Hoán mệnh
Trong giấc ngủ sâu Minh nghe có người kêu tên nó. Không phải một người mà là vài giọng nữ khác nhau. Tất cả đều thật nhẹ nhàng êm ái du dương như chim sơn ca líu lo ríu rít. Minh còn nghe được một giọng nói đàn ông trầm thấp uy nghiêm. Ông ta xin lỗi nó. Hứa sẽ chăm sóc nó tốt hơn… Tất cả những giọng nói này đều lạ lẫm nhưng lại mang cho Minh một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Một tia nắng sáng xuyên qua khung cửa sổ và bức rèm cửa khép hờ phất phơ làm vệt nắng đổ lên giường chớp tắt chớp tắt liên tục. Trên chiếc giường ngủ êm ái màu hồng phấn một người thanh niên nhắm chặt hai mắt đúng một tư thế ngủ sâu chưa tỉnh lại suốt mấy ngày đêm.
– Uh…
Minh chớp động thật nhẹ hai mí mắt. Nó có cảm giác hai mí mắt mình đã đóng lại trong thời gian rất lâu. Có cảm giác như muốn liền lại không mở lên nổi. Cánh tay mông lung đưa lên không, rồi dụi dụi hai mắt. Minh thấy người mình thật thoải mái như được nạp đầy năng lượng. Mũi ngửi được mùi thơm thoang thoảng dễ chịu, dưới lưng lại êm ái không thể tả.
“Nhưng… mình đang ở đâu?”
“Ah… đây là phòng mình mà…”
“Không đúng… mình làm gì có phòng ngủ riêng? Không phải mình đã ngủ dưới chân cầu thang nhà bà chủ sao?”
“Nhưng…”
Có gì đó rất không đúng đang xảy ra trong đầu Minh. Nó chợt phát hiện trong đầu mình không biết tự bao giờ tồn tại rất nhiều thứ trước đây không có. Như hình ảnh căn phòng này lại… rất quen thuộc. Quen thuộc đến mức Minh có thể chắc chắn mình chỉ cần đưa tay lên đầu giường kẹp giữa khe nệm là một chiếc đèn pin nhỏ. Bên cạnh chiếc đèn pin là một con dao gấp vỏ ốp gỗ dùng để phòng thân. Không… không hẳn để phòng thân mà để trừ tà, dọa ma.
“Mình sợ ma sao?!” – Minh nhắm chặt hai mắt suy nghĩ.
Nó chắc chắn mình không sợ ma. Vì đối với một thằng bé lang thang ngoài đường từ năm bảy tuổi thì cái đáng sợ nhất là đói. Ma quái là cái gì nó không biết và chưa từng nghĩ đến. Nhưng Minh vẫn có một ký ức… như từng thuộc về một người khác. Chính tay nó đã đặt con dao đó trên đầu giường và cảm thấy yên tâm hơn khi ngủ.
Trong đầu Minh hiện lên những khuôn mặt lạ lẫm lại cho nó cảm giác quen thuộc. Những lớp học với đầy bạn học… những công thức toán học như vẽ chim cò lại có thể hiểu được… những thứ tiếng ngoại ngữ kỳ lạ là như có sẵn trong đầu chỉ cần mở miệng nói ra…
Còn có nơi này. Dù chưa bước ra khỏi phòng, Minh vẫn rõ ràng tất cả. Lối đi lót gỗ mát rượi. Phòng khách lót thảm nhung Pháp. Bộ sofa da thuộc nhập Ý trắng tinh êm ái. Ngoài khung cửa kính cường lực là cái hồ bơi dài 20 mét nước xanh trong vắt. Mỗi buổi sáng một chiếc Bentley chở nó đi học rồi rước về… Về đến nơi, căn nhà đã được dọn dẹp tươm tất, người phục vụ nấu sẵn thức ăn dọn ra. Những mâm thức ăn thịnh soạn mà nó không bao giờ ăn hết. Căn biệt thự vắng tanh này thuộc về nó, chỉ mình nó. Không, nói đúng hơn là thuộc về ai đó đã cho Minh ký ức này.
“Chuyện gì đã xảy ra?!”
“Mình đang ở đâu?!”
“Những thứ trong đầu mình là thuộc về ai?!”
Đủ thứ câu hỏi dồn dập làm Minh rối rắm không thể hiểu nổi. Nó ngồi dậy. Nệm giường êm ái đến mức làm cơ thể nó chao đảo không quen. Hai tay Minh đặt lên trán xoa xoa bóp bóp như muốn tác động đến bộ não bế tắc của mình.
“Ah… Minh… tỉnh rồi hả?!”
Cánh cửa phòng bật mở. Một giọng con gái thánh thót vui vẻ vang lên. Minh chưa kịp định thần thì mùi thơm tươi mát kèm theo một cơ thể mềm mại không thể tả chui ngay vào lòng mình. Trước ngực Minh như chìm vào cảm giác êm nhu khó tả… Minh chưa kịp hoàn hồn thì một cái hôn chụt lên má làm nó chết điếng tê dại.
“Bạn làm mình lo chết đi được…”
Trước mặt Minh như bừng sáng. Ánh sáng cả căn phòng như hội tụ vào thân hình cô gái trước mặt. Đẹp quá. Không, dường như cái định nghĩa ‘đẹp’ trong đầu Minh vẫn còn quá đơn sơ nghèo nàn để có thể mô tả cô gái này. Trước đây trong mắt nó, phái nữ đẹp nhất không ai khác là chị Ngọc Nga. Nhưng giây phút này chị Ngọc Nga so với cô gái này là mờ nhạt lu mờ không đáng kể. Một đôi mắt to tròn trong vắt được tô điểm bởi hai hàng mi cong vút chớp chớp mê ly. Cánh mũi thon nhỏ lại thẳng thớm như một nét chấm phát xuất thần của tạo hóa. Còn đôi môi kia không chút son phấn lại cứ ửng đỏ hơi mở lộ ra những chiếc răng nhỏ thẳng tắp trắng như ngọc. Tuyệt đẹp. Minh có chút ngẩn ngơ nhìn hai bàn tay ngà ngọc mát rượi của cô gái áp lên hai má mình, rồi day day như nựng em bé.
– Sao nhìn tui lom lom vậy?! – Cô gái nhíu mày hơi lo lắng hỏi.
– À… không có gì… mình khỏe rồi. Cảm ơn Nhật Vi nhiều.
Minh buột miệng nói mà trong lòng cũng sững sờ dậy sóng. Nhật Vi… Mình vừa nói ra tên cô gái trước mặt một cách thật tự nhiên như đã quen biết từ lâu. Như phản xạ tự nhiên, hoàn toàn không phải là một cái tên cần lục lọi trong ký ức. Trong những hình ảnh ký ức nối tiếp kia, Minh thấy bản thân đã rất thân với Nhật Vi. Không chỉ Nhật Vi mà còn vài bạn gái nữa. Học chung lớp, khoác tay đi giữa sân trường, bơi lội đùa giỡn… còn… còn ngủ chung. Lớp lớp hình ảnh vụt qua trong đầu… Trong đó có những sự việc mà Minh thấy tim mình đập dồn dập, mặt cũng muốn nóng lên.
– Hi hi… đi tắm đi. Mình ra kêu dì Kiều làm đồ ăn cho bạn.
Nhật Vi đứng lên tung tăng vui vẻ đi ra khỏi phòng. Minh nhìn theo còn nhận ra nàng đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của mình dùng thay đồ ngủ. Bên dưới lộ ra cặp đùi trắng nõn thon dài tuyệt đẹp làm hai lỗ mũi nó ê ẩm rồi một dòng chất lỏng nóng hổi trào ra…
“Không ổn”
Minh bịt mũi vội lao vào phòng vệ sinh trong phòng. Mở vòi nước rửa mặt. Nhìn hai bàn tay, thầm thở phào vì mình chưa đến nỗi chảy máu cam vì cô bạn thân hớ hênh… Tất cả đều tự nhiên quen thuộc như ở nhà chính mình cho đến khi ánh mắt Minh nhìn thẳng vào tấm gương trước mặt.
Phản chiếu trong gương là một thằng Minh hoàn toàn khác. Gương mặt trắng trẻo, trắng đến bất thường. Từng đường nét rất đẹp trai, đẹp đến bất thường. Hai cái “bất thường” này hợp lại làm gương mặt này có vẻ như… rất nữ tính.
Đến giờ phút này Minh đã khá rõ ràng việc đã xảy ra. Khi gặp tai nạn xe, bằng cách nào đó linh hồn nó đã nhập vào thân xác một người thanh niên khác. Người này chạc ngang ngang tuổi nó. Tình cờ là cũng tên Minh, Lê Hoàng Minh. Mười bảy tuổi sáu tháng hai mươi mốt ngày.
Ngoài hai cái tình cờ này ra mọi thứ khác của vật chủ so sánh với bản thân nó đều ở một thái cực hoàn toàn khác. Bản thân Minh còn không nhớ được tên họ chính xác của mình là gì. Ngày sinh đối với nó càng vô chừng không xác định. Mười bảy tuổi Minh không có một tờ giấy chứng minh thân phận. Ông bà Sang chủ nhà đã rất khôn ngoan không khai báo gì để không phải tốn tiền cho Minh đi học. Minh tồn tại mười bảy năm qua như một bóng ma trong xã hội này.
Những khác biệt giữa hai bên như vô cùng vô tận… Khác biệt về hoàn cảnh gia đình, khác biệt về kiến thức học tập, khác biệt về môi trường sống bạn bè… còn rất nhiều rất nhiều thứ khác biệt mà Minh chưa thể khám phá hết. Trong đầu Minh lúc này chỉ có một linh hồn của chính nó, lại tồn tại hai khối ký ức sống khác nhau. Một bên nhỏ bé nghèo nàn như hạt gạo, một bên lại to lớn đủ sắc màu rực rỡ…
Dù vậy, Minh vẫn thấy rất khó hiểu… Minh từng thử nghiệm thành công nhập hồn vào một con chó, nhưng lúc đó rõ ràng nó chỉ điều khiển được thân xác con chó lại không có bất cứ ký ức vật chủ nào khác. Sau khi nó thoát ra, con chó liền trở lại bình thường. Nói vậy linh hồn của người thanh niên tên Minh này đã đi đâu?! Còn thân xác cũ của mình đang ở đâu?
Nhìn lại tấm gương, Minh thử nhếch mép lên cười. Nó chợt rùng mình. Mẹ nó chứ. Có cần phải cười một cách… một cách… thục nữ như vậy không? Như nghĩ đến chuyện gì. Minh quay phắt lại nhìn quay phòng. Đi vội đến mở tủ áo. Rồi ngồi thừ người xuống giường thở dài ngao ngán.
“Ta… ta nhập xác phải một thằng pê đê rồi…”
Cả căn phòng dùng giấy dán tường màu hồng phấn chấm bi trắng. Drap trải giường cũng đồng màu hồng dịu mắt. Cả tủ áo đều là màu sắc hồng đỏ, vải rũ mềm mại… còn có áo ngủ, quần lót in hình Kitty. Lục tìm lại ký ức, Minh còn tìm thấy vài cảnh tượng… có thể gọi là “hoang đường đến tột độ”… Một thằng con trai bốn đứa con gái ăn mặc áo ngủ mỏng manh ôm cứng nhau ngủ trên chiếc giường Queen size này… Không chỉ ngủ, còn đùa nghịch, đánh bài, rồi… lại ngủ… hoàn toàn trong sáng không chút vẩn đục.
“Mịa cha nó…” – Minh thầm nghiến răng ghen tị muốn tự vả vào mặt mình.
“Không ổn…”
Minh chợt đứng bật dậy. Kéo lưng thun của cái quần ngủ tụt xuống đầu gối. Nó nhìn xuống. Hơi nhíu mày rồi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thằng nhỏ của vật chủ này về kích thước cũng không quá tệ. So với ‘hàng’ cũ của Minh thì dài hơn một ít, lông xoắn tít lại được tỉa tót khá gọn gàng. Điểm Minh không thể chấp nhận nổi là… làn da của vật đó trắng nhởn trơn bóng ẻo lả, không đen nhẻm lù xù mạnh mẽ như của mình.
Trong đầu nghĩ đến câu chuyện kinh tởm của mấy thằng pê đê hay làm với nhau mà Minh từng nghe mấy thằng bạn trong xóm kể. Nó chợt cảm thấy mắc ói muốn mình thoát ra khỏi túi da bẩn thỉu này. Nghĩ là làm…
Cả cơ thể vật chủ như mất khống chế chao đảo ngã thẳng xuống sàn nhà…
“Rầm…”
Minh vừa thấy phía trước mình nhòe đi, nhưng linh hồn mình như chạm phải một lớp màn ngăn cách. Nó giãy dụa muốn thoát ra nhưng không được. Lớp màn đó mềm mại lại rất bền chắc. Lao thẳng đến càng mạnh, linh hồn của nó càng dội ngược càng mạnh hơn. Thằng Minh điên cuồng cào cấu lớp màn kia nhưng nó chỉ lõm vào không cách gì xé rách được… Cái lớp màn đáng ghét này như chuyên đối phó với linh hồn. Như được tạo ra để nhốt linh hồn bên trong cơ thể… Cái này cơ thể cũ của Minh không hề có hoặc đã từng có mà nó không nhận ra.
Bản thân Minh không hề có suy nghĩ rằng mình đang gặp may mắn. Khái niệm “giàu có và hạnh phúc” đối với Minh rất mơ hồ… Phải chăng chỉ là một bữa ăn ngon, một ngày được ngủ đến no mắt hay một buổi chiều được đá banh đến rã rời… Từ lúc phát hiện mình tình cờ chiếm đoạt thân xác của một công tử nhà giàu, ý nghĩ duy nhất trong đầu Minh là “tò mò” và chỉ thế.
“Minh… trời ơi… Minh ơi…”
Nhật Vi nghe âm thanh lớn trong phòng. Vừa vào thấy Minh ngã sõng soài trên sàn nhà, cô bé liền nhào vào khóc thét lên. Nhưng nước mắt mới rưng rưng chưa kịp nhỏ xuống, Nhật Vi mừng rỡ thấy Minh xoa xoa đầu lồm cồm ngồi dậy.
– Bạn sao vậy? Tại sao ngã? Không được. Để mình gọi bác Khánh kêu bác sĩ đến xem… – Nhật Vi lo lắng nói liên tục.
– Không sao… trượt chân…
Minh nói ngắt quãng từng chữ vì cổ họng nó lúc này đang khô cháy. Cả cơ thể nó như có lửa thiêu đốt khi ánh mắt nhìn qua Nhật Vi bên cạnh. Cô bé ngồi chồm hổm, mép áo ngủ vén cao đến eo. Giữa cặp đùi trắng nõn thon dài là phần đáy quần lót trắng tinh còn nổi u lên một cái mu nho nhỏ. Qua lớp vải bó sát Minh còn thấy rõ cả một cái rãnh khít khao mềm mại.
– Đã bảo là phải cẩn thận mà…
Nhật Vi kéo tay cho Minh đứng lên. Cô bé rất tự nhiên bỏ qua không nhìn đến khối u căng cứng giữa hai chân Minh. Cứ như thể chuyện “dựng nóc lều” của con trai bình thường sẽ không bao giờ và không thể nào xảy ra với Minh vậy.
Trong khi, Nhật Vi đi tới đi lui trong phòng lấy đồ như vô cùng quen thuộc với nơi này, thằng Minh thì đang mừng khấp khởi. Thứ kia hoạt động, thứ kia đang hoạt động… Tức là Minh hoàn toàn có thể sống như chính mình trong cơ thể này. Hoàn toàn không phụ thuộc vào quá khứ hay sở thích bệnh hoạn của vật chủ.
– Đi tắm thôi…
Minh còn ngơ ngơ chưa hiểu gì thì Nhật Vi đã dắt tay nó lôi vào phòng tắm. Khép cửa phòng tắm lại. Cô bé tự nhiên như không có gì bắt đầu cởi nút áo bộ pijama của Minh.
– Này… bạn làm gì vậy? Mình tự tắm được…
Minh thấy vô cùng xấu hổ. Không phải vì nó không thích con gái… mà là chuyện này đã xảy ra một lần rồi. Kết quả tồi tệ đến mức chủ nhân cũ của thân thể này không muốn nhớ đến…
– Không ngại mà… Mình là con gái còn không xấu hổ. Vả lại đâu phải chưa tắm chung bao giờ?! – Nhật Vy cởi áo cho Minh rồi nghĩ đến cái gì che miệng cười.
– Không được nhắc đến lần đó… – Minh như phản xạ tự nhiên gắt lên.
– Hi hi… không nhắc thì không nhắc…
Trong số bốn đứa bạn thân toàn con gái thì Nhật Vi là thân với Minh nhất. Ba đứa còn lại… Hoàng My, Bội Linh, Na na vốn là bạn của Nhật Vi trước. Thời gian đầu ba người kia còn ngăn cách với Minh, vì cho rằng Minh dù nữ tính tràn đầy vẫn là thân con trai. Thế là ba đứa nghịch ngợm kia thực hiện một âm mưu ‘thử lửa’. Một hôm Nhật Vi đang tắm, ba đứa kia lừa gạt bịt mắt Minh đẩy vào phòng tắm. Chuyện ‘bóc phốt’ Minh đã diễn ra không thành công… Sau vài phút, Nhật Vi tắm xong còn lau khô cả người Minh, cùng đi ra ngoài. Dù cả hai có chút xấu hổ vì cơ thể nam nữ khác nhau, nhưng ngoài ra không có chuyện gì xảy ra hết. Sau ngày đó Minh mới chính thức được thừa nhận vào vòng tròn bốn nữ.
Có chút bần thần nhớ lại câu chuyện được giấu kín trong góc ký ức của vật chủ cũ, Minh chớp mắt nhìn lại Nhật Vi liền chết điếng cả người. Cô bé đã cởi xong chiếc áo sơ mi ngủ, treo lên. Bên dưới chỉ còn mỗi chiếc quần lót trắng tinh nhỏ xíu. Cả cơ thể thiếu nữ trắng nõn tràn đầy nhựa sống phơi bày trước mặt Minh. Hai bầu vú no tròn mơn mởn, hai núm nhỏ đỏ hồng chúm chím tuyệt đẹp. Trái tim yếu ớt của Minh có chút không theo kịp nhịp đập…
– Bạn cởi quần ra đi… còn xấu hổ là mình cởi cho bạn nha…
Nhật Vi thật sự dám cởi, mặt nàng cũng không chút ửng đỏ. Năm người bọn họ đã quá thân. Thậm chí bao nhiêu lần cả bốn đứa thử đồ lót mới mua trước mặt Minh. Nhưng những lần như thế Minh đều cố tình quay mặt đi không nhìn. Người không hiểu sẽ nói Minh không biết thưởng thức cái đẹp… Còn Nhật Vi và các bạn đều biết Minh không muốn nhìn vì… ghen tị. Minh rất muốn mình có một cơ thể con gái như các bạn. Kẻ không biết thì nói Minh là pê đê. Người hiểu Minh như các bạn thì biết Minh là một sự nhầm lẫn của tạo hóa. Minh có một linh hồn phụ nữ bị nhốt trong cơ thể đàn ông.
Nhật Vi vừa cởi xong chiếc quần lót, treo lên. Cô bé bước đến đưa tay lên thì Minh đã lùi lại, tay giữ chặt mép quần, ánh mắt có chút khó rời khỏi hai bầu vú và vùng tam giác hồng hào phơn phớt lông tơ kia.
– Mình tự cởi… để mình tự cởi… bạn tắm trước đi…
Nhật Vi nhoẻn miệng cười. Bước vào buồng tắm, loay hoay mở vòi nước. Minh còn thẫn thờ nhìn ngắm cơ thể con gái tuyệt đẹp trong lớp kính trong veo kia… Nếu đây là một giấc mơ Minh nguyện mình mãi mãi trầm luân không bao giờ tỉnh lại. Mũi Minh có chút nhức nhối muốn xuất huyết, đũng quần nó căng tức không chịu nổi. Nó lén kéo lưng quần ra nhìn xuống… liền mừng rỡ ra mặt. Cái dương vật ẻo lả này khi biểu tình cũng hùng dũng chẳng kém ai. Có chút khác của nó. Lớp da quy đầu đã không còn lộ ra một cái đầu nấm to lớn đỏ hồng căng phồng như chỉ cần châm kim vào là nổ tan. Thân dương vật kéo dài hơn gấp rưỡi bình thường, cong vòng hướng lên như một cây nấm mạnh mẽ bùng nổ sau cơn mưa.
“Cùng lắm thì chết… Dù sao cũng chết một lần rồi…”
Minh cởi phăng chiếc quần, cũng chẳng buồn treo lên. Nghênh ngang đi vào buồng tắm. Vừa bước vào vòi sen, cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Nhật Vi đã áp sát vào Minh. Một cảm giác tê dại sương sướng khi đầu dương vật của Minh cọ quẹt vào vùng bụng mềm mại trơn sữa tắm của Nhật Vi.
– Ah… – Nhật Vi giật mình nhìn xuống liền che miệng chết sững.
Nhật Vi tay che hai gò má đỏ lựng, ánh mắt vừa ngượng vừa không tin nhìn chằm chằm vào khúc thịt căng cứng của Minh. Phải biết rằng khi nảy dù thoát y trước mặt Minh, cô bé cũng không chút đỏ mặt. Mãi một phút định thần, Nhật Vi mới hoàn hồn hai tay che ngang ngực mình, lắp bắp hỏi:
– Bạn… bạn… đổi khác sao?!
– Không có… mình vẫn là Minh thôi. – Minh nén hồi hộp, nhún vai ra vẻ bình thường. – Chỉ là… cái thứ vô dụng này có chút khó bảo… không hiểu nổi…
Như nghe được từ khóa “cái thứ vô dụng” quen thuộc của Minh, Nhật Vi phì cười. Cô bé cũng bớt căng thẳng, bỏ hai cánh tay phòng vệ xuống. Minh từng nói với mấy bạn… Một ngày nào đó Minh đủ lớn. Đủ trưởng thành để quyết định cuộc đời mình. Minh sẽ qua Hàn Quốc cắt phăng “cái thứ vô dụng” này đi để được sống như mình mong muốn.
Bản thân Minh lúc này vô cùng căng thẳng, nó biết mình không thể biểu hiện thay đổi ngay lập tức được. Làm như vậy dù không ai nghi ngờ nhưng bốn đứa bạn như hoa như ngọc này chắc chắn sẽ xa lánh mình. Dù cơ thể đang phản ứng đòi hỏi sinh lý bình thường của đàn ông nhưng phần ký ức kia lại mách bảo với Minh là tình bạn của bốn đứa bạn gái này quý giá đến nhường nào. Vả lại Minh ngày xưa và Minh ngày nay đều không có kinh nghiệm nam nữ hoan ái nên bắt đầu từ đâu… Đã vậy thì cứ để mặc nó tự nhiên tới đâu thì tới… Dù sao được tắm với một đứa con gái tuyệt đẹp như Nhật Vi cũng đủ Minh sung sướng như đang mơ.
Thân xác mới này của Minh cao lớn cỡ ngang bằng thân xác của của nó, khoảng 176cm. Còn Nhật Vi được mệnh danh là Hoa khôi của trường càng không thể là nấm lùn được. Cô bé cao trên 165cm, thân thể lại phát dục cực chuẩn. Chỗ nên lồi là căng tròn, chỗ nên lõm là nhỏ gọn. Lúc này trong buồng tắm đứng qua lớp kính trong suốt hai cơ thể nam nữ đứng đối diện nhau có chút ngượng ngùng. Cái “thứ vô dụng” của Minh vẫn dương cao cong cớn sắp chạm bụng trên của Nhật Vi. Ánh mắt Nhật Vi dường như muốn né tránh nhìn vào vật đó… nhưng gương mặt xinh đẹp lại mỗi lúc càng đỏ ửng lên.
– Để… để mình tắm cho bạn…
Nhật Vi cố làm ra vẻ bình thường, xoa sữa tắm lên ngực Minh, còn vuốt vuốt dọc hai cánh tay. Hơi thở của Minh có chút gấp gáp. Nhìn hai bầu vú căng tròn mơn mởn của Nhật Vi không ngừng rung động nẩy nẩy lên theo cử động của cô bé. Nó chỉ muốn đưa tay lên chạm vào. Hình như trước đây thằng Minh kia cũng chưa bao giờ làm như vậy! Ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Minh thiêu đốt ý chí của nó. Nó tự bảo mình phải kiềm chế nhưng trong nó cứ có gì đó thôi thúc hành động. Nếu không được chạm vào bầu vú tuyệt đẹp mơn mởn trước mặt thì giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ mà thôi. Minh nuốt nước bọt, bàn tay có chút rung rẩy đưa lên chậm chậm… Cho đến khi những ngón tay của nó chạm vào làn da bóng mượt như bôi mỡ kia cả người nó liền cứng đờ ra. Nhật Vi có chút giật mình, hai gò má càng ửng đỏ, nhưng lại không gạt tay Minh ra. Nàng lấy bình sữa tắm rót lên trên hai khối thịt mềm mại trước ngực… như cho phép Minh tắm cho nàng.
Minh xoa xoa hai bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn khắp ngực Nhật Vi. Cảm giác êm nhu như xoa nắn hai khối bông thật khoan khoái không thể tả nổi. Những ngón tay nó khá dài tương thích với chiều cao cơ thể lại chỉ có thể vừa vặn bao quanh bầu vú căng tròn của Nhật Vi. Những ngón tay lúng túng tươm đầy sữa tắm vuốt ve quanh hai bầu vú trắng nõn trơn nhẵn. Lại dùng hai ngón tay cái xoa xoa miết miết lên hai cái núm đỏ hồng kia… Miết lên thì chúng thụt xuống, lại trỗi dậy săng cứng hơn như khiêu khích. Cổ họng Minh khô khốc, nó vô cùng vô cùng mong muốn được ngậm lấy hai cái núm vú nhỏ kia mà mút, mút thật sâu. Dù không có chút kinh nghiệm nam nữ nhưng bản năng của giới đực trỗi dậy thật tự nhiên mách bảo nó. Hôn mút núm vú con gái là hấp dẫn chí mạng đối với tất cả con trai. Dĩ nhiên không bao gồm thằng Minh này vài ngày trước. Ngọn lửa trong người Minh đã cháy rừng rực thiêu đốt. Nước miếng trong miệng cứ tự động ứa ra rồi ừng ực từng ngụm nuốt xuống. Nhưng không được… Minh tự bảo mình không thể nóng vội. Làm như vậy liệu Nhật Vi có thấy rõ bộ mặt khác lạ của mình không?! Dù sao trong ký ức của Minh… bọn con gái với nhau đôi khi tắm chung có chút vuốt ve nhau cũng là bình thường. Có lẽ Nhật Vi cũng đang xem mình là một đứa con gái… hoặc có thể khác một chút.
– Thích không?! – Nhật Vi hỏi, hơi thở có chút dồn dập.
– Ừ… thích lắm… – Minh nuốt nước bọt khó khăn nói.
– Mình… cũng thích. Hi hi…
Nhật Vi che mặt đỏ ửng cười khúc khích, ánh mắt nhìn xuống theo dõi hai bàn tay Minh không ngừng nhào nặn hai bầu vú nàng.
– Nói cái này… Minh không được cười nha…
– Ừ… không cười.
– Hi hi…
Nhật Vi nói mình không cười, bản thân nàng lại cười, gương mặt xinh đẹp còn đỏ ửng hơn.
– Nhiều khi mình tưởng tượng… không biết cảm giác con trai chạm vào ngực mình… sẽ sẽ… thế nào…
Nhật Vi vừa nói vừa ngắt quãng vì những ngón tay Minh không ngừng se se hai núm vú của nàng. Như muốn Minh không thấy gương mặt đỏ ửng xấu hổ của mình, Nhật Vi quay người lại, bờ mông căng tròn áp sát vào khúc thịt căng cứng nóng hổi của Minh. Nàng lại kéo hai tay Minh vòng lên, đặt lên ngực mình… Để mặc Minh xoa nắn vuốt ve, giọng nàng ỉ ôi nói nhỏ:
– Nghĩ là nghĩ vậy thôi… mình lại thấy rất kinh tởm đám con trai… tối ngày đá banh, đánh nhau… mồ hôi còn ướt cả áo… hôi kinh khủng… Nếu trường mình có một anh chàng tươm tất sạch sẽ thơm tho như bạn thì mình đã sớm yêu lâu rồi… hi… hi…
– Ôi… cái đó… cái đó… của bạn… nó cứ chọc vào mình… uh…
Minh không còn nghe được gì Nhật Vi nói. Nó ghì sát cơ thể trần truồng của nàng. Dương vật căng cứng như khúc than nóng tìm vào kẽ mông nàng mà cọ xát. Một cảm giác sung sướng khó tả bằng lời dâng lên từng chút một. Đầu dương vật to lớn của Minh trượt sâu vào hai bờ mông căng mẩy của Nhật Vi như muốn tìm đến cái hang động đã sớm ấm nóng chờ đợi.
– Minh ơi… bạn… bạn… làm gì đó…
– Mình… mình… không biết… nhưng cho mình… chút thôi…
Hơi thở Minh ngắt quãng mặt đỏ bừng. Hai tay nó rời khỏi hai bầu vú của Nhật Vi, trượt xuống bờ eo nhỏ nhắn của nàng. Hai bàn tay Minh bóp chặt, kéo ghì bờ mông căng mẩy của Nhật Vi dán chặt vào hạ thể mình. Cả cơ thể trần truồng của Nhật Vi như bị kéo gập lại, tấm lưng mịn màn cong ỏng thấp xuống. Dương vật Minh như tìm được nơi khám phá, nhấn nhấn vào thật mềm mại lại ấm nóng. Không một chút kinh nghiệm, vừa chạm đến vùng cấm địa kia, một cảm giác sung sướng lâng lâng tuyệt vời đã tràn ngập cả đầu óc Minh.
– Ôi… Vi ơi…
– Ư…
Minh ghì chặt bờ eo Vy dán sát vào hạ thể mình. Cơ thể rùng mình liên tục. Dương vật giật giật rồi ồ ạt ồ ạt phun ra như mưa. Một cơn khoái cảm sung sướng chạy khắp toàn thân làm Minh chết cứng cả người. Sau vài giây từ tầng mây hạ xuống, Minh ngã oạch ra sàn nhà kéo theo cả cơ thể trần truồng của Nhật Vi.
Hai cơ thể trần truồng nằm chồng lên nhau trong phòng tắm. Minh lim dim khoan khoái nhưng đầu óc lại tỉnh táo dâng lên một cơn sợ hãi. Là một người kế thừa ký ức của người khác, Minh vẫn cảm nhiễm sự sợ hãi lo lắng của người trước. Nhật Vi sẽ giận mình, rồi cả ba đứa Hoàng My, Bội Linh, Na Na cũng không nhìn mặt mình nữa. Không được… như vậy thì mình còn ai?! Quay lại những tháng ngày buồn chán trong căn nhà này sao?!
– Minh… bạn đổi khác rồi. – Gối đầu trên ngực Minh, Nhật Vi thì thào nói.
– Mình… mình… mình xin lỗi… – Minh bối rối muốn điên lên. – Mình có thể khác một chút… nhưng tình bạn của bọn mình sẽ không… khác.
Nhật Vi chợt ngẩng đầu lên nhìn Minh. Gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn còn chút ửng đỏ khác thường. Nhật Vi mím môi nói:
– Đã là bạn thì không thể… làm chuyện bạn vừa làm với mình.
– Không phải đâu… Vi ơi… mình thật sự là… là…
Giọng nói của Minh tắc nghẽn vì một đôi môi mềm mại ướt át đã dán chặt lên miệng nó. Nhật Vy nhắm chặt hai mắt. Hai bầu vú mơn mởn đè ép lên ngực Minh biến dạng. Để mặc hai đôi môi lúng túng phân bày với nhau… Chiếc lưỡi nhỏ của Nhật Vi len lỏi tìm qua xâm chiếm miệng Minh. Minh sau vài giây bỡ ngỡ đã nhiệt tình đáp trả lại. Một mùi hương nhàn nhạt lại làm tâm hồn Minh ngất ngây. Quá tuyệt vời. Đây là nụ hôn đầu tiên của Minh, bao gồm cả thằng Minh trước đây. Thì ra hôn con gái có thể tuyệt diệu như vậy. Đôi môi của Nhật Vi thật mềm, lại ươn ướt. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng trơn tuột lại mang theo mùi hương gì đó không thể tả nổi. Minh tham lam đắm chìm vào nụ hôn này. Hai tay Minh vòng qua eo Nhật Vi, bóp chặt lấy bờ mông căng mẩy kéo lên ghì chặt. Để vùng bụng nhỏ phẳng lì của Nhật Vi đè ép chà sát lên cái dương vật làm nó lại căng phồng lên nhanh chóng. Những ngón tay của Minh trượt theo khe mông của Nhật Vi, vương sâu xuống dưới, chạm vào lớp lông tơ đã ướt đẫm bết dính dưới lớp dịch lỏng trơn nhầy.
– Ưm… Minh hư quá…
Nhật Vi mặt đỏ lựng kéo tay Minh ra. Hai bờ môi nàng vẫn khao khát áp sát vào miệng Minh hôn rít lấy. Sau một lúc hôn nhau đến hai chiếc lưỡi rã rời. Nhật Vi gối cằm trên cánh tay trên ngực Minh. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Minh rất kỳ lạ, như muốn khám phá linh hồn bên dưới lớp vỏ bọc này.
– Sao nhìn mình như vậy? – Minh có chút chột dạ hỏi.
– Bạn… bạn như… một người khác vậy…
Minh gối tay ra sau đầu để ánh mắt nhìn thằng vào Nhật Vi. Hít sâu một hơi bình tĩnh lại, Minh nói:
– Ờ… mình cũng thấy mình rất khác… từ lúc tỉnh lại… mọi vật xung quanh… và nhìn bạn… đều khác… mình thấy mình cứ như từ một cuộc đời khác chuyển về hiện tại. Và tất cả những thứ kia như trong một giấc mơ…
Ngay cả chính Minh cũng không nhận ra trong lúc vô thức mình đang sử dụng trí tuệ, khả năng suy luận tư duy của một kẻ khác. Một kẻ được nuôi lớn ăn học trong môi trường giáo dục tốt nhất. Từng lời nói biện bạch cho sự thay đổi của mình đều được cái khả năng tư duy sẵn có kia cân nhắc qua. Nếu để chính bản thân Minh, trước khi gặp tai nạn, trong hoàn cảnh này đối diện với một cô gái tuyệt sắc như Nhật Vi thì đừng nói là biện bạch câu chữ, không ú ớ chùi nước miếng liên tục đã là may mắn.
Sự thừa nhận về bản thân thay đổi và cách giải thích kiểu mông lung không gì xác thực của Minh lại được Nhật Vi chấp nhận. Thật ra ngay cả bản thân Nhật Vi cũng không nhận ra… Nàng từ rất lâu đã thầm mong muốn một Hoàng Minh mạnh mẽ nam tính.
– Ấy chết… thôi mình tắm nhanh. Dì Kiều nấu cháo cho bạn chắc xong lâu rồi.
Nhật Vi khẽ kêu lên liền ngồi dậy. Minh cũng đứng lên theo, ánh mắt không quên lướt qua chỗ thầm kín giữa hai chân nàng. Dưới lớp lông tơ dính bết vào nhau là màu da thịt thật hồng hào… thật đẹp ah.
– Bạn làm dơ mình hết rồi… Eo ôi… kinh thế…
Nhật Vi đưa bàn tay vừa lau qua bên dưới. Những ngón tay thon dài của nàng lại dính bết những sợi trắng đục như màn nhện đung đưa qua lại.
– Ha ha… để mình rửa cho bạn…
Minh cũng ngượng chín người. Trước đây nó từng vài lần bị mộng tinh. Đặc biệt sau lần xem chị Ngọc Nga tắm, những đợt mộng tinh còn thường xuyên hơn. Cũng may Minh ngủ một mình lại phải dậy sớm nên lén tắm giặt cũng không ai biết. Minh biết cái mùi này của con trai rất khó ngửi đấy.
Minh vốc dầu tắm vào tay Nhật Vi. Vuốt sạch những ngón tay thon dài của nàng. Bàn tay nàng thật mềm mại đến lạ kỳ, cứ như không có xương vậy. Rửa sạch hai bàn tay cho Nhật Vi, Minh bất ngờ ngồi thụp xuống sàn nhà giữa hai chân nàng.
– Bạn làm gì vậy?! Đứng lên mau… – Nhật Vi đỏ mặt, tay che kín vị trí giữa hai chân.
– Ngoan… để Minh rửa cho…
– Không cần mà…
– Ngoan nào…
Minh nhẹ nhàng gỡ bàn tay nhỏ nhắn của Nhật Vi ra. Máu nóng chợt dồn lên mặt. Đây là lần đầu tiên Minh được thấy chỗ đó của con gái, lại gần như vậy. Bờ mu thịt u nhỏ nhắn lại nhẵn thín như em bé… dưới bờ mu cong cong là một nhúm lông tơ mịn màng êm ái như nhung. Nhúm lông không đủ dầy để che được hai mép thịt đỏ hồng khít khao ẩm ướt. Hai mép môi mỏng trong ngoài chỉ hơi lộ một ít lại phủ kín bởi một lớp dịch nhầy nhụa trắng đục. Minh vốc dầu tắm vào lòng bàn tay. Úp tay vào giữa hai chân Nhật Vi, vừa dùng vòi sen xối nước chạy dọc theo cánh tay mình trong khi những ngón tay Minh nhẹ nhàng khẽ vọc vọc.
– Ư… Đừng… ôi…
Nhật Vi đặt tay trên đầu Minh làm điểm tựa. Một chân vô thức hơi nâng lên để tay Minh ôm trọn chỗ đó của nàng. Cơ thể nàng run rẩy, hơi thở dồn dập theo nhịp những ngón tay của Minh.
– Ư… Minh ơi…
Mình rửa rất chậm từ bờ mu mềm mại đến hai mép môi… những ngón tay nó thích thú cảm giác được kẹp lấy hai mép thịt âm hộ mềm mại của Nhật Vi còn trượt lên trượt xuống.
– Ưm…
Nhật Vi bật rên thật khẽ. Âm thanh đó lọt vào tai Minh lại êm dịu kích thích lạ thường. Nơi đó của Nhật Vi đã sạch sẽ lại càng nóng hầm hập khác thường. Hai mép âm hộ của nàng như căng mọng hơn, hé mở rưng rưng ngập nước. Nhìn vào nơi thầm kín tuyệt đẹp của Nhật Vi, cổ họng Minh khô khốc, chỉ muốn chui rúc đưa mặt vào nơi đó hôn hít. Cảm giác này theo bản năng như đã từng thôi thúc nó hôn hai núm vú xinh xắn của Nhật Vi.
– Đừng… không được…
Khi Minh vừa đưa mặt đến sát, Nhật Vi như tỉnh táo lại đẩy nó ra. Nàng mím môi kiên quyết kéo Minh đứng lên, dù hơi thở đã có chút gấp gáp ham muốn.
– Tại sao không được? – Minh nuối tiếc như một đứa trẻ bị lấy mất kẹo.
– Hôm nay không được mà… – Nhật Vi mặt càng đỏ hơn lắc đầu, giọng nói kiên quyết lại pha chút nài nỉ.
– À… Bạn đang có sao?!
Minh buột miệng nói. Dù khái niệm “đang có” là hoàn toàn mới đối với nó, nhưng trong kho kiến thức mênh mông của vật chủ lại rất rõ ràng.
– Vô duyên quá. – Nhật Vi mặt đỏ lựng đánh vào ngực Minh một cái. – Mình là… là có… vừa xong hôm qua… chưa sạch lắm…
– Nếu đang có… thì làm sao cho bạn đụng vào… – Nhật Vi càng nói giọng càng nhỏ lí nhí.
Giây phút này ngay cả Nhật Vi cũng không nhận ra mình đang cư xử với Minh hoàn toàn khác trước đây. Trước đây đừng nói là chuyện kinh nguyệt của con gái, ngay cả băng vệ sinh mình mua có mùi gì cũng đem ra khoe với Minh.
– Vậy bữa khác cho mình hôn nó nha… – Minh có chút nuối tiếc, nuốt nước bọt xuống nói.
– Ừ… – Nhật Vi gật đầu nhẹ một cái mà hai gò má đã đỏ lựng như hai trái đào.
Không cần một lời nói cụ thể nào, biên giới của tình bạn giữa Hoàng Minh và Nhật Vi cứ như vậy xóa bỏ. Minh vòng tay ôm ngang vòng eo nhỏ của Nhật Vi kéo ghì vào người, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
– Chuyện hôm nay… Minh hứa đi… Không được nói cho ai nghe hết… – Nhật Vi ỉ ôi thì thào đôi môi vẫn khao khát không rời miệng Minh. – … kể cả ba đứa Hoàng My.
– Ừ, không kể cho ai hết.
Minh vừa hôn rít lấy đôi môi mềm mại của Nhật Vi, bàn tay lại không ngoan ngoãn mân mê bầu vú của nàng. Khúc thịt giữa hai chân Minh lại thức tỉnh một lần nữa ngạo nghễ dương cao cọ xát vào bụng Nhật Vi. Nàng không rời môi Minh, hơi thở gấp gáp khi bàn tay đưa xuống dưới khẽ chạm vào nó rồi nắm lấy nó.
– Ah… Vi… vuốt nó đi… ah… ừ…
– Nhanh tay… ôi… đã quá…
Minh hít hà sung sướng nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Nhật Vi không ngừng vuốt vuốt khúc thịt căng cứng của mình. À, có thể không thực sự của mình nhưng cảm giác sung sướng nó mang lại chắc chắn là thật. Gương mặt xinh đẹp của Nhật Vi đỏ ửng đến mang tai, cúi gằm xuống khi bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve mang đến khoái cảm cho Minh. Minh bất ngờ cúi đầu thật thấp. Nó dúi mặt vào giữa hai bầu vú mơn mởn của Nhật Vi, cái miệng tham lam đón lấy bên núm vú nhỏ của nàng, mút mút say mê.
– Ôi… Minh… ôi…
– Ah…
Tiếng rên rỉ như nài nỉ của Nhật Vi vang lên như hòa nhịp vào hơi thở cuồng nhiệt của hai người. Một bàn tay nắm chặt dương vật Minh không ngừng vuốt ve lên xuống, cánh tay còn lại của Nhật Vi ôm lấy đầu Minh ghì chặt vào ngực mình. Ngon, thật ngon ah. Đây là khái niệm duy nhất trong đầu Minh. Nó say mê ngậm mút hai núm vú của Nhật Vi. Bên này lại bên kia làm chúng đỏ rực lên săn cứng lại. Một cơn khoái cảm khác lại tới cơ thể Minh cũng cứng đờ rồi rùng mình liên tục. Cả gian phòng tắm tràn ngập hơi thở dồn dập của một nam một nữ, lại có âm thanh môi lưỡi quấn vào nhau say mê…
“Eo ôi… khiếp…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoán mệnh |
Tác giả | 69deluxe |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 05-06-2024 21:33:30 |