Lạc lõng
Ngồi loay hoay với cái bản kế hoạch mà muốn điên, từng ngụm từng ngụm cà phê đắng nghét được đưa vào miệng, tựa ngả lưng mình ra sau ghế nghỉ ngơi một chút, rút nhẹ một điếu thuốc trong gói ra đưa lên miệng, “tách” tiếng bật lửa khẽ vang lên trong không gian im lặng chỉ có tiếng meo meo của con mèo ngố đằng kia cùng với tiếng cười khúc khích với con nhỏ ngồi bên kia, tôi nhìn rồi khẽ cười nhẹ một cái, vừa định cúi mặt xuống làm tiếp thì một ánh mắt hằm hừ nhìn tôi. Tôi ngước đầu lên nhìn con nhỏ hỏi…
– Gì đó…
– Hôi thuốc quá…
Vừa nói xong con nhỏ chụp lấy điếu thuốc trên miệng tôi rồi dụi vào cái gạt tàn, từ khi con nhỏ đến đây ở mới có một ngày mà những thói quen sinh hoạt của tôi đều bị thay đổi một cách chóng mặt. Thức sớm, không được hút thuốc… thở dài rồi quay đầu xuống làm tiếp với cái bản kế hoạch tùm lum.
9h đêm.
Vẫn cái khung cảnh đó tiếng quạt trên trần nhà vẫn quay ro ro đều đặn, tôi thì cũng thả hồn theo những con số trên tờ giấy, nhỏ thì vẫn lân lê với con mèo ú đằng kia…
– Ê ôm quài nó chết đó – tôi thở dài…
– Tào lao làm gì chết – nhỏ hỏi…
– Thì ở dơ quá nó nghẹt thở chết chứ gì – tôi thở dài…
– Nói cái gì, ai ở dơ?? – Con nhỏ quăng con mèo qua một bên hầm hừ…
– Ai ở dơ thì tự biết chứ gì – tôi thở dài…
Con nhỏ khịt khịt vào người rồi ngớ ra nhìn tôi bặm trợn…
– Thơm tho đàng quàng có hôi đâu – con nhỏ khều tôi…
– Thì có ai nói mấy người ở dơ đâu – tôi cười khì…
Con nhỏ ngớ ra xấu hổ. Tôi thì cười rồi bước ra sau bếp pha them tách cà phê nữa, chắc đêm nay phải làm đến sáng rồi. Thở dài nhìn từng giọt cà phê đắng rơi từ cái phin đã phủ màu đen của thứ đó, tiếng đồng hồ vẫn vang lên đều đều không nghĩ, vừa định quay lên thì tay tôi tự động pha thêm một ly sữa nóng rồi bưng ra.
Vừa bước ra thì không thấy đâu con mèo cũng mất tiêu luôn, tôi thở dài rồi ngẫm nghĩ. Trời cũng đã khuya chắc đi ngủ rồi còn đâu, con gái thì sau mà thức khuya được, đặt nhẹ cốc sữa xuống bàn rồi uống một ngụm cà phê rồi quay lại với công việc. Tiếng mưa lại khẽ rơi ngoài hiên từng giọt từng giọt một, từng ánh sáng yếu ớt của những vệt sáng trên bầu trời đen đuốc kia giờ cũng đã tắt, tất cả khung cảnh trên đó chỉ là một khung cảnh xám xịt lạnh người.
Khẽ bật lửa một điếu thuốc nhưng lại thấp thỏm lo sợ, không biết sợ chuyện gì, chắc là sợ con nhỏ thấy rồi tịt thu cả gối, nghĩ đến cái gương mặt ngơ ngơ ngác ngác ôm con mèo ngố là mắt cười, giờ chắc ôm con mèo đó ngủ rồi còn đâu. Nhớ đến một chút rồi cũng quay lại công việc mặc cho những hạt mưa vẫn rơi tí tách ngoài hiên kia. Lẹp bẹp tiếng bước chân ngày một lớn. Két… cánh cửa sắt mở ra một người con gái với thân hình ướt sũng bước vào, ơ cái con nhỏ này đi đâu giờ này vậy trời. Tôi nhanh chân chạy ra cửa đưa cái khăn cho con nhỏ rồi khóa cửa lại.
– Đi đâu giờ này vậy, có biết mưa to không – tôi gặng hỏi…
– Mua đồ – con nhỏ run run nói…
– Đồ gì sang mai mua không được à – tôi nghiêm giọng hỏi…
– Hỏi nhiều làm gì…
– Ok không hỏi, lên lầu tắm đi, để lâu bệnh rồi xuống đây…
Con nhỏ gật đầu rồi chạy nhanh lên phòng, còn tôi thì đứng ngơ ra lo lắng, không hiểu tại sao lúc đó tôi lại lo lắng cho con nhỏ đó như vậy. Chỉ là một người con gái trong sự lỗi lầm thôi. Chỉ là một cô bé mới lớn thôi. Không phải mẫu người mày đâu, tôi tự nói với lòng mình như vậy…
15 phút sau…
Nhỏ bước lẹp bẹp xuống dưới nhà định bước ra sau bếp kiếm cái gì đó uống thì tôi ngước lên nhìn nói…
– Tôi pha rồi lại đây…
Con nhỏ bước chầm chậm lại trên tay thì ôm con mèo ngố bước đi thủng thẳng lại người xuống tay thì cầm cái khăn lau lau cái đầu trong khô tóc, tôi đẩy nhẹ ly sữa mới làm lại đưa qua cho con nhỏ, con nhỏ đưa nhẹ nhàng lên uống rồi thở phù phù…
– Nóng quá – con nhỏ thở hồng hộc…
– Từ từ thôi nóng đó – tôi khều…
– Giờ mới nói – nhỏ lườm tôi…
– Ai kêu gấp quá chi – tôi thở dài…
– Tại lạnh…
– Mà đi mua gì mà trời mưa lúc này – tôi hỏi…
– Hỏi chi, nhiều chuyện – con nhỏ vênh mặt…
– Ừ…
– Ừ…
– Ừ…
– Ừ gì mà ừ…
– Thì ừ chứ cái gì đi ngủ đi khuya rồi…
– Không thích…
– Ừ vậy thôi…
Tôi lại quay lại với công việc của mình bỏ mặc con nhỏ ngồi chơi với con mèo…
11h đêm trời vẫn đổ mưa…
– Đi ngủ coi 11h rồi…
– Không…
– Ăn cái gì mà lì quá vậy…
– Ăn cơm…
– Ăn cơm hay ăn…
– Nói gì đó – con nhỏ trợn mắt…
– Không gì – tôi bụm miệng cười…
– Oa oa… đi ngủ – con nhỏ đứng dậy rồi ôm con mèo thủng thẳng lên…
– Đi đi cho yên nhà yên cửa…
Tưởng chừng mọi chuyện cũng đã qua nhưng do câu nói đó tôi tí nữa ăn nguyên cái gối vào đầu, cười nhẹ rồi làm công việc cho đến sáng mặc kệ mưa rơi ngoài kia, và một niềm hạnh phúc đang lớn dần trong tôi…
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: https://truyensexngan.net
Từng vệt nắng bắt đầu chải dài hòa vào từng giọt sương còn khẽ động trên ô kính cửa sổ kia bất giác khẽ giật mình như một thói quen đã hình thành trong tôi, chạy vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ bằng những dòng nước tê buốt lạnh te của buổi sớm, bước nhanh xuống nhà làm một điểm tâm sang cho con nhỏ, và một ly cà phê đắng buổi sáng cho tôi, vừa bước xuống nhà thì đã thấy một cảnh tượng khá là bất ngờ, bất ngờ là con nhỏ thức sớm hơn cả tôi, Và nhất là nhỏ đang làm đồ ăn sáng, một chút rợn người bắt đầu len lỏi trong tôi, nhỏ mang cái tập dề trước, con mèo ngố thì cứ quấn lấy chân nhỏ, dường như khung cảnh này cũng đã từng là những ngày tháng hạnh phúc của tôi thì phải, mối tình đầu của tôi…
Tiếng chim đã bắt đầu ríu rít ngoài kia, dòng người đã bắt đầu bừng tỉnh và hòa vào cái sự phồn hoa của cái thành phố này, chen chút, nhộn nhịp, xô đẩy là những thứ mà tôi nhận thấy và hiểu ra ở nơi đây. Nơi đây có tiền là có quyền thế thôi, chẳng cần bận tâm nhiều. Nhưng đó chỉ là đối với những ông lớn thôi, còn mình là dân đen chỉ cần một vợ một con, một công việc đủ tiền để nuôi gia đình, thế là đủ chẳng bận tâm nhiều. Quay lại với cái khung cảnh nhẹ nhàng nhưng ấm áp này, dường như nấu ăn rất là khó khăn với nhỏ thì phải, nhiều lần cứ nhảy dựng lên vì dầu văng trúng người, nhìn mà ngố dễ sợ.
Tôi cũng ngồi lên bàn nhìn cái vẻ vu vơ, ngu ngơ ấy, chỉ thoang thoáng cười và ngặm ngừ tờ báo trên tay chờ đợi. Dường như con nhỏ trong thấy tôi rồi giật mình làm rớt cả cái giá trên tay xuống nền nhà, ơi trời cái con nhỏ này, đợi con nhỏ làm xong chắc chết đói luôn quá. Buông tờ báo xuống bàn tôi đong đưa lại nhìn…
– Nhìn gì khét rồi kìa – tôi thở dài…
– Đâu đâu?? – Con nhỏ giật mình…
– Xích ra coi, để làm cho coi…
Con nhỏ xích ra một bên nhường chỗ cho tôi, bằng kinh nghiệm nấu nướng thiên thu vạn kiếp thì trong vòng 5 phút là xong.
– Nhìn gì, pha tôi ly cà phê coi – tôi lắc đích sang…
– Ừ…
Con nhỏ lon ton lại cái bình thủy định pha cà phê nhưng thoáng một chút ngại ngùng thì phải…
– Sao không pha mà còn làm gì nữa thế – tôi quay sang…
– Hết nước rồi – trời ơi là trời…
– Vậy bắt nước lên đi – tôi thở dài…
– Đứng vậy sao làm – con nhỏ chỉ chỉ chỏ chỏ…
– Rồi làm đi, nhanh ngen trễ rồi đó…
Tôi lúc lắc con mèo đi ra đằng trước, tựa người ra cái ghế nhìn thoang thoảng dòng người đang chạy lân la ngoài kia, từng vệt nắng bắt đầu dài hơn, những giọt sương cũng đã được hông khô theo thời gian và lơ lửng mình hòa vào từng đám mây xanh ngắt trên kia, đúng là sau khi mưa thì bầu trời lúc nào cũng đẹp nhất. Ngồi mân mê với tờ báo công an mà tôi thở dài. Nào là hiếp dâm trẻ con, anh hùng rơm… dường như thì một lúc đất nước ta càng biến chất thì phải, nhưng liên quan gì thì cũng từ người dân thôi chứ tại ai đâu? Nghĩ ngợi lung tung một lúc thì đồ ăn cũng ra, tôi nhâm nhi tách cà phê rồi ăn, đang mâm mi thì con nhỏ ngước lên nhìn rồi quay xuống…
– Gì thế, có gì thì nói – tôi hỏi…
– Không gì – nhỏ đáp…
– Ừ…
– Ngon không…
– Tôi làm không lẽ không ngon – thì ra là hỏi thử có ngon không…
– Ừ…
Con nhỏ mặt xụ xuống chắc là thất vọng lắm đây. Nhìn cái mặt ngố ngố ôm con mèo buồn là khiến tôi mắt cười không chịu được. Nhâm nhi từng ngụm cà phê đắng cuối cùng vào miệng rồi đứng phắt dậy.
– Thôi tôi đi làm, buồn thì chơi với con mèo đi, chiều tôi về – tôi nói…
– Ừ – cái giọng buồn tênh…
– Làm ngon lắm đó – tôi nói…
– Ai hỏi mà trả lời – nhỏ cười khúc khích…
– Ừ thôi tôi đi…
Bước cọc cạch ra ngoài dẫn chiếc xe rồi phi đến chỗ làm, thở dài bước vào trong văn phòng thì gặp cái mặt lờ của thằng trưởng phòng đang nói chuyện với con bé mà tôi nói với mấy bác hôm qua.
– Chào anh…
– Ừ chào em…
Bước nhẹ chỗ bàn làm việc ngả lưng một chút, vừa ngả lưng ra một chút thì nhỏ đó lại ngồi kế bên tôi làm việc, mà mỗi lần con nhỏ này ngồi kế tôi là thằng chó kia nó lại nói này nói nọ…
– Làm việc đi – thằng chả nói…
Tôi lặng thinh không nói lời nào, tiếng đồng hồ vẫn lẳng lặng khẽ vang lên từng tiếng đều đều không ngớt…
– Công ty mướn anh làm về làm việc chứ không để anh ngồi chơi – thằng đó bắt đầu sồn sồn lên…
– Còn anh thì làm gì anh, chuyện em làm em biết không cần anh nhắc ok?
– Anh nói thế là gì…
– Không gì, hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi…
Tôi thở khì một cái rồi quay lại với bản kế hoạch, mặc kệ thằng đó đứng đơ ra mắt hầm hầm tôi, thích thì nhích đéo ngán nhá. Tiếng thằng đó vẫn văng vẳng bên tai, tôi bực bội ngước lên nói…
– Anh làm ơn về chỗ dùm em, tiếng anh to quá em không tập trung được…
Tôi vừa nói dứt tiếng thì có tiếng cười khúc khích bên cạnh tôi, là con nhỏ. Nói cho mấy bác luôn con bé này tên Trân, khá ngây thơ và trong sáng. Thằng trưởng phòng nhìn tôi lơm lơm, hai ánh mắt đỏ ngầu xăm xăm nhìn tôi.
– Tôi sẽ kêu bộ phận nhân sự đuổi việc anh…
– Tùy…
Thở dài rồi quay lại với bản kế hoạch đồ sợ, tiếng không gian như lắng xuống, thằng trưởng phòng bước xăm xăm ra cửa làm như là thiếu phân vậy. Tôi thì làm công việc của mình, chỉ còn riêng con bé trân nhìn cười khúc khích. Tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy, nên cứ lọc cọc với công việc, thời gian lại khe khẽ trôi qua không nghĩ, lúc này cũng đã 11h trưa, bụng tôi bắt đầu đói cồn cào lên. Ngồi lân lê một lúc chẳng thể chịu nổi định đứng phắt dậy thì…
– Anh mình đi ăn nha – con bé trân nói…
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: https://truyensexngan.net
Tiếng con nhỏ khẽ làm tôi giật mình, lúc này có một đôi mắt sòng sọc nhìn tôi không chớp mắt, nếu là tôi như ngày trước thì đôi mắt đó ăn nguyên cái ly vào đầu rồi chứ ở đó mà nhìn với chả dò. Tiếng con nhỏ văng vẳng bên tay vè kéo tôi đi không luyến tuyết, mặc cho ánh mắt của thằng trưởng phòng kia, mày nhìn mày làm gì được tao, cứ nhìn đi con nhìn đê bố đéo sợ mày.
– Đi đi anh nhanh lên – tiếng nhỏ trân làm tôi giật mình…
– Ừ cũng được…
Bước vào thang máy xuống phòng tiếp tân, mọi ánh mắt đều dồn về tôi, gì thế này vậy ta không lẻ tôi có sức hút vậy sao, tôi nghỉ bụng như vậy nhưng chưa kịp hiểu ra thì nhỏ đã lôi ra khỏi cửa rồi. Len lỏi qua dòng xe chen chút mà tôi muốn đứng tim lên, nhưng cũng phải cố luồn lách cùng với nhỏ qua bên lề bên kia… đứng trước một tiệm cơm văn phòng khác to, có máy điều hòa đàng hoàng, còn một bên là một tiệm cơm bình dân lấn ra cả ngoài lòng đường, ngẫm nghỉ một lúc là tôi kéo con nhỏ sang tiệm cơm bình dân. Mặc dù đó không phải là tính cách của tôi, bước vào một quán cơm vỉa hè lụp xụp, tuy quán khá nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ, lúc này còn sớm nên quán còn thưa khách thì phải, tôi dẫn con nhỏ vào một cái bàn ngay góc sạch sẽ, con nhỏ thì nhìn xung quanh cái quán như công an đi tìm chứng cứ vậy…
– Gì vậy – tôi hỏi…
– Dạ hông có gì – nhỏ đáp…
Một người đàn bà tầm 35 tuổi bước nhanh lại nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp trên môi hỏi 2 đứa tôi…
– 2 Vợ chồng dùng gì – chủ tiệm hỏi…
Con nhỏ ớ lên một tiếng rồi cứng họng không nói được gì, còn riêng tôi thì vẫn bình thản, vì tôi miễng cứ đi đâu với bất cứ con nhỏ nào là bị kêu bằng “vợ chồng” không hiểu sao tôi luôn bị gắn cái mác như vậy nữa, nhưng tôi cũng bơ qua chẳng nghỉ ngợi gì…
– 2 Phần cơm gà – tôi nói…
– À mà chị lấy cho em 2 chai nước pepsi nữa – tôi nói…
Người đó quay đi để lại một bầu không khí ngờ nghệch của con nhỏ dành cho tôi, con nhỏ mặt ngượng lên liếc nhìn tôi rồi cụp xuống xấu hổ…
– Người ta kỳ quá hé anh…
– Ừ – tôi đáp nhẹ…
– Dạ…
Không khí như nóng rang hơn khi nhiều cơ thể con người bước nhanh vào quán, tiếng ồn ào dường như làm nhỏ trân khó chịu thì phải, tôi thở dài rồi hỏi…
– Không thích quán này à…
– Dạ không phải…
– Ừ…
– Ăn cơm đi tới rồi kìa – tôi nói tiếp…
Người đàn bà đặt nhẹ hai phần cơm gà thơm phức xuống bàn cùng hai chai nước ngọt, tôi bắt đầu ăn nhẹ nhàng, (với gái thì thế thôi, chứ riêng là trong vòng một nốt nhạc là sạch)
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: https://truyensexngan.net
– Anh à – con nhỏ lay tôi…
– Gì?
– Chiều tan sở anh rảnh hông đi với em mua cái laptop với – con nhỏ nũng nịu…
– À ừ cũng được…
– Dạ cảm ơn anh…
– Không có gì…
Tính tiền phần cơm xong có 60 nghìn đúng là sự lựa chọn đúng đắn khi vào đây, và tất nhiên là tôi trả rồi… Quán ăn cũng gần công ty bước ngang qua lộ là tới, quay vào lại công ty thở phào nhẹ nhõm sau khi thoát khỏi cái nóng của ngoài kia.
Lăng xăng với công việc bộn bề mà không nhớ đến thời gian cũng đã gần chiều, từng vệt nắng màu cam đổ dài qua ô kính gọi vào bàn làm việc. Bính boong, tiếng câm kim ngắn đè lên con số 5 tròn trĩnh tôi giật mình sau một ngày uể oải. Thu xếp xong cái mớ giấy tờ lù xù bù vào cặp định bước ra về thì nhỏ trân nếu tôi lại…
– Đi anh…
– Đi đâu? – Tôi hỏi…
– Trưa anh nói đi mua lap với em mà – con nhỏ nũng nịu…
– Ừ anh quên…
– Dạ giờ đi ha…
– Ừ…
Bước xuống với con nhỏ cùng với cái cập tap đen trên tay, lấy xe xong tôi ngồi thủng thẳng đợi con nhỏ, lúc này trời buông từng hạt nắng nhẹ nhàng xuống cái vỉa hè thênh thang, từng ngọn gió cuốn đi những tán lá đã úa màu kêu rộp rạp nghe rất vui tay. Mẫn mê với dòng người đang chen chút dưới lòng đường đầy xe cộ kia mà không hay con nhỏ đang đứng đằng sau cười mim mĩm…
– Hù nhìn gì đó – nhỏ trân hỏi…
– À không gì…
– Đi nha anh…
– Ừ…
Lướt nhẹ trên con đường hòa vào từng dòng người đang nối đuôi nhau về nhà kia, một hơi thở ấm áp phập phồng bên tai tôi, con nhỏ ngồi tựa sát vào đến nổi cặp vú của nhỏ chạm sát vào lưng tôi khiến tôi muốn trào máu ra vậy, nhưng không lẽ bây giờ nói em ngồi xích ra đi, vú em cọ lưng anh khó chịu quá. Tôi cũng im thinh thích không nói tiếng nào cứ để nó cọ xát vào lưng, đằng sau con nhỏ thì cứ chỉ chỉ chỏ chỏ chỗ này chỗ nọ…
– Mua ở đâu em…
– Dạ chỗ XXX đi anh…
– Ừ…
Đảo một vòng cũng tới gửi xe xong xuôi bước cọc cạch vào trong, hơi máy lạnh phả vào tôi lạnh tê cả người, nhưng cũng phải giữ trạng thái bình thường. Đảo vòng vòng một lúc cũng được một cái lap xong bước cọc cạch ra khỏi chỗ. Lúc này cũng đã tầm 7h tối từng ánh đèn bừng sáng lên mọi ngóc ngách của thành phố xa lệ này, tôi lắc nhẹ đầu dẫn xe ra.
– Anh à – nhỏ kêu…
– Gì em về chưa…
– Khoan mình đi ăn rồi hả về nha…
– Hả à ừ cũng được…
– Đi ăn hủ tiếu nha…
– Ừ…
Đảo vòng vòng mấy con đường cuối cùng cũng tấp vào một quán bên đường, anh xong xuôi thì cũng đã 7h30 tối. Tôi đành phải trở con nhỏ về tận nhà rồi mới về tới nhà được…
Trong nhà vẫn còn có ánh đèn hiu hắt nhưng lạnh lẽo, mở nhẹ cánh cửa ra dẫn con xe vào, bước nhẹ vào trong nhà chợt có một khung cảnh khiến tim tôi thắt lại… có một người con gái đàn nằm ngủ thiếp trên bàn và một mâm cơm đã nguội lạnh…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lạc lõng |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 11-06-2024 05:10:27 |