Đời học sinh – Quyển 2
Dọc đường đi, có lẽ vì phải ôm chiếc vali to tổ nái, cũng có lẽ vì chẳng có gì để nói nên tôi và Hoàng Mai chẳng ai nói với ai một lời nào hết. Riêng tôi mặc dù dùng sức đạp xe rất mệt nhưng lúc nào cũng hy vọng em sẽ nói với tôi một lời nào đó để phá vỡ bức tường im lặng mấy ngày qua giữa hai chúng tôi.
Nhưng mong ước vẫn mãi là ước mong. Kể từ lúc đấy cho đến khi tôi đặt chân trước cửa nhà em tuyệt nhiên vẫn không có một lời nào được nói ra cả.
– A, chị hai! Anh Phong!
Thằng Tuấn em trai của Hoàng Mai vừa thấy chúng tôi vào nhà đã reo lên inh ỏi làm mẹ em từ trong phòng cũng lật đật chạy ra:
– Con về thăm mẹ đấy à Mai?
– Hu, con đâu xa mẹ lâu được đâu!
Như để phụ họa cho câu nói đó, em liền chạy đến ôm chằm lấy mẹ mình âu yếm:
– Con nhớ mẹ lắm đó!
– Con bé này, mới không gặp có mấy tuần mà làm nũng với mẹ rồi!
Dù nói thế nhưng bà cũng cười xòa mà ôm lấy con gái cưng của mình thắm thiết, thiệt là cảm động!
Thấy tôi đứng lù lù ở đấy. Mẹ em liền chuyển mục tiêu sang tôi bông đùa nhưng đầy cắt cớ:
– Mấy tuần nay con đối với còn gái cô thế nào vậy?
– Hơ, vẫn bình thường mà cô, đ… đâu có gì đặc biệt!
– Sao con gái cô mập ra một chút thế này!
– M… mập thì chắc là ăn nhiều đấy cô!
Chẳng biết mô tê gì, cả hai người đều cười rũ rượi để mặt tôi tẽn tò như thằng nhóc mới rớt cây cà lem xuống đất mà chưa kịp liếm phát nào, sượng vô cùng!
Nhưng may sao mẹ em lại chủ động gỡ rối cho tôi:
– Hai con ăn trưa chưa! Nếu chưa thì hai đứa vào hâm nồi cá kho trong bếp dùm mẹ đi, mẹ mắc bận công việc trong phòng tý!
Nghe vậy tôi hí hửng trong lòng vì được mẹ em tạo điều kiện để được gần gũi Hoàng Mai.
Ấy thế mà khi vừa định quay sang em bông đùa vài câu thì nhận ngay câu nói lạnh băng:
– Anh ngồi sô pha chơi với bé Tuấn đi, để em đi hâm!
Cả người tôi lúc này như chết cóng theo hàn khí tỏa ra từ câu nói đó. Nếu như không có thằng Tuấn lây tôi rũ chơi cùng thì chắc tôi đã chết đứng tại chỗ nhìn Hoàng Mai thẳng thừng quay gót vào bếp rồi.
Suốt buổi hôm đó mặc dù tâm trí tôi có đôi phần bị phân tán vào những trò chơi trẻ con của thằng Tuấn nhưng tôi vẫn không thể nào ngừng suy nghĩ về những biểu hiện của Hoàng Mai được. Nó quá khác thường, quá lạ lẫm. Tôi chưa từng thấy Hoàng Mai cư xử như thế này với ai một lần nào cả, thậm chí là với người lạ.
Vì sao chứ? Tôi có lỗi gì chăng, đã làm em giận chăng?
Không hề, suốt từ noel cho đến nay tôi vẫn chưa một lần nào làm em buồn cả. Vậy thì nguyên nhân là do đâu chứ. Chẳng lẽ là do tôi quá quan tâm em khiến em chán chường tôi sao.
Không thể nào, chính em đã nói tôi nên quan tâm em nhiều hơn mà. Vậy là vì lí do gì?
Cứ thế tôi lại suy nghĩ. Lúc nào cũng suy nghĩ. Suy nghĩ mọi lúc mọi nơi. Ngay cả lúc ăn cơm cùng mẹ nàng tôi cũng suy nghĩ.
Mỗi lần liếc sang nét mặt hàn băng, lạnh lùng của Hoàng Mai tôi lại thêm nặng lòng với những suy nghĩ trong đầu mình.
Vì vậy bữa đó tôi ăn cơm rất ít, ít đến nỗi mẹ Hoàng Mai còn phải ngạc nhiên khi những món bà nấu mà tôi chẳng tỏ ra thèm thuồng ăn ngấu nghiên như trước:
– Sao con ăn ít vậy, cô nấu không ngon hả?
– Không đâu cô, tại con hơi bị đầy bụng nên ăn không được nhiều ạ!
Vì không muốn làm mẹ Hoàng Mai phiền lòng, tôi đành tự lừa dối bản thân rằng món cá kho đó rất ngon mặc dù tôi chẳng nhớ nỗi nó có mùi vị như thế nào khi ăn lúc nãy. Tất cả tâm trí của tôi đều dồn vào Hoàng Mai cả rồi. Bây giờ dù có ăn cao lương mĩ vị thế nào tôi cũng chẳng thấy ngon.
Đến xế trưa, thằng Tuấn đã ngủ khò trên chiếc ghế sô pha sau khi chơi trò vật lộn với tôi lúc nãy. Còn tôi mắt vẫn mở trao tráo chẳng tài nào ngủ được. Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là những hình ảnh hàn băng giá lạnh của Hoàng Mai lúc sáng đang xoay vòng trên trần nhà theo những cánh quạt trần đang xõa từng ngọn gió mát lạnh xuống thân thể ỉu xìu của tôi.
Mãi đến một lúc lâu sau tôi mới dỗ mình vào giấc ngủ được. Nhưng chỉ mới vừa thiu thiu đôi mắt mỏi mệt tôi lại bị một bóng người đến ngồi kế bên đánh thức.
Cố gắng dụi mắt cho phai hết những cơn buồn ngủ còn đọng lại. Tôi chợt giật thót khi biết được, bóng người đó chính là Mai.
Bộ đầm hồng lợt ban sáng bây giờ đã được thay bởi một bộ đầm khác nhưng là màu kem sữa nhìn xinh vẫn như ngày nào.
Nhưng cái làm tôi giật thót là việc Hoàng Mai chủ động đánh thức tôi. Và trên hết là việc chủ động nói chuyện với tôi:
– Anh còn thức không Phong!
– À… anh đây!
– Đi chơi với em nhá!
Bị giật thót bởi lời đề nghị của em, tôi như tỉnh giấc hẳn.
Nhưng để chắc rằng mình không nghe lầm, tôi lại hỏi em một lần nữa:
– Em vừa nói đi đâu?
– Em nói là anh có đi chơi với em không, chồng ngốc!
Được nghe những lời nói oanh vàng của Hoàng Mai, tôi cảm giác như một dòng năng lượng nào đó bắn ra từ trong tim tôi chạy rần rần trong cơ thể đến sảng khoái cả người.
Trong lòng tôi lúc này tràn ngập một cảm xúc lâng lâng, dạc dào khó tả. Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc đó như thế nào nhưng quả thật nó rất rất là vui sướng. Vui đến nỗi tôi cứ như muôn bay vọt lên trời xanh trời nổ trung như những tràn pháo hoa sặc sỡ vậy, sướng gì đâu.
Và với lời đề nghị như thế tôi không thể nào không đồng ý được. Gật đầu răp rắp luôn là đằng khác ấy chứ, vui quá mà!
Vậy nên điểm đến đầu tiên của chúng tôi là bến Bạch Đằng, một địa điểm nằm gần Bến Nhà Rồng.
Tuy đây là nơi nổi tiếng với nhà hàng Cá nhưng tôi có tiền bạc gì đâu mà leo lên cái nhà hàng sang trọng ấy. Nên chỉ đi dạo dọc tuyến đường đầy cây cỏ thôi. Vả lại tôi đã có Hoàng Mai cạnh bên rồi nên chẳng cần đi đâu khác, chẳng cần làm gì khác. Chỉ cần đi sánh vai cùng em thôi thì tôi cũng đã mãn nguyện rồi.
– Nè, em xin lỗi nha!
Hoàng Mai bỗng đứng sựng lại trĩu mắt nhìn tôi đầy cảm xúc.
– Ơ, xin lỗi về việc gì?
– Mấy ngày nay em đã lạnh nhạt với anh đó!
Nghe được những lời này, tậm trạng tôi như mở cờ nên liền đặt em xuống băng ghế đá nhẹ giọng:
– Không có gì đâu em! Anh chỉ lo em còn giận chuyện hồi noel thôi!
– Hông có đâu, anh biết tính của em mà! Mấy ngày nay em thấy trong lòng hơi bức rức nên vậy thôi!
Hoàng Mai khẽ nắm lấy tay tôi như để sưởi ấm trái tim giá lạnh đã bị em làm đóng băng xuống mấy ngày qua.
Những cảm xúc thân thương trong lòng tôi lại 1 lần nữa được nàng khơi dậy dâng trào. Tôi cố không thể hiện tình cảm ở chốn đông người nhưng khi nhìn vào nụ cười rạng thiên thần rạng ngời thế kia, những cảm xúc thiết tha gần gũi cứ thôi thúc tôi cưỡng lại lí trí của mình.
Và hoàn toàn không tự chủ, tôi cúi xuống hôn lên má em.
Đó là một nụ hôn phớt rất khẽ nhưng cũng đủ để Hoàng Mai nhận biết được chuyển gì đã xảy ra mà tròn mắt nhìn tôi một cách đầy kinh ngạc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh – Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 25-06-2024 05:36:08 |