Xuyên về thời Lê
Câu chuyện của ông Lương Bằng kết thúc bằng cái thở dài thườn thượt, đã hơn hai mươi năm trôi qua, chuyện tưởng như đã trôi vào dĩ vãng, vậy mà…
Lư Cầm Công im hơi lặng tiếng bấy lâu, nay lại dám vượt qua biên giới, vào tận đất Đại Việt gây án, xem ra có uẩn khuất gì đó, nhưng câu nghi vấn của Lương Nhị vừa ra khỏi miệng, Tường, người của Hổ Nha Quân đã chặn lại.
– Chuyện đó, Triều đình tự có tính toán.
Vậy là xong, không tò mò, không thắc mắc. Mấy hôm sau thì đội binh lính cũng rời khỏi nhà họ Lương để về doanh trại, khiến cho thắc mắc của Lương Nhị đi vào ngõ cụt, chán cho cái đầu của một kỹ sư cơ khí thế kỷ 21 như hắn, chuyện máy móc thì còn biết chút ít, chứ lịch sử thì… nhớ được đây là thời Hồng Đức thịnh thế đã là giỏi rồi.
Hôm nay, nhà họ Lương có khách, quan huyện Trương Tham Tiền và tướng quân Đinh Bạch Hổ im lặng nhìn thằng cháu Lương Nhị trước mặt, lão Lương Bằng bệnh không dậy nổi, còn Lương Đại thì… nhà họ Lương có thể vượt qua được cơn sóng gió này hay không, có giữ được vị trí một trong 3 họ lớn ở cái đất này hay không giờ phụ thuộc vào thằng này.
– Nhà cháu muốn giữ được “Quan thương bài” phải trông cả vào chuyến lương sắp tới, nếu như không đủ hay không đưa được đến nơi, coi như hết. Ta bắt buộc phải thu lại!
Quan huyện Tiền trầm giọng nói, ở thời đại “trọng nông, khinh thương” này, làm thương nhân có được Quan thương bài, chính là có triều đình chống lưng, nếu không có, anh giàu tới mấy cũng bị người ta khinh thường, quan gia, quân hộ muốn bóp lúc nào thì bóp.
– Thưa hai bác, gạo, sẽ có đủ! Chuyến này, cháu phải đi! Một là giữ cho bằng được vị thế của nhà cháu, hai là trả thù cho bác cả, cho anh cháu, diệt hậu họa về sau.
Lương Nhị nghiêm mặt, nói như dao chém cột.
– Trả thù! Thằng Lư Cầm Công như con cáo, chui rúc trong rừng sâu, cháu tính làm thế nào?!
Lão Hổ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vào Lương Nhị.
– Cháu… sẽ dùng chính bản thân mình làm mồi nhử. Một khi nó ló mặt ra, là lúc nó tàn đời. – Bác cả cháu, rồi thằng Đại nữa cũng không giết được nó đấy. Cháu dựa vào cái gì mà mạnh miệng thế? – Vào cái này!
Lương Nhị đưa ra 1 cái hộp gỗ dài, hai ông già mắt lóe sáng, liếc nhìn nhau, có vẻ Lương Nhị bị 2 ông cho vào tròng rồi.
Lương Nhị mở hộp, lấy vật bên trong ra.
– Xì! Tưởng gì, hóa ra là súng hỏa mai!
Lão Hổ nhếch miệng, cười khẩy.
– Thứ này là súng hỏa mai, nhưng cũng không phải súng hỏa mai. Hai bác xem.
Lương Nhị đưa cây súng ra, kèm với nó là mấy cái ống màu trắng, dài bằng ngón tay út.
– Ồ… thứ này…
Lão Hổ chộp lấy khẩu súng, xoay qua xoay lại, săm soi. Quả thật, so với súng hỏa mai thì nó không giống lắm, “cần điểm hỏa” không phải cái kẹp để kẹp dây cháy chậm mà là một viên đá.
– Đá lửa ak? – Vâng. – Cũng không lợi hại gì hơn.
Lão Hổ trả khẩu súng cho Lương Nhị, nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.
– Dạ, quan trọng là cái kia.
Lương Nhị chỉ chỉ vào quan huyện Tiền, nãy giờ ông đang săm soi mấy cái trụ màu trắng.
– Gì đấy ông Tiền?
Lão Hổ lên tiếng, quan huyện Tiền không ngẩng đầu lên, chăm chú xem xét thứ trên tay mình.
– Hừm… làm bằng giấy dầu, một đầu kín, một đầu nhét đạn, bên trong… là thuốc nổ. – Thưa hai bác, đây là đạn giấy, đã nạp sẵn thuốc nổ.
Trước ánh mắt chăm chú của hai ông lão làng, Lương Nhị cười cười, lấy ra một viên đạn khác từ tay áo, chậm rãi giải thích.
– Súng hỏa mai có hai nhược điểm chính, thứ nhất, không sử dụng được khi trời mưa, thứ hai, nạp đạn chậm. Loại súng mới này có thể khắc phục được hai nhược điểm đó. Đạn bọc giấy dầu, điểm hỏa bằng đá lửa, như vậy, không sợ bị ẩm nữa. Đạn được nhồi sẵn thuốc nổ, chỉ cần nhồi 1 lần cả thuốc lẫn đạn, rút ngắn được thời gian. – Hay!
Lão Hổ vỗ đùi đánh đét.
– Bọc thuốc nổ bằng giấy dầu, con mẹ nó thế mà bao năm nay lũ ăn hại ở Cục Hỏa khí không nghĩ ra! Nuôi tốn cơm! – Nhưng vẫn phải bắn 1 phát lại nhồi đạn, cũng chẳng nhanh hơn là bao, nếu kẻ địch chạy bộ thì thôi, chứ cưỡi ngựa thì chờ nạp đạn xong cũng bị chém rồi.
Lão Tiền dội một gáo nước lạnh vào mặt lão Hổ, đúng vậy, súng này tuy có cải tiến thật, nhưng vẫn phải bắn phát một, gặp kỵ binh thì phải làm sao?
– Cháu đã nghĩ ra cách khắc phục rồi.
Lương Nhị mỉm cười tự tin, hai ông già rời khỏi ghế, châu đầu nghe thằng thanh niên thì thà thì thào, thỉnh thoảng còn gật gật đầu như nghe được thứ gì chí lý lắm.
– Uhm, thứ này có thể làm nên chuyện đấy, nhưng cháu chỉ có 1 cây này thôi ak?
Lão Hổ hỏi.
– Dạ không, cháu làm 100 khẩu, vừa đủ phân phát cho 100 gia đinh đi theo hộ lương.
Bộp!
Vừa dứt câu, cổ tay phải của Lương Nhị đã bị lão Hổ bóp chặt, bẻ vặn, bàn tay to bè của lão như móng đại bàng chụp mạnh vào vai Lương Nhị đè xuống.
– Cha chả cái thằng này! Luật cấm dân thường đúc súng, mày lại dám đúc tới trăm khẩu, muốn tạo phản phỏng!? – Ây ây ây! Nhẹ tay bác ơi! Cháu có trăm cái mạng cũng chẳng dám tạo phản. Thật ra, 100 khẩu nảy cháu đúc để thử thôi, nếu đợt hộ lương này dùng tốt, cách bắn kia của cháu hiệu quả, cháu sẽ dâng lên cho hoàng thượng mà! – Nói miệng ai tin? Cách chế súng, làm đạn như nào, mau nói ra! – Nó… trong hộp ấy ạ!
Lương Nhị nhăn nhó, chỉ chỉ vào hộp đựng súng. Lão Tiền nãy giờ chỉ đứng một bên tủm tỉm cười, vớ lấy cái hộp lật qua lật lại, vất cả lớp nhung bao bên trong ra ngoài.
– Không có gì…
Rắc…
Trái ngược hẳn với cái vẻ béo ú, lão Tiền hai tay cầm hai đầu hộp, lên gối, cái hộp đáng thương ngay lập tức bị vỡ làm đôi.
– A, hóa ra là có hai ngăn ak.
Moi tờ giấy bên trong ngăn bí mật ra, lão Tiền nhìn nhìn rồi đánh mắt với lão Hổ.
– Đúng là nó. – Hahahaha!
Lão Hổ cười lớn, thả Lương Nhị ra, hai ông ngồi lại vào ghế, như chưa từng có gì xảy ra.
– Hai bác, thế này là… – Ông cháu ơi! Xem đây là cái gì.
Lão Hổ ném cho Lương Nhị một cái túi nhỏ, Lương Nhị mở ra, bên trong chính là đạn giấy.
– Ơ, sao lại…
Uống một ngụm trà, lão Tiền tận hưởng sự ngơ ngác của Lương Nhị, chậm rãi nói.
– Mấy cái bản vẽ này của cháu, buổi sáng đưa cho phường rèn, buổi trưa đã nằm trên bàn của ta, tối hôm sau đã được trình cho đức hoàng thượng ngự lãm rồi. – Hả!!
Lương Nhị không thể tin vào tai mình, kinh ngạc há hốc mồm.
– Vũ khí trong thiên hạ, đều từ lò rèn mà ra, chẳng lẽ hoàng thượng cứ mặc kệ, để cho ai muốn rèn gì thì rèn hay sao?
Câu nói của lão Tiền đã trả lời cho Lương Nhị, đúng vậy, làm vua sợ nhất người ta tạo phản, nhưng muốn phản phải chuẩn bị lương thực, khí giới, giáp trụ, chỉ cần nắm được sắt, lương và các nghề sản xuất ra mấy thứ đó, ai muốn phản chẳng phải biết được ngay hay sao.
– Hoàng thượng rất thích súng và đạn của cháu, người chỉ đang chờ một cơ hội để thử súng mới này chứng minh uy lực của mình. Lương Nhị à, nhà cháu và cháu sẽ không thiệt thòi đâu.
Lương Nhị thở ra một hơi, hắn quả thật cũng rất sợ, sợ rằng người đứng đầu thời đại này bị hủ nho che mắt, không biết canh tân, chỉ biết thủ cựu, thế thì đừng nói đến việc mang những kiến thức hắn mang từ thế kỷ 21 về bị vứt bỏ, mà tính mạng của hắn cũng đi tong rồi.
– Quân đâu! Mang vào đây!
Lão Hổ gọi một tiếng, một tên thân binh vội chạy vào, dâng lên một hộp gỗ hình chữ nhật, sơn son thếp vàng.
– Thứ này, là hoàng thượng ban cho cháu. – A!
Lại một sự kinh ngạc nữa đến với Lương Nhị. Hắn nhẹ nhàng mở nắp hộp.
– Má ơi!!
Lương Nhị hít một hơi, không tin được vào mắt mình nữa, những đầu ngón tay chạm vào vật bên trong, sự lạnh lẽo khiến hắn biết đây là thật. Một khẩu súng lục ổ quay nguyên vẹn, hai chữ Ngự Tứ được khắc vào hai bên tay cầm, bên dưới lớp lụa lót là mấy chục viên đạn bằng đồng sáng lấp lánh.
Run run lấy khẩu súng ra khỏi hộp, Lương Nhị yên lặng nạp đạn vào súng.
Một, hai, ba, bốn, năm viên.
Lách cách…
Tiếng lên đạn khô khốc vang lên.
– Tất cả tránh xa khỏi cửa cái!
Lương Nhị hét lên cảnh báo.
ĐOÀNG…
Một tiếng nổ vang, đanh gọn…
CHOẢNG…
Cái chậu bông ngoài sân trúng đạn, vỡ tan.
Hít vào buồng phổi mùi thuốc súng khét lẹt, Lương Nhị nhìn vào khẩu súng trong tay mình. Khẩu súng lục ổ quay đầu tiên trên thế giới!
Giơ tay cao quá đầu, Lương Nhị hướng về phía kinh thành Thăng Long hét lớn.
– Thảo dân Lương Nhị tạ ơn hoàng thượng!!!
Hai ông gia nhìn Lương Nhị cười hài lòng.
– Thứ này rất tốt, nhưng chỉ có Ngự khí giám mới làm ra được, giờ chỉ có thể làm ra được 12 khẩu. Hoàng thượng quyết định dùng nó để trao cho những người có công lớn với xã tắc. Thằng cháu, mày là người đầu tiên được ban cho đấy. – Tiếc quá! Nếu như có thể làm ra nhiều hơn, cho toàn bộ binh sĩ Đại Việt ta, thì ta còn sợ kẻ thù nào nữa.
Hai ông già nhẹ nhàng than thở, dắt nhau đi ra khỏi phòng.
– Hai bác về ạ!
Lương Nhị vội vàng chạy theo tiễn, những lời vừa nãy của hai ông như làm điều gì đó lóe lên trong đầu hắn.
Hai ông bác đã về, Lương Nhị ngồi trong phòng mình, nhìn con Hoa đi qua đi lại dọn dẹp, hình như thằng Nô đã tém đẹp con bé này rồi thì phải, dạo này nhìn nó cứ nảy nở, tươi hơn hớn hẳn ra. Nhìn nó, Lương Nhị lại nhớ đến Thùy Nhu và Thúy.
Ăn quen, nhịn không quen, nghĩ đến hai mỹ nhân lại làm Lương Nhị cứng lên, hắn bực bội chạy vù sang chỗ Thùy Nhu.
– Ý!
Đang giữa đường, Lương Nhị chợt thấy thấp thoáng bóng Thúy, hắn liến nấp vào một góc.
– Ái chà, nhìn cặp mông đong đưa thế kia có ghét không cơ chứ!
Lương Nhị rón rén đi theo Thúy xuống bếp, tầm này thì ở đây chẳng có ai cả.
– Hehehe!
Lương Nhị thầm cười gian, nhẹ nhàng từ phía sau tiến lại. Thúy vừa cúi người xuống, hắn thò tay bóp một cái vào cái mông to của nàng.
– Ây! – Á!
Thúy giật mình quay phắt lại, tay đang cầm vật gì đó liền vung lên.
– Ấy ấy! Là ta, là ta! Chồng em đây mà!
May mà Lương Nhị kịp giữ cánh tay Thúy lại, không thì hắn đã ăn cái siêu sắc thuốc vào đầu rồi.
– Cậu~!
Nhận ra cậu hai “yêu thương” của mình, Thúy nũng nịu nép sát vào người Lương Nhị.
– Làm em giật cả mình~! Bắt đền cậu đấy! – Ôi ôi! Anh thương! Để anh xem tim em đập có nhanh không nào!
Lương Nhị nham nhở bóp mông Thúy, tay kia lòn vào áo mò cặp vú mềm mại.
– Ứ~ừ~! Đừng mà~! Để em sắc thuốc cho cậu cả! Cậu cứ thế này em nứng chết mất~!
Miệng thì nói thế, nhưng bàn tay Thúy lại mò xuống đũng quần Lương Nhị, đôi mắt lúng liếng đưa tình.
– Thì em cứ sắc thuốc đi, em sắc bằng tay chứ có bằng vú hay lồn đâu. Hehehe! – Đáng ghét~!
Thúy nhón chân lên hôn vào môi Lương Nhị, cô nàng nhanh nhẹn đóng cửa bếp lại, rồi vội vàng trút gói thuốc vào siêu.
– Mình đợi em chút nhé!
Bếp ở thời này ấy mà, đơn giản chỉ là 3 cục đá kê lại với nhau thôi, nhưng nhà Lương Nhị giàu mà, nên bếp lò cũng khác, nó là cái bục được xây bằng gạch hẳn hoi! Bà mẹ nó chứ, người thường còn ở nhà tranh vách đất, nhà nó xây bếp bằng gạch! Cái bếp lò ấy rỗng bên trong, có một cửa lò để bỏ củi vào, bên trên là 2 lỗ bếp. Ấy cái bếp của nhà Lương Nhị nó như thế.
Thúy cúi người, lom khom thổi lửa, nhưng thay vì ngồi xổm thổi phù phù như người thường, nó lại quỳ bò bằng đầu gối và khủy tay, cặp mông đít nhổng lên cứ đong đưa qua lại trước mặt Lương Nhị, rõ ràng nó đang khiêu khích cậu nó đây mà.
Phù… phù…
– Quái, sao thổi mãi không cháy nhỉ?
Thúy lẩm bẩm một mình, nhưng đôi mắt lại liếc nhìn Lương Nhị.
– Ôi… trong này nóng thật đấy~!
Đôi mắt đảo tròn một vòng, Thúy túm váy mình quạt phành phạch. Đến khi cô nàng cúi xuống, cái váy đã bị kéo lên ngang hông, không còn che chắn cho cặp mông trần tròn trịa nữa.
– Hít… Phù…
Thúy quỳ 4 chân trên sàn bếp, đưa người về trước hít thật sâu, rồi thổi hơi vào bếp, cùng lúc đó, lại ủn mông về phía sau, cái lồn hồng hào hé rộng ra.
– Hít…
Thúy lại đưa người về trước, lồn lại khép lại rồi biến mất trong khe mông.
– Phù…
Mông Thúy lại đẩy về sau, cái lồn lại hé mở, lần này hình như mép lồn đã lưa thưa vài giọt nước.
– A! Cháy rồi!
Ngọn lửa bùng lên trong lò, cũng là lúc Lương Nhị từ đằng sau ôm lấy Thúy, đôi tay vòng ra đằng trước, chụp vào đôi gò bồng mềm mại, hắn kéo Thúy đứng dậy, quần Lương Nhị đã được tụt xuống từ lúc nào, con cặc cương cứng nóng hổi ép vào khe mông Thúy.
– Ai~~ii nóng quá~~
Quẳng cái ống thổi lửa, bàn tay Thúy tham lam nắm lấy con cặc Lương Nhị vuốt ve.
– Ôi~ chồng~! Em nhớ mình quá~! Em nhớ cặc chồng quá~!
Thúy xoay người, đôi môi thèm khát há ra, cái lưỡi hồng thơm tho liếm đôi môi Lương Nhị, đôi bàn tay vẫn không ngừng nắn bóp, vuốt ve cặc hắn.
Chụt chụt chụt…
Xụt, loạp soạp…
Căn bếp nhỏ ngập tràn tiếng thở và âm thanh hôn hít, mút lưỡi, môi hai người bóng loáng nước miếng của nhau.
– Bé yêu của anh! Em đã nứng chưa?! – Nứng~~! Em nứng lắm rồi này chồng ơi~!
Thúy cầm tay Lương Nhị cho vào váy mình, hông cô nàng hẩy hẩy liên tục.
– Lồn em này~! Mình thấy nó nứng chưa~?! Ướt hết rồi đây này~! Đít em cũng nứng lắm rồi này chồng ơi~!
Thúy vội vội vàng vàng, quay người lại, tốc váy lên quá hông, chống tay lên bàn bếp, chổng mông, ngoáy qua ngoáy lại.
– Em nứng~! Em nứng lắm rồi mình ơi~! Nhanh! Nhanh đụ vào đít em đi mình~! – Nhưng anh muốn đút vào cái lồn này cơ! – Ơ~ơ~ơ~!!
Lương Nhị vùi mặt vào cặp mông Thúy mà hôn mà hít, cô nàng vâng lời Lương Nhị, cạo lông lồn sạch bóng, hai cái mép múp rụp mịn màng trông thật ngon lành, cái mùi nồng nồng tỏa ra đủ khiến cho bất kỳ con đực nào cũng phải cương lên.
– A~~ơ~hơ~~
Thúy vòng hai tay ra sau lưng, banh mông ra, cái trò liếm láp của Lương Nhị làm nàng muốn chết lên chết xuống, cái lưỡi nhám nhúa liếm từ đùi non đến háng, nó cứ mơn trớn vòng quanh hai mép lồn mà không chịu tiến vào trong, nước lồn Thúy tứa ra ướt nhẹp, khắp lồn nàng ngứa râm ran, chỉ muốn có một con cặc đâm thật sâu, thật mạnh vào để vơi cơn ngứa.
– Mình ơi~! Đừng trêu em nữa~ liếm vào trong đi mình~! Em banh ra rồi này~ liếm sâu vào đi mình ơi~!
Mấy ngón tay Thúy vạch mép lồn ra, cái mùi nứng tình càng tỏa ra nồng nặc.
– Ớ hớ~~ớ~~!
Lương Nhị ép chặt lưỡi vào lồn Thúy liếm mạnh làm nàng rú lên sướng khoái.
Chụt chụt chụt…
– Em sướng quá mình ơi~~! Ugr…
Lương Nhị bặm môi mút chùn chụt cái lồn mềm mại của Thúy, bao nhiêu nước lồn bắn ra đều bị cái miệng tham lam của hắn mút sạch. Thúy đứng bật dậy, nàng quay phắt lại, chụp lấy đầu Lương Nhị ép vào lồn mình, cặp mông xoay tròn rồi hẩy liên tục vào mặt Lương Nhị, khuôn mặt Thúy đờ đẫn ngước lên trần nhà, cổ họng giật lên giật xuống nuốt nước miếng ừng ực.
– Ư~ự~ự~! Ăn lồn em đi mình~! Lấy lưỡi mình đụ vào lồn em đi~!
Ngẩng cái mặt dính đầy nước lồn lên nhìn Thúy, Lương Nhị đứng dậy, cầm con cặc đút vào lồn Thúy.
– A~a~đụ em đi mình~!
Ngay khi cặc Lương Nhị sắp sửa đâm vào cái lồn trinh nguyên của Thúy, thì tiếng bước chân, tiếng nói chuyện từ ngay bên ngoài vọng vào làm cả hai giật thót. Hai người vội vàng tách nhau ra, sửa sang lại váy áo thì cửa bếp bật mở.
– Ơ! Cậu hai, sao cậu lại ở đây?
Hóa ra mấy bà bếp đi chợ về, thấy Lương Nhị đứng trong bếp thì tròn mắt ngạc nhiên.
– Ờ… ta tới lấy thuốc mang cho anh cả. Thúy, thuốc xong chưa? – Dạ, gần sôi rồi ạ, cậu cứ về đi, để em mang thuốc cho cậu cả. – Thôi, thôi, cứ đưa cho ta.
Hai tay bưng chén thuốc, Lương Nhị lò dò đi sang khu phòng của Lương Đại. Bên trong phòng, Lương Đại nằm trên giường, Thùy Nhu ngồi thiêm thiếp bên cạnh.
– Chị dâu ơi!
Lương Nhị nhỏ giọng gọi, Thùy Nhu giật mình mở mắt.
– Kìa, cậu hai, sao cậu lại ở đây? – Hìhì, em mang thuốc cho anh.
Lương Nhị cười hì hì, nháy nháy mắt với Thùy Nhu.
– Con Thúy đâu, sao lại để cậu làm việc này?!
Thùy Nhu bước đến cầm lấy chén thuốc trên tay Lương Nhị, hai người cùng bước ra, vừa khuất sau tấm rèm che, Lương Nhị đã ôm lấy nàng, hai tay tìm đến bầu vú đầy đặn, miệng vẫn nói.
– Em mang thuốc cho anh trai em chứ cho ai đâu.
Đặt chén thuốc lên bàn, Thùy Nhu xoay người ôm lấy Lương Nhị, đôi mắt lúng liếng nhìn hắn.
– Khẽ một chút, anh ấy vừa chợp mắt.
Dứt câu, đôi môi nàng đã tìm đến môi Lương Nhị.
– Giờ không tiện đâu, tối nhé!
Thùy Nhu thì thầm vào tai Lương Nhị.
– Không, anh nhớ em lắm!
Lương Nhị bóp chặt mông Thùy Nhu, ép vào con cặc đang cương cứng, nóng hổi của mình.
– Ứm~ em cũng thèm lắm, nhưng không được đâu. Để tối, Đại ngủ em sang! Nhé!
Lương Nhị nhìn vào đôi mắt khẩn cầu của Thùy Nhu, rồi lại nhìn về phía giường, cặc hắn nãy giờ đã căng cứng, khó chịu vô cùng. Thở dài một hơi, Lương Nhị buông Thùy Nhu ra.
– Tối đấy nhé. – Uhm~! Em hứa mà~!
Hôn lên môi Lương Nhị để an ủi, Thùy Nhu nâng chén thuốc, bước vào phòng trong.
– Mình! Mình ơi, chú hai mang thuốc cho mình này, dậy uống thuốc cho nóng! – Ư…
Lương Đại rên rỉ, nặng nhọc nâng đầu lên.
– Để em giúp nâng anh cả dậy.
Lương Nhị bước vào phòng trong, Thùy Nhu vội đứng dậy cản hắn lại.
– Đừng, anh ấy không ngồi dậy được đâu.
Thùy Nhu kê thêm cái gối vào dưới đầu Lương đại, nàng đứng cúi người, thổi nguội rồi ân cần đút từng muỗng thuốc cho chồng.
– Anh cả à, anh mau khỏe lại nhé!
Lương Nhị đứng sát vào Thùy Nhu, hỏi han Lương Đại.
– Ừ… Mãn à… anh giờ thế này rồi… cả nhà nhờ vào em cả… đừng lông bông nữa.
Lương Đại từ từ dặn dò Lương Nhị, không để ý khuôn mặt vợ mình chợt căng lại. Sau lưng Thùy Như, bàn tay Lương Nhị đã vén váy nàng lên, không kiêng dè gì mà lòn vào trong, vuốt ve lồn nàng.
– Anh cả à, anh không biết đấy thôi, em giờ khác rồi, không còn như trước nữa, còn nhờ chị dâu dạy chữ nữa. – Thế à! Tốt! Tốt! Tốt! – A~!
Lương Đại vui mừng thốt ra 3 chữ “tốt” cũng là lúc Lương Nhị gãy vào hột le Thùy Nhu làm nàng sướng run người, không kìm được mà rên lên.
– A… thuốc sắp nguội rồi, mình nhanh uống đi.
Thùy Nhu vội vàng giải thích, trong lòng thầm mắng thằng em chồng làm mình vừa sướng vừa sợ chết khiếp.
– Anh cả à, khi nào anh khỏe lại, anh cho phép chị dâu tiếp tục sang dạy chữ cho em nhé, chứ không em lại sợ quên mất mặt chữ.
Lương Nhị mặt vẫn tỉnh bơ trò chuyện với anh hắn, bàn tay lại không ngừng vuốt ve, móc lồn chị dâu.
– Ừ… việc học không thể bỏ. Nhu à, việc uống thuốc có con Thúy rồi, có thời gian em cứ sang dạy chữ cho chú hai đi. – Nhưng… – Được rồi! Cứ thế đi, anh vẫn khỏe lắm, em không cần lúc nào cũng túc trực bên cạnh anh đâu. – Vâng! Vậy bắt đầu từ ngày mai… – Ưhm, anh muốn nghỉ một chút. – Vậy anh nghỉ ngơi nhé, em đi đây.
Lương Đại nhắm mắt, bàn tay khẽ vẫy thay cho lời chào.
– Đáng ghét~! Làm người ta sợ muốn chết~!
Đánh khẽ vào tay Lương Nhị, Thùy Nhu vỗ vỗ bộ ngực căng tròn của mình.
– Hehehe, sợ nhưng mà sướng phải không cưng~! Lồn ra nước quá trời nè!
Lương Nhị huơ huơ mấy ngón tay dính đầy nước lồn trước mặt Thùy Nhu.
– Um~
Không chần chừ, nàng ngoạm mấy ngón tay Lương Nhị vào miệng, bên trong, cái lưỡi mềm liếm láp từng kẽ móng tay.
Chụt…
Thùy Nhu hóp má, chu môi, như muốn mút sạch tất cả nước dịch trên tay Lương Nhị.
– Tối nay, em sẽ hút sạch tinh của chàng như thế này này~! Hihihi~
Những ngón tay thon dài xinh đẹp của nàng bóp chặt con cặc Lương Nhị, Thùy Nhu nhìn hắn đầy thèm khát, rồi đẩy lưng hắn đuổi ra ngoài, trước khi ngoáy mông bước vào nhà.
– Dâm phụ!
Lương Nhị nhìn theo cặp mông Thùy Nhu, lè lưỡi tìm kiếm vị nước miếng của nàng còn đọng trên những ngón tay. Tối nay, chắc sẽ dài đây!
… Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Xuyên về thời Lê |
Tác giả | Long Lee One |
Phân loại | Chị dâu em chồng, Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 21-05-2024 04:13:07 |