Hồi ký mưa
4h chiều, nó và mẹ nó cùng chú Quang và nhỏ Ngọc Anh lên xe về quê nó, đi xe chú Quang nên khá là thoải mái, chú Quang có con Fortuner 2012 nhìn oách vãi chưởng. Mẹ nó say xe nên lên ngồi ghế đầu để nó và nhỏ ngồi ghế sau. Về quê nó thì cách có 35km thôi nhưng đường đi khá là xấu, nhiều ổ gà nên xóc lên xóc xuống. Đi khoảng 40 phút thì cũng đến quê nó, băng qua một cánh đồng dài, nó mở cửa kính và hít thở bầu không khí. Thoải mái quá, nhìn cánh đồng xanh rì mạ non, nó lại nhớ những buổi trưa hè cùng đám bạn ở quê, những buổi tắm sông, mót lúa, đá bóng ruộng và những đêm đi soi ếch sau bão…
Xe nó từ từ tiến vào nhà ngoại nó, các cậu với dì nó chạy ra đón, ai cũng suýt xoa khi nhìn thấy nó trong bộ dạng bây giờ, cứ đẩy nó đi lên nhà ngồi với ngoại…
– Thằng Hải, con Huyền đâu ra bê đồ vào, bác Liên, anh Nam về này – Tiếng cậu Hiến nó gọi vang ầm nhà…
Thằng Hải chạy từ trong bếp ra, thấy nó cười tươi…
– A Sếp Nam, sếp vẫn sống hả? – Bố láo tao vả cho cái bây giờ – Nó dơ tay lên bắt lấy tay thằng Hải… – Kaka ông anh tôi vẫn khỏe, tay trái vẫn sử dụng được là được rồi, tối vẫn đánh được liêng nhờ… – Xời gì chứ mấy cái đó tao chơi bằng chân cũng ăn chúng mày…
2 thằng cười lớn, đây là thằng Hải, thằng con cả của cậu 3 nhà nó, thằng này hơn nó 3 tuổi, hiện đang là sinh viên năm 3 Đại học Sư phạm Hà Nội. Từ bé hè nào nó cũng về quê chơi 1, 2 tháng nên ở nhà cậu 3 suốt nên thành ra mấy anh em ăn ngủ chung, đi chơi rong ruổi cùng nhau.
– Thôi sếp lên nhà với nội đi, để em làm nốt con gà, tối anh em ta uống rượu, mà sếp bị như này có được uống rượu không? – Kháng sinh vào nhiều thành ra uống không say được mới tài…
Nó cười hềnh hệch với cu Hải, cởi dép, nó chạy vào với bà ngoại, thấy nó ngoại mừng rơi nước mắt…
– Tiên sư mày đi đứng không cẩn thận… – Con vẫn khỏe mà ngoại, ngoại xem con vẫn lành lặn mà, ngoại dạo này có khỏe không? Con thấy ngoại gầy đi quá… – Cảm ơn anh, tôi vẫn khỏe, tay của con thế nào rồi? – Ngoại cầm tay nó lên, xuýt xoa…
Nó ngồi nói chuyện với ngoại, ngoại chủ yếu hỏi về tình hình sức khỏe nó thôi. Đợt nó tai nạn, ngoại đòi xuống với nó mà các cậu, các dì nó không cho đi vì sợ ngoại sốc. Cũng phải thôi, nó là thằng được ngoại cưng nhất trong đám con cháu mà, ngoại cũng thương nó vì nó không có đủ tình cảm gia đình như những người khác. Lấy trong túi áo ra nắm tiền, ngoại nhét vào tay nó 2 tờ 100k…
– Mừng tuổi cho con, lên trên đó phải ăn uống đầy đủ vào, con Liên mày suốt ngày đi làm không biết chăm con hay sao mà để cháu tao gầy thế này – Ngoại vừa dúi tiền vừa nói vọng ra ngoài cửa trách mẹ nó… – Thôi ngoại ơi, con có tiền mà, ngoại để lại mua sữa uống, con khỏe rồi… – Cầm lấy, ngoại mừng tuổi cho anh, chứ có nói cho anh đâu mà…
Nó đành nhận cho ngoại vui, đang ngồi nói chuyện với ngoại thì nó quay ra thấy nhỏ Ngọc Anh vẫn đang đứng nép nép ở cửa xe, chắc là đang ngại. Thấy vậy nó chạy ra kéo tay nhỏ…
– Đi vào đây… – Bỏ ra, đau… – Im…
Nó nói im nhỏ cũng im luôn, lẽo đẽo theo nó vào nhà. Thấy nhỏ, các cậu, dì nó ồ lên tưởng nó dẫn bạn gái về, ngoại nó thì nheo mắt nhìn chăm chú lắm…
– A cu Nam nay dẫn cả bạn gái về chơi à… – Ghê nhỉ, bạn gái xinh quá, lại đây dì ngắm xem nào – Dì Ngọc nó trêu…
Nhỏ Ngọc Anh thì ngại đỏ chín mặt, cúi cúi chào mọi người lí nhí, mẹ nó với chú Quang còn đang ở gian dưới chưa lên, thấy vậy nó giới thiệu luôn…
– Đây là Ngọc Anh, con chú Quang mà, không phải bạn gái cháu đâu, mà chuyện mẹ cháu mọi người biết hết rồi ạ… – Biết rồi, tao đang đợi mẹ mày lên để thưa với nội, với các cậu các dì các mợ đây – Mợ Hân nó lên tiếng…
Nhỏ Ngọc Anh thì cứ đỏ mặt, bẽn lẽn ngồi xuống ghế, các dì nó thì nhao vào hỏi han nó ghê lắm. Giờ nó nhìn kỹ nhỏ này cũng đáng yêu, nhất là lúc đỏ ửng mặt, nó thấy nhỏ không còn đáng sợ như khi lườm nó nữa…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://truyensexngan.net
Tối đó cả nhà nó ngồi ăn uống linh đình, ông bà ngoại nó sinh được 6 người con thì mẹ nó là cả, dưới là 2 cậu rồi tới 2 dì và 1 cậu út nữa. Cậu út thì trẻ, chỉ hơn nó có 8 tuổi thôi cũng vừa mới lập gia đình. Hôm nay mẹ nó với chú Quang cũng có lời đối với ngoại, ngoại thì ủng hộ và khóc vì thương mẹ nó, cậu mợ và chú dì nó thì mừng cho mẹ nó lắm. Nó thấy sức khỏe khá ổn rồi nên là cứ chiến rượu tù tì với mấy anh em họ và các cậu, các chú nó thôi. Mẹ nó thì tí cứ ngó sang kêu nó uống ít, nhưng cả năm mới được 1 ngày thế này, uống ít làm sao được. Tính nó ham vui nên cứ thế…
Nhỏ Ngọc Anh thì sau 1 hồi phụ bếp, nói chuyện với các dì, mợ nó thì đã đỡ ngại ngùng, nhỏ cũng thấy nhỏ được đón chào ở gia đình này nên nhỏ cũng không còn bẽn lẽn nữa. Mọi người cứ uống với nó, tuy là không ép nhưng nó vẫn uống, thằng Hải thì hiểu nên rót cho nó ít thôi, mỗi chén chưa đến nửa. Hỏi han nó tình hình sức khỏe, rồi cứ hết người này kéo tay nó lên xem xong lại đến người kia, ai cũng xuýt xoa thương xót cho nó. Mẹ nó còn tự hào khoe về em cho ngoại, nói em xinh gái, học giỏi khiến mọi người cứ trêu nó làm nó ngại chỉ biết cười trừ. Đang ăn uống thì nó có điện thoại, là em gọi…
– Chồng ơi, anh đã khỏe chưa mà lại uống rượu rồi… – Anh có uống đâu? – Nhìn cái mặt kìa, anh học đâu cái kiểu nói dối đấy hả, mẹ đâu sao lại cho anh uống – Em gắt lên với nó…
Em gọi video cho nó thêm cả hét lên trong điện thoại nên mọi người đều nghe tiếng, mẹ nó cười hiền khoe với dì Ngọc là em đang gọi về rồi nói vọng vào…
– Mai ơi, con xem thế nào chứ mẹ bảo nó không nghe, nó cứ thích uống thôi…
Thằng Hải thấy thế ngó mặt vào điện thoại nó hóng…
– Em chào chị dâu, ủ ôi chị dâu xinh thế?
Lúc này hình như em đang ngờ ngợ điều gì đó, em tắt camera đi và không nói gì, nó thấy tin nhắn hiện lên…
“Đồ điên kia, anh đang ở đâu vậy hả?”
“Hôm nay về ngoại, mọi người đang ăn cơm mà” – Nó nhắn lại cho em…
“Trời ơi sao anh không bảo em trước, làm em nõi rõ to, em ngại quá đi mất”
“Em bảo là hôm nay em đi đâu ý, để em gọi cho anh chứ anh không được gọi cho em mà”
“Thôi thôi, đợi tí em đánh son rồi đưa máy cho mẹ, em chúc mừng năm mới mẹ nha”
Nó cười khì, đưa máy cho mẹ nó bảo em muốn gặp, mẹ nó thì có biết công nghệ đâu, thấy hình Mai hiện lên thì cứ khen nức nở rồi hỏi han em. Nó thì quay ra uống rượu tiếp, thi thoảng đá tai sang hóng thôi…
Em gặp mẹ cũng chỉ chúc mừng năm mới mẹ rồi đến ngoại và các dì, nó để ý nhỏ Ngọc Anh cũng dịch sang gần mẹ nó để hóng. Mẹ nó hỏi em khá nhiều về sức khỏe bố mẹ em bên đó, rồi bao giờ em về, lúc sau thì có cả chị Lan vào nói chuyện cùng nữa nên không khí khá vui vẻ. Sau 1 hồi nói chuyện, chung quy lại là em dặn mẹ nó để ý đến nó, bắt nó tập tay thường xuyên và không được rượu bia gì nữa. Đón lấy cái máy từ mẹ, nó xin phép ra mọi người ra ngoài một lát…
– Hì hì anh đây… – Xì, làm em ngại chết, mà anh không uống rượu nữa… – Anh uống ít cho vui thôi, anh không uống nữa rồi… – Anh dạo này lười tập tay lắm nhé, em về mà không thấy tiến triển gì thì đừng có trách em… – Ừ thì đang tết mà, đi chơi tí đã chứ hè hè… – À mà con bé nào ngồi cạnh mẹ đấy, sao nhìn xinh thế, con nhà ai thế anh… – Ngọc Anh con gái chú Quang đó… – Em tưởng anh về quê mà, sao nó lại về theo… – À ừ thì đại loại như là mẹ với chú Quang sẽ lấy nhau, con bé đó sau này sẽ chuyển về ở cùng nhà với anh, mẹ cũng mua nhà khác to hơn rồi… – Ui thật á, anh biết từ bao giờ… – Sáng nay mẹ mới nói, mà sáng anh gặp con bé này trong trường hợp không ai ngờ tới cơ…
Nói rồi nó kể cho em chi tiết những chuyện lúc sáng, vừa kể nó vừa để ý em, nó thấy em nhăn hết mặt lại, cáu gắt…
– Aaaa Con ranh này, dám xô chồng em ngã, tay anh mà bị làm sao em tính sổ với nó… – Không sao, mà hình như sau cú ấy tay anh có cảm giác lại đôi chút, vì anh chườm đá thấy buốt hết ngón tay và lòng bàn tay ý… – Thật à, hihi, nhưng mà sáng anh nhìn nó thay áo à, anh nhìn thấy cái gì rồi hả? – Em quát lên với nó, mặt nghiêm nghị… – Nó quay lưng ra cửa, tóa nó xõa nên anh không nhìn thấy gì đâu, anh thề… – Anh cứ liệu hồn đi, đợt này em về thì xuống ở với em, ngại mẹ thì em sẽ xin mẹ… không cho anh ở cùng nó đâu…
Nó phì cười, em vẫn hồn nhiên, đáng yêu và ghen tuông như thế, nó định hỏi thêm em về vụ em gặp Linh thì em nói phải tắt máy để xuống nhà chuẩn bị đi. Hôn vội tạm biệt em qua màn hình điện thoại, nó lại quay trở vào tiếp tục ngồi đánh chén…
Ngồi đến khoảng hơn 9h tối, nó lúc này cũng thôi không uống nữa vì mẹ nó nhắc nhiều quá, các cậu nó thì vẫn uống say sưa, hết chuyện này đến chuyện kia. Điện thoại của nó lại có cuộc gọi, lần này là nhỏ Linh, nó bốc máy…
– Linh à? – Dạ em đây, anh đang ở đâu đấy? – Hôm nay tớ về quê ngoại, vừa mới ăn cơm xong… – Em đến nhưng thấy khóa cửa, em nghĩ chắc bác và anh đi chúc tết, mà anh về quê bao giờ lên? – Chắc phải mùng 4 tớ mới lên đó… – Quê ngoại anh ở đâu ạ… – Quê tớ ở Sơn Tây, mà hỏi làm gì thế? – Dạ không có gì, tại em nhớ anh thôi, sáng với chiều em đi chúc tết nên không qua chúc mừng năm mới bác được, tối em qua thì không thấy anh ở nhà. Em hỏi thế thôi ạ hì… – Ừ thế Linh không về quê à? – Em không? Sáng em đi chúc tết họ hàng xung quanh thôi, mà thôi anh vào với mọi người đi ạ, em lên nhà Trinh béo tí hì hì.
Nó cúp máy và quay ra bàn ngồi uống nước. Ăn uống dọn dẹp xong cũng phải gần 10h đêm rồi. Đây là thời điểm mà nó mong chờ nhất, trải chiếu ngồi đánh liêng kk. Năm nào cũng thế, ăn uống xong các cậu, các chú với thằng Hải và nó đều ngồi đánh bài ăn tiền cho vui. Số tiền gà cũng không nhiều nhưng được cái lừa lọc nhau vui phết. Tục lệ họ ngoại nó vậy, mùng 1 phải ra tiền thì cả năm tiền mới vào được, mà ra tiền thì không ra ngoài thiên hạ, chỉ ra tiền chảy vào túi người nhà thôi, âu cũng là mừng tuổi cho các con, các em, các cháu…
Nhỏ Ngọc Anh sau khi phụ giúp các dì dọn dẹp xong thì thấy nó ngồi chơi bài hay hay, nhỏ sán lại ngồi gần nó xem luôn. Hình như gần gái đen thật hay sao ấy mà nó nặn toàn 1 với 2, lên được cái 9 thì gặp ảnh, lên được cái liêng 8910 thì gặp đúng thằng cu Hải liêng JQK nó giã cho nhấc hết người lên. Thua gần triệu rồi, nó quay qua nhỏ Ngọc Anh…
– Này… – Hứ – nhỏ trả lời nhưng mắt vẫn chăm chú xem mọi người tố nhau… – Có thể ra chỗ khác ngồi được không? – Tại sao? – Vì cậu đen vl ra ấy cậu không thấy à? – Xì, đánh dốt lại đi đổi lỗi cho người khác – nhỏ bĩu môi với nó… – Xùy xùy ra kia ngồi đi, đi đi – nó đẩy đẩy nhỏ… – Mẹ ơi, anh Nam cứ đuổi con đi – Nhỏ gào lên… – Cái thằng kia đừng có bắt nạt em – Mẹ nó quát với ra từ trong phòng ngoại…
Xưng mẹ con nhanh thế, sáng thì còn cô cháu, trưa thông báo cái, chiều xưng mẹ con luôn, mà cũng tài thật, không có lạ mồm cơ, như nó với chú Quang, nó thích gọi chú hơn vì nó gần gũi thân thiện, chú Quang cũng đồng ý vậy, thi thoảng nó còn xưng ông tôi, mà chú cũng xưng mày tao với nó suốt. Nó thấy cách xưng hô cũng không quan trọng, quan trọng là tình cảm, sự tôn trọng dành cho nhau thôi. Nó thấy mẹ nó quát thì quay ra thì lườm nhỏ, nhỏ cũng sán vào sát nó, giằng lấy bài của nó xem luôn…
– Để yên tôi xem cho, anh đen lắm…
Nhỏ đăm chiêu suy nghĩ gì, nó ngó ngó thì nhỏ không cho xem, một lát sau nhỏ đưa lại cho nó xem, vcl thật 3 con A ạ, là sáp A, loại sáp mà chỉ thua mỗi Công an thôi đấy. Nó suỵt với nhỏ, nhỏ hiểu ý vì nhỏ cũng biết trò này là không được biểu lộ cảm xúc. Ván đó nó đánh bình tĩnh, tố bình tĩnh không quá lố, sau 3 vòng thì bỏ gần hết chỉ còn nó với cậu 2, cậu 3 nó… mấy ông cậu nó toàn kiểu tố láo nên nó cũng dần dần đưa mấy ông vào tròng. Nhưng ván ấy thêm 4 vòng nữa thì cân, nó ngửa bài thì 2 ông cậu nó không phải tố láo, toàn JQK với QKA thôi. Haha nó lấy lại vốn, còn lãi thêm 2 triệu nữa…
– Anh thấy tôi giỏi không? Đổ lỗi tôi đen nữa đi… – Tốt tốt, cứ thế phát huy, mai tôi cho đi chơi, haha…
Nó và nhỏ cười rúc rich, bao nhiêu xa cách, ác cảm của nó của với nhỏ trong ngày biến đâu hết, nó thấy nó với nhỏ trở nên gần gũi hơn…
Chơi thêm 30p nữa thì bài ca cằn nhằn từ mẹ nó, các dì, các mợ bắt đầu vang lên. Thu dọn và về phòng nghỉ ngơi, nó thì chưa muốn ngủ, phần vì nhớ em, phần vì lạ nhà. Leo lên tầng thượng, nó ngồi bật nhạc và ngắm ảnh em. Đang lâng lâng tâm trạng và gặm nhấm nỗi nhớ thì 1 bàn tay lạnh ngắt sờ vào gáy nó, nó giật mình…
– Đã nói là đánh tiếng trước rồi, vỡ mẹ tim rồi này – Nó gắt lên… – Xì, nhát gan như gì ý… – Kệ tui, mà không ngủ đi… – Sao anh không ngủ đi… – Chưa thích… – Nhớ chị ấy à? – Ai? – Chị lúc tối gọi ấy, chị ấy là người yêu anh à? – À ừm… – Xinh nhỉ? – Ừm…
Nhỏ không nói gì nữa, chỉ lấy ghế ngồi cạnh nó, bầu trời đêm nay đầy sao, còn bên ấy có lẽ đang là hoàng hôn rồi. Nó với bao thuốc, châm một điếu, nhỏ Ngọc Anh nhìn nó ngạc nhiên…
– Anh biết hút thuốc á? – Ừm… – Nhưng anh đang bị bệnh mà? – Thi thoảng hút thì không sao, hút nhiều mới lo chứ… – Chị ấy có biết anh hút thuốc không? – Có… – Thế mà chị ấy cũng chấp nhận được anh cơ… – Có gì đâu mà không chấp nhận được, hút thuốc đâu phải là xấu đâu… – Mùi khó chịu bỏ xừ, mà sau này chúng ta phải sống cùng nhà sao? – Nhỏ khịt khịt mũi, nó thấy vậy cũng dập điếu thuốc đi mặc dù mới hút được 2 3 hơi… – Thì đành phải thế thôi chứ biết làm sao được, cậu thương bố cậu sớm tối, tớ thương mẹ tớ tần tảo, càng đông người càng vui mà đúng không? – Nó quay ra nhìn nhỏ nhoẻn miệng cười… – Hồi sáng nay tôi ghét anh lắm, nhưng sau thấy anh đau đớn với cánh tay, tôi thấy sợ, sau đó bố tôi kể lại câu chuyện về thương tật ở cánh tay của anh, tôi lại thấy thương anh nhiều hơn. Nên lúc nãy chị ấy nói chuyện với mẹ, tôi mới ngó vào xem, tôi muốn biết chị ấy là người như thế nào mà khiến 1 thằng bất hảo như anh lại phải như thế – Nhỏ chống cằm, nói 1 tràng dài với nó… – Nhưng chuyện ấy thì liên quan gì đến việc chúng ta sẽ sống chung nhà? – Nó hỏi vặn lại nhỏ… – Thì tôi mới lên đây và ngồi nói chuyện với 1 tên biến thái như anh, tôi nghĩ 2 chúng ta nên chia sẻ cho nhau, sau này ở chung rồi đỡ phải cãi nhau hay hằm hè nhau về một vấn đề nào đó, đúng không? – Nhỏ hấp háy mắt với nó, ánh mắt sắc lẹm tự dưng biến đi đâu hết… – Vậy cậu muốn chia sẻ cái gì? – Thì về hoàn cảnh, tính cách, sở thích, những thứ gì anh có thể chia sẻ được…
Nó trầm ngâm một lúc, tính cách của nó xưa nay nội tâm, chẳng muốn chia sẻ ra bất cứ điều gì trong lòng nó cho một ai nghe hết, ngay đến cả mẹ nó, nó cũng chỉ chia sẻ chút ít chứ không phải là nhiều. Nay tự dưng ở đâu sáng sớm xuất hiện 1 con nhỏ đến nhà nó, sau đó là sẽ ở chung nhà với nó sau này, lên đòi nó chia sẻ, nó có điên đâu mà. Đang mải suy nghĩ thì nhỏ Ngọc Anh đánh nhẹ vào vai nó…
– Để tôi trước đi, từ bé đến giờ trong nhà chỉ có tôi và bố tôi thôi, mà đặc thù công việc của bố tôi thì chắc anh biết, đi sớm về khuya nên từ bé tôi đã phải sống tự lập rồi. Từ những việc nội trợ đến việc học hành và tự chăm sóc cho ban thân, nói chung tôi phải tự làm hết. Nên khi biết tin sẽ đến sống chung với mẹ con anh, tôi cũng đã rất hào hứng, bởi tôi cũng thích những điều mới mẻ, biết đâu có mẹ, có anh sẽ khiến cuộc sống của tôi trở nên đầy đủ hơn… – Vậy mẹ cậu đâu? – Mẹ tôi mất rồi, từ lúc tôi còn bé… – Vậy à, tôi xin lỗi, tôi không biết… – Thật ra, tôi là trẻ mồ côi, tôi được bố Quang nhận nuôi trong một chương trình cứu trợ, tôi về với bố khi tôi gần được 3 tuổi. – Thế là chú Quang trước giờ không lấy vợ sinh con sao? – Không, tôi với bố sống như vậy đến bây giờ á, tôi cũng chẳng biết bố ruột tôi là ai, chỉ biết là tôi có mẹ, nhưng mẹ tôi mất rồi, và bố Quang nhận nuôi tôi thôi…
Nhỏ rơm rơm nước mắt chực khóc, nó thấy nhỏ cũng đáng thương không kém gì nó, nó chìa cái vai ra, nháy nháy nhỏ…
– Này cho cậu mượn, cậu cũng giống tôi, tôi cũng không biết bố ruột mình là ai, vì mẹ không nói cho tôi biết. Nhưng thôi không sao, tôi chấp nhận điều đó, giờ tôi thấy mẹ tôi như này, tôi thấy vui hơn nhiều, hehe – Nó cười, cố gắng tạo chút không khí vui vẻ… – Từ giờ tôi sẽ là em gái của anh, vậy nên anh đừng có bắt nạt tôi đấy…
Nhỏ cũng từ từ tựa vào vai nó, lúc này nhỏ đã khóc thút thít, nó cũng chẳng biết nói gì hơn ngoài việc kể cho nhỏ nghe cuộc sống của nó từ nhỏ, rồi mấy câu chuyện lặt vặt và tính cách của mẹ nó để nhỏ hiểu hơn. Nhỏ nói nhỏ quý mẹ nó, bởi nhỏ thấy mẹ nó hiền hậu, tốt tính nữa, hy vọng rằng sau này mọi chuyện sẽ ổn, không có những hiềm khích từ việc con anh, con tôi…
Nó ngồi đó, cái không khí lặng yên của màn đêm tĩnh mịch, thi thoảng có vài tiếng xe máy của đám thanh niên làng đi chơi đêm về. Nhỏ Ngọc Anh đã ngủ trên vai nó, nó cũng muốn ngồi thêm một chút nữa nên không gọi nhỏ dậy. Châm thêm điếu thuốc, từng đợt khói nhả ra trắng xóa, chợt nó có tin nhắn…
“Anh ơi anh ngủ chưa” – Tin nhắn từ nhỏ Linh…
“Tớ chưa, tớ đang ngồi ngắm sao”
“Khiếp, người khô khan cục cằn như anh mà cũng biết ngắm sao”
“Sao không? Chúng ta có mắt và phải biết nhìn những gì trước mắt chứ”
“Rồi rồi, em không đôi co thắng được với anh, trời lạnh và sương đấy anh vào nhà đi”
Nó không nhắn thêm với nhỏ nữa, cái nó cần bây giờ là một tin nhắn hoặc một cuộc gọi từ em. Nó không muốn nó gieo quá nhiều hy vọng thêm cho nhỏ Linh, đêm giao thừa hôm qua là một ví dụ điển hình, nó đã đi quá giới hạn mà bản thân nó cho phép đối với Linh rồi. Nó đang yêu em, người nó yêu là em, nó không muốn tình cảm của nó dành cho em bị sứt mẻ bởi những thứ mới mẻ khác. Dù đấy chỉ là 1 cái nắm tay hoặc 1 cái ôm… Nhưng nó đã lầm…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 09-04-2024 23:50:16 |