Thiên Bảo Chi Mệnh
Trong lòng Thiên Bảo hơi có chút lo lắng liếc về phía Linh Chi, dù biểu cảm trên khuôn mặt của nàng lộ rõ vẻ khinh thường nhưng không vạch trần khiến hắn yên tâm được phần nào.
Trên người Thiên Bảo lúc này ẩn chứa quá nhiều bí mật kinh thiên động địa, việc một người có thể tái sinh sau khi chết đi là việc hết sức thần bí. Chỉ cần để cho một chút tin tức lộ ra thôi cũng sẽ khiến bản thân rơi vào cảnh bị cả thế giới dòm ngó. Các nhà khoa học sẽ tìm đủ mọi cách để lôi mình vào phòng thí nghiệm mổ xẻ nghiên cứu.
Thời gian còn học ở nước ngoài hắn đã trải qua cảm giác bị người khác tìm cách mang về nghiên cứu là như thế nào. Lúc đó hắn chỉ để lộ một chút năng lực đặc biệt thôi là đã bị chính phủ tìm cách bắt mình lại. Cũng may mắn là thời điểm đó bản thân chỉ để lộ ra mình có sức khỏe phi thường nên không bị truy bắt gắt gao.
Cũng vì quá mệt mỏi với việc ngày ngày trốn tránh nên Thiên Bảo mới đồng ý gia nhập trở thành cảnh sát quốc tế.
Còn hoàn cảnh lúc này lại khác, nếu việc mình tái sinh bị lộ ra thì dù là có thế lực mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể chống đỡ được. Lúc đó tất cả quốc gia trên thế giới sẽ liên kết lại để tìm cách đưa mình về nghiên cứu. Trừ khi mình đủ thực lực để chống lại cả thế giới.
Tất nhiên ý nghĩ đó là không khả thi rồi, trong mắt các tổ chức tội phạm thì hắn có thể là một loại đối thủ đáng sợ. Tuy nhiên bấy nhiêu đó còn chưa phải là đối thủ với cả một quốc gia chứ không nói đến việc các quốc gia liên kết lại với nhau.
Lúc này Linh Chi lại quay sang phía Như Ý hỏi thêm một số vấn đề như thời điểm cô bị bắt làm con tin là lúc nào, địa điểm ở đâu.
Thiên Bảo cũng vì thế mà thoát khỏi những suy nghĩ mông lung nhìn về phía Như Ý, đúng lúc này hắn thấy cô mang theo ánh mắt khác thường nhìn về phía mình.
Thiên Bảo hơi chột dạ, sau khi mình tái sinh liền thể hiện ra nhiều hành vi khác lạ so với chủ thể trước kia. Đối với Trần Thanh Hải là một người bận rộn ít có thời gian ở nhà còn tìm cách mà lấp liếm được. Về phía Như Ý thì lại khác, cô đã ở bên chăm sóc từ khi mình 10 tuổi, đến bây giờ cũng đã hơn 6 năm gần 7 năm rồi. Từng đó thời gian là quá đủ để hiểu rõ mọi thứ về mình, nói không quá thì Như Ý giống như một người ở bên chứng kiến thời gian mình trưởng thành.
Nhưng kể từ khi hắn tái sinh vào cơ thể này lại thể hiện hoàn toàn khác trước. Một đứa trẻ suốt ngày tự nhốt bản thân ở trong phòng lại biết đánh nhau, biết bắn súng?
Mấy việc như nói được tiếng nước ngoài còn có thể che đậy bằng việc mình dành thời gian trong phòng để học, nhưng việc bắn súng đánh nhau thì lại khác. Chẳng nhẽ lại nói rằng mình xem phim rồi tự học?
Nói như vậy chẳng khác nào tự vả vào mồm, một người cho dù thông minh đến độ nào đi nữa, dù là có chỉ số IQ cao nhất thế giới cũng không thể thành thạo việc đánh nhau và bắn súng chỉ nhờ vào việc xem phim được, mấy cái tình tiết như vậy chỉ xuất hiện trên phim thôi.
Thiên Bảo lúc này cũng không biết phải giải thích thế nào, ánh mắt của Như Ý khiến cho tâm trạng của hắn rơi vào căng thẳng tột độ, phải nói từ trước đến nay hiếm khi hắn có tâm trạng căng thẳng như lúc này.
May mà Như Ý cũng chỉ liếc qua một cái rồi thu hồi, suốt quá trình chỉ chưa đầy 2 giây thôi nhưng hắn lại cảm thấy như cả tiếng đồng hồ đã trôi qua vậy.
Có điều lúc này lại lòi ra thêm một vấn đề căng thẳng khác nữa, chẳng may Như Ý khai ra vấn đề gì đó sẽ có thêm nhiều chuyện rắc rối kéo đến.
Sau khi nghe được câu trả lời Thiên Bảo mới thở phào nhẹ nhõm. Không biết vì lý do gì mà Như Ý lại cố tình giấu những chuyện mình đã chứng kiến.
Như vậy cũng tốt, thà rằng gặp một chút rắc rối nếu bị chất vấn bởi người thân cũng dễ đối phó hơn là bị phía công an chất vấn.
Trần Thanh Hải là một đại tá nên dễ dàng được phía công an cho xem những gì họ đã thu thập được. Giống như nhận định của công an, ông cũng cho rằng tên khủng bố kia chỉ đơn thuần bắt bừa một người làm con tin, xui xẻo làm sao lại bắt trúng ba người này.
Có điều không nhiều người biết rằng con tin thực chất chỉ có hai, Thiên Bảo là người đến sau. Thực hư thế nào chỉ có Như Ý và Phạm Nhật Mai là biết. Tuy rằng họ không biết rõ giữa hắn và tên khủng bố có quan hệ gì nhưng cũng lờ mờ hiểu được bản thân không phải vô tình bị bắt làm con tin mà đối phương có chủ đích. Tuy nhiên hai người này lại cứ như tâm tư liên thông mà cùng nhau che dấu sự thật.
Về phía mỹ nữ cảnh sát cô cũng đoán được sự tình phía sau còn nhiều bí ẩn, tuy nhiên trong lòng còn có khúc mắc muốn giải đáp nên chưa muốn công khai chờ ngày sau sẽ hỏi riêng người thiếu niên trẻ tuổi này.
Mọi việc cứ như vậy mà đơn giản trôi qua, thời gian ba ngày ở lại bệnh viện khiến Thiên Bảo bắt đầu phát ngán. Thời điểm hắn gần như phát điên thì bác sĩ đến kiểm tra rồi mang theo nét kinh ngạc không tưởng tượng nổi thông báo tất cả vết thương trên cơ thể hắn đã hoàn toàn lành lặn, thậm chí cánh tay bị gãy đã có dấu hiệu bình phục.
Điều này Thiên Bảo đã đoán trước, cơ thể hắn sau khi dung hợp tất nhiên sẽ có một số khả năng đặc biệt, việc vết thương hồi phục với tốc độ chóng mặt cũng là dễ hiểu.
Mới chỉ có vậy đã khiến ông bác sĩ kia kinh ngạc đến thế, nếu như lão ta mà biết tốc độ hồi phục này thực ra vẫn còn rất chậm thì có biểu cảm thế nào.
Cơ thể trước kia của hắn với vài vết thương đơn giản như vậy chỉ cần một ngày là đã lành lặn như chưa từng có chuyện gì, thậm chí một vết sẹo cũng không lưu lại.
Nghe được thông báo của bác sĩ mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, ai nấy đều nghi ngờ phải chăng lão bác sĩ này có vấn đề.
Tay bác sĩ già nghẹn lời không biết phải giải thích thế nào, hơn ba mươi năm kinh nghiệm ngành y của ông giờ đây bị người nhà bệnh nhân bán tín bán nghi thử hỏi không tức sao được.
Lão bác sĩ già ngỏ ý muốn giữ hắn ở lại bệnh viện để thực hiện một số kiểm tra nhưng ngay lập tức bị Thiên Bảo từ chối. Hắn lại một lần nữa vứt bỏ liêm sỉ để năn nỉ người mẹ kế xinh đẹp cho mình xuất viện.
Thiên Bảo thừa biết tay bác sĩ già kia đang có ý định gì, lão ta chỉ mượn cớ làm kiểm tra để lấy mình ra nghiên cứu xem tại sao lại hồi phục nhanh như thế. Phải biết nếu khám phá được nguyên nhân rồi biến nó thành công trình nghiên cứu, đến khi công bố ra toàn thế giới là sẽ đạt được thành tựu vượt bậc nổi danh khắp nơi, thậm chí có thể đạt được giải Nobel ngành y không chừng!
Nhưng đáng tiếc cho dù tay bác sĩ có nghiên cứu cả trăm năm cùng không khám phá được nguyên nhân. Cơ thể mình như thế nào Thiên Bảo biết rõ, chính hắn cũng đã từng nghiên cứu nhưng không tìm được nguyên do, cuối cùng chỉ đoán rằng trong tế bào của mình có gen biến dị nên mới sở hữu những năng lực đặc biệt.
Dù biết là tay bác sĩ già chẳng thể nghiên cứu ra được cái gì nhưng vẫn không muốn để lão thực hiện ý định, đơn giản chỉ vì hắn không muốn người khác coi mình như động vật để mà nghiên cứu lên nghiên cứu xuống.
Cuối cùng sau một ngày liên tục xin xỏ Như Ý cũng đồng ý xuất viện, trên thực tế cô cũng không rõ vết thương của hắn nghiêm trọng như thế nào, khi bác sĩ thông báo hắn đã bình phục cô chỉ hơi bất ngờ rồi cho rằng vết thương không quá nghiêm trọng nên mới nhanh đến vậy. Thời điểm Thiên Bảo che chắn đỡ lấy một viên đạn mọi thứ quá tối nên cô không nhìn ra được điểm khác thường.
Người khác khi bị trúng đạn thì sớm hoảng loạn kêu cha gọi mẹ còn hắn trúng đạn lại cứ như không có gì nên Như Ý chẳng thể phát hiện điểm bất thường. Còn mọi chuyện sau đó như thế nào cô cũng chẳng biết rõ.
Trải qua những chuyện như vừa rồi cả gia đình cũng chẳng còn tâm trạng nào mà chơi bời gì nữa, lại nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mọi người đều thống nhất ý kiến trở về Hà Nội.
Khi Thiên Bảo sắp xếp lại hành lý mới nhớ ra Song Sát không biết đang ở nơi nào, ban đầu hắn cho rằng nó đang nằm trong tay cảnh sát. Nhưng nếu nó bị cảnh sát thu giữ tại sao bọn họ lại không đả động gì đến chuyện này?
Suy nghĩ một chút liền đoán được, thời điểm mình rơi vào hôn mê chỉ có Linh Chi ở bên cạnh, nếu cảnh sát không thu được Song Sát chỉ có thể là cô nàng này đã động tay động chân. Hắn chỉ không hiểu vì lý do gì cô ta không giao hai khẩu súng đó ra.
Song Sát là vật nhất định phải lấy về, nó không chỉ là khẩu súng bình thường mà là khẩu súng có những công năng đặc biệt. Nếu nó nằm trong tay Linh Chi thì việc thu hồi cũng đơn giản hơn là nằm trong tay công an.
Chỉ có điều sắp tới sẽ trở về Hà Nội không biết đến dịp nào mới có thể gặp lại mỹ nữ cảnh sát để mà đòi lại hai khẩu súng đó.
Hơn nữa theo thông tin từ phía cảnh sát thì họ vẫn chưa bắt được Ông Kẹ, mà công an chỉ đơn giản cho rằng đó là một tên khủng bố bắt con tin bừa bãi, họ không biết rằng hắn ta bắt người là có chủ đích từ trước vì vậy không có biện pháp bảo vệ.
Tuy nhiên sau khi công an nhờ đến thế lực của “Trần Thiên Bảo” thì đã nhận được hình ảnh khuôn mặt của đối phương và ra lệnh truy nã toàn quốc. Vì vậy chắc hẳn Ông Kẹ sẽ không dễ dàng xuất hiện, tuy nhiên trong lòng Thiên Bảo vẫn có chút lo lắng. Có điều bây giờ năng lực đặc biệt đã quay trở lại, nếu để hắn gặp Ông Kẹ một lần nữa thì chắc chắn tên kia không có cơ hội tìm đường chạy thoát.
Thoáng cái đã trôi qua mười lăm ngày kể từ khi bọn họ trở về Hà Nội. Suốt thời gian đó hắn vẫn liên tục đề cao cảnh giác, Ông Kẹ vẫn còn lẩn trốn trong bóng tối không biết khi nào thì xuất hiện, tên này giờ đây đang bị truy nã toàn quốc, trên kênh truyền hình quốc gia vẫn liên tục đưa cái bản mặt máu lạnh của tên đó lên để cảnh báo người dân.
Phải biết Việt Nam là quốc gia có hệ thống máy quay an ninh chạy bằng cơm tân tiến nhất thế giới, chỉ cần tên đó để lộ ra một chút sơ hở thôi thì quân triều đình sẽ ập đến và xích cổ hắn lại.
Tuy nhiên không vì thế mà Thiên Bảo hạ thấp cảnh giác, đối phương dù có bị truy nã toàn quốc đi nữa thì vẫn là một tên sát thủ có tiếng, trước khi bị truy nã trên toàn bộ lãnh thổ Việt Nam thì tên hắn ta đã nằm trong danh sách truy nã toàn thế giới rồi.
Mấy năm trôi qua tên này không hề bị bắt đủ biết khả năng ẩn mình của hắn là không thể coi thường.
… Bạn đang đọc truyện Thiên Bảo Chi Mệnh tại nguồn: https://truyensexngan.net
Kể từ khi trở lại Hà Nội mỗi buổi sáng Thiên Bảo vẫn dậy sớm tập thể dục cùng Như Ý. Hành động của hắn khiến cho Như Ý vui ra mặt, trước kia cô toàn dậy sớm rồi một thân một mình làm hết mọi việc. Giờ đây có thêm một người cùng mình trò chuyện khiến cho tâm tình Như Ý cực kỳ tốt, hầu như lúc nào trên đôi môi hồng hào cũng nở nụ cười cứ như là những chuyện đáng sợ vài ngày trước chưa từng xảy ra vậy.
Không giống như người mẹ kế xinh đẹp, tâm trạng của Thiên Bảo lại tràn ngập căng thẳng, hắn biết người mẹ kế này đã nhìn ra điểm gì đó bất thường nhưng lại một mực ngó lơ như không có gì. Điều Này lại càng khiến tâm trạng hắn không thể ổn định, nếu như đối phương nói thẳng ra thì lại dễ giải quyết, đằng này Như Ý lại chẳng hề đả động đến những chuyện đó khiến hắn cứ như đi lạc vào vùng sương mù dày đặc không biết phải thoát ra thế nào.
Vừa phải giữ cảnh giác cao độ lại vừa mang tâm trạng mờ mịt khiến Thiên Bảo cảm thấy hết sức bức bối, vì vậy hắn quyết định ra ngoài một hôm cho tâm trạng thoải mái. Tất nhiên trước khi ra ngoài hắn phải nhờ Mít tơ Biết Tuốt cho vài người để mắt đến Như Ý. Người của Mít tơ Biết Tuốt tuy không có khả năng kháng cự với Ông Kẹ nhưng lại được cái đông người.
Mặc dù thời điểm này Ông Kẹ chưa chắc đã lộ mặt nhưng vẫn cứ đề phòng thì tốt hơn. Trước đó để cho tên Tử Thần mò đến đám cưới của mình chính là một bài học cực kỳ đắt giá về việc thiếu cẩn trọng rồi. Hắn không muốn phạm phải sai lầm chết người như thế thêm lần nào nữa.
Sau khi gọi điện nhờ Mít tơ Biết Tuốt xong Thiên Bảo mới ra khỏi phòng, thông qua điện thoại vẫn có thể nghe ra được giọng điệu của tên kia hết sức khổ sở. Hắn biết tên kia không muốn dính dáng đến mình nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, số tiền mà mấy tên cướp ngân hàng kia lấy được không dưới 1 tỷ đã đều cho gã, thế mà nhờ một tí việc còn không làm được tốt nhất là chuẩn bị tinh thần về quê nuôi cá trồng thêm rau đi là vừa.
Vừa ra khỏi phòng thì bắt gặp Như Ý mang theo một đĩa hoa quả từ dưới đi lên. Do thời tiết mùa hè nóng bức nên ở nhà cô ăn mặc rất thoải mái, trên người cô chỉ mặc một cái váy ngủ hai dây, mặc dù cái áo khá kín đáo đủ để che đi khoảng ngực trắng muốt phía nhưng vì nó rất mỏng lại còn là loại vải satin nên bộ ngực ngạo nghễ vươn lên như muốn thiêu đốt ánh mắt người đối diện.
Lúc này Như Ý đứng dưới bậc thang nên từ vị trí của hắn lại càng cảm thấy bộ ngực kia như thể đang khiêu khích mình, cũng từ góc độ này cặp chân trắng muốt của cô nhìn vào có cảm giác như dài hơn khiến cho máu huyết trong cơ thể hắn cứ thế mà nóng lên, hơi thở cũng theo đó mà trở nên hơi có chút nặng nề.
– Con định đi đâu à?
Như Ý nhìn thấy hắn liền nở một nụ cười ngọt ngào lên tiếng hỏi, chợt thấy ánh mắt của hắn đang ngây ngốc nhìn lên cơ thể mình khuôn mặt cô lập tức đỏ lên. Từ trước đến này không phải chưa từng có ánh mắt nào nhìn cô như thế nhưng cô đều chẳng để tâm, thế nhưng chàng trai trước mặt thì khác, địa vị của hắn trong lòng cô rất đặc biệt. Vì vậy ánh mắt của hắn nhìn đến đâu là cơ thể cô lại có cảm giác nóng lên ở vị trí đó.
Thấy hắn không đáp lại mình khuôn mặt Như Ý lại càng đỏ lên, tên này lại nhìn mình đến mức không nói nên lời. Chợt cô thấy không đúng lắm, con ngươi màu đen trong mắt của hắn không biết từ bao giờ đã chuyển màu đỏ, thậm chí bên trong đồng tử đã đỏ ngầu như máu.
– Con… Con sao vậy?
Như Ý hơi có chút hoảng sợ, giọng nói mang theo một chút run rẩy hỏi.
Lúc này Thiên Bảo mới choàng tỉnh, hắn mạnh mẽ lắc đầu lấy lại tỉnh táo lên tiếng:
– Con không sao! Con định ra ngoài chút cho khuây khỏa!
Dứt lời hắn không chờ Như Ý kịp nói gì liền vội rời đi để lại người mẹ kế xinh đẹp khuôn mặt vừa có chút thất vọng lại vừa nghi ngờ.
Hành vi như rồi là một trong những điều khiến hắn lo lắng sau khi cơ thể biến đổi. Người ngoài chỉ biết rằng hắn có một cơ thể mạnh mẽ chứ không hề biết rằng hắn có thể bị mất kiểm soát, may mắn là vừa rồi mức độ mất kiểm soát không nặng nên hắn tỉnh táo lại nhanh đến như vậy.
Bởi vì không có xe nên sau một hồi suy nghĩ Thiên Bảo quyết định ngồi xe bus. Những học sinh khác hầu như đều được bố mẹ mua cho một chiếc xe điện hoặc xe máy phân khối nhỏ để tự đi học, nhưng mẹ kế xinh đẹp của hắn lại là giáo viên trong trường nên mỗi khi đi học đều được cô đưa đến trường. Đã vậy khi ở nhà hắn toàn nhốt mình trong phòng chẳng đi đâu nên càng không cần đến xe riêng.
Đã lâu lắm rồi hắn không được ngồi xe bus vì vậy muốn hoài niệm lại một chút cảm giác khoảng thời gian từ hồi sinh viên một chút đồng thời có thêm thời gian lấy lại bình tĩnh.
Không hiểu vì lý do gì, thời điểm hắn lên xe bus thì chẳng có lấy một bóng người, vậy mà chỉ mười phút sau thôi số người trên xe đã lấp đầy toàn bộ ghế ngồi. Chiếc xe tiếp tục dừng lại ở một điểm dừng nữa có thêm hai người một nam một nửa bước lên.
Cô gái vừa lên kia rất trẻ tuổi giống như nữ học sinh trung học cơ sở đeo một cái cặp khá lớn trên lưng, tuy nhiên Thiên Bảo lại chú ý đến người thanh niên đi sát phía sau bé gái hơn. Rõ ràng hai người này trông có vẻ như không hề quen biết nhưng tên kia luôn luôn bám sát sau lưng cô bé, tưởng chừng nếu không có cái cặp sách lớn trên lưng ngăn cách thì cơ thể hai người sẽ tiếp xúc thân mật vậy, đã thế ánh mắt của tên thanh niên kia liên tục liếc ngang liếc dọc.
Nhìn những hành vi của tên này thì phải có đến một nửa là loại đầu trộm đuôi cướp, nửa còn lại là biến thái chuyên đi sàm sỡ con gái nhà lành. Bởi vì không còn ghế ngồi nên cô bé học sinh nhìn quanh một vòng rồi đi đến đứng tại vị trí bên cạnh chỗ ngồi của Thiên Bảo.
Tên nhìn giống lưu manh kia cũng nối bước đi theo rồi đứng ngay sát phía sau cô gái. Nhìn cô bé mang theo một cái cặp nặng nề lại còn bị một tên lưu manh đứng rình ở sau không biết có ý đồ gì khiến Thiên Bảo cũng không đành lòng.
– Em ngồi đây đi.
Nói rồi hắn đứng dậy ngỏ ý nhường chỗ cho cô bé. Bé gái ban đầu hơi có chút bất ngờ sau đó vội cúi người cảm ơn. Nét mặt tên lưu manh đứng ở phía sau ngay lập tức nhăn nhó khó coi, ánh mắt hắn ta trừng lên lườm Thiên Bảo.
Tên nhóc này vậy mà phá hỏng kế hoạch của hắn ta, trong lòng tên lưu manh bắt đầu dâng lên ý định dạy cho tên nhóc này một bài học.
Thiên Bảo nhìn vào biểu hiện của tên lưu manh liền biết được suy đoán của mình là chính xác, tên này nhất định là có ý đồ gì với cô bé này nên mới có biểu hiện tức giận khi bị mình phá hỏng kế hoạch như vậy, hắn cũng đang muốn nhìn xem tên lưu manh này có ý đồ gì.
Tuy nhiên sau khi Thiên Bảo đứng lên vị trí của cô bé học sinh thì tên lưu manh lại quyết định đi ra chỗ khác. Cũng đúng thôi, cô bé kia đeo một cái cặp lớn trên lưng nên cho dù có đứng sát vào trông cũng không quá khó coi. Nhưng Thiên bảo thì lại đi người không, nếu mà đứng sát vào thì người khác cũng chắc cần suy đoán mà chắc chắn tên lưu manh chính là một thằng biến thái.
Dù tên lưu manh đã rời ra chỗ khác đứng nhưng Thiên Bảo vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của gã. Quả nhiên một lúc sau, người trên xe bus chật kín thì tên lưu manh đã mon men lại gần vị trí của hắn. Trong lúc xe bus lắc lư một cánh tay của tên lưu manh nhẹ nhàng thò vào túi quần của Thiên Bảo.
– Cẩn thận móc túi…
Tên lưu manh chỉ vừa mới thò tay vào thôi thì âm thanh một cô gái vang lên khiến mọi người chú ý, tên lưu manh cũng giật mình rút tay lại. Người vừa hô lên chính là bé gái vừa được Thiên bảo nhường chỗ ngồi cho.
Cô bé này được hắn nhường chỗ ngồi nên vẫn thấy cảm kích, thỉnh thoảng cô bé vẫn chú ý đến chàng thanh niên đã nhường chỗ cho mình, đúng lúc thấy tên lưu manh kia thò tay vào túi của anh trai tốt bụng nên chẳng nghĩ ngợi nhiều đã vội kêu lên.
Tất nhiên mọi hành động của tên lưu manh đều lọt vào sự chú ý của Thiên Bảo, vốn dĩ hắn muốn chờ cho tên lưu manh kia móc được đồ của mình rồi mới bắt tận tay day tận trán, đến lúc đó tang chứng vật chứng đầy đủ tên kia có cãi lên trời. Đáng tiếc lại bị cô bé này lại đánh rắn động cỏ hô lên quá sớm khiến cho tên lưu manh kia còn chưa kịp lấy gì đã rút tay lại. Cái này cũng không trách được cô bé còn nhỏ tuổi giống như một tấm chiếu mới mua chưa từng được trải nên không có kinh nghiệm.
Ít nhất thì cô bé cũng có lòng lên tiếng hô hào, hơn hẳn rất nhiều người khác trong xã hội thấy việc xấu chỉ vì sợ liên lụy đến bản thân mà không lên tiếng tố giác.
Thấy tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn ánh nhìn về mình tên lưu manh hét lên:
– Tại tao mất thăng bằng nên vô tình mắc tay vào thôi, móc túi cái gì mà móc túi?
Lý do của tên này thối đến mức không thể ngửi được, tuy nhiên cũng chẳng ai lên tiếng, dù sao hắn ta cũng chưa lấy được cái gì nên chẳng thể nào buộc tội. Thấy mọi người vẫn mang theo ánh mắt khinh bỉ nhìn sang, tên lưu manh giống như có tật giật mình hét lên:
– Thích nhìn không? Ông không móc túi nữa mà chuyển sang móc mắt tụi mày bây giờ!
Chợt tên lưu manh giật mình nhận ra bản thân vừa nhỡ lời, tuy nhiên với bản chất lưu manh hắn ta vẫn trừng mắt lên đối chọi với ánh mắt của những người khác. Lúc này mọi người rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt không nhìn tên lưu manh nữa, có câu vua còn phải thua thằng liều. Nếu tiếp tục nhìn nữa chẳng may tên này điên lên xiên cho một cái thì khổ.
Đúng lúc này xe bus dừng lại, bé gái vừa rồi cũng đứng lên một lần nữa cúi đầu với Thiên Bảo tỏ ý cảm ơn vì hắn đã nhường chỗ sau đó hướng về phía cửa xe bus đi xuống. Tên lưu manh không ngờ thế mà cũng lại đi theo. Nhìn bóng lưng tên lưu manh Thiên Bảo khẽ nhíu mày, trải qua sự việc vừa rồi hắn chỉ đơn thuần cho rằng tên này muốn móc túi nên mới lên xe bus này, nhưng có vẻ như mục tiêu mà hắn ta nhắm vào chính là cô bé như còn đang học cấp 2 kia.
Nếu là trước kia Thiên Bảo hắn cũng chẳng quan tâm nhiều đến những việc khác, chỉ khi nào có lệnh hoặc là dối phương trực tiếp đụng chạm đến mình hắn mới có hành động. Tuy nhiên lúc này tâm tính của hắn ít nhiều cũng thay đổi. Không! Nói đúng hơn là tâm tính hắn không thay đổi mà là kể từ khi trở thành cảnh sát quốc tế, địa vị thay đổi khiến hắn khoác lên mình vẻ bề ngoài lạnh lùng vô tâm, còn bản chất thực sự của hắn là một người rất quan tâm đến người khác.
Giờ đây địa vị lại một lần nữa đổi thay, hắn chẳng cần phải liên tục tỏ ra vô như lúc còn là một cảnh sát quốc tế nữa.
Lúc này thấy cô bé kia có khả năng gặp nguy hiểm trong lòng hắn cũng không nỡ nhắm mắt làm ngơ, hơn nữa cô bé này cũng để lại cho hắn hảo cảm khá tốt.
… Bạn đang đọc truyện Thiên Bảo Chi Mệnh tại nguồn: https://truyensexngan.net
Nghĩ đến đó Thiên Bảo quyết định xuống theo hai người kia, tuy nhiên xui xẻo làm sao hắn vừa đi đến cửa thì tài xế xe bus lại đóng cửa vào rồi cho xe chạy đi. Tất nhiên xe bus đã chạy thì không thể dừng lại giữa đường, vì vậy hắn chỉ có thể xuống ở điểm dừng kế tiếp. Mong là cô bé kia không có mệnh hệ gì.
Ngay khi vừa xuống xe bus Thiên Bảo dùng hết tốc lực chạy về điểm dừng nơi cô bé cùng với tên lưu manh kia xuống. Những người khác đang đi bộ thấy một bóng người cao gầy lướt qua mình thì hết sức kinh ngạc, không ngờ lại có một người chạy bộ nhanh đến như vậy, so với vận động viên điền kinh không thua kém là bao.
Thậm chí một số xe máy đi trên đường cũng bị hắn vượt qua, nhiều người phải tự đặt ra câu hỏi tại sao một người chạy nhanh đến như thế lại không tham gia vào những cuộc thi chạy điền kinh để mang lại vinh quang cho nước nhà?
Trên thực tế tốc độ này của Thiên Bảo chưa phải là tốc độ tối đa, nếu hắn thực sự tham gia vào những cuộc thi chạy điền kinh thì việc đạt giải nhất là hết sức dễ dàng. Thậm chí người đàn ông nhanh nhất hành tinh “Tia chớp Usain Bolt” hắn cũng chỉ cần dùng không quá ba phần sức mạnh là đánh bại được anh ta.
Thế nhưng đem một người có khả năng đặc biệt ra đấu với người thường thì còn gì gọi là công bằng? Vì vậy dù rất mong muốn mang vinh quang về cho nước nhà nhưng Thiên Bảo chưa bao giờ tham gia vào cuộc thi nào như thế cả.
Hai điểm xuống xe bus cách nhau không quá xa, chỉ khoảng chưa đầy 1 kilomet thôi nên với tốc độ kinh người chỉ mất không quá 1 phút 30 giây Thiên Bảo đã chạy đến. Trước đó hắn đã để ý hai người đó đi về hướng nào nên lúc này cứ theo đường đó mà đi, nếu không bắt gặp được hai người đó mà cô bé kia xảy ra chuyện cũng chỉ có thể trách số phận cô bé đó quá xui xẻo thôi.
Thiên Bảo tìm xung quanh một hồi vẫn không thấy bóng dáng hai người kia đâu nên dừng lại điều hòa hơi thở, vừa rồi hắn dốc toàn lực để chạy đến nơi này nên cảm thấy có chút quá sức, dù cơ thể đã biến đổi nhưng chưa mạnh mẽ như trước kia, có lẽ cần thêm một thời gian để cơ thể mới tiếp nhận biến đổi mới có thể mạnh mẽ lên. Tuy nhiên cũng có khả năng sẽ không bao giờ mạnh mẽ như trước được, vấn đề này cần phải có thêm thời gian mới biết được.
Chợt từ trong ngõ ở phía bên phải vọng ra một tiếng hét của con gái, dù là rất nhỏ thôi nhưng giác quan nhạy bén của hắn vẫn có thể nghe được. Thanh âm này vừa nghe liền đoán được chính là của cô bé trên xe bus. Không chậm trễ thêm bất kỳ giây phút nào hắn liền chạy thẳng về phía đó.
Rẽ qua một lối nhỏ Thiên Bảo đã nhìn thấy chính là tên lưu manh đang chặn trước mặt cô bé học cấp hai kia, trên tay hắn ta lúc này đang cầm một con dao sắc bén kề lên cổ cô bé học cấp hai, tay còn lại của gã cầm một cái ví cùng với một cái điện thoại iphone đời mới. Có lẽ tên lưu manh vì nhìn thấy cô bé dùng điện thoại đắt tiền nên mới nảy sinh ý định cướp của.
– Còn cái gì móc hết ra đây!
Tên lưu manh ghì dao lên cổ cô bé học sinh hét lớn khiến nét mặt cô bé tái mét lại.
– H… Hết rồi… ạ!
Giọng nói của cô có mang theo sự sợ hãi run rẩy đáp lại. Tên lưu manh không vì cô bé sợ hãi mà vẫn hét lớn:
– Con mẹ nhà mày từ sau bỏ cái thói xen vào chuyện người khác đi nghe chưa?
Vì quá sợ hãi nên cô bé đã sớm nhắm chặt mắt lại không lên tiếng trả lời. Tên lưu manh không nhận được câu trả lời tức giận đưa tay lên tính giáng cho cô bé một cái bạt tai.
Tuy nhiên cánh tay của hắn mới đưa lên còn chưa kịp hạ xuống thì bị một lực đạo mạnh mẽ giữ chặt lại, ngay sau đó cổ tay hắn ta nhói lên đau đến mức trong miệng không kìm được rên tên một tiếng. Cô bé học sinh nghe thấy tên lưu manh rên lên không nén được tò mò mà mở mắt ra nhìn, tuy nhiên trong lòng vẫn còn sợ hãi nên chỉ dám hé ra một nửa con mắt.
Lúc này cô bé mới thấy ở sau lưng tên lưu manh có một người không biết đứng đó từ bao giờ giữ chặt cánh tay đang đưa lên của tên lưu manh. Quả thực trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, đã có khoảnh khắc cô nghĩ rằng tên lưu manh này sau khi cướp của rồi liệu có làm ra hành vi hiếp rồi giết hay không.
Lúc này lại thấy có một người đang ngăn cản hành vi của tên lưu manh, đến khi nhìn kỹ lại mới bất ngờ nhận ra người vừa ngăn cản tên lưu manh cứu mình chính là người đã nhường ghế trên xe bus. Bất giác cô cảm thấy anh trai trước mặt như đẹp trai hơn gấp mười lần, trước đó anh trai này cũng gọi là có chút anh tuấn thôi nhưng khoảnh khắc này giống như một thiên thần hạ phàm vậy.
Tên lưu manh cố gắng mãi mới giật được cánh tay bị giữ chặt của mình ra nhìn vào kẻ vừa khiến mình đau đớn, gã hơi có chút kinh ngạc rồi trừng mắt giận giữ kêu lên:
– Thì ra là mày! Đmm có phải mày muốn chết không hả?
Thiên Bảo chỉ nhếch mép cười khinh bỉ rồi không quan tâm đến tên lưu manh nữa mà nhìn sang cô bé học sinh ân cần hỏi:
– Em không sao chứ?
Cô bé lúc này mới lắc đầu thoát ra khỏi sự sợ hãi rồi chạy đến sau lưng hắn. Tên lưu manh chứng kiến cảnh tượng này trong lòng hơi có chút tức giận, tuy nhiên nhớ lại vừa rồi tên nhóc gầy gò này nắm chặt cổ tay mình đến mức không thể nhúc nhích được thì hơi chột dạ. Nghĩ ngợi vài giây tên lưu nhét vật trong tay vào túi rồi vênh mặt lên nói:
– Lần này tao tha, lần sau tao mà gặp được đừng có trách tao!
Nói rồi hắn vội quay lưng đi. Cô bé học sinh thấy vậy thì “Ơ…” lên một tiếng như muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào con dao trong tên lưu manh thì lại im bặt không dám nói gì nữa. Thiên Bảo thấy vậy cũng hiểu cô bé muốn nói gì, tên lưu manh kia còn giữ ví và điện thoại của cô bé.
Cô bé này dù nhỏ tuổi nhưng đã được dùng điện thoại iphone đời mới nhất giá trị không nhỏ, có thể đoán được gia đình cô bé không phải hạng tầm thường, tuy nhiên nếu để mất điện thoại cũng không tránh được bị bố mẹ trách mắng.
– Khoan đã! Hình như mày quên cái gì phải không?
Tên lưu manh hơi có chút giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh hét lên:
– Quên cái con mẹ mày chứ quên!
Nói rồi tên lưu manh không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa mà quay đi. Chính Thiên Bảo cũng phải thừa nhận công phu khôn vặt của tên lưu manh này, tất nhiên hắn không thể để tên này đi dễ dàng như vậy được.
– Để cái ví với điện thoại lại rồi muốn đi đâu thì đi.
Vừa nói Thiên Bảo vừa tiến lên đặt tay lên vai tên lưu manh rồi hơi dùng sức một chút, tên lưu manh ngay lập tức rên lên vài tiếng đầy đau đớn. Thiên Bảo là người nắm rõ từng vị trí mạnh yếu trên cơ thể, vì vậy hắn chỉ cần dùng một chút lực vào điểm yếu thôi cũng đủ khiến cho đối phương thấy đau đớn tột độ.
Tên lưu manh thẹn quá hóa giận đưa con dao lên phía trước nói như đang rên rỉ:
– Mày… Mày mà không bỏ ra tao… tao xiên chết mẹ mày bây giờ!
– Hả… Mày nói gì cơ?
Thiên Bảo gằn giọng hỏi lại, tên này lại động vào vảy ngược người thân của hắn. Cánh tay đang đặt trên bả vai của tên lưu manh lại gia tăng thêm lực đạo, một tiếng “Rắc…”nho nhỏ vang lên, dù là rất nhỏ nhưng trong cái ngõ yên tĩnh này lại nghe rất rõ ràng.
Tên lưu manh đau quá không nghĩ ngợi được gì mà cánh tay cầm dao đâm thẳng về phía bụng của Thiên Bảo.
– A…
Cô bé học sinh đứng phía sau thấy cảnh tượng tên lưu canh đâm dao tới giật mình thốt lên một tiếng như thể chính cô mới là người bị đâm vậy. Tất nhiên một chút chiêu trò cỏn con này không thể làm khó hắn được, cánh tay còn lại vốn luôn được đút trong túi đã sớm đưa ra bắt lấy cánh tay cầm dao của tên lưu manh.
Trên cánh tay trái của hắn lúc này vẫn còn băng bó, mặc dù vài ngày trước đi kiểm tra bác sĩ thông báo đã bình phục đến chín lăm phần trăm nhưng Như Ý vẫn rất lo lắng đưa hắn đến một cơ sở thuốc Nam để băng bó thêm một thời gian nữa. Cũng vì trong lòng còn đang thấp thỏm nên hắn không dám cãi lời mà ngoan ngoãn chấp nhận cánh tay bị quấn thêm một lớp thuốc Nam.
Tên lưu manh nhìn vào tay cầm dao của mình đang bị một cánh tay băng bó giữ chặt không khỏi kinh hoảng. Tên nhóc này tay đang bị thương nhưng lực đạo vẫn kinh khủng như vậy không kinh hoàng sao được.
– Aaaaa…
Lần này lại một tiếng hét nữa bất chợt vang lên nhưng không phải của cô bé học cấp hai mà là từ phía tên lưu manh. Thì ra Thiên Bảo bất ngờ đảo tay một cái khiến cho cánh tay trái của tên lưu manh thõng xuống lủng lẳng như một quả lắc. Không cần đến bệnh viện cũng biết cánh tay này của tên lưu manh gãy làm đôi rồi.
Thiên Bảo đưa tay vào trong túi của tên lưu manh lấy ra điện thoại cùng với cái ví màu hồng trả lại cho cô bé học sinh. Tiện cánh tay phải vẫn đặt trên vai của tên lưu manh khẽ bóp một cái khiến cho gã hét lên một tiếng, lần này Thiên Bảo dùng lực mạnh đến mực tên lưu manh đau quá ngất cả đi.
Cô bé học sinh thấy tên lưu manh ngã xuống thì hốt hoảng kêu lên:
– Hắn… hắn ta chết rồi à?
– Không sao! Còn chưa đến mức chết người đâu!
Thiên Bảo mỉm cười đáp lại, nếu là trước kia thì tên lưu manh này có thể sẽ phải bỏ mạng, nhưng giờ đây hắn không thể giết tên này trước mặt cô bé học sinh được. Nếu giết người thì chẳng mấy chốc sẽ bị công an điều tra ra, trừ khi hắn giết luôn cả cô bé này để diệt khẩu thì may ra có cơ hội thoát tội. Tất nhiên hắn không thể làm ra hành động như thế được.
Dù trong giới tội phạm hắn là tên máu lạnh nhưng có một tôn chỉ đó là không giết người già, phụ nữ và trẻ em. Nếu xuống tay với cô bé này thì hắn vừa phạm phải hai tôn chỉ của mình rồi, hơn nữa cô bé lại là người vô tội nếu ra tay thì khác gì cầm thú.
Cô bé biết được tên lưu manh chưa chết nên trong lòng mới yên tâm phần nào, dù còn nhỏ tuổi nhưng cô hiểu rõ giết người là phải đền tội. Nếu anh trai này vì cứu mình mà giết tên lưu manh này thì cũng khó mà thoát được tội. Vì vậy cô không muốn người hùng trong lòng lâm vào cảnh tù tội.
Lúc này cô mới nhìn hắn thêm một lần nữa rồi lại cúi đầu nói:
– Cảm ơn anh đã giúp em, anh cho em số điện thoại rồi em sẽ cùng với bố mẹ đến cảm ơn được không ạ?
Từ trang phục cho đến đồ dùng của cô bé này dễ dàng đoán được gia cảnh chắc chắn là không đơn giản, thế nhưng trái lại với những người cậy giàu mà lên mặt thì cô bé này rất lễ phép. Từ hành động và trong lời nói vừa rồi của cô bé có thể đoán được bố mẹ cô giáo dục rất cẩn thận.
Hảo cảm với cô bé này trong lòng hắn lại tăng thêm một chút. Tuy nhiên việc cho số điện thoại miễn đi thì hơn, bây giờ hắn đã đủ khổ sở với sự nghi ngờ của người nhà rồi. Nếu bọn họ còn tìm đến tận nơi để trình bày vụ việc này ra thì hắn không biết phải đối phó thế nào.
– Thôi không cần đâu! Anh chỉ tiện tay thôi, sau này em ra ngoài nên cẩn thận một chút.
Nói rồi Thiên Bảo dứt khoát quay lưng đi, hắn sợ nếu ở lại cô bé này sẽ tìm mọi cách để có bằng được số điện thoại của mình thì lại mất thời gian.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thiên Bảo Chi Mệnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện Đô Thị, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 31-05-2024 21:37:18 |