Hương nồng trong gió
Bữa đó Hải Sơn đi chơi với Thủy Tiên hết cả buổi chiều, đến gần tối cô ả mới chịu về quán Đào Nguyên sau khi đã năn nỉ và khóc lóc, làm mình làm mẩy nhưng hắn vẫn nhất quyết không chịu về chung. Hắn nói hắn muốn tự lập chứ không muốn dựa dẫm, nương nhờ gì Thủy Tiên nữa. Còn mối quan hệ giữa hai người thì vẫn cứ như vậy chứ hắn không tuyệt tình, lúc nào có cơ hội thì hắn sẽ về thăm cô.
Biết không thể lay chuyển được quyết tâm của Hải Sơn nên Thủy Tiên đành về nhà một mình sau khi đã được hắn đưa vào khách sạn và sút ba quả phạt đền làm khung thành giữa hai chân Thủy Tiên được bơm đầy dung dịch lỏng khiến cô sung sướng đến ngất ngây.
Lẽ ra Thủy Tiên không chịu về một mình, nhưng nghĩ lại bây giờ đối với cô thì Hải Sơn không phải là duy nhất nữa. Ngoài hắn ra còn có ông Dậu tuy già nhưng khả năng giường chiếu cũng thuộc dạng cao thủ, ở bên ông ấy Thủy Tiên cũng sướng phát điên không khác gì lúc ở bên Hải Sơn. Hơn nữa cái thai trong bụng cô khả năng là của ông Dậu nhiều hơn vì ở với Hải Sơn mấy năm mà cô chẳng thấy thai nghén gì. Còn đi với ông Dậu có vài lần mà đã sình bụng rồi. Thủy Tiên không dám nói ra với Hải Sơn vì sợ hắn nổi khùng chứ cô nghi hắn bị bệnh nam khoa gì đó nên khó mà có con được.
Tuy nhiên cô cũng không dại gì mà buông bỏ hắn mà không bắt hắn nhận trách nhiệm. Dù là con của ai thì nó cũng cần có một người cha đàng hoàng và Hải Sơn phải trở về với hai mẹ con Thủy Tiên khi cô sinh nở. Biết không thể thoái thác hay chối bỏ nên Hải Sơn đành ậm ừ cho xong chuyện. Bởi vì phải như vậy thì Thủy Tiên mới chịu về.
Có điều hắn không hiểu sao hôm đó hắn gọi mà Mỹ Hạnh không nghe máy, chuông vừa đổ thì đầu dây bên kia Mỹ Hạnh tắt liền. Cả buổi từ trưa đến chiều hắn cùng Thủy Tiên quấn xà nẹo nhau trong khách sạn nên cũng không có thời gian gọi cho Mỹ Hạnh nhiều, chỉ lúc gửi xe dưới bãi thì tranh thủ mà Mỹ Hạnh không nghe máy làm hắn vừa ngạc nhiên vừa lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với Mỹ Hạnh không nữa.
Bữa đó hắn phải gọi điện xin nghỉ việc một bữa để có thời gian thoải mái mà phục vụ cho cô vợ hờ lâu năm kia. Trước khi chia tay Thủy Tiên có đưa hắn mấy triệu bỏ túi xài nhưng hắn không nhận, nói cô còn phải để dành để ăn uống tẩm bổ cho đứa bé trong bụng, lúc nào hắn làm có tiền sẽ gửi về cho hai mẹ con. Bởi hắn đinh ninh cái thai đó chính hắn là tác giả chứ Thủy Tiên làm gì có ai ngoài hắn. Nếu hắn biết Thủy Tiên qua lại với người đàn ông khác chắc hắn giết cô mất.
Chỉ có điều Thủy Tiên không đơn giản như hắn nghĩ, không có hắn thì sẽ có người khác cũng như hắn không có cô thì có Mỹ Hạnh đó thôi. Ông ăn chả thì bà ăn nem. Với lại hai người cũng chưa phải là cái gì của nhau nên đâu có gì ràng buộc. Hắn có làm dữ chẳng qua là do tính côn đồ lưu manh thôi, mà cái đó Thủy Tiên cũng đâu có sợ. Cô nhịn hắn vì mê ku chứ không phải ngán ngẩm gì hắn.
Tối đó về phòng trọ Hải Sơn lấy điện thoại nhắn tin cho Mỹ Hạnh nhưng hắn không thấy cô hồi âm gì cả, gọi thì cũng không liên lạc được khiến hắn hết sức ngạc nhiên không hiểu sao Mỹ Hạnh lại thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy. Mới trưa hôm qua còn vui vẻ hạnh phúc bên nhau mà bây giờ lại lạnh nhạt như nước ốc. Bởi hắn làm sao có thể ngờ Mỹ Hạnh đã nhìn thấy hắn chở con khác ngoài đường rồi ôm nhau thật tình tứ trước mặt cô.
Mấy ngày sau Mỹ Hạnh vẫn chặn số điện thoại của hắn, mà cô cũng không qua phòng trọ mỗi buổi trưa khi hắn làm ca chiều nữa. Hải Sơn thấy trong bụng nóng như lửa đốt không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn rất muốn gặp mặt Mỹ Hạnh để hỏi cho ra lẽ nhưng hắn không có biết chỗ công ty Mỹ Hạnh làm. Buổi tối cô về nhà thì hắn phải đi làm nên không thể tới nhà kiếm được. Hơn nữa ông Minh đang ở nhà nên hắn thấy qua đó cũng bất tiện vì có ổng thì làm sao hắn với Mỹ Hạnh có thể nói chuyện với nhau thoải mái được, mà hắn với cô thì chắc là có cả vạn điều để tranh luận với nhau.
Hải Sơn dự định hết tuần làm ca chiều rồi tới ca sáng vào tuần sau thì hắn sẽ tìm cách gặp mặt Mỹ Hạnh vì ca sáng chỉ làm tới 2h00 chiều nên buổi tối hắn hoàn toàn rảnh rỗi.
“Nhất định phải tìm cô ấy để hỏi xem có chuyện gì xảy ra mà lại cố tình tránh mặt mình… bực thiệt chứ…”
Hắn nghĩ thầm trong bụng, mặt cau có như vừa bị mất sổ gạo nhìn thật là dễ sợ…
… Bạn đang đọc truyện Hương nồng trong gió tại nguồn: https://truyensexngan.net
Ba tháng nay Phúc Minh về nhà luôn vì công trình tạm thời đã hết việc. Anh đang chờ khi nào có công trình mới thì mới đi. Trước giờ anh đã quen sống cảnh xa nhà, cơm hàng cháo chợ, thỉnh thoảng mới về thăm vợ con ấy vậy mà thoải mái. Còn bây giờ cứ chui rúc trong nhà anh thấy ngột ngạt và khó chịu lắm. Mỗi sáng Mỹ Hạnh chở con đi làm thì Phúc Minh ở nhà loay hoay một mình với ngôi nhà rộng lớn không có việc gì để làm. Nếu không chơi chim cảnh thì cũng lọ mọ với mấy chậu phong lan chứ chẳng biết làm gì để giết thời gian. Tính anh nào giờ sống rất khuôn khổ, ít khi đàn đúm rượu chè nên cũng ít có bạn bè thân ở Sài Gòn này. Bạn bè cũng chỗ làm thì đa số là dân tứ xứ, mà cũng chỉ quan hệ ở mức xã giao công việc chứ cũng không thân thiết gì. Anh chưa bao giờ dẫn bạn bè về nhà nhậu nhẹt hay giới thiệu vợ con, cũng không thích chuyện lân la đầu làng cuối xóm nên tối ngày chỉ đóng cửa trong nhà không qua lại với ai.
Dạo này anh thấy Mỹ Hạnh vợ mình có nhiều thay đổi lạ lẫm nhưng chỉ để trong lòng chứ không nói ra. Phúc Minh cảm thấy dạo này Mỹ Hạnh có vẻ tròn trịa hơn so với trước kia, bộ ngực thì vun đầy lấp ló trong cổ áo còn cặp mông cũng nẩy tưng tưng trong chiếc quần tây ôm Mỹ Hạnh mặc đi làm mỗi ngày. Nhìn vợ mình cứ hừng hực sức sống như thế mà Phúc Minh càng thấy thương cho cô ấy, và buồn cho anh. Đàn ông ai cũng mong muốn có được một người vợ xinh đẹp, giỏi giang và mạnh mẽ trong quan hệ vợ chồng nhưng anh thì khác. Mấy năm nay anh bị mắc mấy chứng bệnh nền như suy thận, cao huyết áp nên chuyện đó giảm sút khá rõ rệt trong khi vợ anh đêm nào cũng rạo rực như con gái mới lấy chồng. Mỗi buổi tối trước khi ngủ Mỹ Hạnh đều tìm mọi cách để thằng nhỏ của anh đứng dậy nhưng bất lực, nó cứ xìu xìu ểnh ểnh, mềm quặt quẹo khiến cô lắc đầu chán nản. Nhìn vẻ hừng hực lửa ham muốn của vợ mà anh không đáp ứng được nên Phúc Minh cũng rất thích áy náy. Lẽ ra vợ anh phải được tận hưởng sự thăng hoa của tình dục chứ không phải cố kìm nén mỗi ngày. Đêm nào anh cũng xoay lưng vô vách giả vờ ngủ say nhưng anh có ngủ được đâu, Mỹ Hạnh nằm kế bên tưởng anh đã ngủ say nên len lén tự thỏa mãn mình. Những tiếng rên khe khẽ của vợ lọt vào tai khiến tim anh đau nhói. Chắc ông nào rơi vào hoàn cảnh trên bảo dưới không nghe thì mới hiểu tâm trạng của Phúc Minh bây giờ. Anh biết mình không làm nên cơm cháo gì nên cũng không dám đụng tới vợ, sợ chạm vô thì núi lửa sẽ phun trào mà sức anh thì không sao chống cự nổi.
Đôi khi anh cũng nghĩ đến việc ly hôn để Mỹ Hạnh đi tìm hạnh phúc mới nhưng anh không cam lòng, một mặt anh còn rất thương vợ và cũng không muốn con bé Linh phải chịu cảnh gia đình tan vỡ. Hơn nữa cũng chẳng có lý do gì để chia tay. Chẳng lẽ ghi trong đơn ly hôn là “tôi bị liệt dương không thể chịch vợ nên quyết định ly hôn để cô ấy đi tìm con ku khác”… làm người ai làm vậy. Hơn nữa cũng không biết giải thích làm sao với gia đình 2 bên, mà Mỹ Hạnh cũng đâu cằn nhằn hay cau có gì với anh mà chỉ âm thầm chịu đựng. Phúc Minh thấy trong ánh mắt vợ một nỗi buồn vời vợi, chỉ là cô không nói ra thôi.
Rồi còn ông Dậu ba anh nữa chứ… lúc nào cũng hỏi khi nào vợ chồng anh sinh thêm đứa nữa… ba cứ bảo con bé Linh lớn rồi thì vợ chồng phải tính sao cho nó có chị có em với người ta. Ổng đâu hiểu anh bây giờ muốn đứng lên biểu tình cũng khó chứ nói gì đến chuyện làm Mỹ Hạnh có thai.
Rồi anh nghĩ tới Hải Sơn, thằng em mình. Nó khỏe mạnh cao lớn chắc sẽ giúp được anh. Dù sao thì để người trong nhà ăn còn hơn mang thóc đi đãi gà rừng. Hơn nữa người nhà với nhau thì có gì còn giấu thiên hạ được chứ nhờ người ngoài rồi đổ bể tùm lum chỉ có nước đội quần.
“Hôm nay là thứ bảy rồi… mai chủ nhật mình sẽ chở hai 2 mẹ con nó về thăm nội, nhân tiện gặp riêng thằng Sơn để trao đổi với nó một chuyện rất quan trọng mà anh đã suy nghĩ gần cả tháng trời mới mạnh dạn đưa ra quyết định. Chỉ có nó mới có thể giúp anh chuyện này chứ không thể nhờ vả ai khác…”
Phúc Minh chấm dứt những suy nghĩ mông lung trong đầu khi trời đang nắng thì bất chợt đổ mưa, anh đang ngồi trong nhà xem báo nên lật đật chạy ra gom mớ đồ Mỹ Hạnh giặt phơi ngoài sân.
Mà ngộ, không biết do không có việc gì làm nên rảnh tay hay sao mà toàn bộ chăn ga gối nệm trong phòng Mỹ Hạnh đều đem giặt sạch sẽ hết rồi phơi phóng đầy nhà. Mùa này Sài Gòn mưa nắng thất thường nên mấy bữa rồi mà đồ đạc vẫn chưa khô nổi.
Đúng là Sài Gòn giống như tính tình của các cô các chị, hết nắng sớm rồi lại mưa chiều. Chỉ có điều anh không biết lý do chính mà Mỹ Hạnh phải giặt giũ toàn bộ mọi thứ trong phòng, đó là cô muốn tẩy uế mọi thứ lúc mặn nồng hương lửa với thằng em khi anh vắng mặt chứ cũng không phải siêng năng gì cho cam…
Tối hôm đó khi về nhà Mỹ Hạnh thấy bỗng dưng Phúc Minh chồng cô mặt mày vui vẻ, tươi tỉnh hẳn lên chứ không còn ủ dột như mấy hôm trước. Lúc ra mở cửa cho 2 mẹ con, anh ấy còn bế con bé Linh vào nhà còn bình thường nó ngồi trên xe cho mẹ chở vô tận thềm nhà mới xuống. Mỹ Hạnh đâu biết sở dĩ chồng cô hôm nay tâm trạng thoải mái hơn là vì anh đã đưa ra một quyết định tuy có phần mạo hiểm nhưng có lẽ lúc này đó là cách tốt nhất cho cả hai người. Đã mấy đêm liền anh trằn trọc không ngủ được khi thấy bên cạnh, Mỹ Hạnh vợ anh vẫn cứ len lén tự thỏa mãn rồi rên rỉ một mình. Vợ thì hừng hực mà chồng thì bất lực thử hỏi bà nào không cay. Phúc Minh tự biết mình không thể đáp ứng nhu cầu của vợ, nhưng anh tự biết mình cần phải làm gì để Mỹ Hạnh không bị thiệt thòi vì đó là nhu cầu chính đáng, cũng như đói bụng thì ăn khát nước thì uống vậy mà.
– Bữa nay có gì mà anh coi bộ vui dữ vậy chồng? Bộ mới trúng số độc đắc hả anh? – Mỹ Hạnh âu yếm ôm chầm lấy Phúc Minh sau khi cất đồ đạc và thay bộ quần áo ở nhà. – Đâu có đâu… anh bình thường mà! – Phúc Minh cười lỏn lẻn. – Anh mà bình thường… xíii – Mỹ Hạnh trề môi – … bình thường cái mặt chằm vằm như thịt bằm nấu cháo thì có! – Thôi mà em… tại anh lo công việc nên nhiều lúc tâm trạng không được vui… hai mẹ con đừng để ý nghen. – Có gì đâu anh, em hiểu mà! – À, mai mình về thăm ba với dì nha em. Mai chủ nhật chở con bé về nội chơi một bữa, chắc nó nhớ ông nội lắm… – Dạ…
Phúc Minh rủ vợ con về thăm cha mẹ mục đích là để gặp Hải Sơn rồi bàn công chuyện với hắn chứ nếu không thì anh cũng không về. Lần nào về ông Dậu cũng hỏi han chuyện bầu bí làm anh thấy khó chịu lắm. Tại anh không thể chứ đâu phải là ý anh không muốn, chỉ là lực bất tòng tâm. Thế nhưng ông Dậu ba anh có hiểu cho anh đâu, cứ gặp là hỏi làm như anh chỉ ăn no rồi chịch cho vợ bầu bì đẻ đái vậy.
Còn Mỹ Hạnh từ hôm bắt gặp Hải Sơn chở con khác ngoài đường thì trái tim cô như vỡ tan thành trăm nghìn mảnh vụn. Cảm giác ghen tức vì bị phản bội khiến cô muốn chết đứng giữa đường. Từ bữa đó tới nay cô hoàn toàn tránh mặt hắn, gọi điện không nghe mà nhắn tin cũng không trả lời. Hắn đã dám qua mặt cô thì cô không thể nào tha thứ được, phải cho hắn một bài học để biết thế nào là giá trị của Mỹ Hạnh này! Không thể để cho hắn được voi còn đòi cưỡi luôn Hai Bà Trưng… Mỹ Hạnh tự nhủ thầm.
Mặc dù Mỹ Hạnh rất giận Hải Sơn nhưng thật lòng cô cũng rất nhớ hắn. Càng ghen thì càng giận mà càng giận thì càng nhớ… Đúng là khi yêu rồi thì người ta không thể lý giải được vì sao họ lại làm như thế này mà không làm như thế kia… bởi trái tim có lý lẽ riêng của nó chứ không tuân theo sự sắp xếp của bộ não.
Lúc hắn gọi điện hay nhắn tin cô không thèm trả lời nhưng trong thâm tâm cứ muốn hắn gọi hoài, nhắn tin hoài thì cô mới chịu. Giống như một đứa con gái mới lớn đỏng đảnh điệu đà, thằng nào theo tán tỉnh cũng không đồng ý nhưng cứ muốn người ta theo sau làm cái đuôi cho mình hoài.
Mỹ Hạnh định ngày mai chủ nhật sẽ giả vờ nói với Phúc Minh là cô về bên nhà mẹ có chút chuyện rồi tạt qua bên phòng trọ để gặp hắn nói cho rõ ràng, xem hắn giải thích ra sao về mối quan hệ với con kia. Hắn mà lạng quạng là cô thẻo ku mang về phơi khô rồi ngắm chứ không để con khác hưởng thụ một cách thoải mái như vậy đâu.
Dự tính là dự tính thế nhưng bây giờ anh Minh lại đòi sáng mai về quê, như vậy thì lỡ công chuyện của cô hết rồi. Đúng là người tính không bằng trời tính mà. Cô thì tưởng anh Minh muốn về thăm cha mẹ trong khi cô lại muốn ở đây để qua gặp Hải Sơn… còn Phúc Minh thì lấy cớ về thăm cha mẹ để tìm gặp thằng em vì nghĩ nó đang ở dưới quê. Phải chi anh nói anh về tìm thằng Sơn thì Mỹ Hạnh đã cho anh biết là thằng Sơn đang ở Sài Gòn này chứ đâu. Đúng là không thuận vợ thuận chồng thì khó mà tát cạn biển Đông!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hương nồng trong gió |
Tác giả | Les Misérables |
Phân loại | Chưa phân loại, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex dài tập, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 22-05-2024 15:21:30 |