Đứa con lưu lạc
Bà ngần ngừ, không trả lời. Những ngày sau đó, tôi cứ luân phiên làm chồng của hai người đàn bà, là bà ngoại và mẹ của mình. Với bà, nhiều lần vừa rên rỉ khi tôi thúc cặc vào lồn bà vừa lẩm bẩm câu gì đó bằng thứ tiếng lạ tai. (Khi hỏi mẹ, tôi mới biết bà nói tiếng Quan thoại là thứ tiếng người Tàu nói với nhau những gì không muốn cho người Việt biết).
Rồi mẹ tôi ở cữ sinh ra thằng Truật (cũng là tên loại dược liệu trong thang thuốc bắc). Bà hỏi tôi:
– Thằng bé có phải là con của Sâm không?
Tôi gật đầu. Bà oà khóc rất to. May mà mẹ tôi đang bế con ngủ trong buồng nên chắc là không nghe thấy. Bà cào cấu tôi và nức nở:
– Sâm ơi! Thế là hai mẹ con Thục – Quế đều là vợ của Sâm à? Sao lại thế này chứ? Rồi Quế biết cái Thảo cũng là con của Sâm thì làm thế nào…
Hôm sau, chỉ có tôi với bà ngoài hiệu thuốc.(Bà để bé Thảo ở nhà với mẹ tôi và em bé). Bà không mở cửa hiệu mà nằm dài trên giường, lột trần truồng và gọi tôi lại:
– Sâm yêu Thục đi! Giờ Thục già rồi thì nhường chồng cho con gái thôi. Nhưng Thục muốn Sâm vẫn coi Thục là vợ…
Tôi lại đưa cặc vào lồn bà, khó vào vì ít chất nhờn. Tôi cứ thúc mạnh, thật mạnh. Bà rú lên kêu rát. Sau khi đã xuất tinh, tôi rút chim ra thì thấy máu đỏ bám đầy và rớt trên chiếu. Bà bảo:
– Thích thì vẫn thích, vẫn thấy sướng nhưng… đau lắm và cặc của chồng cũng bị đau, phải không?
Tôi gật đầu.
Bà ôm tôi, nâng bầu vú đã dần nhão vào miệng tôi để tôi mút và bú. Chừng đến trưa thì chúng tôi mới mở cửa hiệu đón khách bắt mạch, kê đơn và bốc thuốc.
Chiều bà về trước nấu cơm sớm. Khi tôi về, chừng 6 giờ tối đã thấy mâm cơm bày sẵn. Cả nhà ngồi ăn cơm, bé Thảo lại ngồi vào lòng tôi như mọi bữa, chỉ để được “anh Sâm” đút cơm cho ăn mới chịu.
Đêm tôi lại mò vào buồng mẹ. Mùi sữa ngào ngạt trong phòng. Mẹ tôi lại nằm dịch vào phía trong, bế thằng bé vào trong nữa để tôi nằm cạnh bà. Như quen lệ, cứ khi tôi ghé vào nằm cạnh là bà quờ tay tôi để sờ cặc, thấy cứng là bà xoay mông về phía tôi và tụt quần xuống để tôi địt kiểu úp thìa. Sáng nay, khi địt nhau với Thục, cặc tôi giờ còn ran rát, nên tôi chỉ nhẹ nhàng ấn vào lồn mẹ đến khi xuất được tinh trùng có dễ đến 30 phút. Rồi tôi ôm bà rồi ngủ li bì.
Sáng, chưa kịp dậy thì mẹ tôi hốt hoảng lay tôi.
– Dậy! Dậy xem bà đi đâu rồi mà quần áo, đồ đạc của bà cũng không thấy. Cả bé Thảo nữa… Hu hu, mẹ ơi…
Tôi cố bình tĩnh, ôm mẹ và bảo:
– Quế đừng khóc kẻo con nó dậy. Anh biết bà đi đâu rồi.
Đoạn tôi kể với mẹ chuyện bà nói với tôi muốn đi xa mấy ngày. Như sực nhớ ra, mẹ tôi nói:
– Ơ! Mẹ cũng bảo với… em như thế. Mẹ nói hình như có tin ông chú của bà, người đã bỏ nhà đi từ hồi bà chưa lấy chồng cơ…
Tôi biết bà đi tìm người đã cho bà đứa con đầu là mẹ tôi.
Tôi định đi Hải Phòng ngay. Nhưng mẹ tôi bảo:
– Thằng Truật đang sốt mọc răng. Anh đi thì ai dọn hàng cho em. Thôi, cứ ra đóng khóa cửa hiệu rồi ghi niêm yết nghỉ mấy hôm và để con bớt sốt hẵng đi.
Tôi nghe theo. Nhưng thấy sốt ruột quá. Không biết bà ngoại đi đâu, sao lại mang cả đứa con của tôi và bà đi mà chẳng nhắn nhủ gì?
Tuần sau, tôi đi tàu về HN và bắt tàu khác xuôi Hải Phòng. Tôi biết ở đó cũng có khu phố Tàu. Tôi hỏi thăm đến đó. Khu này rặt chỉ có người Tàu, biển hiệu chữ Tàu. Qua học hành và sách báo, tôi biết người Tàu thường tụ lại thành khu, thành chòm theo đồng hương và dòng họ. Tôi tìm vào xóm Tàu Phúc Kiến hỏi xem có ai họ Hoàng không? Một bác Khách bán kẹo kéo bảo tôi:
– Xóm này có 3 họ Hoàng. Nhưng nị tìm họ Hoàng nào thì ngộ mới biết mà chỉ cho vớ.
Tôi ngây người ra không biết.
– Họ Hoàng từ Hà Nội về và làm nghề thuốc bắc. – Uẩy dà dà! Ngộ biết, ngộ biết rồi. Thầy Hoàng Phúc Thuấn có ở đây, nhưng mới bán nhà rồi để tính đường đi Hương Cảng (Hồng Kông) rồi. Thấy mấy nhà nói rằng thầy tìm thấy vợ và con gái nhỏ rồi mà…
Thế là tôi đã hiểu. Bà mang con của tôi đi với ông chú ruột của bà rồi. Tôi bần thần một lúc định tính đường quay ra ga để về HN. Chợt tôi nghe tiếng gọi:
– Này anh kia! Có phải tên là Sâm, họ Hoàng Vĩnh ở HN xuống không?
Thấy tôi gật đầu, bà bán thuốc bắc trong hiệu gần đấy vẫy tôi vào và đưa cho tôi một gói nhỏ bọc giấy báo nhuộm đỏ và nói:
– Của bà Tiểu Thục gửi lại. Bà ấy dặn khi nào có anh thanh niên từ HN xuống tìm, hỏi tên đúng là Hoàng Vĩnh Sâm thì đưa. Nay gặp người rồi đây. Ngộ đưa trả nị chứ cứ để ở đây á.
Tôi cầm gói đồ nhỏ mà thấy nặng trong lòng. Vừa đi vừa khóc.
Ngồi trên tàu, tôi mở gói đồ ra xem. Chỉ có hai lọn tóc mà tôi nhận ra ngay một lọn là tóc của bà, lọn kia tóc tơ mềm là của con gái tôi, ngoài ra có hai mảnh vải vuông, mỗi bề chừng 20 phân. Tôi cũng nhận ra mảnh nào là từ cái áo của bà mặc hôm tôi địt bà lần đầu, còn mảnh kia là từ cái váy hoa của bé Thảo. Một tờ giấy gấp khép góc, lồng vào nhau như kiểu gấp phong bì thư hồi đó. Mở ra, tôi run run đọc: ‘Gửi lại cho Hoàng Vĩnh Sâm.
Sâm tha thứ cho Tiểu Thục vì tội trốn chồng và bắt con nhé.
Ở với Sâm, được Sâm yêu thương và cho sinh nở là Tiểu Thục đã có hạnh phúc lớn rồi, có đại lộc rồi.
Nhưng thấy tội lỗi trăm bề cứ vây quanh. Tội với ông ngoại của Sâm, tội với Quế, tội với Sâm và cả với con gái của Sâm và của Thục nữa. Thêm vào là thúc thúc của Thục, bố đẻ ra Quế cũng nhiều lần nhắn tìm. Thục nói dối rằng đứa con đó, tức là Quế vậy, không phải là của ông. Tới khi bé Thảo ra đời thấy giống Thục như tạc nên Thục nói sẽ chọn con nuôi để mang theo ông ấy và Thảo cũng có nhiều nét của Sâm – Cháu ngoại và là chồng của Thục, bố đẻ ra con Thảo của chúng mình nên em lén mang con đi để còn thấy lại anh yêu. Em nguyện sẽ nuôi con khôn lớn và sau này sẽ nói cho nó biết để nó tìm cha. Em viết tên con đầy đủ là Hoàng Vĩnh Thục Thảo nhé chồng.
Quế sẽ thay Thục yêu thương Sâm và còn sinh đẻ tiếp cho Sâm nhiều con.
Đừng đi tìm Thục nữa. Một ngày nào đó, còn duyên chưa hết phận thì con của chúng mình sẽ tìm về với cha nó.
Tiểu Thục của Sâm!
Vợ của chồng!
Bà ngoại của Sâm ký dưới bức thư này’ Tôi rã rời suốt chuyến đi. Vậy là từ nay tôi mất bà rồi! Người đàn bà đã ân cần, dịu dàng đưa tôi đến khoái cảm tâm sinh lý lần đầu. Tôi nhớ bà, nhớ mùi da thịt, mùi dâm thủy từ âm hộ của bà đã từng được bà ngồi xổm, vạch lồn quệt nước lồn khắp mặt tôi, người đàn bà đã tưng cưng nựng, bú mút cặc tôi để tôi được có cảm giác tê dại khi lần đầu xuất tinh vào tận cổ tử cung của bà, người đàn bà đã sinh cho tôi đứa con gái xinh xắn khi tôi mới 18 tuổi. Tôi nhớ từng nếp nhăn trên bụng bà và nhớ ba cái nốt ruồi ở ba nơi thần thánh. Tôi nhớ bé Thảo, con gái của tôi và bà cũng với những nốt ruồi y như mẹ nó.
Tôi nhớ bà ngoại!
Tôi nhớ bà vợ gấp 3 lần tuổi tôi!
Tôi nhớ em, Tiểu Thục ơi!
Lê bước về đến nhà, chỉ kịp hôn Quế và hôn con trai xong là tôi nằm ngay lên giường. Tưởng tôi mệt, mẹ đến bên giường bảo tôi:
– Chồng mệt thì nằm nghỉ tý đi. Lát nữa em ru con ngủ xong sẽ sang xoa bóp cho anh đỡ mỏi.
Không nói gì, tôi đưa cho Quế gói giấy. Mở ra, Quế hét lên:
– Mẹ đâu? Bé Thảo đâu? Sao lại có hai nắm tóc của 2 người và hai mảnh vải áo thế này? Giời ơi! Mẹ ơi! Em Thảo ơi! Hu hu…
Tôi nắm tay Quế:
– Mẹ cứ đọc thư của bà đi đã. Rồi tôi đứng dậy ra giếng tắm để lại không gian yên ắng cho mẹ đọc thư của bà.
Tắm xong, vào nhà thấy mẹ ngồi như mất hồn. Tôi ôm mẹ, nâng mẹ đứng dậy và hôn lên mắt nuốt hết nước mắt bà đang tràn chảy trên má. Bà áp mặt vào ngực tôi.
– Sao mẹ giấu em? Chồng giấu em? Em cứ ngỡ bé Thảo là do mẹ đi xin từ ai khác chứ? Nếu hai người nói rõ trước cho em thì em không cho nó gọi là chị Quế, anh Sâm… – Thế nếu biết thì mẹ sẽ xử sự thế nào?
Mẹ ngước nhìn tôi:
– Không có mẹ con gì ở đây cả. Em là vợ anh, anh là chồng của em, là bố đẻ của con em! Nếu biết ngay từ đầu thì em bắt anh gọi cả em và mẹ là vợ, công khai ngay trong nhà. Ba vợ chồng chung giường… – Anh cảm ơn Quế, vợ của anh. Giờ Tiểu Thục bỏ chúng ta, đem con của anh đi rồi, chỉ còn anh với vợ và con trai thôi. Vợ đừng buồn nhé. – Em thương mẹ, thương anh… – Mình cùng nuôi con trai cho khôn lớn Quế nhé! – Vâng! Em còn muốn đẻ nữa. Họ Hoàng không thể thưa con, vắng cháu…
Từ đó, tôi và mẹ làm gì cũng bên nhau. Thằng Truật ngày càng lớn mà chưa thấy mẹ có chửa. Tôi cũng không dám hỏi gì.
Một lần lúc nằm bên nhau, sau khi ân ái, mẹ bảo:
– Chẳng hiểu sao mãi không thấy có chửa nhỉ. Em vẫn thế, tuổi thì còn trong độ sinh nở và chồng trẻ, chẳng xa nhau đêm nào. Vậy mà… – Hay vợ đi khám Tây y xem. Chứ chỉ bắt mạch như Đông y thì không tỏ tường hết. – Vâng!
Mấy hôm sau, tôi đưa Quế đến khoa sản bệnh viện tỉnh khám. Bác sĩ bảo:
– Bà bị rối loạn noãn nên khó thụ tinh lắm. Bà đã sinh nở mấy lần rồi, có mấy con? – Hai con trai. Rồi bà chỉ vào tôi: Đây là con lớn năm nay 30, đứa thứ hai mới lên 7… – Bà đẻ thưa thế, thảo nào! Sự rối loạn kinh, noãn và phôi trứng vì thế không bình thường được, nếu muốn sinh nữa thì chỉ bằng cách thụ tinh ngoài. Nhưng ở ta chưa có. Năm nay bà bao nhiêu? – 46 Rồi! – Ơ! Mẹ 46 sao mà con đã 30? Bà nhớ nhầm à? – Không! Tôi lấy chồng sớm theo ý nguyện của hai nhà.
(Mẹ tôi không dám nói mình chửa hoang khi còn đi học.)
– Tôi khuyên bà không đẻ nữa. Hai con là đủ rồi. Với lại con trai lớn có vợ mà mẹ và con dâu cùng đẻ thì buồn cười chết. Nhưng hỏi thêm nhu cầu sinh lý của bà thế nào?
Mẹ đỏ mặt, nhìn về phía tôi. Bà BS cắm cúi xuống bàn giấy không để ý.
– Vẫn bình thường. – Chồng bà có khỏe, mạnh không? – Bình thường.
Chào bác sĩ xong, mẹ quay sang tôi bảo lấy xe để về.
Về đến nhà mẹ kể hết với tôi. Tôi trêu:
– Sao em dám bảo anh là con? – Thì ban đầu chả là con? Mãi khi 19 mới chuyển thành chồng là gì?
Tôi bế bà lên giường, lột quần áo và chúng tôi địt nhau hối hả, mạnh mẽ và sung sướng.
– Vợ không đẻ được nữa thì chồng có buồn không? Có kiếm bà khác trẻ hơn không?
Tôi vừa liếm lồn bà xong, nuốt ực nước lồn vào họng, trả lời:
– Không! Chừng nào vợ nói vẫn yêu chồng thì dù không sinh nở nữa anh cũng vui. – Nhưng họ Hoàng Vĩnh phải có nhiều con, chồng ạ. Nếu vì em không đẻ được thì anh cứ tìm ai trẻ và chịu đẻ cho nhà mình là em đồng ý ngay. – Nhớ đấy nhé! – Tôi hôn mẹ tôi, hôn Thanh Quế vợ tôi. Mắt em nhìn tôi đắm đuối…
Vợ chồng (mẹ con tôi) nuôi con học hết đại học dược và giao việc kinh doanh hiệu thuốc Đông – Tây y kết hợp cho Truật.
Năm nó 28 tuổi, nó lấy vợ. Vợ nó mới 22, cùng nghề. Khi nó lấy vợ thì tôi đã 47, còn mẹ đẻ ra nó (cũng là mẹ đẻ ra tôi) đã 63.
Còn tôi và mẹ (Quế, vợ của tôi) chỉ phụ việc và nhắc những bài thuốc cũ từ thời xưa để chúng tham khảo, nghiên cứu và bào chế. Còn lại chúng tôi về Hà Nội như ẩn cư để ngày ngày, đêm đêm ân ái vợ chồng. Mà thú thực, tôi si mê mẹ tôi thật sự. Thiếu bà bên cạnh là tôi không thể ngủ. Dù bà không còn ham muốn nữa nhưng vẫn chiều tôi.
Năm tôi 48 tuổi, mẹ đồng thời là vợ tôi đã 64, nhưng vẫn hồng hào phốp pháp, nở nang, cũng như giờ bà ý đã 84, tóc như cước. Tuy đã về quê ở với con mà thỉnh thoảng tôi về hoặc bà ấy nhớ tôi lại xuống đây để ông già 68 này địt bà cụ 84 đấy. Chú thấy thế nào?
Ông dừng chuyện, quay sang tôi. Đang chăm chú nghe, xâu chuỗi các sự kiện…
Để viết bài, bất chợt nghe ông hỏi. Tôi vội trả lời:
– Những cuộc tình quá đẹp, anh Sâm ơi! Em phục anh và ước được như anh đã trải nghiệm. Vừa là bà, vừa là vợ rồi mẹ đẻ cũng thành vợ, hơn nữa đều có con với nhau mới ly kỳ, hấp dẫn và khâm phục. Vậy chứ còn với cô vợ trẻ thì sao hả anh? – À! Còn tới hai cô nữa, vừa công khai, vừa giấu kín và con cái đàng hoàng nhé. Nhưng để mai đi! Giờ muộn rồi. Cô ấy cùng hai con sắp về đấy. Nếu rảnh, sáng mai sang, anh em ta lại hàn huyên tiếp. Nhá! – Vâng! Vâng nhất định em sang.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đứa con lưu lạc |
Tác giả | Vi Thăng Long |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện sex ngắn |
Ngày cập nhật | 24-05-2024 06:27:53 |