn kem cốm, nó thích mùi hương cốm đặc trưng trong vị kem này, kiểu gì cũng có chút gì xưa cũ, giật mình nhận ra nó mới 21 tuổi.
Hiền ăn vèo cái hết que kem, đòi ăn que nữa, nó bảo :
– Thích ăn nữa thì vào mà mua, tiền đây vào thích ăn mấy cái thì mua.
Để mặc cho Hiền chạy vào mua kem, nó ngồi trên xe máy nhìn dòng người qua lại trên phố, rút điếu thuốc ra rít một hơi thật dài, từ lâu nó đã bắt đầu hút thuốc, như một thói quen những lúc suy tư, những đêm miệt mài đồ án, chỉ có nó trong căn phòng trống, và điếu thuốc làm bạn, điếu thuốc cứ ngắn dần mà đêm lại dài thêm.
– Anh lại hút thuốc à?
– Ờ…. sao?
– Chả hiểu có vị gì mà thích hút thế?
– Thử biết ngay, làm tí không?
– Không thèm… kinh lắm.
– Cũng như em thèm ăn kem thôi. Lúc em ăn kem thì thấy mát, ngọt lịm nơi đầu lưỡi, còn khi hút thuốc thì thấy đắng… nhưng nhẹ lòng.
Thấy mua thêm một cái kem ốc quế và một cái kem cốm nữa, em đưa cho nó kem cốm .
– Em mua cho anh này.
– Anh không ăn đâu.
– Anh thích ăn kem cốm mà.
– Ăn một que thôi, ăn nhiều đau họng, em ăn đi.
– Uhm… thôi được… cũng sợ đau họng lắm nhưng không sao, tất cả vì sự nghiệp ăn uống, hihi…
Nó chạy xe một vòng quanh Bờ Hồ, gió mùa Thu thổi nhẹ, mái tóc ngắn của em phất phơ bay, ăn hết hai que kem xong em lại véo von hát, rồi bảo :
– Đi chơi thế này thích anh nhỉ? Hôm nào anh lại cho em với con Linh đi ăn kem tiếp nhé.
– Ừ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Một thời để nhớ |
Tác giả | Hoài Cổ |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ cave, Đụ tập thể, Tâm sự bạn đọc, Truyện bóp vú, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 04-07-2024 21:23:19 |