Kỹ sư tự truyện
Lang thang ra đầu ngõ làm bát cháo cho khỏe người. Sáng chủ nhật quán nào cũng đông, khu này nhiều dân ở trọ từ sinh viên, giáo viên, người đi làm. Ngắm lượt đùi các em gái cũng dựng cái thằng nhỏ phết. Xã hội giờ phát triển thật, đời sống có vẻ cũng nâng cao. Thời tao sinh viên việc ra quán ăn sáng có gì đó hơi xa xỉ cả về mặt thời gian và tiền bạc.
Bây giờ sinh viên cứ thấy xúng xính, đéo hiểu đâu lắm tiền thế. Thôi thì kệ mẹ việc thiên hạ, ăn xong khỏe khoắn, dự kiến về nhà làm giấc nữa đến trưa cho khỏe hẳn rồi chiều rủ mấy thằng bạn lồn tụ tập cho hết ngày. Ngày nghỉ theo quan điểm của tao là dành đúng nghĩa cho giải lao, thư giãn. Chí ít là khi còn độc thân. Nhưng đúng là mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên, vừa về nhà thì mất điện, lên trên xuống dưới hỏi thì bảo có lịch rồi mà, cắt điện cả ngày đến 5h chiều mới có.
Đm, mùa thu, đêm thì có thể hơi se lạnh nhưng ngày vẫn nắng 34 35 độ, ở công ty vẫn bật điều hòa full ngày. Lại gọi điện hỏi mấy thằng bạn xem chỗ nó thế nào, có điện thì rủ đi chơi AOE giết thời gian, vẫn là đéo thằng nào nghe máy. Bạn tao cũng toàn dân xây dựng nên có khi nó cũng ngất ngú từ tối qua, giờ thằng nào cũng đang há mồm ngủ. Chán nản không biết làm gì. Mở laptop ra nghịch tí, đéo có internet luôn. Mất điện mà, may có cái Dcom hack của Viettel.
Vào facebook thấy em kế toán Hóa Đơn đăng status: Đường về đêm thâu… lang thang vì một người. Và cái ảnh chụp đường phố lúc đêm, thêm cái ảnh chụp đùi trắng chân dài ngồi yên xe SH chụp từ trên xuống. Chẹp đúng là đàn bà, đéo biết vì 1 người là vì người yêu cũ của nó hay là vì tao hay là vì thằng đb nào khác. Tao ấn like. Thấy nó phản ứng ngay:
– Anh dậy rồi cơ à, em tưởng anh phải ngủ đến trưa.
Đéo gì nó viết luôn dưới tus của nó, tao đéo trả lời gì vì câu hỏi kiểu như vậy nó hơi khác với bạn bè thông thường, tao mà trả lời có khi thiên hạ nghĩ tao là cái thằng người trong tus của nó thì gay. Đéo thấy tao phản hồi nó nhắn qua messenger.
– Anh dậy sớm thế?
– 8H rồi còn gì, anh chuẩn bị đi ngủ giấc nữa rồi đây.
– Em tưởng anh ngủ thông đến trưa.
– Cũng đang định thế nhưng mất điện, không ngủ nổi, chán quá.
– Đi cafe đi anh?
– Anh có uống cafe đâu.
– Thì uống gì thì uống, anh qua đón em nhé.
Con bé này chưa biết mình có đồng ý hay không đã bảo đón rồi. Thôi được, đi thì đi. Nhà em Hóa Đơn ở tầng 12 trong 1 tòa chung cư chỗ Trung Hòa. Nó bảo anh lên phòng em chờ em trang điểm tí, tao cũng biết cái tí này của bọn con gái rồi. Đéo bao giờ dưới 30 phút cho việc trang điểm thông thường và phải đến hằng tiếng nếu đi đâu đó quan trọng. Lên mẹ luôn chứ ngại gì, nó ra mở cửa. Thấy vẫn mặc cái quần sóc jean với áo 2 dây tối hôm qua nhưng hôm nay nó bỏ cái áo khoác len bên ngoài rồi. Ban ngày nhìn rõ, công nhận ngon thật. Nuột, quá nuột. Tao ẳng luôn cái giọng dâm dê:
– Trời, nhìn em thế này mà thằng người yêu em cũng vẫn bắt cá 2 tay à.
– Em đã bảo anh đừng nhắc việc đó nữa mà.
– Ừ không nhắc, nhìn em ngon thật.
Nó bảo ngon thì ăn đi, nó ngồi ở bàn trang điểm, trả lời tự nhiên mà đéo thèm quay lại nhìn tao. Có lẽ nó quen với việc bông đùa của tao rồi nên mặc định cũng đùa lại. Tao lại gần nó, khẽ ngồi cạnh nói nhỏ:
– Anh chuẩn bị ăn đây.
Tao quay mặt nó ra, hôn. Nó hình như không phản ứng kịp nên cứ đứng hình như vậy, chắc mất 30s sau nó mới hoàn hồn. Mặt đỏ bừng bảo:
– Anh vừa làm gì đấy?
– Anh vừa nếm thử 1 chút trước khi ăn.
Con bé có lẽ quá bất ngờ, chạy mẹ vào phòng ngủ thay quần áo. Căn chung cư của em rộng cỡ hơn 60m2 thì phải. Ngay lối cửa chính vào bố trí bên phải là nhà vệ sinh, tắm, bên trái là khu bếp. Đi vào giữa là phòng khách rộng chừng 20m2 và 2 phòng ngủ cạnh nhau bên tay phải. Em nó vào thay quần áo, đóng cửa nhưng tao vẫn hỏi với vào trong:
– Em ở một mình à?
– Vâng trước thì em ở với anh trai nhưng anh trai em đi làm trong Sài Gòn từ 2 năm trước nên em ở 1 mình 2 năm nay rồi.
– Tha hồ đưa zai về ấp ủ.
– Anh đừng nghĩ vớ vẩn. Chả bao giờ có ai, chỉ thỉnh thoảng bọn bạn em về đây tụ tập, mấy đứa con gái ngủ lại thôi.
– Chém, người yêu đến thì đuổi về à?
– Em bảo anh đừng nhắc đến mà, kể cả nó cũng chưa bao giờ được phép ngủ ở đây. Anh biết thế là được.
Em nó mở cửa ra, diện cái váy hồng nhạt tua rua. Tao thì đéo thích con gái mặc váy mấy thì như kiểu che mẹ hết đường cong ấy. Tuy nhiên với phụ nữ thì cũng nên khen 1 chút cho nó sướng. Tao giả vờ ngơ ngẩn, trầm trồ em mặc váy này đẹp quá, như diễn viên điện ảnh, à còn đẹp hơn ấy chứ. Em cười tươi. Tao dày mặt thêm tí bảo lại anh ôm một cái xem nào, miệng nói, chân đi tao lại ôm em ấy luôn. Quá bất ngờ nên em không kịp phản kháng.
Cũng lâu lâu rồi mới ôm 1 người con gái vào lòng như vậy, rạo rực phết. Tao từ từ hôn. Em cũng nhắm mắt đáp lại. Bọn tao hôn nhau lâu phết, phải chừng 5 – 6 Phút. Ngất ngây, ngon. Lâu lắm rồi mới có 1 nụ hôn ngon như vậy. Em này thơm tho, mềm mại. Chắc là ngọt thịt. Tao là người sống hơi phiêu theo cảm xúc do vậy tao luôn tự nhắc mình là tỉnh táo, phải luôn luôn có lý trí vững vàng. Nhưng lúc này lý trí tao lại xui tao là tiến thêm đi, hãy thả mình theo cảm xúc hiện tại đi. Ừ thì không phải tình yêu nhưng đã quý mến nhau rồi. Em Hóa Đơn cũng đang phiêu diêu rồi.
Hãy thoải mái 1 lần đi. Thông thường những trường hợp như vậy thì trong tao sẽ xuất hiện sự đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc. Nhưng lần này lại không có. Vậy là tay tao luồn dần xuống dưới, thám hiểm 1 cách thận trọng. Vẫn không thấy em ấy phản kháng gì, tao kéo dần váy em ấy lên. Nó mặc quần lót kiểu đéo gì mà ren rủng linh tinh. Tay tao xộc luôn vào trung lộ, cảm nhận cái cạp rạp của mấy sợi lông, sâu thêm chút nữa, thấy tay mình đã dính vào cái thứ nước nhờn nhợt.
Tao chú thích thêm cho chúng mày 1 chút kiến thức tao đọc được và qua kiểm nghiệm thực tế thì nếu phụ nữ nứng tình thì sẽ ra nước nhờn tuy nhiên phụ nữ ra nước nhờn thì chưa chắc đã là nứng tình nhé. Đây là sự thật và tao không giải thích thêm nữa. Không thấy bất cứ sự phản kháng nào, hay là em vẫn đang mải miết về nụ hôn. Tao khẽ khàng kéo cái khóa của váy em, cởi dần từng thứ một, em thì mắt long lanh, không nói gì, tay vòng qua người tao, nhất định dính lấy. Em cũng không cởi đồ cho tao. Tao nói nhỏ vào trong phòng em nhé, rồi kéo tay em vào, 2 đứa nằm lên giường. Tao tự phải cởi hết đồ của mình. Ôm, hôn, lăn lộn… Thực sự là phê. Phải nói là rất phê. Cả 2 sau 1 trấn đấu oanh oanh liệt liệt thì đã tỉnh táo, tinh thần phấn chấn, vẫn nằm ôm nhau.
Tao lại trêu em, em rủ anh đi cà phê giờ không chỉ cà phê mà người cũng phê. Nó nhéo tao 1 phát. Cứ nằm ôm nhau như vậy 1 lúc. Thì có chuông điện thoại. Sếp gọi đéo gì giờ này nhỉ. Bên tổng thầu vừa thông tin cho anh, ngày mai mang hồ sơ lên và nghe thuyết minh thầu gói hạ tầng. Mai chú lên sớm đi cùng anh. Đéo gì mà vội thế nhỉ, gói hạ tầng còn cho chán mới thi công được mà, đấu thầu sớm làm chó gì không biết.
Em Hóa Đơn nằm cạnh cũng dỏng tai lên nghe, dường như hóng được nói: Anh có vẻ vip quá nhỉ, đéo biết nói thật hay nói đểu. Vừa dứt lời thì điện thoại em nó cũng kêu, cũng là Sếp gọi. Nó cũng lẩm bẩm Sếp gọi làm gì không biết, tao trêu hay ông biết anh với em đang xoạc nên gọi điện phá. Nó lại nhéo tao phát. Sếp bảo em Hóa Đơn lên công ty chuẩn bị ít hồ sơ giấy tờ kiểu profile công ty để mai Sếp cầm đi lên tổng thầu sớm. Nghe xong dt em cũng lầm bầm, éo gì ngày nghỉ bắt lên công ty lấy giấy tờ.
Nghe vậy tao bảo để anh đưa em đi, đằng nào anh cũng lên xem lại thông tin tí mai lên có gì cần hỏi sẽ hỏi luôn. Em cười, lộ vẻ mừng ra mặt. Mặc quần áo xong, lại ngồi chờ em dặm vá lại mặt mày mất chục phút. Xuống lấy xe thấy em ấy cứ đứng chờ. Ơ đứa nào có xe đứa đấy đi chứ nhỉ, nó đứng chờ thế kia ý là tao chở nó đi rồi phải đưa nó về rồi.
Dm con này đúng không phải dạng vừa. Ừ thì đưa đi tuy nhiên tao vẫn phải đá đểu câu. Em đi SH quen ngồi xe anh khéo không hợp, tao hồi đấy có con Nouvo LX, đương nhiên là không đẳng cấp bằng SH rồi. Nó bảo em ngồi lên anh còn hợp nữa là ngồi xe anh. Vcl khiêu khích. Nó lại ngồi bắt chéo chân, ôm tao như ôm với người yêu. So với lần trước tao chở nó từ quán karaoke thì lần nó này nó ôm sát sạt hơn nhiều, đầu gục mẹ vào vai, ngực tì sát vào lưng.
Nếu người ngoài nhìn vào thì trăm phần trăm đoán tao với em là 1 cặp yêu đương hoặc là vợ chồng. Cơ bản là em cũng xinh ngon chảnh chọe nên tao cũng thấy có 1 chút thoải mái. Lên công ty, 2 đứa vừa vào phòng nó đã ôm chầm lấy tao, lại hôn. Tao cũng từ tốn đáp lại, hôm nay chủ nhật công ty làm đéo gì có ai. Có điều đây là chỗ công sở nên cũng không được tự nhiên cho lắm.
Tao nghĩ trong đầu là có vấn đề rồi. Tao không nghĩ là sẽ yêu em kế toán, về khía cạnh tình cảm chỉ là quý mến thôi, và kể cả tình cảm của em ý đối với tao có lẽ cũng vậy. Việc sáng nay xoạc nhau có lẽ là cả 2 đều thả trôi cảm xúc thôi. Tuy nhiên vẫn phải xốc lại 1 chút cho rõ ràng, tao không muốn cái gì mập mờ cả.
– Em này, anh thấy chúng ta đang hơi vội vã.
– Kệ đi anh, em thích anh. Em nghĩ là anh cũng biết điều đó mà. Ở bên anh em rất vui.
– Nhưng mà tình yêu không phải để vui được.
– Kệ đi anh.
Có lẽ đang say đòn nên cái đéo gì cũng kệ đi anh, chim chuột tí thì em nó cũng chịu rời tao đi chuẩn bị hồ sơ, tao thì mở máy tính ngâm cứu lại xem chỗ nào chưa rõ, đánh dấu lại. Buổi thuyết minh thầu là buổi tổng thầu sẽ trình bày diễn giải về nội dung công việc, giải đáp các thắc mắc của thầu phụ cho rõ ràng để các thầu phụ làm báo giá chính xác nhất.
Bọn này lần này lại bày vẽ làm thuyết minh thầu làm đéo gì không biết, hay là rút kinh nghiệm gói trước đéo thằng nào báo giá kịp mà phải giao cho bọn tao. Tao thì không chuyên về đường xá, giao thông cho lắm tuy nhiên những cái cần hỏi thì cũng liệt kê ra hết rồi. Phải hỏi thật nhiều, hỏi nhiều đéo phải là ngu ngơ mà hỏi nhiều là để bọn kia nó thấy mình thực sự quan tâm đến gói thầu, thực sự tìm hiểu kỹ càng. Như vậy sẽ ghi điểm trước hay chí ít cũng tạo ấn tượng hơn. Xong việc ngó nhìn em Hóa Đơn tí, thấy 1 tay bới bới tủ tài liệu 1 tay lướt điện thoại, làm ăn thế kia có đến tối tìm đéo gì.
Tao ra hỏi:
– Em đang tìm gì đấy?
Nó bảo:
– Chả biết tìm gì vì Sếp chỉ bảo chuẩn bị hồ sơ để mai mang lên thầu bè gì đó. Em chưa làm cái này bao giờ, trước toàn mấy chị kia làm, nay chắc chị ấy về quê chưa lên nên Sếp mới gọi em.
– Thế em không biết gọi điện hỏi nó à?
– Thì em đang nhắn tin hỏi đây nhưng chưa thấy trả lời.
Cũng không trách nó được vì nó chưa làm lần nào, cộng thêm tự dưng thấy em nó có nét đáng yêu voãi nên đành ra tay giúp đỡ. Bảo em tìm hồ sơ năng lực, quyển catalog giới thiệt 1 số dự án đã làm, giấy chứng nhận kinh doanh mà đéo cần cái này. Thế là đủ rồi. Tao ra chỗ bàn khách rót nước, hút thuốc. Đúng ra là đéo được hút thuốc trong văn phòng đâu vì toàn chị em, cơ mà thông thường thấy thằng Sếp đốt như cột khói nên kệ mẹ, tao cũng hút. Chỉ khi nào Vợ Sếp ở đây thì tao ra ngoài hút cho phải phép thôi.
Em Hóa Đơn ôm chồng hồ sơ ra đặt bàn hỏi thế này đúng chưa anh, Tao bảo ok rồi. Ẻm ngồi xuống cạnh tao, khoác tay, dựa đầu vào vai tao phụng phịu anh đưa em đi ăn nhé. Tao bảo ừ, vuốt vuốt ve ve tí. Định hung hăng bóp vú cái thì nghe tiếng cạch cạch mở khóa cửa. Giật mẹ mình chả nhẽ có trộm.
Vừa đứng dậy đi ra thì thấy Vợ Sếp đi vào. Dường như biết chuyện vụ thầu bè ngày mai, với lại việc tao lên văn phòng thất thường bà Vợ Sếp cũng không lạ gì nên nhìn thấy tao bà ý cũng không ngạc nhiên lắm.
Tao mới là người ngạc nhiên hỏi:
– Ơ chị lên công ty làm gì?
– Mai là rằm mà, nhưng mai chị bận nên hôm nay lên cúng trước.
À thì ra là vậy, Vợ Sếp có thói quen cúng rằm. Mùng 1 thì bà ý lễ ở nhà, rằm thì lễ ở công ty. Vợ Sếp đi vào trong phòng khách, thấy em Hóa Đơn đang ngồi thì có vẻ rất ngạc nhiên. Em Hóa Đơn nhanh nhẹn không để Vợ Sếp hỏi mà nói luôn:
– Sếp bảo em lên chuẩn bị hồ sơ cho Sếp sáng mai Sếp cần sớm đi làm thầu gì đó ạ, mấy chị kia ở quê chưa lên nên Sếp bảo em.
Bà Vợ Sếp nghe xong quay sang liếc nhìn tao, như kiểu dò xét liệu bọn này có tình ý gì với nhau không.
Tao cười giả lả bảo:
– May mà em cũng ở công ty không thì con này nó phải tìm đến tối.
Vợ Sếp vào soạn lễ rồi cúng bái 1 hồi sau đó đi ra bảo em Hóa Đơn:
– Ơ thế em tìm xong chưa?
– Em tìm xong rồi ạ.
– Ừ thế thì xếp gọn lại đưa luôn cho anh X đi, mai chắc Sếp đi cùng anh X luôn.
Con bé Hóa Đơn ôm hồ sơ đưa qua bàn tao, rồi quay lại chỗ ngồi. Đm con ngu này, ý của bà Vợ Sếp là xong việc rồi thì về đi, ngồi đấy làm gì. Đéo biết nó có hiểu hay không hay là cố tình không hiểu mà cứ mặt dày ngồi đó.
Tao phải nhắc khéo:
– Xong rồi em về đi, hình như công ty không tính làm thêm thì phải.
Con bé kế toán ấm ớ nhìn tao như kiểu định nói lúc sáng em đi cùng anh lên đây mà, giờ em về kiểu gì. Con này bình thường nhanh nhẹn lắm mà giờ cứ lú lú sao ấy, tao không để nó kịp nói thì bảo luôn:
– Ơ lúc sáng em đi taxi à?
Khi này nó mới hiểu và bảo:
– Vâng, thôi em đi về trước đây ạ.
Rồi có vẻ không hài lòng xách túi đi về, chắc là trong lòng hậm hực lắm. Vợ Sếp ngồi ở bàn uống nước, cầm điện thoại xem xem gì đó.
Tao hỏi:
– Ơ chị chưa về ạ?
– Chị chờ tàn nhang xong mới hạ lễ về.
– Ui chị bận thì cứ về đi chút em làm cho.
– Không sao, hôm nay chị cũng rảnh.
Nói thật là với Vợ Sếp tao vẫn có cái gì đó không được tự nhiên, tao không sợ nhưng vẫn không dám bông đùa bà ý giống như với mấy em kế toán. Việc thì tao xong rồi, định là trưa đưa em Hóa Đơn đi ăn rồi có gì xảy ra thì xảy mà bà Vợ Sếp lại lên.
Giờ mà về thì có vẻ thô lỗ quá mà ngồi lại thì có mỗi 2 người trong văn phòng cứ gượng gạo thế nào ấy. Bà ấy cất lời trước, tình hình thầu khoán thế nào em. Chị nghe thấy anh nhà chị bảo gói này quan trọng. Đéo gì mà quan trọng, ông tớp xong gói 8 tỷ kia là gần bằng 1 năm bình thường ông làm rồi. Tuy nhiên vẫn phải trả lời lịch sự:
– Vâng, Sếp muốn trúng thầu thêm gói hạ tầng, gói này em nhẩm sơ bộ khoảng 15 tỷ. Nếu trúng được gói này thì ngon vì cũng dễ làm.
Vợ Sếp nghe vậy như khá thờ ơ, có vẻ không quan tâm đến tiền hay là không quan tâm đến công việc Vợ Sếp bảo tiếp:
– Thảo nào mấy hôm nay anh nhà chị đi suốt, sáng nay kêu xuống công trường làm gì ấy, chắc phải tối mới về.
Ơ lão này đi công trường mà éo rủ mình nhỉ, hay là đi việc gì không biết. À mà hắn đi công trường thì bảo là đi công trường, sao còn cố nói thêm câu “chắc tối mới về”. Tao là người tinh ý và hay để ý, mỗi lời nói của người khác tao thường để ý từng chút xem có ẩn ý gì không vì cái ngữ pháp và nghệ thuật ẩn dụ của tiếng việt nó hay lắm Nhiều khi 1 câu nói thôi mà hàm ý cả 1 trang sách. Tao vâng dạ cho xong.
Định bụng thôi chờ bà ấy về thì tao cũng về.
Gần 1 tiếng trôi qua, lúc này là 11h hơn. Bà ấy hạ lễ, mang mấy quả ra bổ gọt mời tao ăn bảo ăn lấy lộc. Tao lịch sự ra ăn miếng, chắc mẩm là bà ấy chuẩn bị về rồi. Nhưng không, Bà ấy bảo:
– Chị định đi siêu thị tí mua mấy thứ đồ chơi trung thu cho ku, em có muốn mua gì không chị mua cho.
Tao cười bảo:
– Ý chị là em vẫn là trẻ con hả?
– Không, cậu lớn rồi nhưng mà vẫn chưa lớn lắm. Khẽ cười.
Kiểu này là ý gì không biết. Nhưng mà thích bông đùa thì đúng sở trường của tao rồi.
– Thế chị thấy em có chỗ nào chưa lớn.
– À thì chí chưa lớn, tâm hồn chưa lớn, vân vân…
Câu này không biết nói thật hay nói đùa nhưng thực sự chạm vào tim tao. Chí lớn? Tâm hồn chưa lớn? Đâm trúng tim đen rồi, tao từ lúc đi làm, tự lập chưa bao giờ có hoài bão lớn lao, nhênh nhang nhang nhang làm công ty to công ty bé đều được Sếp coi trọng nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là thằng nhân viên, vẫn thưa thưa gửi gửi, đi nhậu vẫn là thằng rót rượu. Chưa từng ước mơ cao sang, tiền lương khá cũng đủ chi tiêu láo nháo thoải mái, còn nhà lầu xe hơi là điều chưa dám nghĩ. Tâm hồn chưa lớn thì sao, cũng đúng. Tao luôn tự cao, tự đại coi trọng bản thân, không chịu nhẫn nhịn luồn cúi, không biết bao dung rộng lượng… Thấy tao trầm ngâm hồi lâu không nói gì, bà Vợ Sếp cất tiếng:
– Ơ chị nói đùa thôi mà, người giỏi như em là hiếm đấy. Chị cũng nghe anh nhà chị kể nhiều về em, nói thật là ban đầu chị hơi khó chịu vì tuyển gì thằng ranh con lương gấp đôi gấp 3 người khác, cho là thông minh đi nữa thì có làm việc gấp đôi gấp ba người khác được không. Tuy nhiên tiếp xúc thì chị thấy phong cách làm việc của em rất hay, hiệu suất cao mặc dù có 1 chút là vô tổ chức.
Tao vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ về chí cao ý lớn nên nghe bà ấy nói lọt vào tai câu được câu không, mơ hồ đáp lại:
– Em thấy chị không đơn giản là người phụ nữ nôi trợ, chăm con như vẻ ngoài nhỉ. Chị thật sâu sắc.
– Ôi chị đơn giản mà, sau gửi ku đi lớp thì chị sẽ đi làm lại, cũng nhân viên quèn thôi. À mà nếu trúng thầu gói sắp tới thì chị sẽ xin Sếp để chính thức làm đồng nghiệp với em chứ không phải thủ kho thủ quỹ linh tinh như bây giờ nữa.
Đm, thế là thế nào. Đây là khích lệ hay đe dọa? Bà làm đồng nghiệp với tôi thì tôi có lợi ích đéo gì hơn, thậm chí bà càng thường xuyên có mặt ở công ty thì tôi càng không được thoải mái, làm đéo dám ra sờ mông mấy đứa kế toán nữa. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng trong tâm tao như kiểu bị 1 lời thách đố ấy, bọn mày cũng biết rồi, ra lệnh hay van xin đéo bao giờ hiệu quả bằng thách đố, thách đố nó chạm vào lòng tự tôn của con người nên nhiều khi làm những việc đéo có thành quả hay lợi lộc gì chỉ vì 1 lời thách đố. Lại kết hợp với lúc trước nói lấp lửng chí lớn với lọ với chai, giờ lại khiêu khích.
Bà này đúng thật là đéo hề đơn giản, phải đề phòng. Thông thường tao vẫn nghĩ bà ấy đéo để ý công việc của chồng nhưng sau hôm nay thì khác, bà ấy sâu sắc, tinh tế mà có lẽ quá mức chỉ để những người cùng tinh tế như tao mới nhận ra. Nếu thông thường tao sẽ cợt nhả lại vài câu nhưng lúc này thì không. Chỉ đáp lại nghiêm túc:
– Gói này khó chị ạ vì công ty mình nhỏ, chưa đủ năng lực để nhận liền 2 gói như vậy, ngoài ra nhận nhiều thế thì năng lực tài chính mình phải có đủ để xoay sở trong trường hợp thanh toán chậm muộn.
– Chị nghĩ tài chính không phải vấn đề lớn đâu, nếu thanh toán không delay quá lâu thì anh chị vẫn xoay sở được.
Tao cũng không hỏi thêm gì nữa, việc xoay sở đương nhiên là việc của Sếp, tao bổn phận nhân viên chỉ tư vấn đến thế và trong con mắt nhìn của tao thôi. Bản thân tao cũng chả rõ gia thế vợ chồng nhà Sếp thế nào và có làm gì khác ngoài doanh nghiệp xây dựng này không nên cũng mù tịt về tình hình tài chính. Vài ba câu chuyện đã đến gần 12h trưa.
Tao bảo chị sắp về chưa, em chuẩn bị về đây ạ. Bà ý cũng chuẩn bị về, 2 chị em đứng dậy đi ra cửa, tao để bà ấy khóa cửa. Công ty có phát cho mỗi đứa 1 chìa khóa tuy nhiên xét về tài sản thì văn phòng đang là của vợ chồng Sếp, có mặt họ thì mình không động vào khóa khủng làm gì để thể hiện sự tôn trọng chứ không phải là lười nhác việc khóa cửa.
Xuống dưới lấy xe, bà ấy nổ máy về trước, thế đéo nào xành xạch mãi không nổ. Tao lại ngó thì xe bà hết mẹ xăng, con vespa Lx nhập date 2010 thì phải, uống xăng như uống nước lã. Bà ấy gãi đầu gãi tai bảo nãy đi chợ mua đồ lễ quên mẹ đổ xăng. Đệch, thôi đành, trưa nắng lại phải đi mua xăng về cho bà thôi chứ biết làm sao. Tao bảo để em đi mua xăng cho.
Đang định đi thì bà ấy gọi thôi trưa rồi, hay đi ăn cơm luôn rồi tí về mua xăng, để chị trả nợ em bữa bún hôm trước. Bà ấy nói thế rồi đéo chối được. Thôi thì ừ Bà ấy ngồi sau tao, cũng vắt chéo chân vì mặc váy. Khẽ tựa 1 chút vào chứ không ôm như em Hóa Đơn. Phụ nữ hình như đứa nào cũng có mùi thơm, bà này cũng thơm vậy. Nhưng mùi nhạt nhạt hơn em Hóa Đơn hay là do độ áp sát chưa đủ thì không biết.
Tao đưa ra quán cơm văn phòng mà bọn tao hay ăn trưa, 45k 1 suất. 2 cốc sữa chua nữa. Ngồi ăn chỉ nói chuyện linh tinh, bà ấy chia sẻ thêm là định cho đứa em gái mới ra trường vào công ty làm, để học việc là chính vì nó cứ đòi đi làm. Thầy u thì định chờ đến đợt chỉ tiêu xin cho nó vào nhà nước nhưng nó cứ đòi đi làm vì ở nhà chán. Tao ậm ừ bảo thì cứ cho nó lên công ty, không làm gì thì cũng quen với giờ giấc công sở với lại cho vui. Cũng không bận tâm lắm vì đang đung đưa với em Hóa Đơn rồi, trước thì không sao chứ giờ đã lăn lộn với em thì xác định lên công ty đéo được thoải mái mà trêu mấy đứa con gái khác nữa. Cũng đành, được cái lọ thì phải hy sinh cái chai.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kỹ sư tự truyện |
Tác giả | Tại Hạ |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ với hàng xóm, Làm tình với đồng nghiệp, Tâm sự bạn đọc, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex ở nhà trọ, Truyện sex sinh viên, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 12-06-2024 17:27:28 |