Hắn
Chuyện xảy ra ngoài dự liệu, đáng lẽ họ còn ở chơi lâu hơn nhưng tình hình bây giờ đã hết vui: Ngọc bị hãm hiếp, Tân phải vào nhà thương giải phẫu đầu vì bị rớt xuống chân cầu thang. Ngân thì giận hắn vì tưởng hắn có tình ý với Ngọc, nên mọi người quyết định trở về Sài Gòn sớm hơn dự liệu.
Sáng sớm hôm sau đó mọi người, riêng trừ Ngọc ra – khăn gói đến thăm Tân ở nhà thương Vũng Tàu trước khi trở về Sài Gòn, họ định để Tân ở lại điều trị thêm vài ngày. Nhìn thấy Tân với khuôn mặt trắng phệt mệt mỏi, đầu băng trắng. Ai nấy cũng thương tâm.
– Tân có sao không? – Hân hỏi… – Không có sao? Tân trả lời uể oải – Chỉ thấy choáng váng, thế thôi.
Tuy không lộ rõ chân tướng, nhưng Tân dường như đã biết chuyện gì xảy ra, nên mặt buồn xo trông rất là chán nản. Tình yêu của nó dành cho Ngọc đã ba năm rồi bây giờ có thể đã tan tành theo mây khói. Được biết Tân là người rất cổ hủ, không bao giờ chấp nhận có một người yêu có thể liếm mút dương vật của người lạ một cách tự nhiên như một con điếm, mặc dù nó vẫn thừa hiểu là Ngọc bị ép buộc, là vấn đề tai nạn ai mà muốn.
Thật ra trong tình thế này cũng khó mà trách Tân, cũng là một con người bình thường khi có tình yêu thì cũng có luôn tính ích kỹ, và làm sao kẻ đó có thể tha thứ cho người yêu được khi vì chính mắt nhìn thấy người yêu mình đang say sưa hành lạc với bọn côn đồ.
Tân ở Vũng Tàu dưỡng thương thêm vài ngày theo như lời bác sĩ dặn, điện thoại cũng được đánh vào Sài Gòn cho ba má Tân biết để ra chăm sóc cho Tân. Lúc chia tay với Tân, mọi người cũng không ai muốn nhắc đến chuyện cũ cho thêm đau lòng. Tân cũng ngậm ngùi chẳng dám nhìn Ngọc, mà Ngọc cũng chẳng còn mặt mũi nào để mà ngước lên.
Suốt cuộc hành trình trở về Sài Gòn không ai nói với ai một lời. Ngân cũng chẳng thèm để ý tới hắn nữa, nàng cứ nhìn ra cửa sổ để tránh ánh mắt của hắn cứ săm săm nhìn nàng. Tú được Ngân chỉ định ngồi giữa để chia khoảng cách giữa Ngân và hắn, và Tú đảm trách công việc này rất quy tắc, nên hắn cũng chẳng xin xỏ được điều gì. Ngọc thì bơ phờ hốc hác nhưng còn có Như lúc nào cũng kề bên an ủi nên đỡ hết nhiều phần.
Về tới Sài Gòn, mọi người đều chia tay nhau, mạnh ai về nhà người đó. Hắn, Tú, Hân và Ngân cùng về nhà hắn. Sắp xếp hành lý mang lên lầu, hắn buồn bã nằm ngủ vùi trong chăn suốt buổi chiều hôm đó chẳng ăn uống gì cả cho tới trưa hôm sau. Ngân cũng buồn bã không kém nên suốt đêm trằn trọc chẳng ngủ gì cả. Tú thấy thế nên ra chiều chăm sóc tận tình cho Ngân hơn. Tú an ủi Ngân gần suốt cả đêm. Ngân cũng vì thế tâm sự mọi chuyện cho Tú nghe kể cả cái đêm Ngân lén mọi người trốn ra ngoài để ái ân mặn nồng với hắn, cũng như trao hết cái quý nhất của đời con gái cho hắn.
Nghe hết câu chuyện của Ngân, Tú liền nói:
– Đàn ông con trai hay bay bướm lắm! Ngân đừng bao giờ tin họ nữa, trên đời này… trước kia thì năm thê bảy thiếp, nay thì vợ lớn vợ bé, lại còn lăng nhăng với nhân tình. Ngân không nên tin vào bất cứ người đàn ông nào cả, hãy nhìn vào gia đình Tú thì rõ, ba Tú bỏ má Tú theo người khác. Má Tú ở vậy nuôi Tú tới lớn… Má Tú cực lắm nên Tú rất thương bả, mà thương bả bao nhiêu thì ghét ổng bấy nhiêu… – Bây giờ Ngân mới biết điều đó, không biết có muộn không?
Ngân nói tiếp:
– Không biết tại sao mà ảnh có em rồi mà còn… rõ ràng là em thấy ảnh ôm Ngọc trong vòng tay tình tứ lắm. Em có quá ghen không chị Tú, em có cần phải nghe lời giải thích của ảnh một lần hôn đã, biết đâu là em trách lầm ảnh?
Tú ôn tồn khuyên bảo:
– Đừng nghen em, đương nhiên ảnh sẽ nói là ảnh chỉ muốn an ủi lấy Ngọc thôi chớ không có ý gì khác, nhưng em nghĩ coi có mèo nào mà lại chê mỡ đâu. Chị cũng thấy con Ngọc đó trông có vẻ cũng ngựa lắm.
Thấy Ngân im lặng Tú tiếp lời:
– Thôi đi em, bỏ qua đi, chị có nói với em rồi em hổng chịu nghe. Như chị nè, đáng lẽ đã có bồ từ lâu rồi, nhưng tại vì ghét đàn ông nên chị chẳng thà ở vậy.
Ngân trả lời lưỡng lự:
– Em hông biết phải làm cái gì bây giờ, em đã là người của ảnh rồi, chị nói em phải làm gì đi.
Bỗng nhiên Ngân ngã vào lòng Tú khóc nức nở. Ngân không biết bây giờ phải làm sao, chỉ đành nằm gọn trong vòng tay của Tú khóc một lúc cho thỏa cơn buồn, rồi lim dim đôi mắt dùi đầu vào ngực của Tú, ra vẻ ấm cúng lắm, lúc đó chỉ biết Tú vuốt ve lên mái tóc của Ngân, rồi hôn lên mái tóc của Ngân một cách trìu mến.
Ngân ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tú. Rồi giấc mơ đến với nàng không biết là giấc mơ đẹp hay là cơn ác mộng. Trong giấc mơ Ngân thấy hắn đến bên giường của Ngân, gọi Ngân thức dậy rồi dìu Ngân ra sân thượng, dưới ánh trăng đêm, hắn choàng tay từ phía sau lưng của Ngân, hôn lên cái gáy thon thon với hàng lông măng lú nhú của nàng, liếm trái tai của nàng làm Ngân thấy rạo rực, cảm giác hiến dâng lại đến với nàng, Ngân từ từ tự tay cởi hết y phục xuống lộ cả cơ thể trắng ngần làm hắn phải buột miệng khen:
– Ngân, em đẹp quá!
Ngân cảm thấy sung sướng vì được lõa thể trước mặt người yêu của nàng, lại được hắn khen ngợi thiệt chỉ biết cúi đầu e thẹn, còn hắn thì đang thỏa mãn được cái thị dục trước mắt.
Lúc đó Ngân bước tới bước lui như biểu diễn một màn khỏa thân cho hắn xem, cặp mông và ngực chắc nịch rung rinh theo từng nhịp bước dịu dàng của Ngân như một nàng tiên nữ vũ múa trên mặt hồ. Dưới ánh trăng, da của nàng đẹp như bạch ngọc, không khác gì vẻ đẹp của các kiều nữ trong truyện của Kim Dung. Hạnh phúc quá, hắn chìa tay ra để đón bắt những gì đang có trước mắt, rồi choàng tay qua ôm lấy Ngân hôn lên má, lên môi, rồi xuống tới cổ. Ngân ngước mặt lên hưởng thụ cảm giác đê mê nhột nhạt do cái lưỡi tham lam của hắn liếm láp khắp quanh mình. Nhìn lên trời Ngân thấy hàng ngàn ngôi sao chớp sáng như đôi mắt của hàng triệu con người đang nhìn nàng một cách hâm mộ. Ngân thích thú vô cùng, buột miệng xuýt xoa trầm trồ.
– Ôi đẹp quá!
Bỗng mây đen kéo qua, che hết những ánh sao lung linh, mang màn đêm đến u ám, sấm chớp đâu đó cũng liên hồi nổ tung những tràn chóa lòa, gió càng thổi ào ào làm tắt lịm đi những hạnh phúc vừa mới chớm nở trong lòng Ngân, lúc đó là lúc Ngọc xuất hiện với thân thể lõa lồ bay lượn trên không trung. Dáng cao da trắng, Ngọc mới đúng thực là một nàng tiên nữ đang nhẹ nhàng bay lướt tới, nhằm ngay vào mặt của Ngân, xỉ và nói:
– Anh Hoàng là của tao, mày cút đi!
Ngân hớt hãi trả lời:
– Anh Hoàng mới là của tao, mày cút đi thì có.
Rồi không nói thêm Ngân buông hắn ra, rồi nhào tới đấm đá túi bụi vào mặt của Ngọc. Ngọc cũng không kém, đưa tay nắm lấy tóc của Ngân giật xuống, rồi co chân phải nhằm ngay âm hộ của Ngân đá thốc tới. Bị đá một cú trúng ngay âm hộ đau điếng cả ruột, Ngân đưa hai tay bụm lấy bẹn rồi ngồi bẹp ra đất, bỗng vùng đứng dậy tát vào mặt Ngọc một cái như trời giáng làm Ngọc hoa cả mắt, tiếp tục Ngân nhào tới vật Ngọc ra đất tát cho Ngọc thêm mấy cái vào mặt nữa. Ngọc nằm bên dưới giãy vùng, hai chân quơ lên loạn xạ, hai tay cào cấu lấy mặt Ngân nhưng đều bị Ngân tránh né. Ngân đưa tay ra bóp lấy cổ Ngọc, miệng quát lên:
– Còn dám giành với tao không? Tao bóp cổ cho mày chết.
Ngọc nghẹn trong cổ họng nên chỉ ấm ứ:
– Ư ư… ưmm… ặc ặc… – Còn dám không, trả lời mau!
Ngọc có vẻ yếu thế nên nằm im hai mắt nhắm nghiền như chết, Ngân bỗng hoảng lên vì sợ lỡ tay đã giết chết Ngọc thiệt nên lỏng tay xiết ra. Ngân đang hoang mang nhìn Ngọc sợ sệt thì bất thần Ngọc chồm người lên quật Ngân qua một bên rồi trở mình đè sấp lên mình Ngân. Hai tay Ngọc chụp lấy hai tay Ngân dang ra, hai đùi kẹp lấy hông của Ngân, ngực đè áp lên ngực của Ngân rồi nằm im thở hổn hển nghĩ mệt.
Dù Ngân cố ngồi bật trở dậy nhưng vì Ngọc đè quá chặt nên chẳng làm gì được. Sau đó Ngọc buông tay Ngân ra và cứ thế tát liên tiếp vào mặt Ngân mấy cái để trả thù khi nãy đánh nàng. Theo thói tự vệ, Ngân rút tay về và đưa lên mặt chống đỡ nhưng đã muộn, năm lằn ngón “bát, bát” đã in trên mặt của Ngân đau điếng. Ngân tức giận chồm lên, quơ tay kéo cổ Ngọc xuống và xiết cho thật mạnh. Bị bất thần phản kích nên Ngọc chẳng biết đỡ làm sao nên đành chịu. Sau khi Ngân xiết được cổ Ngọc rồi càng siết cho mạnh hơn cố tình làm cho Ngọc tắt thở mà đầu hàng chịu thua. Và hình như hơi thở Ngọc có phần yếu dần và yếu dần gần như tắt hẳn, bỗng Ngọc đưa miệng sát cổ Ngân cắn một cái thật mạnh, Ngân thấy đau rát nên càng siết chặt cổ Ngọc lại. Ngọc vẫn ngậm miệng cắn chặt cổ Ngân không buông.
Đau quá không chịu nổi, Ngân bất thần buông tay ra, rồi dùng hai bàn tay đẩy đầu Ngọc lên. Miếng thịt ngay cổ Ngân sứt ra còn dính ngay mép miệng của Ngọc, làm máu chảy đầy xuống cổ. Ngân đau quá, nhưng không phải tay vừa, nàng chổng mông lên, nâng hai đùi cao lên, đưa hai chân chĩa lên trời, rồi dùng hai bàn chân quắp lấy đầu của Ngọc theo một thế võ nhu đạo.
Ngọc bị hai bàn chân mạnh bạo của Ngân móc nên đầu nên bật ngược ra sau, đưa hai tay cố gỡ đầu mình ra khỏi chân nhưng đã bị Ngân khóa chặt rồi, chỉ đành dùng hai tay Ngọc quều quào cào cấu cố làm xước máu đôi chân của Ngân. Bị thất thế, Ngọc chẳng biết làm gì hơn là giơ hai chân về phía mặt Ngân để kẹp vào đầu Ngân lại. Cả hai giờ đây đầu đều bị kẹp giữa hai chân, không thể nào nhúc nhích, chỉ biết nằm thừ ra thở phì phò dưỡng sức, chờ thế phản công.
Rồi Ngọc bất thình lình buông chân ra trở mình một vòng định vuột khỏi sự kềm kẹp của Ngân, nhưng Ngân cũng nhanh nhẹn có thừa xoay người qua để đổi tư thế nằm sấp xuống rồi dùng hai đùi kẹp chặt lấy đầu Ngọc. Đầu Ngọc bị kẹp vào hai đùi nên khó thở vô cùng. Hơi thở cứ phì phò vào háng của Ngân. Mồ hôi của hai người bắt đầu rịn ra, nhất là tại nơi vách bẹn. Ngọc bực tức lên vì phải ngửi thấy mùi háng của Ngân nên mặt mày đỏ tía, la to:
– Buông tao ra không, lồn mày thúi quá! – Cho mày chết luôn, hửi cho đã đi em – Ngân trả lời…
Trong tư thế này Ngọc tức tối vô cùng vì như là cá nằm trong rọ chẳng biết phải làm sao, nàng chỉ đành liều dùng chiêu thế cuối cùng để thoát thân là luồn tay vòng qua sau mông của Ngân bóp chặt để lấy thế đẩy đầu về phía âm hộ của Ngân để cắn một phát thật đau điếng cho Ngân buông đùi ra. Hai tay bóp mông Ngân thật mạnh, Ngọc bắt đầu trườn đầu tới, Ngân biết ý định của Ngọc nên ra sức kẹp chặt.
Cả hai gòng sức ra, kẻ siết đùi người đẩy đầu tới. Qua năm phút dằn co, Ngọc cảm thấy nghẹt thở vô cùng, mùi của mồ hôi phát ra từ âm hộ của Ngân càng làm cho Ngọc khó thở, nàng khạc khì khì nước miếng bay ra ướt mem háng của Ngân, nhưng Ngọc cũng đã lấn lên được nửa tất, đưa miệng tới định cắn vào mép âm hộ. Ngân cảm giác được nên dùng đùi kẹp chặt lại mỗi khi Ngọc đưa miệng ra định cắn. Cả hai đưa qua đẩy lại nhịp nhàng. Ngọc lại đưa lưỡi dài ngoằng liếm tới hai mép âm hộ của Ngân cầu mong bắt được nó để hút vào miệng mà cắn cho Ngân thật đau điếng.
Ngọc cứ liếm tới rồi liếm tới, nhưng lưỡi vừa chạm được mép da ngoài cửa mình thì bị Ngân co thắt âm hộ lại, cố tránh cho được. Nhưng chưa cam lòng, Ngọc cố rướn tới để liếm cho được mới thôi, được một lúc thì Ngọc thấy dường như dễ dàng hơn trước vì hai đùi Ngân hình như cố tình mở ngõ cho Ngọc lấn tới nhưng chỉ một chút đủ để cho Ngọc liếm được mà không cắn được.
Chợt Ngân bắt đầu thấy có cảm giác chạy rần rần khắp người khi Ngọc liếm tới cửa mình. Máu bắt đầu bơm lên óc, làm nàng nổi da gà cùng mình vì nhột nhạt và sung sướng. Cái lưỡi của Ngọc thật mềm mại như hai mép âm hộ của Ngân nên làm cho Ngân có một cảm giác đê mê êm ái. Nước nhờn trong người bắt đầu tiết ra cùng với tiếng rên âm ỉ phát ra từ cổ họng Ngân.
Ngân từ từ thả lỏng hai đùi mặc cho Ngọc muốn làm gì thì làm. Còn Ngọc, bên dưới, lúc này đã bắt đầu dùng tay dang hai đùi của Ngân ra xa hơn và bắt đầu liếm láp, Ngân như có cảm giác, thấy càng đê mê hơn trước nên hai cặp mắt lim dim, miệng há hốc rên ư ứ hưởng thụ. Chốc chốc Ngọc chạm phải mồng đóc đang trồi lên như hạt đậu đỏ, căng mọng, làm Ngân giật bắn mông lên. Lúc đó thì Ngân cũng phát lên thành tiếng “á… á” rồi lại “á á á… á” lần nữa.
Một lúc sau Ngọc chủ động dạo lưỡi một vòng quanh khu cấm địa, thấy tình hình thích hợp bèn đưa lưỡi dài ra ngoai ngoáy quanh mép trong, hai tay tiện thời banh hai mép lớn ra để cho cửa mình mở rộng, nhưng chỉ được một lỗ nhỏ xíu, rồi thình lình Ngọc ấn cái lưỡi vào sâu trong đo cái lỗ đó. Ngân bắt đầu rên la quai quái, nhưng Ngọc vẫn cứ tiếp tục cố thè cái lưỡi cho dài hơn để đâm sâu hơn, rồi ngoáy vòng vòng cái lưỡi theo chiều kim đồng hồ, lâu lâu đá lưỡi ngược lên phía trên làm Ngân nhảy cẫng lên sung sướng và…
Giật mình thức giấc!!!
Còn đang mơ mơ màng màng chưa tỉnh hồn, Ngân cảm thấy phía dưới háng có gì ươn ướt rồi lại âm ấm sung sướng. Nàng cảm thấy có ai đó đang liếm âm hộ mình phía dưới, nên chồm người ngóc đầu dậy xem thì mới hay là Tú đang làm cái chuyện con heo với nàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hắn |
Tác giả | Kinh Bích Lịch |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ lỗ đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 06-07-2024 11:39:18 |