Mù quáng
Sáng 9h00 hai ngày sau, tôi lê bước ra khỏi cổng sân bay với tâm trạng chán chường. Mặc kệ mấy gã taxi mời gọi liên tục, tôi nhấc điện thoại bấm gọi cho Ngọc Tiên. Tôi không nhớ mình đã làm chuyện vô ích này bao nhiêu lần, nhưng tôi không thể gạt nàng ra khỏi đầu mình.
“Reng… Reng…”
Vừa áp điện thoại lên tai tôi chợt sững người vì nghe tiếng reng chuông. Nhưng có gì đó không đúng, tiếng reng lại rất lớn như sát bên tai. Tôi giật mình quay phắt lại, trái tim liền ngưng lại trong khoảnh khắc đó.
Ngọc Tiên thật xinh đẹp. Nàng đứng ngay trước mắt tôi, miệng mỉm cười, tay còn đưa cao chiếc điện thoại không ngừng reo vang.
– Cháu xin lỗi chú…
Nàng nói nhưng không thốt ra lời, tôi chỉ thấy một đôi môi mấp máy và ánh mắt đỏ hoe nhìn tôi như một đứa trẻ mắc lỗi. Tôi nhíu mày ra vẻ tức giận, thật ra lòng đang nhẹ nhõm như có một nguồn suối mát lạnh. Mặc kệ vẻ ngượng ngùng của Ngọc Tiên, tôi nắm tay nàng bước đi thẳng ra ngoài.
– Khách sạn Caravelle.
Bước vào taxi không để Ngọc Tiên có ý kiến gì, tôi nói với tài xế. Suốt cả chuyến xe, hai chúng tôi tay trong tay không nói một lời.
… Bạn đang đọc truyện Mù quáng tại nguồn: https://truyensexngan.net
Bước vào phòng khách sạn.
Tôi ném chiếc vali, túi xách, để nguyên quần áo nằm dài xuống giường. Hai mắt nhắm. Ngọc Tiên ríu rít nhẹ nhàng leo lên giường bên cạnh tôi. Nhẹ nhàng giở cánh tay tôi ra, nàng ngoan ngoãn nằm xuống, áp mặt lên ngực tôi. Cả hai không nói gì như cùng lắng nghe tiếng tim đập của nhau. Sau một lúc tôi mở mắt cúi xuống hỏi:
– Tại sao cháu không đến?!
– Cháu đến rước chú rồi đó…
Ngọc Tiên có vé máy bay do tôi mua, dĩ nhiên nàng biết ngày giờ tôi bay về. Thấy tôi im lặng không nói đùa với mình, nàng ghì sát người vào tôi nỉ non:
– Cháu… Cháu xin lỗi rồi mà… Chú đừng hỏi được không?
– Không được. – Tôi giả vờ gầm gừ.
– Được đi mà… – Ngọc Tiên mím môi, ngón tay lại đùa nghịch với mấy sợi râu cằm tôi chưa cạo.
– Không được…
Nàng cười tủm tỉm nhướng người hôn lên chiếc cằm đầy râu của tôi.
– Vẫn không được…
Ngọc Tiên chồm lên ngậm kín lấy môi tôi. Nàng chủ động dâng cho tôi chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào thơm ngát. Bao nhiêu nỗi nhớ mong ùa về lấp kín trái tim trống rỗng của tôi. Tôi cuốn lấy cơ thể nàng, để nàng nằm trên người tôi. Hai tay tôi vội vã lần mò tìm khóa dây áo của nàng. Ngọc Tiên cũng giúp tôi cởi áo… Từng mảnh quần áo rơi xuống sàn nhà đến không còn gì vướng bận trên cơ thể chúng tôi.
Rời khỏi đôi môi đỏ mọng khao khát của Ngọc Tiên, tôi hôn khắp cơ thể nàng. Vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn mềm mại của nàng, tôi hôn đến say mê…
– Nhớ cháu lắm Tiên ơi…
Tôi chợt nhận ra từ lúc nào đã quen xưng hô chú cháu với Ngọc Tiên dù việc chúng tôi hoàn toàn trái ngược với mối quan hệ chú cháu.
– Cháu cũng nhớ chú lắm… Yêu cháu đi… – Ngọc Tiên ôm ghì lấy đầu tôi, thổn thức.
Cảm giác tôi thật sự sung sướng hơn nhiều so với lần đầu vụng trộm lén lút. Vì ở trong căn phòng tiện nghi sang trọng này, trên chiếc giường êm ái hoàn hảo… Ngọc Tiên hoàn toàn thuộc về tôi, của riêng tôi. Tôi không vồ vập gấp gáp mà dùng hết kỹ năng của mình trong từng cái vuốt ve âu yếm làm Ngọc Tiên mê say mềm nhũn. Tôi hôn khắp cơ thể nàng, không bỏ sót dù một ly da thịt ngọc ngà của nàng… Tôi muốn hút cạn mùi hương thân thể của nàng để cơ thể mình hòa quyện trong tận cùng của ân ái.
Gối đầu lên chiếc đùi thon dài của Ngọc Tiên tôi mỉm cười nhìn gương mặt đỏ lựng say men tình của nàng.
– Đừng nhìn nữa mà… Chú kỳ quá…
Không khép hai chân lại được, nàng chỉ biết nài nỉ tôi ngừng nhìn ngắm nơi làm nàng xấu hổ nhất. Đây là lần đầu tôi được nhìn kỹ nơi thầm kín nhất của nàng. Hai mép thịt đỏ hồng nhỏ dài như hai mép môi xinh đẹp.
– Nó đẹp lắm… Đẹp lắm…
Tôi chậm rãi nhấm nháp làn da non mịn trên đùi Ngọc Tiên. Di chuyển dần xuống dưới, tôi để lại trên làn da non tơ của nàng một vệt nước miếng thèm khát say mê. Ngọc Tiên đỏ mặt gay gắt, hơi thở dồn dập, nhìn theo hành trình khám phá của cái lưỡi tôi. Cuối cùng tôi cũng lọt vào góc hẹp thần tiên giữa hai chân Ngọc Tiên. Tôi hôn nhẹ lên bờ mu mềm mại phơn phớt lông tơ, hôn vào hai trũng da thịt quanh âm hộ nàng và khi nàng thấp thỏm mong chờ nhất tôi đã đón trọn lấy bông hoa đỏ mọng của nàng vào miệng.
– Chú… Ưm…
Cả cơ thể Ngọc Tiên run rẩy căng cứng. Lưỡi tôi chậm chạp nhấm nháp, rồi quét dọc theo hai mép thịt e ấp trong miệng. Một mùi hương phụ nữ nồng nàn của Ngọc Tiên làm tôi mê say. Lưỡi tôi tìm đến u thịt nho nhỏ giữa hai mép môi làm cả người nàng rùng mình, nước tình yêu tuôn tràn không ngớt.
… Bạn đang đọc truyện Mù quáng tại nguồn: https://truyensexngan.net
– Chú ơi… ưm…
Nghe Ngọc Tiên rên siết mãnh liệt, tôi càng hôn say mê. Tôi mở rộng hai chân nàng ra hai bên để miệng tôi ngậm kín lấy âm hộ nàng, lưỡi rà quét sâu vào trong. Tay tôi vươn lên xoa nắn hai bầu vú căng tròn của nàng, tìm hai đầu vú đã căng cứng se se liên tục. Ngọc Tiên rùng mình từng đợt, nàng kéo ghì đầu vào âm hộ… Rồi như hoảng hốt nàng vội đẩy tôi ra, nhưng đã muộn. Tôi đón trọn dòng nước tình yêu ngọt ngào đầu đời của Ngọc Tiên. Nàng che mặt nức nở:
– Ôi… Đừng… Chú ơi… Ư…
Tôi thật sự yêu thương mùi hương nồng nàn của Ngọc Tiên. Tay đỡ bên dưới cặp mông tròn mát rượi, tôi để chiếc lưỡi mình say mê vét cạn men tình yêu của nàng.
– Ưm… Chú…
Ngọc Tiên nhìn tôi với ánh mắt mê dại. Nàng kéo tôi lên rồi dụi gương mặt đỏ bừng xinh đẹp vào ngực tôi.
– Chú không được chiều hư cháu… – Ngọc Tiên thì thầm.
– Sao gọi là chiều hư? – Tôi xoa tấm lưng trần mịn màng của nàng.
– Thì cứ như vậy… Cháu sẽ không thể rời xa chú… – Nàng nói nhỏ như tự nói với mình.
– Thì cháu đừng đi đâu hết…
– Cháu cũng không muốn đâu… – Ngọc Tiên nói đến đó chợt im lặng.
– Cháu sắp đi đâu à? Du học?
Tôi hỏi mà lòng thoáng lo lắng hụt hẫng. Quen Ngọc Tiên mấy ngày nay tôi không thấy nàng đi học. Tuổi của nàng và điều kiện kinh tế gia đình nàng thì du học bất cứ nơi nào đều không thành vấn đề.
Ngọc Tiên tay kê cằm trên ngực tôi, nói:
– Thật ra cháu từng du học Anh quốc… vừa về ba tháng trước.
– Bao giờ cháu đi nữa?
Nàng áp mặt lên ngực tôi, nhắm mắt thì thầm:
– Không đi nữa… Cháu không muốn học nữa.
– À…
Tôi ấp úng định nói mấy lời lại thôi. Nếu không phải Ngọc Tiên mà là một đứa con gái nào đó, tôi sẽ dõng dạc ca một bài dạy đời, đại loại như: Học hành là chuyện tối quan trọng của đời người… Nhưng với Ngọc Tiên sau những gì tôi đã làm với nàng, tôi thấy mình không có tư cách dạy dỗ nàng như một người chú thật thụ.
– Vậy… kế tiếp cháu muốn làm gì? – Tôi hỏi.
– Cháu á…
Ngọc Tiên nhìn lên tôi, ánh mắt nháy nháy dí dỏm, nàng chồm lên nói nhỏ vào tai tôi:
– Cháu muốn… muốn… – Nàng kéo dài. – Muốn chú yêu cháu nữa…
– À ha… Binh nhất Huy có mặt…
Tôi vùng lên ôm ngang cơ thể trần truồng của Ngọc Tiên vật nàng nằm xuống bên dưới.
– Hi hi… Từ từ mà… Cháu sợ lắm…
Tôi kéo Ngọc Tiên xuống cuối giường. Để cơ thể trần truồng của nàng nằm úp nửa trên nệm, hai chân quỳ trên thảm lót sàn. Nhìn bờ mông trần trụi căng tròn trước mặt của Ngọc Tiên mà nước miếng tôi cứ vô thức túa ra. Giữa hai khối thịt trắng nõn bóng loáng là hai mép âm hộ đỏ hồng khin khít rịn nước… Tôi nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cong ỏng tuyệt đẹp của nàng. Áp mặt lên bờ mông nàng rồi say mê cảm giác mát rượi mềm mại tuyệt vời này. Miệng tôi hé mở, chiếc lưỡi nhẹ nhàng quét một đường từ hai mép âm hộ nàng lên giữa khe mông.
– Ưm… Chú… Cháu chết mất… Đừng làm vậy…
Ngón tay tôi vuốt ve mồng thịt nhỏ giữa hai mép âm hộ Ngọc Tiên, lưỡi tiếp tục vét cạn hương vị tươi mát từ nơi sâu kín của nàng. Ngọc Tiên rên xiết, hai chân mềm nhũn như muốn khuỵu xuống. Âm hộ nàng bắt đầu rỉ nước đầm đìa chảy dọc xuống cặp đùi non mơn mởn. Tôi biết nàng đã sẵn sàng, trong khi tôi càng quá sức chịu đựng. Quỳ gối giữa cặp đùi thon dài mở rộng của Ngọc Tiên, cầm dương vật to cứng của mình, tôi chậm chậm chèn vào.
– Ưm… Oii…
Ngọc Tiên há hốc, mắt nhắm nghiền khi tôi từng chút lấp kín người nàng. Tuyệt vời không thể tả hết. Âm hộ nàng thật khít khao, bó chặt, nhưng lớp nước nhờn trơn tuột giúp tôi vào sâu tận cùng. Tôi dừng lại, chồm người ngậm mút vành tai nhỏ nhắn của Ngọc Tiên. Hai tay tôi luồn xuống lớp chăn, thỏa thích xoa nắn hai bầu vú nàng. Cảm giác nóng ấm trùm kín cả dương vật làm tôi sướng ngất ngây. Tôi muốn giây phút này kéo dài mãi mãi để tôi được ở trong nàng.
– Ưm… Ôi…
Tôi quỳ thẳng người, tay bóp chặt bờ eo nhỏ của Ngọc Tiên, bắt đầu thúc đẩy. Hạ thể tôi dập vào bờ mông căng tròn của nàng, phát ra những tiếng bành bạch chắc nịch. Trong cơ thể Ngọc Tiên từng dòng dâm thuỷ tuôn ra không ngớt. Nàng vùi đầu trong tấm chăn, rên siết sung sướng với tên tôi.
– Ôi… Chú Huy ơi… ưm…
Cả căn phòng tràn ngập mùi hương tình ái… Chỉ còn lại tiếng da thịt và hơi thở dồn dập của chúng tôi. Mồ hôi rịn ướt óng ánh trên tấm lưng thon dài trắng nuột của Ngọc Tiên. Tôi chợt dừng lại. Dương vật tôi rời khỏi người Ngọc Tiên mang theo một dòng nước vung vãi giữa hai chân nàng. Trước ánh mắt say tình chờ mong của nàng, tôi nằm ngửa xuống giường rồi vỗ vỗ lên bụng mình.
– Tiên lên đây nào…
Ngọc Tiên mặt đỏ hồng theo hướng dẫn bước chân qua người tôi. Nàng quỳ gối hai bên hông tôi, tay chậm chậm cầm lấy dương vật tôi đưa vào cửa mình. Nàng cắn môi, chậm chậm ngồi xuống.
– Ưm…
Người Trung Quốc thường nói vưu vật trời sinh dành cho người phụ nữ đẹp, cái đẹp so sánh tựa như vật quý của trời đất. Trong mắt tôi Ngọc Tiên còn hơn như vậy. Từ cơ thể đến từng cái nhíu mày đến cả việc vụng về nhất mà nàng đang làm trên người tôi cũng đẹp đến lạ thường. Hai tay nàng chống lên ngực tôi, cặp vú căng tròn khép lại núng nính rung động, cặp mông tròn trịa hòa nhịp cùng cặp đùi thon dài trắng nuột lên xuống nhấp nhổm… Và tất cả hành động vụng về theo bản năng này lại làm máu nóng tôi sôi trào. Tôi ưỡn người từ dưới hòa nhịp cùng nàng. Hai tay tôi mê mẩn đón lấy hai bầu vú nàng mà xoa nắn thỏa thuê.
– Ưm… Chú ơi… Cháu… Cháu… – Ngọc Tiên rên siết, gì hai tay tôi ép chặt lên ngực nàng.
– Cháu thích không? – Tôi hít hà thúc mạnh mạnh hơn.
Nàng gật gật đầu, hai gò má ửng đỏ như xuất huyết. Tôi chợt ngồi bật dậy. Hai bàn tay mạnh khỏe bợ lấy cặp mông tròn của Ngọc Tiên, hòa nhịp lên xuống dồn dập. Mặt tôi úp vào hai bầu vú mềm mại, miệng há to ngậm lấy chiếc núm vú đỏ hồng của nàng, mút mạnh.
– Ah… Chú ơi… Cháu thích quá…
– Ah…
Ngọc Tiên như vỡ oà từ bên trong. Nàng ôm ghì lấy đầu tôi, rùng mình nhiều lượt. Dương vật tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, rồi nuốt sâu vào. Không thể kìm nén, tôi xuất tinh ồ ạt lấp kín mọi ngõ ngách trong âm hộ nàng.
… Bạn đang đọc truyện Mù quáng tại nguồn: https://truyensexngan.net
– Cháu yêu chú… Ưm…
Ngọc Tiên cúi đầu đón lấy chiếc lưỡi tham lam của tôi, hôn mút trong cơn đê mê. Nàng thì thào trong miệng tôi. Tiếng lòng nàng mà chỉ riêng hai người chúng tôi nghe thấy.
Đặt Ngọc Tiên xuống giường, mặc cảm giác ẩm ướt chảy lan giữa hai chân. Tôi ôm tấm lưng thon gầy, vòng tay ôm trước ngực nàng. Tôi mang theo hương thơm nhẹ nhàng từ mái tóc Ngọc Tiên và cảm giác mềm mại tuyệt vời của cơ thể nàng đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, tôi chợt tỉnh lại. Tôi mỉm cười nhận ra trong lòng tôi có một thiên thần đang mê ngủ. Tôi dùng ngón tay mình vuốt nhẹ vành tai nhỏ nhắn của Ngọc Tiên. Tôi cảm nhận hàng lông tơ mịn màng li ti đang đùa nghịch với tôi. Ngọc Tiên vẫn nằm im như ngủ rất say.
– Công chúa lười biếng… Dậy đi ăn nào… – Tôi đặt tay lên vai nàng lay nhẹ.
Ngọc Tiên vẫn không có phản ứng. Tôi chợt cảm nhận hơi lạnh lẽo khác thường từ bờ vai thon gầy của nàng. Một nỗi sợ hãi vô căn cứ dâng lên trong lòng tôi. Tôi tốc chăn ngồi bật dậy, chồm qua Ngọc Tiên.
– Ngọc Tiên… Cháu… Cháu làm sao vậy?!
Ngọc Tiên mặt trắng bệch, vẫn nhắm chặt hai mắt mặc tôi lay gọi. Tôi hoảng hốt nhìn thấy trên áo gối dưới mặt nàng có một vũng máu đỏ còn ẩm ướt. Từ mũi nàng chảy xéo xuống má là vệt máu khô màu nâu sẫm. Trời đất quay cuồng quanh tôi, trái tim tôi như nứt vỡ ra từng mảnh. Tôi đỡ lấy đầu nàng, nước mắt cứ tuôn tràn trong cơn nghẹn ngào.
– Tiên ơi…
– Chú yêu cháu nhiều lắm… Đừng bỏ chú… Tiên ơi…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://truyensexngan.net
Trung tâm cấp cứu Bệnh viện Mercury.
Băng ghế chờ trống trải chỉ có mình tôi thẫn thờ. Ánh mắt tôi mờ đục chốc chốc lại ngẩng lên nhìn. Hộp đèn phòng cấp cứu đã sáng lên rất lâu chưa hề gián đoạn. Trong đầu tôi càng chằng chịt những suy nghĩ lo lắng mâu thuẫn. Tôi muốn ánh đèn kia tắt đi để mình biết được kết quả… Lại cũng muốn nó mãi không tắt để cho tôi một niềm hy vọng cuối cùng.
Tiếng bước chân dồn dập cuối hành lang. Một người phụ nữ sang trọng hớt hải chạy vội. Sau lưng bà là một người đàn ông bệ vệ cũng vội vã không kém. Hai người dĩ nhiên là Bích Chi và ông Phước Long, ba mẹ của Ngọc Tiên. Tôi đã gọi cho họ, ngay sau khi đưa Ngọc Tiên vào cấp cứu. Dĩ nhiên tôi biết mình sẽ phải đối diện với hậu quả kinh khủng như thế nào khi mối quan hệ của tôi và Ngọc Tiên bị công khai. Nhưng lòng tôi đã tan nát, còn có gì để mất?
– Anh Huy…
Bích Vân gọi tôi là anh cũng hợp lẽ. Nhưng cũng chính vì vậy tôi càng không dám ngẩng đầu lên đối diện với cô ta.
– Ngọc Tiên sao rồi?
Câu hỏi thứ hai với chất giọng ồm ồm đặc nét Sài Gòn lại là của ông Phước Long. Tôi không thể không trả lời. Ánh mắt tôi bối rối nhìn ông ta.
– Cháu Tiên đang cấp cứu… Vẫn chưa ra…
– Cháu… Tiên…
Tôi vừa dứt lời thì ông Phước Long với vẻ hậm hực nhại lại lời của tôi. Tôi chột dạ cả người đông cứng, mặt cúi gằm không dám nhìn ông ta. Bích Chi có vẻ không thoải mái, quay đầu nhìn đi nơi khác. Sau vài giây định thần, tôi ngẩng cao đầu nhìn ông Phước Long.
– Tôi… Tôi thật sự xin lỗi… Tôi…
– Không cần nói nữa… Chúng tôi đã biết… – Ông Phước Long xua tay cắt ngang lời tôi, rồi rút từ túi áo ra một tấm hình đưa qua tôi.
Tay tôi run rẩy. Tấm hình trên tay như nặng bằng cả ngọn núi. Đó là tấm hình do chính tôi chụp Ngọc Tiên khoả thân ngồi trên bàn gỗ trong studio. Tại góc tấm hình còn ký hiệu tác giả của chính tôi. Khi tôi lật ra mặt sau, một hàng chữ nghiêng nghiêng xinh xắn làm trái tim tôi rạn vỡ.
“Nếu chỉ còn một ngày cuối cùng… Con vẫn muốn được bên người trong tim mình.”
Tôi gần như sụp đổ. Cả không gian quay cuồng làm thân hình tôi lảo đảo ngã ngửa ra băng ghế. Giọng ông Phước Long vang lên bên tai tôi.
– Chỉ nhìn ở góc tấm hình tôi đã biết là anh. Chúng tôi không trách anh… Ít ra anh cũng cho Ngọc Tiên những ngày vui vẻ… Có thể là niềm vui cuối cùng.
Tiếng khóc sụt sùi của Bích Chi vang lên khe khẽ. Ông Phước Long xoa lưng vợ, nói tiếp:
– Ngọc Tiên khi còn học bên Anh, phát hiện một khối u não. Khối u đó còn đang phát triển, đè lên bán cầu não gây vỡ mạch tràn máu màng não…
Không ngẩng đầu lên, nhưng lời ông Phước Long như những nhát dao cứa sâu vào tim tôi. Ngón tay tôi bấm vào da thịt đến bật máu, nhưng tôi không hề thấy đau. Vì nỗi đau trong lòng đã xa xa vượt qua cái đau của thể xác.
– Nếu mổ não bên Anh thì cơ hội sống sót là 1/10. Còn về VN thì tỷ lệ đó thấp đến không tính toán được… Nhưng Ngọc Tiên vẫn về, nó hoàn toàn giấu chúng tôi trong thời gian đầu…
– Cho đến sáng hai ngày trước… Chúng tôi đang ở Singapore thì nhận được tin Ngọc Tiên tràn máu mũi và bất tỉnh.
– Hai ngày trước sao?! Không… Trời ơi…
Tôi lẩm bẩm một mình. Nước mắt tôi tuôn rơi, hai tay run rẩy nhìn xuống tấm hình Ngọc Tiên. Nàng lim dim tuyệt đẹp như một thiên thần. Sáng hai ngày trước là ngày chúng tôi hẹn nhau đi Bali… Tôi đã chờ đợi, còn trách móc nàng mà không hề biết rằng nàng nằm hôn mê trong bệnh viện.
– Tôi mời được một bác sĩ Singapore, hẹn ngày phẫu thuật cho Ngọc Tiên là sáng hôm nay. Vậy mà… sáng sớm bệnh viện báo Ngọc Tiên đã trốn đi mất, chỉ để lại tấm hình này.
Tôi ôm đầu gần như gục xuống. Ngọc Tiên lại trốn khỏi bệnh viện vì mong muốn dành một ngày cuối cùng cho tôi. Tôi từng nghi ngờ tình yêu của nàng… Tôi từng đặt câu hỏi về sự lãng mạn ngây ngô của nàng khi chọn tôi… Để rồi giờ đây tôi nhận ra mình thật sự nhỏ bé sắp bị nhấn chìm trong tình yêu rộng lớn của nàng. Tôi thật tệ… Tệ hại ngay từ giây phút đầu tiên. Nếu tôi không cố tiếp cận Ngọc Tiên, mọi chuyện đã khác. Nếu nàng được phẫu thuật kịp thời, có lẽ cơ hội sống sót sẽ lớn hơn nhiều. Tôi thấy xấu hổ với Ngọc Tiên, xấu hổ với ba mẹ nàng và xấu hổ với bản thân mình. Nếu có sự lựa chọn, tôi muốn được thế chỗ cho Ngọc Tiên… Tôi đã sống được nửa đời người, trong khi nàng…
– Vậy bây giờ?! – Tôi đứng phắt dậy, chộp lấy tay ông Phước Long hỏi.
– Sao không mời ông ta đến đây?! Còn mấy người bác sĩ trong kia… Họ có…
Ông Phước Long vỗ vỗ vai tôi thở dài:
– Ông ta đã tới… trước cả chúng tôi… Có lẽ đã ở bên trong từ nãy giờ. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của con bé… Chúng ta chỉ có thể chờ.
Hộp đèn kia vẫn sáng. Sáng như niềm hy vọng của chúng tôi.
… Bạn đang đọc truyện Mù quáng tại nguồn: https://truyensexngan.net
Ba năm đã trôi qua kể từ cái ngày tôi trải nghiệm ranh giới mỏng manh giữa thiên đàng và địa ngục. Cuộc đời tôi đã qua ngã rẽ không bao giờ có thể quay lại.
Khi tôi ngồi trên máy tính viết những dòng cuối cùng về câu chuyện cuộc đời mình thì người phụ nữ bên cạnh đang gối đầu lên vai tôi sụt sùi khóc.
Bạn đã đoán đúng. Ngọc Tiên không chết, nhưng di chứng để lại cho nàng không hề nhỏ. Khối u não thành công lấy ra, nhưng cũng tước đoạt khả năng đi lại của nàng. Quãng đời còn lại của Ngọc Tiên sẽ gắn liền với chiếc xe lăn… và tôi.
Tôi đã ly dị, để lại tất cả nhà cửa tài sản cho vợ cũ và con trai. Từ chối sự giúp đỡ của Ba mẹ Ngọc Tiên, tôi và nàng dọn vào sống trong căn nhà thuê với một studio chụp ảnh nho nhỏ.
Tôi chợt quay qua hỏi Ngọc Tiên:
– Nếu không phải khi đó bác sĩ nói em chỉ còn ba tháng để sống… Liệu em có chọn anh?
Ngọc Tiên nhìn tôi thật sâu. Ánh mắt đó như tôi đã gặp năm nào trong vườn nhà nàng. Nàng mỉm cười thật nhẹ:
– Anh đoán xem…
Nhấc bổng cả cơ thể Ngọc Tiên đặt lên đùi mình, tôi ôm nàng, ngửi hương thơm thân quen trên tóc nàng. Nàng vĩnh viễn không cần trả lời câu hỏi đó… Nhưng tôi tin rằng, hai người đã có duyên phận thì thế nào cũng đến với nhau… dù sớm hay muộn. — Hết —
Tác giả: 69deluxe
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mù quáng |
Tác giả | 69deluxe |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện người lớn, Truyện sex ngắn, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 19-06-2024 12:50:40 |