Đụ đồng nghiệp
Sống trong tâm trạng bồi hồi, xúc động, gặp nhau hàng ngày mà không dám thổ lộ tình cảm yêu đương chan chứa, không dám nhìn trộm, không dám gọi điện cho nhau… vì sợ lộ bí mật, sợ nguy cơ đổ vỡ gia đình… tôi như đang sống trong nhà tù của tình yêu và sự đam mê bệnh hoạn.
Bao đêm không ngủ, tay vắt ngang trán suy nghĩ kế sách giải thoát khỏi bàn tay thô bạo của ty, khỏi con quỷ dâm dục. Cuối cùng bài toán đã có đáp số, tuy chưa được mỹ mãn nhưng cũng đã giải quyết được 70% vấn đề.
Không một ai biết kế hoạch của tôi, kể cả nàng, một người nhẽ ra phải được biết đầu tiên. Qua vài ngày tìm kiếm trên kênh thông tin bạn bè. Rồi cơ hội đã tới, một đơn vị anh bạn tôi quen, đang khuyết vị trí trưởng phòng thế là tôi nghiễm nhiên trở thành ứng cử viên số một.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên với tay giám đốc công ty nọ tại một buổi dạ tiệc trong nhà hàng sang trọng nhất nhì HN do tôi chủ chi đã diễn ra. Khách mời tới dự cũng rất khiêm tốn, gồm vị giám đốc cùng các bậu xậu, phó giám đốc, trưởng phòng tổ chức… và mấy người bạn thân của tôi. Đặc biệt hôm đó có cả một người phụ nữ ngoài băm gì đó nhưng vẫn còn giữ được nét thanh xuân kiều diễm, với khuôn mặt đẹp đài các, đôi mắt to đượm buồn – ẩn sâu bên trong là những cuộc tình sầu, mũi hơi vểnh kiêu kỳ nhưng vẫn đẹp, cái miệng có chiếc răng khểnh xếch nhẹ sang trái mỗi khi nàng cười rất duyên, body gọn ghẽ, dong dỏng cao, bụng chưa căng, ngực to, tròn nhô cao sau làn vải mỏng màu đen của bộ váy dạ hội sang trọng.
Sau màn chào hỏi và giới thiệu xã giao, tôi được biết nàng là phu nhân giám đốc. Oh, my gold! Ngược hẳn với sự kiều diễm của vợ, lướt qua có thể sơ đoán tay giám đốc là một gã thô kệch, cơ hội, và có thể nhận xét một câu như vầy cho vuông “Gã thuộc loại người thừa khôn ngoan, thiếu thông minh”, mang dòng họ Lý Thông, đang hiện hành nhan nhản ở xã hội Việt Nam.
Gã trạc ngoài tứ tuần, có chiếc mũi cà chua đại tướng nằm trơ trẽn giữa khuôn mặt tròn vo, to như chiếc đĩa bát (đĩa cỡ lớn), đôi mắt nhỏ tí xíu như mắt lươn, thụt sâu vào trong ngồ ngộ, được trang điểm bằng cặp lông mày thưa thớt. Vầng trán hõm xuống, thấp tẹt, được che bởi mái tóc bóng nhẫy, lơ thơ nhuộm theo định kỳ vì tôi thấy chân tóc đã đùn ra một đoạn xin xỉn màu trắng vàng tởm lợm.
Cái miệng thuộc họ cá lún trên chiếc cằm bạnh, giảo hoạt, hay nói, hay cười để lộ hàm răng màu cỏ úa vì khói thuốc. Nhân trung của gã bằng tịt, theo tướng thuật thì gã này không có con trai và sinh lý yếu. Gã ngồi chật chội trên chiếc ghế gỗ kiểu thời nhà Minh, bụng phưỡn ra phì nộ toàn mỡ ẩn sau lần áo lụa trắng. Người gã thấp lùn, nom gã giống như một đứa trẻ lên 10, nặng 70kg, buồn cười lắm!!!
Nhìn người vợ có khuôn mặt và đôi mắt đẹp đượm buồn, tôi biết nàng đang khao khát những cuộc tình viên mãn. Cuộc gặp gỡ này không biết là mùa xuân hay mùa đông đây, tôi tự hỏi. Vì tôi có sao đào hoa chiếu mệnh các bạn ạ, đời tôi đã quá khổ vì đàn bà rồi, giờ đây tôi chỉ muốn trái tim được ngủ yên thôi, không muốn kết dính vào bất kỳ mối tình nào nữa. Ôi lạy chúa hãy giúp con, đừng xô đẩy người đàn bà này vào đời con nữa, tôi thầm cầu nguyện.
Mấy cô tiếp viên chân dài, xinh đẹp mang thức ăn ra, nào là tôm hùm, cá mú… có người nói “Đầu cá mũ, vú gái tân”, đúng vậy thật, nó mềm mại và rất thơm ngon…
Một cô tiếp viên trẻ đẹp nhất, mặc áo dài dân tộc màu trắng tinh khiết, bằng chất liệu lụa tơ tằm, tôi để ý không thấy gân slip đâu, cầm chai rượu xo to tướng châm vào các chén pha lê trong suốt to bằng hạt mít. Khi mười chén rượu đã nổi màu hồng nhạt, tôi đứng lên trịnh trọng tuyên bố lý do “Hôm nay, rất hân hạnh được gặp các anh trong cơ quan yyy, chén rượu này kính chúc GĐ, Phó GĐ, các anh trong cơ quan và các các bạn của tôi mạnh khỏe, tình bạn mãi mãi thủy chung và chúc buổi tối hôm nay thật vui vẻ…”
Màn mào đầu kết thúc, các ly đều đã cạn, ngoại trừ của Ngân, vợ giám đốc là vẫn còn, nàng nhấp một chút, mũi xun xun lại duyên dáng. Nàng không quen với thứ mùi hăng hắc, cay nồng như vậy. Tôi phải ra hiệu cho cô tiếp viên rót nước ngọt vào cốc cho nàng.
Mọi người ăn uống vui vẻ, tôi uống với mỗi người một ly, bắt đầu từ GĐ, cuối cùng là Ngân. Không hiểu lúc đó do rượu làm mềm lưỡi hay là văn tôi cao mà Ngân uống hết một ly rượu nặng. Uống xong mặt nàng ửng hồng càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên, sang trọng của nàng. Khỉ thật! Không hiểu do rượu hay do dục tính bản năng mà bây giờ nhìn vợ GĐ, con chim lại thấy tưng tức mới cay chứ!!! Nghĩ lại, té ra hai tuần nay, tôi không biết mùi phụ nữ thơm hay thối nữa. Đáng đời thằng đàn ông đào hoa, tôi tự nguyền rủa mình.
Khi vỏ chai xo trống rỗng xếp cạnh nhau trên bàn càng nhiều, thì tiếng nói cười càng to. Cười to nhất, khả ố nhất có lẽ là lão trưởng phòng tổ chức. Hắn cười không giống với bất kỳ ai trên cõi đời này. Khi cười, miệng hắn há ra còn nguyên thức ăn trong khoang, phô hàm răng bờ cảo vàng như răng chó, lại rụng mất một chiếc, nhìn càng vô duyên, da mặt xám xịt nhăn nhúm lại chẳng khác gì da bìu dái. Thằng này lưu manh hạng nặng, tôi nghĩ. Khả ố tiếp theo là lão GĐ, y cười hô hố… cái má mỡ và cái bụng phệ rung lên bần bật mỗi khi hắn đắc ý. Đôi khi thấy chồng mình vô duyên quá, nàng phải hãm phanh lại.
Phải nói tôi phục tài pha trò của thằng bạn, nó mà trổ tài thì người lãnh cảm nhất cũng phải cười…
Buổi dạ tiệc sắp tàn, đột nhiên Ngân tự tay rót ½ ly rượu đến chúc tôi. Không nhớ là nàng nói gì, tôi chỉ nhớ uống với nàng và được sự cổ vũ của tất cả mọi người. Vừa uống xong, trong đầu tôi chợt lóe lên bài thơ của một thi sĩ ngoại quốc. ‘Tôi không thích tình yêu và độ hạn.
Mà chỉ thích tình yêu như rượu nặng sục sôi.
Trong chốc lát nổ tung chai chảy phí ra ngoài…’ Tôi không hiểu nhiều lắm về bài thơ này, nhưng nó phù hợp trong hoàn cảnh bây giờ.
Và chúng tôi tạm biệt buổi dạ tiệc, tạm biệt nhau. Những cái bắt tay sao mà héo hắt, buốt giá tới tận con tim. Đến lượt nàng, tay tôi vừa chạm tay nàng, bỗng nhiên như có luồng điện chạy khắp người, râm ran hừng hực, mãi tôi mới cất lên lời “Tạm biệt em”, nàng nhìn tôi cười duyên dáng làm tôi bối rối. Trạng thái này, tôi không tài nào lý giải nổi.
Công việc cuối cùng bạn tôi làm là phát phong bì, to thì nhiều tiền, bé thì ít hơn. Trước khi lên xe, GĐ không quên kéo tôi ra góc khuất và nói thứ 2 đến nhận QĐ đi làm. Tôi chỉ biết dạ dạ… cho qua chuyện.
Đúng sáng thứ 2, đầu tháng, giữa năm, tôi phóng xe đến cơ quan mới trên trục đường Giải Phóng. Đó là một không gian khá rộng, mọc lên một tòa nhà tương đối nguy nga, vuông vức. Tay xách cặp, tôi bước thẳng vào phòng GĐ. Ông niềm nở nghênh đón, mời tôi ngồi, rót nước tôi uống. Tranh thủ, tôi lia mắt quanh căn phòng rộng khoảng 40m2, được trang trí theo kiểu lai căng bán châu âu, nửa châu ắ (Người VN có kiểu học mót như vậy). Trên trần là bộ đèn chùm 12 bóng, có chao vỏ khảm, bên trái là tủ đựng tài liệu được điêu khắc chim cò lòe loẹt, giữa phòng kê hai bộ bàn ghế giả cổ to kệch cỡm, và cuối cùng là chiếc bàn làm việc to to, bè bè, được đánh bóng lộn chẳng giống ai, bên trên bề bộn sổ sách giấy tờ… Đúng là người nào của nấy, tôi nghĩ.
Vừa uống nước, tôi vừa nghe ông ta giới thiệu một thôi một hồi linh tinh, lang tang những công việc ngoài bộ nhớ của tôi. Cuối cùng, ông đi về phía bàn lấy cái quyết định “Quyền phó phòng kỹ thuật”, đã được chuẩn bị sẵn đưa cho tôi, rồi đích thân dẫn tôi đến nơi cần đến.
Tiếp cận với công việc thuộc sở trường, tôi thấy không mấy khó khăn, trong 2 ngày đâu đã vào đấy. Phòng có 5 người, một phó, một trưởng và 3 kỹ thuật viên. Bà phó phòng vừa qua lớp tại chức, kém tôi 2 tuổi, cao khoảng 1.50m, to đậm, không có eo, mũi tẹt gí nhìn không thấy lỗ đâu, gò má cao, môi dày hơi thâm trên khuôn mặt bầu bầu nặng chịch chẳng khác gì con mẹ bán thịt ngoài chợ. Nghe nói ả là em gái của một thằng cha thứ trưởng nào đó trên bộ.
Kết thúc ngày thứ 2, khi công việc bàn giao ổn thỏa, tôi mời cả phòng đi đánh chén, mọi người vui vẻ nhận lời ngay. Cô em kỹ thuật viên mới về nhận công tác hứng chí nói “rồi đi hát karaoke anh Hải nhé”. Ok, hát là sở trường của anh mà cô em, tôi trả lời.
Thấm thoát về cơ quan mới đã 3 tuần trôi qua. Một buổi chiều thứ 6, sau khi hoàn tất công việc, tôi đến siêu thị gần đó mua chiếc nồi cơm điện mới, “cái nồi cũ bị cháy”. Trên tay cầm hộp đựng nồi, đang ngó xem mấy mặt hàng khác thì có tiếng gọi “Anh Hải!!!” Từ phía sau, tôi quay lại thấy Ngân trong bộ váy hồng nhạt, vai đeo chiếc bot nâu, đang tươi cười tiến về phía tôi.
– Anh Hải mua gì đấy?
– Anh mua cái nồi cơm điện, cái cũ bị cháy rồi.
– Cơ quan em hôm nay nghỉ sớm vậy.
– Xong việc cơ quan rồi em về, nhân tiện tạt qua đây xem có gì thì mua.
– Bây giờ mới 4 h, hay về nhà anh chơi đê, tôi mời xã giao lịch sự.
– Về nhà anh chơi thì không nhưng về ăn cơm do anh tự nấu thì… ok. Nàng nhìn tôi cười ranh mãnh.
– Rất hân hạnh! Anh sẽ chiêu đãi em một bữa cơm tuyệt vời. Tôi xởi lởi. Không ngờ nàng về thật mới chết chứ!
– Anh đi bằng gì?
– Anh đi làm bằng xe buýt cho tiện.
– Oh, thế thì hay quá, mời anh đèo em về, em đi làm bằng xe máy.
Chiếc xe SH quá to, quá nặng so với người phụ nữ mảnh mai như Ngân, tôi ỳ ạch dừa ra khỏi bãi gửi. Mươi phút sau hai người đã có mặt tại nhà tôi.
– Biết tôi ở độc thân nhưng nàng vẫn vờ hỏi ‘Anh Hải ở một mình à, có buồn không?” Rồi cười.
– Ừ, anh ở chỉ một mình thôi, buồn lắm!
– Sao không kiếm người đến ở cùng cho vui.
– Tôi chỉ ờ, ờ… cho qua chuyện.
Mời nàng vào nhà, lấy nước mát từ tủ lạnh nàng uống.
– Ngân có uống bia không?
– Không, em không thích uống chất cồn, say lắm!
– Thế mà hôm trước chúc anh mấy chén chẳng thấy Ngân say chút nào!
– Dạ, hôm đó không hiểu sao em uống khỏe thế! Chưa bao giờ em uống như vậy đâu, nàng cười.
– Thế mọi hôm đi dự tiệc cùng chồng thì uống gì?
– Em chỉ uống nước trái cây, hay nước ngọt thôi.
– Thế anh được ưu tiên nhất à?
– Nàng không trả lời mà nhìn tôi, má ửng hồng rất lạ.
Lạy chúa! Đừng xô đẩy nàng vào con, tôi thì thầm. Giờ đây chỉ mong sao nàng xin phép ra về chuẩn bị bữa tối gia đình cho lòng tôi được thanh thản.
– Con em học lớp mấy rồi? Tôi dịu dàng hỏi.
– Cháu lớn học lớp 4, cháu nhỏ đang học mầm non, công việc gia đình có chị ôsin làm hết, em không phải làm gì cả, thời gian rỗi chỉ đi chơi thôi.
– Em sướng nhỉ?
– Nàng cười có chút buồn buồn trong đó.
– Buồn gì thì chỉ cần nhìn tướng mạo của chồng nàng là đoán ra thôi, tôi thầm nghĩ.
Đột nhiên nàng đứng lên đi về phía tủ lạnh. Tôi chưa kịp hiểu ra điều gì thì chân nàng vướng vào dây điện quạt, bị mất đà, người nàng lao về phía tôi. Thuận tay, tôi đỡ lấy nàng. Có lẽ chỉ chờ cơ hội như vậy, nàng ôm ghì lấy tôi trong im lặng và thẹn thùng.
Không biết là ngẫu nhiên hay tất nhiên, trong lúc nàng đang ôm rịt tôi, thì một cơn gió đóng cửa đánh “ầm”(Cửa đóng là chốt luôn, bên ngoài có khóa mới mở được). Trong nhà giờ đây, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt, lờ mờ qua làn kính của cửa sổ và hai chúng tôi đang ôm nhau say đắm.
“Chúa ơi! Con đã cầu xin người mà người vẫn không tha cho con. Đây là Ngân, vợ của xếp con đó. Bây giờ người trừng phạt con, con phải chịu thôi. Đuổi nàng về không được, nàng ở lại thì khó khăn cho con quá! Từ đáy tâm can, tôi thầm trách chúa trời như vậy.”
– Anh… nàng gọi tôi như cầu xin. Giật mình tôi nhìn xuống thấy những giọt lệ chảy dài, tuôn ra từ đôi mắt xinh đẹp của Ngân. Bỗng nhiên lòng tôi trống rỗng, tim đập mạnh khác thường tựa hồ đang âu yếm Nguyệt Ánh vậy. Tôi lau nước mắt cho nàng, rồi đặt vào môi nàng một nụ hôn cháy bỏng theo bản năng, không một chút gượng ép. Trời ơi! Tôi lại fall in love được nữa sao???
Nàng ghì chặt cổ tôi kéo rụp xuống, đầu hơi ngửa ra sau, hôn tôi điên loạn như chưa bao giờ được hôn. Người nàng run lên cầm cập như bị cảm lạnh. Anh… em yêu anh quá… Ngay từ phút đầu gặp anh em đã có cảm tình đặc biệt rồi, anh có biết không? Hàng ngày, hàng đêm em chỉ mong mỏi được bên anh… Nàng trải lòng một thôi một hồi trong hơi thở gấp gáp. Tôi không biết nói gì, chỉ âu yếm vuốt mái tóc mượt mà và hôn lên bờ môi khát khao cháy bỏng, lên đôi mắt dịu hiền của nàng mà thôi.
Dăm phút trôi qua mang theo cả cái linh thiêng nhất trong đời chúng tôi về cõi hư vô xa lắc.
Định thần lại, tôi bế nàng lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể nõn nà, thi thoảng đặt những nụ hôn nồng nàn lên làn môi xinh đẹp đa tình của nàng. Rồi nàng đan tay ra sau gáy, lôi đầu tôi xuống khẽ thì thầm “Anh yêu em đi…”.
Từ từ trút bỏ xiêm y của nàng và của tôi ra, rồi tôi bế nàng vào nhà tắm, chúng tôi tắm thỏa thích tắm cho nhau. Nàng luôn miệng kêu buồn nhột khi tôi kỳ cọ, massage cơ thể nàng.
– Ứ anh làm như vậy em buồn lắm, chưa bao giờ em có cảm giác như thế, nàng thổ lộ khi tôi hôn và bú bộ ngực tuyệt mỹ của nàng.
– Chồng em không bao giờ làm như vậy à?
– Không, chúng em chẳng bao giờ tắm chung cả.
– Thế anh ta có bao giờ hôn bướm em không?
– Không… chưa bao giờ…
– Thấy nàng thật thà tôi hỏi tiếp, làm tình với chồng em có hạnh phúc không?
– Nàng lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Trim anh ngắn và nhỏ hơn trim anh nhiều, mỗi lần mây mưa chỉ kéo dài trong 5 phút là cùng, một tháng may ra được đôi lần, nàng trả lời không chút suy nghĩ, tay vẫn mân mê con chim cứng đét của tôi.
– Từ khi lấy nhau em đã phải chịu đựng nỗi đau lòng như vậy rồi sao? Tôi hỏi tiếp.
– Vâng, từ khi chúng em lấy nhau đã như vậy rồi.
– Em đã cùng với ai khác ngoài chồng chưa?
– Đến đây, nàng nhìn tôi buồn rười rượi và nói hôm nay, em hiến dâng cho anh là người thứ 2 trong cuộc đời em đó, nàng thỏ thẻ.
– Trời ơi! Tôi đang gánh vác một trách nhiệm nặng nề đến thế hay sao – làm cho một người phụ nữ hạnh phúc. Anh sẽ làm em là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, tôi hứa và nhìn nàng trìu mến.
– Tôi vừa dứt lời, nàng sung sướng ôm tôi thật chặt và nói một cách đầy niềm tin trong nước mắt “anh làm đi, em đang phát điên lên đây!!!”
Thế là mọi việc đã sáng tỏ, tất cả là do người đàn ông dốt nát trong những cuộc mây mưa. Và phải có những thằng đàn ông dốt nát đó thì mới sinh ra những thằng như tôi, trời ạ!
Lấy xà bông, tôi chà xát lên người nàng, đặc biệt khu vực kín được kỳ cọ cẩn thận. Nàng ưỡn mông ra sau kêu nhột lắm khi tôi vệ sinh chỗ đó.
Tắm xong, tôi quấn quanh cơ thể trần truồng đẹp như mơ của nàng bằng chiếc khăn tắm trắng tinh khiết, rồi bế nàng lên, nàng sung sướng ôm chặt cổ tôi hôn như mưa xối nước.
Đặt nàng lên giường, hai cơ thể trần truồng khát khao quấn chặt lấy nhau quằn quại như hai con cá chép một đực, một cái trong mùa sinh sản vậy. Những giây phút này tưởng chừng mãi mãi, vĩnh hằng.
Tôi bắt đầu vuốt ve, mơn trớn thân hình đẹp không thể tả nổi của nàng. Khi tay tôi chạm vào bầu vú to, hơi nhão nhưng vẫn gọn ghẽ thấy người nàng cong lên, vặn trái, vặn phải, miệng khẽ rên một cách thèm muốn. Đưa tay xuống phía dưới, tôi xoa nhẹ cặp dò dài, thon, thẳng như cây chuối hột, trắng bóc thấy được cả những sợi gân xanh nhì nhằng, phải nói nàng có cặp giò đẹp thật, đẹp hơn của Nguyệt Ánh.
Tôi vuốt nhẹ lên phía trên từ đầu gối đến khu vực ngã ba có đám lông đen mọc lởm chởm, tốt um tùm thì dừng tay lại, nàng khẽ dạng chân ra, người rướn lên, tiếng rên mỗi lúc một to hơn, thảm thiết hơn khi tôi dùng hai ngón tay day nhè nhẹ vào âm vật to, dài có màu phớt nâu của nàng. Thấy nàng lắc mông điên loạn, dường như không chịu nổi được nữa, nàng nắm chắc tay tôi, ý là không cho nghịch bướm như vậy.
Oh, yes! Nước ở đâu ra mà nhiều thế, cheo choét, chèo choẹt tay tôi, xối cả xuống giường bốc mùi thơm dìu dịu. Trườn xuống phía dưới, nâng chân nàng lên, tôi đưa cái lưỡi đá nhẹ vào âm vật to tướng, to hơn của Nguyệt Ánh, thấy tay nàng chới với tìm đầu tôi, mông ngoáy tít mù, “Không… đừng… anh… em… ứ… cho… làm… như… vậy… đâu… Yêu… em… đi!”, Nàng khẩn khoản.
Biết đã đến độ, tôi từ từ đưa con chim 17cm vào sâu trong bím nàng. Khi con chim ngập hết trong âm đạo ẩm ướt, trơn tuột, thấy lưng nàng cong vồng lên chỉ còn phần đầu và phần mông là chạm giường, miệng kêu gào, răng nghiến chặt, mông ngoáy loạn xị ngậu, mắt nhắm nghiền. Ôi! Anh ơi, em chết mất thôi, yêu em đê… nàng van nài.
Tôi nhấp từ từ. Âm đạo nàng co bóp mãnh liệt buộc tôi phải dừng trận đấu lại mấy lần. Giờ thì ok rồi, tôi bắt đầu nháy với nhịp độ nhanh và mạnh hơn ở tư thế ếch ngồi lá sen, tiếng óp ép hòa lẫn tiếng rên la sung sướng của nàng làm tôi càng hứng chí. Được một lúc thấy mỏi chân, tôi bảo nàng nằm sấp xuống cạnh giường, hai chân dưới sàn. Em chưa chơi kiểu này bao giờ, nàng hổn hển. Ngân đã biết mấy kiểu chơi rồi, tôi hỏi. Mỗi một kiểu truyền thống thôi anh ạ, thằng chồng em nó nặng ghê gớm, mỗi lần làm tình là một lần tra tấn đối với em.
Trời ơi! Sao lại có thằng đàn ông ngu si đến thế nhỉ, tôi thầm nguyền rủa hắn. Người ta nói “Ngọc mà vào tay kẻ phàm phu tục tử thì mãi mãi là đá” câu nói này luôn đúng.
Nàng là viên ngọc xinh đẹp, nết na thế mà phải chịu sự tù đày trong tình dục, ngang trái trong ty, thật khốn nạn! Hôm nay, tôi sẽ đưa nàng lên thiên đường, được nếm mùi hạnh phúc thực sự mà bao năm trời nàng ao ước.
Nàng nằm trên chiếc gối dài, hai chân chạng chữ V dưới sàn. Thấy bím nàng ngon quá, tôi ngồi xuống hôn lên cặp mông to bự, tròn như quả bóng, trắng kinh điển, rồi hôn vào bím, cắn nhẹ cà vạt, nàng sung sướng vỗ đen đét, cào cấu mông mình làm hằn lên những vết đỏ tía. Nước cam lồ lại tiếp tục xối ra, tôi có cảm giác mằn mặn ở đầu lưỡi. Đứng lên, nhẹ nhàng đút con chim cứng như que thép nguội vào trong nàng, tôi nhấp, nhấp… điên khùng, nàng sung sướng la hét ầm ĩ, căn phòng thênh thang, trống trải bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên.
Không chịu được nữa, nàng nắm chặt tay tôi và xoay người lại. Em sướng quá, anh làm em hạnh phúc quá, đã quá… nàng rên rỉ.
30 phút trôi qua rồi, bây giờ đã đến lúc đưa nàng lên cõi thần tiên, tôi nằm ngửa ra giường, bế nàng ngồi lên trên bụng, hiểu ý, nàng cầm con chim cứng đét, nhầy nhụa nhét phứa vào bướm ẩm ướt của mình. Khi nó đã ngập đến cán, nàng bắt đầu day, xoay mông mỗi lúc một hăng, mặt ngửa lên trời, miệng rên la thảm thiết. Theo nhịp lắc lư của nàng, cặp vú bật lên, bật xuống tưng tưng thật sexy. Tôi cầm chắc tay nàng ghì xuống, được khoảng dăm phút tự nhiên chân nàng giật giật, miệng ú ớ, người cứng đờ. Nàng đã đạt cực khoái (tột cùng), tôi biết như vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ đồng nghiệp |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Làm tình với đồng nghiệp, Nhân viên công sở, Truyện sex dài tập, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 21-06-2024 14:56:08 |