Diệp Mặc
Nhìn thấy mọi người đều nhìn mình, Đông Phương Tê lại ngạo nghễ nói:
– Lục soát quanh núi thực ra là phương án dự bị cuối cùng mà thôi, dựa vào những cách trước đây mà tôi đã bố trí, thì Diệp Mặc sẽ không ngu gì mà chạy đến núi Lượng sơn đâu.
Không biết là do ngạc nhiên thán phục phương án của Đông Phương Tê, hay là đang tỏ ra nghi ngờ nữa, những người ngồi ở đây đều lặng yên không nói. Một lúc sau Tống Kỳ Minh mới lên tiếng:
– Nhưng làm sao anh biết được Diệp Mặc đang ở đâu?
Đông Phương Tê khẽ mỉm cười.
– Ông Tống cũng đã quá coi thường tôi rồi đấy, chỉ cần Diệp Mặc không cố tình che dấu tung tích của hắn, thì tôi có thể tìm thấy hắn một cách nhanh chóng thôi. Hơn nữa với tính cách Diệp Mặc, hắn tuyệt đối sẽ không che dấu tung tích của mình đâu. – Cho dù toàn bộ những gì anh Đông Phương nói sẽ thành công, cũng là sự thật, nhưng Nhiếp Song Song chỉ là một học sinh bình thường mà thôi, cho dù nó thật sự rất xinh đẹp, vậy thì có thể làm được gì? Để một đứa trẻ chưa từng bước vào đời đi lừa Diệp Mặc, cho dù nó không nói gì, thì cũng sẽ bị Diệp Mặc phát hiện thôi.
Lần này Tống Kỳ Trạm nói ra ý kiến của mình.
Tống Kỳ Trạm nói xong, Tống Nguyên Nghĩa cũng gật đầu tán thành, có thể nói người này rất đồng ý với ý kiến của Tống Kỳ Trạm.
– Đúng vậy, tôi biết Nhiếp Song Song, là một cô gái rất hay xấu hổ, mặc dù được mệnh danh là hoa khôi số một của trường, nhưng thực sự cô ấy không giỏi giao tiếp. Hơn nữa cô ấy luôn đặt sự cẩn trọng lên hàng đầu, để người như cô ấy đi câu Diệp Mặc, quả thực tôi thấy có chút…
Lời của Tống Hải mặc dù chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe ra. Người này cũng rất hoài nghi về việc Nhiếp Song Song có thể hoàn thành được chuyện này hay không.
Đông Phương Tê không chút hoang mang nói:
– Xem ra đúng là mọi người chưa hiểu rõ về Nhiếp Song Song rồi, có rất nhiều người đẹp, nhưng tôi lại lựa chọn cô gái này, thứ nhất vì cô ấy là bạn học cùng thời với Diệp Lăng ở đại học Hoa Thanh, vẫn còn một nguyên nhân nữa đó chính là Nhiếp Song Song không giống như một cô gái nông thôn mà cô ta vẫn thể hiện đâu, chúng tôi đã điều tra về cô ta, cô ta xuất thân từ Bán Ẩn Môn, Cửu Nguyệt Quan Tứ Xuyên. – Hơn nữa cô gái này còn có một món võ công rất độc, đó chính là thích hút nguyên khí của đàn ông, đàn ông bị cô ta hại nhiều không kể xiết, chỉ là chưa từng bị phát hiện mà thôi. – Không ngờ lại là người của Bán Ẩn Môn, lại còn tu luyện môn võ công độc ác đó nữa?
Lời nói của Đông Phương Tê khiến Tống Nguyên Nghĩa há hốc mồm vì ngạc nhiên, không ngờ một cô gái tu luyện môn võ công ác độc đó lại đang lẩn trốn trong trường học.
Tống Hải rõ ràng cũng không ngờ, nhưng anh ta lập tức nhớ đến tính cách của Diệp Mặc, vội vàng nói:
– Nói như vậy, chắc hẳn Nhiếp Song Song đã không còn là trinh nữ nữa rồi, hơn nữa chắc chắn cô ta rất rành về chuyện chăn gối. – Với tính cách của Diệp Mặc, chắc sẽ không thích…
Đông Phương Tê cười nhạt một tiếng…
– Cứ cho là không thích, cũng phải đợi sau khi lên giường mới biết được, chỉ cần Nhiếp Song Song có thể làm được một chút, vậy là đã thành công rồi. Hơn nữa, có lẽ mọi người vẫn còn chưa biết, Nhiếp Song Song và Diệp Mặc đã từng gặp nhau một lần, vả lại Diệp Mặc cũng biết cô ta là sinh viên của đại học Hoa Thanh, nên một khi nhìn thấy Nhiếp Song Song gặp nạn, lại càng tăng thêm khả năng hắn ra tay giúp đỡ.
Vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng của Tống Kỳ Minh đã biến mất, trầm mặc hồi lâu mới cất lời:
– Con người của Diệp Mặc sẽ không dễ bị lừa đâu, một khi Nhiếp Song Song đã từng gặp Diệp Mặc, như vậy rất có thể Diệp Mặc đã biết về lai lịch của cô ta.
Đông Phương Tê lại thản nhiên trả lời:
– Đó là do ông không biết môn quy của Nguyệt Quan Môn rồi, nếu một khi nữ để tử của Nguyệt Quan Môn để cho người khác biết được thân phận của mình, thì nhất định phải tự sát, nếu như không thể tự sát, thì nhất định phải báo cáo về, người của môn phái sẽ đi giết tình nhân của người đó với tốc độ nhanh nhất. Nếu như đệ tử của Nguyệt Quan Môn bị lộ thân phận, lại giấu diếm không báo lại, ông có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Bị vứt vào vạc dầu, róc xương là còn nhẹ đấy. – Mà Diệp Mặc đã từng gặp qua Nhiếp Song Song, mà hắn không gặp bất cứ nguy hiểm nào, chứng tỏ một chuyện, bây giờ Diệp Mặc chỉ biết Nhiếp Song Song là sinh viên của đại học Hoa Thanh mà thôi, căn bản là không biết gì về thân phận thật của cô ta. Huống hồ, đệ tử của Nguyệt Quan Môn đến thân phận của mình cũng còn không giấu được, thì không đủ tư cách để ra nhập Bán Ẩn Môn rồi. “Bắc Sa” chúng ta đi điều tra lai lịch của cô ta cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Mấy người nhà họ Tống và Lý Minh Cường đều thở dài, bọn họ không ngờ thực lực của “Bắc Sa” lại mạnh như vậy, có thể điều tra một đối tượng lợi hại một cách rõ ràng như vậy, quả thật là quá tinh nhuệ rồi, Đông Phương Tê một khi đã nói như vậy, chứng tỏ thực lực của “Bắc Sa” còn mạnh hơn cả anh ta.
– Nếu như Nhiếp Song Song giấu diếm không báo, thì chẳng phải kế hoạch lần này sẽ trở thành trò cười sao.
Tống Hải vẫn còn cảm thấy lo lắng, nhưng anh ta cũng biết khả năng này là rất ít, dù sao vừa lúc nãy Đông Phương Tê cũng đã nói rồi, nếu giấu diếm mà không báo thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đông Phương Tê lại cười nhạt nói:
– Không nói đến hậu quả của việc giấu diếm không báo, cho dù là người có yêu nhau cuồng nhiệt đi nữa thì cũng không dám làm, huống hồ Cửu Nguyệt Quan lại là một chi nhánh của Nguyệt Quan Môn, Cửu Nguyệt Quan vốn là môn đạo rất vô tình, tên đầy đủ là “Cửu Nguyệt Vong Tình Quan”, cho dù có mất đi một đệ tử, thì cũng sẽ không có bất cứ người nào động lòng đâu, Nhiếp Song Song lại là một trong số những đệ tử xuất sắc nhất, chứ đừng nói vừa mới gặp Diệp Mặc một lần mà đã bén duyên được.
Nhưng Đông Phương Tê nghìn tính vạn tính cũng không tính được là Diệp Mặc có thần thức, khoảnh khắc hắn gặp Nhiếp Song Song, hắn đã cảm thấy Nhiếp Song Song có gì đó không bình thường rồi. Đông Phương Tê lại càng không hiểu được tâm tư phụ nữ, cũng không tính đến việc Nhiếp Song Song thực sự đã giấu diếm chuyện của Diệp Mặc không báo lại.
Bất kỳ một sai lầm nào cũng có thể cướp đi mạng sống, huống hồ Đông Phương Tê đã phạm tới hai sai lầm. Nếu như anh ta từng nghe qua một bài hát tên là “Anh đừng cố đoán tâm tư của phụ nữ” thì có lẽ anh ta sẽ không phạm phải sai lầm thứ hai. Nhưng bất luận là như thế nào, cho dù anh ta có tính toán như thần thì cũng không thể nào tránh được sai lầm thứ nhất, thứ mà người khác không nhìn thấy, không có nghĩa là Diệp Mặc không thấy.
Tống Kỳ Minh đứng lên, chắp tay nói:
– Nghe được buổi nói chuyện của anh Đông Phương, Tống Kỳ Minh tôi mới mở mang tầm mắt. Chuyện của Nhiếp Song Song giao cho nhà họ Tống chúng tôi là được rồi, tôi nhất định sẽ không để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Đông Phương Tê lại lắc đầu nói:
– Muốn dụ Nhiếp Song Song cũng không phải là chuyện dễ dàng, cũng may là Nhiếp Song Song vỗn thích dương khí, nghe nói nhà họ Tống của ông có một pháp khí thượng phẩm là “Ngọc Nữ Bàn”, có lẽ món đồ này có thể dụ được cô ta.
Tống Nguyên Nghĩa nghe được ba chữ “Ngọc Nữ Bàn” quắc mắt nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tê. Còn Đông Phương Tê thì dương dương tự đắc, không hề có gì vội vàng, Tống Nguyên Nghĩa thở dài, rồi mới chậm rãi ngồi xuống. Trong đầu nghĩ.
– “Bắc Sa” thật đáng sợ!
… Bạn đang đọc truyện Diệp Mặc tại nguồn: https://truyensexngan.net
Vốn dĩ Diệp Mặc còn muốn sớm rời đi, nhưng Ninh Khinh Tuyết hiện ra có đôi nét buồn, hắn lại kiềm lòng không được. Thế là hôm đó hắn ở lại trễ một ngày cùng Ninh Khinh Tuyết đi dạo, cô gái nhỏ tất nhiên vô cùng hạnh phúc thẹn thùng ôm lấy cánh tay hắn cùng nhau dạo phố.
Diệp Mặc tuy không thích lắm, nhưng vì Ninh Khinh Tuyết hắn cũng chấp nhận, cả hai rủ nhau đi đủ nơi, chơi đến mệt nhoài, đến tận xế chiều. Lúc này Diệp Mặc mới quay qua Ninh Khinh Tuyết dặn dò cô đợi hắn một chút, sau đó biến đâu mất dạng.
Ninh Khinh Tuyết mắt nhìn ánh chiều hoàng hôn, trong lòng ngọt ngào chờ đợi, cô không biết hắn muốn làm gì, nhưng chắc chắn dù là gì thì cô vẫn vui vẻ thích thú.
Đợi đến tối, Diệp Mặc quay lại, kéo cô cùng đi, Ninh Khinh Tuyết được hắn ôm trong lòng, ngoan ngoãn nép vào trong ngực hắn, mặc kệ bao ánh mắt ghen tị của người qua đường.
– Đến rồi.
Diệp Mặc đặt Ninh Khinh Tuyết xuống, cô đứng dậy mắt nhìn phía trước là cây cầu dài, bên dưới cầu cảnh quan rất đẹp, có thể tìm được một nơi này trong thành phố, chứng tỏ Diệp Mặc cũng mất không ích công sức. Nơi đây vắng lặng chỉ có vài người qua lại, Ninh Khinh Tuyết nhìn mặt sông êm ả rập rờn, ánh lên tia sáng trăng sao lung linh huyền ảo.
– Đẹp quá, Diệp Mặc… Em rất thích. – Em đói không, anh có mua đồ ăn rồi.
Diệp Mặc trước đó thấy có rất nhiều cô gái thích món gà rán này, trông đám nữ sinh có vẻ rất thích thú, hắn tưởng con gái rất thích, cho nên mua cho nàng. Hắn không biết với thân phận của Ninh Khinh Tuyết dĩ nhiên sẽ không ăn mấy món vỉa hè như vậy, nhưng cô bây giờ đã khác, chỉ cảm thấy hắn mua đồ ăn cho mình là một kiện sự việc vô cùng cảm động. Cô nhận lấy hộp gà rán, mở ra, ngồi tại trên thảm cỏ cùng với hắn, cắn một miếng.
– Diệp Mặc, thật sự rất ngon. – Vậy sao, anh thật sự cũng không biết em có thích hay không.
Diệp Mặc mỉm cười, lấy tay vén vài sợi tóc rối dính trên mái tóc cô, Ninh Khinh Tuyết cảm động, xé một miếng thịt bỏ vào miệng hắn, Diệp Mặc hé miệng ăn một miếng, lưỡi liếm lấy đầu ngón tay của cô. Ninh Khinh Tuyết hơi xấu hổ, nhưng không hề phản kháng, cô cứ tự mình ăn một miếng rồi lại xé bỏ cho hắn, nhìn như cô vợ đảm đang đang phục vụ chồng, mà tình cảnh êm ả, cùng khung cảnh thiên nhiên hiếm có làm cô thêm càng thấy hạnh phúc.
Ăn xong gà, Ninh Khinh Tuyết cẩn thận lấy khăn tay lau sạch, cả hai ngồi trên cỏ, Ninh Khinh Tuyết dựa người vào ngực hắn, mỉm cười hạnh phúc.
– Em thật sự rất hạnh phúc… – Đúng rồi, Khinh Tuyết. Nhắm mắt lại đi.
Diệp Mặc quay sang cô, tỏ ra thần bí, Ninh Khinh Tuyết nâng đầu, ánh mắt mang theo tò mò lý thú, dù không biết hắn muốn làm gì nhưng cô vẫn yên tỉnh nhắm mắt lại, đột nhiên cô nghe tiếng Diệp Mặc đứng dậy, đi về phía trước, không biết là làm gì, nhưng cô không mở mắt, chỉ đợi hắn kêu dậy. Qua 5 phút, tiếng Diệp Mặc vang lại bên tai cô.
– Khinh Tuyết, mở mắt đi. – Vâng.
Ninh Khinh Tuyết mở mắt, ánh sáng lung linh huyền ảo đập vào mắt cô, trước mặt cô, là hơn hàng ngàn con đom đóm nhỏ bay trước mắt, nó thật đẹp, thật huyền diệu, thật lãng mạn. Cô ngơ ngác nhìn không nỡ nhắm mắt, cứ ngỡ khi nhắm lại thì cảnh này sẽ biến mất vậy.
Diệp Mặc nhìn cô, khẽ vung tay, đàn đom đóm ngoan ngoãn theo chỉ dẫn của hắn, bị thu hút bởi tiên pháp của hắn, xếp thành từng hàng dòng chữ “Khinh Tuyết, anh yêu em.”
Ninh Khinh Tuyết toàn thân run lên, cảm thấy như là mơ, hai mắt cô không tự chủ được khóc lên, hoàn toàn là vì vui sướng, cô vô cùng cảm động, tâm trạng hạnh phúc không có từ nào diễn tả được, nếu có thể ngừng thời gian, cô chỉ muốn ngừng tại ngay phút giây này.
– Diệp Mặc, em… Em…
Tự nhiên giọng lại nghẹn khốc, không thể cất thành lời, Ninh Khinh Tuyết bước chân đến, nhảy ào vào trong ngực hắn, vùi đầu vào ngực hắn, ôm hắn thật chặt, khó khăn cất thành tiếng.
– Em yêu anh… Suốt đời suốt kiếp yêu anh, chỉ anh mà thôi… – Khinh Tuyết, cảm ơn em.
Diệp Mặc cũng ôm lấy cô, cả hai tình tứ ôm nhau một lúc đồng thời nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh, bọn họ từ đầu bị thu hút bởi ánh sáng đom đóm mà đến, nhưng nhìn thấy tình cảnh cảm động của đôi nam nữ càng thêm cảm động.
– Chúc mừng hai người…
Nghe tiếng chúc của mọi người, Diệp Mặc cảm ơn vài tiếng, hắn sau đó mới ôm Ninh Khinh Tuyết rời đi. Cả hai ngồi cùng trong xe, Ninh Khinh Tuyết vẫn ôm chặt lấy hắn, thâm tình có phần ngượng ngùng mà nói.
– Diệp Mặc, em muốn đêm nay em là của anh… Có được không.
Diệp Mặc run lên, nhìn vẻ xinh đẹp kiều diễm của Ninh Khinh Tuyết mà rung động, hắn gật đầu ôm chầm lấy nàng, cả hai nhìn nhau thâm tình hôn nhau, làm cho bác lài xe nhìn hâm mộ thầm chúc phúc cho hai người…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diệp Mặc |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sắc hiệp, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 21-05-2024 18:05:06 |