Hồi ký mưa
Sau 2 ngày kiểm tra lại, nó được xuất viện với một đống thuốc kèm theo vài lời dặn dò của ông bác sĩ. Nhờ chú Quang nên nó được đặc cách theo dõi và không được di chuyển khỏi địa phương để phục vụ công tác điều tra. Tối đó nó đang ăn cơm thì có tiếng xe, chú Quang cùng mẹ nó về. Vừa bước vào, mẹ nó lại cất bài ca kháng chiến…
– Thằng mất dạy đâu rồi? Mày ra đây nhanh lên…
Nó uể oải cất bước ra ngoài, em thì nghe mẹ nó quát cũng sợ, ánh mắt nhìn theo nó lo ngại. Ngọc Anh thì buông bát cơm, đi theo nó luôn…
– Mày ngồi xuống đây? – Mẹ nó quát lên, mắt nhìn nó giận dữ… – Vâng, con đây – Nó với lấy bao thuốc, định châm một điếu thì…
Bốp… bốp…
Nó nhận đủ 2 cái tát liên tục từ mẹ nó. Nó hơi sững sờ, đây là lần thứ 2 mẹ nó đánh nó, lần đầu tiên là khi nó trộm tiền đi net hồi bé, mẹ nó bắt được nên đánh nó, không may khiến nó trượt chân ngã đập đầu chảy bao nhiêu là máu ở trán. Từ đó đến giờ dù nó có nghịch như thế nào thì mẹ nó cũng không bao giờ đánh nó nữa, chỉ chửi nó thôi. Em thấy vậy thì chạy ra, mắt mũi đã tèm lem nước mắt, nhưng nhìn thấy ánh mắt giận dữ của mẹ nó, em cũng không dám nói gì, chỉ đứng sau nó, 2 tay chà vào má nó thôi?
– Con Mai đi ra, để hôm nay tao đánh chết cái loại súc sinh này – Mẹ nó nhào lên định đánh nó thì chú Quang đã ôm lại… – Thôi em, bình tĩnh lại…
Mẹ nó thở hồng hộc, với tay lấy lọ tăm trên bàn, thẳng tay phi vào mặt nó. Lúc này nó đã hết kiên nhẫn và bình tĩnh, nó đứng phắt dậy, mắt nó đã chuyển sang màu đỏ…
– Tại sao mẹ đánh con? Con làm gì sai à? Con tự vệ thì có gì sai, nếu con không tự vệ thì giờ mẹ còn được ở đây đánh con không… Mẹ có biết chúng nó định giết con, mẹ có biết gì về tình hình lúc đó không? – Mày câm mồm lại, mày nhìn đi – Mẹ nó mở túi xách, quăng vào mặt nó tờ giấy…
Đó là đơn kiện của nhà thằng kia, trong đơn ghi rõ nó cố ý giết người, nhân chứng, vật chứng đầy đủ hết. Nó hơi sững người, mắt nó nhìn vào chú Quang. Chú Quang nhìn nó gật đầu…
– Thằng kia, nhà nó vừa gửi đơn kiện – Chú Quang thở dài nói… – Mày giết mẹ mày đi Nam, thằng mất dạy, học hành không lo học suốt ngày chỉ đánh nhau đâm chém, giờ thì mày nhìn đi, rồi chúng nó sẽ bỏ tù mày, và đời mày sẽ chấm hết từ đây. Mày cút đi, mày không phải con tao…
Mẹ nó vừa nói vừa quăng bất cứ thứ đồ gì vào người nó, nó thấy cảm giác căm phẫn từ mẹ nó, lúc đó nó chỉ nghĩ vậy thôi. Sau này ra đời rồi nó mới biết đó là cảm giác tuyệt vọng và buồn nhất của một người mẹ. Nhưng tại thời điểm đó, nó thấy cái tôi của nó dâng cao, nó mất bình tĩnh…
– Vì ai, vì ai mà tôi thành ra thế này? Được, tôi làm gì tôi sẽ chịu, sẽ không để ai phải khổ theo tôi nữa…
Nó chạy ra cổng, em và Ngọc Anh hốt hoảng chạy theo giữ nó lại. Lúc đó nó như một con thú hoang xổng xích, đôi mắt nó đỏ ngầu mất bình tĩnh. Nó vùng vằng và đẩy em đang ôm nó ra, em ngã ra đường. Nó chạy vụt đi trong đêm tối…
Nó không biết nó đã chạy bao nhiêu xa và chạy đi đâu, chỉ biết khi nó thấm mệt thì nó dừng lại và ngồi bệt xuống đất. Nó khóc, khóc thành tiếng, nó khóc cho những uất ức, chịu đựng của nó. Nó ngửa cổ lên trời và hét lớn lên trước cái ánh mắt khó hiểu của người đi đường, tay nó đấm liên tục xuống đất, máu bắt đầu rỉ ra. Bắt đầu có tiếng xì xào…
– Thằng này nó bị điên à? – Chắc thất tình nên vậy? – Bọn thanh niên giờ được chiều quá thành ra như thế này…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://truyensexngan.net
Nó không để ý, bàn tay nó tõe máu đau đớn, nó nằm bật xuống đất, nhìn lên bầu trời đen kịt đầy sao, nó lại gào lên. Bất chợt nó nghe thấy tiếng của chị, tiếng của chị văng vẳng bên tai nó…
“Chàng trai hoàng hôn rất đặc biệt với chị, cố lên”
Mắt nó nhòe đi, nước mắt chảy ra, bỗng có người tiến đến bên cạnh nó, đá vào người nó…
– Thảm hại… – Đứng lên, mau lên, *** mày đứng lên…
Là thằng Hưng, đang dùng tay kéo nó dậy, vừa kéo vừa chửi nó…
– Lên xe đi cùng tao…
Nó lẽo đẽo bước lên xe ngồi sau thằng Hưng, chiếc xe phóng vụt đi, đám người cũng đã dần dần giải tán…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://truyensexngan.net
Đón lấy chai rượu từ tay thằng Hưng, nó hơi nheo mắt, thằng Hưng đưa nó trở lại cái sân bóng cũ trong trường CĐSP, nơi mà hồi bé chúng nó thường hay chơi ở đây…
– Uống đi, uống rồi bố mày nói cho, uống tu đi đéo có chén đâu, thằng nào uống hết trước thì thắng…
Nói rồi thằng Hưng xoay nắp, đưa lên miệng tu một hơi dài. Thằng bạn nó, vẫn vậy, ngỗ nghịch và bất cần nhưng lại tình cảm và chín chắn. Nó cũng đưa lên chai rượu lên miệng, mùi cay xè xộc thẳng lên mũi nó…
– Mày nhớ chỗ này không? – Sao không? Tiếc rằng 8 thằng giờ này chỉ còn 2 thằng mình… – Không phải, mà là 2 thằng mình đã tách khỏi 8 thằng – Thằng Hưng tiếp tục uống, vừa uống vừa nói mặn chát… – Tại sao? – Tao và mày, trở nên nghịch ngợm như thế này từ lúc nào? Hư hỏng thế này từ lúc nào? Chắc bây giờ ngồi đây mày đã biết được hậu quả rồi chứ…
Thằng Hưng khóc, chai rượu liên tục được đưa lên. Nó thở dài, vỗ vai thằng bạn thân của nó…
– Chúng ta đã tự tách chúng ta ra khỏi đám bạn thơ ấu. Không có ai muốn chơi với những thằng như tao với mày, thất bại… – Nhưng cuối cùng, trở lại đây lại chỉ còn tao với mày nhỉ, haha…
2 thằng cười lớn, tiếng cười văng vẳng trong không gian tĩnh lặng. Bỗng có bóng đen tiến đến gần chỗ chúng nó ngồi, thằng Hưng chộp được viên gạch bên cạnh, ra thế thủ…
– Không chỉ 2 thằng chúng mày đâu?
Bóng đen đó tiến đến gần nó, giằng lấy chai rượu đưa mồm tu ừng ực, nó và thằng Hưng hơi ngỡ ngàng, trong bóng đêm, hơi men của rượu khiến chúng nó hơi mờ mắt.
– Trường? – Thằng Hưng lên tiếng hỏi… – Cảm ơn thằng bạn vẫn còn nhớ tao, haha… – Sao mày lại ở đây, tao nhớ mày đang ở Sài Gòn mà? – Tao vừa về thăm nội tao, đang nằm nghỉ thì nghe thấy tiếng cười của chúng mày, nghe giọng tao đã ngờ ngợ rồi, hóa ra là 2 thằng chó này thật – Thằng Trường vẫn cười, đưa rượu lên miệng…
Thằng Trường, bạn thuở ấu thơ của chúng nó vẫn những trận bóng, đuổi nhau, hùn dế và cả những trận đánh nhau với xóm trên… Cuối năm lớp 9 đã chuyển đi cùng gia đình, nhà nó ngay giáp với sân bóng, cái tường bao của nhà nó trước đây là lối đi quen thuộc của chúng nó mỗi lần ông bảo vệ không cho chúng nó vào bằng đường chính. Vậy là hôm nay trở lại đây, nó lại được gặp thằng bạn này…
2 chai rượu đã gần hết, những tiếng cười về câu chuyện ngày xưa như đang xua đi cái tâm trạng chó chết của nó, trong màn đêm tĩnh mịch của ngôi trường đã bỏ hoang từ lâu, nó như thoải mái hơn…
– Nam, mày vẫn vậy nhỉ, vẫn cá mắm như trước, mà hình như chúng mày đang gặp chuyện – thằng Trường lên tiếng…
Nó trầm ngâm lại, dường như lời nói của thằng Trường kéo nó về với thực tại. Phải rồi, nó đang gặp chuyện mà…
– Mày tính thế nào Nam? Hay trốn đi 1 thời gian, để chú Quang giải quyết mọi chuyện rồi hãy về – Thằng Hưng lên tiếng… – Chuyện là như thế nào, tao nghe có vẻ nghiêm trọng đấy – Thằng Trường vỗ vai nó… – Thằng Nam nó bị quây, trong lúc tự vệ nó dùng dao đâm gục 1 thằng…
Nó thở dài, chuyện nó chỉ vậy thôi nhưng hơn cả là những lời nói của mẹ nó khiến nó mất bình tĩnh và thăng bằng. Nó làm nó chịu, nó không sợ, cái nó sợ ở đây là cuộc sống của nó đã bị xáo trộn. Rồi mẹ nó, nhỏ Ngọc Anh, chú Quang và em sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Tương lai của nó sẽ bị ảnh hưởng, nó đã đủ 18 tuổi rồi, đã phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nếu nó phải đi tù nó cũng không sợ, cái nó sợ là cuộc sống của nó sau này khi ra tù sẽ như thế nào…
– Tự vệ chính đáng, không phải sợ gì hết, sẽ không phải đi tù đâu – Thằng Trường cười hà hà trước vẻ ngạc nhiên của nó và thằng Hưng… – Nghĩa là sao? Tao đã giết người mà? – Nó hỏi… – Chúng mày quên bố tao là luật sư à, vụ này bố tao gặp nhiều rồi, nếu mày không tự vệ như thế thì mày đã nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng phải xem động cơ, thời điểm và không gian có đủ nguy hiểm để mày tự vệ không? Nếu như lúc đó mày có thể chạy trốn nhưng mày không chạy, mà mày rút dao ra để chơi lại chúng nó thì đó không phải tự vệ chính đáng. Hay nói 1 cách dễ hiểu hơn là nếu mày đâm thằng kia trong tình trạng mất bình tĩnh và sợ hãi, thì đó là tự vệ. Còn nếu mới đánh nhau, mày đã rút dao ra đâm thì đó là giết người…
Thằng Trường vừa nói, vừa đưa tay lên chỉ chỏ, nó thì chăm chú nghe lắm, vừa nghe nó vừa nhớ lại từng chi tiết để có thể ghép nối vào lời nói của thằng Trường…
– Cái quan trọng bây giờ là lời khai của mày và lời khai của người làm chứng. Lúc đó có người làm chứng không? – Thằng Trường quay sang, nhìn thẳng vào mắt nó… – Trời tối, đường chỗ đoạn xx nó vắng thế nào chúng mày cũng biết. Nhưng tao nhớ tao có chạy vào nhà dân, chính 2 cô chú đó đưa tao vào viện… – Vậy thì tốt rồi, 2 cô chú đó sẽ làm chứng cho mày, nhưng phải khai đúng sự thật và theo chiều hướng là chúng nó đuổi giết mày mới được…
Nó đang suy tư, thì thằng Trường tiếp lời…
– Ra đầu thú trước và xin khai, mày khai đúng những gì phải nhớ và mày phải chịu. Kể cả lúc mày rút dao ra đâm như thế nào? – Nhưng lúc đó gần 20 thằng, chúng nó cùng nhau khai tao đánh chúng nó trước và dùng dao đâm trước thì sao? – Mày không phải lo lắng, công an họ có nghiệp vụ để phân tích đâu là lời nói dối và lời nói thật. Chỉ cần mày khai thật thôi. May cho mày là bố tao hôm nay cũng về, tao sẽ nói với bố tao về chuyện của mày. Có lẽ bố tao sẽ giúp được mày. Đưa tao số điện thoại…
Nó đọc số điện thoại cho thằng Trường lưu và nháy sang cho nó, hồi tối nó bỏ đi nên không cầm theo điện thoại. Thằng Hưng rút điện thoại ra cũng ấn lưu số thằng Trường, bỗng có điện thoại…
– Alo tỷ tỷ à – Là em gọi cho thằng Hưng…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://truyensexngan.net
– Vâng đệ đang ở cùng thằng Nam, tỉ yên tâm, đệ và nó đang ôn lại ký ức tuổi thơ…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://truyensexngan.net
– Ok Tỷ, để đệ đưa nó về ngay đây…
Nhón chân bật lên cái tường quen thuộc, thằng Trường vẫy tay chào chúng nó hẹn sáng mai chủ nhật đi café. Không quên dặn nó trở về nhà nếu không công an sẽ tưởng nó trốn mà ra lệnh truy nã. Một cái đấm tay nhẹ nhàng như thay cho lời cảm ơn thằng Trường, nó cùng thằng Hưng về, trong lòng nó đã nhẹ bớt đi nhiều…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://truyensexngan.net
Bước chân vào nhà, nó thấy nhỏ Ngọc Anh đang ngồi ôm mẹ nó, còn mẹ nó khóc rưng rức. Chú Quang thì đang phân trần cho mẹ nó hiểu…
– Em cứ bình tĩnh đi, nếu đúng như thằng Nam nhà mình có phòng vệ chính đáng thì không sao đâu. Mai anh sẽ qua thăm hỏi nhà thằng kia, rồi đề xuất đền bù rút đơn kiện. – Anh không cần phải đi, để chúng nó gô nó vào tù, cơm không ăn thì cho nó ăn cứt. Vào đấy cho biết xưng hùng xưng bá là như thế nào – Mẹ nó vẫn khóc, gào lên với chú Quang… – Nó không đi tù được đâu, xét về tình tiết nó kể thì nó là người bị hại mà. Em cứ bình tĩnh đi mọi chuyện để anh giải quyết…
Nó lưỡng lự bước vào trong nhà, nó chào hỏi qua, chú Quang thì gật đầu nhìn nó cảm thông, ra hiệu cho nó lên trên phòng. Mẹ nó thì vẫn nhìn nó với ánh mắt tức giận…
– Thằng mất dạy, mày không đi chết luôn đi, mày còn về làm gì nữa…
Nó không nói gì, chỉ nhanh chân bước lên phòng. Giờ mẹ nó đang bực tức như vậy, nó đôi co chỉ làm mẹ nó thêm bực thôi. Mở cửa phòng, nó bật điện, em đang ngồi bó gối trên giường tựa lưng vào tường, thấy nó, em chỉ ngước lên nhìn nó rồi lại gục mặt khóc…
– Anh xin lỗi, nãy em có làm sao không?
Nó ôm em vào lòng, em không vùng vằng đẩy nó ra mà ngoan ngoãn như một con mèo con. Nó lau nước mắt cho em, ôm chặt em hơn…
– Mai Anh, nếu anh không ở bên em nữa, em hãy sang bên kia để bố mẹ lo lắng cho em nhé…
Em ngẩng lên nhìn nó, đôi mắt tròn xoe mọng nước, em đẩy nó ra, ánh mắt em trở nên căm phẫn…
– Nghe anh, anh biết em sẽ rất tức khi nghe anh nói như vậy. Anh đang nói nếu có chuyện gì xảy ra… – Anh im mồm lại ngay cho em, đừng để em phát điên lên – Em hét lên với nó… – Nhưng…
Bốp… em tát nó, nhưng sau cú tát ấy, em lại ôm và rúc vào ngực nó òa khóc…
– Em không cho anh nói linh tinh, chú Quang nói anh sẽ không xảy ra chuyện gì hết, em tin là vậy, hức… hức ngày mai chú sẽ sang bên kia, đền bù bao nhiêu em cũng sẽ đền cho anh, chỉ cần anh đừng như lúc tối nữa. Anh có biết em sợ như thế nào không? Huhu… – Nghe anh này, đó mới chỉ là tình huống đặt ra thôi. Trong trường hợp nhà kia không rút đơn kiện thì anh vẫn sẽ bị bắt để điều tra. Có thể sau đó là một loạt chuyện nữa xảy ra, anh không muốn em phải khổ…
Em không nói gì nữa, đẩy nó ra và với lấy cái điện thoại của em, em bấm số gọi đi rồi đưa cho nó.
– Anh nghe đi, chị Lan muốn gặp anh hức… hức…
Nó đón lấy cái điện thoại sau 1 phút lưỡng lự, đầu dây bên kia chị Lan đã bắt máy, vọng sang vài tiếng alo alo…
– Dạ em Nam nghe chị… – Có vẻ như em đang không ổn nhỉ? – Dạ vâng chắc chị biết chuyện rồi ạ… – Chị tin em không phải loại người không biết suy nghĩ mà làm chuyện đó. Nói đi, chị muốn nghe từ em kể, hãy kể tường tận chi tiết chuyện em gặp phải. Em phải kể rõ và kể thật đúng thì chị mới có thể giúp em được.
Nó kể lại cho chị Lan tất cả những gì xảy ra trong buổi tối hôm đó, những chi tiết mà nó chưa khai với ông công an. Đầu dây bên kia là những tiếng thở dài, bên này là tiếng khóc thút thít của em, dường như tạo nên một không khí não nề và nặng trĩu…
– Ngày mai sẽ có người gọi cho em, em hãy kể lại mọi chuyện khi gặp người ta nhé, người đó sẽ giúp được em… – Dạ ai vậy chị… – Em cứ gặp rồi biết, mà ăn mặc đàng hoàng, ăn nói lễ phép vào, họ không đơn giản đâu nhé… – Dạ em cảm ơn chị… – Thôi số mày đen, chưa xong việc này đã đến việc khác, nhưng mày thật thà tình cảm, chẳng trách sao cái Mai nó yêu mày đến phát điên như vậy. Cả tối nó gọi cho chị khóc lóc mà chị xót hết ruột. – Dạ em xin lỗi, là lỗi do em… – Em không có lỗi, chị cũng đã cho người tìm hiểu nguyên nhân rồi, ban đầu chúng nó nói có liên quan đến chị và Mai. – Dạ nghĩa là sao ạ… – Chị phải nói xin lỗi em mới đúng, thôi an ủi cái Mai đi, từ lúc yêu mày nó khóc nhiều quá, chị sợ nó mù vì khóc đấy…
Chị Lan cúp máy, nó đặt lại chiếc điện thoại lên bàn và quay ra nhìn em. Người yêu của nó, hạnh phúc nó đem lại chẳng thấy đâu mà chỉ toàn nỗi buồn, nỗi lo lắng cho em. Nó cũng không hiểu năm nay năm hạn của nó hay sao mà xảy ra hết chuyện nọ đến chuyện kia. Nó trách bản thân nó nhiều hơn là trách hoàn cảnh, còn 2 tháng nữa là thi tốt nghiệp mà giờ nó lại dính đến chuyện này nữa. Rồi bao nhiêu là suy nghĩ và nỗi lo đổ dồn vào nó khiến nó ngộp thở thật sự.
Áp đôi bàn tay vào má em, hôn nhẹ lên trán em, có lẽ động lực giúp nó vượt qua lúc này là em. Em đã vì nó mà hy sinh quá nhiều thứ rồi…
– Anh ơi, mai em đưa anh ra đầu thú nhé, mình nên chủ động biết đâu lại được giảm tội – Em nắm lấy bàn tay nó, xoa xoa nắn nắn cho nó. Từ lúc nó bị ở tay, đêm nào em cũng ngồi xoa nắn cho nó… – Anh không có tội, là chúng nó định giết anh mà, nhưng mai anh vẫn ra xin được khai lại… Em yên tâm nhé…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://truyensexngan.net
Ánh đèn mờ ảo hắt qua khung cửa sổ chiếu vào mặt em, khuôn mặt em ngủ đẹp tựa như thiên thần. Thi thoảng em giật mình một cái khiến nó phải ôm và vỗ về cho em. Có lẽ nỗi sợ trong em còn nhiều hơn nó, tình yêu của em dành cho nó đến giờ nó có thể cảm nhận được. Mai Anh, tình yêu của anh, để em phải vất vả rồi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 09-04-2024 23:50:16 |