Đời học sinh – Quyển 5
Mang theo vỏn vẹn một chiếc đèn pin cỡ nhỏ, tôi rọi xuống mặt ruộng để tìm đường đi cho mình chứ không dám rọi thẳng về phía trước. Trời giờ này đã tối đen, nếu có một ánh đèn chiếu lên, thế nào bọn chó canh cũng thấy, tới lúc đó lại um cả một vùng thì khổ.
Đến bụi cây nơi tôi bị phục kích ban sáng, tôi tắt đèn đi để tránh bị chú ý, phần cũng vì sát nhà thằng Thạch sanh nên ánh đèn từ trong nhà hắc ra đủ sáng để tôi thấy đường.
Đến khi chắc chắn là đã không có mối nguy hiểm nào, tôi mới mạnh dạn leo lên bậc thềm vào trong nhà giờ này có đủ cả vợ chồng chú thím đang ngồi xem TV và thằng Thạch sanh cùng đám bạn của nó đang ngồi nói chuyện ở gần đó.
Thấy tôi, chú Tư vui vẻ chào:
– Phong qua chơi hả con, vào nhà đi!
Tôi rụt rè ngó quanh nhà:
– Dạ, nội kêu con qua đây gọi chị em nhỏ Nhung sang chơi!
Chú Tư đáp:
– À, bé Linh thì ngủ rồi con, còn cái Nhung thì đang ở sau bếp, để chú gọi nó ra. – Rồi chú quay về phía bếp gọi – Nhung ơi, Phong gọi con sang nhà nội nè!
– Dạ, chờ con xíu! – Giọng nhỏ Nhung vang lên.
Trong lúc chờ nhỏ Nhung, tôi có nhìn qua thằng Thạch nó vẫn lườm tôi với cặp mắt nảy lửa từ nãy đến giờ. Đồ rằng, nếu không có chú thím ở đây, nó đã nhảy xổ vào tôi rồi. Nhưng may sao nhỏ Nhung đi ra, làm tôi thở phào khi không phải chịu áp lực từ tia nhìn của nó nữa.
Con nhỏ nhìn tôi ngạc nhiên:
– Nội tìm tui hả?
Tôi giật mình gãi đầu:
– À ừ, đáng lẽ là có nhỏ Linh nữa mà thôi bà cũng được!
Thưa chào chú tư Chúc, tôi cùng nhỏ Nhung lại hướng ngược về rẫy ca cao băng qua nhà nội tôi nhưng mục đích của tôi không phải là đưa nhỏ Nhung gặp nội. Vì thực sự nội đâu có kêu nó sang. Thế nên đi giữa chừng, tôi móc điện thoại đưa lên cho nhỏ xem. Trong đó tôi đã gõ sẵn một tin nhắn cho nó:
– Nhỏ Linh mấy hôm nay sao rồi?
Dù vẫn còn ngạc nhiên nhưng nhỏ cũng cầm điện thoại gõ tin nhắn:
– Bé Linh buồn từ lúc qua nhà ông đến giờ. Ông làm gì mà nó khóc dữ vậy?
Tôi lại gõ tiếp gửi cho nhỏ:
– Chuyện dài lắm, tui muốn hỏi là mấy ngày nay bạn của anh Thạch làm gì?
– Tui cũng không để ý! Tụi ổng đi từ sáng tới tối, chừng nào ăn cơm mới về!
– Vậy nhờ bà để ý mấy ổng dùm, thấy có gì lạ nhớ báo cho tui biết nha, tui cho bà số điện thoại!
– Ừ, tui biết rồi!
Chợt nhớ ra, tôi lại gõ thêm một tin:
– À, nhớ theo dõi dùm tui con bé Linh! Sau này tui hậu tạ bà sau!
Cảm thấy không có gì quan trọng, nó cất tiếng:
– Thôi được rồi! Ông gọi tôi ra chỉ có nhiêu đây thôi phải không? Tui về á!
– Ừ, để tui dẫn bà về! Lát chú Tư có hỏi thì nói nội gọi sang hỏi thăm nghen!
– Ừ, tui biết!
Đưa nhỏ Nhung về nhà xong, tôi cũng ra về. Trời giờ này đã tối hẳn, ánh đèn đường le lói ở phía con đường đá sỏi cũng không đủ chiếu sáng tới cả rẫy ca cao tối đen như mực. Buổi đêm ở làng quê khá yên tĩnh, tôi có thể nghe rõ tiếng dế kêu, tiếng ếch ộp ở xung quanh mình. Vai tôi bây giờ đã ướt lạnh do sương xuống, cộng thêm câu chuyện ma nội vừa kể hồi tối khiến tôi có chút rùng mình.
Tôi không phải là người sợ ma, nhưng không khí tĩnh lặng, kèm theo những con gió lùa hiu hiu thổi cũng làm tôi vơi đi phần nào tinh thần thép khi qua nhà nhỏ Nhung lúc nãy.
Bất chợt, tôi nghe thấy một tiếng sột soạt lạ thường. Nó không giống của tiếng ếch nhảy, càng không giống rằn bò vì tiếng động sẽ phát ra nhỏ hơn thậm chí là không nghe được. Mà cũng chẳng phải là ma cỏ gì. Nó giống tiếng bước chân hơn và tiếng đó càng ngày càng rõ hơn giống như có chủ đích tiến đến gần tôi.
Nhớ ra cây đèn pin nằm trong túi quần, tôi vừa bật lên thì đã rọi trúng một khuôn mặt bặm trợn đang nhìn tôi lăm lăm. Vừa lúc đó, nó vung tay ra đòn trúng ngay cây đèn pin tôi đang cầm làm mọi thứ lại trở nên mờ căm.
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 5 tại nguồn: https://truyensexngan.net
Nhưng thật may, cây đèn pin rớt xuống đất nhưng không tắt hẳn, nó cho tôi đủ ánh sáng để phát hiện ra hành động của tên đó.
Biết không phải là ma, tôi mạnh dạn đưa tay lên đỡ đòn kế tiếp của nó. Nhưng độ lực của đòn đó khá mạnh, nó khiến tôi phải bật lùi mấy bước xuýt xoa tay khi đỡ lấy đòn đó.
Chưa hết nó tiếp tục quơ cánh tay to như đòn gánh vào tôi. Nếu trúng đòn đó, chắc chắn tôi sẽ gặp bất lợi ngay nên bằng một cú nhảy ra sau, tôi thoát khỏi đòn đó trong gan tất.
Biết mình không có lợi thế khi đánh trong đêm. Ngay cú đánh tiếp theo của nó, tôi liều mình đỡ lấy bằng cả hai tay rồi nhanh tay thó lấy cánh tay của nó đánh bật lên, dùng khớp ngón tay xọc thẳng vào vùng hông làm nó hoảng hồn rụt người về.
Nhân cơ hội đó, tôi nhanh tay lụm cục đá nhỏ ném vào mái tôn của chòi canh rẫy nghe một tiếng bụp vàng vọng. Ngay lập tức, tiếng chó canh sủa inh ỏi cả lên làm thằng đó cũng bất ngờ theo.
Tận dụng thời cơ, tôi đạp nó một cú lăn quay rồi nhanh chóng tháo chạy khỏi rẫy ca cao hướng về phía nhà nội.
Tôi cứ cắm đầu chạy, chạy mãi cho đến bậc thềm dẫn lên cửa sau nhà nội, tôi nhảy phóc lên chỉ trong một nốt nhạc mà thường ngày tôi phải tốn đến vài nhịp bắt trớn chống tay tôi mới lên lên được.
Tôi tựa vào lu nước ở phía sau thở phì phò như đầu máy xe lửa. Nhìn ánh đèn của chủ rấy ca cao rọi tứ tung mà tôi thở phào mấy hơi. Vừa rồi nếu chạy không kịp, tôi có thể để bị chủ rẫy phát hiện. Và thế nào sáng hôm sau người ta cũng mắng vốn bà tôi và tất nhiên, bà tôi sẽ mắng tôi cũng theo cách như vậy.
Tuy nhiên, chưa kịp trấn tĩnh tinh thần, một bàn tay nào đó bỗng nhiên đặt lên vai làm tôi giật thót suýt động thủ nếu không nhanh nhạy nhìn tên mặt người đó.
– Suỵt… Em là Lan nè! – Nàng che miệng tôi nói khẽ.
Biết không có gì nguy hiểm, tôi lại ngồi bệch xuống thở phào:
– Uầy, làm anh hết hồn!
Nàng tròn mắt ngồi xuống cạnh tôi:
– Em nghe tiếng động lạ ở ngoài rẫy nên chạy ra đây! Mọi chuyện sao rồi anh!
– Anh qua nhà chú Tư được rồi nhưng con bé Linh ngủ mất tiêu nên anh dặn nhỏ Nhung theo dõi dùm tụi bạn của thằng Thạch sanh!
Nàng ngạc nhiên:
– Anh cũng nghi ngờ tụi bạn Thạch sanh hả?
– Chẳng lẽ em cũng vậy?
Nàng vuốt cằm gật gù:
– Ừa, cả buổi tối nay em cũng suy nghĩ. Chắc chắn không ai trong xóm này làm như vậy với anh đâu. Chỉ có tụi bạn của Thạch thôi, nhưng tại sao họ làm vậy thì em chưa đoán ra!
– Ừ, chắc mình cần phải theo dõi thêm!
Rồi nàng đỡ tôi dậy cười mỉm:
– Thôi cũng tối rồi, anh vào thay đồ nghỉ ngơi đi! Em không ở ngoài đây lâu được, nội sẽ phát hiện thôi!
– Ừ vậy vào nhà thôi em! Chắc em cũng mệt rồi!
Đến cửa phòng của tôi, vừa định mở cửa bước vào, nàng đã níu tay tôi lại:
– Nè, chờ xíu!
– Sao vậy em?
– Hì… chụt…
Chưa phản ứng, nàng đã chồm đến hôn vào má tôi. Nụ hôn khá bất ngờ nhưng cũng đủ khiến cả người tôi rung lên bần bật. Luồng điện tê rần cứ chạy khắp người tôi ngây ngất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 23-06-2024 05:05:23 |