Vô hình thần công
Sáng sớm hôm sau, Tiêu hồn ma nữ tìm một trái táo chín đến thăm Sử Nguyệt Nga. Nàng biết Sử Nguyệt Nga rất thích ăn táo, nên việc nàng mang trái táo đến làm quà cho Sử Nguyệt Nga chắc chắn sẽ khiến tỷ tỷ đó vui mừng, đây là thứ tình cảm mà lúc này Tiêu hồn ma nữ mong nhìn thấy nhất, nó giúp nàng xua bớt đi nổi đau khổ đè nặng trong tim, càng lúc càng bị nổi nhớ mong thôn tính, gần như hết chịu nổi rồi.
Khi Tiêu hồn ma nữ bước vào tịnh xá của hai mẹ con Vương Thiên Ngọc và Sử Nguyệt Nga thì cả hai đang ngồi ăn sáng. Sử Nguyệt Nga nhìn thấy trên tay Tiêu hồn ma nữ là trái táo chín mọng thì thích chí reo lớn:
– Ôi ! Táo lớn quá. “Cô nương mặt đẹp” mang táo cho ta phải không ?
Nàng nói xong nhanh chóng chạy ra trước cửa, đưa tay giật lấy trái táo trên tay Tiêu hồn ma nữ, thần thái sung sướng cực kỳ.
Tiêu hồn ma nữ cười mỉm tự động để Sử Nguyệt Nga cướp lấy trái táo trong tay mình. Một tay nắm lấy hữu thủ của cô nương kia kéo vào ngồi cùng xuống ghế, đôi mắt chớp động toát ra một sự yêu thương, mến tiếc khi nhìn thấy trạng thái ngơ ngẫn, khờ khạo của Sử Nguyệt Nga.
– Bá bá, tiểu nữ đến thăm hai người. Tiêu hồn ma nữ mở miệng nói trước.
Vương Thiên Ngọc đưa mắt nhìn Tiêu hồn ma nữ và Sử Nguyệt Nga ngồi bên nhau, nhan sắc cả hai đều thuộc hàng thượng phẩm, từ thân hình cho đến khuôn mặt, tất cả đều toát nên một sắc thái mê dị lòng người.
Đặc biệt là Sử Nguyệt Nga con của bà, dù hiện tại Sử Nguyệt Nga đang bị cuồng loạn, nhưng khuôn mặt của nàng thực sự ngây thơ, nét mặt hiện đang biểu lộ trạng thái sung sướng, đôi mắt toát nên một sự thu hút say đắm, nhìn chăm chăm vào trái táo chín đang cầm trên tay, nhãn thần toát ra sự thèm muốn vô bì.
Vương Thiên Ngọc cảm thấy lòng nhói đau, bà làm sao có thể đời đời sống mãi để chăm sóc cho con gái. Nếu mai này nó không thể khỏi bệnh, vậy thì lấy ai là người chăm sóc cho nó đây. Hoạ may chỉ còn trông chờ vào vị tiểu cô nương này. Nàng ta đối với con gái bà đặc biệt có tình cảm tỷ muội, thân thiết vô cùng.
Tiêu hồn ma nữ bắt đầu mở lời hỏi thăm tình trạng bệnh tật của Sử Nguyệt Nga. Vương Thiên Ngọc thở dài, bảo là từ khi tiểu nữ hiểu biết được mọi người thì tình trạng bệnh tật cũng không khá hơn. Sử Nguyệt Nga hiện giờ giống như một đứa trẻ nhỏ, ngờ nghệch và ham chơi, thích gì làm nấy, nếu không mặt mày sẽ xị ra, bà phải thường xuyên dỗ dành giống như con trẻ vậy.
Tiêu hồn ma nữ nghe mẫu thân của Nguyệt Nga tỷ nói chuyện phàn nàn về tỷ tỷ Nguyệt Nga thì tiếu ý hiện lên trên mặt. Nàng nhìn sang Sử Nguyệt Nga đang ăn ngon lành trái táo chín thì cảm giác nàng nọ thật hạnh phúc, so với nàng thì tỷ ấy có khi còn sướng hơn, vậy thì bệnh tật như thế cũng là một điều hay, khỏi phải đau khổ nhớ mong chờ đợi nữa.
… Bạn đang đọc truyện Vô hình thần công tại nguồn: https://truyensexngan.net
Quay trở lại trường hợp đám người Bạch Ngọc Tiên chờ đợi Vân Linh cả 3 ngày trời mà không thấy chàng liền vội vàng phái người đến Đào Hoa Cung thám thính, bấy giờ mọi người mới ngả ngửa ra Đào Hoa Cung đã trở thành một đám gạch đá hoang tàn, một ngọn lửa đỏ đã thiêu rụi hoàn toàn Đào Hoa Cung biến nó thành hiện trạng thê lương chưa từng thấy.
Bạch Ngọc Tiên vội vàng cho tìm hiểu mọi chuyện, tất nhiên bọn khách giang hồ lang bạt là hung thủ chính của chuyện này. Bây giờ mọi chuyện đã rõ, Đào Hoa Cung lập kế định khống chế mọi người không thành và trở thành nạn nhân cho chính ý tưởng điên cuồng của mình. Bị bọn khách nhân giang hồ thiêu hủy toàn bộ, diệt mất một Đào Hoa Cung đã tồn tại được hơn chục năm nay.
Vân Linh thì biệt tăm, Bạch Ngọc Tiên không biết làm sao đành phải kéo thủ hạ trở về sơn môn.
Ở Vạn Thủy Lâu, sau khi củng cố lực lượng và sắp xếp nhân sự xong, Bạch Ngọc Tiên mới cùng Kim Xuân quay về tổng đàn. Thấm thoát ngày tháng qua nhanh, hai người về tổng đàn Độc Hồng môn đã hơn 3 tháng, tung tích của Vân Linh vẫn biệt tăm vô dạng làm trái tim lần đầu tiên biết yêu của Bạch Ngọc Tiên run động nhịp đập nhớ mong, cảm giác đau khổ cực kỳ.
Bên trong phòng nhỏ trong một khu biệt viện cách đó không xa, Hỏa Băng Tâm cũng đang ngồi hồi tưởng lại ký ức tương đẹp cùng tình lang. Khuôn mặt xấu xí của Lạc Thiên hiện lên với nụ cười tươi tắn. Chính vì nụ cười đó, đôi mắt thâm sâu huyền bí đó đã làm nàng không kìm được giọt nước mắt thương nhớ tuôn ra, lệ rơi phải chăng cũng là chuyện thường của nữ nhân khi yêu ?
Điều đó chưa hẳn. Nếu không phải Hỏa Băng Tâm đã nặng lòng với Vân Linh thì làm sao nước mắt nàng tuôn rơi, làm sao nàng biếng ăn, làm sao nàng khó ngủ, làm sao nàng tự làm khổ mình như thế này.
– Thiên ca ! Giờ này chàng đang ở đâu ? Sao chàng bỏ thiếp bơ vơ một mình?
Hỏa Băng Tâm lệ rơi ướt đẫm khuôn mặt ngọc, lời nhỏ như tự trong tâm phát ra, câu hỏi không biết lấy ai trả lời. Hiện giờ mà nói tình lang của nàng đã xa cách chân trời, lênh đênh trên biển cả chưa biết ngày về.
Hỏa Băng Tâm tất nhiên không biết điều đó. Nàng ngồi một mình tự mình hỏi mình, tâm trạng buồn bã đau khổ.
Trong thời gian này, nàng đã cố sức tìm quên trong công tác chỉnh đốn môn hộ và cắt cử người phòng hộ trong ngoài. Công việc thực là mệt nhọc, vậy mà khi đêm về, khi chỉ có một mình, trái tim nàng lại tự nói lên lý lẽ của nó, lý lẽ của con tim lại là lý lẽ của tình yêu, nó làm nàng không ngủ được cứ ngồi một mình trong bóng tối cả mấy canh dài.
Dạo gần đây bệnh tình của mấy Đường chủ trong môn trở nặng làm Bạch Ngọc Tiên lo lắng. Thân làm Thánh Cô của Độc Hồng môn, mọi việc lớn nhỏ trong môn đều do nàng chịu trách nhiệm. Hiện thời độc chứng còn tồn tại trong người các đường chủ như Tam Thanh, Liễu Bình, Ngọc Lan, Kim Xuân đã bắt đầu phát tán, điều này phi không có giải dược của lão Hắc y quái thủ Sà Đà Tử thì chỉ còn trông mong vào Vân Linh.
Thế nhưng Vân Linh đã biệt tăm như thể biến mất trên cõi đời, các thông tin báo về không ai nhìn thấy chàng trên giang hồ cả. Còn lão già Hắc y quái thủ Sà Đà Tử và Thiết tý na tra Kim đại nương thì do sợ truy sát đã đầu nhập vào trong môn Hắc Thanh Phái, bây giờ tìm được lão và khống chế lão ấy là khó vô cùng.
Bạch Ngọc Tiên không biết làm sao đành tìm cách nghiên cứu y kinh để giải độc cho người của mình. Nàng ngày ngày ngồi lỳ trong Huê Lệ Cốc không bước ra ngoài, cố gắng tìm ra cách giải dược cho mấy nữ nhân kia, mọi việc trong môn gần như giao hết cả lại cho Hỏa Băng Tâm và Lục Dương xử lý.
Sau khi nghiên cứu y kinh một thời gian, Bạch Ngọc Tiên chợt phát hiện ra độc tố mà mấy người của mình mắc phải chính là loại độc có xuất xứ từ Vạn độc môn. Nàng kinh ngạc vì Vạn độc môn không lý đến chuyện giang hồ cả trăm năm nay. Tại sao độc dược của họ lại có thể xuất được ra ngoài, đến tay lão già Hắc y quái thủ cho được. Trong lòng Bạch Ngọc Tiên cảm thấy lo ngại cho tính mệnh của mấy người kia, liền cho gọi Hỏa Băng Tâm vào giao cho nàng chấp chưởng mọi sự, còn bản thân thì quyết định lên đường đến Vạn độc môn một chuyến.
Hỏa Băng Tâm nghe vậy thì thất kinh vội vàng can ngăn:
– Thánh cô hiện nay là người lãnh đạo tối cao tại Độc Hồng môn. Nếu người không có mặt thì nội biến có thể xảy ra, lòng người vừa ổn có thể sẽ lại gặp cơn sóng gió, khi đó thì Độc Hồng môn tan mất.
Bạch Ngọc Tiên thở dài chưa biết làm sao thì Hỏa Băng Tâm lại đề nghị:
– Hay thế này. Tiểu muội sẽ thay mặt Thánh Cô đi đến Vạn Độc môn một chuyến, việc này tuy là nguy hiểm nhưng khả năng thành công không phải là không có. Mà Thánh Cô ở lại Độc Hồng môn cũng tốt hơn thay vì là tiểu muội.
Hỏa Băng Tâm nói thế thật ra đằng sau ẩn chứa một nguyên nhân khác, gần đây nàng ở trong Độc Hồng môn cảm giác buồn bực vô cùng. Vì thế nàng tuy biết Vạn độc môn đầy rẫy nguy hiểm nhưng vẫn xin đi. Mục đích là để cho khuây khỏa và biết đâu nhờ đó biết thêm được tin tức của tình lang thì sao?
Bạch Ngọc Tiên không biết trong đầu Hỏa Băng Tâm lại có ý nghĩ đó. Nàng biết Vạn Độc môn cực kỳ nguy hiểm mà Hỏa Băng Tâm vẫn tình nguyện đi thì không khỏi xúc động đỡ lấy tay nàng nói:
– Muội là tỷ muội thân thiết của tỷ. Tỷ sao nỡ để muội ra đi vào nơi nguy hiểm cho đành. Hiện giờ tình thế cũng chưa đến mức tuyệt vọng, muội hãy ở lại Độc Hồng môn một thời gian để xem tỷ có cách nào giải quyết độc tố trong người mấy đường chủ trúng độc không ? Trường hợp bí lối lắm thì muội mới phải lên đường. Như thế cũng là làm khổ cho muội rồi.
Tuy nhiên 3 tuần qua đi mà Bạch Ngọc Tiên vẫn không cách nào giải được độc trong người mấy nạn nhân. Bọn họ bây giờ cơ thể đau nhức vô cùng, hầu như không thể làm việc gì khác mà chỉ có nằm trên giường để uống thuốc thôi. Tình thế tệ hại đến mức Hỏa Băng Tâm không thể chịu nổi nên vội tìm đến Bạch Ngọc Tiên đề nghị tỷ tỷ cho phép nàng lên đường.
Bạch Ngọc Tiên trong lòng rất lo, tâm trạng bất an, khuôn mặt nàng mấy ngày gần đây lao lực quá độ đã trở nên phờ phạc. Hỏa Băng Tâm xin đi đến Vạn Độc môn nàng cũng đành chấp nhận, chỉ nói vạn nhất nguy hiểm quá thì chớ nên liều mình, mọi chuyện không để nguy hiểm đến tính mạng.
Hỏa Băng Tâm cảm động vì sự quan tâm của tỷ tỷ Bạch Ngọc Tiên. Nàng nhất tâm nhất ý nghe lời tỷ tỷ, chỉ là trong lòng lại nghĩ khác, nàng sao có thể thấy nguy mà lui, thà rằng nàng huỷ mình nơi Vạn Độc môn, chứ nhất định không thể tay không mà về gặp mặt tỷ tỷ cho đành.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô hình thần công |
Tác giả | Tiểu Long |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 01-07-2024 23:49:20 |