12 nữ thần – Quyển 1
Chuyện Dương một đấm hạ gục thủ lĩnh băng Con Ó nhanh chóng vang dội, khiến hắn từ một tên tân sinh phế vật trở thành một ngôi sao sáng được toàn học viện biết đến.
Sau mấy ngày nghỉ dưỡng, linh hồn Dương đã khôi phục. Hắn được hiệu trưởng Lệ gọi lên văn phòng. Dương tưởng Lệ gọi hắn lên để càm ràm vụ đánh lộn, nhưng hóa ra không phải, trong phòng, ngoài Lệ ra còn 4 đứa học viên năm 4, năm 5.
“A … tân sinh thiên tài đến rồi kìa!” Lên tiếng là một thiếu nữ 17 tuổi có thân hình mảnh mai nhưng ngực và mông khá đầy đặn với gương mặt xinh đẹp hoạt bát làm mắt Dương lóe sáng.
Thiếu nữ thoăn thoắt tiến đến chộp tay Dương bắt lia lịa và tự giới thiệu: “Chào Dương! Chị tên Hồng Đào, học viên năm cuối, hôm nào mời em đến băng Sắc Màu của chị chơi nhé!”
“Hừ!” Tiếng một thiếu niên hừ lạnh.
“Có vấn đề gì không Quang Lâm?” Hồng Đào bất mãn hỏi, kẻ vừa hừ lạnh là một gã cao gầy, gương mặt khá điển trai nhưng tạo cho Dương cảm giác gian xảo khó ưa.
“Chưa gì đã mời chào, nàng tưởng đây là lầu xanh sao?” Quang Lâm nói, hắn là học viên năm 4, thủ lĩnh băng Cửu Long.
“Ngươi!”
“Thôi được rồi! Đàn anh đàn chị mà làm thế trước mặt tân sinh không thấy mất mặt à?” Một thanh niên mang kính trông khá lịch lãm lên tiếng rồi bước đến bắt tay Dương :”Chào em! Anh tên Vân Hải, học viên năm cuối, thủ lĩnh băng Bão Tố!”
Cuối cùng là một gã lực lưỡng da rám nắng, cũng đến bắt tay Dương và tự giới thiệu: “Chào em, anh là Châu Đốc, thủ lĩnh băng Bà Đen.”
“Thủ lĩnh của 4 băng đảng thuộc hàng hùng mạnh nhất học viện Nữ Thần cùng tụ tập, vậy còn gọi mình đến đây làm gì?” Dương tự thắc mắc.
“Cậu biết tôi gọi cậu đến đây làm gì không?” Lệ hỏi Dương sau khi chờ cả bọn tự làm quen.
“Ai biết, chắc vô cho đủ 5 anh em siêu nhân?”
“Cứ 3 năm 1 lần, các học viện sẽ thay phiên tổ chức một cuộc thi tài cho các học viên xuất sắc nhất. Và chúng tôi dự định tuyển cậu…”
“Nhưng em yếu xìu!” Dương ngắt lời.
“Đúng, về linh lực thì cậu còn chưa bằng học viên năm cuối, nhưng cậu có một điểm mạnh.”
“Giả kim?” Dương hỏi.
Lệ gật đầu: “Đúng, cuộc thi cần một thí sinh giỏi về giả kim và cậu là lựa chọn hàng đầu!”
“Nhưng thưa cô…” Quang Lâm chen ngang: “Chúng ta có Vũ Hà vừa là Linh Úy cấp 1 lại sắp đạt tới Giả kim thuật sĩ, tại sao không tuyển cậu ta mà đi chọn 1 Linh Sĩ? Trong thi đấu thì thiên phú cao cách mấy đâu có nghĩa gì, quan trọng là thực lực!”
Nghe Quang Lâm nói, ba học viên còn lại cũng không khỏi gật gù, có thể Dương thông minh nhưng mới vào học mấy tháng làm sao bằng một người gần đạt đến thuật sĩ?
“Vậy tôi hỏi các cô cậu, chọn giữa một Linh Úy chưa có bằng thuật sĩ và một Linh Sĩ cấp 6 đánh bại Linh Sĩ cấp 9, đồng thời có bằng đại sư thì các cô cậu chọn ai?”
Cả 4 học viên tròn mắt ngạc nhiên, nghe ý của hiệu trưởng thì Dương đã có bằng đại sư? Một thằng nhóc 13 tuổi đã lấy được cái bằng mà người ta học 30, 40 năm mới có? Nếu thật vậy thì quá khủng bố, lúc đầu bọn hắn còn tưởng Dương được chọn là nhờ con ông cháu cha gì đó chứ cái thành tích đánh bại Linh Sĩ cấp 9 có hay nhưng chưa đủ để vào đội.
Quang Lâm cũng kinh ngạc nhưng vẫn không muốn Dương vào đội vì Vũ Hà là bạn thân đồng thời là thành viên trong băng của hắn: “Nhưng Dương còn quá trẻ, làm sao có kinh nghiệm thi đấu?”
“Chính vì vậy nên tôi mới gọi các cô cậu đến, hãy huấn luyện cho cậu ta!”
“Em còn chưa đồng ý tham gia mà!” Dương lên tiếng.
“Phải tham gia và đoạt giải quán quân, nếu không đừng mơ đến thứ kia!”
“Đệt!” …
Hoài Bảo lưng đeo giỏ thuốc, tay cầm đuốc vượt qua đoạn đường đá gập ghềnh tăm tối, trước mắt hắn là một hang động khổng lồ kỳ vĩ. Hoài Bão vô tình phát hiện ra địa điểm này khi đang hái thuốc, nghĩ rằng trong hang này chắc chắn có Linh Dược quý hiếm nên Hoài Bão quyết đánh liều đi vào.
Hoài Bão tiến vào sâu trong động, nơi có một cột sáng từ trên trời rọi xuống, phía dưới là một hồ nước xanh thẳm và một mỏm đá cao hình xoắn ốc, xung quanh rêu xanh cây cỏ xanh um, dưới những tia thạch nhũ tựa như một thiên đường trong lòng đất.
“Một cái hang tuyệt đẹp! Người trong bản Đoòng chưa hề nhắc đến, có lẽ chưa ai phát hiện ra… Ta nên đặt cho nó một cái tên…” Hoài Bão suy tư: “Tên là Sơn Đoòng đi!”
Khung cảnh hùng vĩ khiến Hoài Bão tò mò, hắn khám phá xung quanh rồi trèo lên mỏm núi cao có đỉnh hình xoắn ốc trông rất kỳ diệu.
Hoài Bão đứng trên mỏm núi, ngửa mặt hít thở không khí rồi định ngồi nghỉ nhưng chợt phát hiện giữa đỉnh núi khá bằng phẳng có một vật gì đó trông như lưỡi kiếm màu đen dài gần hai gang tay cắm xuống.
“Đây là thứ gì?” Hoài Bão tò mò sờ thử lên đoạn kiếm đen rồi thử rút ra.
Đoạn kiếm rời khỏi mặt đất, kéo theo đó là linh hồn một lão già bàng bạc phóng ra ngoài.
“Ha ha ha! Cuối cùng ta cũng thoát! Âu Cơ! Ta đã nói rồi ngươi không thể nào giam ta vĩnh viễn đâu! Ha ha!” Linh hồn lão già ngửa mắt lên trời cười to.
Cười một lúc, lão già gần như trong suốt nhìn xuống Hoài Bão, một đứa nhóc 13 tuổi đang ngồi cằm đoạn kiếm gãy chằm chằm nhìn lão.
“Nhóc con! Ngươi không sợ sao?”
“Ta là một phế vật sống không bằng chết, có gì phải sợ?” Hoài Bão đáp với vẻ bất cần.
“Phế vật?” Lão già nhíu mày: “Ngươi thấy trong động này có con thú nào không?”
Hoài Bão lắc đầu, hắn cũng chuẩn bị tinh thần gặp thú dữ thì chết chắc nhưng từ khi vào hang không thấy bất kỳ sinh vật nào.
Lão già vuốt chồm râu trong suốt, nói tiếp: “Đó là vì Âu Cơ, ngươi biết con bé đó chứ? Ả đã lập ra một tầng phong ấn cấm mọi sinh vật tiến vào đây để phòng ta thoát ra. Và ngươi nghĩ đoạn kiếm trên tay ngươi muốn rút là rút sao? Chỉ có tư chất Vô Sắc mới vượt qua được phong ấn của Âu Cơ!”
“Vô Sắc? Ý ông là Không Màu à? Ta đúng là phế vật tư chất Không Màu đây!” Hoài Bão cười chua chát.
“Ngu ngốc! Vô Sắc tư chất chính là một trong hai tuyệt đỉnh tư chất, nhưng vì cách tu luyện của nó quá tàn độc nên mới bị vùi dập thành tư chất tệ hại nhất! Ngươi biết thằng nhóc Sùng Lãm chứ?”
Hoài Bão lắc đầu.
“Chính là đấng tối thượng của các ngươi, được xưng là Lạc Long Quân, hắn chính là một kẻ có tư chất Vô Sắc!”
“Thật sao?” Hoài Bão rùng mình.
“Ta lừa ngươi làm gì? Tư chất Vô Sắc có một thiên phú bá đạo tên là Tước Đoạt! Chỉ cần có công pháp thích hợp kích hoạt thiên phú này thì nó sẽ sánh ngang với tư chất Hắc Ám!”
“Tước Đoạt? Là thế nào?”
“Chính là chiếm linh hồn của kẻ khác đem nuôi dưỡng linh hồn của bản thân!”
“Làm sao để chiếm được?” Hoài Bão kích động, cái tiếng phế vật khiến hắn bị chê cười nhục nhã sống như kẻ chết bao lâu nay, nếu có cách trở nên mạnh hơn, hắn sẽ theo đuổi bằng mọi giá.
“Nhận ta làm sư phụ, ta sẽ dạy ngươi!”
“Nhưng ông là ai?”
“Ta? Ta không thuộc về đất nước này! Ngươi chỉ cần biết ta là sư phụ ngươi!”
Hoài Bão không thèm đắn đo, trực tiếp quỳ xuống dập đầu ba cái với lão già: “Sư phụ!”
Lão già vuốt râu hài lòng: “Để ngươi thấy sự khủng bố của tư chất Vô Sắc, ta dạy ngươi một công pháp: Thực Thần Ma!”
“Thực Thần Ma, công pháp luyện hồn đặc biệt, luyện thành tầng 1 có thể thôn thực linh hồn Linh Sĩ cấp 7 trở xuống đem nuôi dưỡng linh hồn bản thân.
Yêu cầu: Linh hồn tư chất Vô Sắc.
Công pháp chia 13 tầng từ 1 đến 13, tầng 1 tương đương Sơ Cấp công pháp, tầng 13 đạt đến Tối Thượng công pháp.
Để tăng lên một tầng cần có quá trình dung nhập linh hồn với một vị Thần hoặc Ma.”
“May cho ngươi! Ta chính là Ma! Học công pháp rồi vận công dung nhập ta vào cơ thể, ngươi sẽ lập tức học thành tầng 1!” Lão già nói. Lão không sợ bị Hoài Bão cắn nuốt vì dung nhập là hình thức cộng sinh linh hồn, khác với dung hợp và cũng không giống với tước đoạt.
“Ma là cấp bậc gì?”
“Không quan trọng, luyện đi!”
Hoài Bão lần theo lối đi ra khỏi hang Sơn Đoòng sau khi hoàn thành dung nhập linh hồn của vị sư phụ thần bí vào linh hồn mình, trong đầu đầy những câu hỏi.
“Sư phụ! Dung nhập khác với dung hợp và tước đoạt ở chỗ nào?”
“Dung nhập là hai linh hồn cùng tồn tại song song trong một cơ thể, linh hồn của ngươi làm chủ, ta chỉ là khách ở nhờ, ngươi không thể sai khiến hay cắn nuốt ta, nhưng ta vẫn có thể sử dụng cơ thể ngươi nếu được ngươi cho phép.
Dung hợp là khi linh hồn tuy hai mà một, nếu linh hồn này bị thương, linh hồn kia cũng tổn thương theo. Tình yêu chính là một phương pháp dung hợp linh hồn mức độ thấp, vì vậy nên khi người này buồn đau người kia cũng cảm thấy đau theo… à mi mới 13 tuổi chắc không hiểu chuyện này đâu…
Tước đoạt là ngươi hoàn toàn biến linh hồn đối phương thành chất dinh dưỡng nuôi linh hồn ngươi.”
Linh hồn lão già đã dung nhập vào linh hồn Hoài Bão nên cả hai có thể truyền tải suy nghĩ cho nhau, không cần nói ra tiếng.
“Vậy còn tư chất Hắc Ám là gì?” Hoài Bão tiếp tục hỏi.
“Là tư chất đứng đầu trong các loại tư chất, kẻ có tư chất này sở hữu một linh hồn đậm đặc hơn người và một thiên phú còn bá đạo hơn Tước Đoạt của ngươi!”
“Thiên phú gì?”
“Không biết, cả đời ta còn chưa từng nghe nói có ai sở hữu tư chất Hắc Ám, cái thiên phú ta cũng không biết, chỉ biết đấy là thiên địch của thiên phú Tước Đoạt.”
Hoài Bão gật gù, không hỏi nữa mà tập trung vượt qua đoạn hang hẹp khó đi.
Qua đoạn khó, Hoài Bão hỏi tiếp: “Sư phụ, có phải mọi sinh vật có linh hồn ta đều tước đoạt được không? Như gà vịt chẳng hạn?”
“Không, linh hồn quá loãng thì không được, Thường Nhân trở lên hoặc linh thú thì được.”
“Vậy con sẽ tìm các loại linh thú nguy hại để luyện…”
Lão già thở dài: “Hắn cũng từng nói như ngươi…”
“Ai cơ?”
“Lạc Long Quân…”
Hoài Bão lúc này đã ra khỏi hang, định hỏi tiếp thì từ trên cao có một gã đàn ông gọi to: “Hoàng tử!”
Hoài Bão vẫy tay la to: “Ta ở đây!”
“Ô hô! Ngươi cũng là một hoàng tử sao?” Lão già thích thú nói, không ai ngờ một thằng nhóc ăn mặc giản dị lưng đeo giỏ thuốc trong nơi đồi núi hoang vắng này lại là một hoàng tử.
Hoài Bão, tên đầy đủ là Nguyễn Hoài Bão, con trai của thành chủ Hoàng thành Huế. Từ nhỏ Bão đã được cho là thiên tài với tư chất thông minh, chăm chỉ, nhưng khi kiểm tra tư chất lại lộ ra tư chất Không Màu thấp kém nhất, trước sự khinh khi châm chọc của đám anh chị em, Hoài Bão chán nản bỏ học tìm về miền quê hẻo lánh đi tìm dược liệu học nghề thầy thuốc.
Hoài Bão theo tên hộ vệ duy nhất của mình trở về bản Đoòng, một bản thuộc vùng rừng núi Quảng Bình.
“Sư phụ từng gặp Lạc Long Quân sao?” Trên đường về, Hoài Bão tiếp tục hỏi lão già.
“Ta chính là sư phụ hắn, cái công pháp Thực Thần Ma cũng là ta vì hắn mà khổ cực đi tìm.” Lão già đáp, Hoài Bão nghe trong giọng lão có chất tự hào.
“Sư phụ là sư phụ của Lạc Long Quân, tại sao Âu Cơ lại nhốt người?”
“Ài… chuyện xấu hổ lắm… ta còn tưởng ả giam ta vài ngày, nào ngờ mấy ngàn năm không thèm ngó đến. Hiện giờ con bé đó ở đâu?”
“Ý thầy hỏi Âu Cơ à? Bà ấy còn sống sao?”
Lão già chưng hửng: “Chứ mày tưởng trong vùng phong ấn này còn ai giết nổi ả sao?”
“Con không biết, Âu Cơ và Lạc Long Quân giờ chỉ còn là một truyền thuyết thôi, không có ai nghĩ bà ấy còn sống đâu.”
“Vậy à… Còn lão rùa già nữa, không biết còn lặn hụp trong cái hồ đó hay đã bị ướp xác trong bảo tàng rồi!”
“Ý sư phụ nói rùa thần hồ Hoàn Kiếm à?”
“Hồ Hoàn Kiếm là chỗ nào?” Lão già hỏi, lúc lão bị giam mấy nghìn năm, có nhiều địa danh đã thay đổi.
“Ngày xưa là hồ Lục Thủy, sau vài lần đổi tên thì đổi thành hồ Hoàn Kiếm theo sự tích Lê Thái Tổ trả gươm cho rùa thần, khi đó Lê Thái Tổ dạo thuyền dưới hồ thì có một con rùa nổi lên nói: Bệ hạ hoàn gươm lại cho Long Quân! Thế là Lê Thái Tổ đem Thuận Thiên kiếm trao cho rùa thần.”
Lão già gật gù: “Ra vậy, Thuận Thiên kiếm đang nằm trong tay thần rùa, ngoài ra chúng ta còn có một đoạn của Nghịch Thiên kiếm…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | 12 nữ thần – Quyển 1 |
Tác giả | Slaydark |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 03-07-2024 00:44:23 |