Hắn
Trường của hắn là một ngôi trương đứng đắn nhất so với các trường khác ở Sài Gòn. Kỷ luật rất nghiêm khắc. Mỗi buổi học thì có bốn hồi chuông, tiếng thứ nhất là 15 phút trước khi học sinh vào lớp, và tiếng thứ hai báo hiệu giờ học bắt đầu. Tiếng thứ ba để ra nghỉ giải lao và tiếng thứ tư là báo hiệu giờ học đã hết.
Hôm đó Cô Kim Anh bỗng nhiên được thông báo là đại diện cho trường tham dự buổi phỏng vấn của các nhà báo về ngôi trường có tiếng là đào tạo học sinh xuất sắc. Dự định của Cô là khoảng 2 tiếng đồng hồ. Thằng Minh biết đây là cơ hội ngàn năm có một, phải tổ chức một buổi cúp cua đi chơi cho đã ngứa, nó bèn rủ thêm thằng Quân thằng Quang và hắn nhập cuộc cho rôm rả.
Nhìn quanh nhìn quất hắn thấy không khí êm ả vắng lặng thật là chán, sẵn cũng mấy hôm nay Cô có vẻ cố tình tránh mặt hắn nên hắn cũng hơi buồn. Hắn cũng chả hiểu vì sao mà Cô lại làm như thế. Chỉ cách đây gần 3 tuần thôi, Cô còn rất mặn nồng. Con gái đôi lúc cũng khó hiểu thật! Cô cũng chẳng ngoại lệ. Nghĩ tới đó hắn cũng muốn đồng tình với thằng Minh về chuyện cúp cua tuy hắn cũng còn hơi ngại vì Cô rất có lòng tin ở hắn là một người học trò ngoan. Nếu bây giờ mà hắn cũng bỏ đi nốt thì coi như cái tiết học này như là “rắn mất đầu”.
Thấy hắn hơi lưỡng lự, thằng Minh chợt vọt miệng thuyết phục hắn.
– Đi 2 tiếng thôi, mày làm cái gì dzậy. Nhát quá thì thôi. – Không phải là tao nhát nhưng Cô đã giao tiết học này cho tao trông thì tao đâu có thể cúp cua được. Mày thì dễ đi tao thì không dễ đâu.
Biết hắn nói thế thôi nhưng cũng muốn đi lắm, thằng Minh “đế” thêm một câu nữa cho hắn yên tâm.
– Mày lo gì, có con Khanh ở đây thì bảo đảm an toàn, con nhỏ nó dữ thế kia thì ai mà dám hó hé.
Hồi nãy giờ Thy nghe bàn tán xôn xao, con nhỏ cũng thấy hứng. Sẵn là đứa học giỏi nhưng cũng ham chơi, con nhỏ liền chen vào.
– Thôi đi, bỏ Hoàng ở lại đi, sẵn anh ta cũng là con cưng của Cô ở đây ai mà không biết. Hễ động tới cổ là anh ta lên tiếng bảo vệ liền hèn chi tiếng đồn…
Bỗng Thy im ngang làm cho hắn trố mắt nhìn Thy.
– Tiếng đồn gì nói nghe coi. – Thôi đi, nói cũng chẳng ích lợi gì. Có dám cúp cua đâu! – Thy ra vẻ đanh đá trả lời…
Thằng Quang thấy tình thế bắt đầu gay go bèn chen vào định giải tỏa cho sớm.
– Thì đồn là mày với (bỗng nó thì thào)… với Cô đó.
Nghe tới đây, hắn giật mình, mặt mày xanh lè. Chả lẽ chuyện của hắn với Cô đã bị đổ bể rồi hay sao. Nhưng hắn cũng kịp thời trấn an tinh thần, có lẽ tụi nói chỉ nghi ngờ thôi, dù sao thì lời đồn cũng đâu có đầy đủ chứng cứ.
Thấy tình thế này không còn cách chọn lựa nào khác, buộc lòng hắn phải gia nhập ban cúp cua để chứng minh với bọn chúng là hắn không hề có “gì gì” với Cô hết.
– Hơi đâu mà tụi bây nghe lời đồn. À mà nói nhỏ nghe chơi nghe, tụi mày mà cáp tao với Cô lỡ ban giám hiệu hay được là tụi bây bị đuổi học đó. – Đéo sợ à mày – thằng Minh lên tiếng.
Tuy nói thằng Minh nói thế nhưng thật ra thằng nào thằng nấy cũng ớn lắm. Mấy chuyện này không dám nói bừa bãi ở chỗ đông đúc này, lỡ “tai vách mạch rừng” thì bị nghỉ học oan mạng. Về nhà bị ổng bả dờn cho tràn kinh là cả đời này thúi hẻo luôn quá!
Thì ra lời hù của hắn cũng có hiệu quả đấy chứ! Ngay sau đó chẳng thằng nào dám lên tiếng. Hắn coi như cũng tạm qua được cơn hoạn nạn, bây giờ chỉ có nước đi với tụi nó để tìm hiểu xem bọn chúng biết gì hơn nữa không.
Thế là cả bọn kéo nhau leo tường, cộng thêm Cô nữ sinh mới đến mà chịu chơi Quách Ái Thy, cũng kéo quần xắn áo trèo qua cổng. “Vắng chủ nhà, gà vọc niêu tôm” cả bọn sau khi “vượt ngục”, bèn rủ nhau đi dạo Bến Bạch Đằng và hẹn sẽ trở về lớp trước khi Cô trở lại để dạy tiết cuối.
Dọc đường bọn họ ghé lại một tiệm sách báo để cho thằng Quân mua cuốn tạp chí Công An Thành Phố trên trang bìa với hàng chữ hấp dẫn “Các vụ án nguy hiểm năm 2000” và nhiều tin giật gân như là “78 tháng tù cho kẻ hiếp dâm vợ bạn nhậu”, “Truy tầm tên giết người man rợ”… Cả đám nó ai mà không biết là thằng Quân là con mọt sách, nhưng mà sách báo, sách truyện chứ không phải sách giáo khoa gì. Vả lại dạo này bà con đều khoái khẩu cái món ăn tinh thần hơi giật gân này nên mấy tờ báo bán chạy như tôm tươi.
Một đám 5 đứa, 4 thằng và một con đèo nhau trên ba chiếc xe láng coóng mới mua Ba chiếc Yamaha Sirius 2001 Version, một chiếc màu tím bạc thời trang của ba thằng Minh là ông giám đốc cỡ “bự” mua cho nó vào dịp Sinh nhật với giá là 25 triệu, một chiếc màu xanh ngân hà của nhỏ Thy mua rẻ trong dịp khuyến mãi đặc biệt của công ty Coca dành cho người mẫu, và một chiếc màu đỏ quý phái của má thằng Quang cho nó mượn chạy đỡ ngày hôm nay, sẵn nó cũng muốn dợt le với đám bạn. Tiếng máy xe thật là “ngon” làm cho hắn thèm thuồng ước gì có một chiếc đẹp như thế để Cô đi dạo mát.
Khi tới bến Bạch Đằng, cả bọn kêu nước uống in ỏi như người ta đòi nợ. Cô chủ quán cũng xinh đẹp trạc tuổi 30 trang phục dịu dàng nữ tính, mặc kiểu váy ngắn và sườn xám bước tới cười chào đon đả làm cho cả ba thằng bạn của hắn trố mắt nhìn theo. Trời nắng hôm nay nóng hơn thường ngày nên các cô các bà ra đường cũng ăn mặt mát mẻ hơn thường lệ. Mấy cô chủ quán nước muốn câu được nhiều khách sẵn dịp cũng muốn phô bày chút da thịt cho bà con ngắm thưởng. Có lẽ vì thế mà thằng Minh lại chọn nơi đây để giải khát. Vừa uống vừa ngắm thì thật là mát từ trong bụng ra cả ngoài mặt.
Bọn chúng thật quỷ quái, nhất là thằng Minh cầm đầu, vừa thấy cô chủ quán đon đả bước ra là cặp mắt dê nó lại sáng lên như mèo thấy mỡ vậy.
– Xin chào người đẹp. – Mấy em uống gì? – Cho anh ly sinh tố có bỏ sữa tươi – thằng Minh vọt trả lời.
Cảm đám nghe nó nói thế thì biết thằng này định chơi trò quỷ quái gì đây. Nhưng nghe thằng Minh xưng hô là “anh” một cách tỉnh bơ cả bọn trố mắt nhìn nó một cách khâm phục, “Cái thằng thật là gan cùng mình”, người lớn tuổi hơn mà cũng dám chọc.
Tưởng cô chủ quán giận nói một câu trả đũa, ai dè cô lại mỉm cười nói ngoài sức tưởng tượng của đám nó:
– Được, còn ba anh uống gì nói luôn, em làm đặc biệt cho. – Hai ly sinh tố, một ly trà sữa và 1 lon nước tăng lực cho thằng Quân, dạo này nó hơi bị yếu. – (Cả bọn phá lên cười) – Mấy em thiệt quỷ quái hà! Cúp cua chứ gì. Chị mà có em như tụi em là chị đánh đòn chết! – Vậy chị nhận em làm em nghe chị nếu em không nghe lời chị thì tình nguyện cho chị phạt thẳng tay – thằng Quang chợt lên tiếng. – Ở đây em nào là ngoan nhất thì chị sẽ nhận làm em. Cái em gì đó đang đọc báo đó thấy có vẻ hiền hơn tụi em. Nhất là em (chỉ thằng Minh) coi bộ là cầm đầu cả nhóm chứ gì.
Hắn cũng nổi hứng chen vào phá phách:
– Thằng đó tên Quân đó chị (Quân nghe kêu tên thì ngước lên nhìn). Chị lầm rồi, thằng đó thuộc loại dê ngầm đó chị, tuy nó không nói nhưng nó làm không hà. – Vậy hả, để em nhìn anh ấy coi nào!
Khi đó thì cô chủ quán vừa liếc mắt như đá lông nheo với thằng Quân làm nó hoảng cả hồn, nhưng biết đâu là hồn phách nó cũng đang thăng thiên vì sung sướng. Ít khi nó được người ta liếc tình với nó như thế, vã lại chị chủ quán lại xinh như thế.
Cả đám lại càng không ngờ là cô chủ bỗng đổi cách xưng hô “em em” ngọt như mía lùi. Cả bọn cười khanh khách cũng vừa khi cô chủ quán bước đi, để lại 3 cặp mắt dê chúa len lén theo sau bờ mông căng tròn đầy phụ nữ của cổ.
Khi cô chủ quán đi rồi, Thy chợt vọt miệng lên tiếng để phá tan ánh mắt của bốn thằng “dê chúa”:
– Nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy mấy “bậu”. Có coi Thy trong mắt không, làm như là hồi đó tới nay chưa bao giờ nhìn thấy gái đẹp vậy đó.
Thấy bị bắt quả tang đang nhìn gái, cả bọn liền chối bây bẩy:
– Làm gì có, nhìn hồi nào đâu – thằng Quang nói. – Đâu có cái gì đâu mà nhìn, lo đọc báo không bộ không thấy sao – thằng Quân nói. – Coi bả kìa, bộ không nhìn bả kế bả tức hay sao – thằng Minh nói. – Thật ra Thy cũng đẹp lắm chứ bộ, sao bọn mình bỏ lỡ người đẹp ở đấy chứ. – Thôi đi, mấy ông xạo quá hà. Bỏ qua đi… có biết tối qua Hoàng Châu Cát cát trình diễn ca nhạc ở công viên Tao Đàn hay không. – Biết sao không biết. Dân học sinh của tụi mình mê Triệu Vy hết cỡ luôn – thằng Quang nói. – Sao tui không biết vậy cà, hôm nay ngày mấy tui cũng quên luôn – thằng Minh nói. – Ngày 12 tháng 2 đó cha! Tui đọc báo thấy ngoài Triệu Vy ra còn có Lâm Tâm Như. Hai người họ là chánh, còn một số khác là phụ – thằng Quân nói. – Tối nay có ai đi coi không? – Thy nói. – Tối nay cũng có à! – Hắn lên tiếng. – Có sao không có, trình diễn hai đêm. Nghe nói đêm qua, khán giả kéo tới chật ních, đám học sinh là đông hơn thảy, có cả các bà già mê phim bộ cũng tới để chứng kiến tận mắt cô Hoàng Châu cát cát ở ngoài đời ra sao – Thy nói. – Vậy hả, bảo đảm không thiếu các chàng trai mê cặp mắt nai ngơ ngác nước hồ thủy của cô đa – hắn nói. – Có ai đi không, hỏi sao không ai trả lời hết vậy. – Tụi này có hẹn hết rồi, Thy à! – Thằng Minh nói. – Nếu vậy thì Thy đi một mình. – Nếu Hoàng không bận thì sẽ đi với Thy – hắn nói. – Thiệt hả! – Ừ, nhưng không chắc đó nhen. – Vậy có gì gọi cho Thy đi! – Nếu không thấy gọi thì biết Hoàng bận đó nhen! – Được!
Thật ra thì hắn nói vậy thôi chứ, hắn cũng đâu ý thật là vậy. Nhưng kẹt con nhỏ thì nghĩ là thiệt.
Lúc đó cô chủ quán bước ra…
– Nước tới rồi nè, mấy “anh” có kêu gì thêm không?
Lúc này cô chủ quán cúi xuống để đặt những ly nước lên bàn, cả bọn không khỏi mà không nhìn vào cái khu bờ trắng mịn màng vun đắp thành hình chữ V ở bên dưới cái áo ngực màu hồng loại mới nhập của Hàn quốc như muốn mời gọi bọn hắn chiêm ngưỡng cho đã. Da thịt của cô chủ quán quả thật là trắng nõn nà. Con gái ở cái xứ nóng nực nắng chang chang như thế này mà còn giữ được nước da trắng trẻo như thế thật là hiếm thấy. Cả bọn thằng nào cũng thầm nuốt nước bọt thèm thuồng được chạm vào da thịt đó. Bảo đảm là còn mát hơn ngồi trong bóng râm uống trà đá giữa trời nắng chang chang như bây giờ.
– Cho anh hỏi em tên gì? – Thằng Minh lại lên tiếng trêu ghẹo nhưng lần này nó còn bạo hơn. – Kêu em là Liên Tâm. – À, chị… em Liên Tâm… Em giống Tàu lai quá vậy. – Đúng rồi, chị là gốc Tàu chính cống đó. Chị biết nói tiếng Phổ thông, tiếng Quảng và cả tiếng Tiều nữa đó. – Hay quá vậy! Em biết nói tiếng Miên không? – Không! Cưng biết hả? – Biết, on on sà lăng bằng tê. – Là gì? – Là cô em đẹp quá đó. – Đồ quỷ mà, còn con nít mà biết chọc ghẹo dữ ghê. – Tụi này lớn rồi chị, sắp mười tám rồi đâu còn nhỏ gì, đã biết yêu rồi đó – hắn nói… – Thế à! Giỏi quá vậy. – Chị… Em có người yêu chưa? – Có rồi! – Trời tiếc quá! Phải chi chị chưa có thì giới thiệu chị cho thằng Quân này, nó thích người lớn tuổi như chị lắm – thằng Minh nói. – Xin lỗi nghen, chị đâu có phước đó. Nhưng mà thôi tụi em còn nhỏ bà đặt yêu đương làm chi cho khổ không.
Liên Tâm nói xong thì ngoài ngoặt bỏ đi, làm thằng Quang định bắt chước thằng Minh lên tiếng chọc ghẹo tiếp cũng không được.
Hồi nãy tới giờ tuy thằng Quân không lên tiếng thêm vì nó đang chú tâm đọc tờ báo “Các vụ án nguy hiểm năm 2000” với bài “Hoa hậu Lý Thu Thảo bị hại như thế nào?” Nhưng nó đã lắng nghe hết và để ý từng điệu bộ cử chỉ của Liên Tâm. Cái thằng thấy khù khờ thì ra cũng dê quá mạng. Nó đúng là loại dê ngầm, dê mà không ai biết nó dê thì nó quả là có hạng đấy! Khi nãy tuy mắt nó dán vào tờ báo nhưng nó mới chính là cái thằng nhìn nhiều nhất bởi vì nó có tờ báo khéo che đậy, còn lợi hại hơn cặp kính râm nữa là khác. Chỉ cần nó giả vờ đổi tư thế là nó có thể thấy rõ mồn một cái khứa trắng trắng vun cao ở hai bên phập phồng bên trong bộ áo sườn xám của Liên Tâm. Nhưng cái liếc mắt của nó đều không qua mặt được hắn. Có lẽ hắn cũng chung quan niệm “anh hùng có ý nghĩ giống nhau” chăng, nên nhìn một cái là biết cái thằng đã kết cô em chủ quán rồi.
– Ê, Quân mày bỏ tờ báo xuống nói chuyện với bạn bè cho vui coi, ra đây chơi mà mày cứ đọc báo hoài, chán thấy mẹ đi – hắn nói. – Còn chút nữa là xong. Đọc nốt luôn phần này đã… đang hấp dẫn.
Bỗng hắn giật tờ báo trên tay của thằng Quân.
– Đưa đây, lát nữa về rồi đọc, mày mau trả lời cho bọn tao biết nè. – Trả lời gì, trả tờ báo lại cho tao, nếu không thì đại chiến bùng nổ đó. – Không trả, hỏi mày nè! – … – Hồi nãy mày nhìn gì mà nhìn dữ vậy? – Nhìn gì? Đâu có! – Tao thấy rõ ràng mày liếc vào chỗ đó. Thôi đừng có chối. – Tao… tao…
Có lẽ hắn muốn “trả thù” thằng Quân hồi nãy “bề hội đồng” cái vụ ép hắn cúp cua chăng? Nên “chơi” cho thằng Quân tới “xệ” luôn thì mới hả dạ.
– Thì nhìn có sao đâu, người ta nói cái đẹp thì phải biết chiêm ngưỡng, phải không? Cần gì phải chối mày ơi. – Ừ, tao nhìn đó mày tức hả. Nói thiệt nha có thằng con trai nào mà không dê đâu. Mày đó Hoàng cũng là thằng “Nguyên Soái đại cường dâm” thôi! – (Cười trừ)
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hắn |
Tác giả | Kinh Bích Lịch |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ lỗ đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 06-07-2024 11:39:18 |