Mưa chiều
“Hả, vào Sài Gòn học á? Sắp làm hồ sơ nhập học rồi sao giờ mẹ mới nói” – Tôi la thất thanh bài hãi sau đó ngơ ngác nhìn mẹ khi nghe mẹ phán xanh rờn là mai thu xếp đồ rồi mẹ đưa vào Sài Gòn học cấp 3 ở trong đó.
“Vào đó học cho nó chắc chắn, chứ mày ở đây suốt ngày đàn đúm rồi phá làng phá xóm, sau này thì đổ thóc ra mà ăn à, chỉ biết lêu lổng suốt ngày chả biết suy nghĩ gì hết” – Mẹ tôi thở dài ca thán.
“Nhưng vào đó rồi học ở đâu, rồi ở với ai, rồi còn đi theo đó đủ thứ lằng nhằng, sao mẹ tự nhiên đùng cái nói vào đó học. Đi xa mấy ngàn kilomet chứ đâu phải như từ nhà mình xuống Hà Nội đâu”
“Vào đó ở với mẹ Hòa, mẹ Hòa xin cho mày vào học trường mẹ ấy đang làm rồi, con bé Thảo cũng học cùng trường mày, mọi thứ mẹ chuẩn bị hết rồi, giờ mày vào chỉ mua sách vở, quần áo đồng phục rồi đi học thôi. ”
“Ớ ớ, chuẩn bị hết rồi, mẹ tính từ bao giờ mà sao không nói gì với con thế, chuyện này quan trọng thế kia mà” – Tôi lại đần thối mặt ra.
“Hừ, nói với mày, mày xem từ lúc mày tốt nghiệp cấp 2 xong có khi nào ở nhà. Ngày nào cũng lêu lổng hết xóm nọ đến làng kia, mày đừng tưởng mày đi đâu làm gì mẹ không biết, tao còn chưa xử tội mày đàn đúm đánh nhau suốt từ đầu hè tới giờ đấy, rồi còn bi – a điện tử, với tình hình này đừng nói là 3 năm nữa thi Đại học, tao còn lo không biết mày tốt nghiệp được không đây” – Mẹ tôi sầm mặt lại nói.
“Thì con vẫn học đều mà, có gì đâu, mẹ xem xét lại xem chứ giờ học xa xôi thế, với lạ nước lạ cái con làm sao học, rồi bạn bè con ở hết ngoài này, trong đó có quen ai đâu” – Tôi đưa ra đủ các lý do có thể xuất hiện trong đầu, chỉ với hi vọng mẹ tôi suy nghĩ lại dù chỉ là 1 chút.
Nhưng dường như mẹ tôi xem những gì tôi nói chỉ là phù du, mẹ tôi gạt phăng một cách không khoan nhượng.
“Trước lạ sau quen, mẹ đưa mày vào cũng để mong mày tách ra khỏi đám bạn mày, chứ ở ngoài này hư hết người” – Rồi như mẹ không đủ kiên nhẫn nghe tôi nói, mẹ ngắt lời thẳng thừng – “Quyết định thế đi, tối mai đi Tàu về Hà Nội rồi tối ngày kia mẹ đưa ra ga Tàu Hà Nội, mày đi vào đó rồi có gì vào đến nơi mẹ Hòa đón mày, mẹ thu xếp hết rồi.
Tôi vẫn đang ngơ ngác trước sự quả quyết và giải quyết vấn đề một cách nhanh – gọn – lẹ của mẹ tôi. Tôi vẫn ráng năm nỉ.
“Mẹ… mẹ… ”
Rồi chưa kịp để tôi mè nhèo thêm, mẹ phẩy phẩy tay như đuổi 1 con ruồi đang vo ve – “Thôi lên phòng đi cho mẹ xem phim, quyết định thế đi, mày nói cũng không được gì đâu”
Tôi thở dài, biết dù thế nào cũng không thay đổi được ý kiến của mẹ. Ôm 1 bụng đầy biệt khuất lê lên tầng, mở cửa phòng rồi nằm ụp xuống gường gường.
“Cốp, Ai da” – Tôi choáng váng sau khi đầu bị đập trúng cái gì đó, lặt chăn lên thì tôi thấy cái đồng hồ báo thức ở dưới chăn, nhưng nó khác mọi hôm là cái mặt nhựa trong thì bị vỡ ra, có vài mảnh vỡ nhỏ vẫn còn ở đệm.
“Ta kháo” – Tôi lầu bầu than xui. Rồi cùng chả buồn dọn dẹp, cứ thế nằm xuống với tâm trạng trống rồi.
Tôi, một thằng con trai sinh ra và lớn lên tại thị trấn của một tỉnh vùng núi phía Bắc, cách Hà Nội khoảng 300km đường… ô tô =.=. Năm nay 15 tuổi, đang chuẩn bị vào học cấp 3 như bao bạn bè đồng lứa. Nhưng như “con nhà người ta” lúc này đang lo ôn lại kiến thức để sắp tới vào học không bị quá bỡ ngỡ, vì nghe đâu kiến thức cấp 3 nặng lắm. Nhưng tôi thì thuộc dạng cá biệt, vả lại đang mùa hè nên ngoài việc tụ tập bạn bè ra, thì tôi chả có gì làm, nói chính xác ra là đang trong quá trình ăn hại. Nói tụ tập cho sang chứ nói thẳng ra là kiếm trò quậy phá, mà tôi thuộc dạng nắm đầu cái đám này.
Khoảng thời gian hè là lúc mà tôi thường xuyên bị mắng nhất do người quen mách mẹ tôi mấy trò tôi nghịch, nào là leo vườn nhà người ta hái trộm, lúc chó chủ vườn ra đuổi thì còn cầm hòn đá to tổ chảng ném chó máu chảy đầm đìa, rồi thì chơi trốn tìm buổi tối còn leo hẳn lên tầng nhà người ta để trốn, bị túm được rồi nghi là ăn trộm nhảy vào (số là nhà tôi ở mặt tiền trên trục đường chính xuyên qua thị trấn, mà trước cửa nhà nào cũng có 2 cây xanh trồng trước cửa, mà cây nào non lắm thì cũng trồng 5 6 năm, còn lại toàn chục năm đổ lên, mà trồng toàn dạng cây dễ trèo như hoa sữa, nhãn, bàng, phượng… nên cứ thế mấy ông mãnh lại trèo lên rồi đu người nhảy sang ban công nhà người ta trốn, lâu lâu bị chủ nhà bất tử lên thì túm được), rồi nào là tụ tập trong quán hút thuốc (lúc đó mới lớp 9 mà hút thuốc thì được xem là tội tày trời, thiên địa bất dung rồi), sau đó thì lê la khắp các quán net, tiệm play station, rồi bida… (cơ mà khổ nỗi lúc đó mà lê la ở những chỗ này thì thường bị hàng xóm phán cho là mấy thằng ăn cắp ăn trộm mới có tiền vào đó @@)… Và có một số trò mà giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy hãi vì không hiểu sao mà lúc đó mình có gan, nhưng vào phần sau thì mình sẽ viết tiếp.
Chung quy tóm lại là đám tụi tôi là lũ trời đánh thánh vật, mà tôi thì cầm đầu đám đó. Không chỉ nổi danh trong xóm mà hầu như toàn bộ thị trấn ai ai cũng biết đến tôi (nhiều lúc cũng tự hào ), đến nỗi mà các bậc phụ huynh cấm con em mình không được chơi với tôi, nếu vi phạm thì bị cấm cửa. Nói thế là các bạn hình dung tôi của lúc đó huy hoàng cỡ nào rồi.
Ăn chơi lêu lổng là thế, nhưng học hành thì tôi đến giờ vẫn thắc mắc tại sao lúc đỏ điểm mình lại như vậy. Trường tôi ca học chính là buổi sáng, buổi chiều học chủ yếu để tăng thêm kiến thức các môn chính. Buổi sáng thì tôi đi học đẩy đủ, chuyên cần đều đều, nhưng đến chiều thì… cả tuần may mắn lắm tôi đi được 1 buổi, còn lại là ra net, không thì bida. Đến tối về thì sách quăng 1 bên, vở quăng 1 góc, truyện luôn luôn chiếm những chỗ tốt nhất trong phòng (lúc đó tôi mê truyện Tàu, đặc biệt là những truyện dày cộp toàn chữ là chữ, nên gom tiền mua đủ thứ nào là kiếm hiệp Kim Dung, Cổ Long, chán rồi lại xoay qua tu chân, tu tiên, rồi sau đó lại quay về đủ thứ truyện chém giết từa lưa, đi ngủ còn mơ nào là kim đan, tiên nhân, kiếm khách, giang hồ đủ thứ trên đời, đến giờ vẫn còn mê).
Nói thằng ra bài vở thì hiếm lắm thì về nhà tôi mới lật ra, mà lật ra cũng chỉ liếc qua tầm 5 10 phút là gấp lại vứt qua một bên, nhưng thật sự thì tôi được cái khoản thông minh, đến nỗi các thầy cô đã từng dạy tôi còn khen, bù lại đó là lười cũng vô đối. Kiến thức thì học trên lớp, tôi không dám nắm chắc 100% nhưng 80% vẫn phải chắc chắn, nhưng về không ôn lại thì sớm muộn cũng quên, nhưng tôi cũng kệ, tôi đọc truyện thì thường có câu “Thuyền đến đầu thì cầu sẽ thẳng”, nên tôi cũng để tất cả thuận cho “Số mệnh an bài”.
Học láng tráng vậy chứ lúc sắp thi cử, kiểm tra cũng chả khả hơn là bao, cũng ôm truyện rồi nằm vật vờ, đến lúc thi thì liếc qua đề rồi làm những câu mình biết trước. Sau đó là ôm bút ngồi vẽ bậy đợi mấy thằng bạn làm xong rồi nó quăng cho. Vậy mà năm nào tôi cũng mém được học sinh giỏi, điểm trung bình lúc nào cũng 7. 8, 7. 9 Mà chả bao giờ lên được 8 phẩy để ôm cái danh học sinh giỏi về cho hãnh diện với xóm làng.
À mà nói thêm ngoài khoản lười, tôi cũng có thêm điểm mạnh nữa là ẩu thì cũng vô đối. Làm bài xong không bao giờ tôi ngồi xem lại kết quả, hay dò lại từng bước làm mà toàn quăng bút nằm ngủ =.=. Nên nhiều khi cũng sai rất vớ vẩn, bây giờ thì cũng khắc phục được phần nào thôi chứ vẫn còn khá ẩu. Nên thành tích của tôi toàn là “mém học sinh giỏi”, dù chả học hành gì cho cam.
Nói đến bạn bè, thì tôi ngoài cái tính bá đạo, hay nói cách khác cực kỳ nóng tính, bảo thủ, cứng đầu… (người yêu tôi sau này nói tính của tôi là “gia trưởng” mà con trai Bắc hay có), mà giờ ngẫm lại tôi nghĩ lúc đó cũng thuộc dạng “đầu đường xó chợ”, la cà đánh lộn đánh lạo khắp thị trấn, nhưng bạn bè vẫn thích chơi. Từ những thằng quậy phá đến mấy thằng mọt sách, thằng nào tôi cũng chơi được tuốt, nên sau này khi tôi về quê chơi, chỉ cần nói 1 tiếng qua điện thoại: “Tao mới về, cho mày 10 hơi thở thì phải có mặt ở nhà tao, nếu không muốn đến thì cũng đừng đến nữa”, dù hạch sách vậy chứ nửa tiếng sau nhà lại đầy ắp người, dù cho trong số này có những đứa chả bao giờ nói chuyện với nhau.
Mà trong số đó có 2 thằng bạn chí thân từ nhỏ, tính cũng tựa tựa tôi là vừa lười vừa ẩu, cũng bá đạo nhưng kém tôi chút, và cũng rất hiểu nhau (về sau có thêm 1 thằng nữa, và 6 năm sau khi 2 thằng này ra trường thì cũng vào Sài Gòn lăn lộn làm ăn nên 4 thằng cuối tuần nào cũng tụ tập bida, đá play station, không thì nhậu nhẹt đủ kiểu)
Để xem nào: Học hành, tính cách, bạn bè rồi còn gì nhỉ, mà thôi để sau này nhớ ra thì kể tiếp. Trở lại với tâm trạng chán chường của tôi lúc này. À mà nói thêm về mẹ Hòa (người mà mẹ tôi nói vào Sài Gòn thì sống cùng đó) là bạn thân của mẹ tôi từ nhỏ luôn, nghe đâu chơi với nhau từ lúc 3 4 tuổi, rồi học chung cấp 1 2 3, đến Đại học cũng học chung, rồi thời chiến tranh cũng đi lánh nạn chung, tránh bom chung 1 hầm luôn. Nói chung là cực kỳ thân, sau này mẹ Hòa lập gia đình rồi theo chồng về Hà Nội làm ăn, 4 năm trước là năm 2002 thì cả gia đình chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Mẹ Hòa có 2 người con: Ông anh cả tên Minh thì hơn tôi 4 tuổi lúc này đang học Đại học Kinh tế quốc dân ở Hà Nội, đứa út thì tên Thảo, bằng tuổi tôi. Lúc gia đình mẹ Hòa vẫn ở Hà Nội thì hè nào con bé cũng về ở nhà tôi cả 2 tháng trời, vì dân Hà Nội suốt ngày ở nhà nên hè về nhà tôi con bé cứ gọi là sướng mê tơi, được tôi dắt đi chơi đủ thứ, lần đầu tiên tôi gặp nó thì vẫn còn “cậu cậu tớ tớ”, về sau nó phục tôi quá dứt khoát gọi tôi bằng anh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa chiều |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 26-06-2024 08:38:09 |