truyensexngan.net > Chưa phân loại > Em Trang dâm đãng

Em Trang dâm đãng

Phần 16
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Do Tùng chiều tối mới từ trên Gia lai về nên Trang tự đi làm bằng chiếc xe ga đắt tiền. Trang là mẫu phụ nữ hơi cổ điển nên nàng không chịu học lái xe ô tô như những quý bà giàu sang khác. Trên đường đến công ty, Trang cảm nhận được sự khó chịu nơi cửa mình. Nó ran rát đến nỗi chỉ cần hơi kẹp hai đùi vào là nàng cảm thấy đau đớn. Trang hơi lo lắng không biết âm đạo mình có bị xước bên trong không do quan hệ tình dục quá dày trong cùng một ngày. “Chắc phải đi khám mất thôi.” Trang định bụng chiều nay sẽ về sớm một chút để đi khám lồn. Nàng nghĩ lại sự việc hôm qua và tủm tỉm cười nhớ đến cảnh buổi chiều hai chị em làm thêm cái cuối và Trung đã thua cuộc khi dương vật không thể cứng lên được cho dù nàng có tận tình mút mát như thế nào chăng nữa.

Không để cho mọi người phát hiện ra mình đang bị đau lồn, Trang cố gắng nín đau đi chậm rãi vào trong công ty. Nàng giả tạo nhoẻn nụ cười thật tươi mỗi khi có người chào mình. Đi dạng háng là có thật trên mỗi bước đi của Trang. Cũng may nàng cũng lết được đến phòng làm việc và cắn răng đi đến bàn làm việc của mình. “Ôi lạy chúa tôi, mong sao mấy bà hóng hớt không phát hiện ra điều gì.”

Trang ngồi xuống và cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút nhưng nàng phát hiện ra Trung vẫn chưa đến. Trang thấy lạ vì từ trước đến nay Trung luôn là tấm gương cho mọi người noi theo khi là người đến sớm nhất và ra về cũng muộn nhất. Các cụ thường có câu “bén dục thì hay bén tình.” Trang tỏ ra quan tâm nên vội lôi điện thoại ra nhắn tin.

– Hôm nay có đi làm được không đấy?

Tin nhắn đã được gửi đi nhưng mãi Trang không thấy trả lời. Trang nghĩ chắc Trung đang lái xe hoặc nếu 30 phút nữa mà vẫn không thấy đến thì nàng sẽ gọi.

Nhưng chưa đầy 10 phút thì Trung xuất hiện trước sự trầm trồ của chị em trong phòng. Trang ngước mắt lên nhìn và cũng không nhịn được cười trước sự thay đổi khó tin của cậu ta. Chẳng là bao năm nay Trung có thói quen đi làm là lúc nào cũng phải quần âu sơ vin với áo sơ mi. Thế mà không hiểu sao hôm nay Trung lại mặc một chiếc áo phông màu da cam lòe loẹt và không đóng thùng. Sau khi trêu đùa một lúc với mấy chị em thì Trung cũng về bàn mình ngồi xuống.

Trung lén mỉm cười với Trang thật nhanh rồi ngồi xuống ghế. Vừa ngồi xuống thì khuôn mặt Trung nhăn nhó như có điều gì không ổn. Điều đó đã không qua được đôi mắt sắc sảo của Trang. Nàng dùng zalo trên máy tính để hỏi vì không muốn mọi người trong phòng biết.

– Sao đấy?

Trung cũng cài zalo trên máy, thấy Trang nhắn hỏi như vậy liền quay sang nàng, giơ ngón tay chỉ xuống háng mình để thấy cho câu trả lời. Trang như đoán được liền nhắn tiếp:

– Sao? Đau chim à? – Vâng, đau dã man luôn chị ạ.

Tay Trang gõ bàn phím nhưng mồm không nhịn được cười. Vậy là không chỉ riêng nàng bị đau, mà cả Trung cũng bị.

– Ai bảo ham hố cho lắm vào. Đã bảo thôi còn cứ cố. Kakaka… – Ai ham cơ? Chị chắc không ham? – Hì hì, đau lắm không? – Đang đau chết đi được đây này, lại còn cười nữa.

Trang không nhịn được cười cứ phải đưa tay lên miệng. Cũng may lúc đó ông Thụy đi vào có nói một số việc cần phải làm nên mọi người mới tập trung được vào công việc của mình. Trang phát hiện ra có vài con số không được khớp, nàng gọi Trung kiểm tra giúp mình. Trung liền đứng lên sang bàn trang, anh đứng bên cạnh cúi xuống cầm con chuột kiểm tra nguyên nhân tại sao. Trang chống cằm, mắt nhìn vào màn hình xem các thao tác nhanh như chớp mà Trung đang thực hiện. Bỗng nàng mỉm cười tinh nghịch quan sát mọi người trong phòng. Thấy không ai để ý, Trang liền cho tay lên kín đáo vuốt ve chỗ khóa quần của Trung. Vừa chạm vào bỗng Trung co mông lại khiến Trang cũng giật mình theo. Trung lấy chiếc bút bi viết xuống tờ giấy cho Trang hiểu:

– Đau. Đang bị sưng tấy lên đó.

Lần này Trang không cười nữa khi thấy Trung nghiêm túc và có vẻ rất nghiệm trọng. Nàng lo lắng hỏi khi viết ra giấy:

– Sưng thế nào? Có cần phải đi khám không?

Trung về bàn mình ngồi xuống, ngó nghiêng mọi người giống Trang ban nãy rồi kéo khóa quần xuống. Trang cũng sợ mọi người chẳng may để ý nên chỉ dám liếc một mắt về phía bàn Trung. Lúc Trung lôi dương vật ra khỏi khóa quần để cho nàng xem thì Trang kinh hãi bịt miệng lại hoảng hốt. Dương vật của Trung sưng to như cái cổ tay và đỏ chót như kiểu bị phồng. Trang lo lắng thực sự liền bảo Trung:

– Đến bệnh viện khám luôn đi em. – Em cũng đang định xin nghỉ nửa buổi chiều để đi khám. – Đi luôn đi rồi về nhà nằm nghỉ. Đừng chủ quan. Trông sợ quá. – Em cũng đang lo đây. Chẳng hiểu sao lại sưng to thế cơ chứ. – Chắc phải có vấn đề thì mới sưng lên như vậy. Xin chú Thụy một câu rồi đi khám luôn đi. – Vâng, chắc là phải vậy. Vì ngồi cũng chẳng làm được việc gì ra hồn cả, khó chịu dã man. – Có lái được xe không? – Em lái được. Bình thường chim mình lúc nào cũng to như này thì có phải thích không nhỉ? – Lậy ông. Đi khám đi cho tôi nhờ.

Trung sắp xếp lại đồ đạc rồi nghe lời Trang đi sang phòng ông Thụy để xin phép nghỉ làm. Chợt nhớ ra còn một việc phải làm, Trung rút ví ra lấy mười tờ mệnh giá 200 nghìn đưa cho Trang.

– Ô, cho chị à? – Trang ngạc nhiên không hiểu Trung đưa tiền cho mình làm gì. – Chị tiền tiêu ba đời không hết, cho cái gì mà cho. Em nhờ chị một việc nhé. Lúc nào rảnh chị xuống bộ phận kho đưa 2 triệu này cho một cậu tên là Phương hộ em. Xuống đấy chị cứ hỏi Phương Fake thì ai cũng biết. – Sao em không xuống đưa đi? – Em đi được đã không phải nhờ chị.

Trang quên mất là Trung đang đi lại gặp chút khó khăn nên nàng gật đầu đồng ý.

– Em vay tiền người ta à? – Đâu, nó vay em thì có. Vợ nó mới sinh con nên cũng gặp chút khó khăn về tài chính. Chị nhớ đưa luôn hôm nay nhé vì nó đang cần mua mấy thứ cho vợ con nó. – Ừ, được rồi, chị sẽ nhớ.

Trước khi quay đầu đi ra khỏi phòng Trung nháy mắt đưa tình với Trang một cái. Nếu không có ai trong phòng lúc này thì chắc hai người đã vồ lấy nhau để hôn.

Tại phòng ông Thụy, ông ta hỏi Trung lý do:

– Sao vừa mới đến lại xin nghỉ là thế nào? Ốm à?

Trung đứng gãi đầu trả lời:

– Ốm đau gì đâu chú. Cháu đi khám. – Bị làm sao mà khám? Ung thư à?

Ông Thụy vẫn vậy, nhiều tuổi nhưng nói chuyện với tầng lớp thanh niên trong công ty ông vẫn hay tếu.

– Ung thư để mà toi à. Chú cứ hùa cháu. – Thế đau đâu mà phải đi khám? – Đau chim! – Á, thật không đấy? – Thật chứ đùa gì chú. Đau quá nên vào viện khám cho an toàn. – Quay tay nhiều quá à? – Ông Thụy hỏi với nụ cười hài hước trên môi. – Quay tay đâu mà chú. Địt nhiều nó mới thế. – Mày đừng có điêu. Có bạn gái đéo đâu mà kêu địt nhiều. – Cháu phét với chú làm gì nhỉ. Đang có một em hơi bị ngon, xinh và dâm dã man.

Trung biết ông Thụy máu gái nên cố tình làm cho ông ta thèm. Và quả đúng là như vậy khi ông chồm người lên để hỏi:

– Ở đâu đấy? Có mối nào ngon ngon không giới thiệu cho chú phát. Chú là chú khoái nhất dạng con gái dâm nhiều nước. – Giới thiệu cho chú để cháu ngồi quay tay à? Về mần cô đi nhé. Chú mất nết lắm đấy.

Trung cười thích thú trêu tức ông Thụy rồi đi ra khỏi phòng.

Từ ngày ra công ty làm có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên Trang bước chân xuống bộ phận kho hàng. Những nhân viên ở đây ít tiếp xúc với những người làm trong phòng có máy điều hòa nên Trang nhìn ai cũng thấy lạ hoắc. Sự xuất hiện của nàng khiến mọi ánh mắt đều rực sáng cứ như thể trên đời này chưa bao giờ tồn tại đàn bà. Người nào nhận ra nàng là vợ giám đốc thì lễ phép chào, người nào không biết thì cười bỡn cợt rồi huýt sáo với đồng bọn kiểu như ới nhau ra ngắm. Trang bỏ qua thái độ đó của họ, nàng hỏi một người đang bốc hàng ngay tại cửa kho:

– Cậu có biết người nào tên là Phương fake làm ở đây không? – Chị đi thẳng đến cuối kho rồi quẹo phải. Hình như nó đang ăn trưa ở dưới đó. – Cảm ơn cậu. – Dạ không có gì.

Trang cố gắng bình tĩnh đi qua những ánh mắt đang nhìn mình như muốn lột chuồng nàng ra. Nàng nghe có người nói phía sau:

– “Thằng Phương fake hôm nay sao lắm gái xuống kho hỏi thăm thế nhỉ?”

Trang mỉm cười nghĩ họ đã nhầm. Nàng còn chưa biết mặt mũi Phương fake hình thù ra sao cơ mà. Trang bước đi với sự tò mò muốn biết mặt mũi của kẻ đào hoa có tên là Phương fake. Đi đến cuối kho nàng rẽ phải và sau đó đi thêm tầm 50m nàng đã nghe thấy tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ. Không quá khó để Trang nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi trên những thùng hàng vừa nói chuyện vừa ăn. Có lẽ cả hai như không để ý đến sự xuất hiện của Trang nên họ vẫn bình thản vui vẻ với nhau. Trang thấy một người đàn ông đang cầm tô cơm, còn người phụ nữ ngồi bên cạnh cứ xoa lưng anh ta.

– “Mai em nấu thịt rang cháy cạnh mang cho anh ăn nhé?”

Trang ban đầu cứ nghĩ hai người là vợ chồng thì mới có cảnh tình cảm và quan tâm đến nhau như vậy. Nhưng khi người phụ nữ quay mặt nhìn về tiếng bước chân đang đến gần thì nụ cười trên môi cô ta vội tắt ngay.

– Ơ chị Trang!

Trang cười nhẹ với cô ta. Nàng nhận ra cô ta tên là Huyền, là nhân viên bên văn phòng. Điều làm Trang thắc mắc là chồng Huyền không phải là Phương fake. Phải mất vài giây thì Trang mới hiểu sự tình.

– Huyền mới chuyển xuống bộ phận kho làm hả em?

Huyền bối rối đứng dậy ngay, khuôn mặt ửng đỏ vì bị bắt quả tang. Cô ta lí nhí giải thích:

– Dạ không chị. Em xuống kho thăm bạn một chút thôi mà.

Trang định bắt bẻ cô ta là bạn bè chắc phải thân lắm thì mới mang cả cơm đến nhưng Huyền đã kịp té rất nhanh.

– Thôi đến giờ làm rồi, em về văn phòng đây ạ.

Trang nhìn Huyền chạy thục mạng liền mỉm cười. Trang nghĩ nếu như hôm nay không phải là nàng, mà là Tùng thì chắc ối người bị nghỉ việc, kể cả quản lý kho. Trang quay lại nhìn người đàn ông vẫn ngồi thản nhiên xúc cơm đưa lên mồm ăn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Nàng lên tiếng hỏi:

– Cậu có phải là Phương không?

Lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu lên nhìn Trang thăm dò. Anh ta trả lời với khuôn mặt lạnh tanh:

– Là tôi đây. Hình như tôi với chị không quen biết nhau thì phải?

Lúc này Trang mới để ý đến khuôn mặt cậu ta. Trang tỏ ra ngượng ngùng ngay tức thì bởi khuôn mặt Phương không những đẹp trai mà còn toát lên vẻ nam tính, vẻ gợi tình cho dù nàng đoán Phương cũng phải kém nàng ít nhất đến chục tuổi. Thảo nào Huyền mê cậu ta đến nỗi phải mang cả cơm trưa đến phục vụ người tình. Trang không dám nhìn thẳng vào mắt Phương vì nàng thấy đôi mắt anh ta quá đẹp, nó đen nhánh khác biệt hẳn với mọi người. Phải nhận ra một điều rằng bây giờ hễ cứ nhìn thấy trai đẹp và nam tính một chút là Trang hay bị hút hồn và Mường tượng người ấy ở trên giường sẽ như thế nào. Phải bình tĩnh lắm Trang mới mở được miệng ra nói, nhưng giọng của nàng trở lên yếu đuối:

– Tất nhiên là tôi với cậu không quen biết nhau rồi. Tôi được một người nhờ tôi đến đây để đưa cho cậu thứ này.

Trang nói và rút tiền trong túi ra.

– Trung nhờ chị phải không? – Ừ. Cậu ta nhờ tôi đưa cho cậu 2 triệu.

Phương thấy Trang đưa tiền về phía trước liền nhảy xuống đất. Anh đứng trước mặt nàng đưa tay ra nhận lấy. Trang bối rối trước chiều cao của Phương, ít nhất cũng phải 1m80. Trang Mường tượng ra ngay dương vật của anh ta to như thế nào và với vóc người như vậy thì chắc cũng phải khỏe như trâu. Trang xấu hổ khi nghĩ đến điều đó và không hiểu sao mình lại dâm như vậy. Sợ Phương nhìn thấy suy nghĩ của mình, hai má Trang đỏ ửng lên thẹn thùng muốn che giấu.

– Cảm ơn chị!

Trang ngượng ngùng như gái mười tám khi Phương nhận tiền và cố tình chạm vào bàn tay nàng thật lâu. Nàng rụt tay lại đưa đôi mắt lườm anh ta một cái. Nhìn Trang lúc này thực sự khiến đàn ông nào cũng phải mê mẩn. Phương là tay sát gái nên nhận ra ngay biểu hiện của Trang. Anh ta cười nhếch mép rồi hỏi nàng:

– Hình như chị mới vào đây làm thì phải? – Tôi làm được gần 3 tháng rồi. – Vậy á? Tại sao tôi lại không biết nhỉ? Thật là thiếu sót khi không biết chị đó. – Biết tôi để làm gì?

Phương fake cười cười rồi sỗ sàng cúi sát mặt vào người Trang hít hà mùi thơm từ cơ thể nàng. Không hiểu sao Trang lại đứng đơ ra như một bức tượng khi không có phản ứng. Tai nàng nghe anh ta thủ thỉ những từ bẩn thỉu:

– Một người đẹp như chị nếu không được biết thì quả là hơi phí. – Cậu ăn nói lịch sự chút, tôi đã có chồng. – Tôi biết chị đã có chồng và tôi đang tự hỏi “chị đã bao giờ được nếm mùi vị ngoại tình chưa? Nó thú vị lắm đó.”

Chưa bao giờ Trang gặp người đàn ông nào gạ gẫm phụ nữ trơn toẹt và khốn nạn như thế này. Lấy cái quyền là vợ của giám đốc, Trang giơ tay lên thẳng thừng tát mạnh một cái vào má anh ta.

– Cậu nghĩ đàn bà ai cũng dễ dàng lên giường với cậu chắc?

Trang nói xong liền bước đi thật nhanh bỏ lại Phương đang đứng xoa má cười thích thú. Anh ta có vẻ đã bị vẻ đẹp kiêu sa của Trang quyến rũ mất rồi.

Trang đi thật nhanh ra khỏi kho với sự xấu hổ bẽ bàng. Trang tự khinh bỉ bản thân mình khi có những rung động xác thịt với kẻ dâm đãng như Phương. Nhưng Trang cũng phải thừa nhận rằng hắn ta quả thực là quyến rũ. Khi đi vào trong tòa nhà chính của công ty, Trang thấy Huyền đang đứng một mình ở một góc, hình như cô ta đang đợi mình.

– Chị Trang ơi. Em nói chuyện một lúc với chị được không?

Trang đi đến gần cô ta, nàng biết Huyền muốn nói chuyện gì. Chưa để cho Huyền thanh minh, Trang nói luôn:

– Em đang sợ chị sẽ nói với anh Tùng phải không?

Khuôn mặt Huyền tỏ ra lo lắng khi nghe Trang nói trúng tim đen. Cô ta van xin:

– Vâng. Em biết lỗi rồi. Em xin chị đừng nói với sếp Tùng được không? Anh Tùng mà biết thì sẽ đuổi việc chúng em mất. Em xin chị đấy.

Trang vốn là người sống tình cảm, nàng cũng không muốn mọi người bị thất nghiệp vì mình. Với lại trong Thâm tâm Trang không muốn Phương fake bị đuổi việc. Không biết tại sao lại như vậy, nàng chỉ biết là vẫn còn muốn được gặp lại hắn ta ở công ty này.

– Được rồi, chị sẽ không nói. Nhưng lần sau em em mà tiếp tục như vậy thì chị nghĩ sẽ không ai cứu được em đâu. – Vâng em hiểu rồi. Em sẽ không dám nữa đâu.

Nhìn Huyền vui mừng ra mặt mà Trang thấy mình giả tạo. Chẳng phải nàng cũng giống cô ta là đang ngoại tình đấy ư.

– Cẩn thận kẻo chồng em mà biết thì tan cửa nát nhà đó.

Trang không hiểu sao mình lại dặn dò, khuyên nhủ Huyền như thể mình là người thanh cao lắm. Hình như nàng đang có ý muốn chia cắt hai người họ.

– Vâng em biết mà chị, hì hì. Nhưng zai đẹp khó cưỡng quá chị ạ. – Sơn nhà em không chịu nộp thuế phải không? – Có nộp, nhưng toàn nộp có tí ti thôi.

Hai người bỗng dưng chuyển chủ đề từ lúc nào không hay và có vẻ họ rất thích thú chủ đề này. Trang vừa đi vừa để ý Huyền thì thấy cô ta cũng khá xinh xắn với dáng người nhỏ bé nhưng mông thì cong tớn trong chiếc quần bó sát. Bỗng dưng Trang thầm nghĩ không biết Huyền có dâm giống như mình khi ở trên giường không.

Tùng về đến sân bay nội bài liền đi thẳng về nhà để nghỉ ngơi chứ không ra công ty. Ngôi nhà vẫn không có gì thay đổi ngoại trừ một chi tiết nhỏ làm Tùng phải đặt dấu chấm hỏi. Đó là chiếc ga giường! Tùng không hiểu lý do vì sao mà ngoài ban công lại phơi tận hai chiếc ga giường cùng một lúc. Từ cái ngày biết độ dâm của vợ thật là khủng khiếp nên Tùng cứ sợ nàng sẽ ngoại tình vì lỡ quen mùi mất rồi.

Tối ngày hôm đó đợi Trang lên giường là Tùng ôm ngay lấy nàng đòi hỏi ái ân. Mùi thơm của da thịt cộng thêm ý nghĩ mình đã bị vợ cắm sừng càng khiến Tùng thấy hưng phấn đến lạ kỳ. Cứ ngỡ Trang sẽ hưởng ứng vì nàng chưa bao giờ từ chối làm tình, nhưng khi cho tay xuống háng thì Tùng hơi bất ngờ khi Trang lảng tránh.

– Hôm nay em mệt không có hứng. Để mai em bù được không?

Tùng đâu biết âm đạo vợ mình đang bị đau, anh cứ nghĩ chắc nàng có thằng khác nên mới chê đồ nhà. Tùng nằng nặc đòi nhưng Trang vẫn cương quyết từ chối. Vừa tức, vừa ghen, Tùng giận dỗi như một đứa bé quay mặt vào tường.

Sự nghi ngờ về việc vợ ngoại tình càng tăng cao và Tùng nhất định phải điều tra. Anh nhắm mắt chở vờ như đang ngủ thật say, âm thầm theo dõi vợ ngay từ lúc này…

Trang lướt Facebook chán chê xong, quay mặt thấy Tùng đã ngủ rồi thì an tâm nhắn tin cho Trung hỏi xem chim cò cậu ta thế nào.

– Không sao chị ơi. Bác sĩ bảo chỉ hai đến ba ngày là nó sẽ hết sưng. – Nhưng bác sĩ có nói tại sao lại bị sưng không? – Thì chỉ bảo là do địt nhiều thôi hì hì. – Điêu. Bác sĩ mà dám nói vậy á? – Hì hì, bác sĩ dùng từ “quan hệ tình dục”. Bác sĩ cũng bảo để an toàn thì sau một tuần mới địt được chị à? – Ai cho đâu mà lại tưởng bở vậy? – Không cho thật á? – Thật. – Em thì không sao vì nhịn bao năm nay rồi. Em chỉ sợ con bướm dâm của chị không chịu nổi thôi. – Đang rát khó chịu đây này. – Để mấy hôm nữa em mát xa bằng lưỡi là hết rát ngay ấy mà. Lúc đấy chỉ sợ chị lại bảo đút vào đi em, chị chịu hết nổi rồi. – Hì hì. Chỉ được cái hiểu chị. – Em không hiểu chị thì ai hiểu vào đây được nữa.

Trang đang chát thì chợt Facebook có thông báo. Nàng mở ra xem thì bất ngờ thấy có nick Phương fake add kết bạn với mình. Nàng hỏi ngay Trung:

– Em cho bạn em biết nick Facebook của chị đấy à? – Bạn em là ai hả chị? – Cái thằng Phương xìke đó. – Em có cho đâu. – Đừng có nói dối. Em không cho thì ai cho? – Hì hì, sorry chị nhé. Tại nó cứ hỏi hoài nên em đành phải cho. – Liệu cái thần hồn đấy. Mẹ cái thằng dê cụ vãi ra. – Vâng. Thằng này dâm dê từ khi học cấp 3 rồi cơ. Nó sát gái lắm đấy nên lấy được con vợ xinh và cao ráo như người mẫu.

Trung đâu biết rằng những điều đó càng làm cho Trang thích, càng khiến nàng muốn khám phá.

– Ngày xưa em học với nó à? – Vâng. Hai thằng học với nhau từ hồi cấp 2 cho đến hết cấp 3. Sau đấy em đi học đại học, còn nó thì đi bộ đội 2 năm. Thằng này tiền không có nhưng chỉ thích đồ hiệu. Cái biệt danh fake từ đó mà ra. Ngày trước em thấy nó lấy vợ rồi mà cứ lông bông không chịu đi làm gì cả nên em mới xin cho vào Thiên địa đấy chứ.

Trong khi Trang hoàn toàn tin tưởng vào Trung thì nàng đâu có ngờ cậu ta lại đang bán đứng nàng. Trung cùng lúc chát với hai người, ngoài Trang thì hắn ta còn chát với cả Phương fake.

– Dm, nhưng tao vẫn sợ lắm. Ông Tùng mà biết thì chết cả lũ. – Thế lúc mày ở trên giường với bà ấy thì sao không sợ? – Hì hì, lúc đấy nứng cặc nổ đĩa còn biết cái đéo gì nữa đâu. – Dm, nghe mày kể bà ta dâm như vậy mà tao thèm quá. Thịt thơm như vậy mà không được chén thì cũng hơi phí. – Mày không sợ ông Tùng à? – Có đéo gì mà sợ. Ông ta có cho mình tiền đéo đâu. Mình đang bán sức lao động cho ông ấy thôi. Thích thì nghỉ. Lao động chân tay như tao thì kiếm đâu chẳng có việc. – Thôi được rồi để tạo sắp xếp nhé. Phải cẩn thận đừng để cho bà ta biết là tao với mày có âm mưu. Chắc là đợi một tuần nữa đi. Hôm qua bị tao nện cho 6 cái giờ đang kêu đau hết lồn. – Ngu lắm con ạ. Lần sau chơi gái đừng chơi kiểu vậy. Nhiều quá chỉ tổn làm họ đau và mệt. Ít nhưng chất lượng thì vẫn tốt hơn. Đảm bảo làm cho họ vừa sướng vừa thòm thèm. Chơi mà để họ bưng lồn chạy thì lần sau họ sẽ sợ hiểu chưa? – Ừ, tại tao đéo được chơi gái thường xuyên nên mới ham hố. Có lồn để chơi thường xuyên như mày thì nói làm đéo gì. – Dm, con Huyền lúc tối nhắn kêu đang bị chậm kinh ba ngày. Đéo biết có dính không? – Thật thế à? Chết mẹ mày đi, nó mà dính thật thì bốc cứt ăn vã nhé. Của mày là chắc chắn. – Có lồn gì mà sợ. Dính thì đẻ. Đẻ có chồng nó nuôi cơ mà, chứ mình có nuôi đâu mà phải lo. – Ừ nhỉ. Mày đúng là thằng khốn nạn. Mà đéo hiểu sao tao lại chơi được cái thể loại khốn nạn như mày từng ấy năm nhỉ? – Kaka. Thú vị ở chỗ đấy đấy. Thôi giúp tao vụ bà Trang, có gì tao trả ơn mày bằng một đêm với em Huyền được không? – Lồn. Tao có bà Trang ngon gấp vạn lần con Huyền thì cần đéo gì. – Ờ, thế là mày không muốn chơi lúc bụng nó đang chửa phải không? – Hả!! Hì hì, muốn chứ. Tao quên mất điều đó. Chơi gái chửa sướng nửa đời người, mà tao chưa từng được một lần. – Ngu lắm con ạ. Chơi gái chửa đã sướng rồi, nhưng vẫn chưa thể sướng bằng chơi vợ của sếp. – Kaka, nói chung dạng nào cũng sướng hết phải không mày? – Ừ.

Tùng ngồi trong phòng làm việc cứ gõ mấy ngón tay lên bàn đăm chiêu như là đang suy tính việc gì đó. Đúng như anh nghĩ, Trang đang ngoại tình với một người trong công ty. Chỉ mất có vài ngày Tùng đã điều tra ra được sự thật. Tùng không ngờ người đó là là Trung, một nhân viên tài giỏi mà anh rất quý và muốn nâng đỡ để tiến thân sau này. Việc vợ quan hệ với người đàn ông khác có lẽ không thành vấn đề, nhưng cái đau nhất của Tùng là người nhân viên không coi anh ra gì. Nếu họ sợ và tôn trọng thì họ đã không dám lên giường với vợ sếp. Càng nghĩ đến Tùng càng thấy cay và muốn xử Trung thật êm đẹp và không gây ồn ào trong công ty. Tùng đã nghĩ đến đuổi việc Trung nhưng nghĩ lại thấy cách đó không ổn. Vì đuổi việc mà không có lý do chính đáng sẽ làm cho toàn bộ nhân viên Thiên địa không phục và thậm chí họ còn cười anh. Hai hôm nay giận vợ vì chuyện đó mà Tùng chẳng muốn về nhà sớm. Anh lấy cớ bận việc để ngồi lì trong văn phòng. Đang nghĩ cách thì có tiếng gõ cửa phòng. Hóa ra là ông Thụy.

– Tôi biết là cậu chưa về nên ghé qua. – Vâng, sao anh cũng về muộn vậy? Gần 9h rồi đó. – Hôm nay có hai công hàng về muộn nên tôi ở lại. – Vậy à. Anh em đều ở lại để bốc chứ? – Tất nhiên rồi. Tôi sẽ chấm thêm công cho họ.

Tùng đứng dậy ra chiếc ghế salon ngồi cạnh ông Thụy. Anh rót nước uống rồi nói tiếp:

– Anh cứ chấm công cho anh em hẳn một ngày rưỡi nhé. Những lúc như vất vả như này mới thấy được ai là người cố gắng. – OK, tôi sẽ làm theo như lời cậu dặn.

Ông Thụy đứng dậy đi ra cửa thì chợt nghe Tùng gọi lại:

– Chắc anh em ai cũng đói, anh chạy ra ngoài mua ít bánh mì hoặc cổ cánh ngan gì đó cho anh em ăn. Mua thêm két bia nữa cũng được. – OK.

Ông Thụy nói ok xong nhưng lại đứng gãi đầu nhìn Tùng cười cười. Tùng nhận ra liền rút ví và mắng ông Thụy:

– Em nói với anh bao nhiêu lần rồi. Đường đường là một giám đốc tài chính, quyền của anh cao chót vót, dưới có trăm người, trên chỉ có một người thôi mà ví lúc nào cũng không có nổi một xu là sao? Nhân viên họ nhìn họ cười cho. – Hề hề. Cậu thông cảm chút. Con hồ ly tinh nhà anh lúc nào cũng lục ví và nó chỉ cho anh 100 ngàn một ngày thôi. – Tại anh chứ tại ai. Anh không gái mú thì vợ anh đâu phải làm như vậy?

Ông Thụy cầm lấy tiền từ tay Tùng rồi vội chuồn luôn vì không muốn nghe nữa.

Tùng đi xuống kho vừa để kiểm tra vừa để động viên anh em phải ở lại bốc hàng do 2 công cùng về muộn. Thấy mọi người hăng say làm việc toát mồ hôi để nhanh xong việc còn về, Tùng liền pha trò để không khí vui vẻ cho mọi người quên đi sự mệt mỏi. Giọng anh những lúc như thế này luôn có sự hài hước và ấm áp:

– Hải dạo này bú sữa tranh phần của con hay sao mà người béo dữ vậy em?

Hải vừa bốc hàng vừa cười khềnh khệch khi thấy sếp trêu.

– Đâu anh. Mình làm gì có phần mà đòi nhảy vào bú.

Tùng vẫn tiếp tục giọng hài hước:

– Thế là vợ phần sữa cho ông hàng xóm hả?

Cả đám đều cười ồ lên thích thú, từng người một nhảy vào đá thêm một câu khiến không khí đúng là trở lên vui vẻ hơn lúc trước rất nhiều. Tùng nhìn sang Thành, một nhân viên lâu năm của Thiên địa đang bốc hàng hùng hục, tuy đã gần 40 nhưng nói về sức khỏe thì khó ai bì kịp.

– Trông Thành có vẻ yếu hơn ngày trước thì phải? Chắc nhà cửa vẫn chưa đâu vào đâu nên mệt mỏi phải không em?

Thành cười quay lại nhìn sếp trả lời. Cậu ta có vẻ cảm kích vì Tùng cái gì cũng biết. Tuy chỉ là câu nói vui nhưng điều đó cho thấy giám đốc cũng quan tâm đến đời sống của anh em.

– Khoảng 2 năm nữa Thiên địa mà không giúp được vợ chồng em mua cái nhà thì anh thấy mình thật có lỗi. Lúc đó anh hứa sẽ tìm cho em một công việc khác với mức thu nhập tốt hơn.

Tùng cứ hứa xuông như vậy để Thành nghe sướng tai và quan trọng là có động lực hiến hết sức khỏe cho công ty. Hai năm nữa nếu không thực hiện được thì Tùng đoán Thành cũng chẳng dám mở mồm ra hỏi. Đó là cách dùng người của Tùng, nó khiến ai cũng âm thầm chịu khó để mong một ngày được hái quả. Và quả thực từ lúc Tùng xuất hiện thì mọi người đã bốc xong, nhanh hơn hẳn công hàng thứ nhất. Đúng lúc đó ông Thụy đi đến với túi đồ ăn đầy ự.

– Xong chưa anh em nghỉ tay chén cái nhỉ? Thằng Hải chạy ra xe lấy bịch bia vào đây.

Mọi người đang đói nên nhìn túi ngan chặt mà mắt ai cũng sáng lên. Tùng cũng ngồi xuống ăn bốc bằng tay cùng mọi người cho gần gũi. Khi những lon bia được khui ra thì một người nhìn Tùng hỏi:

– Ơ sếp ơi. Công ty tuyệt đối cấm bia rượu trong giờ làm việc cơ mà?

Tùng cầm cốc bia lên chẹp miệng trả lời:

– Bây giờ có phải giờ làm việc đâu. Mà nếu phạt thì chỉ phạt anh Thụy thôi. Ai bảo đầu têu mua bia về cho mọi người. Cho nên mọi người cứ uống thoải mái đi.

Ông Thụy cười không nói được gì vì chính Tùng bảo ông mua bia về cho mọi người. “Đúng là lưỡi không xương”.

Tùng đưa lon bia cụng với mọi người và khi cụng với Phương fake thì Tùng lại trêu:

– Hôm nay trông Phương yếu đuối thế nhỉ? Hay để bụng để lát về uống sữa hộ con à? – Đâu anh. Em vẫn đang uống nhiệt tình đây mà.

Phương fake bắt đầu thấy run run trước uy lực của Tùng. Còn Tùng thì từ đầu bao quát tất cả và đôi mắt anh rất hay để ý đến Phương fake. Tùng để ý đến Phương là bởi ngày trước khi mới vào làm thì cậu ta rất hay thái độ và coi trời bằng vung. Nhưng sau vài lần bị giáo huấn thì Phương cũng biết sợ hơn trước và làm chăm chỉ lên rất nhiều. Tùng để ý Phương làm việc rất khôn, tuy cùng là bốc hàng như nhau nhưng Phương không hùng hục như mọi người, cậu ta luôn biết cách để không bị mất sức. Trong khi ngồi ăn, Tùng càng để ý đến Phương nhiều hơn nữa và anh thấy đôi mắt cậu ta rất thông minh. Tùng nghĩ người này mà biết khuất phục và biết cách khai thác tiềm năng bên trong thì sau này sẽ rất được việc. Tùng biết có lẽ Phương chẳng sợ ai, nhưng có một thứ để cậu ta phải sợ và nghe theo thì đó chính là “Tiền”.

Tùng chỉ ngồi một lúc rồi đi về trước trong khi mọi người vẫn ngồi ăn uống vô tư. Không có Tùng thì câu chuyện của mọi người chuyển ngay sang chủ đề gái mú. Một người buột miệng nói:

– Có khi hôm nào phải rủ sếp Tùng đi đá phò phát nhỉ?

Ông Thụy nghe thấy vậy liền xua tay:

– Rủ không đi đâu. Tùng chỉ đam mê công việc thôi, còn sex hắn chẳng ham hố thì phải. – Nhìn bà Trang gợi tình vãi chưởng. Trông bà ấy hừng hực như thế mà chồng chẳng có nhu cầu thì chịu sao nổi.

Phương fake nghe thấy vậy liền lên tiếng:

– Các ông nói sang chuyện khác đi. Dm có ngày chết vì cái mồm đó. Chuyện của người ta, các ông cứ quan tâm làm gì.

Cả lũ im lặng không ai dám nói thêm câu nào.

– Thôi uống nốt đi rồi về. 11h mẹ nó rồi. Về mai còn dậy mà đi cày tiếp.

Phương fake nói xong liền tu một hơi hết chỗ bia còn lại. Có men vào hắn ta nghĩ ngay đến Trang và tỏ ra thèm khát người đàn bà này.

Thông tin truyện
Tên truyện Em Trang dâm đãng
Tác giả Leysek
Phân loại Chưa phân loại, Làm tình tay ba, Some, Truyện NTR, Truyện sex có hình ảnh, Truyện sex dài tập, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình
Ngày cập nhật 26-05-2024 22:16:15
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Hai Néo dâm đãng (Update phần 13)
Đôi bạn thân (Update phần 32)
Cha và vợ (Update phần 239)
Đụ chị vợ (Update phần 26)
Hạnh phúc sau tan vỡ (Update phần 19) - The Sand