Dĩ vãng nhạt nhòa
Hương coi tiếp tấm hình thằng Nghĩa bấm trong máy đó ra, thấy Diệu và 2 con bạn mà cô chưa biết tên của nó đang ngồi cùng 1 người đàn ông đeo kính trắng ăn mặc sang trọng, rồi hình tiếp theo mà Nghĩa mở thì cô thấy con Diệu đưa cái biên lai ngân hàng cho người đó, Nghĩa mở tiếp 1 tấm ảnh nữa chụp zoom vào cái biên lai, cô nhìn thấy rõ cái logo ngân hàng X, ngân hàng mà tấm ảnh đầu tiên Nghĩa chụp Diệu và Ba Thới đứng kế nhau ở quầy giao dịch, rồi con số 100 triệu ghi trên đó, chụp hơi mờ nhưng được.
– Như vậy nghĩa là…. Hương nhìn Nghĩa, cả hai hiểu đó là gì, Diệu đưa tiền cho Ba Thới và báo cáo lại với người này, tờ biên nhận đó có giá trị như 1 tờ báo cáo thanh toán, Nghĩa nói tiếp ý Hương
– Nghĩa làm sao mà chụp được mấy tấm ảnh sát như vậy, Hương cũng thắc mắc, Nghĩa và cô vốn bằng tuổi, nhưng giờ thấy nó giỏi quá, Hương ngại khi kêu nó là em,
– Em làm bộ địa địa một con nhỏ hầu bàn thấy hiền lành, rồi cho nó 500k, nhét cho nó cái dt của em, thế là con bé giả vờ đến gần giống như đang chờ phục vụ, nó lấy dt của em ra, xoay camera về hướng bàn đó, vờ như đang nhắn tin, rồi nó chụp dùm em
Giờ thì Hương hiểu tại sao những khi anh 4 tụ tập anh em ở hệ thống mà ngoài tổng bộ là anh đều vào khách sạn thuê phòng nói chuyện, và không bao giờ quay lại cùng 1 chỗ hai lần liên tiếp nhau.
– Như vậy bây giờ là mình có thể đánh giá là đồng chí mắt kiếng đó đưa tiền cho con Diệu luồn tiền cho người này, Hương lên tiếng, chuyện đã như vậy, giờ em theo dõi con nhỏ đó tiếp, nhưng lần sau khi nó gặp thằng cha mắt kiếng trắng đó, em theo thằng cha mắt kiếng trắng đó nhé, mình tìm coi nguồn gốc xuất xứ của thằng cha đó là thế nào mà có thể vứt đi cả trăm triệu mà không biến sắc mặt vậy, và ý đồ gì mà luồn tiền cho con nhỏ
Thằng Nghĩa ra về sau khi Hương đưa tiền thưởng cho nó 2 triệu cùng với một máy ghi âm kèm theo lời dặn dò của cô, lần sau nếu được thì chúng nó gặp nhau, em ghi âm lại cho chị nếu có thể, lần trước chị nhìn nhận hơi sai về tụi nó, nghĩ là tụi nó là gái làm tiền đu theo Ba Thới để moi móc, nên không đưa đủ đồ nghề cho em, mà em làm việc xuất sắc quá.
Hương nhìn theo thằng Nghĩa đi hút ra cổng quán, trầm ngâm nghĩ ngợi. Chuyện Ba Thới bị thằng cha đeo kiếng này mua đã rõ như ban ngày rồi. Như vậy vấn đề ở đây là con nhỏ đó là ai, phe nào, mua để làm gì, và thằng cha đó rõ ràng là sếp lớn, cô tiếp xúc nhiều tay sếp, cô nhìn qua là cô biết ngay tay này cũng là một tay có tầm mức chứ không đơn giản
Hương tiếp tục rà soát lại suy nghĩ của mình, khả năng là từ cánh Lộc đen mà ra, và dù chưa biết Lộc đen thế nào, nhưng qua Viện mô tả hình dáng, Hương biết tay này không phải Lộc. Như vậy có thể là 1 tay cận thần thân tín, chứ cấp bậc không nhỏ, phong độ như trong ảnh thì chỉ có thể là cận thần thân tín kiểu như gã và anh 4 vậy, hoặc là sếp sòng 1 cánh liên minh chư hầu nào đó của Lộc.
Hương suy nghĩ tiếp, mấy hôm nay tình hình rất không yên ả, thằng Dũng và một số lính lác khác ở các cơ sở báo có hình sự bộ thâm nhập, rồi chuyện rượu giả bị lộ, rồi chuyện hôm nay Ba Thới bị mua. Giờ hình chụp tay cận thần này của Lộc đen tạm để đó đã, để chờ thằng Nghĩa nghiên cứu coi sao
Hương suy nghĩ tiếp đến chuyện Ba Thới, anh ta lấy 100 triệu của con Diệu đưa, chắc là để hoàn sổ cho khoản 800 triệu mà Hạnh moi ra trong vụ thụt két, như vậy thì giờ cứ báo Hạnh thực hiện truy thu ép vô, để anh ta bí quá thì sẽ moi con Diệu thêm, và con Diệu sẽ gặp tay sếp của nó xin ý kiến, và như vậy thì sẽ tạo cơ hội thêm cho mình có thêm tin tức từ Nghĩa, và cũng thực sự lòi ra được coi kế hoạch của bên kia đối với Ba Thới là gì
Cô suy tư tiếp, chuyện Ba Thới làm cô nhớ lại cách gã sử dụng con Mai và con Linh, nước cờ phản gián của gã cuối cùng đã làm cánh lão Bạc tự tin mà… Đi vào chỗ chết. Bài học gã dạy cô về đấu trí vẫn còn y nguyên giá trị. Hương gật gật đầu, cô nhớ lại hình như đã mấy ngày nay dù hệ thống gặp biến liên tục, nhưng gã không hề nói gì với cô về việc thằng Lành theo Ba Thới thế nào, cô hiểu không phải gã quên, mà gã tin tưởng cô, gã muốn cô tự do và sáng tạo trong hành động, cũng là để rèn luyện cô thêm, và để cô phát huy hết tiềm lực của mình. Như vậy việc Ba Thới này hãy khoan báo về anh 4 vội, nếu khéo léo thì có thể tung lại nước bài phản gián. Nhưng mà nó phải ở dạng khác, tầm mức cao hơn, vì Ba Thới không phải là con Linh, anh ta có sự độc lập trong suy nghĩ và cả trong tư cách, dầu sao cũng là một đầu lĩnh dưới trướng. Hai là tay chỉ huy của con Diệu kia cũng không phải như Tám Thiên, mà cao cấp hơn nhiều.
Hương lại nhớ lại chuyện con Mai và con Linh kể hồi nãy về việc con Vân bồ thằng Hùng, có thể là cô đa nghi, nhưng qua chuyện này cũng có một số cái có biểu hiện bất thường, phải rà soát mới được., Cứ chờ tin con Linh xem, coi nó tiếp cận con Vân có moi lại được cái gì giá trị không
Hương mở cuốn sổ ra, cô vẽ lại sơ đồ mạng lưới trinh sát của cô, thằng Lành theo Ba Thới, Nghĩa theo con Diệu, rồi mắt cô sáng lên khi cô bấm lại thư mục chứa dữ liệu và thấy lại bức hình Lành chụp Thắng, Ba Thới, Diệu và 2 con kia, như vậy còn Thắng và 2 con kia, tụi nó còn có mưu đồ gì.
Hương bốc máy dt cho Yến, nghe Yến nói Yến đang ở trên tổng công ty, cô bảo Yến lục cho cô địa chỉ cơ sở của Thắng quản lý. Xong cô tính dt cho thằng Lương thì sực nhớ ra toán của nó chưa rành đường sá trong này, mà giờ Bình đi campuchia chưa về, không mượn lính anh ta được, nhóm thằng Lành thì cũng như nhóm thằng Lương thôi, trừ Lành ra thì tụi kia còn ngơ ngáo đường sá lắm, cô chợt nhớ ra rồi dt cho Tuấn, anh rảnh không, chiều nay gặp chút, khi nào đi dắt theo 1 thằng lính ruột giỏi và lanh lẹ nhé, uh phải, em có việc nhờ nó, nhân tiện gặp anh, phải, 18h nhé, quán Sỏi Đá ở Lê Văn Sỹ.
Liễu đang đi siêu thị Big C Hà Nội để giết thời giờ và cũng mua sắm ít đồ lặt vặt cho đỡ buồn. Khi nãy đi tãi từ khách sạn ở khu Hồ Đắc Di qua những con phố cũ, nơi chất chứa nhiều kỷ niệm thời còn nhỏ ba cô dăt cô đi chơi, khu Mã Mây, phố Lò Đúc, Khâm Thiên, Quốc Tử Giám… Từng địa danh của Hà Nội lướt qua trong mắt cô đều gợi trong lòng cô cái buốt nhói. Phải, những nơi này ngoài kỷ niệm của ba cô và cô, còn có những kỷ niệm của cô và… Anh ta, mối tình thời trước khi cô bước chân vào con đường lưu lạc.
Liễu không bao giờ quên cái đêm hôm đó, cái đêm khi nghe tin cơ quan cảnh sát điều tra bộ công an ký quyết định khởi tố cô tội vận chuyển ma túy và buôn lậu, khi mà người công an công tác ở cục cảnh sát kinh tế, có quen biết thân tình với ba cô, cám cảnh cô đang vào thế dậu đổ bìm leo, đã thông qua người quen báo cho cô biết để cô bỏ trốn. Và đêm đó Liễu trong cơn hoảng hốt, cô lần tìm đến nhà người yêu cô, rồi sau khi nghe Liễu tâm sự mình đang lâm vào thế kẹt, anh ta đã khéo léo tìm cách bảo cô cùng anh ta đi cái siêu thị này để cùng mua đồ sửa soạn cho cô đi trốn, và cô nhớ ra mình đã tin như một con ngốc khi tính tiền xong, ra bãi xe thì anh ta đã lấy xe đi mất, và cô gọi dt thì anh ta đã tắt máy.
Những ánh mắt cô lướt qua những gian hàng kỉ niệm mà hồi đó cùng anh ta đi mua sắm, cô đau đớn nhớ lại những kỷ niệm đó, những ngày cô còn là tiểu thư đài các quyền quý lên xe xuống ngựa thì hàng loạt đàn ông chiều chuộng săn đón. Từ những cậu bạn học đại học cùng lứa cho đến những tay đại gia lắm tiền nhiều của, thế mà sau khi bạn trai cô bỏ rơi cô ở siêu thị, đêm đó cô lang thang vạ vật ở một nhà nghĩ hẻo lánh ở ngoại ô Hà Nội, cô đã dt cho gần chục anh chàng, cũng chỉ để tâm sự thôi, thế mà, nhớ lại mà Liễu còn buồn cười, họ nghe đến lúc cô tâm sự là công an đã có quyết định khởi tố bị can với cô thì họ bảo bận, chút họ sẽ gọi lại rồi im lặng luôn
Liễu vừa bỏ vào rổ hàng của chiếc xe đẩy hộp khô bò, cô lại ngẫm nghĩ, thật ra cũng không trách bạn bè ở cái đó được, ai biểu mình đi dt cho họ làm gì, có trách là tự trách mình ngu thôi, mình ngu vì cái thời mình còn vẻ vang mà không biết giao du bè bạn, cứ như một bông hoa kiêu kỳ phô hương phô sắc cho người ta vo ve ngắm nghía, lẽ ra trong thời huy hoàng, đôi khi lúc đó mình giả vờ tỏ ra suy sụp, thì mình đã có thể sàng lọc ra được ai là bạn, ai là những kẻ cơ hội rồi. Trò đời là thế, khi mình ra tướng vào vương, mình nhìn thấy ai cũng tốt đẹp trong những cái tâng bốc của họ, nhưng khi mình suy tàn đi, mình mới hiểu ai là người thật sự cùng đồng hành với mình.
Ghé vào gian hàng quần áo, nhìn vào tấm gương soi trong đó, Liễu tự biết cô vẫn hấp dẫn lắm, cái hấp dẫn của 1 phụ nữ lứa tuổi 28, đã qua rồi nét ngây thơ và bước vào cái chín dần của tính nết, nhan sắc và cơ thể. Nó đầy đặn hơn, pha vào đó một chút mặn mà sâu lắng, và pha thêm một chút nét phong trần khi bôn ba với đời. Liễu nhớ lại 5 năm nước, mình cũng còn nét tươi trẻ như Hương bây giờ, nhưng giờ đây cô hiểu chứ, nếu nói về cái hừng hực thanh xuân thì Hương hấp dẫn hơn cô, nhưng nói cái mà thu hút đàn ông và quyến rũ khéo léo cột chân họ lại, thì đàn bà như cô mới là đủ cái sâu xa mà nhẹ nhàng lôi kéo, vì ở lứa tuổi của Liễu, nó mang lại một cảm giác vững bền trong tình cảm và quan hệ, đàn ông khi lấy vợ, nhất là những người sâu xa chín chắn, thì lứa tuổi của Liễu là một sự tương xứng gần gũi. Và cô cũng vậy, chưa bao giờ cô mong mình có một người đàn ông bên cạnh như lúc này, đó không phải là cái ham muốn tình dục, dù là từ khi rời bỏ thằng đại ca giang hồ trồng cần sa bên Anh về lại SG lâu nay thì cô chưa gần gũi lại người đàn ông nào, kể cả Tuấn là người cô đang ở cùng để đóng vai vợ hờ. Không phải cô chê Tuấn, mà là nếu nói về tình cảm, những nỗi đau đớn do thằng bồ cũ bỏ rơi cô trong lúc cô hoảng loạn, đã làm tình cảm của cô với đàn ông nó tê liệt, còn về tình dục, cô bật cười, thằng đại ca giang hồ đó nó đã đưa cô vào những cảm giác cuồng dại đến nỗi, cô nghĩ là đàn ông bình thường thì không đủ làm cô thấy khoái lạc như lúc đó nữa, thế nên từ lúc ở Anh về, từ sinh lý tới tình cảm, cô không muốn nghĩ đến nữa, biết trước có đi ăn cũng không ngon, thì mất công đi ăn làm gì để sau đó chán chường thêm.
Cái mà Liễu cần lúc này là một người đàn ông biết coi cô như bạn thật sự, để làm cô vui những lúc bi quan mỏi mệt vì kiếp sống chui nhủi, và nếu xa hơn, có thể bên cạnh cô, bày mưu tính kế cùng cô trong cú phản đòn này, Liễu hiểu chứ, mình là đàn bà, mà trong trò chơi đấu đá âm mưu thanh trừng này nọ, nhược điểm bản năng của đàn bà là hành động theo cảm tính và thần kinh mau mỏi mệt, những cái đó là nhược điểm chí tử của phụ nữ, và cô cũng là phụ nữ.
Tiếng chuông dt ở cái sim rác dành riêng cho việc liên lạc với chú Ba Xuân reo lên, rồi nghe ông nói ông đang đợi cô ở phòng khách sạn, Liễu nói chú Ba đợi chút rồi cô ra tính tiền, gọi chiếc xe ôm rồi quay về khách sạn.
Đợi con bé cháu thở mệt và uống ly nước lọc xong, chú Ba Xuân vào chuyện
– Sáng hôm nay chú có đi ăn trưa cùng chú Hội và chú Đức, cháu còn nhớ mấy chú đó không
– Dạ nhớ, hồi xưa các chú đó cũng quý cháu lắm, hồi còn nhỏ mỗi lần về làng mình ở Tuyên Quang, các chú đó vẫn dắt cháu đi mua quà vặt, nhất là lúc chú Hội làm bên dân quân xã, đêm nào đi tuần ngang nhà mình là hái trộm ổi, xoài của ai đó rồi đem cho con, Liễu mỉm cười, mà còn chú Toán nữa, chú Ba không gặp luôn sao
– Chú Toán con còn làm ở bộ tài chính, chú chưa muốn liên lạc, dù anh ta không phải lính Sáu Thiện, nhưng gần Sáu Thiện quá, rồi ông kể cho Liễu nghe nội dung mà 3 ông bàn bạc sáng nay
Liễu chăm chú lắng nghe, rồi cô thở phào, nếu bây giờ mà chú Hội là Cục trưởng cục chống tham nhũng của thanh tra chính phủ, thì càng dễ phối hợp nhau trong việc trả thù nhóm lợi ích của Lộc đen, cô nghĩ thấu đáo rồi lên tiếng
– Theo chú thì liệu rằng các chú ấy có nhiệt tình không, Liễu hỏi kỹ lại, vì cô hiểu bên già 4 cần biết rõ cái này, cô nhớ lại Hùng luật sư đã hỏi 1 câu tuy có vẻ rất bâng quơ nhưng khéo léo, vì sao Tuấn cưu mang em?. Liễu nhớ lại mình đã quý Hùng cũng vì câu đó, nó ngắn gọn, nhưng sâu xa ý tứ rất nhiều.
– Có, chú tin là có, chú có niềm tin không phải vì họ là anh em kết nghĩa ngày xưa, mà chú phân tích cái tình thế hiện nay, họ cũng cần mình trong bước đường quan lộ vì kỳ bầu bán vào năm sau sắp đến, vì tình nghĩa thì họ tiếp chú là có, vì họ tiếp để lương tâm không áy náy, còn họ liên minh kỳ này để triệt phe kia, lập thành tích và kiếm thêm một mớ để leo cao hơn đó mới chính là động cơ gật đầu với chú của họ, chú nhìn ra như thế để cháu hiểu chuyện liên minh này là thật, và họ sẽ đi nước đi của họ vào lúc cần thiết
– Thế chú tính bày cờ thế nào để đánh sập được Lộc đen, cháu cũng có nghĩ, nhưng mà chắc chắn không toàn diện như chú, chú nói rõ ra để cháu về sẽ trình bày với bên già 4, để họ phối hợp
– Chú sẽ không nói kế hoạch gì cả, Cháu về gặp bên đó, chỉ cần nói là vụ đánh sập Lộc đen này, bên nhánh của mình có thể huy động cục chống tham nhũng của thanh tra chính phủ vào cuộc, và bên ủy ban kinh tế ngân sách của quốc hội, mình có 1 tay trong là đại biểu quốc hội chuyên trách là được, rồi nếu họ thật sự biết cách, họ sẽ làm và kêu mình phối hợp, chứ chú không nói vì nếu tham gia đánh lớn ở tầm này, mà họ không tự hiểu ra kế hoạch tổng thể, thì mình liên minh cùng họ có khi… Chết chùm. Cháu hiểu chưa, đấu đá chính trị nó đòi hỏi từng người tham gia phải đủ tầm, không phải kinh doanh mà có sách vở bài bản, nên mình cũng phải thử họ một chút
Liễu hít một hơi cho mình bình tĩnh lại, và cô thấy đúng là mình nghĩ đúng, mình cần 1 người đàn ông bên cạnh là phải, đàn bà, không thích hợp để đánh những trận chiến trường kỳ và nhiều góc cạnh như thế này. Chú Ba Xuân của cô nói phải, nếu phe Sĩ Hùng biết bên cô có hai con bài này, mà còn không lên được kế hoạch đánh nhau, thì mình cũng chẳng cần liên minh làm gì cho khổ.
– Cháu hiểu được ý chú rồi, vậy chiều nay cháu về SG luôn, chú cứ giữ sim dt đó, khi nào cần liên lạc cháu sẽ gọi cho chú
Liễu đứng trên cửa sổ khách sạn, nhìn hút theo bóng của chú Ba Xuân đang đi bộ về nhà ông ở xéo bên kia hồ trong trang phục đồ thể thao, giống như chiều nay ông vẫn đi tập thể dục hàng ngày vậy. Ngẫm nghĩ chút, Liễu lấy dt gọi cho luật sư Hùng, ngày kia hẹn gặp anh ở SG được không, cô nghe anh ta trả lời là đang đi cao nguyên có công việc, khi nào về SG anh ta sẽ gặp cô ngay.
Cúp dt và ngẫm nghĩ về Hùng, Liễu cảm thấy trong lòng cô cũng được an ủi, cô mong là thông tin mà Tuấn nhận định với cô là chính xác, là Hùng là người bày mưu lập kế phá mấy công trình của Lộc đen một cách hiệu quả mà êm xuôi như thế. Vì nếu tin đó chính xác thì Hùng mới có tầm mà hiểu được và hợp tác với chú Ba Xuân. Cô cũng không muốn Tuấn biết kế hoạch này nên hẹn thẳng với Hùng, cô tin Tuấn chứ, nhưng mà có những chuyện người ta biết cũng không giúp gì thêm cho mình được, thì cho biết mà làm gì cho người ta khổ tâm thêm.
Gã kéo cái bàn nhỏ trong phòng khách sạn lại sát giường rồi để cái gà mên lên, xong đi vô toilet, gã thấm nước nóng vô cái khăn mặt rồi cầm ra đưa Phương, lau mặt đi, nín khóc rồi ăn đi, ăn xong khóc tiếp cũng được, nó nguội là hết ngon đó.
Phương nghe gã nói cô ráng bớt khóc, rồi lau mặt, múc một muỗng óc heo, ngon quá anh, nêm vừa ăn, anh bỏ tiêu nhiều nữa, thơm lắm, bữa nay bệnh mà còn buồn nữa, nhưng có anh nấu ăn ngon cho ăn, đã thiệt, nấu ở quán nửa khuya đó hả, cô vừa nói vừa lỏn lẻn cười.
Gã lên giường ngồi kế Phương, uh, mượn bếp quán nấu đó, rồi gã bật cười khi Phương đặt tên cái quán cóc cũ kỹ vô danh đó là quán nửa khuya, nghe cũng có lý, vì cũng đúng, khách mà đến quán đó, đa số toàn là người có.. Tâm sự về đêm cả.
Chút sau gã nghe Phương nói, anh nhắm mắt lại đi, rồi gã ngửi thấy mùi thơm thơm của tiêu và hành xông lên lỗ mũi, gã há miệng ra ăn miếng cật heo mà Phương dùng muỗng đút cho gã, một hồi sau thì không ai tự ăn nữa, đứa này đút cho đứa kia ăn, cứ mỗi lần cặp mắt gian xảo của gã hay hiền lành trong sáng của Phương nhắm lại là cái món tẩm bổ vơi đi một muỗng
Thấy Phương có vẻ thư thả ra, gã cũng mừng, rồi thấy cô ăn cũng khá, gã hỏi cô bộ thèm món này hay là nấu ngon mà ăn coi bộ khá vậy, hết 1 trái cật heo với 2/3 óc heo, trứng gà ta đập vô 4 thì mình cô làm hết 3. Coi như gã chỉ hưởng thụ được 1/3 công sức lao động.
Phương nghe gã tính toán ăn uống của cô, cô cười khúc khích, lâu rồi từ ngày ở quê vô đây, em mới ăn lại món này, 6 năm rồi, anh biết không, từ cái ngày trước khi em vô sài gòn học đại học, Phương hồi tưởng lại quá khứ, cô dừng cười và tý sau cô thì thầm, em nói.. Anh đừng cười, anh làm cái gà mên này phải hơn 100k, đúng không
Tự nhiên thấy Phương đang suy tư nhớ về mẹ, rồi chuyển qua tiền, gã không hiểu, nhưng cũng gật, uh thì óc heo 3 bộ là 60k, 2 trái cật 50k nữa, rồi 4 trứng gà ta 18k nữa, hành tiêu gia vị thì chôm của quán nửa khuya, nhưng coi như 5k đi, tiền gas nấu 5k nữa, khoảng 150k. Rồi sao
Phương nghe gã nhớ từng món xong, cô nói tiếp, thì vậy đó, anh nghĩ coi ăn 1 bữa sáng hết 150k, em làm sao dám, nên từ hôm trước khi mẹ đưa vô sài gòn, mẹ nấu cho ăn lần đó, đến giờ nhiều lúc em thèm, mà… Không dám ăn, con gái xa nhà mà, tằn tiện chứ anh, rồi từ hồi ra trường đến giờ, công việc cũng được chăng hay chớ, nên em không dám tiêu hoang, đi làm lương 3 – 4 triệu 1 tháng, làm sao dám ăn bữa sáng 150k chứ
Gã bùi ngùi khi nghe Phương nói chuyện, cũng phải, rồi quay qua nhìn Phương, gã thấy xót xót trong lòng, gã vuốt vuốt tóc cô, thế mà ở Hà Nội vẫn có quán phở bò quảng cáo là Bò Kobe Nhật Bản gì đó em, 1 triệu 2 một tô, mà thiên hạ… Không hiểu tiền ở đâu mà vô ăn ầm ầm, rồi sau này mới té ngửa ra là.. Bò Kobe giả, nó nấu bằng bò Úc nhưng nó nổ lên.
Phương tựa người nghiêng nghiêng vào gã, hôm nay ăn ngon không hẳn do lâu rồi không ăn, mà là anh nấu ngon thiệt, bộ anh hay nấu ăn lắm hả,
Gã cười khi nghe Phương hỏi vậy, hồi đó có thời sống lang bạt giang hồ, cơm đường cháo chợ ngán quá, nên tập nấu ăn, rồi hồi năm 19 tuổi, chị hai của xin cho anh vô làm phụ bếp trong 1 nhà hàng, sáng đi học chiều đi làm trong đó, nên cũng biết đi chợ nấu ăn, với lại nấu ăn cũng là 1 thú giải trí của anh, để thư dãn đầu óc.
Phương tựa người vào hông gã, anh có biết không, anh chỉ là bạn thân của em, ông anh xã hội của em, mà anh chăm sóc em kỹ lưỡng còn hơn bạn trai em, mấy tháng quen anh ta, thậm chí thất thân với anh ta, nhưng có khi nào anh ta hiểu em thích cái gì đâu, em đâu phải yêu và sống với anh ta vì xe, vì tiền, mà em tìm chỗ bình yên thôi, vậy mà cuối cùng… Cũng không được, giọng cô lại nghèn nghẹn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dĩ vãng nhạt nhòa |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chat sex, Chưa phân loại, Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Sextoy, Thác loạn tập thể, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm |
Ngày cập nhật | 04-06-2024 04:38:30 |