Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 3
Đi ra không xa, Dương Tiêu đuổi kịp, hỏi:
– Giáo chủ, chẳng lẽ lục đại phái là bị họ Triệu kia bắt đi đi sao?
Trương Siêu Quần cười nói:
– Dương tả sứ quả nhiên thông minh, bị ngươi đoán ra rồi.
Vi Nhất Tiếu ngạc nhiên nói:
– Giáo chủ như thế nào mà biết chắc là do nàng làm?
Trương Siêu Quần liếc mắt nhìn Vi Nhất Tiếu nói:
– Vi huynh đệ, ngươi khinh công tuy là thiên hạ vô song, nhưng không thông thấu sự tình như Dương tả sứ, ngươi ngẫm lại đi, họ Triệu này cố ý ở trước mặt chúng ta khoe ra Ỷ Thiên kiếm, đó là vì sao?
Vi Nhất Tiếu nói:
– Đó là… vì muốn chúng ta chú ý đến.
Trương Siêu Quần gật đầu nói:
– Không tệ, Ỷ Thiên kiếm đâu phải là cây trâm cài tóc của cô nương mà giữa thiên hạ lai mang nhỡn nhơ như thế, cô nương này tùy tiện mang theo trên người, không dụ dỗ chúng ta, thì còn vì cái gì? Bọn họ đã sớm biết thân phận chúng ta, lại mời chúng ta làm khách, chẳng lẽ là hảo tâm sao? Chỉ sợ là đã sắp xếp trước mọi chuyện, ung dung chỉ chờ chúng ta lọt bẫy, ta vì sao phải mắc mưu?
Vi Nhất Tiếu liên tục gật đầu, Siêu Quần nói một câu, y liền gật đầu một cái, nói xong lời cuối cùng, y liền khen:
– Giáo chủ, thành thật nói, ban đầu tôi cũng chưa hoàn toàn phục giáo chủ, ngươi tuổi còn trẻ, bất quá chỉ là võ công có cao chút mà thôi, đối với Minh giáo chúng tôi có đại ân, bằng không thì tôi đã sớm phản đối, nhưng hiện nay ha ha.. Vi Nhất Tiếu này thật là nể phục ngươi.
Trương Siêu Quần thấy hắn khen mình, cười ha ha, nói:
– Vi huynh đệ, Dương huynh đệ… chúng ta cũng như là người một nhà, không nói hai lời, tôn chỉ của Minh giáo là gì, Trương Siêu Quần ta sẽ hướng về tôn chỉ đó, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, đoàn kết với anh hùng thiên hạ, hy vọng có một ngày, chúng ta có thể đem Nguyên triều đuổi ra khỏi Trung Nguyên, để cho thiên hạ dân chúng thanh bình, không để cho ngoại tộc khi nhục!
Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu hai mắt sáng ngời, thần tình kích động, Dương Tiêu nói:
– Giáo chủ, Dương Tiêu thề sống chết trung thành với giáo chủ!
Vi Nhất Tiếu cũng nói:
– Xông pha khói lửa dù có chết Vi Nhất Tiếu cũng không chối từ, giáo chủ chỉ đâu, thì tôi sẽ đánh đó!
Trương Siêu Quần chí khí trào dâng, cất cao giọng nói:
– Đều là huynh đệ, đừng nói cài gì chết hay không chết, Trương Siêu Quần này còn một ngày ở trong Minh giáo, sẽ không thể để ai chết được, tất cả cùng nhau mà sống, có một ngày Minh giáo có thể thực hiện mục tiêu này!
Bỗng nhiên hắn lại nói tiếp một câu:
– Ta cũng hy vọng tương lai sau này khi mang theo các phu nhân đi ra du sơn ngoạn thủy, không có sợ gặp phải nguy hiểm, lại nửa đường vòng vèo quay trở về…
Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu nhìn nhau mỉm cười.
Đi được hơn một dặm đường, mọi người lại thấy có hai người nữa chạy đến nghênh đón, hai người đó cũng ở đàng xa, xuống ngựa đợi chờ, phía trước lại có hai người bay nhanh mà đến, rất xa liền xuống ngựa, cũng là nhân vật trong bát hùng kia.
Thấy Trương Siêu Quần ba người, đồng thời tiến lên đây mời, Trương Siêu Quần không để ý tới, mọi người lại đi được hơn một dặm đường nữa, bốn người cuối cùng của bát hùng cũng xuất hiện nghênh đón.
Trương Siêu Quần nhíu mày, nói:
– Triệu cô nương một lòng mời như thế, Trương Siêu Quần trước xin tạ ơn qua, các ngươi đi phía trước dẫn đường đi!
Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu thấy hắn thay đổi chủ ý, cảm thấy vị giáo chủ tuổi này thâm sâu không lường được, khó mà có thể nắm lấy ý của hắn.
Lúc này, Trương Siêu Quần mới sử dụng truyền âm nhập mật nói với hai người:
– Tới nơi của bọn họ, mọi việc hành sự đều phải tùy theo hoàn cảnh.
Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu đồng loạt gật đầu.
Mọi người lại tách khỏi con đường lộ, đi theo một con đường lót đá xanh, tiến thẳng tới một trang viện lớn, chung quanh trang viện có con sông nhỏ bao quanh, trên bờ sông có trồng rất nhiều dương liễu, ở đất Cam lương này mà thấy một trang viện có cảnh sắc như Giang Nam, mọi người đều thấy cảnh đẹp vô cùng.
Cửa sơn trang mở rộng, cầu treo thả xuống, Triệu tiểu thư vẫn mặc nam trang đứng trước cửa nghênh đón, Trương Siêu Quần đây là lần thứ hai nhìn thấy nàng, lần đầu tiên khi, bởi vì khoảng cách khá xa, chỉ nhìn thấy da thịt tuyết trắng, dáng người yểu điệu, bây giờ gần gũi quan sát, nhịp tim không khỏi bị kiềm hãm, Lão Thiên ạ… tác giả Kim Dung cũng là quá phận, chẳng lẽ dưới ngòi bút của ông sẽ không có một ai xấu sao? Tất cả các nàng đều là tuyệt sắc giai nhân, đều là vưu vật của thế gian này.
Chu Chỉ Nhược giống như đóa bách hợp thanh thuần, Tiểu Chiêu xinh đẹp như thủy tiên tươi mát, Chu Cửu Chân kiều diễm như đinh hương, Võ Thanh Anh dịu dàng như hoa tường vi, Kỷ Yên Nhiên quyến rũ như uất kim hương, Tiểu Long nữ là đóa hoa sen thoát tục, Đại ỷ Ti là mẫu đơn khuynh quốc khuynh thành…
Mà trước mặt Triệu Mẫn xinh đẹp bên mang theo vài phần thanh lệ xuất tục, tựa như là một đóa hồng gai màu đỏ, nếu không lấy hoa ra mà so sánh, thì hoặc là thần bí kinh diễm màu lam yêu cơ.
Triệu tiểu thư vừa thấy mọi người tới, vội tiến lên, cúi mình vái chào và nói:
– Quý vị anh hùng của Minh Giáo, ngày hôm nay giáng lâm Lục liễu sơn trang, khiến tệ trang chúng tôi vô cùng vẻ vang, xin mời Trương giáo chủ, Dương sứ giả, Vi Bức Vương…
Không cần phải giới thiệu mà nàng ta đã biết hết cả tên tuổi của các vị quần hùng của Minh Giáo, không những thế, địa vị của ai cao, ai thấp, nàng cũng biết rõ hết, không hề lầm lẫn thứ tự, người trên thì mời trước, người dưới thì mời sau…
Trương Siêu Quần cười nói:
– Triệu cô nương đối với Minh giáo chúng ta vô cùng quen thuộc, ngay cả kẻ bất tài vừa đảm nhiệm giáo chủ Minh giáo thời gian không lâu, cô nương cũng đã biết?
Triệu tiểu thư mỉm cười đáp:
– Quần hùng của Minh Giáo danh tiếng lừng lẫy khắp giang hồ ai mà chả biết, nhất là trận giao tranh trên Quang Minh đỉnh gần đây, Trương Giáo chủ dùng thần công tuyệt thế, khiến lục đại môn phái khiếp sợ, tiếng tăm ấy đã truyền khắp võ lâm, nay các vị định vào Trung nguyên, suốt dọc đường có rất nhiều quần hào võ lâm ngưỡng mộ muốn được tiếp đón, chư đâu có riêng gì tiểu nữ muốn tiếp rước các vị đâu.
Tuy rằng biết rõ nàng đang cố ý nịnh hót, nhưng Trương Siêu Quần nghe xong vẫn là vui sướng trong lòng.
Khách sáo một phen, Triệu Mẫn tự mình dẫn đường, đem ba vị khách nhân tiến vào đại sảnh, đến nơi chỉ thấy mé trên đại sảnh treo cao tấm biển “Lục Liễu sơn trang” bốn chữ to.
Phòng chính có treo một bức tranh “Bát tuấn đồ” hình dáng tám con ngựa đó đều vẽ khác nhau, vách bên trái có treo một bức đại tự, chữ trên bức đại tự viết rất đẹp:
“Bạch hồng tọa thượng phi
Thanh xà hạp trung hống
Sát sát sương tại phong
Đoàn đoàn nguyệt lâm nữu.
Kiếm quyết thiên ngoại vân
Kiếm trùng nhật tự đấu
Kiếm phá yêu nhân phúc
Kiếm phất nịnh thần thủ.
Tiềm tương ích si mị
Vật đãn kinh thiếp phụ.
Lưu trảm hoằng hạ giao
Mạc thí nhai trung cẩu.
Bên dưới bài thơ có một hàng chữ nhỏ︰”Dạ thí ỷ thiên bảo kiếm, tuân thần vật dã, tạp lục ‘Thuyết kiếm’ thi dĩ tán chi.
Biện lương Triệu Mẫn. ”
Trương Siêu Quần thấy nét chữ, thế bút tung hoành, lại rất là vũ mị lộ ra vẻ thủ bút của nữ tử, biết là do Triệu Mẫn viết.
Trong lòng Trương Siêu Quần thầm nghĩ: cô nương này tuổi còn trẻ, vừa có võ, lại có văn, còn muốn thống lĩnh quần hào, xen vào chuyện trong chốn giang hồ, , quả nhiên là một nhân tài, nhân tài như vậy, nếu không đem nàng cưỡi lên dùng côn thịt đâm vào thân thể nàng chẳng phải là một điều vô cùng đáng tiếc? Trương Vô Kỵ kia thì không chấp, nếu chính mình không ra tay, thì cũng quá tiện nghi may mắn cho tên tiểu tử đó quá rồi!
Khách và chủ phân tọa, Triệu Mẫn cười nói:
– Trương giáo chủ, ai cũng biết phái Võ Đang ai cũng là người văn hay chữ đẹp, Trương Giáo chủ có môn phái về thư nghệ như vậy, lát nữa tiểu nữ còn muốn Giáo chủ ban cho vài chữ.
Trương Siêu Quần ha ha cười, nói:
– Triệu cô nương mới là văn võ toàn tài, càng hơn người là dưới tay cao thủ nhiều như mây, đều do cô nương thống lĩnh, đã là rất cao minh rồi.
Triệu Mẫn sắc mặt chợ biến sắc thoáng qua ngoài ý muốn, lời này của hắn, có chút ý tứ hàm xúc ở trong đó, hình như có ám chỉ..
– Trương giáo chủ chẳng những văn võ tinh thông, nói chuyện cũng rất khôi hài, tiểu nữ vô tài vô đức, làm sao sánh được với lời Trương giáo chủ khen tặng.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, tráng đinh bưng nước trà lên mời, nước trà xanh biếc, thơm ngát.
Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu thấy vậy kinh ngạc và nghĩ thầm:
– Nơi đây cách Giang Nam hàng mấy nghìn dặm, sao Triệu tiểu thư lại có trà Long Tĩnh cho chúng ta uống như thế? Tiểu thư này lạ lùng thật, việc gì của cô nương này cũng kỳ lạ hơn người?
Mọi người đang nghĩ, thì Triệu tiểu thư đã cầm chén lên uống một ngụm trước, để chứng tỏ trà đó không độc, chờ mọi người uống trà xong, Triệu tiểu thư lại nói tiếp:
– Các vị ở đường xa tới, tệ trang thiếu thốn đủ mọi thứ, không tiếp đãi chư vị được chu đáo, mong chư vị tha thứ cho, chắc bây giờ chư vị đã đói rồi, xin mời chư vị đi sang bên kia để dùng cơm và rượu.
Nói xong, nàng đứng dậy dẫn mọi người đi qua một hành lang một cái sân rộng, rồi tới một cái vườn hoa thật lớn, trong có cả núi đá ao suối và đủ các thứ cây cỏ trông rất tao nhã.
Trương Siêu Quần chưa nhận thấy những cái hay cái lạ của vườn hoa này, nhưng Dương Tiêu đã nhận ra rồi, gật đầu lia lịa và khen thầm:
– Chủ của vườn hoa này không phải là tay phàm phu tục tử mà phải là một người có chí lớn.
Mọi người đã thấy trong Thủy cát đã bày sẵn hai mâm rượu.
Triệu Minh rót một ly rượu lớn, một hơi uống cạn rồi nói:
– Rượu này là “ nữ trinh thần tửu “ ở Diệu Hương, đã ủ được mười tám năm rồi, mời chư vị thử uống xem rượu này có ngon không?
Nghe được bực này hảo tửu, những tên tửu quỷ lại làm sao mà khách sáo? Vốn đang cố kỵ trong rượu sẽ có độc, nhưng thấy nàng đã uống hết chén rượu, liền nhẹ nhỏm cùng nhau chè chén.
Hồ bao chung quanh thủy cát, cón trồng bảy tám cây hoa như thủy tiên vậy, hoa nào cũng trắng tinh, mùi hương thơm ngào ngạt, trong khi ăn uống, mọi người nghe có gió mát đưa mùi thơm tới, lại càng thấy khoan khoái thêm, Triệu tiểu thư ăn nói rất lưu loát, khi nói đến chuyện võ công của các môn phái ở Trung Nguyên, có nhiều chuyện cả Dương Tiêu lẫn Vi Nhất Tiếu chưa hề hay biết qua, đối với võ công của Thiếu Lâm, Nga Mi và Côn Luân, nàng chỉ khen qua loa thôi, nhưng nàng rất tán dương Trương Tam Phong và Võ Ðang thất hiệp.
Mọi người nghe nàng nói, thấy nàng hiểu biết rộng như vậy, ai nấy cũng phục thầm, nhưng khi hỏi tới võ công của nàng, thì nàng chỉ cười chứ không trả lời, nói lảng sang chuyện khác ngay.
Trương Siêu Quần cũng sớm đã có đề phòng, biết rõ cô nương này trong chốc lát sẽ cố ý lưu lại thanh Ỷ Thiên kiếm này, nếu chính mình không rút ra, thì cũng không có việc gì, thân kiếm làm bằng một thứ gỗ thơm dưới đáy biển, gọi là Kỷ Lăng hương mộc, gỗ này bản chất cũng không có độc tính, nhưng nếu nhưng nếu rút kiếm ra kết hợp với mùi thơm thứ hoa giống Thủy Tiên kia, đó là Túy Tiên Linh Phù, hòa hợp lại sẽ biến thành một thứ thuốc độc lợi hại khôn tả, đến lúc đó thì chỉ có thể tùy ý cho cô nương bài bố rồi.
Lúc này đây, Trương Siêu Quần vẫn chú ý đến thanh Ỷ Thiên kiếm bên hông nàng, nếu l nàng có động tác rút kiếm ra, thì trước mắt hắn phải bắt giữ nàng.
Uống qua mấy vòng rượu, chén nào Triệu tiểu thư cũng uống cạn, đủ thấy tửu lượng nàng rất mạnh, hể món ăn nào đưa ra, nàng cũng gắp ăn trước, sau khi uống vài chén rượu, hai má nàng ửng đỏ lên trông lại càng đẹp thêm, mắt thấy mặt nàng phiếm hồng, khuôn mặt càng thêm lệ sắc, từ trước đến nay mỹ nhân không phải là ôn nhã xinh đẹp tuyệt trần, mà chính là thần thái kiều diễm quyến rũ, Triệu Mẫn thập phần xinh đẹp bên trong, còn mang theo ba phần khí khái hào hùng, ba phần hào thái, ung dung cao quý, còn có bộ dáng đoan nghiêm gây nên, làm cho người kính nể, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng.
Ăn uống no đủ, Trương Siêu Quần cười nói:
– Triệu cô nương, nhận được hậu đãi, đã quấy rầy, đến lúc chúng tôi phải cáo từ.
Triệu Mẫn nao nao, cười nói:
– Nhanh như vậy đã phải đi sao?
Trương Siêu Quần gật đầu, cười nói:
– Không thể lưu lại vì sắp qua đêm, Triệu cô nương, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.
Dứt lời, đứng lên.
Giáo chủ đứng lên, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu đương nhiên cũng đứng dậy theo, Triệu Mẫn đôi mắt luân chuyển, mỉm cười nói:
– Trương giáo chủ đã quên sao? Tiểu nữ trước đó đã nói, muốn nhờ giáo chủ tăng cho vài chữ trên một bức tranh, không biết Trương giáo chủ có nể mặt tiểu nữ không?
Trương Siêu Quần hắc hắc cười nói:
– Tại hạ chỉ là tập viết chữ trên tranh, chỉ sợ Triệu cô nương xem không hiểu.
Triệu Mẫn sắc mặt hờn đỗi, một lát liền ung dung chuyển qua mỉm cười, nói:
– Tiểu nữ vẫn muốn thỉnh giáo Trương giáo chủ.
Nói xong, nàng vỗ tay một cái, một gã trang đinh đi tới, Triệu Mẫn phân phó vài câu, trang đinh đi về phía sau, Triệu Mẫn nói:
– Trương giáo chủ, Dương tả sứ, Vi bức vương, mời theo tiểu nữ đến…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 28-06-2024 18:36:45 |