Khách sạn ma ám
(Giải thích: Đây là truyện hư cấu giải quyết tội phạm nên sẽ có vài cảnh nhân vật nữ chính và các nhân vật nữ phụ khác hôn môi)
Tôi tên Lâm Thụy Liên, tôi 22 tuổi, tôi là lễ tân tại khách sạn Hoa Hồng. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển vào Đà Lạt làm việc. Công việc của tôi là hướng dẫn khách hàng… vv… May… may…
Hôm nay tôi xin kể một câu chuyện đã xảy ra với tôi năm đó, tôi cũng suýt mất mạng trong vụ việc năm đó.
Một buổi tối, tôi đang ngồi làm hồ sơ khách hàng trên laptop thì nghe thấy giọng ai đó:
– Xin lỗi cho tôi hỏi một chút…
Tôi nhìn lên và thấy một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy ngắn xinh xắn. Thấy vậy, tôi mỉm cười nói:
– Vâng, có chuyện gì vậy? Tôi rất vinh dự được phục vụ quý khách…
Cô gái đó lên tiếng.
– Ở đây có phòng không? Tôi muốn thuê nó trong vài ngày? – Vâng, xin vui lòng cho tôi biết tên và số chứng minh nhân dân của bạn? – Mình tên Ái Ái, 20 tuổi, đây là số CMND là xxx… 567.
Tôi cầm lấy thẻ CMND của cô gái kiểm tra một lúc rồi nói:
– Ok mời cô ngồi đợi một chút chút sẽ có nhân viên đến dẫn cô đi nhận phòng ạh.
Trong lúc chờ nhân viên tới, tôi và cô gái đó ngồi nói chuyện với nhau. Lúc này, cô gái nhìn quanh sảnh một lúc rồi hỏi:
– Tại sao nội thất khách sạn này lại lạ thế?
Không hiểu ý cô gái, tôi hỏi.
– Thế nghĩa là sao? Tôi không hiểu?
Cô gái giải thích.
– Ý tôi là nội thất ở đây lạ thật đấy. – À! Đó là vì bà chủ chúng tôi đã làm theo yêu cầu của ông thầy phong thủy. – Tôi không ngờ bà chủ của các vị cũng tin vào phong thủy như bà chị họ nhà tôi. Theo tôi được biết, việc bố trí phong thủy như thế này nhằm mục đích xua đuổi tà ma ra khỏi khách sạn.
Nghe cô gái đó nói vậy, tôi tò mò hỏi.
– Bạn cũng có hiểu biết về phong thủy. Đúng là khách sạn này đã được cải tạo lại từ một khách sạn cũ. Tôi nghe mấy đồng nghiệp nói khách sạn này có ma.
Cô gái mỉm cười và nói.
– Bạn cũng tin những gì họ nói à? Trên đời này không có ma, chỉ là quá tin vào phong thủy thôi mà. Còn về phong thủy thì tôi không am hiểu lắm.
Tôi và cô gái đó ngồi nói chuyện một lúc thì điện thoại của tôi reo lên “reng… reng…”. Tôi vội vàng nhấc máy lên nghe.
– Alo tôi nghe đây.
Đầu dây bên kia trả lời.
– Xin lỗi hôm nay tôi có việc phải nghỉ việc xin cô thay tôi dẫn khách hàng nhận phòng nha xin cảm ơn.
Tôi cúp điện thoại rồi quay lại chỗ cô gái nói.
– Hôm nay nhân viên nghỉ việc tôi sẽ thay nhân viên đó dẫn cô đi nhận phòng.
Nói xong tôi liền đưa cô gái đó đi nhận phòng. Trước khi đi tôi dặn cô gái đó có cần gì thì gọi cho tôi.
Sau đó tôi đang định quay người rời đi thì cô gái đặt tiền vào tay tôi, cảm ơn rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi thấy vậy liền mỉm cười thân thiện. Đột nhiên, đôi môi đỏ mọng của cô gái từ từ tiến lại gần môi tôi nhưng tôi kịp dùng ngón tay chặn lại.
Không nói một lời, cô gái nắm lấy tay tôi, kéo ra, áp môi mình vào môi tôi và hôn.
Đột nhiên cơ thể tôi hưng phấn, tôi mở miệng để cho lưỡi của cô gái đi vào miệng mình, đồng thời đáp lại nụ hôn của cô gái. Dù không theo kịp nhịp điệu, tôi vẫn nhắm chặt mắt tận hưởng hương vị của đôi môi ngọt ngào ấy.
Sau 2 phút trao đổi nụ hôn môi ngọt ngào, tôi nhẹ nhàng đẩy cô gái ra và xin phép không làm phiền nữa. Và nhanh chóng quay người rời đi. Vừa quay lại sảnh khách sạn, tôi thấy một bác gái đang ngồi trên chiếc ghế salon, dường như đang đợi ai đó.
Thấy vậy tôi bước tới hỏi.
– Xin lỗi, bác ngồi đây có việc gì vậy có cần con hộ trợ gì không ạ?
Người phụ nữ nghe tôi nói thế thì quay lại nói:
– Bạn có thể gọi người tới sửa vòi nước nóng không? – Vòi nước nóng có vấn đề gì vậy? – Không biết tại sao vòi nước nóng không hoạt động. Vui lòng cử kỹ thuật viên tới kiểm tra. – Bác ngồi đợi một lát, con sẽ gọi người đến sửa giúp bác.
Khoảng một lát sau tôi quay lại nói:
– Dạ vài phút sau họ sẽ lên sửa lại cho bác vậy bác ở phòng nào ạh…
Nghe tôi nói vậy, bác gái gật đầu nói:
– Phòng 4, lầu 1.
Sau đó đứng dậy quay về phòng.
Một lúc sau, anh Phúc, thợ ống nước, bước tới hỏi:
– Phòng số mấy Liên… – Vâng, phòng số 4 tầng 1, anh lên đó giúp khách sửa lại ống nước nóng đi. – Được rồi.
Nói xong, anh Phúc đi được một đoạn rồi dừng lại nói:
– Tầng 1 không có ai thuê phòng số 4 cả. Liên, em có nhầm lẫn không vậy…
Tôi không hiểu nên hỏi lại:
– Em không hiểu là anh vẫn đang nói gì thế, rõ ràng em vừa nói chuyện với bác ấy mà… – Có thể em bị vong hồn chọc rồi phòng đó trước đó có một bác gái cắt cổ tự xác đã hơn 2 năm rồi.
Nói xong Anh Phúc xoay người rời đi, để lại tôi một mình ở quầy lễ tân. Lúc này tôi cực kỳ sợ hãi. Cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi để tiếp tục công việc. Trong thâm tâm tôi đang nghĩ có lẽ mình đã gặp ma. Tôi làm việc đến 2h sáng, quá mệt mỏi nằm xuống bàn rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình đứng trong phòng số 4 ở tầng một và trong đầu tôi đang nghĩ tại sao mình lại ở phòng số 4 ở tầng một thay vì ở phòng tiếp tân.
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng cửa mở, tôi quay lại thì thấy bác gái bước vào, đóng cửa lại rồi ngồi xuống giường với vẻ mặt buồn bã như đang gặp chuyện gì buồn.
Trong lòng tôi cứ nghĩ tiểu thư chỉ đang buồn vì chuyện gia đình hay gì đó mà đột nhiên có người dùng vũ lực phá cửa lao vào phòng. Trước mặt tôi là một người đàn ông hung hãn, kiêu ngạo và đầy uy hiếp.
– Nếu bà già không muốn chết thì mau đưa hết tiền ra đây, nếu không…
Thấy vậy, tôi vội vàng chạy ra ngoài tìm người cứu giúp. Vừa đi được một đoạn, tôi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng. Tôi biết chuyện gì đã xảy ra và vội vàng quay lại phòng số 4 để xem bác ấy có chuyện gì không.
Ngay khi tôi quay trở lại phòng số 4, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mặt tôi là bác gái ấy nằm rên rỉ trên vũng máu. Tôi sợ đến mức hét lên thật to, rồi sau đó tỉnh lại thì thấy mình vẫn đang nằm ở quầy lễ tân, trên trán đầy mồ hôi mồ kê.
Tôi lau mồ hôi trên trán và nhìn đồng hồ treo tường, đã 2 giờ 30. Tôi đứng dậy và đi xuống căng tin của khách sạn để mua một lon cà phê từ máy bán hàng tự động. Sau đó ngồi xuống chiếc ghế đá ngoài hành lang, mở lon cà phê nhấp một ngụm.
Tôi thắc mắc tại sao tôi lại mơ thấy bác gái đó bị sát hại ở phòng số 4. Không biết điều này có ám chỉ gì…
Tôi đang ngồi suy nghĩ thì điện thoại tôi reo lên: “Reng… reng…”.
– Xin chào, ai đang đầu dây bên kia thế? Cần hỗ trợ gì ạh!?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đáng sợ của một người phụ nữ:
– Huh… huh… cô có thể cho người đến sửa vòi nước nóng được không… huh… Huh…
Quá sợ hãi, tôi nhanh chóng tắt máy, ngồi run rẩy không dám quay lại sảnh khách sạn. Sau đó, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy và chạy một mạch trở lại sảnh khách sạn.
Đúng lúc này, giọng nói của bác gái ấy lại đột nhiên vang lên:
– Cô có thể kêu người đến sửa đường ống nước nóng được không… huh… huh… bạn… khụ… khụ…
Giọng nói đó đi cùng với tiếng cười ma quái của cô gái, vô cùng rùng rợn. Khi chúng tôi quay lại sảnh khách sạn, giọng nói và âm thanh tiếng cười ghê rợn đó không còn nữa. Nhưng ở phía xa phía sau căn tin, bóng dáng của bác gái đó vẫn đang nở một nụ cười quái dị rộng đến man tai, trông vô cùng kinh hãi.
Tôi ngồi xuống ghế salon bấm điện thoại gọi cho anh Phúc.
– Xin chào, sao em lại gọi cho anh vào giờ này? – Em hãi quá vì đã gặp vong hồn bác gái ấy. – Thế àh? Vậy kể cho anh nghe xem nào…
Tôi ngay lập tức kể cho anh ấy nghe mọi chuyện về việc đầu tiên gặp một cô gái xinh đẹp và bác gái đó rồi sau đó trải qua giấc mơ kinh hoàng ấy…
Anh Phúc nghe xong buồn bã thở dài nói:
– Có lẽ em đã bị hai hồn ma đó trêu chọc. Hồn ma cô gái chỉ trêu chọc em thôi, nên không sao đâu. Còn với hồn ma người phụ nữ đó, em phải hết sức cẩn thận, tránh tiếp xúc nếu không thì… Chà… Tốt nhất hôm nay em nên rời khách sạn càng sớm càng tốt, nghe chưa?
Sau đó tôi cúp điện thoại, đứng dậy, thu dọn đồ đạc vào ba lô, định rời đi thì đột nhiên giọng của bác gái ấy vang lên:
– Sao không cử người đến sửa đường ống nước nóng… khụ… khụ…
Quá sợ hãi, tôi vội chạy ra ngoài, không dám ở lại đây thêm giây phút nào nữa. Ai ngờ vừa chạy ra ngoài và khựng lại vì phát hiện mình vẫn còn ở trong sảnh khách sạn.
Tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để không hoảng sợ và một lần nữa mở cửa chạy thẳng ra ngoài nhưng cuối cùng tôi vẫn quay trở lại sảnh khách sạn. Tôi cứ thử đi thử lại nhưng cuối cùng vẫn quay lại sảnh. Khách sạn như một vòng lặp thời gian.
Tôi quá sợ hãi đến mức quỵ xuống đất khóc lóc một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi lại cho anh Phúc nhưng không được. Chiếc điện thoại chỉ phát ra một âm thanh… tụp… tụp… Kẹt… kẹt… rắc… rắc… cực kỳ đáng sợ.
– Khà… khà… Bạn không thể thoát khỏi khách sạn này được ha… ha…
Tôi đứng bật dậy và hét lớn.
– Ai đó hãy ra đây nhanh lên. – Bạn không cần biết tôi là ai, nhưng bạn sẽ phải chết ở đây… chết ở đây… Khụ… Khụ…
Rồi giọng nói đó im lặng một cách kỳ lạ. Tôi cố hết sức mở cửa trốn thoát nhưng vô ích. Cửa đã bị khóa trái bên ngoài, khiến tôi không thể mở được.
Tôi lập tức đập cửa và la hét.
– Có người ở ngoài không mở cửa cho tôi và tôi bị nhốt bên trong.
Tôi khàn giọng hét lên mà không ai biết, nhưng đúng lúc này lại có giọng của một cô gái trẻ vang lên.
– Bạn không thể thoát ra được đâu ha… ha…
Tôi lập tức quay lại xem là ai thì chợt có cô gái đó đứng trước mặt khiến tôi giật mình lùi lại sát cửa, lắp bắp:
– Cô… cô… là…
Cô gái đó bước đến gần, vuốt ve mặt tôi một lúc rồi hôn lên miệng tôi. Không biết đến một sức mạnh thần kỳ nào đó khiến tâm trí tôi như mất đi linh hồn. Cứ như vậy tôi và cô gái đó ngồi xuống đất và hôn nhau say đắm.
… chép chép… chép chép…
Sau đó, tôi ngất đi mà không hề hay biết.
Khi tĩnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng tối tăm lạnh lẽo, không có ánh sáng ở bất cứ đâu. Chỉ có những ngọn đuốc trên tường được thắp sáng. Dựa vào ánh sáng của những ngọn đuốc, tôi có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật xung quanh căn phòng.
Căn phòng này không giống như một căn phòng bình thường mà là một căn phòng được xây bằng đá, có vẻ căn phòng này khá cũ kỹ lâu đời, thậm chí còn có những giọt nước nhỏ xuống đất tí tách.
Thấy vậy, tôi cho rằng căn phòng này ở dưới mạch nước ngầm, không còn thời gian để suy nghĩ nữa nên vội cầm cây đuốc trên tường soi đường. Dọc đường đi, xác người nằm rải rác khắp nơi khiến không khí càng căng thẳng và đáng sợ hơn.
Đúng vào lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, khiến tôi phải quay lại xem đó là ai. Khi quay lại, tôi không thấy ai cả. Nó khiến tôi run rẩy sợ hãi, không dám ở lại lâu. Vì thế tôi vội vàng chạy nhanh nhất có thể. Lạ lùng. Càng chạy tôi càng nghe rõ tiếng bước chân đó.
Mệt quá, tôi dừng lại nghỉ ngơi một lát. Tôi ngồi tựa lưng vào tường và nhắm mắt. Đang nghỉ ngơi thì tôi nghe thấy tiếng ai đó.
– Sao thế không chạy được nữa hả… khụ… khụ…
Tôi lập tức mở mắt ra và nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch như xác chết tiến đến gần tôi, khiến tôi hét lên kinh hoàng rồi ngất đi.
Một lúc sau, tôi bình tĩnh lại và nhìn thấy khuôn mặt đó đang liếm mặt tôi bằng chiếc lưỡi dài của nó. Quá sợ hãi, tôi ngồi bật dậy định bỏ chạy nhưng không được vì đúng vào lúc này, một loạt cánh tay trắng bệch dưới đất thò lên tóm lấy chân tôi, không cho tôi chạy trốn.
Điều này khiến tôi bất lực nên đành phải nhắm mắt chịu trận. Ngay lúc đó, khuôn mặt đó từ từ áp miệng vào miệng tôi và dùng lưỡi tách miệng tôi ra.
Ý thức của tôi dần dần biến mất, đồng thời tôi tưởng mình sắp chết thì đột nhiên khuôn mặt đó nhanh chóng quay người bỏ đi. Trong mơ hồ, tôi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
– May quá… đến kịp lúc nếu không thì…
Sau khi bình tĩnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên chiếc giường ọp ẹp cạnh một cô gái đứng nhìn tôi một lúc rồi cúi xuống hôn môi nhau với tôi. Tôi cảm thấy như muốn nôn mửa. Thế là nôn ra một vũng nước màu xanh hôi thối.
Thấy tôi nôn, tôi sắp chết chưa kịp hỏi.
– Bạn cảm thấy thế nào? – Cái thứ kinh tởm gì thế này? – Đó là tà thuật, tôi chỉ giúp bạn giải thuật thôi. – Thế cái thứ vừa nãy là gì vậy?
Cô gái đó nói.
– Tà mẫu đó, nó và bạn hôn nhau để thực hiện những phép thuật tà ác vào cơ thể bạn. May mắn là dì tôi đã xuất hiện kịp thời. – Cảm ơn đã cứu mạng tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Khách sạn ma ám |
Tác giả | Như Linh |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện les, Truyện sex Ma Quỷ, Truyện sex ngắn |
Ngày cập nhật | 16-04-2024 05:32:11 |