Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 2
Sau khi đi ra, Trương Siêu Quần tiếp tục suy nghĩ, trong hậu cung này còn có một người rất nổi danh, đó là một người đứng đầu trong những cung nữ ca múa, tuyệt sắc Vũ nương: Trần Nhược Nhược, nàng là bảo bối của Hoàng thượng, đối với nàng ưu ái rất đặc biệt, ngoại trừ khi đến cùng với các Phi tử khác thì lúc rãnh rỗi Hoàng thượng sẽ đi đến gặp Trần Nhược Nhược để xem nàng ca vũ, nghe nói nàng là thiên hương có mùi hương thơm tự nhiên từ cơ thể tỏa ra, không biết là có thật hay không trong truyền thuyết kỳ dị như thế..
Trương Siêu Quần biết lúc này Hoàng thượng đang ở tại ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, cho nên bạo gan liền đi đến nơi của các cung nữ ca múa, nơi này cũng có một hiện tượng kỳ quái, tất cả nhạc sư đều là thái giám, nhưng suy ra cũng đúng, dù sao đây cũng là nơi thuộc về hậu cung.
Trương Siêu Quần đi vào, vừa vặn lúc vũ nương Trần Nhược Nhược đang tập luyện ca múa, vì thế hắn liền đứng ở ngoài cửa nhìn vào một chút: Một màu bạch y ở trong sàn nhẹ nhàng nhảy múa, khi thì giống như gió mát, khi thì tựa như hồ điệp, khi thì bay lượn, khi thì trầm sâu, nổi bật bên dưới là một khuôn mặt vô cùng thanh tú, một đôi mắt phượng lưu quang, thăm thẳm tựa hồ có một tia ai oán, Trương Siêu Quần trong tâm vừa động, nàng quá xinh đẹp rồi.
Vũ điệu sau khi chấm dứt, Trần Nhược Nhược xoa xoa mồ hôi, ngồi ở một bên ghế, Trương Siêu Quần thừa dịp nàng nghỉ ngơi, vội vàng đi tới, cười nói:
– Đã sớm nghe nói Vũ nương mỹ mạo xuất chúng, nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.
– Ngươi là ai?
Trần Nhược Nhược nhìn chằm chằm Trương Siêu Quần nói:
– Ta hình như là không có quen biết với ngươi.
– Nô tài là Trương Siêu Quần người của Mai phi nương nương.
Trương Siêu Quần tự giới thiệu mình, đôi mắt nhìn ngắm Trần Nhược Nhược.
– À.. ta cũng đã nghe nói qua về ngươi, ngươi tìm ta có chuyện gì không?
Trần Nhược Nhược tò mò nhìn Trương Siêu Quần.
– Nô tài đúng là có một chút chuyện nên tìm đến vũ nương, không biết có thể trao đổi ở nơi nào?
– Được rồi, vậy đi đến phòng của ta.
Trần Nhược Nhược tuy rằng không biết Trương Siêu Quần tìm đến mình làm cái gì, nhưng gần đây thường xuyên nghe được một ít về chuyện của hắn đã làm, nàng có cảm giác mơ hồ là hắn đang muốn đoạt vị trí thay thế Cao tổng quản.
Vào căn phòng của Trần Nhược Nhược, Trương Siêu Quần lại ngửi thấy nhàn nhạt mùi thơm ngát, hắn liền có chủ ý, tay liền đóng lại cửa phòng.
– Ngươi tìm ta có chuyện gì, nói đi.
Trần Nhược Nhược ngồi xuống nói tiếp.
– Không phải là vì chuyện của Mai chủ tử của ngươi chứ.
– Nô tài đến đây không phải vì chuyện đó.
Trương Siêu Quần đầu óc xoay tròn, đang tìm một lý do thỏa đáng đễ cưỡi lên người của vũ nương Trần Nhược Nhược tuyệt sắc này, theo lần đầu tiên vừa nhìn thấy nàng, Trương Siêu Quần chỉ biết nàng phải là của mình.
Bỗng nhiên linh quang vừa hiện, Trương Siêu Quần cười nói:
– Là về chuyện của Hoàng hậu, chuyện là như vậy, Hoàng thượng bảo nô tài làm tra rõ ra chuyện Hoàng hậu tạo phản, hiện tại thì có một ít manh mối, Hoàng hậu nói có cùng với một người mưu đồ bí mật.
– Chuyện này có quan hệ gì với ta sao?
Trần Nhược Nhược chớp đôi mắt to nhìn Trương Siêu Quần, ở trong cung chính là như vậy, nếu muốn để cho mình có thể sống lâu vài năm, tốt nhất không nên biết quá nhiều tin tức.
– Dĩ nhiên, Hoàng hậu nói người kia chính là Vũ nương.
Trương Siêu Quần mỉm cười, đi tới bên cạnh Trần Nhược Nhược, sau đó nói:
– Nô tài biết Vũ nương được Hoàng thượng cưng chìu, có thể sẽ bỏ qua không động đến Vũ nương, nhưng Vũ nương có nghĩ tới chuyện này hay không? Hoàng thượng cưng chìu Vũ nương, tất sẽ làm những Phi tử khác đỏ mắt ganh tỵ, nếu như nô tài đem chuyện này nói cho những Phi tử biết, như vậy các Phi tử sẽ cùng nhau gièm pha tâu lên Hoàng thượng, thì Vũ nương còn có đường sống sao?
– Ngươi… ngươi đến tột cùng là đang muốn gì?
Nếu nói Trương Siêu Quần ác độc, hôm nay thấy rỏ, quả nhiên là danh bất hư truyền, nhưng không một ai biết rằng sâu thẳm mơ hồ, hắn đã từng hành hiệp trượng nghĩa để rồi cuối cùng phải nhận một kiếm ân cừu dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, Ngọc nữ tâm kinh từ trong cơ thể đảo lộn, dương cương không được phóng thích cuồn cuộn đảo lộn trong huyết mạch dẫn đến hoàn toàn mất hết trí nhớ, chỉ còn trong tiềm thức của hắn bằng mọi cách tiếp cận với âm tinh để mà giải tỏa sự đòi hỏi bí bách trong thân thể…
– Nô tài… chỉ muốn thân thể của… Vũ nương..
Trương Siêu Quần cũng không nhịn được nữa, hắn liền nhào đến, sau đó đem Trần Nhược Nhược đặt ở dưới thân của mình, hai bàn tay của hắn bắt đầu cỡi ra xiêm y của nàng.
Trần Nhược Nhược cũng không ngờ Trương Siêu Quần lá gan lớn như vậy, dù biết rõ Hoàng thượng vẫn luôn cưng chìu mình, mà tên thái giám này lại dám đè nằm úp sấp lên, đã vậy còn muốn cỡi ra xiêm y của mình, vì thế nàng dùng sức giùng giằng, nhưng Trương Siêu Quần lúc này giống như là một ngọn núi nhỏ đè nàng bất động.
Tất cả giãy dụa đều là phí công, hắn lúc này giống một con dã thú chẳng mấy chốc đã lột sạch sẽ xiêm y của nàng, sau đó phía dưới hạ thân truyền đến một cảm giác mát lạnh, nàng biết cái âm hộ của mình đã hoàn toàn bại lộ ở trong tầm mắt của Trương Siêu Quần, hai tay vội vàng đưa đến hết sức che chắn lấy phía dưới của mình.
Nhưng sau đó Trần Nhược Nhược liền cười lạnh, cho rằng lo lắng của mình là dư thừa, hắn bất quá là chỉ là một tên thái giám:
– Ngươi bất quá là một thái giám, cho dù là đem xiêm y của ta lột sạch, ngươi có thể làm được cái gì đây?
Trương Siêu Quần cười hắc hắc:
– Nô tài là thái giám, nhưng nô tài có thể nhìn ngắm, có ai mà không ao ước được đụng chạm vào một thân thể xinh đẹp đâu.
– Nô tài to gan lớn mật, ngươi cũng biết nếu Hoàng thượng biết đến chuyện này, ngươi chỉ có một con đường chết.
Trần Nhược Nhược cau mày nhìn Trương Siêu Quần:
– Ngươi bây giờ cút ngay, ta xem như chuyện này chưa có phát sinh, nếu không ta nhất định đem chuyện này bẩm báo với Hoàng thượng.
– Hừm.. nêu nô tài đã dám làm như thế này, thì sẽ không sợ Vũ nương đem chuyện này nói ra, nếu chết, thì cùng chết, dù sao các Phi tử đều ganh tỵ đã xem Vũ nương như là cây đinh trong mắt, nếu biết Vũ nương cùng Hoàng hậu thông đồng, đã vây còn cùng nô tài làm loại chuyện này, cho dù là Hoàng thượng có muốn bảo vệ Vũ nương, chắc cũng không cầm giữ được rồi.
Trương Siêu Quần âm hiểm nói:
– Nô tài khuyên Vũ nương đừng từ chối nữa, ngoan ngoãn nghe theo lời của nô tài, thì cam đoan về sau nô tài sẽ tìm cách đưa Vũ nương vào hàng ngũ của các Phi tử, hơn nữa sẽ giúp Vũ nương một đường gió lốc thẳng tiến, nô tài tin rằng còn có thể kế tiếp vị trí Hoàng hậu sẽ là của Vũ nương đấy.
– Ngươi… ngươi, đến tột cùng muốn thế nào vậy, vì bất quá ngươi cũng là thái giám a.
Trần Nhược Nhược đương nhiên là muốn được bước vào làm Phi tử trong hậu cung rồi, hiện tại nàng dù được Hoàng thượng cưng chìu như thế nào chăng nữa thì cũng chỉ là người trong Thái thường tự (trông coi đền chùa, thi hành thể thức lễ nghi, điều khiển ban âm nhạc), nhìn thấy các Phi tử mình muốn mà không đạt được, hơn nữa nếu các Phi tử không vui, vẫn có thể trách mắng nàng, mà nàng cũng không dám lộ ra, nàng không thể cả đời chỉ là ca vũ bị người xem thường, chưa nói nếu một mai Hoàng thượng băng hà, nàng sẽ còn bị rơi vào sự lạnh nhạt, cho nên chí hướng của nàng là phải tiến vào bằng được bên trong hậu cung.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 29-06-2024 09:04:06 |