Những người tôi yêu
Đêm đó là đêm thứ 3 tôi được nằm cùng hai người đàn bà của tôi. Xong mỗi hiệp là Tâm lại trần truồng chạy lên gác để xem chừng bé Ngọc rồi lại xuống ùa vào nằm cùng tôi và Minh. Hai nàng cứ vuốt ve con chim của tôi chẳng cho nó chút thời gian nghỉ ngơi. Với hai nàng thân thể đầy khêu gợi như thế này thì dục tính trong tôi luôn thức.
Nói khó ai tin, nhưng đêm nay tôi phân chia đề cho hai cô vợ trẻ 6 lần xung trận rồi cả ba ngủ vùi lúc nào không biết. Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Trên người tôi chỉ có tấm chăn đắp, mùa này đã lạnh. Tâm và Minh đang lịch kịch ngoài bếp. Tôi mặc quần áo và làm vệ sinh cá nhân xong ra ngoài đã thấy hai chị em bày biện bữa sáng trên bàn ăn và đang ngồi cạnh nhau thì thầm chuyện gì đó mà mặt cứ tươi roi rói. Tôi xán lại, vòng hai tay ôm đầu hai nàng và lần lượt những nụ hôn trao nhận.
– Anh lên đánh thức con dậy đi cho nó ăn sáng còn đi học. À! Mà mấy giờ anh xuôi? Tâm bảo tôi khi nàng cầm tay tôi ấn vào ngực mình. Phải nói trong 4 bà vợ thì vú Tâm to nhất, lúc nào cũng căng mọng như muốn bật tung cúc áo.
Tôi mở cửa phòng, thấy bé Ngọc đã thức. Mắt mở chong chong mà hình như không biết tôi vào. Tôi đến bên giường, chậm rãi lật chăn ra để bế nó đi đánh răng, rửa mặt. Chăn lật tới đâu, nó co người lại rùng mình vì lạnh bởi nó chỉ mặc cái váy ngủ mỏng dính. Khi tấm chăn đã cuộn xuống hết, nó giơ hai tay như chờ tôi bế. Tôi cúi xuống định luồn tay xuống gáy và mông để nâng nó lên. Vừa chạm tới mông, nó nắm tay tôi và kéo vào háng nó không mặc sịp. Tôi thoáng chút bàng hoàng rồi xoa xoa lên gò mu mềm mại, nhẵn ấm của nó. Nó co hai chân và dạng rộng ra rồi túm một ngón tay tôi dí vào khe bướm. Cái hột le nhỏ như hạt thóc nếp của nó cũng giật giật khi ngón tay tôi hất qua, hất lại… Bỗng nó đứng bật dậy, vén váy lên và ưỡn bướm ngay vào mặt tôi đúng tầm tôi đang cúi xuống. Nó cứ dí sát vào miệng tôi. Không thể cưỡng được, tôi đã đặt nụ hôn lên lồn đứa cháu gái mới 7 tuổi hồng. Tôi cũng dùng lưỡi liếm nhè nhẹ dọc khe và nhấp nhấp nhiều lần vào cái hạt thóc nếp nổi giữa khe. Nó cứ ghì chặt đầu tôi. Tôi ngẩng lên nhìn vào mặt nó. Má đỏ căng và mắt long lanh, cặp môi mọng hé mở như mời gọi. Tôi đã hôn, đã mút cặp môi mềm và nó cũng há miệng để đón lưỡi tôi. Tôi chỉ dám như thế.
– Nào! Vào đánh răng, rửa mặt đi để xuống ăn sáng chứ nàng công chúa bé bỏng…
Nó đi vào phòng vệ sinh, còn tôi ngồi trên giường đợi, suy nghĩ về hành vi bậy bạ của mình nhưng cứ thắc mắc sao mới tí tuổi mà con bé đã dâm thế này? Chắc nó giống mẹ Tâm nó. Tôi sợ nó nói và mách chuyện với ai thì chết. Nó quay ra. Tôi bảo thay quần áo đi. Nó lấy bộ đồng phục váy, áo học trò đưa cho tôi rồi cởi cái váy ngủ ra. Lại trần truồng.
Tôi hỏi quần sịp đâu thì hình như nó mới nhớ ra vội lấy tay che bướm. Tôi tìm thấy cái sịp lá nho của nó và bảo nó co chân để tôi mặc cho mà không dám nhìn vào lồn nó nữa. Khi tôi mặc áo cho nó, khi cài khuy bàn tay tôi cố tình chạm vào ngực nó, mềm và ấm nhìn cũng thấy thinh thích. Mặc xong, tôi hôn lên má nó, nói nhỏ:
– Ngọc không được kể với ai là ông cháu mình thơm nhau, sờ nhau nhé. Nói là ông không chơi với Ngọc nữa đâu…
Nó gật đầu và tụt xuống giường rất nhanh nên mặt nó úp ngay tầm cặc tôi vẫn đang cứng đơ. Nó nhìn đăm đăm vào nơi đang nhô lên một cục nơi háng tôi. Nó giơ tay ngần ngừ nắn nắn và bóp bóp. Nó ngước đôi mắt trong veo lên hỏi:
– Cái gì đấy ông? Cho Ngọc xem đi… Rồi chụp cả hai tay mà ấn. Tôi lùi lại chặn lưng vào cửa. Nó cũng tiến lên theo, tay không rời túm cặc tôi. Tôi nhấc hai bàn tay nó ra, cởi khuy quần mình và lôi cặc tôi ra trước mặt con bé. Tôi thót mông rồi giãn ra làm cho con cặc cứ giật giật. Nó đứng trơ ra nhìn. Tôi cầm tay nó đưa vào cặc tôi. Ban đầu chắc nó sợ nên ngần ngừ. Tôi cầm bàn tay thứ hai của nó đưa vào, thế là hai bàn tay bé xíu cứ bóp như bóp bóng… Bất giác nó kéo cặc tôi vào mặt nó, cầm chặt rồi quết quết vào môi, vào má và khắp mặt. Mắt lim dim mơ màng…
– Hai ông cháu lâu thế. Xuống ăn sáng đi, muộn rồi. Tôi giật mình nhét vội cặc vào và cài cúc. Thấy con bé còn đứng im, tôi cúi xuống hôn nó. Cũng chỉ định hôn nhẹ vào đôi môi thôi nhưng khi miệng tôi chạm vào môi nó đã thấy nó há miệng. Lưỡi tôi xâm nhập vào khoang miệng nó, lưỡi nó cũng luống cuống, loạn xạ, xoắn xuýt cùng lưỡi tôi. Tôi rời ra, hôn lên đôi mắt nó.
– Cháu thích ông. Ông có thích Ngọc không? Nó thơ ngây hỏi.
– Ông rất thích và yêu Ngọc. Yêu mẹ Tâm, bác Minh nữa. Nhớ không được kể với ai nhé. Nó gật đầu.
Hai ông cháu ríu rít xuống nhà. Tôi bảo:
– Còn chải tóc, chỉnh chang đồng phục và sắp sách vở lên chậm một chút.
Cả nhà ăn sáng vui vẻ. Xong bữa. Tâm giục con:
– Nào Ngọc chào ông, chào bác Minh đi học nào. Nhanh để ông cũng về Hà Nội đấy…
– Không, con không cho ông về đâu. Ông ở đây cơ… hu hu. Con bé khóc nấc lên.
– Ơ hay nhỉ? Minh bảo: Ông phải về để còn đi làm chứ. Vài hôm nữa ông lại lên… quay sang tôi, Minh nói tiếp: Ông nhỉ?
– Ừ đúng rồi! Ngọc đi học đi, ngoan và nhớ lời ông dặn nhé. Ông yêu Ngọc.
Rồi con bé cũng leo lên xe mẹ ngồi để đến trường.
Còn tôi và Minh ở nhà. Cái dư âm lúc nãy với con Ngọc làm cặc tôi cứng đơ. Tôi ôm hôn Minh, sờ cặp vú em mà tôi cứ cố hình dung ngực con bé. Minh cũng vội vàng trút bỏ hết quần áo. Chúng tôi địt nhau ngay trên ghế Salon, trời lạnh mà cả hai vã mồ hôi, đầu tóc rối tung. Minh chạy nhanh vào phòng vệ sinh, một lúc sau đi ra cầm theo khăn mặt đã ngâm nước ấm, vắt khô để lau buồi cho tôi. Vừa lau, vừa lẩm bẩm: Bao giờ mới lại được địt nhau hả anh?
Tâm đưa con tới trường về liền sà vào lòng tôi:
– Chồng ơi! Cho em cái nữa.
Minh cười:
– Đợi tí cho chồng hồi sức đã. Vừa bắn hết tinh trùng vào bên này rồi…
– Vợ yên tâm đi! Chồng còn… hăng lắm. Rồi tôi kéo Tâm vào phòng.
– Minh được rồi thì giờ ngồi chơi xơi nước nhé. Tâm trêu chọc chị gái.
Tôi lại vục mặt giữa hai bầu vú căng tròn, to mọng của Tâm, lại dùng lưỡi vét dọc khe suối thần tiên của nàng và tận hưởng sự vuốt ve của đôi tay mềm mại, sự bú mút và liếm hối hả của môi và lưỡi Tâm khắp cái buồi tôi. Nàng há miệng và rên la khi tôi thọc cặc và giã như chày giã cốm vào lồn.
Với tôi, khi địt nhau cùng Tâm và Minh tôi cứ cảm giác như địt một người. Phải công nhận vấn đề tâm sinh lý của hai chị em giống hệt nhau. Cả ba chúng tôi khi địt nhau thấy không có gì phải lo có ai biết. Nhưng cả ba đều biết rõ phạm vi nào dành cho ba thân xác tự do và khoảng nào cần che giấu.
10 giờ thì tôi chuẩn bị lên xe về HN. Tôi dặn:
– Nhớ nhé, khi nào anh gọi thì chuẩn bị mà về quê đấy.
– Em nhớ rồi. Hai nàng đồng thanh cùng nói.
Minh vào nhà xách cái vali nhỏ của tôi ra xe. Tâm đứng cạnh tôi, kể:
– Đưa con Ngọc đến trường, trước khi về nó còn bảo: “Chiều mẹ đón con sớm về với ông nhé!”. Con bé có vẻ mết ông. Cũng đúng thôi vì từ ngày sinh ra chửa bao giờ có bố, có ông. Nghe con nói mà rớt nước mắt vì thương con và tủi thân, mình ạ.
– Giờ có anh rồi. Mẹ con em không khổ đâu. Với em thì anh đã và sẽ mãi là chồng. Với bé Ngọc thì em muốn anh là gì của nó anh cũng làm tốt vai trò. Em muốn anh là ông hay muốn anh là bố nó?
– Muốn anh là tất cả. Rồi em hôn tôi.
Ngó qua bên nhà chị Lan thấy thấp thoáng bóng người. Tâm bảo:
– Chú Quốc vừa về lúc nãy đấy.
Tôi bảo:
– Để anh sang chào anh ấy. Lâu không gặp.
Tôi sang nhà, anh nhận ra tôi, vồn vã:
– Ơ, cậu Luân lên bao giờ thế?
– Dạ, em mới lên. Sang chào anh để em về Hà Nội bây giờ đây. Hay anh có về thăm các cháu và thăm bà chị thì đi cùng em luôn.
– Thôi lúc khác cậu ạ. Đi chục ngày nay rồi.
Tôi uống xong chén trà vội từ biệt anh. Tâm và Minh cũng đóng cổng để đi làm. Tâm ghé tai tôi, nhìn về phía anh Quốc, nói nhỏ:
– Chú ấy không đi đâu. Tối nay thế nào mà bà ấy không mò sang hoặc chú ấy đi đến với người yêu.
Tôi hỏi:
– Thật thế á? Bà Lan có biết không?
– Biết chứ! Nhưng cô ấy mặc kệ. Giờ lại xuống tận Hà Nội trông cháu thì… Mà anh đừng có nói gì với cô Lan và cả với mẹ đấy. Hai bà cứ sồn sồn, lắm chuyện.
Tôi chu môi hôn gió hai vợ rồi lên xe.
Tôi không về HN mà phóng ngược về quê. Để trước hết bàn với mọi người trong nhà về công việc quy tập mộ dòng họ Lưu và xem tình hình bố vợ với “tình yêu mới” thế nào để còn tính.
Tôi đoán giờ này mà về quê ngay thì mọi người đều đi làm vắng nên quyết định rẽ vào nhà bố vợ trước rồi chiều tối muộn sẽ về quê để buổi tối họp gia đình bàn bạc.
Xe dừng trước cổng nhà, con bé Hinh chạy ra mừng rỡ:
– Anh Luân về! Bác ơi, anh Luân về.
(Tôi chưa nói rõ về con bé Hinh. Thực ra nó không phải là con đẻ của thím Hường. Thím Hường và chú chỉ có đứa con gái nay đã 22 – 23 tuổi và lấy chồng cùng làng, nhưng con đi lấy chồng còn lại mình chắc buồn lắm nên thím mới xin đứa bé gái này về nuôi từ thuở mới sinh ở bệnh viện huyện, thím cũng chẳng biết mẹ nó là ai, nay nó đã lớn tướng 11 – 12 rồi, ngoan và hiếu thảo lắm)
Bố vợ tôi từ sau vườn đi vào, tay còn cầm theo cái thuổng.
– Bố cháu về à? Bố đang đào hố để ra tết trồng thêm mấy cây bưởi Diễn. Cây to năm nay sai quả hơn mọi năm, cũng từ cây này bói chiết được ba cành đã ra rễ rồi. Hinh ơi! Về xem mẹ có nhà không bảo mẹ sang nấu cơm, có anh Luân về nhé!
– Vâng ạ! Con bé vừa nói vừa te tái chạy đi.
Tôi vào nhà, đã thấy sự sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng hơn. Có bàn tay phụ nữ có khác.
– Bố tưởng anh đi Quảng Ninh chứ? Vừa rót nước từ phích vào ấm trà, bố vợ tôi vừa hỏi.
– Con chưa đi được nhưng biết tình hình dưới đó qua điện thoại của Tân, bố ạ. Nay con đảo về quê để bàn với các anh chị em trong họ việc quy tập mộ họ vào một khu với lại… xem chuyện của bố với thím Hường đến đâu rồi để tụi con chuẩn bị…
– Ừ! Thì cũng thấy xêm xêm. Nghe chừng cũng êm. Có người cũng có ý kiến này khác đấy. Nhưng giờ thì ổn rồi.
Tôi thấy nụ cười mãn nguyện nở trên môi ông già 62, thấy cũng vui lây.
Một lát thấy thím Hường đi vào, mùa Đông nên nhìn ai cũng to xụ vì áo rét.
– Sao thím lại bắt gà sang làm gì? Bên này vẫn có hai con trống choai nhốt trong lồng kia kìa. Bố vợ tôi nói.
– Con mái này nhà em đến năm nay chả đẻ quả trứng nào. Cứ béo ú lên. Em bắt sang thịt trước. Hai con trống cứ để đấy nuôi nhốt cũng được… Thấy tôi, thím quay sang chào: Anh Luân mới về?
– Vâng! Cháu chào thím.
Rồi hai mẹ con thím đi vào bếp.
Nắng buổi trưa mùa Đông hanh hanh trong gió lạnh. Bụi tre trước cổng xào xạc trút lá.
Hai mẹ con thím chỉ làm loáng tí đã xong bữa cơm. Cả nhà ngồi quây quần, vui vẻ.
Ăn xong, cái Hinh xin phép về để đi học chiều. Còn ba người lớn ngồi quanh bàn trà. Tôi lên tiếng trước:
– Hôm nay con về trước là chuẩn bị cho việc bên nhà nội, sau là muốn biết việc ông bà để chúng con chuẩn bị cho chu đáo…
– Ối dào! Có gì mà phải chuẩn bị? Lình xình vẽ với ra làm gì? Có phải trẻ trung, son rỗi đâu mà bày vẽ ra người ta cười cho… Bố vợ tôi chiêu ngụm nước trà vừa xoay cái chén trong tay và nói.
– Thế ý của Thím sao ạ?
Ngồi im lặng từ nãy, tay cứ vân vê lọn tóc dài buông trước ngực, nghe tôi hỏi thím như giật mình, bừng tỉnh, nói nhỏ:
– Bác nói đúng đấy anh ạ! Hoàn cảnh rổ rá cạp lại vì thương nhau chứ cần gì cứ phải cỗ bàn, nhiêu khê làm gì. Tôi cũng xót cảnh ông anh sau khi chị mất cứ còm cõi một mình, rồi lại tự thương thân và thương con bé Hinh. Hai mẹ con ôm nhau ngủ là nó cứ hay nói là con không được có bố như các bạn. Nghe con nói mà xót xa.
– Thế ý của cái Quỳnh (con lớn của chú thím) và bên ngoại sao ạ? Tôi hỏi…
– Con Quỳnh cũng mừng. Nó bảo “Mẹ lấy bác thì mẹ đỡ cực, bác đỡ khổ và chúng con đỡ tủi”. Còn bên ngoại ai cũng vun vào… Thím trả lời.
– Thế bố đã nói với vợ chồng anh Quảng chưa? Bố và thím đã… thông báo cho vợ con và các cháu chưa ạ?
– Tôi cũng nói chuyện với chị Nguyên rồi. Chị ấy bảo: “Cháu mừng lắm”, còn anh Quảng thì không biết bố anh đã nói chưa…
Tôi nhìn sang bố vợ, thấy ông nhìn xa xăm và khi nhắc tới tên con trai là ông lại nhíu lông mày.
Tôi vội đỡ lời:
– Chắc bố cháu chưa muốn nói sớm. Thôi việc này để con lo cho. Thế ông bà định bao giờ làm mâm cơm báo hỷ ạ?
– Có khi phải Giêng, Hai ngày rộng, tháng dài…
– Con chỉ cần ông bà thông báo trước cho con 1 tuần để con thu xếp là mọi việc xong hết.
– Bố cảm ơn.
Thím Hường chào tôi để vế. Tôi bảo:
– Cháu còn chưa biết nhà thím. Để cháu tiễn thím về thăm nhà thím luôn ạ.
Tôi đi phía sau, thím đi trước. Nhìn từ phía sau người phụ nữ mới vừa qua tuổi bốn mươi, mới một lần sinh nở, goá bụa đã trên 20 năm vẫn nguyên đầy nữ tính. Mớ tóc dài buông thõng tới thắt lưng, mùi bồ kết còn thoang thoảng trong gió se se. Tôi thầm nghĩ và mừng cho bố vợ.
Một ngôi nhà xây ba gian nho nhỏ trong khuôn viên vườn tược um tùm thiếu bàn tay đàn ông cắt tỉa, chăm sóc. Trong nhà thực sự sạch sẽ, ngăn nắp và chắc chẳng có nhiều đồ để bày biện.
Ngồi chơi chuyện trò cùng thím, tôi tò mò:
– Thế trước bố cháu có anh nào muốn hỏi thím không?
– Cũng có đôi ba người. Nhưng không hợp. Người thì có 2 – 3 đứa con nhỏ bằng cỡ tuổi cái Hinh, người thì vợ bỏ vì nghiện rượu, người thì… chỉ bằng tuổi nhau nên tôi sợ lắm. Có cái Hinh bầu bạn nên cũng chẳng buồn. Hồi xưa chưa lấy chú thì cái Nguyên với tôi thân nhau lắm, cứ chị chị em em, bánh đa bánh đúc, hú hí với nhau suốt ngày…
– Thế… Thế bố cháu nói thế nào mà thím đồng ý?
Thím cười, bẽn len:
– Ông ấy hỏi mỗi câu là Tôi thương thím, thím có thương tôi không?
– Thế thím có lăn tăn, suy tính nhiều không? Tôi hỏi.
– Nhiều khi cũng nghĩ chứ. Người chứ có phải gỗ đâu. Nhưng rồi thương người như thể thương thân. Vả lại đã làm dâu trong nhà ngần ấy năm mọi người điều biết, đều hiểu nhau cả rồi.
– Chúng cháu chúc mừng thím và bố cháu. Biết đâu trời cho chúng cháu lại có em.
– Già rồi còn… Thím bỏ lửng câu nói.
Tôi chào thím để về.
Tôi đưa cho bố vợ tôi 10 triệu, nói là Nguyên gửi về để ông bồi dưỡng rồi xin phép về bên quê.
Tôi gọi điện trước cho anh Cả, chị Hai và cái Bình hẹn chiều nay về.
Xe về đến nhà thấy cổng mở toang, có ô tô đỗ trong sân. Tôi đoán anh Cả đã về.
Đưa xe vào sân, mở cửa đã thấy mùi xào nấu thơm nức từ phía sân giếng lối sau đưa lại, tiếng ồn ào cười nói của nhiều người.
Anh Cả tôi từ trong nhà bước ra, lâu lắm không gặp anh. Nay thấy anh già nhiều quá so với tuổi 60. Tôi hỏi chị và cháu có về không? Anh bảo:
– Có cháu Phượng về cùng thôi. Còn chị chú phải ở nhà giúp mẹ con nhà Bích mới đẻ đứa thứ 2 được 4 ngày.
– Trai hay gái hả anh?
– Lại thêm thằng cò nữa.
Anh trai tôi giọng thì vui nhưng trong sâu thẳm lại buồn buồn. Anh chỉ có hai đứa con gái. Làm trên tỉnh rồi được điều về HN một vài năm là đi làm tham tán đại sứ ở nước ngoài. Chính vì thế anh em ít khi gặp được nhau.
Một cô gái cao thon và trắng trẻo chạy xô lại, ôm tôi.
– Cháu chào chú ạ? Lâu quá rồi, phải đến 6 – 7 năm cháu mới gặp chú. Chú có khỏe không? Thím Nguyên và hai em Tết này có về không hả chú? Bữa trước Thím về cháu cũng chả gặp nhưng cháu vẫn nhận được quà…
Nó nói tía lia, tràng giang đại hải làm tôi không kịp trả lời.
– Lớn tướng rồi! Học hành sao hả Phượng?
– Cháu chú học giỏi đấy. Sang năm có học bổng đi học bên Anh đấy chú ạ! Anh Cả khoe.
– Tốt rồi! Xứng đáng con cháu họ Lưu.
Một đám nam nữ, thanh niên có, đứng tuổi có ào vào chào tôi. Toàn là các em, các cháu trong họ. Một lát sau vợ chồng chị Thanh tôi, vợ chồng cái Bình cũng ra. Mâm bát được bày ra 5 cái bàn trong sân. Nhiều tuổi nhất có vợ chồng ông cậu tôi và một ông chúng tôi gọi là chú rể họ đều đã qua tuổi 70. Mọi người vào mâm ngồi yên vị theo vai vế. Anh cả tôi có lời trước cả họ về việc quy tập mộ trong họ tộc về một chỗ. Việc lo đất cát, thủ tục đã xong, cũng là nhờ anh em, con cháu ở quê cùng giúp nên đến nay đã hoàn tất. Chỉ chờ xem mọi người quyết vào ngày nào. Sau khi mọi người có ý kiến và trọng nhất ý kiến của hai cụ ông lớn tuổi là ông cậu và ông chú, cả họ thống nhất ngày 20 và 21 tháng Chạp sẽ tiến hành.
Cuộc vui họ hàng rôm rả mãi tới khuya. Mọi người lục tục ra về. Con Phượng đi cùng em gái con nhà Bình vào trong đó để ngủ.
Còn lại bốn anh em tôi. Anh Cả tôi bảo:
– Công việc thế là rõ rồi. Có điều ngày đó tôi khó có mặt vì công việc bên sứ quán đầu năm Dương lịch bao giờ cũng lắm. Tôi sẽ cố. Nhưng ví thử không thể về được thì các cô và nhất là chú Luân phải cáng đáng thay anh nhé.
Chị Thanh bảo:
– May mà cậu Luân còn ở nhà chứ em với Dì Bình thì biết làm được gì?
– Việc đã đâu vào đấy rồi. Giờ chỉ còn việc cuối, anh bận thì cứ yên tâm. Ở nhà có anh Luân, vợ chồng Bác Thanh, vợ chồng em cùng anh em con cháu sẽ lo tròn cho các cụ – Cái Bình tiếp lời chị.
– Thế thím Nguyên và các cháu có về được không hả chú Luân? Anh Cả quay sang hỏi tôi.
– Chắc không về được. Các cháu còn đi học. Vả lại bên ấy cũng nhiều việc mà em ở Việt Nam cũng đang bề bộn. Nếu bác bận thì cứ yên tâm. Ở nhà chị em em sẽ lo chu tất.
– À cậu Luân phải nhắc để chị Liên và các cháu phải về đông đủ nhé. Chị em gặp nhau chứ cứ cách xa lâu nhớ lắm. Chị Thanh nhắc tôi.
– Vâng! Em nhớ rồi!
Cái Bình thêm:
– Hôm trước em gọi cho chị Liên và vợ chồng thằng Lâm rồi. Còn chị em cái Minh, Tâm em chưa gọi. À! Mà vợ thằng Luân đẻ sinh đôi một gái, một trai mới thích chứ. Em đã dặn phải đưa chúng nó về quê đấy.
Câu chuyện chuyển hướng sang mẹ con nhà chị Liên. Ai cũng thương chị và mừng cho chị có thằng cháu đích tôn.
Nhưng không ai có thể biết nó là đứa cháu trai thứ 3 của bố mẹ mình, nó là đứa con trai thứ 3 của tôi.
Tôi bảo:
– Ngày mai em phải đi sớm để xuống Quảng Ninh ký hợp đồng nên muốn gửi lại ít tiền để ở nhà lo liệu trang trải, chi phí…
Tôi rút ra 20 triệu đưa anh Cả tôi. Anh bảo chị Thanh:
– Cô Thanh cầm luôn, cả tiền của anh đưa nữa. Nếu thiếu thì gọi cho chị hoặc cho chú Luân. Ý anh là thế này: Nếu có ai trong họ đưa tiền đóng góp thì cứ nhận đã, đừng chối mà họ tủi thân trách móc. Cứ ghi lại rõ ràng để anh và chú Luân tìm cách đưa lại chứ ở quê nghèo kiếm được đồng tiền đâu có dễ. Anh nói thế có đúng không, chú?
– Em nhất trí. Chị Thanh và em Bình ở nhà và nói với cháu Thai, nó biết phải mua sắm những gì, cỗ bàn ra sao rồi đưa tiền cho cháu theo như nó và hai chị em tính. Em sẽ về trước 1 hoặc 2 ngày. Có khi mẹ con chị Liên cũng về trước đấy.
Anh Cả tôi kết luận:
– Thế là anh em mình thống nhất và phân công cụ thể rồi nhé! Cứ thế mà làm.
Giờ nghỉ đi, mai chú Luân đi sớm là mấy giờ?
– Sáu giờ em đi. Sớm quá sợ có sương mù.
Chị Thanh và cái Bình về rồi, tôi và anh Cả còn chuyện trò một lúc lâu mới giường ai nấy nằm.
Tôi nhắn tin cho Minh và Tâm nói đang ở quê chứ chưa về Hà Nội vì…(Tôi kể tóm tắt những việc xảy ra). Kết thúc tin nhắn là: Anh yêu hai vợ Minh + Tâm.
Chắc hai nàng đang ngủ ngon lành bởi mấy ngày qua được viên mãn tình dục. Lồn hai nàng luôn hứng chịu những cú thúc đẫm tình từ cặc tôi. Tôi không hy vọng nhận tin trả lời của hai nàng vào lúc này, đồng hồ chỉ vào số 2.
Đang chập chờn thì máy rung tín hiệu có tin nhắn. Khuôn mặt xinh đẹp của Thuý hiện trên màn hình.
“Chồng ơi! Bao giờ chồng về với em và hai con”.
Tôi nhắn: “Vợ yêu! Tầm 9 giờ mai là anh được hôn Thuý của anh rồi. Miss you!”
Thuý: “Nhớ mà cứ đi lâu thế chồng ơi. Chỉ hôn thôi à?”
Tôi: “Hôn, sờ vú, mút sữa và…”
Thuý: “… địt vợ! Thôi chồng ngủ đi, mai có sức mà đền vợ nhé. Hôn anh!”
Tôi đi vào giấc ngủ. Chắc chắn rằng trong giấc mơ của tôi sẽ có hình dáng những cái lồn của những người tôi đã yêu, đã sờ, đã hôn, đã liếm…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Những người tôi yêu |
Tác giả | Vi Thăng Long |
Phân loại | Chưa phân loại, Loạn luân với chị họ, Truyện loạn luân, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 31-05-2024 15:40:33 |