Lạc lối Đồ Sơn
“Khi em chọn nghề lấy lỗ làm nghề, thì em đã tước đi cái quyền để người ta tôn trọng”. … Mama, just killed a man, Put a gun against his head.
Pulled my trigger, now he’s dead.
Mama, life had just begun.
But now I’ve gone and thrown it all away.
Mama, ooh, Didn’t mean to make you cry.
If I’m not back again this time tomorrow.
Carry on, carry on as if nothing really matters.
Too late, my time has come.
Sends shivers down my spine, body’s aching all the time.
Goodbye, everybody, I’ve got to go.
Gotta leave you all behind and face the truth.
Mama, ooh, I don’t want to die.
I sometimes wish I’d never been born at all. …
Tôi vừa phi con wave đen vừa hát theo bài hát Bohemian Rhapsody của the Queen. Hôm nay có lịch khám sức khỏe của công ty tại Viện y học biển.
Khám xong thì cũng 5h30 chiều, trời giữa thu cũng bắt đầu đã ngả vàng, không khí hơi xe lạnh. Rùng mình vì thời tiết chuyển mùa, tôi vô thức phóng xe về hướng ngôi trường học cũ, trường ĐH hàng hải nằm trên con đường Lạch Tray.
Ồ! Mọi thứ thay đổi thật, con đường Nguyễn Bình bên cạnh trường giờ đã mở rộng, không còn rặng phượng xum xuê như xưa, nơi mà khi tôi cũng bọn bạn đi chơi đêm về thường nhảy vào đi đái trộm. Sướng rung người, haha… bọn bạn 8 đứa cùng phòng ngày xưa giờ cũng đâu còn đứa nào ở đây. Sau 4 năm ra trường, mỗi thằng một phương công tác, làm ăn, đứa đi tàu như tôi. Tự nhiên nhớ chúng nó: Những đêm thức trắng nói chuyện trên trời, dưới đất, rồi đứa này làm nghề này đứa kia chọn con đường đi riêng, rồi cả những lần cả phòng đi uống rượu ốc về nôn hết ra phòng, rồi cả lũ gom tiền đi đá… phò Đồ Sơn.
Địt mẹ, nghĩ lại mà cay, số mình thế nào lại để cho phò nó phá tờ rinh. Người yêu tương lai ơi, vợ tương lai ơi, anh xin lỗi!!!
Thảo nào đến giờ chưa có vợ. Hihihaha.
Đi xe vô trong trường, nhìn từng con đường nội bộ, rồi khu dãy ktx c4, c5 nhớ những kỷ niệm cùng anh em tắm trần tại bể ngoài trời, rồi ngắm gái bên ktx c3. Đệch, than ôi thời oanh liệt nay còn đâu! Mọi thứ thay đổi hết rồi, giờ mình cũng già rồi, đâu còn cơ hội trở về thuở đó. Trường ngày trước còn sân vận động bằng đất, giờ chuyển kinh doanh thành sân nhân tạo hết rồi. Tất cả vì tiền mà, nhớ những lần mồ hôi nhễ nhại chiều chạy thể dục quanh sân.
Giờ sinh viên nghèo đâu có cơ hội mà đá bóng free.
Tốt thôi, mọi thứ trở nên đẹp hơn, dịch vụ tốt hơn là được rồi. Thấy hơi đói, tôi phi xe ra khu ktx sinh viên dân lập, gọi bát tiết canh lòng. Một quán ăn vỉa hè tôi nghĩ là khá ngon chỗ đó. Ăn xong tôi gọi thêm đĩa bánh bèo, thanh toán hết 40k. Mẹ! Mọi thứ lên giá hết rồi, trước mình ăn chỉ hết đến 30k hai món. Mình thì không sao, thế đám sinh viên mới sao có nhiều tiền mà được ăn nhiều như mình chứ.
Lướt mạng check giá phò Đồ Sơn… 300k??? Đéo hiểu sinh viên giờ có hay đi đá phò không nữa. Sinh viên nghèo vượt khó như mình ngày trước mà giá này chắc cũng tặc lưỡi nhịn quay tay không đi cho lành. Ngày trước anh em đi có hết 200k thôi, thuê taxi hai chiều đi và về hết 300k. Giờ k biết giá taxi thế nào.
Thấy bụng cũng no rồi, ngồi quán cafe gọi cốc sinh tố xoài, ngắm sinh viên dân lập Hải Phòng, mấy em xinh tươi, đùi trắng như nõn chuối ngày xưa mình hay thái nấu cám lợn.
Chẹp, chẹp!
Tự nhiên nổi hứng muốn đi đá phò.
Thế là khoảng 7h tôi phi xe theo con đường thân quen đi xuống Đồ Sơn. Phò ơi, anh nhớ các em quá, không biết các em nơi này thế nào. Nhớ ngày xưa thằng Khánh đĩ dân Đồ Sơn rủ đi, mình chính gốc dân quê tỉnh lẻ, ngoan đéo dám đi. Thế mà lúc ních rượu vào, nó đưa lên taxi lúc nào. Vừa ngồi trên xe vừa nhỏ nước mắt. Bố mẹ ơi, con xin lỗi bố mẹ, vì đã phụ lòng mong mỏi của bố mẹ, để đám bạn hai chữ tốt cho vào đời.
Thằng Khánh phò nó còn an ủi kiểu dân lành nghề ngay câu “cậu phải để cho cave nó phang thì mới biết đàn bà nó dâm như nào”.
What the hell! Bạn ngày xưa cấp hai có bạn gái rồi nhé. Nhưng yêu nhau hai năm lên lớp 9 mới dám nắm tay một lần, mà nắm xong k dám rửa tay 3 ngày, thậm chí chùi đít cũng kệ… chỉ vì trót tay dính cứt gà mới khóc ròng đi rửa.
Đúng là thế thật, hôm cave nó phá trinh mình xong, mình đã Thực sự suy nghĩ khác về tình yêu, về tình dục, về hạnh phúc lứa đôi, bla bla. Đâu còn chỉ nghĩ yêu nhau chỉ cần nắm tay nhau đi hết con đường, mà còn phải phang nhau sập giường mới là yêu nhau.
Mẹ, có khi nào thuê phò nó phá trinh bắt nó đền 2 triệu không nhỉ… hihihaha.
Từ trường phi xe xuống Đồ Sơn mất hơn 20km, nhưng k dám đi nhanh vì vừa qua cầu Rào 1 đã thấy mấy anh cảnh sát bắt xe vượt quá tốc độ.
Đến khu Đồ Sơn, tôi phi ra bờ biển. Hít vào một hơi.
Thật tuyệt! Cảm giác như ùa về cùng năm tháng, tôi và cô bạn gái cũ đạp xe đạp từ trường đại học ra Đồ Sơn chơi. Khu nào cũng in dấu chân chúng tôi bước đi bên nhau cùng nhau chụp ảnh bằng con điện thoại blackberry z10 thần thánh những năm 2014. Nhớ quá! Giá như mình không trưởng thành, vẫn cứ ở lại mái trường này thì vui biết mấy…
Hoài niệm hoài, chắc mình là gã hay mộng mơ.
Lắc lắc đầu lấy lại hiện tại, cho người hưng phấn. Tiếp theo nên làm gì nhỉ? Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 8h tối. Hay là vô thăm động phò trong khu 2, chỗ nhà khách Bộ xây dựng. Vỗ cái ót, tôi quyết định đi, còn chờ gì nữa. Ôi, em My lấy mất trinh tôi không biết giờ ở đâu, tôi phi thẳng xe vào khu 2, lan man nhìn khu đèn đỏ. Vẫn vậy, không có gì thay đổi, chỉ có khác là sao nhiều thành phần người nước ngoài quá!!!
Ní hảo… xia xỉa! Fuck! Hay khu này thành dân Trung Quốc định cư rồi. Một hồi máu nóng trong người tôi chạy khắp người. Nghĩ cảnh cave đất Cảng banh bím cho bọn Chinazi chơi mà đau. Mẹ nó, giờ còn đâu chỗ chơi cho người mình. Hay lâu rồi mình k đến nên đã thay đổi? Hoặc có lẽ đúng dịp mấy bố Trung quốc du lịch qua muốn cảm nhận động phò tại Đồ Sơn để về bê nguyên si mô hình áp dụng cho nước nó…
Mải miên man suy nghĩ hiện tại và tương lai cho động cave Đồ Sơn mà tôi cũng đi hết một vòng khu đèn đỏ. Quyết định chưa vào vội, tôi phi ra khu bãi xe ngay sát bờ biển, ngồi xe muốn hút điếu thuốc, nhưng mới hay mình đâu biết hút, mà cũng chẳng có điếu nào.
Lẽ nào Đồ Sơn chuẩn bị xuất khẩu cave sang nước anh em cũng lạ haha. Tự dưng nghĩ vẩn vơ. Kệ mẹ họ, liên quan quái gì miếng cơm mình, các em tiếp khách nước ngoài càng kéo thêm gdp tăng trưởng trong nước. Chỉ sợ đến lúc khu đèn đỏ này lại mang biển hiệu không phục vụ đàn ông Việt, vì giá cao quá trời, đàn ông Việt quay nước mía hết rồi.
Đang ngồi ngắm sao trời, ngắm biển, ngắm phò lượn lờ trên đường. Bỗng có ông anh tiến lại gần:
– Đá phò không em, qua quán anh đi, anh xếp cho vài em đảm bảo khỏi chê.
– Em chưa định đi. Để lát nữa muộn em qua đêm luôn.
Lão như bắt được khách sộp, hỏi han này nọ, giới thiệu em này ngon, em kia chiều khách. Mịa, tôi thừa biết là cò mà giả bộ ngây ngô. Hỏi han linh tinh giá cả, em nào nước nôi đầy đủ, em nào bơm vú, bơm mông, em nào mới đi làm đẹp lại vùng kín…
Được cái lão cũng nhiệt tình mời chào. Thôi thì tặc lưỡi hứa lát quay qua quán.
Lão cười tươi, bảo qua Thành Long 1 ngay đầu đường này. Lão cũng cứ kỳ kèo đứng nói chuyện với mình, chỉ sợ mình đi quán khác không vào quán hắn.
Mình ngồi một lúc cũng thấy trời lạnh. Tôi cũng phủi mông, ngồi lên xe phi vào quán ông anh dẫn đường.
Nhà nghỉ Thành Long 1, vừa đến cửa là mấy chú dắt gái đang ngồi nghịch điện thoại(chắc thời gian còn sớm chưa có khách), trong đó có một em xinh tươi trông thời trang mặc áo hồng phấn xinh tươi đang chat fb, mình chẳng nhìn kỹ phi luôn lên tầng hai, rồi ngồi ban công ngắm gái.
Úi trời, phải nói là ác liệt, các nàng được mấy anh em dắt gái trở đi như trình diễn thời trang. Zip ngắn cũng có, quần jean xẻ vô số, quần đùi 10 phân, nào áo hai dây xanh hồng tím vàng trắng, váy vó đủ bộ sưu tập… như trình diễn thời trang Paris by night.
Một rừng hoa, tha hồ lựa mà ngắt.
Đang ngồi mải check in gái thì điện thoại hết pin, sụt nguồn. Tức không sao tức hơn hoạn. Anh cò đi lên vỗ vỗ vai:
– Đi thử tí không, có em gái này ngon lắm. Đảm bảo chú ô tô kê ngay.
Mình hơi lưỡng lự, vì tính đi đêm, mà bây giờ mới chưa 9h còn sớm chưa đi được, thôi thì đang bấn loạn, gật một cái theo lão vào căn phòng cuối dãy.
Vào phòng rồi anh kêu đi tắm rửa trước đi, 3′ nữa em ấy vô… mới cởi vô quần áo định xả nước tắm, em ấy đã gõ cửa cộc cộc:
– Anh ơi, em vào nhé.
Mình còn đang mặc quần lót trong ngó từ phòng tắm ra, bỗng giật mình ngỡ ngàng vì khuôn mặt đó…
… Thời còn sinh viên năm hai, mình cũng hay chịu khó tham gia clb ngoại ngữ của trường hàng hải. Ngày đầu tiên bước vào clb, con trai tỉnh lẻ hiền chân chất nhìn các bạn nam thanh nữ tú nói tiếng Eng lịch mà lòng nao nao. Trời địu, các bạn nói hay như người nước ngoài ấy! Lại còn có cô giáo nước ngoài chứ. Tủi thân vì nghe các bẹn nói không hiểu gì cả, cố nán lại vì mê nghe các bạn nói thôi, hì hì. Bỗng đột nhiên có một bạn gái tiến tới ngồi trước mặt mình:
– Hello, maybe it’s the first time you enjoy our club, you can tell more about yourself.
– …
Tôi ngồi câm như hến, hai má đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm sau lưng vì nguyên nhân k biết nói sao cả, lại sợ phát âm sai các bạn ý cười thối mũi, và nguyên nhân nữa là bạn gái ấy xinh như tiên nữ vậy: Làn da trắng bóc, hai má lúm đồng tiền cười duyên vô cùng, bạn mặc chiếc quần jean xanh phai mờ đơn giản nhưng tôn lên cặp giò thẳng tắp, vòng ba cao vểnh săn chắc, nàng đi đôi hài đen tuyền điểm bông hoa cũng đen nốt, áo nàng mặc là áo sơ mi mỏng tanh trắng muốt, cảm giác như nhìn thấy da thịt nàng vậy.
Ặc, coóc xê lại màu đen, ôm sát vòng một đầy đặn… Chúa ơi, nàng đúng là hình mẫu người yêu lý tưởng của mình… ngượng ngùng mặt cúi gằm xuống bàn, chân phải cứ run bần bật, hai chân cứ di di sàn như thể đang nghiền nát con gián vậy. Giá như mình không liều vào clb ngồi, thật ngượng quá, nếu có cái lỗ tôi sẵn sàng chui xuống cho xong vậy.
Nàng nhìn mình cười gượng vì hem thấy mình nói gì. Bạn ấy lại nói nhẹ nhàng như hiểu trong lòng mình vậy:
– Chào bạn, mình là Thảo (có lẽ nào là cô giáo Thảo) chắc lần đầu bạn vào clb, có gì khó khăn cứ nói với mình, chúng mình sẽ giúp để bạn tự tin nói chuyện bằng tiếng Anh và mau chóng hòa đồng với nhóm. Bạn có thể nói một chút tên tuổi của bạn bằng tiếng Anh cho mình, nói nhỏ mình nghe cũng được.
Liếc nhìn vài bạn ngồi gần đang nhìn mình, trong lòng mình vẫn cảm thấy hồi hộp và lo nói sai các bạn cười mình. Từ bé đến giờ có bao giờ được học tiếng Anh bài bản đâu, cô giáo cấp hai cấp ba dạy tiếng Anh còn k cho nói bao giờ. Lên đại học năm nhất mới vỡ lẽ 12 năm học phổ thông tiếng Anh coi như vứt đi.
Vại mới quyết tâm năm hai chịu khó học tiếng Anh vì tương lai con em chúng ta, kệ mẹ con em thằng khác. Nhưng khổ nỗi nói gì bây giờ… hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt mà mồ hôi ướt đẫm trong bàn tay:
– Mai nêm I sờ Nam, ai am thuen ty oăn ia âu. Dzat dzit!!! (Mịn tên là Nam, mình 21 tỏi. Vậy thôi)
Một chàng cười của các bạn ngồi cạnh khi nghe mình nói hết câu. Khốn nạn! Mình ngại không chỗ mà chui vì biết mình phát âm sai. Ngước nhìn bạn ấy, bạn chỉ mỉm cười thân thiện, nhìn thẳng mắt mình:
– Thật vui vì bạn tham gia clb, nhưng bạn phát âm hơi ‘lạ’, có gì tham gia dần rồi bạn sẽ chỉnh được âm thôi.
Mình gật đầu và chỉ lén nhìn bạn ấy, chỉ vì bạn ấy quá xinh và tốt tính nữa.
Bỗng ở đâu một bạn khác lao lại ngồi gần chỗ mình, mắt thì tình tứ nhìn tiên nữ ấy, làm mình cảm thấy khó chịu(dám nhìn tình ý với người mình ngưỡng mộ), hắn ấy nói:
– Nghe giọng bạn phát âm sai sai có phải bạn ở Nam Định không?
Ngớ, ủa sao chỉ cần phát âm sai tiếng Anh mà người ta phát hiện ngay mình quê ở đâu nhỉ??? Tôi gãi đầu, gật một cái.
– Không sao đâu, đi vài bữa nghe các bạn nói, và tự sửa giọng là lại chuẩn ngay thôi.
Tôi nói cảm ơn và cúi đầu suy tư. Lão này là ai nhỉ, sao lại đang có ý tán tỉnh người đẹp này, mà lão nói tiếng Anh hay thật đấy. Nghẹn trong lòng, qua hai ba tuần sau mình mới dò la biết được rõ mười mươi nội bộ trong club. Hóa ra bạn Thảo kia là phó lớp trưởng clb học năm ba khoa kinh tế biển, trên mình một khóa, còn bạn nam kia tên Thế Anh là sinh viên cũng năm ba cùng khoa với mình, đang là bạn trai của Thảo. Sinh viên tiêu biểu của khoa về tiếng Anh, từng đại diện khoa mình thi English Contest, đại diện trường thi phản biện tiếng Anh các trường cđ, đh tại Hải Phòng.
Thôi thôi, dẹp mẹ hết di. Người ta trai tài gái sắc, mình éo có cửa. Thôi thì mơ màng yêu thầm nàng cũng được. Đơn giản chỉ vì ngưỡng mộ nàng: Tính tốt, xinh đẹp, vóc dáng tốt, tiếng Anh thì bá cháy. Nói chung không nói riêng là nếu là bạn gái mình thì chỉ có là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Thôi biết thân phận mình là được, cỏ cây sao với tới mây cao kia. Lại còn trên tuổi nữa. Hự hự!
Cất nàng trong tim, phấn đấu học tiếng Anh để được đến clb ngắm nàng. Vậy là được rồi… …
Vậy mà hôm nay, ngay lúc này mình nhìn em giống y hệt người tình trong mộng thời sinh viên, người mà nhiều đêm hằng mơ, phải quay tay một mình… Hai con người nhìn nhau, tôi k chớp mắt vì con em này quá xinh, lại giống em ấy quá. Em nhìn tôi cười duyên, đốp cho tôi một câu:
– Anh có thuận mắt không thì em ở lại không thì em xuống nhà.
Tôi vội vẫy tay gọi vào:
– Haha! Em vào đi, chỉ là nhìn em anh hơi ngạc nhiên. Em có tắm không, anh nhường em tắm trước.
– Anh tắm trước đi, để em tắm sau ạ.
Ăn nói ngọt xớt, cứ ạ với vâng. Đúng là cave Đồ Sơn dịch vụ chuyên nghiệp.
Tôi vào vội vàng tắm qua người, mẹ nó nhưng k có dầu gội đầu, thôi thì chơi nước không cũng được.
Mở cửa phòng tắm, người trần chuồng kêu em vứt cho cái khăn tắm lau người, rồi chui vô chăn lại bảo em đi tắm. Em thì đã sẵn nude toàn thân tiến lại sờ chim cái rồi nhoẻn cười mới đi vô nhà tắm. Úi, đi tắm còn đóng cửa phòng vệ sinh?
Hay sợ mình vô tắm chung nhỉ, chắc là vậy rồi, tôi trêu em:
– Có cần anh vào kỳ người cho em không?
– Anh cứ vô nằm đi, em lau người qua xíu thôi, chứ tắm chung lạnh lắm, em sợ ốm.
Em nói vậy mình còn nói được gì. Xong xuôi, em đi ra cửa nhà tắm, nhìn tôi chớp chớp, vì ngay đầu giường tôi đã chuẩn bị khăn tắm gấp gọn gàng đưa em (cái nhà tắm ngay kề gần giường).
Em lau người rồi lao vào tôi hôn chụt một cái vào má:
– Anh tâm lý thật đấy, ít ai quan tâm đến bọn em như vậy. Tới, em ôm một cái.
Má, em này giỏi câu dẫn người đó chứ.
– Anh cùng em cứ coi chúng mình xoạc nhau như người tình đi cho tình cảm, anh không muốn kiểu công nghiệp.
Em nhìn tôi kiểu ngạc nhiên, chui vào trong chăn, và ôm tôi dịu dàng:
– Đáng nhẽ là bọn em là không hay tình cảm với khách đâu, chỉ vào là mau mau làm cho khách ra rồi là xong, nhưng anh làm em có cảm tình. Hì hì, í anh có phải là anh mặc áo đỏ lúc nãy vô quán không?
– Đúng rồi em, mà sao em biết anh?
– Em ngồi chú ý anh suốt nãy giờ, người đâu mà đẹp trai quá trời, lại còn chim cũng to lại đẹp nữa. Tới, cho em hun nó một cái.
Vừa nói, tay thì sờ sờ, định cúi người hôn nó, tôi kéo em lên. Nhìn em chăm chăm, cầm tay vuốt lọn tóc trước mặt qua tai, âu yếm nói:
– Từ từ em, cho anh ngắm em cái đã.
Em giả bộ cúi mặt, hai tay ôm ngực. Mợ, đã trần chuồng lại còn giả bộ, tôi gỡ tay em ra khỏi ngực, em vô thức luồn tay xuống phía hạ bộ tôi mân mê con chim, lại còn nhẹ nhàng sóc sóc, ừm bàn tay em thật mềm. Tôi một tay sờ ngực em, một tay vuốt từ thân xuống eo, qua đùi rồi xuống chân. Em thủ thỉ vào tai:
– Nãy cứ tưởng anh không chọn em, lúc đó sao đứng đực ra vậy?
– Haha, tại anh nhìn em xinh quá. Làm anh ngạc nhiên (méo dám nói là giống người yêu đơn phương thời trẻ trâu không em giận lại vác ba bài làm tình thần thánh cho xong chuyện).
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lạc lối Đồ Sơn |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện bóp vú, Truyện sex có thật, Truyện sex ngắn |
Ngày cập nhật | 07-07-2024 00:17:27 |