truyensexngan.net > Chưa phân loại > Hành trình xuyên không

Hành trình xuyên không

Phần 45
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Đức hắn vẫn hai tay hôm hôn Tịnh Kỳ trong lòng ngủ một cách thoải mái, nhưng… đột nhiên hắn thế toàn thân đau nhức, tê dại khắp người, hắn cố gắng di chuyển cánh tay mình nhưng không thể, dường như lúc này hắn đang bị một thế lực vô hình nào đó đè nén cơ thể lại.

Hắn cố gắng lờ đờ mở con mắt ra, từng hình ảnh của hắn và Tịnh Kỳ trước mặt vỡ vụn như tấm gương đổ vỡ xuống trước mặt. Hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là ở hành lang Quốc Tử Giám chứ không phải trong phòng cùng Tịnh Kỳ như hắn đã nhớ, thân thể của hắn hoàn toàn rách nát te tua đang bò lết từng đoạn trên hành lang.

Hắn hoang mang, từng vệt máu kéo dài theo cơ thể hắn lan ra chỗ hắn bò qua, cơ thể của hắn đau nhức toàn thân, hắn cố nhớ lại những gì đã xảy ra khiến hắn trở thành như thế này…

… Bạn đang đọc truyện Hành trình xuyên không tại nguồn: https://truyensexngan.net

Ba tiếng trước, tại Ảo Cảnh Vĩnh Hằng…

“Bách Điền đại nhân, bây giờ ta phải làm gì với nguyên hồn của con Xa Chiến Tôn này đây?” Đức sau khi nhận được nguyên hồn từ tay Long Tiêu Hồn đưa cho hắn, hắn thực sự vẫn chưa biết sử dụng nó như nào cả.

“Nếu như ngươi muốn hấp thụ nó, ta sẽ giúp ngươi một tay”Bách Điền trừu tượng nhíu mày rồi nói với hắn, lão già này cũng muốn giúp hắn thôn phệ nó a.

“Ngài có cách gì?”

“Đương nhiên là có, nhưng ngươi phải chịu đựng được, cách này tuy hiệu quả rất nhanh nhưng nếu như linh hồn của ngươi Phản Phệ thì hậu quả thực sự khó lường.” Bách Điền gật đầu nói với Đức, hắn cũng không muốn tên này quá nôn nóng mà trở thành phế nhân.

“Là cách gì, chỉ cần có thể gia tăng thực lực tu vi, ta sẽ không từ bất kỳ cách nào, chỉ cần không làm điều trái thiên quy đạo lý.” Đức một mặt quyết tâm, hắn thực sức rất mong muốn một ngày đứng đầu thiên hạ này a.

“Được rồi, nếu là như vậy thì ngươi hãy triệu hồi nguyên hồn nó ra đây, phải nhớ, nếu như đạt quá giới hạn lập tức dừng lại, nếu không cái giá phải trả là rất đắt.” Bách Điền lại một lần nữa cảnh tỉnh hắn, nhưng giờ Đức đâu có quan tâm, hắn chỉ muốn một lòng tăng tiến tu vi lên một cách nhanh nhất mà thôi.

Đức làm theo như lời Bách Điền nói, hắn triệu hồi nguyên hồn con Xa Chiến Tôn ra ngoài, Bách Điền ngay lập tức giơ hai ngón tay ra, mồm hắn liên hồi lẩm bẩm niệm câu gì đó, theo đầu ngón tay hắn bắn ra một tia sáng màu vàng thẳng tới nguyên hồn.

Gràooo…

Ngay lập tức nguyên hồn mỏng manh của Xa Chiên Tôn như muốn nát vụn ra, nó đau đớn kêu gào, liên tục phát ra những âm thanh đáng sợ như muốn xé lỗ tai người nghe ra.

Một hồi kiềm chế, Bách Điền lúc này thấy nó đã bắt đầu có dấu hiệu suy yếu liền ra hiệu với Đức, Đức nhìn thấy cũng hiểu ý, hắn một mạch tiến tới tiếp cận Xa Chiến Tôn…

“Nhưng mà… ta chưa biết cách thôn phệ như nào cả, Bách Điền đại nhân…” Đức hùng hổ tiến tới, hắn một mặt chưng ra bản mặt ngáo ngơ, ngơ ngác hỏi lại Bách Điền, bài này hắn đâu đã được học chứ.

“Chết tiệt, ta chưa chỉ ngươi à, thôi thì cứ làm đại đi, ngươi chỉ cần thả lỏng linh hồn, tập trung như lúc ngươi triệu hồi Nguyên Hồn Hộ Thể ấy.” Bách Điền cố gắng giải thích qua loa cho Đức, lúc này không đủ thời gian nữa rồi.

Đức nhìn Bách Điền rồi lại nhìn tới Xa Chiến Tôn, hắn thực sự gặp phải ông thầy sư cọ lầy đến mức này sao, nhưng bây giờ hắn đâu còn thời gian mà mắng hắn. Đức tiến tới ngồi xuống, nhắm mặt lại, hắn lại là thả lỏng linh hồn và cơ thể.

Bách Điền thấy Đức đã sẵn sàng, hắn ngay lập tức lẩm bẩm niệm thêm một lần nữa, nguyên hồn Xa Chiến Tôn như muốn tan chảy ra, nó dường như cảm nhận mình sắp bị tiêu đời liền dãy dụa kịch liệt, gào thét thảm khốc.

Cứ như vậy mà nó tiến thẳng vào đầu của Đức theo sự điều khiển của Bách Điền. Lúc này Đức ngồi thiền, người hắn đột nhiên xoay tròn như bánh xe với tốc độ ngày một tăng, kéo theo đó xung quanh hắn tạo thành một cơn lốc thu nhỏ, nguyên hồn Xa Chiến Tôn cứ như vậy mà bị dòng xoáy hút vào, dần dần hòa với Đức thành một.

Bùm…

Đức ngừng xoay, cơn lốc cũng đã lụi dần, một làn sóng xung kích nhẹ phát ra, hắn mở mắt ra, hắn cảm nhận mọi thứ xung quanh lúc này như đều nằm trong tầm kiểm soát của mình vậy, không một thứ gì hắn không biết trong bán kính một dặm. Cứ như vậy hắn đã thành công Thôn Phệ nguyên hồn của Xa Chiến Tôn, tiến tới Sơ Hồn Sơ cấp.

“Hừ, chỉ có vậy thôi sao, chả phải quá dễ hay sao thưa Bách Điền đại nhân?” Đức hừ nhẹ nói ra, nếu là cứ như vậy Thôn Phệ thành công tiến cấp chả phải quá dễ dàng, làm gì nguy hiểm như lời Bách Điền nói chứ.

“Ta cũng cảm thấy rất lạ, hình như có gì đó không đúng ở đây, nhưng dù sao ngươi cũng đã thành công tiến cấp, không sao là may rồi.” Bách Điền nghi ngờ một chút rồi cũng xuỳ một tiếng, phủi tay cho qua.

Đức thì lại càng là không quan tâm, hắn lúc này bắt đầu bước chân vào con đường Hồn Tu hoàn toàn mới, hắn mới đạt tới cảnh giới Sơ Hồn mà đã cảm nhận được sự bá đạo của Hồn Tu như nào rồi, nếu như là những yêu thú, linh thú hoặc cả nhân loại có cấp độ Linh Hồn thấp hơn hắn, hắn đều có thể thoải mái kiểm soát mà trực tiếp Thôn Phệ, tùy vào sức mạnh kiểm soát Linh Hồn của hắn tới đâu mà thôi.

Lần này hai người trở về lại Quốc Tử Giám, thành công rực rỡ hơn cả mong đợi, Đức mới chỉ một lần tập luyện mà hắn có thể học được triệu hồi Nguyên Hồn Hộ thể và Thôn Phệ cùng lúc. Bách Điền vậy mà cũng cảm thấy mát dạ khi có thằng học trò giỏi như vậy a.

… Bạn đang đọc truyện Hành trình xuyên không tại nguồn: https://truyensexngan.net

“Tu Bách Điền đại nhân, chả phải đến lúc ngài trả lại đồ đệ cho ta rồi chứ?” Một giọng nữ nhân ngồi đó uống tách trà từ từ nói ra, ánh mắt nàng không thèm nhìn Bách Điền một lần.

“Là Liêu Tịnh Kỳ phó hiệu trưởng, ta đã mang tên đó về rồi đây.” Bách Điền như đã biết trước nàng xuất hiện, hắn trả lời bằng cách truyền âm với Tịnh Kỳ.

“Thế nào rồi, hắn có làm được hay không?” Tịnh Kỳ truyền âm nói lại với Bách Điền, hai người như đang không muốn Đức nghe thấy cuộc đối thoại này.

Bách Điền liền hiểu ý, hắn cũng dùng truyền âm nói lại với Tịnh Kỳ: “Quả thực như ngài đã dự đoán, tên tiêu tử này quả thực có thiên phú hơn người, hơn nữa hắn chỉ cần ta giúp một chút đã có thể tự mình Thôn Phệ Xa Chiến Tôn một cách dễ dàng, chiến lực không phải tầm thường, nhưng cũng phải chờ đợi, hắn có bị Phản Phệ hay không thì vẫn cẩn thời gian kiểm chứng.” Bách Điền nói lại sự việc với Tịnh Kỳ, hắn cũng đã được nàng nói trước về thiên phú của tên này, nhưng vẫn là Đức làm cho Bách Điền bất ngờ kinh ngạc.

“Được rồi, ta đi trước, ngươi hãy nói với hắn lập tức tới phòng của ta.” Tịnh Kỳ nghe xong liền rời đi, nàng không hề nhìn qua Đức bị Bách Điền ném xuống một góc nhăn nhó mặt mày đau đớn ôm mông ngồi đó.

Sau khi Tịnh Kỳ rời đi, Bách Điền cũng giục Đức tới phòng của nàng, Đức cũng đã biết lúc này trời đã tối, đến giờ tới phòng học tiếp theo rồi, hơn nữa sự xuất hiện của Tịnh Kỳ hắn hoàn toàn không hề biết đến, nhưng khổ nỗi còn lớp Luyện Đan của Ngọc Y hắn còn chưa tới a.

“Bách Điền đại nhân, ta cáo từ trước” Đức cố gắng gượng dậy, chào Bách Điền một tiếng rồi bước ra ngoài, theo bản đồ mà Thiên Thư cung cấp thì vị trí của phòng Tịnh Kỳ cách đây một quãng đường không xa, hắn có thể vừa đi bộ vừa chờ đợi Thôn Địa làm việc, hồi phục lại chút Linh Lực.

Đức bước đi trên hành lang, hắn lúc này đang cảm nhận nguyên hồn của Xa Chiến Tôn trong cơ thể hắn có gì đó không ổn, con quái vật này dường như chưa hoàn toàn bị Thôn Phệ, nó vẫn đang kịch liệt phản kháng lại với cơ thể của Đức.

Hực… Hộc…

Đức đột ngột dừng lại, hắn vừa rồi như bị thứ gì đó tấn công từ bên trong cơ thể, Linh Hồn của hắn lúc này như điên loạn, không thể kiểm soát được.

Phụt…

Đức đau đớn phun ra một ngụm máu lớn, hắn ôm ngực ngã khuỵu xuống đất, hắn há mồm thở dốc, con mắt còn lại của hắn đỏ rực một màu máu đỏ, trong mắt hắn lúc này mọi thứ xung quanh quay cuồng, những thứ hắn nhìn thấy đều là một màu đỏ.

Cơ thể của hắn đột ngột bị Phản Phệ từ nguyên hồn Xa Chiến Tôn, đẩy hắn tới giới hạn cùng cực của sức chịu đựng, thân xác hắn lúc này như muốn xé toạc ra làm nhiều mảnh, trên da hắn bắt đầu xuất hiện đầy những vết rách, ứa máu ra kinh dị. Đức đau đớn nhưng không có cách nào gào thét, trút mọi thống khổ ra ngoài, hắn quằn quại vật lộn trong tâm trí của hắn, đầu hắn như muốn nổ tung ra.

Hắn quằn quại đau đớn thể xác và cả linh hồn, chân tay hắn cào cấu khắp cơ thể khiến những vết rách ngày càng chảy máu nhiều hơn, hắn cố gắng giữ tỉnh táo nhất có thể, nhưng điều đó lúc này lại khó không tưởng.

Đức đau đớn thống khổ là như vậy nhưng không hề một ai biết đến hắn, chân tay hắn cào cấu, cố gắng đập vào từng phòng nhờ sự giúp đỡ, nhưng không một ai có thể biết hắn, nghe được sự đau đớn của hắn mà cứu giúp vào lúc này, hắn tuyệt vọng, đau đớn rồi mắt cũng dần nhắm lại, hắn ngất đi trên vũng máu đỏ chảy dài cả hành lang.

Trong lúc hắn ngất đi, hắn đã mơ tới một giấc mơ kỳ là, hắn mơ thấy mình được Tịnh Kỳ tới mang đi rồi hắn cùng nàng vui vẻ hoan lạc, hắn cùng nàng đã có một đêm tuyệt vời…

… Bạn đang đọc truyện Hành trình xuyên không tại nguồn: https://truyensexngan.net

Lúc này tại hành lang Quốc Tử Giám…

Hực… Hộc Hộc…

Đức ho khan ôm khực, hắn tỉnh dậy sau cơn đau nhức từ việc Phản Phệ mang lại cho hắn, theo mồm hắn phun ra một ngụm máu tươi, hắn mơ màng tỉnh dậy, vừa rồi hắn đã suýt mất mạng.

“Hộc… chết tiệt, sao Bách Điền đại nhân không nói với ta về vấn đề này, và tại sao Phản Phệ lại xảy ra lâu như vậy, nếu như là ta không phải mệnh lớn thì đã về chầu ông bà rồi.” Đức bực tức nói ra, hắn cố gắng lật người lại ra sức thở.

“Nhưng giấc mơ đó thật kỳ lạ và cũng thật tuyệt, nếu như là vậy ta nguyện bị Phản Phệ vài lần nữa để được bên nàng, Tịnh Kỳ.” Hắn nhếch mép cười tà, hắn suy nghĩ nếu như Phản Phệ không phải là hậu quả quá lớn thì giấc mơ đó đúng là tuyệt vời mà.

Một hồi lấy sức lại, hắn cố gắng cử động hai chân để đứng dậy nhưng không thể nào làm được, thứ duy nhất lúc này có thể giúp hắn di chuyển là cánh tay của hắn, hắn cố gắng lết từng bước một, kéo dài cả hành lang là vệt máu của hắn để lại.

Vù vù…

Một tiếng gió vụt qua mặt hắn kèm theo đó là một thân ảnh của nữ nhân đứng trước mặt hắn, hắn cố gắng ngẩng đầu dậy xem người đó là ai.

“Nhược Vũ, là tỷ đó sao.” Đức lờ đờ cố gắng ngước nhìn người đang đứng trước mặt hắn.

“Hừ, ngươi sao lại thành ra nông nỗi này?” Nhược Vũ thấy vậy hừ nhẹ hỏi hắn, nàng đâu hay tên này vừa rồi đã xảy ra chuyện gì chứ.

“Chuyện nói ra thì dài lắm, nhưng tại sao tỷ lại biết ta ở đây.” Đức cố gắng nói ra, hắn lúc này may mắn vẫn đủ sức tiếp lời của Nhược Vũ.

“Ta thấy ngươi mất tích cả ngày nay, đi đâu tới đêm muộn không báo ta một câu làm ta đi tìm ngươi nãy giờ đấy” Nhược Vũ thoáng đỏ mắt nói ra, nàng không phải là đang quan tâm hắn trên mức tỷ muội chứ?

“Hề Hề… khụ khụ, là lỗi của ta, tỷ có thể giúp ta một việc không, tỷ đưa ta tới một phòng của một người.” Đức cố gắng cười tỏ ra bình tĩnh, hắn vẫn nhớ lấy lời hứa của mình với Tịnh Kỳ a.

“Ngươi đã bị thương tới mức này còn đi đâu, không về phòng trị thương?” Nhược Vũ khó hiểu nói ra, hắn trọng thương tới vậy còn muốn đi kiếm người sao.

“Người này ta không thể không đến, đó là phó hiệu trưởng đấy Nhược Vũ sư tỷ.” Đức nói ra thân phận của người hắn muốn gặp cho Tịnh Kỳ và cố gắng nhấn mạnh ba chữ phó hiệu trưởng.

“Hừ, ngươi làm gì mà đặc tối tới cả phó hiệu trưởng tiền bối vậy, quả thực là liều mạng mà.” Nàng nghe vậy cũng không dám lôi thôi với tên này, tiến tới dìu hắn đứng dậy.

“Ở đâu, ngươi còn không mau chỉ đường?” Đức lúc này tay hắn trực tiếp chạm tới ngực của Nhược Vũ khiến nàng thoáng chút ngượng ngào quát lớn kêu hắn dẫn đường.

Đức cũng hiểu cảnh này nhưng đây không phải lúc tình tứ a, hắn biết lúc này chỉ có duy nhất Liêu Tịnh Kỳ phó hiệu trưởng là người có thể giúp hắn khôi phục thương thế này, hắn liền lần theo bản đồ mà Thiên Thư đưa cho rồi cùng Nhược Vũ tới phòng nàng.

Hai người sau một hồi di chuyển cũng tới nơi, Nhược Vũ bất ngờ với tên này vậy mà biết rõ đường đi lối lại như vậy, nhưng lúc này không phải lúc để nàng thắc mắc với hắn.

“Là nơi này, đa tạ sư tỷ giúp đã ta.” Đức ngó nhìn rồi xác nhận với Nhược Vũ.

“Được rồi, ngươi vào đi, ta về trước, nếu có truyện gì nhớ báo với ta.” Nói xong Nhược Vũ dúi vào tay hắn một miếng ngọc bội liên lạc rồi rời đi, nàng vẫn đề phòng tên này xảy ra chuyện gì a.

Đức thì chỉ biết nhìn theo mà lắc đầu ngao ngán, nhưng ít ra hắn cũng biết tính cách của nàng lại khác hoàn toàn với lúc trước hắn từng biết, thực sự Nhược Vũ quan tâm đến hắn a.

Cộc cộc cộc…

“Vào đi” Đức gõ cửa vài cái, ở trong có tiếng của Tịnh Kỳ nói ra bảo hắn vào trong.

Cạch… bụp…

Đức đẩy cửa vào, cùng lúc đó hắn đổ rụp xuống nền nhà, dùng chút sức tàn còn lại nhìn Tịnh Kỳ một lần rồi lại ngất lịm đi…

… Bạn đang đọc truyện Hành trình xuyên không tại nguồn: https://truyensexngan.net

Lại là hai canh giờ nữa trôi qua…

Hộc hộc…

“Ngươi tỉnh rồi à, ta tưởng ngươi chết rồi chứ?” Tịnh Kỳ ngồi ở bàn trà nghe tiếng Đức ho khan thì nói vọng vào trong mỉa mai hắn.

“Hộc, quả thật là ta suýt chết a, ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?” Đức oán trách nàng nói ra, hắn cho rằng nàng đâu hay hắn đã trải qua những gì chứ.

“Nhẫn tâm, ngươi mà cũng nói được ra hai chữ đó sao?” Tịnh Kỳ vẫn tư thái nhàn nhã nhâm nhi trà ngon nói ra, nàng không một lần nhìn Đức.

Đức thấy nàng nói vậy cũng không biết nói gì hơn, bởi vì cơ thể hắn lúc này cũng đang dần hồi phục lại, dấu hiệu của Xa Chiến Tôn cũng không còn nữa. Cơ thể hắn lúc này toàn thân đã thay bằng những tấm vải trắng quấn quanh người như xác ướp, để lộ ra con mắt và miệng hắn để thở mà thôi, hắn được Tịnh Kỳ ngâm vào trong một thứ nước gì đó màu xanh như lá cây nhưng lại tỏa ra ánh sáng lấp lánh lạ thường, từng vết nứt trên da hắn có dấu hiệu lành lại dần.

“Người đang cho ta sử dụng thứ gì mà có thể khôi phục nhanh tới vậy?” Đức kinh ngạc nói ra, chỉ cần qua vài canh giờ hắn đã có thể cảm nhận lại các giác quan và chi giác của hắn rồi.

“Thứ ngươi đang dùng là Lục Diệp Dịch, nó có tác dụng chữa trị nội thương và cả các vết thương từ bên trong lẫn bên ngoài gây ra, thứ này ngươi biết cả Quốc Tử Giám này chỉ có các bậc tiền bối tối cao mới được sử dụng hay không?” Tịnh Kỳ giải thích với hắn, thứ hắn đang dùng quý hiếm tới mức nào chứ, công dụng của nó cũng không phải dạng vừa a.

“Lục Diệp Dịch, thật lợi hại.” Đức âm thầm cảm thán nói ra, hắn nghe Tịnh Kỳ nói về độ quý của nó mà bản thân hắn cũng có chút ưu tiên nha.

“Cũng phải khâm phục tốc độ hồi phục từ tên quái vật như ngươi, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tự hồi phục một lượng Linh Lực đáng kinh ngạc tới vậy.” Tịnh Kỳ trầm giọng nói, nàng cũng không ngờ hắn từ đâu mà có thể tự hồi phục bù đắp Linh Lực cho bản thân lớn như vậy a.

“Hề hề, là do thuốc của người nữa a.” Đức cười trừ che giấu, hắn thực sự không muốn khai ra có Thiên Thư cung cấp cho công pháp lợi hại như vậy.

“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ là ngày đầu tiên ngươi luyện tập với ta.” Tịnh Kỳ ném cho hắn một ánh nhìn đe dọa rồi nàng rời đi, để hắn một mặt thống khổ nằm đó.

“Ực, có phần quá đáng hay không, ta chỉ vừa mới khôi phục thôi mà đã chuẩn bị mang đi mổ xẻ rồi sao.” Đức nuốt một ngụm nước bọt chán nản nói ra, hắn thật sự là khổ như vậy sao.

… Còn tiếp…

Thông tin truyện
Tên truyện Hành trình xuyên không
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại
Ngày cập nhật 30-05-2024 10:37:00
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Những bà vợ hàng xóm (Update phần 30)
Bi kịch cuộc đời (Update phần 64)
Người mẹ dâm đãng (Update phần 14)
Vừa xem lén vừa đụ (Update phần 44)
Khoảnh khắc (Update phần 12) - mPH
Đụ gái quen qua facebook (Update phần 16)
Chuyện về người mẹ (Update phần 12)
Thím cháu (Update phần 19)