Thụ tinh
– Thôi vậy cũng được, chỉ là chỗ ngủ thôi mà, bố cứ ngủ với bọn con, bố đừng ngại… Bác Nho nói giường cũng rộng mà bố… – Minh khoác vai Thảo như xin ý kiến vợ, nhưng Thảo chẳng nói gì, chỉ đứng mím môi nhìn xuống đất, trong nàng đang cảm thấy lo lắng hơn là thoải mái… – Haizz… Thật tình… – Ông Vũ chống nạnh nhìn xuống đất lắc đầu, nhưng thực ra ông đang rất hồi hộp… tim đập nhanh, chắc chắn ông đang rất hưng phấn vì được ngủ chung giường với con dâu, ông Vũ đang hy vọng mảy may thế nào có thể chấm mút được một chút, vì dù gì quan hệ của ông với Thảo lúc này không giống như ngày xưa…
Sau khi thống nhất, tất cả mọi người chia ra ba ngôi nhà, Minh, Thảo và ông Vũ ở cùng nhà với bà Liên cùng các cháu. Đây là ngôi nhà sàn cách tân theo phong cách hiện đại hóa của người dân tộc Thái để làm homestay cho khách du lịch, phần lớn được làm từ bê tông và gỗ. Mỗi ngôi nhà chỉ có một phòng vệ sinh duy nhất ở bên dưới cách nhà khoảng vài chục bước chân ở lưng chừng đồi, phòng vệ sinh đầy đủ cơ sở vật chất đủ phục vụ 5 người một lúc, có cả phòng tắm nam nữ riêng. Tuy hơi xa chỗ ngủ nhưng chất lượng không kém gì ở thành phố. (Các bác muốn biết rõ hơn về nhà sàn hiện đại của người Thái các bác có thể tìm trên internet để có một trải nghiệm tốt nhất khi đọc). Nhà sàn này thiết kế rộng lớn nên có 27 cột chống bằng gỗ rất to, chia thành ba hàng, nếu là nhà sàn nguyên bản người Thái họ sẽ nuôi trâu bò lợn gà bên dưới, nhưng đây là nhà sàn hiện đại nên phía bên dưới họ để bàn ghế gỗ, nơi uống nước, bàn chờ, decor trang trí giới thiệu về bản sắc văn hóa của dân tộc Thái.
Thảo và Minh rất hào hứng với những trang phục của dân tộc Thái và dân tộc H’mông được bày biện tại đây, có rất nhiều đồ lưu niệm mang đậm văn hóa bản sắc dân tộc, đối với Thảo đây là lần đầu tiên nàng được lên tây bắc, vì vậy mọi thứ ở đây đều rất lạ lẫm thú vị đối với nàng, tất cả những điều này trước đây chỉ được xem trên truyền hình hoặc sách báo, nay nàng đã được trải nghiệm thực tế, thật là tuyệt vời.
– Các con ơi! Lên nhận phòng thôi, chúng ta còn ba ngày ở đây cơ mà Khà! Khà!!! – Ông Vũ đứng bên ngoài cười rung rung cái bụng, đối với ông thì ở mảnh đất Việt Nam này chưa chỗ nào là ông chưa đặt chân tới, văn hóa và bản sắc trên vùng tây bắc này ông đã đi rất nhiều lần rồi nên ông không ngạc nhiên cho lắm, điều hứng thú duy nhất của ông lúc này là tối nay sẽ được nằm cạnh Thảo… nhìn vào cơ thể con dâu mình, ông Vũ lúc nào cũng cảm thấy râm ran trong lòng, càng nhìn lâu tim đập càng nhanh, cái cảm giác mong chờ này làm ông lúc nào cũng vui vẻ tràn đầy năng lượng. – Vâng ạ! Mình lên nhận phòng đi anh hihi! Lúc về em sẽ mua cho bố mẹ và bác Phú một ít đồ ở đây! – Thảo khoác tay Minh và kéo đi.
Để lên đến phòng ngủ, Thảo và Minh phải leo bậc thang gỗ chín bước, mới đầu hơi sợ vì chỉ có bậc bước lên chứ không có bậc chắn bên trong, lên đến cửa chính, ngôi nhà sàn này có vài cái cửa sổ ở bốn mặt tiền, mỗi mặt hai cái, xung quanh là hành lang bao quanh bốn phía của ngôi nhà, mọi người có thể ngồi hóng mát, trà đạo hút thuốc lào, tán gẫu ở đó… Lên đến nơi cả Thảo và Minh đều hết sức ngạc nhiên vì không có một đồ nội thất hay phòng ốc gì trên này cả, chỉ là một khoảng rộng thênh thang.
– Các con thấy lạ lắm đúng không khà khà! Tối nay nhà ta sẽ được trải nghiệm cách ngủ của người dân tộc Thái xưa, các con để ý có những cái cột to nằm cách nhau một đoạn đúng không, mấy cái rèm kia, nếu kéo xuống sẽ trở thành phòng ngủ đấy! Từng ô, từng ô một… – Ông Vũ đứng chỉ tay giải thích. – Đúng rồi! Ở đây không có giường đâu các cháu, tối nay chúng ta sẽ ngủ đệm, nếu xem các phim Hàn Quốc các cháu sẽ để ý thấy người Hàn cũng chỉ nằm đệm để ngủ còn gì! – Bà Liên cười nói. – Vậy cho cháu hỏi, nếu đây là cách ngủ của người Thái thì nhỡ đâu trong gia đình có vợ chồng mới cưới, không có phòng riêng vậy thì… – Minh lưỡng lự hỏi. – Ha ha cái này thì chúng ta phải trải nghiệm mới biết được, theo như cô biết thì thứ nhất là để tiết kiệm diện tích, thứ hai là do phong tục tập quán của họ từ xa xưa rồi, với lại… các cháu nhìn theo hướng tay cô chỉ, đầu tiên sẽ là ô của các cụ, sau đó đến ô của ông bà rồi bố mẹ, anh chị em, cuối cùng mới đến ô của vợ chồng mới cưới, là người con lạ mới vào gia đình đó, không bất tiện như cháu nghĩ đâu… Nhưng đến thời nay thì chuyện đó cũng được hạn chế đi nhiều, người Thái đã phân chia làm từng phòng. Còn như ngôi nhà chúng ta đang ở đây nếu không tính mấy thiết kế cách tân thì đây đúng là cách ngủ của người Thái xưa, cô muốn tất cả mọi người có thể cảm nhận được nền văn hóa của họ một cách gần gũi nhất nên mới chọn nơi đây là nơi nghỉ chân. – Bà Liên mỉm cười giải thích. – Cô liên ơi, thế tại sao họ làm nhà cao thế này ạ? – Thảo tò mò hỏi. Minh đứng ôm cằm suy nghĩ và nhìn khắp nơi, dường như anh vẫn thấy sự bất tiện ở đây. – À! Họ làm cái nhà cao thế này cũng vì tránh bão lũ và động vật ăn thịt đó ha ha! Tối đừng có đi đâu không hổ nó bắt vào rừng ăn thịt đấy ha ha! – Bà Liên cười trêu Thảo. – Thật ạ? Eo ơi!!! – Thảo nắm hai tay lại với nhau để trên ngực sợ hãi. – Ngốc nghếch!! Thời này làm gì còn hổ – Minh gõ nhẹ vào đầu Thảo một cái. – Ha ha cô Trêu thôi, nhưng ngày xưa dân tộc Thái họ chuyên sinh sống ở trong rừng núi, việc có động vật ăn thịt là chuyện có thật, nên họ phải làm cái nhà cao thế này đó cháu. À một bật mí nữa, phần lớn đất ở Tỉnh Sơn La là của người dân tộc Thái đó, không phải của người Kinh đâu. – Bà Liên nghiêm túc nói. – Khà! Khà! Quyển bách khoa toàn thư đó các con, đứng nói chuyện với bà Liên có mà đến đêm không hết chuyện. – Ông Vũ vỗ bồm bộp vào lưng bà Liên cười nói. – Thôi thôi, cái ông này khen đểu tôi đấy! – Bà liên lườm ông Vũ. – Cô giỏi thật mà! Hihi! – Thảo ôm bà Liên cười tít mắt. – Thôi lại được con bé này nữa! Giỏi nịnh! NÀO! MỌI NGƯỜI! Giờ chúng ta chia gian nhé! Lát họ sẽ mang đệm và chăn lên setup, mọi người để hết đồ ở gian của mình chọn rồi chúng ta xuống dưới tập chung! – Bà Liên đứng ra giữa nhà nói to. – Nhà mình ở đâu đây anh Minh – Thảo kéo áo Minh nhìn xung quanh. – Minh nhìn thấy bà Liên đi đến gian giữa phòng đặt đồ, chắc chắn bà ở đó rồi, nhiều lần nghe vợ kể bà Liên là người khó ngủ, và tính tình thất thường, tốt nhất nên ở xa bà ta một chút… – Chưa nghĩ xong thì Minh đã thấy Thảo lon ton chạy đến gian cạnh bà Liên. – Thảo! Thảo! Trời ơi! Cái đồ lanh tranh này! – Minh ra kéo cổ áo Thảo lại. – Sao thế, em tưởng nhà mình ngủ cùng cô Liên? – Thảo xị mặt nói. – Suỵt! Nói bé thôi! Em không nhớ em kể với anh cô Liên khó ngủ hả??? Nhỡ đâu anh muốn làm gì thì sao he he – Minh hất hất cái lông mày lên cười dâm dê với Thảo. – Eo! Nhìn mặt anh xảo quyệt thế? Không đâu nha! Có bố ngủ cùng đó! – Thảo nheo mắt lườm Minh, tự dưng hôm nay lại bị gạ gẫm thế này, có lẽ do công việc đã hoàn thành nên tư tưởng của Minh rất thoải mái. – Chả thích bỏ xừ ra còn chối à, nhìn mặt em kìa ha ha! – Minh khoác vai Thảo kéo ra cuối nhà. – Mặt em thì sao, anh thích trêu em không? – Thảo cấu bụng Minh một cái, rồi cắn vào cánh tay Minh. – ai da! anh đau! anh đùa ha ha – Minh rụt người lại uốn éo tránh né Thảo. – Đây! Chúng ta sẽ ngủ ở đây! – Minh đứng ở gian cuối cùng và đặt đồ xuống, thực ra Minh là người thích riêng tư và một phần cũng không muốn ngủ cạnh bà Liên nên anh chọn chỗ này, gian cuối nhà, cạnh cửa sổ, và quan trọng hơn gian bên cạnh là ba đứa trẻ con của một đôi vợ chồng giáo viên của trường Thảo, nên rất yên tâm vì lũ trẻ thường ngủ rất say. – Bố ơi! Chúng ta ngủ ở đây nhé! – Minh gọi ông Vũ. – Khà khà! Bố thì thoải mái, các con đặt đâu bố ngủ đấy! Khà khà! – Ông Vũ cầm túi đồ đi tới cười tươi hơn hoa. – anh phải cho bố chọn chứ! Tự ý chọn chỗ thế? – Thảo lườm Minh, nàng vẫn chưa tha cho Minh vụ trước, vẫn muốn cắn cho vài cái. – anh biết tính bố mà, bố cũng thích ngủ chỗ riêng tư thôi ha ha… Khịt khịt! – Minh nói xong dơ cánh tay chỗ Thảo cắn lúc nãy đưa lên mũi ngửi rồi giả vờ làm mặt khó coi. Thảo thấy vậy mở to mắt rồi trùng xuống chạy tới chỗ Minh cắn thêm một cái nữa. – ai da! anh làm gì đâu ha ha ha!!! – Minh lăn xuống sàn nhà cười lăn cười bò, tránh né những đòn tấn công của Thảo. – Khà khà!!! – Ông Vũ đứng đó nhìn thằng con trai mình, ông mỉm cười, lâu lắm rồi mới thấy nó vui thế này, chuyến đi này thực sự rất ý nghĩa. – anh cẩn thận đó! Hừm!!! – Thảo đứng dậy, lau nước bọt ở quanh miệng. – Ha ha ngang ngược, thù dai haha!!! – Minh nằm ở sàn mỉm cười nhìn vợ mình, vợ anh thật sự rất đáng yêu, lâu lắm rồi anh mới nhìn kỹ Thảo thế này, công nhận vợ đúng là một mỹ nhân không góc chết, đến một chút nước bọt dính lại da mình lúc bị cắn cũng mùi thơm như hoa vậy. Minh đôi lúc không biết mình đã lấy phải người phàm hay là tiên nữ nữa… Minh thực sự rất tự hào, hãnh diện về vợ mình, chắc kiếp trước anh phải tu thành chính quả rồi kiếp này mới gặp được một người con gái hoàn mỹ như Thảo.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://truyensexngan.net
Tầm 1 tiếng sau tất cả mọi người tập chung ở dưới đồi, Thảo mặc một bộ váy màu sữa dạng ống bó sát từ trên cổ xuống đến bắp chân để lộ ra ba vòng đẹp hơn người mẫu, mông cong ngực to, vòng eo nhỏ, đôi chân dài miên man, tóc buộc gọn gàng, môi đỏ má hồng da trắng như tây. Lúc này Thảo mới bỏ khẩu trang ra, mọi người ai nấy đều phải ngước nhìn choáng ngợp vì vẻ xinh đẹp của Thảo, mấy ông con trai và mấy ông chồng của mấy bà giáo như bị hút hồn, họ không ngừng nhìn vào cơ thể và gương mặt đẹp xuất sắc của Thảo, làm mấy bà ghen nổ mắt, bà thì cấu bà thì lườm…
– Ôi trời ơi! Cái con bé này, sao mà nó xinh như tiên vậy, bố mẹ đẻ khéo thế không biết! – Bà Nho đi tới chỗ Thảo khen nàng hết lời. – Dạ… hihi cháu cảm ơn bác ạ… – Thảo cười tít mắt, hai má phính phính ửng đỏ. – Vợ cháu là hoa khôi của trường đó bác ha ha! – Minh cực kỳ tự hào về vợ mình, anh chạy ra khoác vai Thảo tươi cười nói. – Bác sống từng này tuổi rồi nhưng chưa thấy ai đẹp như cháu, bác xin thề có thần núi chứng giám! Thế này thì phải đi thi hoa hậu chứ cháu ơi!! – Bà Nho vừa nói vừa nhìn quanh người Thảo. – Hoa hậu cũng làm sao đẹp bằng con dâu tôi khà khà!! – Ông Vũ đi đến nói. Ông khoanh tay đứng nhìn bà Nho, hoa hậu làm sao so với con dâu ông được, hoa hậu chỉ là cái mác để nâng giá trị con người, để đại gia tìm kiếm… Thực chất những siêu phẩm thực sự đang ẩn mình trong cuộc sống của ta đây này… Vừa nghĩ ông Vũ vừa tự hào nhìn con dâu mình. – Hihi cháu nghe nói con gái ở đây cũng đẹp lắm đúng không ạ… – Thảo mỉm cười, nàng ngại lắm khi được mọi người khen, mặc dù cũng thường xuyên được khen ngợi nhưng Thảo lúc nào cũng thấy thẹn trước những lời khen đó. – Con gái ở đây, cũng xinh trắng, nhưng không cao được như cháu, với lại… – Bà Nho cười tủm tỉm huých vai Thảo một cái rồi nhìn xuống ngực nàng, ý bà Nho là không ai có vòng một to như Thảo. Thảo không nói gì cũng nhìn bác Nho rồi ôm hai má cười, nàng cảm thấy bác ấy thật vui tính…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://truyensexngan.net
Sau khi tập chung và phổ biến một số điều, tất cả mọi người bắt đầu di chuyển vào sâu trong bản, nơi đây được gọi là Bản Làng Cổ, bởi lẽ nó có tên gọi như vậy là bởi vì người dân ở đây sinh sống cách khá xa thị trấn, họ vẫn sống chủ yếu dựa vào sự ưu đãi của thiên nhiên và nguồn thực phẩm tự cung tự cấp, nơi đây là một trong số ít những làng bản ở địa bàn Tỉnh Sơn La vẫn còn giữ được những nét truyền thống cổ xưa của đồng bào dân tộc Thái.
Cả đoàn vừa đi bộ vừa tham quan chụp ảnh, phải công nhận phong cảnh nơi đây đẹp như trong truyện cổ tích, nó giống như thủa sơ khai của con người vậy, cây cối xanh tươi, dòng suối róc rách chảy đầy cá, những đứa bé chăn trâu, những người làm ruộng, những ngọn đồi trải đầy hoa, những làn gió man mát đầu thu… tất cả đã tô điểm lên bức tranh thiên nhiên bình dị đến nhẹ lòng, khác xa với sự náo nhiệt ở thành phố đông đúc, chật chội. Thảo thực sự rất thích, rất thích nơi đây, mọi thứ đều quá đẹp, vượt xa sự tưởng tượng của tất cả mọi người…
– anh Minh! Chụp cho em, nhìn em xinh không? Hihi – Thảo mỉm cười, nàng vừa hái một bông hoa màu trắng cài vào mái tóc, đằng sau Thảo là một vườn đầy hoa phủ trắng một vùng rộng lớn. – Tuyệt vời! Quá đẹp, nhìn bông hoa đẹp hơn khi ở trên mái tóc của em đấy! – Minh cầm điện thoại lên nói. – ỌE! anh định tán tỉnh em à? – Thảo bĩu môi, nhưng thực sự nàng thấy mỗi lần Minh rời xa công việc là mỗi lần anh ấy rất tình cảm, nói với nàng những lời hết sức ngọt ngào, Thảo chỉ ước gì Minh mãi mãi như thế này… – Em là vợ anh rồi, anh sao phải tán nữa… – Minh nhìn vào điện thoại, Thảo ở giữa khung hình bỗng anh dừng lại, bỏ điện thoại xuống và nhìn Thảo. Một làn gió thổi qua làm mái tóc Thảo bay lên… nhìn Thảo lúc này rất xinh, xinh đến mức làm Minh phải đứng hình mất một lúc, thời gian như dừng lại vậy… – anh nhìn em ghê thế? – Thảo đỏ mặt khi thấy chồng cứ nhìn chằm chằm mình. Minh không nói gì, đi tới hôn Thảo một cái lên trán. – Em xinh quá… anh không biết cảm xúc lúc nãy là gì… anh cảm giác như anh đã bỏ qua một chuyện gì đó, một khoảng thời gian không để ý tới em, anh thật có lỗi… – Minh lúc này chỉ muốn ôm và hôn Thảo thật lâu nhưng có nhiều người đang đi đằng trước nên anh không dám. – Hâm này, lỗi lầm gì chứ… chúng mình sau này phải đi chơi với nhau nhiều hơn nha… – Thảo mỉm cười nói, lâu lắm rồi chồng nàng mới tình cảm thế này, cảm giác này thật giống lúc mới yêu. – ÔI TRỒI ÔI! TRỒI ÔI! CHÚNG MÀY ƠI! ĐƯỢC ĂN CƠM CHÓ KÌa!!! – Bỗng ở đâu xuất hiện ba đứa đáng ghét kia, chúng nó lại cạnh khóe nhà Thảo. Minh cau mày quay lại nhìn thì chúng nó hất tóc đi thẳng. Điều này đã được ông Vũ đứng hàng trên nhìn thấy.
Tất cả mọi người di chuyển tầm 10 phút đã đến trung tâm của làng cổ, đi vào bên trong có rất nhiều nhà sàn kiểu truyền thống, người dân nơi đây rất hiền hòa và thân thiện, thấy đoàn đi đến đâu là họ mỉm cười chào hỏi đến đó, bọn trẻ con trong bản thi nhau chạy theo đoàn Minh và Thảo đi cuối cùng, Thảo lục trong túi có vài cái kẹo liền chia cho bọn trẻ con, nàng chỉ tiếc mình không mang nhiều hơn. Minh đứng cạnh Thảo để ý thấy nhiều đàn ông và mấy ông già trong bản đang nhìn chằm chằm Thảo cười tủm tỉm và thì thầm với nhau rồi sau đó cười hô hố lên, chắc hẳn họ đang nói những câu chuyện không tử tế khi nhìn Thảo… Thậm chí cả mấy thanh niên choai choai mới lớn cũng nhìn vào cơ thể Thảo không sót một chi tiết. Điều này khiến Minh hơi khó chịu nhưng cũng do vợ mình quá cuốn hút mà thôi…
Minh lùi lại hai bước, anh lúc này mới để ý, mông vợ mình cong thực sự, chiếc váy ôm sát lại nhìn thấy cả viền quần lót, bảo sao mấy ông tướng này không chết mê chết mệt mới lạ, nhìn ánh mắt của họ đi… haizz Minh chỉ biết thở dài… Minh liếc lên ngực Thảo thấy nó đang nẩy lên theo cử động của cơ thể. Minh đứng ôm mặt suy nghĩ, chắc chắn vợ mình chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng nên độ đàn hồi nhìn mới hấp dẫn thế kia… cái thói quen không bao giờ bỏ được, ở nhà thì không mặc áo lót, đi chơi xa thế này cũng không bao giờ mặc đồ lót có gọng… ti thì to… Mà thôi… tính Minh cũng không muốn để ý nhiều nên anh đành mặc kệ, coi như chiêu đãi họ một chút…
Nhưng nhìn những ánh mắt kia xem, chắc họ phải thích cơ thể của Thảo lắm, chắc chắn họ cực kỳ tò mò bên trong những lớp quần áo đó là gì… và tại sao cô gái này lại có dáng người, đôi chân đẹp thế kia… những người đàn ông nơi đây quanh năm lao động ruộng đồng, gặp một mỹ nhân như Thảo họ tò mò vậy cũng không có gì là lạ… càng nghĩ Minh càng cảm thấy kỳ lạ, tại sao mình lại có những suy nghĩ phóng túng đến vậy… Làn da trắng mịn này… mà kéo lên một chút nữa… không biết phản ứng của họ sẽ ra sao… chiêu đãi ư… có điên rồ quá không… Minh vừa nghĩ vừa thử cầm vào váy vợ và kéo lên.
– Ơ! anh làm cái gì đấy? – Thảo quay lại lấy gót giày đá vào tay Minh một cái khi anh kéo váy Thảo lên đến đầu gối, hai bắp chân trắng mịn lộ ra khiến toàn bộ đàn ông trong bản lúc ấy mở to mắt nhốn nháo cả lên, điều này cũng bị Minh để ý đến, và anh nghĩ rằng đó chỉ là bản năng của đàn ông muốn thưởng thức cái đẹp, nhưng đối với những người đàn ông nơi đây lại rất khác, nhìn ánh mắt của họ Minh biết những ham muốn đó được thể hiện hết ra bên ngoài, họ như những con thú săn mồi, chỉ cần có cơ hội họ sẽ lao vào “thưởng thức” ngay lập tức. – anh Minh! Sao anh kéo váy em? – Thảo cau mày, đập vào vai Minh một cái làm bầu ngực rung lên trong chiếc áo. – anh thấy có con gì… nhưng hình như không phải he he! – Minh cười nhăn nhở rồi khoác vai Thảo đi tiếp, vừa đi anh vừa liếc những người đàn ông đang ghen tị với mình mà cảm giác hãnh diện khó tả.
Sau một tiếng tham quan làng cổ, bà Liên như một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, bà đã kết hợp cùng bà Nho, giới thiệu và giải thích cho cả đoàn về toàn bộ nét văn hóa và lối sống của người dân nơi đây. Mọi người rất hào hứng và bàn tán sôi nổi về những vấn đề này, chưa bao giờ bà Liên thấy giáo viên trong trường lại thích thú chuyến đi này đến vậy, việc lựa chọn lên tây bắc quả là một quyết định sáng xuất. Trên đường đi bộ về, mọi người lại một lần nữa bị choáng ngợp bởi cảnh hoàng hôn nơi đây đẹp như trong chuyện cổ tích, cả đoàn dừng chân tại một con suối, ai cũng lôi máy ảnh ra chụp, họ rất hào hứng khi lưu lại những khoảnh khắc đẹp này… Riêng Minh và Thảo sau khi chụp vài tấm làm kỷ niệm cả hai ngồi đung đưa cạnh suối ngắm hoàng hôn, nhìn thực sự rất lãng mạn… Ba đứa hay ghen tị thấy vậy càng thêm khó chịu, chúng lại chuẩn bị đi tới để đá đểu vài câu thì bị ông Vũ tóm lại.
– Này! Ba cháu! Lại đây bác bảo! – Ông Vũ đứng ở gốc cây vẫy tay. Thảo quay lại nhìn tưởng bố chồng gọi mình. – Sao vậy bác? – Ba đứa nó đi đến mặt tỏ ra khó chịu. – Cháu này là Điêu Thị Liên đúng không? – Ông Vũ chỉ vào một đứa nói. – Vâng! Sao thế bác? – Mặt cái Liên câng lên. – À! Không có gì, bác chỉ muốn hỏi cháu Điêu văn Lâm có phải là bố cháu không? – Vâng! Sao thế ạ? – Bố cháu đang nợ ngân hàng chỗ bác 4 tỷ và không có khả năng thanh toán, bác vẫn đang giữ sổ đỏ của nhà cháu, cháu về nói với bố nhanh chóng trả nợ cho bác! – Ông Vũ nói từ tốn nhưng từng câu nói ông như những con dao đâm vào tim cái Liên. – Ơ! Tao tưởng nhà mày giàu lắm cơ mà, mày còn kể bố mày suốt ngày mua đồ hiệu cho mày! – Một đứa trong nhóm nói. – Còn cháu này! Chồng cháu là Phạm Hừng Hực đúng không nào? Cái tên nghe quyết tâm quá nên bác nhớ rõ lắm. – Vâng! Sao bác biết? – Đứa này là đứa béo nhất nhóm, nhìn mặt nó biến sắc khả năng nó đã nhận ra cái gì đó. – Đợt nọ cháu và chồng có đến chỗ bác xin vay vốn, hồ sơ bác vẫn cầm, và bác chưa quyết định, nhưng bác nghe nói là chồng cháu rất cần số tiền này, nếu không có thể cậu ta sẽ bị phá sản… đúng không? – Ông Vũ cười nói, tuy cười nhưng nhìn mặt ông khá đáng sợ. – Ơ… Thế mà mày bảo chồng mày giám đốc to lắm… – Đứa còn lại vẩu mồm lên nói. – Còn cháu, đến sếp của mẹ còn không biết thì khả năng mai bác bảo mẹ Nhung dậy lại con rồi! Khà khà khà! – Ông Vũ cười lớn. – Dạ… dạ… thế bác là bác Vũ… giám đốc ngân hàng quốc tế ạ… – Con bé còn lại khúm núm nói khi nhận ra đây là sếp của mẹ. – Khà! Khà… các cháu này! Bác thấy các cháu hay bắt nạt con dâu nhà bác, bác thấy điều đó không hay chút nào, cùng là giáo viên trong trường với nhau, các cháu phải bảo ban nhau, coi nhau như bạn bè cùng giúp đỡ nhau, sao lại cứ đi tìm cách cạnh khóe nhau vậy… Bây giờ bác chỉ cần nhấc điện thoại lên là gia đình các cháu lâm vào bế tắc. Nhưng bác không muốn làm vậy, bố của Liên cũng làm trong ngành giáo dục, chí ít ông ta cũng có đóng góp cho trường mà con dâu bác đang giảng dạy, vậy nên lần này bác cảnh cáo, nếu các cháu còn gây khó dễ cho con dâu nhà bác nữa thì các cháu biết hậu quả rồi đó! – Ông Vũ đứng chỉ tay dằn mặt từng đứa, khiến cả ba đứa đứng run như cầy sấy, cả ba đều chột dạ không dám nói câu gì.
Ông Vũ chắp tay sau lưng ưỡn cái bụng béo lên và đi ra chỗ Thảo và Minh, ông nhìn hai đứa con mình, chuyện vừa rồi ông làm cũng chỉ muốn chúng nó có một chuyến đi trải nghiệm vui vẻ nhất có thể, không bị mấy con ruồi nhặng phá bĩnh… Nhưng điều ông lo lắng nhất đó là sau chuyến đi này không biết con bé Thảo có thay đổi gì không, vì nhìn chúng nó hạnh phúc thế này, ông Vũ lo và cảm thấy mình sắp hết may mắn…
Đang đứng nghĩ linh tinh thì ông Vũ thấy Thảo quay lại nhìn mình, như kiểu con bé biết ông đang suy nghĩ về chuyện đó vậy, Thảo hơi mỉm cười một cái rồi quay đi, như thần giao cách cảm, ông Vũ không nói gì, mặt nghiêm nghị như thời Thảo mới về làm dâu, nhìn bộ mông kia ông không nghĩ đã từng sờ qua nó rồi, cơ thể đó ông đã ôm rồi… thực sự ông rất nhớ cái cảm giác ở bên trong con dâu mình… dù mới được có một lần nhưng lần đó như một giấc mơ vậy, không biết con bé có ấn tượng gì khi làm chuyện đó không? Vì ông Vũ chưa thấy cảm xúc đặc biệt nào từ Thảo… Thảo khác hẳn với tất cả những người phụ nữ mà ông từng làm, chưa ai chịu nổi con cu của ông quá một phút cả, tất cả đều phải trợn mắt rùng mình, giật liên hồi, vậy mà… Haizz… “con dâu mình thật là đặc biệt. Chắc hẳn khi con bé làm tình với thằng Minh sẽ rất khác đây… Chả nhẽ… trong tâm khảm của nó quan điểm về việc làm tình với mình chỉ là hợp tác để có thai? Nếu đúng là vậy… thì “mày” thực sự vô dụng”. Ông Vũ thở dài nhìn xuống dương vật mình…
Ông Vũ lắc đầu buồn bã và đi về chuẩn bị, vì tối nay bên nhà văn hóa bản sẽ tổ chức một bữa cơm mời cả đoàn ngay tại homestay, đây cũng là một nét văn hóa rất đặc sắc của người Thái nên bà Liên đã yêu cầu toàn bộ mọi người phải có mặt đúng giờ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thụ tinh |
Tác giả | Fafamini |
Phân loại | Bố chồng nàng dâu, Chưa phân loại, Làm tình với đồng nghiệp, Truyện loạn luân, Truyện sex dài tập, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 09-04-2024 18:20:23 |