Hoán mệnh
Chiếc Land Rover lao đi như một mũi tên bạc xé rách màn đêm. Khánh Phương biết chuyện mình làm đêm nay sẽ bị Hằng Kiểm báo cáo ông ta. Ông ta không ít lần nhắc nhở cô không được tiếp tục gặp Madif. Nhưng chuyện hôm nay thật sự quá quan trọng, ông ta sẽ hiểu thôi… Khánh Phương tự nói với mình như vậy.
Thật ra lòng cô tự hiểu, có quan trọng đi nữa cũng không cần cô đi ngay trong đêm… Cô không muốn thừa nhận rằng mình nhớ Madif, nhớ nhung cảm giác sung sướng mà bộ xương khô của hắn mang lại cho cô. Còn về phần Hằng Kiểm, ông ta đã hoàn toàn sai khi nghĩ hắn có thể thay thế Madif. Khánh Phương căm ghét tên bảo vệ khốn nạn đó. Trong mắt ông chủ hắn trung thành, giỏi giang… Nhưng trong mắt cô hắn như một con trâu động đực không hơn không kém… chỉ hùng hục sung sướng phần mình, chẳng nghĩ gì đến cảm giác người khác. Về khoản này so với Madif hắn kém đến mức không xứng đi theo xách giày cho người ta. Vì vậy đã hơn 10 ngày Hằng Kiểm về nhà, Khánh Phương dù đôi lúc có chút buồn tẻ, vẫn không bao giờ muốn tìm hắn. Cô thà rằng mình quỳ gối cho con béc giê của ông Khánh trèo lên người còn hơn là kẻ đáng ghét đó…
Chiếc xe Land Rover chậm chậm tiến vào con hẻm nhỏ quen thuộc. Khánh Phương thấy tim mình đập nhanh. Cũng gần một tháng rồi cô không gặp Madif… Nghĩ đến cái lưỡi nóng của hắn, giữa hai chân cô đã có chút ẩm ướt.
“Cộc cộc cộc…”
Khánh Phương gõ cửa, nhưng đợi lâu vẫn không có người ra. Cô lại gõ cửa, một lúc sau có tiếng dép lẹt xẹt, rồi cánh cửa mở ra.
– Là cô à…
Madif nhìn thấy Khánh Phương, hai mí mắt chỉ hơi nhướng lên ngạc nhiên. Khánh Phương gật đầu theo thói quen định bước tới chợt nhận ra Madif vẫn giữ nguyên cánh cửa, cũng không lùi lại nhường đường cho cô như mọi khi.
– Anh là… – Khánh Phương có chút ấp úng.
– Có chuyện gì không? Khuya rồi.
Lời nói lạnh lùng của Madif là Khánh Phương có chút sững sờ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình tự đến với hắn, hắn lại còn lạnh nhạt như vậy? Ánh mắt cô chợt nhìn qua vai Madif, cửa buồng che vải kia vừa phấp phới lộ ra một bóng người trần truồng trắng nõn lấp ló phía sau. Khánh Phương hai chân như nhũn ra, lảo đảo lùi lại. Ra là vậy… Hắn đã có người tình khác. Ra là vậy…
Khánh Phương không nói gì, chỉ quay đầu đi. Cô nghe tiếng cửa gỗ đóng sập lại mà lòng trống rỗng như mất đi điều gì đó. Khóe mắt cô cay cay, môi mím lại kìm nén… Bước vào xe.
Chiếc xe trắng một lần nữa lao đi như tên bắn. Tiếng gầm rú giận dữ như bộc lộ cảm xúc của chủ nhân. Siết chặt tay lái, hai mắt Khánh Phương như nhòe đi… không biết mình đang đi về đâu. Gần bốn mươi tuổi, sắc nước hương trời không phai nhạt, nhưng cô tự hỏi mình có được bao nhiêu ngày hạnh phúc? Những gã đàn ông từng nằm trên người cô, giày vò cơ thể cô chỉ đem cho cô cảm giác đau đớn và hụt hẫng… Cho đến khi Khánh Phương lần đầu làm chuyện đó với Madif. Hắn làm cho cô thấy mình được trân trọng, được nâng niu như một nữ hoàng, được sung sướng, được đắm chìm trong khoái lạc mà trước đây cô chưa từng biết. Dĩ nhiên, Khánh Phương không yêu Madif. Trái tim cô đã chết từ ngày người chồng cô yêu thương dâng cô cho người khác. Nhưng Madif lại là điểm tựa ký thác cuối cùng cho tinh thần mệt mỏi của cô. Nay cũng mất đi… Khánh Phương thấy mình như lạc lối trong chính cuộc đời mình.
Đèn đường vùn vụt lao ngược về phía sau… Khánh Phương cũng chẳng nhận ra mình đang ở đâu, chỉ mong con đường này còn dài mãi dài mãi như thế. Bất ngờ phía trước một có một người đi xe đạp loạng choạng băng ngang qua đường. Khánh Phương giật thót mình, thúc phanh thật mạnh.
“Rítttt…” – Tiếng lốp xe nghiến trên mặt đường phát ra tiếng rít ghê rợn xé nát trời đêm.
Người chạy xe đạp cũng rụng rời ngã xuống giữa đường. Chiếc xe dừng lại vừa kịp lúc không gây tai nạn. Khánh Phương thở phào, mở cửa xe chạy ra.
Người lái xe đạp là một thanh niên mặc quần cộc cởi trần, mặt còn đỏ ửng vì rượu, ánh mắt có chút ngơ ngác như chưa hết sợ hãi. Hắn tiếc não ruột nhìn bình rượu mình vừa mua về đã đổ hết ra đường… Bất ngờ một hương thơm ngát ập vào mũi làm hắn tỉnh táo hẳn. Không ngờ xuất hiện trước mắt hắn, giữa đêm khuya là một tiên nữ giáng trần… Tuổi không quá trẻ nhưng lại đẹp đến mức làm tim hắn đập nhộn nhạo không yên.
– Anh… anh có sao không? – Khánh Phương lo lắng, cúi xuống hỏi.
– Không… không sao… – Ánh mắt hắn nhìn qua hai vạc áo khoác mở rộng của cô ta thấy lớp vải mỏng tanh nổi gồ hai bầu vú căng tròn.
– Rượu… – Khánh Phương ngửi được mùi rượu trên người gã thanh niên, cả cái bình lăn lóc bên cạnh, cô hơi e ngại lùi lại, nói. – Rượu của anh đổ, tôi sẽ đền cho anh.
Khánh Phương quay người đi về xe, chợt sững người lại. Cô chợt nhớ mình không đem theo ví cầm tay.
“Làm sao bây giờ?!”
Khánh Phương quay trở lại thì gã thanh niên kia đã đứng lên, dựng chiếc xe đạp chống nghiêng trước đầu chiếc Land Rover đèn sáng choang như ban ngày.
– Tôi… tôi xin lỗi… tôi không đem theo tiền… – Khánh Phương vẻ mặt lúng túng khó xử.
– Cái gì vậy trời… đi xe hơi sang như vậy mà tiền cũng không có?
Gã thanh niên nói oan oan làm cho Khánh Phương xấu hổ vô cùng. Nhưng khi từ căn nhà lụp xụp khuất sau hàng cây có mấy bóng người xuất hiện, cô liền hiểu mục đích của hắn. Khánh Phương nhìn quanh phát hiện nơi này thật trống vắng, như đường vào một khu công nghiệp nào đó. Cô lùi người lại, chợt quay người chạy thẳng về xe. Nhưng chưa kịp đến gần chiếc xe, Khánh Phương đã bị một gã thanh niên khác chặn đứng lại. Phía sau gã, một kẻ khác leo lên xe, loay hoay một lúc mới tắt được đèn và máy xe.
– Các người muốn làm gì… Tôi báo cảnh sát đó… – Khánh Phương nói lớn, cố giữ giọng mình thật bình tĩnh.
– Cái gì? Cô muốn hù dọa ai? Lái xe gây tai nạn, còn không có tiền đền còn nói cứng hả? – Gã thanh niên ban đầu, chân cố tình làm ra vẻ cà nhắc bước lại nói.
– Bình rượu đó bao nhiêu? Tôi chỉ cần gọi người nhà đến, tôi đền gấp mười cho anh. – Khánh Phương thật sự tức giận.
Gã thanh niên kia huých thằng bạn một cái. Mấy tên bạn của hắn còn đang sững sờ vì sắc đẹp của người phụ nữ trước mặt. Có thể nói là ngay cả hình đám người mẫu trên tạp chí, chúng thường nhìn để lấy cảm hứng thủ dâm còn thua xa cô ta. Thằng bị huých một cái liền hiểu ý, cổ họng nuốt xuống đánh ực một cái liền gằn giọng:
– Hừ… không nói nhiều… đem vào nhà nhốt lại… mai có người nhà trả tiền thì cho về…
– Đúng… vậy đi…
Mấy thằng thanh niên quần cộc cởi trần nhào đến nắm chặt hai tay Khánh Phương lôi đi.
– Mấy người có biết tôi là ai không?! Bỏ tay ra… còn không buông tay tôi thưa… ư…
Khánh Phương chưa nói xong thì một thằng đã choàng qua miệng cô một sợi dây, thít chặt phía sau. Cô nhận ra đó chính là sợi dây thắt của chiếc áo choàng cô đang mặc. Hai vạc áo bị mở tung ra lộ gần hết chiếc áo ngủ mỏng tanh không thể che đậy những đường cong cơ thể cô. Khánh Phương bị lôi xềnh xệch vào một dãy nhà lụp xụp, từng phòng từng phòng như nhà trọ công nhân… Cô bị đẩy vào một cái phòng, bên trong có ba bốn tấm nệm mỏng đen nhẻm dơ dáy bốc lên mùi mồ hôi làm cô kinh tởm.
Cánh cửa phòng đóng sập lại. Đèn phòng đủ sáng để Khánh Phương nhận ra năm thằng thanh niên choai choai trước mặt chỉ chạc 16, 17 tuổi. Tương đương với Hoành Sơn, con cô. Kéo tuột cái dây chằng trên miệng, Khánh Phương gằn giọng uy hiếp:
– Mấy cậu muốn làm gì? Mấy cậu chỉ bằng tuổi con tôi thôi. Thả tôi đi bây giờ tôi đảm bảo sẽ không báo cảnh sát…
– Hắc hắc… Đùa gì vậy chị gái… Chị đẹp như vậy mà… cùng lắm là hơn tụi này vài tuổi thôi… – Thằng thanh niên bị té xe giờ chân đã đi thẳng, cười hắc hắc nói.
– Tôi… tôi nói thật mà…
Khánh Phương ấp úng khổ sở. Chưa bao giờ cô thấy mình xinh đẹp trẻ hơn tuổi lại trở thành nhược điểm uy hiếp như bây giờ.
– Tối nay chị ở đây chơi với tụi này nha…
– Không… Đám tụi mày điên rồi… – Khánh Phương hoảng hốt lùi người lại, tấm nệm trượt đi làm cô ngã nhào xuống.
– Ha ha… lên thôi anh em…
Cả đám thanh niên nhào lên, đè cứng người Khánh Phương xuống nệm. Chiếc áo khoác nỉ sang trọng của cô bị lột bỏ ném sang một bên.
– Đừng… các người chạm đến tôi. Tôi sẽ báo cảnh sát…
– Hắc… nghe sợ thật nha…
Tên thanh niên to lớn nhất, nắm lấy chiếc áo ngủ voan mỏng của Khánh Phương, xé mạnh.
– Không… cứu tôi với…
Khánh Phương la hét giãy giụa nhưng không thoát được vòng tay của năm thằng thanh niên. Hai bầu vú căng tròn của cô không còn gì che chắn bị những bàn tay chai sạn sờ nắn thô bạo.
– ĐỪNG MÀ… TỤI MÀY… KHỐN NẠN…
Tiếng hét của Khánh Phương làm cả đám giật mình. Tên to con che miệng Khánh Phương, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, nói:
– Đừng bảo tôi không nhắc nhở chị… Cuối dãy phòng trọ này còn tám thằng khác đang ngủ… chúng đều lớn tuổi to con hơn tụi này. Chúng nó mà nghe được thì tụi này cũng đành chịu… Lúc đó chị chịu khó tiếp đủ mười ba thằng nha…
Khánh Phương còn bán tín bán nghi thì bên ngoài vang lên tiếng dép lẹt đẹt tới gần. Ngay lúc này tên to con lại thản nhiên bỏ tay ra khỏi miệng cô, nó còn đặt hai tay bên miệng như ra hiệu cho cô cứ việc la hét. Khánh Phương rất muốn la lên nhưng lại sợ hãi lời nó nói là thật. Nhưng nếu không la lên thì sao? Đêm nay cô thực sự phải nhận năm đứa thanh niên bằng tuổi con mình luân phiên làm chồng sao?
Thằng thanh niên to con vẫn mặc cho Khánh Phương đắn đo suy nghĩ, ánh mắt nó hau háu nhìn lên cơ thể gần như trần truồng của Khánh Phương. Tay nó lại máy động vuốt ve bộ ngực căng tròn mềm mại của cô… Nó thật sự không sợ, đằng nào nó chả có phần.
Tiếng gõ cửa cộc cộc… Một giọng nói âm trầm vang lên.
“Tụi mày lại dắt gái về phòng à?!”
Tên thanh niên nhìn Khánh Phương thấy gương mặt tái mét sợ hãi của cô, nó đắc ý lớn tiếng nói hướng ra ngoài:
– Làm gì có Đại ca… tiền ăn còn hết sạch đây ah…
Bàn tay chai sạn của nó vẫn vân vê cái núm vú xinh đẹp của Khánh Phương. Người ngoài kia hừ lạnh, rồi tiếng dép lẹt xẹt lại đi xa dần. Khánh Phương im thin thít, chỉ nhắm mắt chịu đựng những bàn tay chai sạn không ngừng xoa nắn hai bầu vú cô. Khi chiếc quần lót bị kéo lệch xuống, cô ngăn lại, giọng nói yếu ớt vô lực:
– Mỗi người một lượt… không thì tôi sẽ… chống lại đến cùng…
– Được… giao kèo – Tên to con gật đầu thoải mái.
Khánh Phương nín thở hơi ưỡn người lên để mặc cho chiếc quần lót bị kéo qua chân… Mảnh vải cuối cùng không còn, toàn bộ cơ thể tuyệt đẹp của Khánh Phương phơi bày trước mắt năm thằng thanh niên mới lớn. Từng tiếng nuốt nước bọt ừng ực vang lên…
Năm thằng thanh niên không ai bảo ai đứng bật dậy, cởi sạch quần áo. Năm gương mặt đen nắng còn non choẹt lúc này đều ửng đỏ phấn khích. Dương vật đứa nào cũng dựng đứng như cột cờ sẵn sàng lâm trận.
Khánh Phương lúc này đã không còn hy vọng gì mình có thể thoát cảnh ô nhục đêm nay. Cô không phải là một người phụ nữ đoan chính, nhưng tâm lý tình dục vẫn rất truyền thống. Cô không có sở thích quan hệ một lúc nhiều người, lại càng không thích làm tình với đám thanh niên bằng tuổi con mình. Nhưng đã lọt vào ổ sói, cô đành chịu. Cô càng không muốn vì sự phản kháng của mình lại kéo thêm một đám hổ đói.
Tên thanh niên to con lên trước. Nó nằm lên người cô, miệng nó tham lam ngậm mút hai bầu vú căng tròn của cô. Người phụ nữ này quá đẹp, nó không thể kiềm chế nữa… Hạ thể nó chèn vào để cặp đùi thon dài trắng ngần của cô mở ra… Dương vật nó dò tìm đến cửa mình cô, lại đâm chọt loạn lên vẫn không tìm được đường vào. Không phải nó không có kinh nghiệm, mà do nó trước giờ nó chỉ được quan hệ với gái làng chơi… Cái nơi đó trống hoác như cái lỗ, muốn cho vào cái gì chả được.
– Đau quá… từ từ…
Khánh Phương nhăn mặt khó chịu. Cô thật chỉ muốn nhắm mắt mặc kệ cho chuyện này xảy ra thật nhanh. Nhưng cô vừa nhận ra mình nên làm gì đó, không thì người bị tổn thương lại là chính mình.
– Ngồi lên…
Khánh Phương nói cộc lốc. Tên thanh niên kia vừa ngồi nhỏm lên, ánh mắt hau háu nhìn vào hai mép âm hộ hồng hào xinh đẹp và nhúm lông xoăn xoăn được tỉa gọn gàng sạch sẽ của cô. Khánh Phương mở rộng hai chân, tay cầm lấy dương vật cứng ngắc như khúc củi của nó, bắt đầu cọ cọ vào giữa hai mép âm hộ mình. Nơi đó của cô thật khô khan, không chút cảm xúc… Còn đám thanh niên này chỉ biết leo lên hùng hục không biết gì về khái niệm foreplay làm nóng cơ bản. Hai bầu vú Khánh Phương tiếp tục bị sờ nắn. Tên thanh niên mắt híp nhỏ thó thèm thuồng cúi xuống ngậm lấy một bên núm vú cô mà mút… Khánh Phương giở cánh tay còn lại mở đường cho tên thứ hai gục lên ngực cô mà ngậm mút. Khánh Phương thấy cả người mình bắt đầu nhộn nhạo nóng lên. Cảm giác day dứt tê dại từ hai núm vú cùng một lúc làm cô có chút ngỡ ngàng.
– Ư…
Tên to con quỳ gối giữa hai chân Khánh Phương dần hiểu ra cô muốn làm gì… Nó cầm lấy dương vật mình, không tiếp tục vội vàng đút vào mà cọ xát dọc theo hai mép âm hộ ấm áp mềm mại của cô. Vừa cọ nó vừa nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài xinh đẹp của Khánh Phương đang tự nghịch mẩu thịt mồng đốc của mình… Cái ngón tay với móng tay vẽ kiểu chăm sóc kỹ lưỡng không ngừng day day lên mẩu thịt thật nhanh… Hai mắt Khánh Phương nhắm chặt, ngực ưỡn lên cố tìm kiếm chút cảm hứng cho mình…
– Ưm…
Tên to con bắt đầu thở nhanh. Tay nó đưa đầu dương vật vào sâu hơn lại lấy ra… đầu dương vật nó bắt đầu ẩm ướt, bóng lưỡng dưới ánh đèn. Nó rút tay về, rướn người đẩy vào từ từ, thấy Khánh Phương không phản đối nó thúc mạnh.
– Ưmmm… ôi…
Thật sướng ah… Nó quỳ gối dưới cặp đùi mở rộng của Khánh Phương, nghiến răng hì hục thúc dương vật thật nhanh. Người phụ này chơi sướng hơn cả trăm lần so với mấy đứa gái làng chơi nó thử qua. Chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp kiêu sa kia, hai hàng lông mày nhíu nhíu khi nó ra vào… Thật sự là sướng chết người ah.
Hai thằng khác không chịu nổi nữa quỳ gối hai bên Khánh Phương. Chúng nó lấy bàn tay nhỏ của cô đặt lên dương vật căng cứng của mình, ép cô vuốt vuốt nó. Tay chúng lại xoa nắn vuốt ve hai bầu vú căng tròn mơn mởn của cô.
– Ư… ư…
Khánh Phương rên rỉ khe khẽ. Cô không phải là người phụ nữ dâm đãng, nhưng cảm xúc sinh lý bình thường cô vẫn có. Nhất là ở lứa tuổi chớm hồi xuân này, cô không thể hời hợt dửng dưng vô cảm với những kích thích bản năng của cơ thể mình. Khánh Phương cầm dương vật của hai thằng thanh niên bên cạnh bắt đầu vuốt ve lên xuống. Những ngón tay thon dài ngà ngọc lại vô cùng thành thục sục sục hai cái dương vật cứng ngắc, đen đủi… Trong đầu Khánh Phương lúc này chỉ có Madif… Tên đàn ông kinh tởm đó lại từ chối cô. Nhưng cô không thể quên được mỗi cái vuốt ve của hắn… Âm hộ Khánh Phương bắt đầu ra nước thật nhiều… mặt cô ửng đỏ đôi môi hé mở thở ngắt quãng từng hơi thơm ngát…
– Ah… đã quá bây ơi…
Tên thanh niên kia rùng mình, một dòng tinh dịch ồ ạt tuôn trào vào sâu trong người Khánh Phương. Sự hụt hẫng làm hình ảnh Madif trong đầu cô tan vỡ như bọt nước. Khánh Phương nhắm mắt nín lặng, hai cánh mũi phập phồng kìm nén chịu đựng. Tên to con rời đi, để khoảng trống giữa hai chân Khánh Phương nhòe nhoẹt ướt đẫm.
Thằng thanh niên thứ hai đến lượt lại chính là thằng mắt hí té xe đạp trước đầu xe Khánh Phương. Gương mặt hốc hác gầy gò của nó với đôi mắt hí nhỏ toát lên một vẻ hèn mọn, đê tiện… Nó kiên nhẫn hơn đại ca. Nằm trên cơ thể Khánh Phương, cúi xuống hôn hít khắp gương mặt xinh đẹp của cô. Hôn lên đôi môi mềm mại của cô, cô không đáp lại, nhưng vẫn mở miệng cho nó đưa lưỡi vào. Nó giành lại của hai thằng bạn, hai tay say mê xoa nắn, bóp hai bầu vú căng tròn của cô vung lên mà ngậm mút.
Hai thằng bạn càng háo hức không chịu được, cúi xuống hôn lên môi Khánh Phương. Cô không hưởng ứng, cũng không từ chối những cái lưỡi đầy mùi rượu của chúng. Cô để chúng tùy thích ngậm mút đôi môi mềm mại của mình. Cô đã quá kinh nghiệm chuyện nam nữ… càng để chúng phấn khích, mọi chuyện càng nhanh chóng kết thúc.
Cái dương vật thứ hai đang cọ xát khắp đùi Khánh Phương, mang theo cảm giác ươn ướt như sắp phun trào. Tên thanh niên gầy gò mắt híp vội vàng đưa dương vật đút vào âm hộ ướt đẫm của Khánh Phương, thúc thật nhanh… Một hai ba cái nhấp nó đã phun trào…
– Ah…
– Ha ha… mày kém đéo chịu được… người đẹp chưa kịp ư hử gì mày ra mẹ nó rồi…
– Ha ha…
Bị bốn thằng bạn cười nhạo, thằng mắt hí hậm hực ra mặt. Nó leo xuống người Khánh Phương, lui qua một góc bên ngồi.
Tên thứ ba nằm xuống nệm yêu cầu Khánh Phương cưỡi lên người nó… Cô không phản đối cũng chẳng nói lời nào. Khánh Phương đứng lên, những thứ nước trắng đục nhơ nhớp chảy dài theo đùi cô. Cô bước chân qua người nó, hai chân quỳ gối, tay cầm lấy dương vật nó đưa vào âm hộ từ từ ngồi xuống.
– Ah… sướng… lồn em bót quá…
Khánh Phương mặc kệ tên thanh niên rên rỉ thô tục. Cô đang ở thế chủ động tuyệt đối có thể giải quyết chuyện này nhanh chóng. Chống tay lên ngực nó, bờ eo nhỏ của Khánh Phương bắt đầu uyển chuyển nhấp nhổm. Cơ thể cô tuyệt đẹp, làn da trắng ngần mịn màng, hai bầu vú căng tròn núng nính ưỡn ra trước… từng động tác đều khêu gợi đến cùng cực trước ánh mắt thèm thuồng của bốn đứa thanh niên vây quanh. Tên thanh niên nằm dưới cô há hốc gồng đến đỏ mặt nhưng không chịu nổi nữa… Phun trào…
– Ahhhhh… ôi…
Tên thứ tư đòi tư thế doggy với Khánh Phương, hì hục được hơn phút là xong. Tên thứ năm muốn quay trở lại truyền thống, cố gắng lắm được hai phút cũng xong. Thật chóng vánh đơn giản. Dù sao bọn chúng đều là con trai mới lớn, ít kinh nghiệm nam nữ, lại được cưỡi lên một người phụ nữ đẹp như vậy rất khó kiềm chế bản thân.
Khánh Phương vừa chống người ngồi dậy thì tên mắt hí nhào đến.
– Lần trước không tính… cho tôi một lượt nữa…
– Quên đi… – Khánh Phương trả lời cộc lốc, đứng lên.
– Mày thôi đi… nói phải biết giữ lời chứ… – Tên to con ngăn lại.
Tên mắt hí nhìn Khánh Phương cả người trần truồng dáng người hoàn mỹ như thần vệ nữ bước vào nhà vệ sinh trong góc phòng. Ánh mắt nó lộ ra nét âm trầm. Nó cảm thấy mình mất mặt trước anh em như vậy do người phụ nữ này không chịu hợp tác. Nó thầm quyết định phải trừng trị cô… Nó muốn nhìn vẻ xinh đẹp kiêu sa kia bị chà đạp giày vò…
Nó không hề biết sự đố kỵ hẹp hòi của nó đang đẩy bản thân nó và cả nhóm bạn vào chỗ chết.
Nhà vệ sinh nơi này tồi tàn đến không tả nổi. Ngoài cái bàn cầu bệt hôi hám, chỉ có một cái phuy nhựa màu xanh chứa đầy nước. Khánh Phương cũng không đóng cửa lại, cô không muốn tự nhốt mình trong bầu không khí nồng nặc mùi nước tiểu này.
Cô cúi người múc một gáo nước, rồi ngồi xuống tẩy rửa âm hộ của mình. Dù không quay lại, Khánh Phương vẫn nghe được tiếng xuýt xoa và hơi thở gấp gáp của mấy tên thanh niên ngay sau lưng mình… Có vẻ như chúng biết giữ lời hứa, không tiếp tục đòi hỏi cô. Nhưng ngắm nhìn cô trần truồng tắm rửa là chuyện nằm ngoài giao kèo. Miễn là chúng không chạm vào người, cô cũng chẳng quan tâm.
“Rầm…” – Ngay lúc này, cửa phòng bật mở.
Một đám thanh niên cao lớn hùng hổ xông vào. Đám thanh niên bên này ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ có tên mắt hí vẫn còn ngồi nguyên bên cạnh cửa âm thầm nhếch mép cười.
– Hắc hắc… đúng là tuyệt phẩm nha… Thằng Lộc nói không sai. Được lắm thằng em. Mai anh bao mày nhậu…
– Mày… – Thằng to con hậm hực nhìn thằng mắt hí bất mãn.
– Tao đâu có làm gì… chẳng qua là thấy năm đứa mình không làm cho người đẹp sướng nha… nhắn cho mấy anh qua hỗ trợ thôi… hắc hắc…
Khánh Phương lúc này làm gì còn vẻ điềm nhiên trên mặt. Cô co ro rút người vào góc nhà vệ sinh bất chấp cả dơ bẩn.
– Không… không đừng…
Hai tên thanh niên cao lớn da ngăm đen nắm lấy tay cô, mặc cô giãy giụa la hét, chúng lôi cô ra khỏi nhà vệ sinh. Toàn thân không mảnh vải giữa tám tên thanh niên trưởng thành cao lớn Khánh Phương la hét giãy giụa trong tuyệt vọng. Trước những ánh mắt hau háu thèm thuồng, những bàn tay chai sạn đen đủi sờ nắn vuốt ve khắp người, Khánh Phương bị kéo căng ra, đặt lên giường như một con mồi chờ xâu xé. Cặp đùi thon dài của cô bị kéo mở ra hai bên một cách thô bạo. Những ngón tay cứng rắn như thép bấu chặt vào da thịt cô đến đau nhói… Một cái đầu tóc bù xù như rễ tre rúc mặt vào giữa hai chân Khánh Phương trong tiếng hò reo của đồng bạn.
– Không… đừng mà…
Khánh Phương giãy người thật mạnh, vẫn không khép được hai chân mình lại. Nước mắt cô đã nhòe nhoẹt uất ức vẫn phải chịu đựng cảm giác ghê tởm của thứ bên dưới đang vét sâu vào âm hộ mình. Hai bầu vú cô không ngừng bị nhào nặn, hai núm vú bị những cái miệng tham lam ngậm mút. Khánh Phương cả người bị giày vò đến rũ rượi, không tiếp tục phản kháng nữa. Cơ thể trần truồng của cô bị lật sấp xuống, hai bàn tay cứng như thép nguội nắm chặt bờ eo cô kéo lên cao… Một vật cứng từ từ xâm chiếm Khánh Phương từ phía sau…
– Không… đừng mà… Ư…
Khánh Phương kêu lên trong tuyệt vọng, nước mắt ứa ra. Âm hộ cô bị lấp kín bởi một cái dương vật to lớn. Ánh mắt cô như tóe lửa chiếu thẳng vào tên mắt hí kia… Nó còn nhếch mép cười, tay vọc vọc cái dương vật ngắn nhỏ ngoặt ngoẹo của mình.
– MÀY ĐÁNG CHẾT… TAO SẼ GIẾT MÀY…
– Không… ưmmm…
Tên đàn ông cưỡi trên người cô bắt đầu thúc dương vật như vũ bão… Hai tay Khánh Phương bấu chặt vào tấm nệm, chịu đựng từng cú thúc sâu mạnh bạo… Nước mắt ô nhục cô trào ra vẫn không ngăn được một phần khoái cảm dơ bẩn đang từ từ dâng lên…
– Ưm… ôi… ưm…
– Ha ha… người đẹp thích rồi…
Tiếng cười cợt của đám thanh niên làm Khánh Phương muốn mình có thể chết đi ngay lập tức. Cô xấu hổ với bản thân mình, xấu hổ vì mình đang bị cưỡng hiếp vẫn có khoái cảm. Nhưng trách cô được sao? Một người phụ nữ nhựa sống tràn đầy như Khánh Phương trong hoàn cảnh này có thể hoàn toàn không nổi lên chút gợn sóng được sao? Cái thứ kia càng đâm sâu vào làm nước nhờn trong cô càng tuôn trào…
– Ưm… ôi…
Một tên khác quỳ gối xuống trước mặt cô… cái dương vật căng cứng hôi hám vỗ vỗ lên gương mặt cô… Khánh Phương nghiến răng thật chặt, nhưng bàn tay cứng như gọng kìm bóp vào quai hàm làm cô đau nhói… Cô nhắm chặt hai mắt, nước mắt lăn dài xuống gò má chờ vật kinh tởm kia đi vào miệng…
– MẸ TỤI MÀY… MUỐN CHẾT…
Ngay lúc này một tiếng gầm lên giận dữ. Cả căn phòng cũng run lên bần bật. Một thân ảnh cao lớn lao vào… Sau đó là hàng loạt tiếng phình phịch của nấm đấm nện lên da thịt, tiếng răng rắc của xương bị bẻ gãy vụn kèm theo tiếng khóc la vang dậy cả căn phòng. Chỉ hai phút, mười ba đứa thanh niên lớn nhỏ đều nằm bẹp trên sàn. Đứa còn rên rỉ, đứa ngất lịm cứng đờ.
Khánh Phương được phủ lên người cái áo khoác, cả người được bế bổng lên không. Cô mở mắt nhìn lên, nhận ra gương mặt góc cạnh quen thuộc của Hằng Kiểm. Quai hàm hắn đang nghiến lại, gồ lên giận dữ kìm nén. Cô chợt nhận ra hai cánh tay rắn chắc đang nâng đỡ cơ thể mình thật ấm áp. Hằng Kiểm đưa Khánh Phương vào xe, choàng áo khoác lên cơ thể trần truồng của cô.
Hằng Kiểm nhờ thiết bị định vị của chiếc xe đã ngồi taxi đi theo cô. Hắn đã rất tức giận vì bị Khánh Phương lừa. Nhưng giờ nhìn mái tóc đen óng rối tung của Khánh Phương, lại nhìn cô co ro trên ghế, hắn chợt thở dài.
Hằng Kiểm vừa lùi người, chợt Khánh Phương níu chặt cổ áo hắn, kéo ghì lại. Cô bất ngờ hôn lên môi hắn, rồi rít lên từng chữ:
“Anh giết cho tôi thằng mắt hí… Nó tên Lộc, người gầy nhỏ, mắt ti hí… Anh giúp tôi, tôi làm người phụ nữ của anh…”
Hằng Kiểm hơi sững người nhìn thấy tia sắc lạnh chết chóc trong mắt Khánh Phương. Hắn thoáng suy nghĩ… Hắn không phải chưa giết người, thậm chí đã giết không ít người. Nhưng đó là nơi rừng thiên nước độc, không phải nơi đô thị như ở đây. Vả lại, chỉ giết một tên trong mười ba thằng thanh niên, mọi việc sẽ không lộ ra sao? Hằng Kiểm không trả lời Khánh Phương, nhưng đọc được sự điên cuồng bất chấp trong ánh mắt cô. Hắn đóng cửa xe lại.
Hằng Kiểm đảo mắt nhìn quanh đoạn đường hai bên, dò xét khả năng tồn tại các loại camera giám sát. Hắn lại chạy bộ ra hướng đường xe chạy vào, xem xét khả năng camera hành trình của xe đi qua có thể chụp được biển số xe Khánh Phương. Năm phút sau, hắn quay lại xe, tìm một cái bình nhỏ sau cốp xe, rút ra một ít xăng. Trước khi đóng cửa sau, hắn nhìn Khánh Phương nói:
– Đợi trong xe.
Hằng Kiểm đi vào trong. Đèn của dãy phòng vụt tắt. Không ai biết hắn làm gì, không một tiếng kêu la… Ba phút sau hắn trở lại với mảnh áo ngủ rách bươm và cái quần lót nhỏ của Khánh Phương trên tay. Vào xe, không mở đèn pha, hắn cho xe lao thẳng vào bóng đêm. Khánh Phương ngoái đầu nhìn lại thấy xa xa một ánh lửa đang cháy. Cô thảng thốt kêu lên:
– Cháy rồi… anh đã làm gì? Anh…
– Không có cách nào khác… tất cả chúng đều thấy mặt cô và tôi…
Lời nói đơn giản của Hằng Kiểm lại làm cả người Khánh Phương lạnh lẽo. Cô im lặng, ánh mắt vẫn nhìn về phía ánh lửa kia đang từ từ sáng lên một góc trời.
Về đến nhà, Hằng Kiểm đưa Khánh Phương lên thẳng phòng ngủ. Hắn không bước vào dù cánh cửa vẫn để hé không đóng. Hắn lắng nghe tiếng nước chảy, tiếng khóc thút thít thật nhỏ làm lòng hắn mềm nhũn. Giờ này trong đêm, cũng may ông Khánh không có nhà, người giúp việc cũng đi ngủ hết. Không ai hay biết việc bà chủ Khánh Phương, vợ Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Minh vừa trải qua một cuộc hãm hiếp tập thể tại một khu nhà trọ công nhân tồi tàn.
Hằng Kiểm thở dài, vừa quay người định đi, thì áo hắn bất ngờ bị níu lại, kéo vào trong phòng. Một cơ thể mềm mại ẩm ướt ôm chặt hắn từ phía sau. Chiếc khăn tắm rơi xuống sàn, cơ thể Khánh Phương trần truồng ôm cứng cơ thể cao lớn của Hằng Kiểm. Sau chuyện tối nay, chưa bao giờ cô mong muốn mình có một người đàn ông bên cạnh như bây giờ! Không chỉ vì cảm giác an toàn, mà còn vì sự rạo rực không thể kiểm soát trong cơ thể.
– Không muốn em sao? – Khánh Phương áp mặt vào lưng áo Hằng Kiểm, hít lấy mùi mồ hôi cơ thể hắn, nỉ non.
– Nhưng nơi đây… có thể bị…
Hằng Kiểm chưa nói dứt lời thì môi hắn đã bị trám kín. Khánh Phương rướn người choàng tay qua cổ hắn, hôn rít lấy đôi môi hắn. Cặp đùi thon dài của cô quắp ngang người Hằng Kiểm, cả cơ thể trần truồng treo trên người hắn. Hằng Kiểm cũng không thể kềm được cơn khao khát của mình đối với Khánh Phương. Bất chấp nơi này là nơi nào, hắn bế bổng cô đi về phía chiếc giường.
Vừa đặt Khánh Phương xuống, cô liền vùng dậy, hai tay háo hức mở khóa quần Hằng Kiểm. Chiếc quần rơi xuống. Một vật đàn ông hùng dũng cứng như sắt đá hiện ra trước mắt Khánh Phương. Cô cúi người há miệng ngậm lấy nó, mút vào thật sâu, miệng còn ư ử thích thú.
– Ah… – Hằng Kiểm thở hắt một hơi khoan khoái.
Người đàn bà này thật yêu nghiệt ah. Kỹ thuật hôn dương vật đàn ông của cô làm Hằng Kiểm sướng run người. Cái lưỡi nhỏ của Khánh Phương không ngừng vờn quanh cái đầu nấm, lại ngọ nguậy trên rãnh phía trên làm dương vật hắn căng tức muốn nổ tung. Như cảm nhận được Hằng Kiểm không chịu nổi nữa, Khánh Phương ngẩng đầu lên nhẹ nhàng cởi áo cho hắn.
Khánh Phương nằm xuống giường, mái tóc dài đen óng xổ tung ra. Cặp đùi thon dài mở rộng đón lấy cơ thể rắn chắc của Hằng Kiểm. Cô vội vã như không chờ được nữa cầm dương vật Hằng Kiểm đưa vào cơ thể mình. Hắn nhướng người lên…
– Ưm… Ôi…
Hai cơ thể trần truồng dính chặt vào nhau, triền miên rên siết…
Ở một nơi khá xa, phía Tây thành phố, trong một gian phòng khách sạn đặc biệt trên đỉnh tòa nhà…
“Ưm… Ôi…”
Tiếng rên rỉ của Khánh Phương lại được phát ra từ một màn hình projector 200 inch gắn trên tường. Đối diện màn hình, ông Khánh khoác áo choàng tắm cả người thoải mái hai chân gác lên bàn, tay bốc bỏng ngô cho vào miệng vừa ăn vừa gật gù thích thú.
Ông đưa túi bỏng ngô trong tay lên, quay qua người đàn ông trẻ bên cạnh, nói:
– Cái máy làm bỏng ngô mới này được đấy… anh nhập thêm trang bị cho ba cụm rạp phim sắp khai trương nhé.
– À… vâng… tôi… tôi đã nghe. – Người đàn ông trẻ ngồi ghế bên cạnh ông Khánh vội gật đầu, rút khăn tay lén lút lau trán lấm tấm mồ hôi.
Anh ta tên Ngô Quốc Hào, Trợ lý riêng của ông Khánh. Anh ta tốt nghiệp Harvard Mỹ, bình thường khả năng làm việc vô cùng chuyên nghiệp, lấy được lòng tin của ông Khánh. Có điều đêm nay có chút đặc biệt… Vừa bước vào phòng, Hào liền nhận ra điều bất thường. Một người nghiêm túc như ông Khánh lại đang xem một cảnh ân ái nam nữ được quay từ camera quay lén. Ông cũng không hề giấu giếm thản nhiên chỉ cái ghế bên cạnh cho anh ngồi, ông còn hỏi anh có ăn bỏng ngô không… Hào từ chối lịch sự ngồi xuống, vừa chỉnh gọng kính nhìn lên màn hình liền giật thót mình. Đây là… đây là… không phải là bà chủ sao?! Mồ hôi lưng Hào bắt đầu túa ra như tắm. Mắt cũng không dám nhìn nhiều, nhưng tiếng rên rỉ kia thật là… thật là…
– Giờ này chắc cậu Định Luật sư đã ngủ mất… – Ông Khánh nhai chóp chép bỏng ngô, có vẻ rất ngon miệng. – Mai anh gọi cậu ta hẹn cho tôi một cuộc họp. Cuối giờ sáng mai đi…
– Vâng, nội dung cuộc họp là gì ạ? – Hào lấy sổ tay ra chuẩn bị ghi chép.
– À, tôi muốn ly dị vợ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoán mệnh |
Tác giả | 69deluxe |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 05-06-2024 21:33:30 |