truyensexngan.net > Chưa phân loại > Đời học sinh – Quyển 2

Đời học sinh – Quyển 2

Phần 28
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Nhưng, điều đó đã không xảy ra. Ngọc Lan hoàn toàn không làm những gì như tôi đã nghĩ. Trái lại, nàng đã mỉm cười với tôi, đôi mắt xanh biếc của nàng bỗng dưng trở lên long lanh tựa như những hạt nước. Nàng khẽ siết chặt lấy tay tôi, đôi môi nhỏ xíu của nàng chợt nhoẻn lên tươi tắn:

– Ừa, hì! Mình cũng không thích đi dạo nhiều người!

– Ơ hả?

– Ngốc, ý Lan nói là Lan cũng thích đi hai người đó!

Nàng cười tủm tỉm cốc đầu tôi. Nàng cốc rất nhẹ nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được cú cốc đó. Nó không đau, thậm chí cũng chẳng mạnh gì, cái cảm giác mà tôi cảm nhận được cũng không phải là cảm giác nhức nhói mà đó là cảm giác vui sướng, cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Nó lâng lâng đến nổi cả thân thể tôi như có một luồn điện chạy rần rần đến tê tái.

Đột nhiên nàng bỗng nhìn thẳng vào mắt tôi như tra khảo.

– Nè, có đi không hay muốn ở lì đây vậy?

– Ơ hả, đi đâu?

– Trời ơi, thì đi dạo đường hoa, còn đứng đây đến chừng nào!

– Ờ hén, quên!

Nhưng tôi chưa kịp cười giả lả thì nàng đã dắt tôi đi, luồng qua từng đám người đông nghịt làm họ nhìn bọn tôi đến trố mắt. Sở dĩ bọn họ nhìn tôi như vậy là vì Ngọc Lan đang nắm tay tôi. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang níu tôi đi, xuyên qua những dòng người hiếu kì đang nhìn tôi với anh mắt hậm hực ý rằng: “Thằng nhóc con như mày chưa đủ tuổi để đi với một người đẹp thế kia đâu, mau bỏ tay ra bọn tao chướng mắt lắm!”

Nhưng bỏ ngoài tai những ý nghĩ đó, tôi vẫn nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Lan. Theo nàng đến bất cứ nơi đâu nàng muốn. Chỉ cần nàng vui thì tôi cũng vui, chỉ cần nàng thích thì tôi cũng thích. Và tôi cứ mải mê nhìn ngắm vẻ đẹp của nàng cho đến khi tỉnh mộng thì đám người trong đường hoa đã ở đằng sau lưng bọn tôi rồi.

Nhìn nàng tôi thắc mắc:

– Ủa, Lan dẫn Phong đi đâu vậy!

– Thì đi dạo đó!

– Sao không dạo ở đường hoa?

– Ở đấy đông người khó chịu lắm, chẳng phải Phong muốn chỉ 2 người đi dạo thôi sao?

Đôi mắt của nàng hấp háy lên làm trái tim tôi muốn rụng rời. Cổ họng cứ như khô khốc chẳng hó hé được câu nào hết. Tôi lại bắt đầu nhập tâm bối rối, tay cứ gãi đầu liên tục để tìm câu nói nào đó bắt chuyện. May thay, ngó thấy hàng bánh tráng trộn ở gần chân cầu Khánh Hội, mắt tôi chợt lóe lên. Tôi cười tươi quay sang nàng:

– Nè, Lan đã ăn tối chưa?

– À, Lan ăn rồi!

– Cũng không sao đâu, Lan biết ăn bánh tráng trộn hông?

– Có nghe nhưng chưa ăn bao giờ?

– Để phong dẫn Lan đi ăn hen?

Không để Ngọc Lan kịp nói thêm lời nào, tôi đã dẫn nàng chạy ngay đến hàng bành tráng đó gọi liền 2 bịt. Bánh tráng trộn Sài Gòn thì đương nhiên là ngon số dzách rồi. Tinh hoa ẩm thực vỉa hè mà. Đây cũng là một điểm thu hút du khách nước ngoài đấy, bởi lẽ tôi rất thường thấy một du khách nào đó cầm bịt bánh tráng trên tay ăn ngấu nghiến trông rất khoái chí.

Cùng như Ngọc Lan lúc này, nàng nhìn bịt bánh mới vừa trộn xong với vẻ thích thú pha lẫn nét tò mò lộ rõ ra mặt. Gấp thử một ít lên ăn, nàng cười khì hấp háy đôi mắt:

– Ui, ngon ghê!

– Phải vậy chứ, đặc sản Sài Thành đó nghen!

– Chỉ giỏi dẻo miệng!

Nàng tươi cười chúm chím đôi môi nhỏ xinh của mình gắp từng đũa bánh tráng.

Nhưng khi nhìn lại đồng hồ bây giờ đã 11h30, tức là đã gần đến lúc bắn pháo hóa đêm giao thừa và cũng là thời điểm chúng tôi phải trở về nơi tập hợp lúc trước kết thúc thời gian tự quản. Đột nhiên tôi lại thấy tiếc hùi hụi.

Tôi và Lan nhìn nhau không ai nói câu nào. Vì trong lòng mỗi đứa đều biết đã đến lúc phải quay trở về. Thời gian để hai đứa bên nhau đã hết. Tôi và Lan chỉ mới đi dạo được một chút thôi thì đã không còn nhiều thời gian nữa. Đúng như người ta thường nói, phàm là cách gì mình thích, mình say mê thì khi thưởng thức nó ta thường cảm thấy thời gian trôi qua quá mau, nó chỉ thoáng qua như một giấc ngủ và bây giờ chúng tôi phải thức giấc quay về với hiện tại của mình.

– Đến giờ tập hợp rồi đó Phong?

Nàng cắn môi nhìn tôi dò xét.

Nhưng nếu bây giờ về lúc này thì chẳng phải biết bao nhiêu công sức tôi bỏ ra đều tan theo mây khói hay sao. Tôi đã tìm được nàng ngày hôm nay. Nàng là cô gái định mệnh của tôi đêm này. Không dễ gì để tìm được một người giữa biển người bao la như thế. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội đêm nay được, một năm chỉ có một lần thôi, không chắc sau này sẽ có cơ hội lần 2 nữa.

Cho nên tôi đã bạo gan nắm chặt tay nàng:

– Chúng ta sẽ không đi đâu hết!

– Là sao?

– Đêm nay chỉ hai tụi mình ngắm pháo hoa thôi!

Nhìn vào trong đáy mắt của Ngọc Lan, tôi có thể thấy nó đang long lên như đang ẩn chứa nhưng hạt nước tinh khiết từ sâu thẳm trong trái tim. Tôi không biết nó là nước mắt hay là do bụi bay vào mắt nàng. Nhưng khi nàng cất tiếng trả lời tôi, tôi đã suýt khóc:

– Ừa, Lan cũng định như vậy?

Cầu Khánh Hội về đêm nó thật lung linh, thật huyền ão. Nếu chọn một góc nhìn lí tưởng trên cầu, bạn có thể thấy được cả bến Nhà Rồng từ đó. Kết hợp hai thứ đó lại ta sẽ được một khung cảnh tuyệt vời để du khách tham quan, chụp ảnh.

Trong đêm hôm nay, đêm giao thừa bước sang năm mới. Cầu Khánh Hội trở nên nhộn nhịp hẳn lên. Biết bao nhiêu con người đều tụ họp về đây, ngồi đông nghịt trên cầu trai có, gái có, người già có trẻ, nhỏ có. Tất cả tạo thành một cảnh tượng hết sức thú vị dưới con mắt những người nước ngoài, lẫn cả nhưng người mới đến đây lần đầu tiên.

Tôi thì không ngạc nhiên là bao vì năm nào tôi cũng đều đến đây xem pháo hóa hết, cả tết Tây lẫn tết Việt. Chỉ có Lan, vẻ như đây là lần đầu tiên nàng đón tết ở đây nên có đôi phần kinh ngạc và thích thú. Thấy vậy tôi ngoặc miệng trêu đùa:

– Sao, bên Pháp không đông được như thế này hở?

– Cũng đông, nhưng mà ngồi sắp lớp thế này thì Lan thấy lần đầu đó, hì hì!

Sẵn dịp tôi lại hỏi thêm:

– Vậy Lúc trước còn bên đó Lan thường đón năm mới ở đâu?

– Thường thì gia đình Lan tập hợp ở gần tháp Effeil để xem pháo hoa cùng với họ hàng bên đó!

– Chà, nghe sướng nhỉ? Còn bên này?

– Bên này thì chỉ ngồi quay quần bên nhau ăn tiệc trên sân thượng rồi ngắm pháo hoa luôn! Công nhận là hôm nay nhìn đông vui ghê đó!

Quả thật năm nào cũng vậy, cứ đến 30 tết là cả cầu Khánh hội đông nít người coi bắn pháo bông. Có người còn lót cả báo, dép, bìa cát tông ra để ngồi hóng nữa nhìn cứ như dân tị nạn vậy. Cũng vì lí do đó nên tôi và Lan đi suốt từ đầu cầu này sang đầu cầu bên kia mà chẳng có lấy một chỗ ngồi nào gọi là đàng hoàng cả. May sao khi trở lại giữa cầu thì có một toáng người có thể là người trong gia đình, họ dọn dẹp chỗ rồi đi sang đầu cầu bên kia. Thấy thế bọn tôi liền chen vào ngay chỗ đó.

Nhưng chiếm được chỗ là một chuyện, sử dụng chỗ đó ra sao lại là một chuyện khác. Tôi là con trai đương nhiên ngồi xuống đứng lên rất dễ dàng, duy chỉ có Lan mặc váy nên nàng cứ đứng ậm ừ không ngồi xuống được. Cũng tại mấy thằng con trai xung quanh đang để ý kĩ quá nên nàng muốn ngồi xếp bằng xuống cũng bất tiện. Thế mà hên sao trong cái khó ló cái khôn, tự dưng trong đầu tôi lóe ra một sáng kiến:

– Nè Lan, cởi áo khoác ra đi.

– Ơ, chi vậy?

– Cởi áo khoác ra quấn vào hông thì có thể ngồi xuống rồi!

Nét mặt Ngọc Lan bỗng trở nên hồ hởi. Nàng làm theo lời tôi cởi chiếc áo khoác ra rồi che đi phần gấu váy, kê chiếc giày tôi cho mượn rồi ngồi bệch xuống đất trong sự tiếc nuối hùi hụi của bọn con trai xung quanh. Chắc nó thù tôi lắm, nhìn ánh mắt sắc lẻm bọn nó chiếu vào tôi nãy giờ cũng đủ hiểu. Mà thế là đúng thôi, Ngọc Lan đâu phải hàng hóa để bọn chúng địa chứ, muốn địa phải bước qua xác tôi cái đã. Cơ mà bị mấy chục thằng nó dí thì chắc có 10 cái mạng cũng không đủ chết đâu.

Nói là vậy nhưng nếu tôi không nhìn sang phía của bọn chúng thì tôi chắc không chịu đựng được mất. Ngồi xuống rồi nhưng Ngọc Lan vẫn cột áo khoác che váy nên mặc nhiên đôi vai trắng ngần của nàng được để lộ ra qua làn váy voan mỏng sát vai.

Thông tin truyện
Tên truyện Đời học sinh – Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 25-06-2024 05:36:08
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Luyến tiếc (Update phần 18) - Dê Cụ
Ba cho con đụ mẹ (Update phần 27)
Có bồ nhờ TSTV (Update phần 15)
Song tính (Update phần 60)
Cô gái đi xe Sh (Update phần 68)
Chị gái xinh xắn (Update phần 15)