Ỷ thiên dâm hiệp truyện
Sáng hôm sau, Huyền Minh nhị lão vào trình với Triệu Minh:
– Thưa quận chúa, chúng tôi đã đem Trương Vô Kỵ về đây rồi. Xin quận chúa cho lệnh.
Triệu Minh mừng rỡ. Nàng ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao không đưa chàng vào gặp ta ngay?
Nhị lão cúi mình thưa:
– Chúng tôi mới về tới nơi tối hôm qua, khuya quá qua nên không dám quấy rộn đến quận chúa.
Nghe thế thì Triệu Minh chợt nhớ tới đêm hôm qua, tự dưng nàng cảm thấy toàn thân day dứt, dậm dựt, chịu không nổi, nên nàng đã nằm trên giường mà tự xoa vú sờ lồn mình mà thỏa mãn cơn mê. Bọn Tài Tử không còn nữa, mà ở nơi mới lạ này đâu tìm ra ai thân tín để mà mua vui, nên phải thủ dâm mà thôi. Trước đó, lâu lâu nàng lại lên cơn bất tử, bắt bọn Tài Tử thỏa mãn cho nàng. Nhưng không hiểu tại sao những lúc gần đây nàng lại hay nổi hứng bất chợt, không ngờ. Nhiều khi trong một ngày, biết bao nhiêu lần nàng đã cảm thấy ngứa ngáy trên hai đầu vú, bồn chồn ngay trên gò ngực, và nhất là bứt rứt dưới vùng âm đạo. Những lúc đó, nàng chỉ muốn được sờ bóp, đâm thọc. Bởi một người yêu, bởi một người thương, bởi một người tình.
Cuộc đời tình cảm nhục dục của nàng hình như thay đổi rất nhiều sau những ngày chập chùng trên biển. Những lúc hôn hít, sờ soạng với Vô Kỵ, những màn đụ đéo, bú cu với tên da đen Phi Châu sứ, những cuộc hiếp dâm, bóp liếm của thầy trò Hà Thái Xung, tất cả những chuyện dâm dục đó dồn dập xảy tới trong đời nàng, trên người nàng, chỉ trong vòng một tháng trời, khiến nàng bây giờ, như bị ảnh hưởng bởi những màn dâm tục đó, lúc nào cũng như ngụp lặn trong cơn dâm nứng. Rồi gần đây nhất là cảnh làm tình của Bảo Bảo đã làm nàng ngây ngất, ăn ngủ không yên, đặc biệt là trong những đêm khuya trằn trọc một mình, lúc nào lòng nàng cũng ham muốn có một người con trai, một người đàn ông bên cạnh để cùng chia sẻ cơn háo hức của dục tình. Vì thế mà nàng càng thương nhớ Vô Kỵ hơn.
Khi nghe nhị lão nhắc tới Vô Kỵ là Triệu Minh mặt mày như hoa nở:
– Hai vị hãy mời chàng tới đây… Thôi, thôi… Xin hai vị dẫn đường để tôi đi tới gặp chàng…
Hai lão già bèn dẫn nàng về hướng phòng giam. Triệu Minh ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao lại không đưa chàng vào phòng tân khách? Ai bắt giam chàng vậy?
Hai lão nhìn nhau rồi thú thiệt:
– Thưa quận chúa, trước khi chúng tôi đi, tướng công đã có lệnh là phải đả thương Trương Vô Kỵ rồi bắt sống hắn đem nhốt vào cũi.
Triệu Minh sững sờ, tức giận nói:
– Tôi không xen vào chuyện của anh ấy, sao anh ấy lại xía vào chuyện của tôi. Tôi phải nói chuyện với anh ấy mới xong.
Tuy nói thế nhưng nàng biết nàng sẽ không làm đâu. Kể từ sau khi nàng lén lút nhìn trộm Bảo Bảo làm tình với cô gái áo đen trắng trẻo, xinh đẹp, không hiểu sao nàng lại tránh không dám gặp mặt chàng nữa. Không phải là nàng ghét bỏ hay hờn giận gì người anh, mà bởi vì mỗi khi nghĩ tới Bảo Bảo, nhất là cái viễn ảnh phải đối mặt với chàng, thì nàng lại e ngại, ngượng ngùng. Nàng chỉ sợ là lúc đó, hình ảnh khiêu dâm của cuộc làm tình của người anh có thể khiến cho cơn mê dâm nóng sốt trong người nàng lại khơi lên, nổ bùng ra, không cưỡng lại được. Mà hậu quả không ngờ là nàng sẽ có những hành động ngoài trực tính của nàng, như đã từng diễn ra với tên da đen Phi Châu sứ vậy.
Hôm đó, khi lén thấy cảnh làm tình của người anh, nàng đã đau khổ bỏ trốn đi, không dám đối diện với cái tình cảm đã âm ỉ đeo đuổi nàng mấy ngày nay. Cái tình cảm đó, tuy mới mẻ mà kỳ dị vô cùng, khiến cho nàng, không ít thì nhiều, có một cái nhìn thay đổi, khác hẳn về Bảo Bảo. Nói một cách khác, hình như nàng không còn coi Bảo Bảo là một người anh trai như lúc xưa nữa. Cái tình anh em hình như tự dưng đã biến đổi, sự biến đổi mà nàng cho là không chính đáng, và do đó, không muốn xảy ra trong đời nàng. Vì thế mà nàng tránh gặp nhau để khỏi phải khởi động một ngọn lửa lòng, tuy le lói, nhưng có thể đốt tiêu tình cảm gia đình của hai người anh trai, em gái.
Triệu Minh bèn lo lắng hỏi nhị lão:
– Hai người đả thương Trương công tử như thế nào?
Hạt Bút Ông ngần ngừ một chút rồi lấm lét thưa:
– Trương công tử hiện đang nằm mê man vì bị hai chúng tôi mỗi người đánh hai chưởng.
Triệu Minh nghe thế thì đau nhói người, vội nói:
– Chàng nằm ở đâu, đưa ta tới ngay.
Hai lão già vội vàng đưa nàng tới phòng giam. Tới nơi, khi thấy cửa phòng giam mở toang thì hai lão ngạc nhiên. Nhìn vào thì không thấy Vô Kỵ đâu, chỉ có tên cai ngục nằm cứng đơ, bất tỉnh trong góc phòng.
Lộc Trượng Khách bước tới giải huyệt cho hắn rồi nghe hắn thưa:
– Con đang đứng dòm tên Trương Vô Kỵ thì bỗng nhiên một người nào đó đánh vào lưng đau quá không biết trời đất là gì nữa.
Triệu Minh kinh ngạc, không ngờ lại có người cả gan đột nhập chốn lao tù, một nơi được canh phòng rất cẩn mật, để mà cướp người yêu của mình đi một cách dễ dàng như thế. Nàng nhìn hai lão mà tức giận nói gằn khiến hai lão già sợ hãi thầm:
– Vậy là có người ở trong doanh trại này đem chàng đi mất rồi. Còn Chu cô nương đâu?
Hai lão già cúi mặt thưa với một giọng ngượng ngùng, như phân bua, chống chế:
– Trong lúc chúng tôi đánh bắt Trương công tử thì Chu cô nương đã tháo thân bỏ chạy, chúng tôi rượt theo không kịp. Không dè phái Nga Mi lại tài giỏi về môn khinh công đến như thế. Chu cô nương là đệ tử chân truyền của Diệt Tuyệt sư thái mà lại có thể bay biến chạy nhanh y như Thanh Dực Bức Vương vậy. Quả thật chúng tôi không ngờ…
Triệu Minh nhíu mày hỏi:
– Thế còn bảo đao Đồ Long và thanh Ỷ Thiên kiếm?
Nhị lão nói:
– Chúng tôi không thấy và cũng không để ý nàng ta có đem theo hay không.
Triệu Minh lại hỏi:
– Còn Tạ tiền bối và Linh cô nương thì sao?
Nhị lão nói:
– Linh cô nương bị người nào đó giết chết rồi, xác chôn trên đảo. Còn Tạ Tốn thì bị kẻ gian ám hại nằm trong phòng giam bên kia.
Triệu Minh nghe thế thì kinh hoảng, không ngờ chỉ trong mấy ngày mà bao nhiêu chuyện đau thương xảy ra. Nàng đi tới phòng giam nọ, thấy Tạ Tốn nằm mê man với năm lỗ thủng sau ót, máu me bê bết, thì ngạc nhiên vô cùng.
Hạt Bút Ông bèn nói:
– Tạ Tốn bị đả thương bởi ngón Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, đã thất truyền lâu năm rồi. Không biết hung thủ là ai mà lại học được món tuyệt nghệ của Thây Sắt Mai Siêu Phong, người đã gây sóng gió trên giang hồ một trăm năm trước.
Triệu Minh trầm ngâm suy nghĩ. Đao kiếm Đồ Long, Ỷ Thiên mất tích, Tạ Tốn bị đánh bởi một ngón võ thất truyền, Chỉ Nhược tự dưng có tài khinh công quán triệt, nàng gật gù mấy cái, như đoán hiểu ra một phần sự thật…
Nàng lại suy ngẫm, người ra tay cứu Vô Kỵ chắc chắn không phải là Chỉ Nhược rồi. Không có lý do gì mà Chỉ Nhược đã bỏ chạy đi rồi ngay sau đó quay trở lại mà theo dõi nhị lão tới tận nhà giam, vào giữa hang hùm, để mà đem Vô Kỵ đi cho được. Còn nếu người nào đó (có thể là người của Minh giáo trà trộn vào đây cũng như Khổ đầu đà lúc trước) đã cứu Vô Kỵ đem đi, thì tại sao bỏ lại Tạ Tốn, để mặc ông ta, một trong Tứ Đại Pháp vương của Minh giáo, nằm đau đớn với năm lỗ thủng sau ót của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo?
Do đó, nàng lo lắng cho số phận của Vô Kỵ vô cùng. Người ra tay cứu chàng (hay bắt chàng đi) – chỉ xảy ra trong một vài giờ thôi, từ khuya hôm qua tới sáng hôm nay – rõ ràng là kẻ nội công núp trong bóng tối, lúc nào cũng có mặt nơi đây. Vì doanh trại này rất là rộng lớn, nhà trăm nóc, lính vạn người, chằng chịt, đông đúc, được canh phòng nghiêm mật, nếu không ở trong chốn này này, biết rõ đường đi nước bước, thì nhất định không thể tìm tới chỗ Vô Kỵ bị giam mà bắt chàng đem đi mất một cách nhanh chóng và suôn sẻ như vậy. Mà kẻ gian phi đó thì nàng lại không biết là ai – không phải là người võ lâm Trung Nguyên mà cũng không phải là người của Minh giáo, mà cũng không phải là người của nàng – hiển nhiên là một kẻ thù nhiều hơn là một người bạn. Vì mục đích của người bí mật đó chỉ là muốn bắt đem một mình Vô Kỵ đi thoát khỏi tay nàng mà thôi.
Mất Chỉ Nhược và mất đao kiếm thì nàng không coi là quan trọng. Công việc bình định giang hồ Trung Nguyên chỉ phải chờ thêm một thời gian ngắn nữa thôi. Nhưng mất Vô Kỵ một cách kỳ bí, nhất là trong lúc chàng đang bị trọng thương thì nàng không sao yên lòng được. Chàng ở đâu? Trong tay ai? Thương thế ra sao? Chàng sẽ gặp lành dữ như thế nào? Vậy là mình vô tình rước chàng về để cho chàng gặp họa chứ còn gì nữa? Hai người còn có cơ hội thấy nhau nữa không?
Mới hôm qua nàng còn háo hức, vui mừng vì sắp gặp lại người yêu. Hôm nay nàng đã hoang mang, buồn thương vì đã mất chàng. Nghĩ tới đây, tim của Triệu Minh đập hụt đi mấy nhịp, lòng nàng quặn đau lên mấy khúc…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên dâm hiệp truyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 07-05-2024 20:17:26 |