Dì Lan
Vòng vèo qua những con đường lớn, tay ga vẫn cứ đều đều là 90 km… chẳng biết đã chạy được bao lâu đến khi phía sau có tiếng nói vang lên…
– Họ không đuổi nữa rồi – tiếng nói có phần cá tính vang lên ngay bên tai, tôi lập tức giảm tốc độ quay đầu lại phía sau thì không thấy ai nữa, khẽ thở phào một hơi, tôi liền tấp lên trên lề đường rồi dừng lại, lúc này tôi mới xuống xe nhìn lại lần nữa cho chắc chắn, rồi quay qua nhìn cô gái mình vừa cứu… – Đù gái đẹp… – trong lòng khẽ nhủ thầm 3 chữ, phải nói cô gái này rất đẹp gương mặt có phần tròn tròn nhìn gương mặt có thể thấy ngay cô gái này có vẻ rất ngây thơ, đặc biệt đôi mặt to tròn đen láy được bao bọc bởi hàng lông mi cong vút trông thật hoàn hảo… nhưng trái ngược với vẻ mặt có phần ngây thơ đó là cánh tay xăm một hình gì đó trông có vẻ rất dữ dằn, điều đó khiến tôi liên tưởng ngay đến những chị đại giang hồ núp sau bóng ngây thơ, khẽ rùng mình vì cái ý nghĩ vừa vụt qua tôi nhìn cô gái mỉm cười có phần hơi khiên cưỡng… – Này cô, hình như là an toàn rồi đấy cô có thể về được rồi… – Này anh đưa tôi đến cái nơi gì thế này, tôi có biết đường về đâu, bây giờ anh định để tôi đứng ở đây à… – cô gái trả lời với vẻ mặt tội nghiệp, vẫn ngồi lì trên xe không chịu xuống… – Này cô gọi điện cho người nhà mình đến đón đi địa chỉ trên kia kìa – tôi vừa nói vừa chỉ vào cái biển hiệu của nhà hàng đối diện bên trên có ghi địa chỉ… – Tôi không mang điện thoại – cô gái lại lắc đầu nhún vai tỏ vẻ bất lực… – Ẹc… thôi cô lấy điện thoại của tôi đi, cô nhớ số người thân hoặc số của cô chứ – tôi móc điện thoại ra đưa cho cô gái hỏi… – Anh định xin số tôi chứ gì – cô gái nheo nheo đôi lông mày nhìn tôi… – Cô đang suy nghĩ cái quái quỷ gì vậy, tôi không có rảnh nha – tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt “bớt ảo tưởng lại đi em gái” – Hừ bây giờ anh đưa tôi đến đây, rồi bỏ tôi lại đây, a hay anh định bắt cóc tống tiền, tôi la lên đó – cô gái nói xong đưa tay ôm ngực nhìn tôi cảnh giác…
Trên trán tôi bắt đầu xuất hiện mồ hôi mặc dù trời về tối là khá lạnh…
– Cô bớt suy diễn đi được không, là tôi cứu cô đó, giờ cô muốn gì đây – tôi lắc đầu chán nản… – Ai cần anh cứu chứ, ai biết được anh có dàn dựng lên cảnh đó để làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không – cô gái chu môi lên nói… – Có bớt ảo tưởng lại nha, bọn kia là giang hồ đó tôi không có rảnh đâu, thôi cô gọi nhanh đi không chúng nó đến là xong đời đấy – tôi đưa điện thoại cho cô gái, chắc sắp phải quỳ xuống xin đến nơi rồi, giờ mà bọn kia đuổi đến chắc “xuân này con không về quá”…
Cô gái lấy điện thoại của tôi bấm bấm gì đó rồi trả lại cho tôi, tôi cầm lấy điện thoại bỏ vô túi…
– Rồi cô xuống xe đi để tôi còn về, muộn lắm rồi đó – tôi lên tiếng trong khi cô gái vẫn đang ngồi lì trên xe… – Không được anh phải đợi người thân của tôi đến anh mới được về – cô gái khoanh tay trước ngực lắc đầu…
Tôi khẽ thở dài bất lực ngồi xuống vệ đường cho đỡ mỏi chân, lúc này thì điện thoại tôi vang lên chuông gọi, tôi móc điện thoại ra là Dì gọi…
– Alo dì ạ – tôi bắt máy lên tiếng… – Con đang ở đâu, muộn rồi đó – dì lên tiếng hỏi… – Con đang bận xíu, tý con về nhé – tôi nói xong dì “ừm” một tiếng rồi tắt máy, đang cất điện thoại vào túi thì tôi nghe thấy tiếng bô xe quen thuộc… một cảm giác lạnh lạnh sống lưng lan tỏa, tôi quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng bô xe kia… thôi xong…
Tôi bật dậy đi nhanh lại xe mở khóa từ nhưng mãi không thấy lên, xoay qua xoay lại móc hết túi này đến túi kia đều không có, lúc này thì tiếng bô xe đã gần lắm rồi, tôi quay sang nhìn cô gái hỏi…
– Này cô có thấy cái chìa khóa từ đâu không, nhanh lên không chết cả lũ bây giờ – tôi nói nhanh… – Không thấy – cô gái vẫn thản nhiên lắc đầu…
Đúng lúc này có gần chục xe máy bao quanh tôi, hơn chục thanh niên xăm trổ bước xuống nhìn tôi chằm chằm, trên tay còn cầm cả gậy nữa…
“Con Biết Bây Giờ Mẹ Chờ Tin Con, Khi Thấy Mai Đào Nở Vàng Bên Nương…”
Lúc này bên nhà hàng đối diện vang lên bài hát Xuân Này Con Không Về, như để phụ họa thêm cho hoàn cảnh đen như chó mực này của tôi…
– Thằng ranh con này, ra đây – một người thanh niên nhìn không già lắm nhìn tôi trợn mắt nói, tôi lùi về phía sau xe tay cầm điện thoại hơi run rẩy… – Anh muốn gì, tôi gọi công an rồi đấy – tôi cố bình tĩnh nói mặc dù trong lòng đang rất run rẩy, vậy là suy nghĩ của tôi là đúng rồi… – Thằng chó này… – người thanh niên kia quát lên lần nữa định lao về tôi thì lúc này có tiếng nói vang lên… – Thôi đủ rồi lui ra đi, tôi không sao – tiếng nói lạnh lùng phát ra từ người con gái có gương mặt ngây thơ đang ngồi trên xe của tôi…
Tôi khẽ thở ra một hơi, cô gái thấy biểu hiện của tôi thì nhíu mày có phần ngạc nhiên…
– Này anh, hình như anh không bất ngờ lắm thì phải – cô gái nheo mắt nhìn tôi… – Thôi coi như nhầm lẫn, tôi cũng không có ý xấu thôi tôi xin phép – tôi lắc đầu nói kèm theo nụ cười nhẹ, đang định lên xe thì cổ tôi cảm thấy lạnh lạnh, đảo mắt xuống nhìn một cây típ sắt bóng loáng đang nằm đó… – Này chị tao đã cho mày đi chưa, xuống không tao đập nát cái xe bây giờ – một thanh niên khá gầy trợn mắt nói, tôi đưa tay gỡ cây típ vứt xuống nhìn tên kia hếch mặt… – Này anh tôi nhầm lẫn đã xin lỗi rồi, giờ các anh muốn gì – tôi nói với giọng khá bất cần đời mặc dù trong lòng vẫn run… – Thằng chó này mày… – tên kia định dơ cây tuýp sắt vụt tôi thì cô gái kia lên tiếng… – Nào lui về sau – cô gái lườm tên thanh niên kia một cái rồi sau đó nhìn phía tôi ánh mắt có phần tinh nghịch… – Nè tôi tạm chấp nhận là anh nhầm lẫn, nhưng anh vẫn nợ tôi đấy nhé – cô gái mỉm cười nhìn tôi… – Tôi nợ cô cái gì, đã nhầm lẫn xong thì thôi còn nợ cái gì nữa – tôi khó hiểu nhìn cô gái… – Biết đâu anh thấy tôi xinh đẹp cho lên bày trò nhầm lẫn ý định bắt cóc tôi thì sao – cô gái vẻ mặt nghiêm túc nói…
Lúc này trên đầu tôi một dấu hỏi to đùng đang hiện lên…
– Này cô ảo tưởng quá rồi đấy, tôi biết cô là ai mà định bắt cóc, tôi không có điên, thôi bảo đàn em cô tránh ra để tôi về – tôi nói xong định lên xe thì… – Bụp… Tôi bị một người nào đó đạp vào eo ngã từ trên xe xuống đất… – Con mẹ mày nói giọng gì đấy – thằng tóc vàng vừa đạp tôi lên tiếng… – Chát… Lui về sau – cô gái vung tay vả thằng tóc vàng một cái định đi lại đỡ tôi, tôi ôm eo đứng dậy móc điện thoại ra điện cho thằng Biên… – Alo gọi gì thế mày – thằng Biên bắt máy trả lời… – Mày kêu anh em đến đường Xxx, chỗ nhà hàng Hạnh Phúc… – tôi nói xong cúp máy, nhìn vào thằng vừa đạp tôi trừng mắt nói… – Chúng mày thích đông bắt nạt ít à, giỏi giết tao này… – dường như lúc này máu điên đã che đi sự bình tĩnh và khôn ngoan, tôi đưa tay xuống bóp mạnh vùng eo cho đỡ đau… – Anh có làm sao không – cô gái nhìn tôi hỏi, tôi không trả lời mà nhìn chằm chằm về phía đám thanh niên kia, thằng nào cũng mặt hằm hằm sau khi bị tôi thách thức…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyensexngan.net
Mấy phút sau một chiếc ô tô 16 chỗ đậu ngay bên cạnh chỗ của tôi, cửa mở ra thằng Biên bước xuống trước nhìn tôi ôm eo thì nó lại gần hỏi…
– Mày có sao không… – Đau sắp không nói được rồi này – tôi nói khó khăn… – Bọn mày thích nổi ở đất này à – thằng Biên nhìn về bọn kia trầm giọng hỏi… – Ai chà, chú Biên dạo này uy phong gớm nha hi hi – cô gái kia lên tiếng, lúc này thằng Biên nhìn qua cô gái bỗng nó tròn mắt… – Chị chị… Oanh… sao chị ở đây – thằng Biên sau một hồi ngạc nhiên liền vui mừng nói… – Ừ chị mới về, đây là bạn chú à – cô gái tên Oanh kia liếc mắt về phía tôi hỏi… – Vâng nó bạn em, thôi có gì hiểu lầm mọi người bỏ qua đi – thằng Biên cười nói… – Ừm ừm – cô gái tên Oanh gật đầu… – Thôi mấy anh em về nghỉ đi tí nữa tôi sẽ chở chị Oanh về – thằng Biên nói với đám đàn em phía sau của cô gái, đám kia nhìn về phía cô gái rồi gật đầu rời đi, cùng lúc đó đám anh em phía sau thằng Biên cũng lên xe 16 chỗ bắt đầu rời đi… – Thôi tối rồi mình vào luôn nhà hàng bên kia ăn gì đã rồi về, coi như chào mừng chị mới về nước – thằng Biên lên tiếng nói… – Ừm nhất trí – chị Oanh gật đầu… – Tao bận rồi – tôi nói xong lên xe rồi phóng về luôn, để lại thằng Biên đang khó hiểu phía sau… – Hi cậu bạn của chú thật thú vị đó – chị Oanh nở nụ cười nhí nhảnh nhìn về phía tôi nói… – Thằng này nó hơi trầm tính một tí, nhưng tính nó tốt lắm, thôi mình vào kia đi, ngày mai anh Hải về rồi tổ chức luôn một thể…
Nói xong thằng Biên cùng chị Oanh đi vào trong nhà hàng…
Cuộc nói chuyện đó tôi không hề được biết, kèm theo những rắc rối sau này, những rắc rối mang tên Oanh…
Về đến nhà mang theo tâm trạng có chút bực bội đi vào trong nhà, dì đang ở dưới bếp nấu nướng gì đó, tôi không nói gì mà đi thẳng lên tầng vào phòng tắm rửa, trong làn nước ấm tôi nghĩ lại mới thấy mình ngu thật, đang đâu đi rước lấy phiền toái, lại còn bị đạp oan một cái, đúng là không cái dại nào bằng cái dại này, anh hùng rởm mà…
Tắm xong tôi mới nhận ra rằng mình không mang quần áo, bèn quấn khăn tắm đi ra bên ngoài, mở cửa đã thấy dì ngồi trên giường tay cầm bộ quần áo đưa cho tôi…
– Tắm mà không mang quần áo gì hết, nhỡ cảm lạnh thì sao – dì lên tiếng nói… – Con quên thôi, mà bố con đâu rồi – tôi đưa tay nhận lấy bộ quần áo nhìn dì hỏi… – Bố con vừa chạy qua nhà ông ngoại có chút việc ý, thôi vô trong mặc quần áo đi rồi xuống ăn cơm – dì mỉm cười nói xong đứng lên định đi, tôi liền kéo dì lại ôm cái thân thể mềm mại kia vào lòng, dì khẽ giật mình vì hành động có phần bất ngờ của tôi, nhưng rất nhanh dì vòng tay ôm lấy vòng eo của tôi mà mỉm cười…
Tôi cúi xuống hôn lên môi dì một nụ hôn nhẹ nhàng, buông rơi bộ quần áo đang cầm trên tay khẽ đẩy dì nằm xuống giường, bàn tay hư hỏng bắt đầu khám phá trên cái thân thể mịn màng ấy.
– Ư… ưm… – những tiếng rên nhẹ trong cổ họng của dì như một liệu thuốc kích thích cái ham muốn trỗi dậy ở trong tôi, bàn tay khẽ đưa xuống dưới, không khó để có thể xâm nhập được vào vùng đất ấm áp, ẩm ướt kia…
Dì cũng bất ngờ đưa tay xuống sờ lên cậu nhỏ đang dần thức tỉnh của tôi mà xoa nhẹ, điều đó khiến tôi như muốn điên lên, cái cảm xúc này còn mãnh liệt hơn khi tôi tiếp xúc với Linh nữa…
Đưa tay xuống vén chân váy lên, đôi mắt tôi như nhìn chằm chằm vào đó, cái quần lót ren màu đỏ trong thật bắt mắt, dì khẽ đưa tay be lại, khuôn mặt ửng đỏ ngại ngùng, tôi mỉm cười dỡ tay dì ra, khẽ vén quần lót của dì sang một bên, ôi sao nó lại đẹp đến vậy…
Tôi như mất đi ý thức khi nhìn vào cô bé của dì, 2 bên mũm mĩm hồng hào, với những sợi lông lớt phớt được tỉa gọn gàng, khẽ đưa hai ngón tay vạch nhẹ hai bên mép, một chất dịch nhẹ nhàng chảy ra, tôi bắt đầu xoa nhẹ nhàng vòng quanh cô bé của dì, một ngón tay từ từ cho vào trong…
– Ư… ư… đừng… Hoàng… – tiếng thở dốc của dì vang lên, nhưng hành động của dì thì trái ngược lại với câu nói, dì đưa tay khéo đầu tôi lên và hôn một cách mãnh liệt, tôi rút tay ra nằm đè lên dì, một tay cầm lấy cậu nhỏ đang căng cứng mà quẹt nhẹ nhàng quanh cô bé đang khóc của dì… – Con cho vào nhé… – tôi thì thầm vào tai dì, dì ôm chặt lấy tôi khẽ gật đầu, tôi không còn nhịn nổi nữa đắt đầu đẩy nhẹ vào trong, cảm giác thít chặt ấm nóng bắt đầu bao trùm lấy đầu của cậu nhỏ… – Ưm… nhẹ thôi… – dì khẽ lên tiếng…
Dường như lúc này tôi chẳng còn nghe thấy gì hết vẫn tiếp tục đẩy cậu nhỏ chui vào sâu bên trong…
“Anh Nợ Một Câu Yêu Thương Cho Mai Này”…
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm 2 con người đang quấn lấy nhau phải giật mình, tôi định mặc kệ, nhưng dì liền đẩy tôi ra nói…
– Con nghe điện thoại đi – nói rồi dì chạy luôn ra ngoài.
Tôi nhìn điện thoại là số máy lạ, thầm bực bội chửi thề một tiếng, khẽ nhìn xuống dưới cậu nhỏ đang teo dần mà nói…
– Thôi tạm nhịn đi… haizz.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dì Lan |
Tác giả | Kally Kun |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ dì, Đụ máy bay, Truyện loạn luân, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 03-05-2024 12:16:23 |