Võ Lâm Truyền Kỳ
Đã một tháng trôi qua từ khi Thiên Phong xuyên việt đến thế giới này, hằng ngày ngoài việc ăn ngủ nấu ăn ra hắn còn đọc rất nhiều sách và được biết rất nhiều điều mới lạ nơi đây.
Trở lại với Thiên Phong, hiện giờ hắn đang ở khu nhà bếp của Lâm gia, điều kì lạ là nơi đây đang yên ắng lạ thường. Mọi người từ gia nhân tới tì nữa, người hầu đều căng mắt quan sát thân ảnh màu lam trước mắt. Thiên Phong đang nhắm mắt, trên tay là con dao khá sắc để làm cá, đôi mắt từ từ mở ra, hít một hơi thật sâu, tay phải cầm dao, tay trái cầm cá vứt lên không tay phải đưa dao lên chém qua lại. Con cá rơi xuống thớt, điều đáng ngạc nhiên là nó đã được làm sạch một cách thái hóa… đúng vậy con cá được làm cực sạch.
Thiên Phong tiếp tục làm các nguyên liệu còn lại như rau, củ, gia vị. Tất cả các thao tác của hắn nhanh gọn, mới nhìn vào thì ai mà tin tên này mới học nấu ăn một tháng thôi chứ. Quay trở lại với Thiên Phong, hắn bây giờ đang lên chảo và cho cá vào, tiếng nổ tí tách do dầu nghe vui tai, tất cả mọi người không trừ Tiểu Yên đang nín thở quan sát Thiên Phong chế biến món ăn của mình. Một hồi sau da cá vàng óng ánh, Thiên Phong lấy cá ra cho lên một cái dĩa, rồi cho tất cả gia vị cùng rau củ tươi vào, sau đó lấy thêm một chiếc dĩa khác to hơn úp lên trên. Lấy lá sen gói lại cho vào nồi hấp cách thủy. Qua một lúc lâu sau nữa, Thiên Phong lấy gói sen ra, vừa mở ra thì tia sáng óng ánh màu vàng bắn thẳng vào tầm mắt của mọi người có mặt làm ai cũng nhắm chặt mắt lại, tia sáng yếu dần. Bây giờ đập vào mắt của Tiểu Yên cùng mọi người có mặt trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy trên chiếc dĩa hiện giờ là con cá được Thiên Phong làm lúc nãy, rau củ vừa chín tới, mùi hương đậm đà xộc vào mũi của tất những con người ở đây làm bụng ai cũng đánh trống cả. Về phần Thiên Phong trên mặt đầy mồ hôi, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi nhe răng cười:
– Lão tiền bối ngài nếm thử đi ạ!
Thiên Phong hướng đến một lão nhân gia đứng gần đó, người được xem là đầu bếp số một ở đây, lão là một người đã từng làm Ngự Thiên trong hoàng cung mấy mươi năm vì một số lí do nên đã đến Lâm gia làm bếp chính.
Bàn tay run run của ông cầm đôi đũa tre lên, gấp một miếng có rau có củ có cá đưa lên miệng. Từng động tác của ông làm ai nấy ở đây đều nuốt một ngụm nước bọt. Khi miếng cá rơi vào miệng, mắt ông lão đột nhiên mở to đôi mắt ra, toàn thân cứng đờ… mọi người đều lo lắng cho ông bao gồm tác giả của món ăn là Thiên Phong lo lắng.
Lát sau ông lão đặt đôi đũa tre xuống thở dài.
– Đây là món gì vậy? Ta ăn vào cứ như có cảm giác hòa vào thiên địa này vậy, Thiếu gia món này của ngài có đủ khả năng lọt vào Ngự Thiện trong hoàng cung ạ!
Ai ai cũng nghi hoặc lời nói của lão nhân gia. Tất cả mọi người đều thử một miếng cá rồi rơi vào trạng thái dung hợp thiên địa như lời ông lão nói, đến cả Tiểu Yên nhắm mắt cũng đang mỉm cười với dáng vẻ hạnh phúc. Thiên Phong mỉm cười vì món ăn của mình làm mọi người được vui vẻ. Hắn bước ra ngoài rồi trầm ngâm tựa như đang suy nghĩ vấn đề nào đó.
– Thiếu gia! Ngài đang nghĩ gì vậy? Mà em hỏi ngài này, có thật sự là Thiếu gia mới học nấu ăn một tháng thôi không vậy?
Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của Tiểu Yên làm Thiên Phong quay về hiện tại. Nhìn cô nàng mắt to híp lại, cái mỏ hồng hồng chu ra làm dạng dò xét làm Thiên Phong bật cười thành tiếng. Hồi sau hắn thôi cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc dị thường.
– Tiểu Yên à, có lẽ ta phải đi rồi, nấu ăn cũng học được rồi nên ta không sợ chết đói nữa. Vài ba hôm nữa ta sẽ chuẩn bị hành trang rồi đi.
Quay mặt lại thì thấy cô nàng nha hoàn dễ thương đang cúi gầm mặt chỉ ngăn không cho những giọt nước mắt chực chờ chảy xuống. Thiên Phong cũng thấy mủi lòng, ánh mắt hắn nhìn Tiểu Yên có nhiều tình cảm đang giấu diếm. Cầm bàn tay trắng nõn nhưng hơi chai sần của Tiểu Yên, Thiên Phong kéo nàng đi.
– Kẹo hồ lô đây.
– Vải này loại thượng hạng nhé mua về đảm bảo với phu nhân may gì cũng đẹp.
– Cái này đắt quá, bớt chút đi.
Những tiếng rao, tiếng trả giá vang lên nghe thật có sinh khí. Thì ra Thiên Phong dắt Tiểu Yên đi dạo phố. Lúc này đây hai người đang dừng trước một sạp bán trang sức, Thiên Phong lướt mắt tới lui và.
– Ông chủ! Lấy cho ta xem thứ này.
Vừa nói tay hắn vừa chỉ vào một cây trâm cài hình hồ điệp rất đẹp.
– Công tử quả nhiên tinh mắt, đây là cây trâm duy nhất có trong tiệm của tiểu nhân đây thôi, rất hợp với nương tử của ngài đây.
Lấy cây trâm cài ra tên chủ tiệm luyên thuyên làm Tiểu Yên đỏ mặt, còn Thiên Phong thì chỉ mỉm cười không lí giải.
– Bao nhiêu vậy ông chủ?
– Dạ lấy của công tử năm đồng bạc thôi ạ!
Tiểu Yên nghe nói giá của cây trâm cài đó tận năm đồng bạc, đang định bảo Thiên Phong thôi không mua nữa, chưa kịp nói thì tên ngốc kia đã thành thật đưa năm đồng bạc cho tên chủ tiệm kia rồi.
Trên đường về Tiểu Yên cứ chất vấn Thiên Phong về vụ năm đồng bạc. Nào là sao Thiếu gia không trả giá, nào là thấy đắt vậy thì biết ngay tên kia là gian thương mà Thiếu gia còn mua. Tiểu Yên luyên thuyên y như con ong bay quanh tai của Thiên Phong làm hắn cũng hơi bực mình.
– Mua cho ngươi thì ta không tiếc gì cả! Hiểu chưa! ?
– Ơ… ơ.
– Ơ cái gì mà ơ! Nè tặng ngươi đó! Ngươi cũng nói cây trâm cài này tận năm đồng bạc nên ngươi ráng giữ gì cẩn thận. Ta mà biết ngươi làm mất thì liệu hồn!
Thiên Phong đưa cây trâm cài hồ điệp vào tay của Tiểu Yên. Còn Tiểu Yên thì mặt đỏ như gấc, ngượng ngùng cầm cây trâm cài.
– Dạ!
Tiếng “Dạ” của cô nàng còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu nữa, nhưng trong lòng nàng thì đang dậy sóng.
– A Thiếu gia chẳng lẽ cũng thích ta sao? Ta nhất định dù có chết cũng bảo vệ cây trâm quý giá này.
Thiên Phong nhìn sang thì thấy Tiểu Yên bàn tay bóp lại thành nắm đấm nhỏ, khuôn mặt ra vẻ quyết tâm cực độ làm hắn không khỏi mỉm cười.
Chiều tối khi cơm nước xong hay người lại lên nóc nhà ngắm trăng và tận hưởng làn gió mát lành.
– Tiểu Yên để ta hát cho ngươi nghe nhé! ?
Tiểu Yên ngạc nhiên cùng vui mừng, gật đầu một cái.
“Trăng soi sáng lòng người hiu quạnh… (lượt 100 chữ)…
Để ngày sau gặp lại tương phùng… ”
Thiên Phong cảm thấy một bên vai nặng trĩu, nhìn lại thì thấy Tiểu Yên đang dựa vào, cô nàng đã ngủ từ đời nào rồi. Bế Tiểu Yên về phòng mình, Thiên Phong đắp chăn cho nàng, sau đó đặt một bức thư lên đầu giường, lưu luyến nhìn gương mặt như tiên tử đang say ngủ rồi dứt khoát cầm tay nải lên đường…
“Ngày sau gặp lại tương phùng”…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Võ Lâm Truyền Kỳ |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 26-06-2024 04:02:30 |