Dục vọng bất tận
“Ơ… ta là đâu… và đây là ai”
Ánh nắng ban mai chiếu rọi khuôn mặt trẻ con non nớt làm thằng Quân tỉnh dậy, sau một đêm say xỉn, ký ức bắt đầu lùa về…
“Hmmm… vậy là mình mất trinh rồi ư” Quân thầm nghĩ.
Đoạn, nó nhìn sang phía bàn, có một tờ giấy với nét chữ thẳng tắp: ‘Chị thấy cưng còn ngủ ngon lắm nên chị rời đi trước rồi, có duyên sẽ gặp lại nhé.
XOXO…
P/s: Hôm qua cưng tuyệt lắm.’ Tiếc nuối rời mắt khỏi tờ giấy, nó nhìn ra cửa sổ phòng khách sạn, thấy dòng người tấp nập chạy theo cuộc sống cơm áo gạo tiền, nghĩ về đêm thần tiên hôm qua, tiếc là nó chả nhớ gì.
Thở dài một cái, nó đi tắm rồi thay đồ để trả phòng và bắt xe về trường cách Boston nửa tiếng đi xe. Tất nhiên là nó bị đưa lên ban quản lý học sinh vì tội trốn khỏi trường mà không có sự xin phép.
Đối với những đứa như Quân, trường cho phép di chuyển tự do, nhưng cần xin phép và cần người bảo lãnh, mà nó thì không có cái nào, nên toang cũng phải.
Đang hì hục đào đất trồng cây, nó cảm giác như có ai đang nhìn mình, và quay lưng lại thì thấy người mà nó không muốn thấy nhất. Kira đứng đó từ lúc nào, khoanh tay nhìn nó xới đất như một chú nông dân thứ thiệt, ánh mắt vô cảm như thể nàng chẳng nhìn ai vào mắt. Nàng…
“Chị… chị… sao chị lại ở đây.” Quân run giọng hỏi.
“Chủ nhân mày thích ở đâu thì ở đấy đó, sao, mày sợ à.”
Nàng hất cằm nói với giọng điệu bất cần đời. Vừa bị lôi đầu lên ban giám hiệu khiển trách vì quậy phá trong lớp nên nàng bực tức vô cùng và đang cần chỗ để phát tiết, hên sao lại gặp con chó nhỏ này.
“Em… em không có mà… em đang lao động công ích vì phạm lỗi thôi… chị tha cho em đi mà.”
Không cần biết lý do, Quân cứ hạ mình xin lỗi Kira mặc dù nó chẳng làm gì, hy vọng chị ta thấy tội nghiệp mà tha cho mình, mỗi lần gặp Kira luôn là ác mộng của nó.
“Ha… một tên nhóc chưa đủ tuổi mà đi vũ trường, rồi vô khách sạn với một con điếm mà không về trường, mày nói xem tao nên phạt mày như thế nào đây.”
Nàng nhìn nó một cách trêu tức và nói.
“Chị không được nói cô ấy như thế, cô ấy không phải là đĩ.”
Quân tức giận rít gào lên, nhưng cuối câu giọng nó hòa hoãn lại.
“Ái chà, còn biết bảo vệ mấy con điếm đó nữa hả, cưng cũng tình nghĩa ghê ha… làm xong cưng vô gặp chị ở phòng thí nghiệm Sinh, đi trễ là cưng biết tay chị.”
“Nhưng mà… em còn làm đến chiều mà.”
Quân sợ hãi nói, nó cố tình nói dối để né những cuộc gặp này.
“Này, hình như dạo này chị dễ dãi với mày nên mày làm càng hả, vừa lên giọng với tao còn nói dối và từ chối gặp tao, mày có biết ở đây không ai dám làm vậy không, tí lên phòng Sinh mày biết tay tao.”
Kira sa sầm nét mặt nói, vừa không vui gặp thêm con chó này dám phản kháng làm nàng tức giận vô cùng, thầm nghĩ lát nữa phải hảo hảo chăm sóc nó một phen, nàng cứ tưởng nó đã hoàn toàn sợ nàng rồi cơ.
“Vâng… chị.” Quân ỉu xìu nói, thế là nó vẫn không thoát khỏi nàng, thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Và trưa hôm đó, ta có thể nghe thấy những tiếng la hét thảm thiết vang lên từ khu vực phòng thí nghiệm Sinh, xui xẻo thay khu vực đó bị bỏ trống nên không ai đi ngang qua mà giải cứu cho thằng Quân cả, mà ai có thấy thì có nước né, chẳng ai muốn dây dưa với trùm trường khó nhai như Kira cả.
“Này mặt cậu bị sao thế kia, cậu đánh nhau à?” Quân vừa về phòng thì thằng bạn cùng phòng hỏi thăm nó, sau gần 2 tiếng được chăm sóc đặc biệt thì hai má nó thâm tím, tóc tai bù xù, quần áo thì bê bết và thần thái uể oải giống như sắp lìa đời vậy.
“Không tớ đâu có đánh lộn với ai đâu.” Quân mệt mỏi đáp, trong lòng thì nói thêm “Mà tớ chỉ bị đánh thôi.”
Sau lần làm công việc tư tưởng với Quân, nàng đã hoàn toàn nắm con mồi trong tay, và suốt cả tháng sau đó, mỗi ngày thằng Quân đều bị gọi vào giờ ra chơi để được trị liệu xác thịt và tinh thần ở phòng thí nghiệm Sinh, ngoại trừ việc đó ra thì nàng cũng không bắt ép nó làm gì quá đáng cả, chỉ có mỗi ngày cuối giờ xách cặp cho nàng thôi.
Giờ đây thằng Quân không còn tự do rong chơi với đám bạn nữa, vì mỗi khi có giờ rảnh là nó phải qua lớp của nàng để tiện phục vụ lặt vặt và thỏa mãn thú tính hành hạ nó của nàng. Mỗi ngày trôi qua như một cơn ác mộng mà nó muốn tỉnh dậy nhưng không được, quãng thời gian này là địa ngục trần gian chân chính với nó, khi mà nó hoàn toàn không được làm chủ bản thân mà luôn bị phụ thuộc vào Kira.
Giống như hiện giờ thằng Quân đang lủi thủi sau lưng Kira vừa xách đồ lỉnh kỉnh của nàng trên hành lang vừa nghĩ thầm, năm nay là năm cuối của nàng rồi nên nó cũng cố gắng cam chịu cho qua khoảng thời gian này, ít nhất thì nó được ở bên cạnh nàng mỗi ngày. Được xách dép mỗi ngày cho đệ nhất mỹ nhân của Andover cũng phê đó chứ, hí hí.
“Này nhóc, cuối tuần này nhóc đi lên Boston với chị đi, chị cần nhóc phụ chị cái này.” Nó đang suy nghĩ thì Kira quay sang nói nó.
“Dạ… em sẽ cố đi chị a.” Quân ỉu xìu nói, nó biết nó không có quyền từ chối nên đành phải thuận theo ý nàng, thế là nó phải trốn học tiếp rồi.
“Hừ… lần này chị sẽ bảo lãnh mày ra, lo cái gì.” Kira hừ lạnh khó chịu nói.
“Dạ em cảm ơn… em cảm ơn chủ nhân.” Quân cúi đầu nói.
Bị làm nô lê của nàng làm nó phải tuân theo lệnh của nàng bất cứ lúc nào mà không được phép phản kháng, cũng như phải dạ thưa như thể nàng là ba mẹ nó không bằng, mặc dù không cam lòng như nó vẫn cố nuốt cục tức trong bụng mà làm theo.
Boston vào chiều thứ 6…
Đã là mùa đông, dòng người tấp nập qua lại, bận rộn chuẩn bị cho một mùa giáng sinh sắp tới. Hôm nay đã là ngày 23 và 2 ngày nữa sẽ đến giáng sinh, nên mọi người tích cực làm việc cho xong để có thể nghỉ giáng sinh cho đến đầu năm sau, và nhà nhà đi mua sắm những món đồ sale dịp giáng sinh, Quân và Kira cũng không ngoại lệ.
Một chiếc xe 2 cửa kiểu cách cổ điển với màu sơn đỏ mận thanh lịch nhưng không kém phần huyền bí, mui xe có hình thiếu phụ bay đặc trưng của hãng, bước xuống là hai người trẻ tuổi, điểm kỳ lạ là cả hai đều mặc đồ học sinh cả.
Nam thì mặc áo len dài tay, nhìn vào cổ có thể thấy cổ áo sơ mi và cà vạt, mặc quần dài còn nữ thì mặc áo sơ mi ngắn, cổ đeo cà vạt loại ngắn và mặc váy. Cả hai đều thu hút sự chú ý của đám đông vì bước xuống một chiếc xe sang trọng nhưng lại mặc đồng phục trường.
Đặc biệt là người con gái thì trông tươi tắn quyến rũ từng tấc da, khiến đám đàn ông xung quanh biểu hiện nhăn nhó vô cùng vì bị người phụ nữ kế bên nhéo vào da vì ngắm gái a.
Kira thì đã quá quen với phản ứng của đám đông, nên nàng cứ thế bước đi, kiêu sa và quyến rũ, khiến bao gã đàn ông độc thân phải thèm khát. Còn thằng Quân thì đây là lần đầu tiên có trải nghiệm như thế này, nên nó cứ nhìn Đông nhìn Tây một cách tò mò.
Bước vào trung tâm thương mại là Kira như bước vào thế giới của riêng nàng vậy, đàn bà là thế mà, có từ trong gene rồi. Thằng Quân như con gà bị kéo đi hết tiệm này đến tiệm khác, tầng này đến tầng khác, xách biết bao nhiêu là giỏ đồ nặng trịch, làm lưng nó còm đi như ông già vậy.
Lần đầu tiên nó thấy nàng cười tươi như thế, khác hẳn biểu cảm lạnh lùng cao cao tại thượng thường ngày ở trường, nó thấy thích nàng như thế này hơn là ở trường.
Cuối cùng sau 3 tiếng hành xác, cả hai cũng đi ra về. Cả người thằng Quân như muốn xỉu vì mệt mỏi cả người và đói vì chưa ăn gì, nhưng Kira thì ngược lại, nàng hoàn toàn tươi tắn, miệng cười không khép vì được thỏa mãn mua sắm.
“Này nhóc muốn đi ăn gì không, nhìn nhóc bơ phờ hết rồi kìa.” Nàng cười hỏi.
“Dạ… em ăn gì cũng được” Quân sợ sệt trả lời, nó thấy nàng cười nhưng vẫn không quên sự đáng sợ của nàng, đừng tưởng miệng nàng cười là bên trong nàng cũng cười đâu.
“Chị cho nhóc đi ăn quán Việt ha, đi xa có nhớ đồ ăn quê nhà không đó hay là quên rồi.” Nàng khoác cổ nó cười cười dắt nó ra xe cất đồ.
Thế là cả hai đi đến nhà hàng Việt gần đó, và thằng Quân ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu năm, ăn tô phở mà nó húp sạch nước trong tô, rồi còn kêu thêm một tô nhỏ hơn nữa, ai biểu nó bị Kira vắt kiệt sức lao động làm chi.
“Chị… giờ em sao… chị chở em về trường nha.” Ngồi trên xe sau bữa ăn no căng bụng, nó thấp thỏm hỏi, đây là lần đầu tiên nó yêu cầu Kira làm một việc gì đó, biết đâu nàng lên cơn thì nó chỉ có nước chết.
“Về á… hihihi, hôm nay cưng chưa xong việc đâu, ngồi yên đó đi.” Nàng cười khúc khích trả lời nó rồi cứ thế lái xe, băng qua những cung đường vắng vẻ với tốc độ bàn thờ mà nó không thể cảm nhận được vì xe quá êm.
“Đây là…” Đứng trước thang máy, nó ngờ vực hỏi nàng.
“Nhà chị.” Kira trả lời cộc lốc, Quân hiểu rằng nàng bật mode lạnh lùng trở lại vì thế nó cũng im lặng ngoan ngoãn lủi thủi theo nàng, mang theo đống đồ đạc lỉnh kỉnh phải đi 2 đợt mới bưng hết được.
Sau khi bày đồ ra, nó lại phụ Kira treo đồ trang trí giáng sinh lên khắp căn hộ, lần đầu tiên được đến nhà mỹ nhân nhưng nó không hề thấy khoái gì cả, vì bầu không khí vắng lặng vô cùng. Kira không hề nói một từ kể từ khi bước vào thang máy, nên nó cũng không dám mở miệng ra sợ khẩu nghiệp, và cả hai cứ im lặng lúi húi trang trí cho đến tận quá nửa đêm.
Sau khi trang trí xong, cả căn hộ trở nhìn rất có bầu không khí, Kira bước vào phòng lấy ra cái khăn tắm bự chà bá với một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình quá khổ nó, nàng vẫn không nói tiếng nào mà đóng cửa cái rầm rồi để nó một mình ở phòng khách rộng lớn.
Quân đành tự tìm cái nhà vệ sinh rồi đi tắm, thay ra bộ đồng phục thúi mặc cả ngày rồi lại ngồi lủi thủi một mình ở phòng khách.
Kira bỗng mở cửa ra và ngoắc nó vô như một con chó, mặt thì kiêu ngạo còn ánh mắt khiêu khích nó, dù khó chịu và biết rằng nàng cố tình làm thế nhưng nó đành phải cụp đuôi chạy tới như một con chó nhỏ nếu không muốn ăn đòn.
“Hít… hà…”
Lần đầu tiên được vô phòng một người con gái khiến đầu óc nó lâng lâng cảm giác khó tả vô cùng. Cả căn phòng tỏa ra mùi hương nhè nhẹ mà nó biết chắc là không phải mùi nước hoa, mà chính là mùi cơ thể của chủ nhân căn phòng, qua quãng thời gian dài sử dụng phòng.
Căn phòng được bày biện đơn giản, các đồ nội thất thuần là một màu trắng xen kẽ với các họa tiết đường vân của đá marble.
Cả căn phòng toát lên vẻ sang trọng và có vẻ phù hợp với một người phụ nữ thành đạt viên mãn hơn là phòng của một thiếu nữ tuổi 18.
Mải đứng đó suy nghĩ mà nó quên nó việc nó phải làm, đúng vậy, việc nó phải làm, chính là đấm lưng cho nàng. Kira đã ngồi sẵn trên giường đợi nó, nhưng khác biệt là hôm nay nàng không càu nhàu nó vì chậm trễ mà cứ ngồi yên lặng đợi nó.
Tiến lại gần nàng, mùi sữa tắm thơm vô cùng đang tỏa ra từ da thịt mơn mởn của thiếu nữ độ tuổi thanh xuân làm nó hơi run run, hô hấp có phần dồn dập hơn. Bình thường nó chỉ thấy Kira trong bộ đồ đồng phục nên nó không có cảm xúc gì mấy, nhưng hiện tại nàng đang mặc áo thun trắng mỏng dính và dây áo bé không thể bé hơn được nữa, lộ ra từng tấc da thịt quyến rũ căng tròn.
Như đã nói, da nàng không trắng bóc như tuyết, mà lại ngà ngà vàng đặc trưng, nhưng điều này càng làm nổi bật nét mặt đậm chất Á Châu, làm bao gã đàn ông nhai cơm mỗi ngày phải thèm khát món phở Á Châu này.
Lần đầu tiên chạm vào da thịt Kira khiến cả người thằng Quân lâng lâng sung sướng, từng tấc da mềm mại đặc trưng, chạm và là nhớ mãi đến sau này…
“E hèm” Kira ho nhẹ một tiếng, lập tức thằng Quân hiểu rằng nó nên tập trung vào việc mà nó được giao, đi theo bên cạnh một thời gian làm nó biết được một số chuyện nó không nên biết, và vì thế kín miệng là việc đầu tiên nó cần phải luyện tập.
Quân lập tức hít sâu một hơi, định thần bản thân và tập trung vào công việc đấm bóp của nó, mặc dù đôi khi nó xúc động muốn chạm cả hai bàn tay vào da nàng nhưng nó biết nó mà đi xa quá là khỏi có đường về nên nó liên tục hít sâu vào để trấn tĩnh bản thân.
Kira khoái nhất thằng nhóc này là ở khoảng đấm bóp, bàn tay trông nhỏ nhắn mà điêu luyện vô cùng, nó di chuyển đến đâu là nàng thấy thư thoái ở đó, phần nhiều hơn là nó là người nàng tin tưởng được, rằng sẽ không dám đi quá xa, vì thế đó tâm lý nàng nới lỏng và hưởng thụ kỹ năng đấm bóp thượng thừa đó.
Đấm xong cho Kira thì tay thằng Quân cũng mỏi nhừ ra, lần nào cũng thế cả. Nó định mở miệng ra xin phép rời đi thì nàng bỗng quay người lại ôm người nó vào lòng nàng và vật nó xuống giường nằm với nàng.
Nó ú ớ không hiểu chuyện gì xảy ra thì nàng thỏ thẻ nhẹ vào tai nó, hương thơm từ miệng nàng tỏa ra lan khắp tai nó làm nó đầu óc nó lâng lâng:
“Tối nay nhóc làm gấu bông cho chị ôm nha… bù lại nhóc được ngủ với chị… nhóc có biết biết bao thằng đàn ông muốn mà không được không… nay nhóc lại được, phải biết hưởng thụ đi đó nha.”
Nàng cười trêu nó, ma xui quỷ khiến sao mà nó lại quay người sang mặt đối mặt với nàng, do nó lùn hơn nàng gần một cái đầu nên lập tức đập vào mặt nó là bộ ngực tròn trịa giấu sau lớp áo mỏng, ở 2 đỉnh ngực có 2 cái gì đó nhô ra…
Đây là bộ ngực thứ 2 mà nó được nhìn ở khoảng cách gần, lần đầu tiên là của mỹ phụ phong tình kia, hôm nay là của đệ nhất mỹ nhân ở Andover.
Ngực Kira không to như mỹ phụ kia, ít nhất thì nó đoán thế. Nhưng qua chỗ lồi ra ở áo thì nó đoán rằng ngực nàng tròn hơn, có vẻ như cầm sẽ vừa tay nhưng nó nào dám động vô, nếu không muốn chết a.
Kira bỗng lấy tay xoa đầu thằng nhóc. Ở bên tên nhóc này nàng thấy vui vẻ và được là chính bản thân nàng, nó hơi nhút nhát, cù lần và ngây thơ nhưng vì vậy nàng mới thấy nó dễ thương, hơn là những tên yếu đuối tỏ vẻ ăn chơi với ý đồ câu dẫn nàng.
Thằng Quân hửi được mùi hương cơ thể của Kira, mùi hương pha trộn giữa sự thanh thuần tươi trẻ như cỏ của thiếu nữ và sự quyến rũ không nên tồn tại trên thế gian này, tạo nên mùi cơ thể độc nhất vô nhị, làm nó dần chìm vào giấc ngủ do mệt mỏi.
Kira cũng dần lâm vào buồn ngủ, mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần làm nàng chẳng muốn suy nghĩ gì thêm và cứ thế vùi đầu vào đống tóc của thằng nhóc Quân mà ngủ, hai tay hai chân thì ôm nó như con gấu bông.
Nàng còn cố tình trêu chọc nó ưỡn ngực một tí để gần với mặt thằng Quân hơn. Trong thâm tâm nàng thì nó chỉ là một tấm chiếu mới chưa trải sự đời mà thôi, và nó sẽ chẳng biết làm gì đâu…
Cả hai cứ thế lâm vào giấc ngủ sâu nhất họ từng ngủ, và đây là lần đầu tiên của thằng Quân, lần đầu tiên được ngủ với phụ nữ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục vọng bất tận |
Tác giả | AnhKhongYeuEm |
Phân loại | Chưa phân loại, Sextoy, Truyện BDSM, Truyện bú lồn, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 25-05-2024 00:06:33 |