truyensexngan.net > Chưa phân loại > Hành trình tuổi thơ

Hành trình tuổi thơ

Phần 111
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Chia tay bạn bè, giao lại chìa khóa nhà cho ba mẹ c. Mai xong tôi vác cái ba lô rách lên vai dẫn b. Nhi ra bến xe.

– Giờ mình đi đâu hả anh? – Con bé tròn mắt nhìn tôi.

– Tôi: Mình về nhà của anh.

Bọn thằng Tâm, con My tiễn tôi ra đến tận bến xe buýt. Cả thằng Mạnh cũng kéo một đàn lính đông như quân Nguyên đi tiễn tôi, ai mà không biết thì chắc là bảo bọn nó kéo quân đi săn lùng tôi cũng nên.

Ngồi yên vị trên xe, tôi quay ra cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt, đưa đôi mắt lưu luyến nhìn lại mảnh đất LK với nhiều kỷ niệm này.

Xe bắt đầu lăn bánh, con bé ngồi dựa vào người tôi mà ngủ. Còn tôi thì cứ đăm đăm vô hồn nhìn ra cửa sổ mà cũng thiếp đi lúc nào không hay. Đến trạm, xe dừng lại đột ngột làm tôi tỉnh giấc.

– Nhi ơi, dậy đi nào! – Tôi gọi con bé.

– Đến nhà rồi hả anh?

– Chưa, dậy đi. Lát nữa lên tàu rồi ngủ tiếp.

– Dạ.

– Em đói bụng chưa? – Vừa xuống xe tôi vừa hỏi con bé.

– Dạ rồi. – Con bé xoa bụng gật đầu.

Thế là tôi dẫn con bé vào một quán ăn nhỏ ngoài vỉa hè. Ăn xong tôi với b. Nhi vào ga ngồi đợi tàu đến. Vì bữa nay chẳng phải dịp lễ tết gì nên khách đi tàu cũng khá ít, đỡ phải chen lấn chật chội.

Khoảng 20 phút sau thì tàu đến, khách từ trên tàu ùn ùn kéo xuống. Đợi khách trên tàu xuống hết xong tôi dẫn b. Nhi lên tàu tìm ghế ngồi. Thấy toa số 3 ít người nên tôi dẫn b. Nhi qua đó ngồi cho thoải mái. Bọn tôi ngồi vào ghế ở cuối toa số 3, đằng trước tôi có 1 ghế trống, còn lại là mỗi ghế đều có từ 1 đến 2 người ngồi. Đa số ở toa này toàn là phụ huynh tầm 30 tuổi trở lên và đa số là nhân viên văn phòng bởi cách ăn mặc của họ vừa nhìn là nhận ra ngay. Và hình như họ cùng làm chung trong một công ty thì phải (tôi đoán vậy).

Đợi soát vé xong thì chừng nửa tiếng sau tàu bắt đầu chuyển bánh. Tôi với b. Nhi dựa đầu vào nhau ngủ. Nhưng mà b. Nhi thấp quá nên tôi đành dựa đầu vào thành ghế. Vừa chợp mắt được một lát (chắc tầm 2 tiếng gì đó) thì tôi bắt đầu thấy khó chịu, tức ngực. Chả nhẽ là say xe?

Quay sang b. Nhi, mặt con bé có vẻ cũng hơi tái. Tôi lục trong balo lấy cái bịch sơ cua ra, cũng may là nhỏ My chuẩn bị sẵn cho hẳn 2 cái to chà bá lửa.

– Tôi: Em thấy trong người sao rồi?

– Em buồn… ói… – Giọng c. Bé yếu ớt.

Tôi đưa cái bọc cho nó.

– Em ói vào cái bịch nè. Đừng có ói ra xe nha. Ráng chịu lát nữa xuống trạm anh mua thuốc say tàu cho.

– Dạ.

C. Bé cầm lấy cái bịch rồi tuôn thả hết số bún vừa ăn hồi chiều ra. Nôn xong mặt c. Bé đỡ hơn một chút rồi nó lại ngủ thiếp đi. Được một lát c. Bé lại bật dậy kéo tay tôi, mặt lại tái mét. Tôi đưa nốt cái bọc còn lại cho c. Bé, lần này nôn xong nhưng mặt c. Bé vẫn còn tái mét.

– Không ổn rồi, giờ phải làm sao đây. – Tôi lẩm nhẩm.

– Tôi: Em ráng chịu một chút, anh đi kiếm thuốc cho nha. – Tôi nhẹ nhàng để c. Bé dựa vào góc trong rồi đi hỏi xem trên tàu có bán thuốc say tàu không.

Vừa đứng lên thì tôi suýt ngã do lần đầu đi tàu nên chưa quen. Chạy xuống mấy toa sau thì tôi gặp ông kiểm soát viên hồi nãy. Ông ấy bảo là trên tàu không bán nhưng ông ấy cho tôi một quả chanh và dặn là đem cắt ra rồi ngửi thì sẽ đỡ say tàu hơn. Tôi mừng húm cảm ơn rối rít rồi chạy thật nhanh về toa đem chanh cho b. Nhi.

Vừa bước vào toa, tôi đứng sững người như trời trồng. Lúc đó tôi như không còn tin vào mắt mình nữa. Trước mặt tôi là bóng dáng bé nhỏ thân quen đang ngồi cạnh b. Nhi.

– Mình gặp ảo giác rồi, chắc tại mình bị say tàu. – Tôi tự nghĩ rồi lắc đầu cười.

Bỗng dưng nhỏ quay lại nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ vẫn hồng hào. Đôi mắt đen láy khẽ nhíu lại nhìn tôi giống như cái ngày đầu tiên tôi gặp nhỏ càng làm cho tôi sững người hơn.

– Linh, em đã trở về với anh rồi! – Tôi vội vàng chạy đến ôm nhỏ vào lòng, bao nhiêu nỗi nhớ nhung trong tôi bỗng vỡ oà. Tôi nghẹn ngào ôm lấy nhỏ thật chặt vì tôi sợ, sợ rằng nếu tôi chậm lại một chút hoặc buông nhỏ ra thì nhỏ sẽ lại biến mất khỏi cuộc đời tôi ngay lập tức.

– Linh, anh nhớ em. Anh nhớ em nhiều lắm… hự…

– RẦẦẦMMM… huỵch… – Tiếng lưng của tôi đập mạnh vào tường rồi tôi ngã huỵch ra sàn.

Nhỏ thì đứng dậy phủi tay.

– Đồ dê xồm! – Nhỏ mắng tôi.

Đây không phải là nhỏ, bởi nhỏ sẽ không bao giờ đối xử với tôi thô bạo như thế. Và hơn nữa người này để mái tóc dài ngang lưng chứ không phải mái tóc đuôi gà của nhỏ, với thêm cách ăn mặc của người này hoàn toàn khác xa với nhỏ.

– Tôi: Xin lỗi… t… tôi nhận nhầm người. – Tôi đứng dậy phủi người.

– Lần sau nhớ nhìn cho kỹ rồi hẵng nhận người quen. Lần này tui tha cho đó. – Nhỏ đó nói rồi ngồi xuống ghế.

– Xin lỗi. – Tôi đến gần nhỏ đó.

– Tôi tha lỗi cho cậu rồi, cậu đi đi. – Nhỏ đó thản nhiên cầm quyển truyện conan (nhỏ Trúc tặng tôi làm kỷ niệm) của tôi lên đọc như đúng rồi.

– Tôi: Ghế này, là ghế của mình.

– Ơ hay, rõ ràng tui ngồi ở đây trước mà.

– Mình vừa đi ra kia một chút thôi. Không tin bạn hỏi em gái của mình đi. – Tôi chỉ vào b. Nhi.

C. Bé Nhi đang nằm trên ghế ngủ ngon lành, sắc mặt đã hồng hào trở lại.

– Cậu là anh của bé này hả? – Nhẹ giọng.

– Ừ. – Tôi vừa kịp ừ một tiếng thì lập tức nhỏ đó đổi mặt.

– Cậu làm anh kiểu đó hả? Làm anh mà bỏ đi chơi mặc cho em gái mình bị say tàu ngồi ở đây một mình hả? – Nhỏ đó mắng thẳng vào mặt tôi làm mọi người ai cũng nhìn.

Mặc dù là biết người này không phải là nhỏ, chỉ là một người có khuôn mặt y chang nhỏ thôi nhưng sao đứng trước người này thì tôi không thể nhếch miệng cãi lại nổi.

– Chị hai! Chị hai ơi! – B. Nhi bị tiếng gầm của nhỏ đó làm thức giấc. Vừa thức giấc là c. Bé bật dậy ôm lấy nhỏ đó luôn.

Nhỏ đó đứng nghệt mặt ra trước hành động của b. Nhi.

– Này em gái, em nhận nhầm người rồi. Chị tên My, không phải chị hai của em đâu.

– Nhi: Em nhớ chị hai nhiều lắm, chị hai đừng giỡn với em nữa mà, huhu.

Nhỏ đó méo mặt nhìn tôi.

– Tôi: Nhi à, đó không phải chị Linh đâu. Em đừng có làm nũng nữa.

– Nhi: Em không biết, chị hai phải ở đây với em. – C. Bé càng khóc to hơn.

– Tôi: Ừ ừ, chị Linh không đi đâu, sẽ ở đây với b. Nhi, ha. – Tôi nháy mắt với nhỏ đó.

– À… ừ, ch… chị hai không đi đâu hết.

Nghe vậy b. Nhi nín khóc, khuôn mặt sáng rỡ lên.

Rồi 3 đứa tôi ngồi xuống ghế, nhỏ đó bị b. Nhi ôm chặt cứng nên có vẻ hơi khó chịu. Ngồi mãi mà chẳng ai nói chuyện với ai câu nào nên được một chút b. Nhi lại ngủ gật mất. Chỉ chờ có thế, nhỏ đó vội gỡ tay b. Nhi ra rồi chuồn.

– Chuyện hồi nãy thực sự xin lỗi bạn. Chỉ tại bạn quá giống với c. Hai của bé đó. – Vừa tiễn nhỏ đó về chỗ tôi vừa lúng túng gãi đâu gãi tai xin lỗi.

– Ừ, không sao đâu. Mà đó không phải em ruột của cậu hả?

– Không, nhưng mình xem nó như em ruột của mình vậy.

– Vậy sao hồi nãy cậu lại bỏ mặc bé đó một mình?

– Mình đi tìm thuốc say tàu cho c. Bé.

– Chết, hoá ra tui trách nhầm cậu rồi. Tôi thật có lỗi quá.

– Không, bạn không có lỗi gì đâu.

– Ừ, nhưng mà… chị của bé đó đâu? – Nhỏ này nghiêng đầu thắc mắc.

– Cô ấy… đã mất rồi. – Tôi hạ giọng, ngước mặt lên nhìn cái bóng đèn sợi tóc lủng lẳng trên nóc tàu.

– Xin lỗi, tui không cố ý nhắc tới chuyện buồn của cậu. – Nhỏ này cũng trầm giọng.

– Không sao, thôi mình về ghế đây. Mà cảm ơn bạn vì liều thuốc say tàu cho b. Nhi nha.

– Ừm. Không có gì, lần sau có đi đâu thì cũng nên nhờ người trông giùm bé nha, để bé một mình như vậy nguy hiểm lắm đó. – Nhỏ này cười mỉm rồi nháy mắt một phát.

Ôi mẹ ơi, phải nói lúc đó tôi đứng đực mặt ra như chết đứng. Hành động vừa rồi của người con gái này quá giống với nhỏ, suýt chút tôi ngỡ đó là nhỏ luôn.

Trở về chỗ của mình mà đầu óc của tôi cứ suy nghĩ mông lung đủ điều. Ngồi xuống cạnh b. Nhi, con bé đang nhắm nghiền đôi mắt, trên môi khẽ nở một nụ cười, nụ cười của sự hạnh phúc, vui mừng khi được gặp lại người chị yêu quý của mình. Liệu rằng nụ cười ấy của c. Bé có còn khi nó thức dậy không? Rồi tôi sẽ phải giải thích với c. Bé thế nào đây? Thật đau đầu quá.

– Linh ơi, em bảo anh phải làm sao đây? – Tôi tự hỏi rồi dựa lưng vào ghế khép đôi mắt lại.

Trong mơ tôi thấy nhỏ mặc bộ đồ màu trắng tinh khôi đang ngồi cạnh nắm tay tôi trên một ngọn núi, bên dưới là một tấm thảm bằng mây trắng xóa. Bỗng nhỏ mỉm cười với tôi rồi nói:

– Em tin không có khó khăn gì có thể làm khó được anh, anh nhất định phải cố gắng lên. Em luôn ở bên anh. – Rồi nhỏ nhảy xuống dưới.

Tôi vội nhảy xuống theo nhưng khi gần nắm lại được bàn tay của nhỏ thì…

– Oạch!!!

Mọi ánh nhìn lúc này đều dồn về phía cuối toa tàu số 3. Ở đó, một thằng nhóc đội cái mũ len đang chổng vó lên trời, và thằng nhóc đó không ai khác mà chính là tôi. Sau 3 giây tiếp nhận và xử lý thông tin thì tất cả mọi người đều cười ầm lên. Phải nói lúc đó tôi quê chỉ muốn độn cmn thổ luôn cho đỡ nhục thôi.

Tôi lồm cồm đứng dậy phủi người rồi ngồi lên ghế.

– Xin thông báo, hệ thống đường ray phía trước đang gặp sự cố. Quý hành khách vui lòng tạm thời xuống tàu nghỉ ngơi trong thời gian chúng tôi sửa chữa đường ray. – Giọng một ông cầm micro nói to.

Các hành khách bắt đầu sầm sì rồi đùng đùng khiếu nại.

Lát sau, khi khiếu nại không được thì mọi người đều đành xuống tàu đi nối đuôi nhau tìm đồ lót dạ chống đói. Và tôi cũng không ngoại lệ.

– Nhi ơi, dậy đi nào. – Tôi gọi c. Bé.

C. Bé từ từ ngồi dậy dụi mắt rồi dáo dác ngó xung quanh. Dần dần mặt c. Bé nhăn lại rồi bắt đầu mếu.

– Chị hai đâu rồi hả anh? – Giọng c. Bé vừa nói vừa mếu nghe thương lắm.

– Tôi: À… ừm… chị hai chẳng phải đã… mất rồi sao? Em nằm mơ thấy gặp c. Hai à? – Tôi nói bừa gạt c. Bé.

Đang nghĩ c. Bé sẽ khóc to hơn và tôi còn phải khổ dài dài để dỗ ngọt nó nhưng ngờ đâu c. Bé phản ứng hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của tôi. Mặt nó rạng rỡ hẳn lên rồi…

– CHỊ HAI!!! – C. Bé chạy đến ôm người hồi nãy.

– Ừ, em gái ngoan của chị. – Nhỏ đó cười hiền bế b. Nhi lên.

– Tôi: Ơ…

Tôi còn chưa kịp nói gì thì nhỏ đó ra hiệu cho tôi im lặng.

– Nào chúng ta đi ăn thôi. – Nhỏ đó nói rồi bế b. Nhi đi trước.

Tôi thì đứng đực mặt đứng đó chả hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bỗng nhỏ đó quay lại lườm tôi rồi nở nụ cười nguy hiểm.

– Xách balo giùm mình nha. – Giọng ngọt như mía lùi.

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi bất an trước người này rồi đó. Nuốt khan một phát rồi tôi đành vác hai cái ba lô lên vai đuổi theo nhỏ đó với b. Nhi. Vào một tiệm mì nhỏ, nhỏ đó nhanh nhảu phóng đến bàn trong góc khuất ngồi.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166
Thông tin truyện
Tên truyện Hành trình tuổi thơ
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện teen
Ngày cập nhật 22-06-2024 05:16:12
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Gái Sài Gòn (Update phần 38)
Đi Phú Quốc với vợ (Update phần 16)
Quan hệ lén lút (Update phần 15)
Em là cô gái đam mê sex (Update phần 55) - nữ
Bí mật gia đình (Update phần 66)
Gia đình dâm loạn (Update phần 53) - Ngọc Linh
Cave đực (Update phần 16)
Lửa hận thù (Update phần 53)