Hồi ký nữ tù
Những tưởng sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng không, lão kia lườm bà cô 1 cái xong rồi thôi, có vẻ e ngại bà cô này thật, mình cũng chưa hiểu rõ bà cô này lắm, nhưng cảm tưởng là cả phạm nhân lẫn quản đều có vẻ hơi nể bà ấy. Xong xuôi bà lại ngồi xuống ăn cơm tiếp, vừa ăn vừa lầm bầm chửi gà mắng chó tiếp để trút giận, tự dưng cửa buồng có tiếng gõ nhẹ. Mình vừa đứng lên định ngó ra xem có chuyện gì thì có bàn tay đưa 1 thỏi bánh chocolate màu xanh vào và quay lưng đi luôn. Ngước nhìn theo ra là thầy Minh. Thầy chẳng nói gì với mình và cũng không quay đầu nhìn lại lần nào. Bọ dáng có vẻ hơi chút hoảng loạn, ám muội.
Bà cô già thấy mình cầm thỏi bánh thì cười và bảo:
– Đấy chưa? Tao đã bảo là thằng Minh nó thích mày thật mà! Tao sống lõi đời lại chẳng lạ bọn trẻ con chúng mày. Mà thằng kiệt sỉ, cho đc có 1 thỏi thì ai ăn ai nghỉ đây.
Mình thấy vậy bẻ ra 1 nửa chia bà cô già ăn, 1 nửa đúng không đủ 1 miếng của bà, ăn xong thấy vẫn có vẻ mụ còn thòm thèm. Còn mình thì không, mình cất đi làm kỷ niệm, ít ra là kỷ niệm cũng giữ được vài ngày, để ăn dần, những thứ ngon và ngọt ngào thì nên để thưởng thức nhấm nháp dần dần, ở trong đây mọi thứ vô cùng quý nha, cái gì cũng phải tiết kiệm, thỏi đó tính ra cũng có thể gọi là mỹ vị trần gian với tù lâu ngày.
Còn chuyện của mình với thầy Minh thật ra cũng không có gì đi quá cả, chỉ là được mở cửa sớm hơn mọi người 1 chút thôi chứ 2 người cũng không có bất kỳ hành động hay cử chỉ nào hết, mình vẫn giữ lễ nhạc khuôn phép lắm. Rồi ngay hôm phòng mình bị sục buồng bất ngờ. 2 cô cháu đang ăn cơm thì nghe tiếng động buồng bên cạnh đang bị kiểm tra, bà cô hốt hoảng bảo:
– Mày đã ăn hết bánh chưa?
Mình thấy điềm không lành nên cũng thật tâm bảo:
– Cháu có ăn đâu, cháu vẫn để ở trong túi.
Bà cô:
– Mày mau ăn sạch đi, giờ sục buồng ra mà có bánh, bọn nó tra ở đâu mày trả lời sao được.
Mình im lặng rồi bà cô lại trách móc, là không nghĩ cho bản thân mình thì phải nghĩ tới ông Minh chứ, nó khám được bánh kẹo hay bất cứ đồ lạ nào nó sẽ truy ra bằng được người bon đồ vào cho mình.
Lúc đó mình đành lấy bánh ra đưa bà cô ăn hết, tốc độ ăn lần này của bà so với Trư Bát Giới ăn đào tiên nhanh không kém phần, vừa bỏ miệng đã không thấy đâu luôn. Nghĩ cũng buồn, quà của mình mà cuối cùng chẳng được miếng nào vào bụng.
Vừa ăn thì cán bộ vào và lệnh 2 cô cháu ra ngoài đứng, còn có 3 người vào trong buồng lục lọi tra xét. Thứ họ tìm đó là điện thoại, thư từ, thủy tinh, kim loại… các vật cấm trong trại. Sẽ có người mang bao tay y tế vào sờ hết cạnh mép của bồn nhà mét, họ đổ thật nhiều nước xuống dưới bồn cầu đó, nếu bị tắc là sẽ có đồ giấu bên dưới bồn cầu, rồi soi đèn pin vào trong bể nước.
Thật không may cho mình là có mấy lá thư nhỏ của mình bị người ta tìm thấy, người ta đọc hết, đọc công khai, đó đơn giản chỉ là thư viết cho anh bồ cũ thôi, những lá thứ nhỏ đó, mỗi tờ giấy nhỏ chỉ có vài dòng, nhưng là những thứ tự đáy lòng ruột gan mình, là những lời than thở, những lời tuyệt vọng, mong mỏi rồi cả hồi ức… chắc các lão đọc xong nghĩ sao lại có tình yêu to lớn như vậy đó, chắc có chút thông cảm nên mới bỏ qua chuyện đó, không làm gì, cũng không ai nói gì luôn.
Xong xuôi thì 2 cô cháu được trở vào buồng, sắp xếp lại đồ đạc, nói sắp xếp lại cho oai chứ thật ra là có gì đâu, tài sản ngoài cái chăn mỏng cùng 2 bộ quần áo để gối đầu thôi à. Đông qua hạ tới, thời gian thấm thoát cũng đã gần hết 3 tháng tạm giam, mình thì cứ ngóng từng ngày, rồi ngày ra ngoài đi ký cái gọi là kết cung cũng tới. Được ra ngoài thấy thích lắm, nhưng không phải kết cung mà là ký thêm 1 tháng tạm giam nữa. Mình lại lếch thếch về buồng trong tâm trạng không biết diễn tả như thế nào, nói chung là tâm trạng “chán đếu muốn tả luôn”.
Đang thở dài não nề thì nghe buồng bên đập tường sang bảo:
– Nghe nói thằng T cùng vụ bảo là chúng mày khoản 3 đó. T nó vừa mới đi cung về.
Mình thì luật rừng còn có chút am hiểu chứ luật pháp thì chẳng biết khoản nào mới khoản nào luôn nên hỏi bà cô già xem khoản 3 là từ bao nhiêu năm đến bao nhiêu năm. Bà cô nói hơi rụt rè:
– Từ 12 đến 20 năm!
Mình ngay lúc đó như con điên hét toáng lên:
– 7 Năm đã là quá với cháu lắm rồi mà sao giờ lại như vậy?
Mình khóc rất to, khóc thống thiết, bi ai, chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, đúng kiểu khóc đứng, khóc nằm, ngồi khóc… chỉ thay tư thế thôi. Đợi trời tối khi tất cả đi ngủ, nằm nghĩ đến con số 20 năm, nghĩ đến cảnh cả đời ở chốn lao tù, khi ra thì chắc gì cha mẹ mình còn, chắc gì người mình thương yêu còn có thể chờ đợi mình? Rồi sống trại cơ sở đã khổ như này, lên trại lớn thì biết sống sao, mình sẽ reset chuyển kiếp. Nói là làm, nhưng trong cái nơi đây muốn chết cũng không phải dễ dàng, mà đập đầu vào tường chết thì mình không dám và cũng sợ sẽ không chết hẳn được. Rồi thế nào nghĩ ra 1 cách rất sáng tạo, mình lấy hết chỗ xà phòng giặt trong buồng có pha vào 1 chút nước rồi ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch.
Cứ nghĩ như vậy sẽ chết, sẽ giải thoát được. Bà cô thấy mình nôn và ho sặc sụa, chạy lại thấy vậy thì luôn miệng hô “Cấp cứu! Cấp cứu”. Bà hô hoán chắc phải vọng khắp trại. Tất nhiên là vẫn không có ai thèm bắt lời hay đáp lại trừ mấy buồng bên.
Rồi tiếp tục hô to có người tự tử, các buồng thì nháo lên. Cuối cùng cán bộ có xuống và đừng từ ngoài hỏi vào, bà cô bảo mình uống xà phòng. Nghe xong rồi cán bộ buông câu:
– Không sao đâu! Không chết được. Coi như rửa ruột cho sạch đi.
Xong rồi quay bước đi luôn. Còn bản thân mình sau khi nôn mọi thứ ra ngoài, và thở bong bóng. Chỉ biết rằng tới mấy ngày sau trong miệng vẫn toàn mùi xà phòng ợ lên. Mùi vị này cả đời không thể quên, đúng là nhất thời thì vậy thôi chứ bình tâm lại thì mình cũng không nghĩ tới vấn đề reset nữa. Dù sao cũng chưa ra xử án mà. Vẫn còn hy vọng. Tác hại sau vụ đó là cả nửa tháng sau không có xà phòng để giặt đồ.
Vào một buổi sáng đẹp trời, vẫn đang chùm chăn thì nghe tiếng mở cửa nhẹ nhàng. Đứng lên ngó ra, hóa ra là cô N tốt bụng:
– Nhi chuẩn bị đồ chuyển trại.
Minh hỏi:
– Đi đâu hả cô ơi: – Hoả Lò đó!
Thế là 3 chân 4 cẳng đánh răng các thứ. Thay đồ xong thì định mệnh các buồng bên cạnh lại bảo lên đó lắm ma nhưng mà lời chúc sức khỏe thì cũng có rất nhiều nha, đúng là sống đẹp nên đi đâu cũng được thầy thương bạn mến.
Lúc đứng ra ngoài khu giam giữ để chờ lên xe đi thì tất cả các buồng trèo hết lên cửa lồng để chúc. Người thì chúc đi bình an, người chúc may mắn… thật không thể ngờ là phía sau song sắt, địa ngục trần gian này, những con người, hung ác hoặc lầm đường lỡ bước đó vẫn còn có hơi ấm tình người.
Nhìn xung quanh thì không thấy thầy Minh đâu, chẳng lẽ hôm Thầy không trực, mà hôm nay thứ 6 mà. Rồi lát sau thấy Thầy chạy nhanh về và hỏi đồng nghiệp là “hôm nay có chuyến Hoả Lò à?”. Các thầy khác gật đầu, rồi ánh mắt thầy nhìn mình, tự dưng lúc đó cảm thấy trong mắt Thầy buồn. (Mọi người đừng hiểu lầm mình có tình cảm với Thầy nha, mình quý Thầy vì Thầy tốt thôi nhé, chứ thật sự trong tâm nó có ai thì mọi người biết rồi đó).
Đến lúc khóa còng tay từng phạm, chuẩn bị đến lượt mình thì Thầy tiến tới nói với thầy bên cạnh:
– Nhi thì lấy còng của tớ khóa đi!
Xong rồi Thầy cầm lấy tay mình và chốt còng vào, chốt xong Thầy cũng quay đi luôn, không hề nhìn lại 1 lần nào, đáng lẽ ra theo như Thầy đã từng nói, mấy chiếc còng này của ai người đó giữ và có khóa của người đó nhưng hôm nay Thầy không hề đưa mình đi trại mà sao Thầy lại khóa tay mình chứ? Thắc mắc thì thắc mắc và nghĩ vậy thôi chứ cũng chỉ lờ mờ hiểu ra phần nào.
Bước chân nặng nề, quay chào tạm biệt mọi người lần cuối, dù sao cũng 1 đoạn nhân duyên với nhau, ít nhiều cũng có tình nghĩa. Bước chân lên xe thùng tiếp tục tới Trại được gọi là Hoả Lò, nơi cực kỳ khét với tù nhân. Và 1 đoạn duyên nợ giữa Thầy và mình cũng chấm hết từ đó, đến giờ mình vẫn nhớ vì Thầy là người tốt thật sự, tốt không chỉ với nó và còn với mọi người nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký nữ tù |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex ngắn, Truyện teen, Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 27-05-2024 02:32:22 |