Hỗn Thế Ma Vương
Aoshin tỉnh lại, Ashe và Anine đang ngồi cạnh anh. Thấy anh tỉnh lại, Anine ôm lấy anh mếu máo:
– Anh trai ngốc! Mọi người trở về đều bị thương mà anh chưa về, làm em sợ lâm biết không!! Anh là tên ngốc!!! Đáng ghét!!!
Ashe cười hạnh phúc, đặt tay lên ngực anh:
– Anh tỉnh lại rồi! Cảm ơn anh đã đưa tôi về!
Hiệu trưởng xúc động bước vào:
– Chúc mừng em đã trở về an toàn! Sau này hãy kể cho ta về chiến tích của các trò trong khu rừng Quỷ dị nhé! Chiều nay là thử thách thứ 2, mong các em có mặt đầy đủ!
– Cảm ơn ngài hiệu trưởng! Chiều nay chúng tôi nhất định có mặt. Hiệu trưởng quay ra, ra hiệu cho ai đó vào. Những người bạn của anh lao vào phòng bệnh, Lux quát tháo:
– Tên đần!!! Ngươi làm mọi người lo lắng lắm biết không!!!
Akali mang bữa sáng cho anh:
– Anh khỏe lại rồi! Cảm ơn đã cứu em và Shen!
… Bạn đang đọc truyện Hỗn Thế Ma Vương tại nguồn: https://truyensexngan.net
Sau bữa trưa, các học viên tập hợp sau 2 ngày chờ các học viên đi tìm Ashe trở về. Họ không ngờ lại có những người có thể vào khu rừng Quỷ dị mà đi ra không mấy nguy kịch… Thầy hiệu trưởng bước lên bục tuyên bố:
– Bây giờ là thử thách thứ hai, tìm mật thư và cổ vật. Mỗi nhóm sẽ gồm 5 người, sẽ được phát một mật thư, nó sẽ dẫn tới những nơi giấu mật thư và đưa các trò tới cổ vật được cất giữ ở những nơi bất kỳ. Mỗi nhóm gồm năm người, thời gian thử thách là 3 ngày. Sau ba ngày nhóm nào chưa tìm thấy cổ vật thì có thể ra về luôn!
Mọi người chia nhau ra tự tìm nhóm cho mình. Nhóm của Aoshin gồm: Aoshin, Anine, Wong, Lux, Ashe. Jonny ở chung nhóm với Shen, Akali, Zed và Veronia, người mới được đặc cách qua thử thách thứ nhất dưới sự giới thiệu của thượng nhân Targon – Leona.
Veronia ôm chầm lấy Aoshin:
– Hoàng tử!!! Thần nhớ hoàng tử nhiều lắm!! Hoàng tử khỏe không!!! Cô gái hoàng tử mang theo sao rồi!!!
Aoshin cười, xoa đầu cô:
– Ta khỏe, Irelia đã bình phục hoàn toàn, chúng ta đã làm đám cưới rồi!
– Pantheon có kể về đám cưới của hoàng tử, sao ngài không mời thần chứ!!
Veronia nũng nịu, Anine và Ashe hằm hằm:
– Tránh xa oni – sama ra!!!
– Buông anh ấy ra!!!
Aoshin lại phải giảng hòa và giới thiệu Veronia với mọi người, sau đó họ nhận mật thư và rời đi. Aoshin và đội của Jonny tạm biệt nhau…
5 người theo chỉ dẫn của mật thư, họ tìm những mật thư khác và cuối cùng họ cũng tìm ra nơi họ cần đến là thành phố công nghệ ma kỹ Piltover. Cổ vật được giấu trong đồn cảnh sát Piltover. Họ nhanh chóng tới Piltover, họ choáng ngợp vì sự tiến bộ ở đây, mọi thứ đều làm từ công nghệ Hextech. Họ tìm một quán trọ, nhưng không có quán trọ nào cả, Lux quyết định:
– Chúng ta sẽ tìm một khu ổ chuột nào đó để nghỉ tạm qua đêm!
Wong ngạc nhiên:
– Thành phố tiến bộ như vậy mà có khu ổ chuột ư?! Thật vô lý!
Lux đỏ mặt:
– Demacia là vương quốc của sự bình đẳng giữa người với người mà còn có khi ổ chuột, ở đây chắc chắn có sự phân biệt giàu nghèo rồi!
Họ rảo bước trên đường, rồi họ hỏi đường, họ rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi xuống khu ổ chuột. Những đứa bé sợ hãi khi thấy họ, nhưng khi Lux và Anine bày trò chơi với lũ trẻ, chúng không còn sợ hãi mà chuẩn bị 2 túp lều cho 2 người. Màn đêm dần buông xuống, Aoshin đề nghị sẽ đi thám thính một chút về thành phố, Jonny xin đi theo để hỗ trợ anh. Lux bảo với Anine:
– Tôi và Wong ra khu chợ đêm để mua một ít thức ăn và đạo cụ, cô ở đây ngủ trước nhé! Anine ngoan ngoãn ở lại và thiếp đi. Aoshin và Jonny trở về, đập vào mắt họ là khung cảnh rợn tóc gáy… Nhiều đứa trẻ ở khu ổ chuột bị giết hại, những đứa trẻ khác đang quỳ bên xác những người bạn, khóc thương. Lux và Wong trở về… Lux làm rơi giỏ đồ trên tay hoảng hốt:
– ANINE!! CÔ ĐÂU RỒI!!!
Aoshin chạy thẳng vào lều… Cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt anh khiến anh choáng váng… Anine bị xích cứng, quần áo bị xé nát, trên cơ thể và mặt đầy vết dao rạch và vết bầm tím. Cô vừa nằm, vừa khóc thút thít… Aoshin bàng hoàng… Anh tháo bỏ những sợi xích, choàng áo lên người cô. Anine gục đầu vào anh nức nở:
– Em xin lỗi! E… Em đã không còn trong trắng nữa, anh hãy để em chết đi! Em không thể trao cho anh sự trong trắng của em được nữa rồi! Huhuhu!!!
Anh siết chặt Anine trong vòng tay, xoa tay lên mái tóc của cô… Anh nén lại những giọt nước mắt:
– Sao em không phản kháng!!!
– Chúng lấy lũ trẻ làm con tin, rồi trói em bằng xích kháng ma thuật… Huhuhu!!!
Anh để Anine lại cho Lux, khuôn mặt anh lúc này thật đáng sợ… Anh bước tới trước mặt một cô bé có vẻ lớn nhất:
– Ngươi có biết kẻ nào đã gây ra chuyện này không?!
Cô bé sợ hãi ngã xuống, lùi lại… Anh gằn giọng:
– Nói mau! Ta sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả những đứa bé ở đây khỏi hắn!!!
Cô bé ấp úng:
– L… Là ngài Pantom, một tên con nhà giàu có tiếng ở thành phố này!
– Ngươi biết hắn ở đâu không?! Mau chỉ cho ta chỗ của hắn!
– H… Hắn ta hay ở nhà kho của cảng thành phố! N… Ngài đừng tới đó, hắn ta có rất nhiều vệ sĩ!
Aoshin không đáp, quay lại chỗ Anine:
– Ta đi một chút rồi về ngay!
Aoshin quay đi, Lux kéo tay anh lại:
– Đừng giết người! Tôi xin anh, đừng để anh trở thành kẻ bị ruồng bỏ như trước đây…
Aoshin biến mất… Anh nhanh chóng tới khu càng. Anh triệu hồi thanh mộc kiếm, bước thẳng đến khu nhà kho của cảng Piltover. Hai tên canh cửa vừa nhìn thấy bóng anh đã bị anh chém bất tỉnh, cánh cửa nhà kho bị chém hai nhát, đổ xuống. Bên trong bọn đàn em của tên Pantom đang chơi thuốc phiện, bài bạc… Chúng thấy người lạ, vơ lấy vũ khí. Aoshin hỏi lớn, một giọng nói đầy uy lực:
– Ta chỉ tới tìm kẻ tên là Pantom! Những kẻ nào không phải hắn thì có rời khỏi đây. Ta không chắc sẽ không nhai đầu các ngươi nếu các ngươi ở lại đâu! Tên cầm đầu bọn giang hồ – Pantom hét lên:
– GIẾT NÓ!!!
– Ta nói trước… Dù cho ngươi có van xin thế nào ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu…
Bọn đàn em của hắn lao lên, Aoshin vung một đường kiếm, một loạt những tên đi đầu đều gãy chân, ngã xuống đau đớn, bọn đằng sau lại lao tới, thanh mộc kiếm trong tay anh vung lên, chém xuống, nhiều tên bị gãy xương, một vài tên bị chém vào đầu bất tỉnh. Anh nhìn ten Pantom đang lùi lại, sợ hãi vì kẻ đến để hỏi tội anh quá mạnh. Hắn quỳ xuống dập đầu như giã gạo:
– Đại ca xin tha mạng! Đại ca hãy bình tĩnh, nhà ta rất nhiều tiền, đại ca muốn bao nhiêu cũng được!
Aoshin tung chân, đạp một phát giữa ngực hắn, hắn lăn vài vòng, phun ra một bãi máu, hắn luôn mồm:
– Xin ngài tha mạng! Xin ngài tha mạng!
Ánh mắt Aoshin lạnh lùng, toát ra tử khí cuồn cuộn làm hắn đái ra quần vì sợ, anh cầm con dao trên bàn, ném về phía hắn. Máu phọt ra, hắn nhìn xuống, của quý của hắn nằm trên đất, hắn đau đớn giãy giụa trên nền đất, hắn cô với lấy của quý, vì y học phát triển, có thể gắn lại nó. Aoshin bước đến, đạp một phát làm của quý của hắn nát bét. Hắn kêu gào đau đớn, anh chĩa kiếm vào cằm hắn:
– Đau không?! Tủi nhục không!!! Ngươi hãy xuống mồ hối hận vì những gì ngươi làm với em gái ta đi!
Anh giơ cao thanh kiếm, vụt xuống đầu hắn.
– ĐOÀNG!!! Một phát súng làm lệch đường kiếm của anh, một người nhanh chóng chạy đến, tung một cú đấm về phía anh. Anh né đi cú đấm ấy, trước mặt anh là một cô gái tóc hồng, trên tay đeo một cặp găng tay hextech to tướng, trên má trái xăm hai chữ VI. Một người khác bước ra từ bóng tối, trên tay cô cầm một khẩu súng ngắm tân tiến, cô giơ thẻ cảnh sát trưởng ra:
– Ngươi gây rối trật tự, hành hung và làm nhiều người bị thương! Mau chịu trói và theo bọn ta về đồn!
– Nếu ta nói không!!!
– Các binh sĩ chấn áp! Đội hình chế ngự theo lệnh cảnh sát trưởng Caithlyn!!
Một tốp binh lính mang giáp nặng, cầm khiên công nghệ và roi điện bước theo hình vòng cung vây lấy Aoshin, anh cười khẩy:
– Hôm nay ngoài tên bị thiến kia ta sẽ không giết người… Nhưng đánh gãy chân tay các người thì ta không ngại đâu! BẠO QUÂN – Trảm long kích!!!
Thanh kiếm trên tanh anh lóe lên, các cảnh binh Piltover ngã xuống… Vi lao vào đấm Aoshin:
– Cú đấm xuyên thấu!
– Bắn xuyên táo! Caithlyn bắn yểm trợ Vi.
Aoshin đấm mạnh ngược lại với cú đấm của Vi, thanh kiếm của anh bay về phía Caithlyn, cây súng của bị thanh kiếm găm vào, hỏng hóc nặng và không sử dụng được nữa.
– Loại gỗ gì có thể chặn được đạn hextech và phá hủy khiên cũng như vũ khí hextech!!!
Chấn động từ hai cú đấm của Vi và Aoshin khiến mặt đất xung quanh vỡ vụn, lún sâu. Caithlyn kinh ngạc lần 2:
– Một người thường có sức mạnh ngang bằng vũ khí hextech cường hóa?! Hắn có phải con người không!!!
Vi gầm lên, chập hai tay đấm về phía Aoshin:
– Cú đấm xuyên thấu!!! Aoshin né đi cú đấm, lực gió quá mạnh làm anh hơi chao đảo, nhân cơ hội đó, Vi sử dụng “Tả xung hữu đột” để hạ gục anh, ánh mắt Aoshin lóe đỏ trong giây phút ấy:
– TỬ THẦN QUYỀN!!!
Anh xuất hiện trước mặt Vi, tung một cú đấm móc trực diện vào bụng cô, Vi quá bất ngờ về tốc độ kinh hoàng ấy, cô đưa hai tay ra đỡ cú đấm ấy… Đôi găng tay của cô vỡ vụn, Aoshin xuất hiện sau lưng cô… Thời gian với Vi như tạm dừng lại, Caithlyn đang khóc. Trước mặt cô, Aoshin bốc lên tử khí đang đấm một cú đấm đoạt mạng nhắm thẳng vào mặt cô, khả năng cô sống là cực thấp… Vi khóc, vì không được cùng Caithlyn bắt cướp và bảo vệ thành phố nữa…
Aoshin dừng cú đấm cách mặt Vi một đoạn ngắn. Lực gió từ cú đấm làm Vi khô hết nước mắt, tóc cô bay rũ rượi trong gió… Aoshin quay đi:
– Đói quá, hôm nay ta hứa chỉ giết 1 tên mà lại bị hai cô gái đẹp cản lại… Haizzz.
Đứng đơ ở đó làm gì?! Không đưa hắn đến bệnh viện hắn sẽ chết vì mất máu đấy!
Vi và Caithlyn hoàn hồn, họ gọi cấp cứu đưa những người bị thương đến bệnh viện. Caithlyn chạy đến tra còng vào tay Aoshin:
– Anh hành hung dân thường, chống đối người thi hành công vụ! Theo tôi về trụ sở cảnh sát!
Aoshin giật đứt phăng chiếc còng, anh nâng cằm Caithlyn lên, ghé vào tai cô:
– Ta bận rồi! Mai ta sẽ tự đến đó, cô có thể để ta về thăm người bị hắn hại được chứ?!
Caithlyn cúi mặt xuống, cô như hối hận, cũng như tiếc nuối điều gì đó…
– Anh có gì để chắc chắn anh sẽ đến không?!
– Ta sẽ trở lại lấy thanh kiếm của ta. Sớm thôi!
Aoshin biến mất trong sự ngỡ ngàng của cả Vi và Caithlyn…
– Caithlyn! Hắn có phải con người không vậy!!!
– K… Tôi không chắc…
Aoshin nhảy xuống sống rửa sạch những vết máu trên người, anh mặc lại quần áo rồi chạy tới bệnh viện mà Lux đã đưa Anine tới. Muộn rồi, nhưng ba người kia vẫn chờ anh. Lux nghẹn ngào:
– Anh không giết ai chứ!!!
Aoshin xoa tay lên cằm:
– Không chắc lắm, nhưng chắc chắn có một kẻ sống không bằng chết.
Jonny lên tiếng:
– Hãy cùng vào thăm Anine, cô ấy buồn lắm đấy!
4 người bước vào. Anine nằm trên giường bệnh, quay mặt ra cửa sổ. Aoshin đặt tay lên vai cô, Anine cất lời:
– E… Em cần một chút yên lặng… Mọi người để em yên được khổng!!! C… Chỉ một chút thôi! Hãy để em yên…
Lux kéo vai Aoshin, Wong cùng họ đi ra ngoài…
– Tôi bảo anh ra ngoài?!
Jonny:
– Đã nghe.
Anine ngồi dậy nhìn anh:
– Sao anh còn ở đây?! Mau ra n…
Jonny ôm lấy cô, anh nhẹ nhàng xoa lên mái tóc cô:
– Cô không cần cố tỏ ra mạnh mẽ đâu! Tôi không phải anh trai của cô nên cô cứ khóc cho thật đã đi…
– Hức… Hức…
– Anh trai cô đã đi đòi công lý cho cô, anh ta không giết ai cả… Như một anh hùng công lý vậy…
Anine ngủ thiếp đi trong vòng tay của Jonny, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, đắp chăn cho cô rồi rón rén đi ra ngoài. Aoshin từ biệt các thành viên trong nhóm:
– Tôi biết thứ chúng ta cần lấy ở đâu rồi. Tôi sẽ về trước đêm ngày kia, cơ bản là giờ các người còn tiền không?! Hãy đưa cho tôi, giữ lại đủ để tiêu về trở về thôi!
Wong xòe tay, Jonny đưa anh một túi tiền:
– Còn 100 đồng bạch kim. Tôi không cần lắm đâu!
Lux đưa cho anh một viên đá quý cô triệu hồi từ cây quyền trượng:
– Nó rất có giá trị, hãy tìm một nhà giả kim nào đó và bán nó đi.
– Cô cho tôi thật hả?! Cảm ơn nhiều! Lux!
Lux bĩu môi, véo tai Aoshin:
– Ngươi nghĩ ra hả?! Bao giờ về nhớ trả lại ta cả vốn lẫn lãi!!
Aoshin chạy ra ngoài, một cửa hàng giả kim duy nhất còn mở cửa trong khu vực. Anh bước vào, bên trong là một ông già râu bạc, ông ta cất tiếng khi vừa có người tới:
– Ngươi đem cho ta gì vậy khách hàng?!
Mau vào trong!
Aoshin móc viên ngọc trong túi ra đặt lên bàn, ông già đeo lên mặt một chiếc kính đặc biệt. Một chùm tia quét qua viên ngọc. Ông ta thốt lên:
– Nó đáng giá cả một gia tài! Độ sáng và độ đều hoàn hảo, chất liệu của nó không kém gì kim cương nguyên chất, lại chứa sức mạnh cực lớn! Ta sẽ trả cho cậu… Một trăm nghìn đồng bạch kim!!! Cậu thấy sao?!
– Tôi không biết nhiều về mấy thứ này, nhưng giá đó là ổn rồi!
Ông lão đưa anh một tấm thẻ:
– Trong này có 100 nghìn đồng bạch kim. Anh chỉ cần giữ nó trên tay và niệm: ‘Money’ là được! Ông ta thử cho Aoshin xem, một tải tiền xuất hiện cho Aoshin kiểm tra. Sau đó ông ta đặt chiếc thẻ lên trên tải tiền, nó lại bị hút vào trong. Aoshin chào ông ta rồi chạy tới trụ sở cảnh sát Piltover. Trời đã gần sáng, anh tới cửa, cảnh binh chặn anh lại. Anh cất tiếng lớn:
– Ta là tội nhân đến tự thú, mau cho ta gặp cảnh sát trưởng xinh đẹp Caithlyn!! Ta chót phải lòng nàng nên đã làm bậy!
Caithlyn ngồi trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng gọi lớn, đỏ mặt, úp mặt xuống gối… Cô dậy mặc quần áo rồi bước ra… Aoshin đã đạo đổ cổng phụ đi vào. Caithlyn chĩa súng vào anh, Vi trên tay đã có một đôi găng mới sẵn sàng ứng chiến, Aoshin cười với Caithlyn, cô lại đỏ mặt:
– Ta tới để đầu hàng mà! Trong tay ta còn không có vũ khí! Các người định hành hung ta hả?! Con gái mà hung hãn sẽ nhanh già lắm! Há há!!
Caithlyn cất súng, Vi nhảy tới tra tay anh vào một chiếc còng đặc biệt, giải anh đi. Một phiên tòa nhanh chóng được lập nên. Quan tòa gõ búa xuống, hỏi Aoshin:
– Bị cáo hãy xưng tên!
– Aoshin, học viên học viện anh hùng, anh hùng của xứ Demacia, nhẫn giả huyền thoại của Ionia.
Mọi người trong phiên tòa mặt biến sắc… Thân thế của người trong vành móng ngựa quá kinh khủng. Quan tòa hỏi tiếp:
– Bị cáo Aoshin đã biết tội mình phạm phải chưa?!
– Ta chỉ đòi lại công bằng cho người bị hại là em gái ta. Về cơ bản thì ta chắc chắn chưa giết ai, còn lại ta sẽ bồi thường những vết thương ta gây ra cho bọn chúng, và đền bù cho những thứ ta phá hủy. Anh gồng kình khí, chiếc còng công nghệ hextech trên tay anh chảy ra, anh giơ tấm thẻ, triệu hồi tải tiền:
– 100 Nghìn đồng bạch kim, chắc là đủ rồi!
Cách cảnh vệ chĩa súng về phía Aoshin. Caithlyn bước tới:
– Đúng là anh ta chỉ làm bị thương người bị hại, và làm rối loạn một chút. Bồi thường là đủ, giờ tôi có chuyện muốn gặp riêng anh ta. Mong quan tòa kết thúc phiên tòa. Phiên tòa kết thúc, tên Pantom tức tối vì Aoshin không bị quan tòa phạt gì cả. Hắn nhục nhã vì giờ đã giở đực giở cái…
Caithlyn rót một tách cà phê đưa cho Aoshin:
– Thanh kiếm của anh rất đặc biệt! Anh có thể cho ta biết chất liệu của nó không?! Caithlyn đặt thanh kiếm vẫn ở dạng mộc kiếm lên bàn.
– Nó làm từ gỗ, bộ cô không thấy hả!!!
– Không đúng! Không có loại gỗ nào rắn chắc tới mức chặn được đạn hextech và phá hủy vũ khí hextech được!
Aoshin triệu hồi linh hồn thanh kiếm, biến thanh kiếm về dạng nguyên thủy:
– Nó là một thanh kiếm được lưu truyền bởi những vị vua của sự chinh phục. Họ mang danh hiệu “vô danh” vì những mảnh đất họ chiếm được quá lớn và không kịp đặt tên được, cho nên họ có danh hiệu như vậy, thanh kiếm này chứa sức mạnh cổ ngữ hắc ám, và được uống máu qua nhiều nghìn năm nên mang sức mạnh to lớn như vậy…
Mặt Caithlyn đanh lại:
– Anh mau đền cho tôi khẩu súng tôi thích nhất, đền Vi tiền mua đôi găng tay mới và tiền dưỡng thương của Vi.
Vi chạy ngoài cửa vào, đấm vào đầu Aoshin. Cô không đeo găng nên anh không né, Vi cười lớn:
– Mau đền đi! Không thì tối nay ngủ với Caithlyn!!
Caithlyn đỏ mặt quát Vi:
– Cô nói gì vậy!!! Tôi còn chưa có bạn trai sao ngủ cùng anh ta được!!
Aoshin nhân cơ hội, trêu Caithlyn:
– Tiền thì tôi bồi thường người ta hết rồi. Giờ chắc chỉ còn nước ngủ chung với cô tối nay thôi! Haha!!!
Caithlyn gằn giọng:
– Viiiii!!! Tối nay cô cũng phải ở đây!!
Vi đỏ mặt:
– HẢ!!!
Trưa hôm ấy, Caithlyn dẫn Aoshin đi ăn và tham quan trụ sở cảnh sát. Tối hôm ấy, Vi đã chuẩn bị giường và phòng. Cô chạy tới ôm cổ Caithlyn, cạ má vào má cô:
– Tôi chờ lâu lắm rồi đấy! Cô đi chơi với anh ta cả ngày chắc đỡ ngại rồi ha!!!
Vi cười tinh nghịch, Caithlyn nói như dỗi Vi:
– Không tin được đồng nghiệp tôi tin tưởng nhất lại lôi tôi vào chuyện này.
Hai người quay ra đã thấy Aoshin nằm ở một bên giường và ngủ. Caithlyn nhận nằm bên còn lại nhưng bị Vi ném vào giữa giường. Đêm hôm ấy, Aoshin tỉnh giấc… Vi ngã xuống đất, ngáy rất to… Anh nhìn sang thì thấy… Một bộ ngực bốc lửa trong bộ quần áo ngủ mỏng tang đang kẹp lấy tay anh. Anh thở dài: “Mong là không có chuyện gì xảy ra… Không Irelia và Yan giết ta mất!!”
Anh vừa nhắm mắt lại thì Caithlyn nằm lên bắp tay anh, một tay ôm ngang bụng anh, ngực cạ vào người anh.
– “T… Ta cảm thấy… NÚM!!!”
Anh cảm nhận được Caithlyn đang chảy một ít dãi lên ngực anh… Anh thiếp đi, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những hình ảnh vừa rồi.
Sáng hôm sau…
– Á Á Á Á á á á… DÂM TẶC!!!
Caithlyn hét ầm lên, đấm thùm thụp vào Aoshin làm anh tỉnh giấc, ngã xuống đất. Vi lồm cồm bò dậy:
– Mới sáng ra đã ầm ầm, hai người không để ai ngủ hả?!
Caithlyn lấy gối che ngực, chỉ vào Aoshin:
– Hắn giở trò với tôi! Đêm qua tôi mặc quần áo bình thường đi ngủ cơ mà!! Sáng nay dậy hắn còn nằm cạnh tôi nữa!! Caithlyn rút súng ra chĩa vào Aoshin. Vi cười to:
– Hahaha!!! Đêm qua tôi thay đồ cho cô đó!!
– AAAAA!!!
Aoshin ngóc đầu dậy:
– Cô nhìn lại đi, tôi vẫn nằm chỗ tôi mà!!! Đêm qua chính cô lăn sang chỗ tôi đó! Còn chảy dãi lên người tôi nữa!
Aoshin chỉ tay lên chỗ vẫn ướt trên ngực… Caithlyn ôm mặt:
– Bịa đặt!!! Bịa đặt hết!! Im đi!!!
Caithlyn bắn súng chỉ thiên ầm ầm. Vi đè cô xuống giường:
– Bình tĩnh nào! Đó là lý do cô không muốn ngủ chung với ai hả!!!
Caithlyn đỏ mặt:
– U… Uhm… Tôi ngủ xấu lắm!
Aoshin cười, anh định đi ra thì Caithlyn chĩa súng vào gáy anh, Aoshin mặt tái đi:
– Cấm kể chuyện này với ai, nếu không tôi sẽ bắn anh vì tội chống đối người thi hành công vụ!
Aoshin biến mất, anh ngồi trên thành cửa sổ, tay cầm chiếc đồng hồ báo thức cũ ở phòng Caithlyn, chỉ vào cô:
– Núm đẹp đó! Ta về đây, hẹn ngày gặp lại!
Anh nhảy xuống, dùng thân pháp phóng đi. Caithlyn kê súng lên cửa sổ bắn theo, tiếc rằng Aoshin quá nhanh, và Caithlyn không bình tĩnh nên không thể bắn trúng anh.
Aoshin trở về, anh giơ chiếc đồng hồ lên:
– Cổ vật chúng ta cần tìm đây, nó có phản ứng với phép thử. Chúng ta về thôi!
Mọi người ra về, Aoshin thấy Anine quấn quýt và vui vẻ khi ở cùng Jonny làm anh đỡ lo lắng phần nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hỗn Thế Ma Vương |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ lỗ đít, Thọc tay vô đít, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 21-06-2024 12:52:07 |