truyensexngan.net > Chưa phân loại > Những mảnh ký ức

Những mảnh ký ức

Phần 8
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Thời gian sau đấy, tôi bắt đầu cảm thấy nhàm chán cách giảng dạy của giáo viên, một phần cũng vì cũng chỉ dạy đi dạy lại những kiến thức cũ, giờ việc đến lớp tôi chỉ lo ngủ.

Tôi bắt đầu học như kiểu cách tài tử mà ngày trước tôi vẫn học, tuy nhiên ở nhà tôi vẫn theo lịch trình, tôi không bỏ bê dù là một chút thời gian nào, tôi giành tất cả thời gian ở nhà cho việc học. Mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục như thế cho đến một ngày, thầy giáo ấy cho bài tập trước khi ra chơi, tôi chép xong bài tập vào vở, mặc cho bọn con trai rủ đi uống nước, tôi nằm ngủ.

Thầy giáo ấy là người dạy môn hình học, thầy dạy thay cho một thầy bị tai nạn gãy chân, sau này thầy còn dạy luôn cả đại số. Chắc thầy còn trẻ nên như mọi khi giờ ra chơi là giáo viên lên phòng uống nước thì thầy đi lại quanh lớp xem học sinh học hành thế nào. Tụi con gái thì hay hỏi thầy, thầy cũng nhiệt tình trả lời. Hôm ấy thầy đi ngang qua tôi, thấy tôi đang nằm ngủ nhưng chắc tại ra chơi ồn quá nên tôi ngủ gà ngủ gật, thầy ấy mới vỗ vai tôi hỏi: – Bài này không làm được ah em?

Tôi đáp qua loa: – Không phải là em không làm được mà em chưa làm thôi.

Thầy mới cười: – Tức là em làm được?

Tôi đáp không cần suy nghĩ: – Tất nhiên ah.

Thầy vỗ vai tôi rồi bảo: – Em ngủ tiếp đi nhé!

Tôi tiếp tục gục đầu nằm ngủ nhưng không ngủ được, mới lôi bút ra giải bài tập thầy vừa cho, rõ ràng là không quá khó cho lắm. Lúc vào lớp, kêu người lên chữa bài, thầy gọi đúng tôi, lên thì lên thôi – tôi nghĩ vậy, cũng chẳng để ý mấy cái chuyện vì sao thầy lại gọi tôi trong khi có vài đứa giơ tay.

Từ hôm đấy trở đi, cứ đến giờ thầy ấy là thầy hay gọi tôi, khi thì trả lời câu hỏi, khi thì lên bảng giải bài tập, mà là thường xuyên chứ không phải vô tình. Mà lại còn do tôi không giơ tay bao giờ, lúc ấy tôi lại càng cố gắng học thêm, chỉ có ý nghĩ là sợ thầy ấy có hỏi cái gì thì cũng biết. Nhờ vậy, có lẽ càng ngày tôi càng khá môn toán, môn tôi yếu nhất trong 3 môn thi đại học.

Và cũng vì tôi hay trả lời câu hỏi, tôi hay lên bảng nên tôi biết thêm được một bạn gái. Bạn ấy tên T, mặt như tôi nhìn là thuộc dạng khá, để tóc dài, thi trượt sư phạm. Cũng rất tình cờ, giờ ra chơi bây giờ tôi ít khi nằm ngủ nữa mà hôm đi ra chơi với bọn con trai, hoặc ngồi trong lớp nói chuyện linh tinh.

Bọn tôi ra chơi thường xé giấy theo 1 đường dài, rồi cuộn cho nó nhỏ nhỏ lại, phi linh tinh, chủ yếu là phi vào người con gái, có ai quay lại thì xem như mình không biết, trò đấy cũng khá vui.

Buổi ấy, tôi phi trúng vào T, trên bàn tôi 2 bàn, T ngồi bàn thứ 3, tôi không may phi trúng hẳn vào đầu nên có lẽ cú đấy cũng khá đau nên tôi thấy T quay mặt lại. Mấy thằng cùng bạn vội chỉ vào người tôi ý bảo tôi ném, tôi chả sợ, mặt nghênh lên, cười cười, T có vẻ tức nên lầm bầm rồi quay mặt đi. Tôi cũng chẳng để ý vì tôi vẫn thường phi trúng nhiều người con gái nhưng chả ai nói gì.

Vài hôm sau lúc giờ ra chơi T xuống ngồi trên bàn, hỏi mấy bài hóa với một bạn nữ nữa, tôi lúc đấy đang gục mặt vào nằm ngủ, nghe câu được câu chăng. Tự dưng thấy nói sai một vấn đề gì đấy nên ngứa miệng chen vào, T mới quay xuống bảo: – Ấy biết làm dạng này không?

Tôi bảo nói trống không: – Biết.

T sốt sắng: – Ấy giải hộ tớ vài bài này với.

Tôi nhắm nhẳng: – Để xem đã.

T mới bảo: – Thế lúc nào mới được.

– Lúc nào tớ có hứng đã, tớ đi rửa mặt cái.

Ngáp miệng dài, tôi đi ra chỗ chứa nước vục vào rửa mặt, lúc quay vào vẫn thấy T ngồi tranh luận với bạn đấy, tôi bảo: – Đưa đây tớ xem nào.

Dạng bài cũng không khó lắm nên tôi làm được, xong T có nói cảm ơn nhưng tôi tiếp tục nằm ngủ. Sau đấy vài ngày thì T chuyển xuống bàn trên bàn tôi, ngồi cùng vị trí với tôi, thỉnh thoảng có hỏi tôi vài câu thế này thế kia, tôi cũng trả lời, tự dưng một hôm sau khi tan học mới rủ tôi: – Thu (vì chỉ biết tên tôi ở lớp là Thu) lát về có bận không?

Tôi trả lời ngay: – Không. – Vậy lát đi ăn chè với tụi tớ nhé (tụi tớ là T và con bạn ngồi cạnh, 2 đứa trọ cùng phòng)

Tôi mới thắc mắc: – Vì sao? – Uh, cảm ơn chuyện cậu giải bài tập cho tụi tớ.

Tôi nhếch mép: – Vậy chắc không được, lát nữa tớ bận rồi.

T có vẻ ngạc nhiên, nhưng từ khi học vào đây tôi đã phải lấy họ, tên khác, cũng như tôi ít giao tiếp với mọi người. Tôi lại cũng không muốn ai bắt chuyện với tôi, và càng không muốn có thêm bạn bè nữa. Tôi muốn khép mình, càng ít thì càng tốt. Vì vậy, những kiểu làm quen như vậy nếu như là ngày trước thì tôi nhận lời ngay, nhưng giờ thì tôi từ chối khéo.

Có lẽ T cũng ngượng, nên chỉ quay đi không nói gì nữa thêm, vài ba ngày sau cũng không thấy hỏi tôi như những ngày trước, tôi chỉ tự nhủ: vậy cũng được. Tự dưng có hôm lại bắt chuyện với tôi: – Thu này. – Gì thế? – Ấy không phải người ở đây ah? – Uh, có chuyện gì không? – Không, không có chuyện gì cả, tớ chỉ hỏi thế thôi. – Đúng là … con gái ( tôi lẩm bẩm )

Có vẻ như T chỉ nói bâng quơ vậy để đỡ ngượng với hôm trước, tôi biết thế, nên vẫn nói chuyện bình thường. Dạo đó, giờ ra chơi T còn quay xuống nói chuyện linh tinh với tôi, nhưng đều không đả động gì đến việc rủ đi đâu nữa. T có hỏi tôi mấy chuyện linh tinh, hỏi về bố mẹ, gia đình, tôi nói dối hết, tôi bảo bố mẹ tôi làm ruộng, có hỏi số điện thoại bàn thì tôi bảo nhà tôi không lắp điện thoại, duy chỉ có việc tôi ở với nhà dì là tôi nói thật, kể cả chuyện tình cảm tôi cũng nói dối: – Thu có người yêu chưa?

Tôi mỉm cười: – Rồi. – Chắc bạn ấy xinh lắm nhỉ? – Cũng bình thường. – Bạn ấy người chỗ ấy ah?

Tôi cắt lời: – Thôi tớ không nói chuyện này nữa đâu.

Tôi lờ mờ cảm giác có vẻ T thích tôi, đúng cái kiểu của tôi thích em, thích nhưng không dám nói, thích nhưng ngượng ngùng, thích nhưng luôn cứ phải hỏi bâng quơ.

Tôi thờ ơ, có lẽ vì lúc ấy tôi có nhiều chuyện hơn là chuyện trai gái, về người mẹ của tôi, về tương lai tôi, và có cả về em. Tôi vẫn yêu em, yêu theo kiểu để trong lòng, nó khó chịu, nhức nhối. Vì vậy, tôi tránh T, ngoài những câu hỏi về học hành, những câu chào xã giao, tôi không nói chuyện gì thêm, hoặc ra chơi tôi đi ra ngoài với đám con trai.

Tôi lầm lì hẳn, thu mình vào. Và có lẽ tôi cảm nhận đúng vì vài hôm cuối khi chúng tôi chuẩn bị hết buổi học, sắp chuẩn bị cho kỳ thi đại học T có gửi cho tôi một bức thư, bảo tôi về nhà hẵng đọc.

Thư T viết khá dài, có vài dòng viết riêng cho tôi đại ý T cảm thấy ấn tượng với tôi, thích cái kiểu tự tin của tôi khi tôi học, nhiều lắm… và còn có cả số điện thoại bàn nhà T, T bảo khi nào thi đại học xong có dịp liên lạc với T, hẹn gặp lại ở Hà Nội.

Bức thư ấy, tôi nhớ đã kẹp vào một quyển vở ghi nào đấy của tôi, và tôi đã tìm khắp nhưng cho đến bây giờ có lẽ vẫn không tìm được…

Tháng 4 năm 2011, trong một ngày tôi phóng xe đến trường có chút việc, khi đang dừng xe trước cổng trường, có 1 tốp con gái đang đi ra nên tôi giảm tốc độ, khẽ liếc nhìn trên vỉa hè. Bất chợt, thấy một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trong trí nhớ, lúc tôi định thần lại được thì đang ở trong trường rồi. Vội vàng gửi xe, chạy thật nhanh, nhưng khi ra đến cổng thì không còn nhìn thấy người đấy nữa.

Tôi quay người, tìm kiếm xung quanh, hy vọng người đấy vẫn còn quanh đây. Cứ như một tập phim Hàn Quốc, tôi cố gắng tìm kiếm nhưng không thể tìm được. Là T, hoặc có lẽ là 1 người giống T, nhưng cái bóng ấy lướt đi nhanh quá, đến lúc tôi nghĩ ra 1 cái tên thì đã không còn thấy nữa. Chắc có lẽ T cũng đi học, và có lẽ vẫn thi vào sư phạm, cái ước mơ mà đôi khi T có nói thoáng qua. Dù sao, trong tôi, T vẫn là một người bạn, và có cả cái tình cảm của sự ngưỡng mộ ngày trước. Khẽ mỉm cười khi nhớ về những chuyện ngày trước… tôi nhẹ nhàng bước vào cổng trường…

Thông tin truyện
Tên truyện Những mảnh ký ức
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex dài tập, Truyện teen
Ngày cập nhật 05-07-2024 04:21:19
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Hai người vợ (Update phần 28) - Longmiennui
Thư gửi má (Update phần 11) - Cá Heo
Những bà vợ hàng xóm (Update phần 30)
Chị Linh (Update phần 13)
Đụ nhau với thím (Update phần 15)
Tuổi dậy thì (Update phần 23)