Hoàng Vi
Tay Vi nắm chặt áo mình không buông lỏng một chút nào, ngồi trên taxi nhỏ cũng bám vào mình, như sợ chỉ buông ra một vài giây là mình sẽ biến mất vậy. Bế nhỏ chạy vào viện, mà mình như đang nâng niu một thứ gì đó mong manh dễ vỡ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là vụn thành từng mảng. Chưa bao giờ trong cuộc đời, mình thấy sợ hãi nhiều đến thế này.
Ngồi phịch xuống ghế chờ bác sĩ băng bó cho Vi, mình nhắn tin nhờ thằng Hưng xin phép cho mình nghỉ một tuần học. Mình sẽ đợi Vi tỉnh dậy, chờ Vi đỡ choáng và khỏe lại, rồi đưa Vi đi đâu đó. Chỉ có mình và Vi thôi. Gạt bỏ hết tất cả phiền muộn xảy ra những ngày qua. Những cảm xúc sợ hãi, lo lắng cứ trồi thụt trong tim mình, khiến mình hiểu ra nhỏ Vi không biết từ bao giờ đã là một phần rất quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời mình. Cuộc sống trước kia của mình vốn như một cuộn len, bình thường và yên ổn, rồi nhỏ Vi như một con mèo, luôn cào cấu và làm cuộn len rối tung rối mù lên. Nhưng nếu chẳng có nhỏ, thì mình mãi chỉ là cuộn len thôi. Cả ngày chỉ biết ru rú ở góc tủ mà không bao giờ hiểu được những điều thú vị bên ngoài kia. Nếu không có nhỏ, mình sẽ chẳng có những bực tức, chẳng có những giận hờn, căm ghét, sợ hãi, lo lắng… Mình chẳng có gì cả ngoài cái thời gian biểu ngày này qua ngày khác lặp đi lặp lại như đóng gạch.
Lấy hết dũng cảm, mình nhấn số điện thoại của bố.
– Alo…
– Bố ơi, con Hoàng đây…
– Bố nghe!
– Bố cho con mượn một khoản tiền được không?
– Bao nhiêu?
– À… 50 triệu được không bố?
– Có chuyện gì xảy ra với con thế Hoàng.
Lúc này mình chẳng nín được nữa, tay cầm điện thoại mà người run bắn lên.
– Bố ơi, bạn con bị nạn, đang nằm trong viện. Mẹ cho con có vài trăm. Con không có tiền trả viện phí.
– Cho bố địa chỉ.
Nhắn tin cho bố xong, chạy lại phòng cấp cứu. Nhỏ Vi đã được băng bó và chuẩn bị chuyển qua phòng hồi sức. May quá nhỏ không chết. Nhỏ mà chết không hiểu mình sẽ thế nào nữa. Đối mặt với bao nhiêu câu hỏi chất vấn, rồi lên đồn công an, rồi hầm bà nhằng cả. Nhất là cả cuộc đời sống trong ám ảnh mà không thoát ra được.
Bố đến bệnh viện sau cuộc điện thoại của mình khoảng 20 phút cùng với số tiền mình hỏi mượn. Nhìn thấy bố mà mình thấy nhẹ nhõm và yên tâm quá.
– Số tiền này quá lớn, bệnh viện đòi viện phí cao thế à?
– Không ạ, con muốn đưa Vi đi chơi vài hôm.
– Con thích bạn ấy à?
Mình im lặng, chẳng biết trả lời thế nào. Hỏi bố cái khác:
– Bố có biết nơi nào có thể khiến người ta chạy trốn nỗi buồn không?
– Con đưa Vi vào Đà Nẵng ngắm cầu sông Hàn xoay đi, bác Hải nhà mình làm ở trạm bảo vệ bên cầu đấy. Để bố gọi cho bác trước cho!
– Dạ…
– Và nhớ thuê hai phòng nghỉ nhé.
Bố lại cười. Cười gian nữa chứ. Bố cứ vậy hoài à. Nhiều lúc ghét thật đấy.
… Bạn đang đọc truyện Hoàng Vi tại nguồn: https://truyensexngan.net
Đưa nhỏ Vi về nhà, mình không dám để nhỏ bước vào nhà của nhỏ một lần nữa. Đóng chặt cổng, dắt nhỏ lên phòng mình. Nhỏ cũng ngoan ngoãn, lũn cũn theo mình không cãi một câu, không ương bướng phản đối gì hết.
Ấn nhỏ ngồi xuống giường, ngồi cạnh nhỏ, mình xoay người nhỏ ra phía mình, nhìn nhỏ nghiêm túc nói chuyện.
– Hoàng bảo Vi cái này…
– Ờ… Bảo đi. Nghe đây…
– Ờ, bỏ học vào Đà Nẵng chơi với Hoàng đê. Hê hê…
– Khiếp, nhìn mặt khả ố dã man. Vào làm gì?
– Vào ngắm cầu xoay, nha nha! Cả đời chưa được nhìn cầu sông Hàn xoay bao giờ. Đi nha.
Nhỏ suy nghĩ một lúc, rồi thỏ thẻ:
– Thế Hoàng ôm theo thùng mèo đi nha. Để nó ở nhà ai chăm?
– Cái gì? Đã đi chơi còn đem theo mèo?
– Không thì thôi!
– Ờ được. Đồ khùng. Nhìn nhỏ tui thấy ghét…
– Hê hê…
Không biết nhỏ còn đau không. Ngoài vết thương ở đầu, còn chân tay cũng bị bầm tím xước xát khắp nơi. Mà mình có khác nhỏ đâu. Thương tật khắp người, rải đều từ đầu đến chân. Chẳng hiểu nổi hai đứa mình nữa. Mai phải nhờ mẹ đi xem bói xem mình và nhỏ có phải khắc tinh không, mà từ hồi chạm nhau, hết đứa này đến đứa kia gặp chuyện. Mình mở tủ lấy quần áo ra đi tắm. Nếu mang mèo theo thì không đi máy bay được, mai phải ra đi tàu. Nhỏ Vi này lúc nào cũng rắc rối hết. Lại thấy ghét rồi đấy. Ông lại không đưa đi chơi, cho ở nhà gặm nhấm nỗi buồn giờ.
Nói thì nói vậy, nhưng ngày hôm sau tại ga tàu, có một con bé quấn băng ở đầu, đi cùng một thằng nhỏ tập tễnh ôm theo thùng mèo con. Vừa đi vừa nói chuyện, cãi nhau loạn xị ngậu.
… Bạn đang đọc truyện Hoàng Vi tại nguồn: https://truyensexngan.net
Người mình yếu quá nên mệt và say tàu suốt. Nhỏ Vi khỏe như một con trâu, mình say tới mức dựa đầu vào vai nhỏ ngủ mà thỉnh thoảng nhỏ lại đứng phắt dậy ngắm cảnh bên cửa sổ làm mình ngã dúi dụi. Hết biết. Đi tàu vừa đau đầu vừa ê mông, chẳng hiểu lũ mèo có chịu được không nữa. Đi vào đến Đà Nẵng cả năm con lăn quay ra chết thì hết vui.
Xuống tàu, nhỏ Vi ôm mỗi thùng mèo, để lại cho mình hai vali đồ đạc. Gì chứ, ít ra cũng chia sẻ cho nhau chứ. Chân mình thì đau. Cứ thế này thì mình phải suy nghĩ lại chuyện tình cảm với nhỏ thôi. Con gái không biết chia sẻ, ứ thèm yêu. Đang nghĩ thì nhỏ quay lại, nhìn thấy mình nhăn nhó chắc cũng đoán ra mình đau với mệt, nhỏ chạy lại kéo một cái vali giúp mình. Đấy, ít ra cũng phải thế. Bắt taxi đến khách sạn. Thỉnh thoảng ngó nhỏ mà thấy tủi thân bỏ mẹ. Nhỏ chẳng hề để ý đến mình, chỉ chăm chú vào cảnh vật đường phố Đà Nẵng, hình như cả đời chưa được đi đâu.
Vào khách sạn thuê phòng, lễ tân nhìn mình ái ngại. Vô duyên. Mình tuy nhỏ con như học sinh cấp hai nhưng cũng làm gì đến nỗi. Đưa chứng minh thư ra mà còn nhìn dò xét kiểu mình mượn chứng minh thư của bố. Quay ra chẳng thấy nhỏ Vi đâu, tìm mãi mới ra nhỏ đang chơi bên cạnh bể cá. Bực quá, đã thế thuê một phòng cho biết tay.
Mang đồ vào phòng, nhỏ cũng chẳng hỏi gì là thuê một phòng hay hai phòng. Hình như nhỏ mặc định là ở chung phòng với mình hay sao ấy. Lục tìm quần áo vào WC tắm, mình say tàu xe nên nôn mấy lần, mùi chua chua phát kinh. Vừa tắm vừa nghĩ về nhỏ Vi. Chẳng hiểu nhỏ nghĩ gì nữa. Có lúc thấy nhỏ thông minh, có lúc thấy nhỏ ngố, lúc thì ghê gớm, lúc thì đáng thương, lúc thì chẳng đoán được luôn. Mà rủ đi chơi đi ngay, thấy người ta thuê một phòng cũng không nói gì. Con gái gì dễ dãi quá vậy. Không sợ đang đêm mình lên cơn, làm hại nhỏ à. Nghĩ một hồi cũng chẳng tìm thấy lời giải đáp nào đúng. Mà không biết cái thành phố này có gì hay mà bố bảo đưa Vi vào đây chạy trốn nỗi buồn. Có phải mỗi Vi cần chạy trốn đâu. Mình cũng cần, cần chạy trốn khỏi nhiều thứ lắm.
Tắm xong thấy nhỏ Vi đã nằm co quắp trên giường, ngủ tít thò lò. Mình lục vali lấy túi thức ăn mèo và đổ sữa ra cho chúng nó ăn. Tội. Mới mở mắt mà dứt mẹ. Có lẽ nhỏ Vi thương nên mới nhận nuôi. Kéo rèm cửa sổ lại cho nhỏ ngủ, mình cũng thấy mệt quá. Ngoài trời đang mưa nhỏ. Đi chơi chán nhất gặp mưa. Bụng kêu ọc ọc mới nhớ ra nhỏ Vi chưa ăn gì. Giờ gọi nhỏ dậy ăn sợ nhỏ tát. Thôi kệ vậy. Hút hộp sữa rồi ra giường với nhỏ.
Nằm nhìn nhỏ chán, chẳng biết làm gì, kéo cái chăn đắp cho mình và nhỏ. Muốn ôm nhỏ quá. Nhưng mình chưa nói lời gì để ràng buộc với mình và nhỏ cả. Liệu ôm có bị sao không? Lỡ nhỏ dậy la ầm lên mình lợi dụng hay giở trò thì nhục mặt. Thôi, lại kệ. Lạnh lắm! Nằm sát vào nhỏ, ôm nhỏ vào lòng. Nhỏ khẽ cựa mình rồi lại ngủ tiếp. Nghển cổ lên thấy lũ mèo ở góc phòng cũng đã ăn xong và ôm nhau ngủ. Thấy giống trong giấc mơ của mình quá. Mình và nhỏ với lũ mèo, ở một góc nào đó của thế giới, tự sưởi ấm và lấp đầy.
… Bạn đang đọc truyện Hoàng Vi tại nguồn: https://truyensexngan.net
Tỉnh giấc, thấy nhỏ Vi đang chống tay nằm ngắm mình ngủ. Chẳng hiểu sao mình cảm thấy mình vừa ngủ một giấc ngủ ngon nhất từ trước đến giờ, chẳng hề mộng mị hay giật mình hốt hoảng như thường ngày.
– Tỉnh rồi hả?
– Chưa, ngủ tiếp đây.
Vừa quay ra chỗ khác thì nhỏ cấu mình một cái đau điếng.
– Vi làm cái quái gì thế?
– Cấu! Sao không?
Ờ, nói thế rồi còn sao được nữa.
– Tui cấu lại đó!
Nhỏ Vi cười rồi nhảy xuống giường, ra góc phòng ngồi chơi với lũ mèo. Mình cũng ngồi dậy. Rèm cửa mở khắp nơi. Nhìn ra ngoài thấy trời hơi tối. Bước xuống ra cửa sổ ngắm cảnh, lúc này mới thấy thành phố này đẹp ghê, cảm giác yên bình khó tả.
– Đi ăn nha!
Nhỏ vừa nghịch nghịch lũ mèo vừa nói.
– Bảo lũ mèo hay tui đó?
– Không đi thì tui đi một mình.
Thấy ghét, vẫn cái thái độ vênh váo. Thay quần áo rồi đi cùng nhỏ. Nhỏ hôm nay mặc váy, trông xúng xính như trẻ con. Nhìn nhỏ xinh mình cũng thấy thích thích. Nhỏ tự nhiên nắm tay mình như đôi mình yêu nhau từ kiếp trước ấy. Thấy ngại ngại. Mình cũng không biết Đà Nẵng có món gì ngon nữa, nên mặc kệ cho nhỏ dẫn đi đâu thì đi. Chắc nhỏ tìm hiểu trên mạng trước rồi. Thấy từ lúc vào đây nhỏ háo hức với thích thú lắm.
Nhỏ dẫn mình vào một quán bánh tráng thịt heo. Thấy người ta cho thịt thì ít mà cho đĩa rau sống to như cái mâm, không hiểu ăn kiểu gì. Nhỏ cuộn bánh cho mình ăn, nhìn thành thục lắm. Lần đầu được con gái làm đồ cho ăn, tay mình run bắn nước chấm tứ tung ra bàn. Đang ăn thì có bác đi tới, tét vào vai nhỏ Vi một cái.
– Trời ơi con bé này, từ lúc chuyển đi chẳng thèm gọi điện hỏi thăm lấy một lần.
– Dạ! Con chào bác Nga!
Nhỏ nói chuyện với người phụ nữ lạ ấy một hồi. Mà trước khi chuyển đến gần nhà mình, nhỏ sống ở Đà Nẵng à? Hèn gì cứ tung tăng như ở nhà. Mà biết Đã Nẵng rồi sao lúc mình rủ đi chơi không bảo để mình đưa đi chỗ khác. Kế hoạch đưa nhỏ đi chạy trốn nỗi buồn thất bại lần 1.
– Thằng này, bạn trai con Vi hả?
Bác gái vỗ vai mình cái đét. Cảm tưởng như vai mình nở hoa luôn.
– Dạ, vâng ạ!
– Sao bạn trai mày nhỏ tí vậy Vi, có làm ăn được gì không?
Nhỏ Vi cứ xua tay cười với bác ý hoài. Mình chẳng biết làm gì nên cứ ngồi ăn nốt miếng bánh cuộn nhỏ Vi làm cho. Làm ăn gì được là sao? Cháu có khả năng cho ra sản phẩm rồi đấy. Bác đừng khinh. Thích thì tối nay cháu thử nghiệm với cháu gái bác luôn. Cơ mà nghĩ xong thấy mình mất dậy quá. Nhỏ Vi là bạn gái mình, thử thử cái gì.
Bác gái đi rồi, mặt mình hằm hằm với nhỏ Vi. Giả bộ vậy thôi, chứ nhỏ cuốn cho thêm cái bánh nữa lại dịu ngay.
– Này, sống ở đây rồi sao không bảo tui đưa đi chỗ khác chơi?
– Không, muốn về thăm lại nơi tui đã sống. Chắc cả đời tui không được về đây nữa…
– Sao lại cả đời. Vi thích thì cứ cuối tuần tui đưa Vi về đây chơi.
– Thôi đi, kiếm tiền nuôi thân chưa được, đâu tiền lo cho tui vui.
– Tui xin bố.
– Vớ vẩn, tính xin bố cả đời à.
Ừ nhỉ, mà lần này về, chẳng biết xoay tiền đâu trả bố. Số tiền lớn như con bò.
– Thế nhỏ được nhìn cầu sông Hàn xoay chưa?
– Nhìn chán rồi!
Hic, kế hoạch thất bại lần hai! Chán không còn gì để nói. Nhỏ làm mình tụt hết cả cảm xúc.
– Đi về nhà, tui ứ muốn ở đây nữa!
– Ơ, Hoàng bị khùng hả?
– Ờ, khùng đấy… Ơ mà, nhỏ được đứng trên cầu lúc nó xoay chưa?
– Chưa, người ta có cho đâu mà đứng.
– Tui cho. Thế đêm nay ra xem cầu xoay nhá.
Nhỏ nhìn mình cười, cuốn thêm cho mình cái bánh nữa. Mình nhắn tin cho bố xin số bác Hải. Hy vọng kế hoạch không thất bại lần nữa.
… Bạn đang đọc truyện Hoàng Vi tại nguồn: https://truyensexngan.net
Gọi điện xin bác Hải đêm nay cho trốn lên cầu ngắm sông xong, mình dắt nhỏ Vi đi dạo. Nếu có điều kiện chuyển vào đây sống thì hay. Đường phố không có tí bụi bẩn rác rưởi với ăn xin. Cuộc sống yên bình đến khó tin nếu cứ sống ở Hà Nội. Xưa nhà mình sống trong Hồ Chí Minh, cũng nhộn nhạo lắm. Chẳng ở đâu như ở Đà Nẵng. Nhỏ Vi dẫn mình đến Lu caffe, mình cùng nhỏ ngồi ngắm đường phố. Có lúc nhỏ Vi chẳng nói gì, cứ im lặng hồi lâu. Mình cũng ít chuyện, nên để mặc nhỏ chạy theo những cảm xúc không đầu không cuối.
12h đêm, mình và nhỏ Vi đi bộ ra cầu. Vào mùa lạnh nên cũng ít người hứng ra xem cầu xoay ban đêm. Bác Hải đứng đợi mình từ bao giờ. Nhìn thấy bác, mình đi nhanh hơn. Bác Hải quý mình từ hồi nhỏ, nên nhìn thấy mình là bác cuống quýt hỏi chuyện. Bác nắn tay nắn chân chê mình còi cọc, không lớn lên được mấy. Khổ quá, nỗi đau của cháu bác cứ đụng vào làm chi. Bác Hải hỏi han nhỏ Vi một vài câu rồi chỉ cho bọn mình chỗ ngồi phía giữa cầu.
– Đừng có ngồi lung tung rồi cầu xoay lại rơi xuống sông, bác không vớt được đâu.
Bác dặn dò mình cẩn thận một hồi rồi để mình dắt nhỏ Vi ra cầu. Nhỏ Vi có vẻ thích. Tay nhỏ nắm chặt tay mình, ướt nhoèn mồ hôi, mà cứ đung đưa mãi. Tìm chỗ ngồi xong, mình và nhỏ ngồi dựa vào thành cầu, nhìn lên trời. Bầu trời tối đen, như cái màu tối tăm đang hiện hữu trong lòng mình. Chỉ khoảng nửa tiếng nữa là đến 1h sáng, phần giữa của cây cầu này, chỗ mình đang ngồi, sẽ quay 90 độ quanh trục và nằm dọc theo dòng chảy của dòng sông, mở đường cho tàu lớn đi qua. Mình dẫn nhỏ Vi tới đây, không chỉ để ngắm cầu, không chỉ để nhìn sông. Mình muốn ngồi bên nhỏ vào thời khắc cầu chuyển động, để trải nghiệm cái cảm giác dù thế giới có chuyển động, xoay chuyển, đổi thay, thì mình và nhỏ vẫn ở bên nhau, trái tim mình vẫn vậy, vẫn chỉ dành riêng, cho một người thôi… Nghĩ cũng thấy hơi sến!
Thấy khát khát, mình bảo nhỏ Vi ngồi lại rồi chạy đi mua gì uống. Ngồi suốt một tiếng mà không có gì uống thì mệt. Nhỏ Vi hơi níu mình rồi cũng cho đi. Đi một lúc rồi quay lại mà. Lo thừa.
Chạy đến hàng tạp hóa cũng mất hơn 1 cây. Chọn hai cái bánh ngọt và hai chai nước khoáng, kết 22k. Lục tiền trả thì hoảng hồn. Ví tiền để trong túi xách nhỏ Vi, lần mò sang túi bên thì nhận ra điện thoại cũng gửi nhỏ hết. Ngượng nghịu gửi lại đồ, bước ra đường tính khoảng cách từ đây về khách sạn, gần hơn chạy ra cầu. Đành chạy về khách sạn lấy tiền. Mình chạy cố hết sức, chỉ sợ không quay lại kịp lúc cầu xoay. Lên phòng thì không có chìa khóa, mình phải gọi là đại ngu. Gọi nhân viên lên mở cửa lấy tiền cũng mất mười phút rồi lao như tên bắn ra cầu. Lúc này giá có cái mô tơ lắp vào mông thì tốt.
Hai chai nước khoáng và hai cái bánh ngọt khiến mình hối hận suốt đời mất. Mình quay trở lại cầu khi cầu đã xoay được gần một nửa. Có lẽ nhỏ Vi sẽ hoảng sợ và gọi cho mình. Đi theo hướng xoay của cầu, mình tìm chỗ gần với nhỏ nhất.
Nhỏ Vi đứng phía xa, bình thản nhìn mình. Có lẽ nhỏ đang cười. Không trách móc. Mình và nhỏ chỉ cách nhau một dòng nước. Mình và nhỏ, cứ đứng nhìn nhau, mãi như thế…
Ở phía trước, ánh đèn chiếu xuống khiến cho bóng nhỏ Vi trải dài. Gió thổi nhẹ làm tóc nhỏ chờn vờn trên má. Mình không khóc. Mình là con trai. Mình không dễ khóc. Nhưng có cái gì đó đang ướt, trong mắt mình. Kế hoạch của mình thất bại một cách thảm hại. Cuối cùng thì khi trái đất xoay chuyển, mình bỏ mặc nhỏ Vi một mình, ở cái nơi lạnh lẽo và cô đơn kia. Chán thật!
… Bạn đang đọc truyện Hoàng Vi tại nguồn: https://truyensexngan.net
– Bác Hải ơi!
– Trời đất, thằng quỷ, sao giờ còn ở đây? Bạn gái đâu?
Mình im chẳng thiết nói gì nữa. Muốn nịnh hót bác để bác xoay cầu về nhưng chắc không được. Đành quay ra bờ sông chỗ nhìn thấy nhỏ đứng, Nhỏ xua tay mãi, ý bảo mình là không sao đâu. Nhưng mình áy náy và chán nản dã man. Thôi thì ngồi đây đợi một tiếng nữa cầu trở lại vị trí cũ, mình sẽ ra đón nhỏ về.
Nhìn dòng nước ngăn cách mình và nhỏ Vi mà thấy buồn buồn. Như những báo hiệu xấu về tình cảm của mình với nhỏ. Nghĩ miên man mãi về những ngày tương lai sắp tới mà mình không khỏi phiền lòng. Mỗi lần ngước nhìn nhỏ lại thấy tội. Không biết nhỏ đang cười hay đang khóc nữa. Chỉ biết nhỏ luôn nhìn về phía mình, cùng mình chờ đợi từng giây phút một.
Gần 3h sáng, mình đứng dậy nắn chân cho đỡ tê, rồi chạy về bên đầu cầu đón nhỏ. Nhỏ Vi đợi cho cầu dừng chuyển động hẳn mới chạy về phía mình. Nhỏ chạy rất nhanh, dường như nhỏ đang chạy trốn nỗi sợ hãi đang đuổi theo đằng sau. Mình chỉ chầm chậm bước tới phía trước. Mình muốn đón lấy nhỏ một cách nhẹ nhàng, dịu dàng như cái cách mà nhỏ luôn quan tâm, yêu thương lũ mèo. Dang rộng tay để nhỏ Vi ùa vào lòng. Nức nở. Chắc nhỏ giận mình lắm. Nhỏ òa khóc như một đứa trẻ. Còn mình chỉ biết im lặng, giữ chặt nhỏ trong vòng tay. Tim mình lúc này đập loạn nhịp và không thể kiểm soát được. Cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc nhỏ. Chỉ im lặng thôi. Bởi mình không thể làm gì hơn được nữa.
… Bạn đang đọc truyện Hoàng Vi tại nguồn: https://truyensexngan.net
Nhỏ nắm chặt tay mình, vừa đi vừa ngủ gật, nhìn tội quá. Mình muốn cõng nhỏ về khách sạn mà không được vì chân còn đau. Mà mình có khác gì nhỏ đâu, cũng vừa đi vừa gật gù. Cả 2 đứa lê lết về được đến nơi đúng là cả một kỳ tích. Mở cửa phòng, nhỏ lao vào giường nằm vật ra luôn, bỏ mặc mình ngồi lúi húi vạch chân ra thay băng. Người đâu mà vô tâm dữ. Xong xuôi, trèo lên giường, đặt mình xuống cái đã bị nhỏ đạp một phát đau điếng…
– Cái gì vậy trời?
– Hoàng dậy rửa mặt thay sịp ngay rồi tui mới cho ngủ…
– Cái gì? Lại còn vậy nữa?
– Nhanh lên!
– Tối nay Vi cũng có tắm đâu?
– Chiều Hoàng ngủ tui tắm rồi. Không thấy tui mặc đồ mới hả?
– Tui không thay đâu, lạnh lắm!
– Tui đếm từ 1 đến 10 không làm là tui dậy lôi hết quần đùi vứt ra cửa sổ.
Bật dậy đi lấy sịp thay. Kỳ cục. Thật hết cách với nhỏ. Thay đổi như chong chóng luôn. Mà cái khoản bắt mình thay sịp không khác gì mẹ mình, chỉ thiếu nước lột quần mình ra rồi túm tóc mình lẳng vào nhà tắm thôi. Nhỏ cao tay hơn mẹ là biết được điểm yếu mình yêu đống quần đùi hoa hơn cả mạng sống. Vừa hậm hực xả nước vừa lảm nhảm mấy cái linh tinh. Mai này lấy nhỏ này về làm vợ thì chết chắc. Không khác gì cai ngục. Đùa! Nhỏ làm cảm xúc của mình cứ lên lên xuống xuống như đồ thị hình sin.
Tắm xong ra giường, nhỏ đã ngủ say rồi. Kiểu ngủ chun mũi mỏ hơi chu chu ra nhìn mà phì cười. Nằm xuống, đắp chăn kín cổ cho nhỏ, mình nằm ngắm nhỏ một lát. Tự nhiên bắt người ta đi tắm làm tỉnh cả ngủ. Không ngủ ngay được nên nằm suy nghĩ vẩn vơ, về nhỏ và mọi thứ. Ở đây mới có một ngày mà thấy thân thuộc quá. Cứ nghĩ đến ngày về là mình lại chán nản. Chỉ muốn cùng nhỏ ở chung trong căn phòng này, ngày quậy tứ tung rồi đêm về ôm nhau ngủ, bỏ mặc tất cả mọi thứ buồn phiền hại não đằng sau lưng mà sống một cuộc sống an nhàn sung sướng. Giá được như thế thì vui biết mấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoàng Vi |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện sex nhẹ nhàng, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 13-06-2024 14:48:28 |