Đầy tớ
Tiếng cửa vang lên. Bà hội đồng mở ra, người đứng trước mặt cô là Ngọc Mai.
Cô tỉnh bơ:
“Có chi mà cô đập cửa to thế?”Dạ, chẳng là con nghe tiếng ai la trong này”
Nguyên là mợ hai đã tắm rửa xong xuôi, nghỉ ngơi cả, nhưng vì gian phòng cũng không cách xa lắm, thành ra nếu có tiếng động phát ra kế bên vẫn chủ tâm nghe thấy.
Mai Trâm bĩu môi:
“Ối cô lại lo hão…”
Thế rồi chẳng nói chẳng rằng Ngọc Mai bước vào trong, tình thế cứ như một cuộc đánh ghen tới nơi.
Mắt cô lia khắp nơi, rồi bất chợt nhìn thấy Như.
Nó đang lúi húi quỳ xuống sàn, tay cầm giẻ lau lấy lau để.
Giọng nữ quát lên:
“Mày làm gì trong này thế?”
Tức thì bà hội đồng đi tới, chỉ tay vào nó, giọng rít lên:
“Thằng nhãi con này đem nước làm đổ lung tung… khiến tao vấp té đau điếng cả người… Tao mới sai nó bắt phạt lau hết sạch sàn mới thôi!”
Tức thì mặt mợ hai giãn ra, cô chẳng còn chút mảy may thắc mắc chi nữa.
Giọng nhỏ nhẹ làm sao:
“Vậy tiếng kêu khổ sở lúc nãy là…”
Bà hội đồng chốt câu.
“Phải lúc nãy là dì té trúng sàn đấy”
Mợ hai thở phào:
“Ôi vậy mà con cứ tưởng… nó làm điều thất thố với dì”
Bà hội đồng trợn mắt lên:
“Cái cô này… Nó còn nhỏ… sao dám làm cái chuyện đó… Nào nó có phải thứ hùm beo mà to gan lớn mật đến thế.”
Biết mình lỡ lời thất kính, mợ hai cúi mình:
“Ôi con thật thất lễ… con lỡ lời… xin dì bỏ qua cho”
Giọng nữ hạ xuống:
“Quả là lắm chuyện mà… thôi tôi về…”
Rồi Mai Trâm khẽ bước đi, nhưng dư âm cuộc giao hợp vẫn còn đó, người cô run làm sao, hai chân không còn vững nữa.
Thấy thế Ngọc Mai mới tiến sát tới, tỏ vẻ xin lỗi.
“Chắc dì té đau lắm phải không? Chân dì run quá…”
Giọng nữ rít lên, vẻ lúng túng:
“Phải… vẫn còn run… Cô đỡ tôi về phòng một thể…”
Mai Trâm nhìn nó, một cái nhìn đầy ai oán làm sao.
Nó cố gượng, miệng mím môi cố không bật thành tiếng. Cảm giác hưng phấn làm sao, một cú vỗ về giống đực trào dâng trong nó.
Ngọc Mai quát nó:
“Mày thật là cẩu thả quá mà! Không lau hết thì đừng hòng ngủ sớm… Rõ chưa?”
Nó bẽn lẽn làm ra vẻ hối hận lắm:
“Dạ… con biết rồi!”
Thế rồi nó nhìn theo dáng lưng run rẩy của bà hội đồng, chân đi hai hàng run run làm sao, mợ hai phải dìu từng bước nom thật tội.
Nguyên là khi có tiếng động bên ngoài, cả hai mới giật mình.
Rồi lẹ làng mặc y phục lại, chỉ có đồ của nó là ướt sũng.
May mắn thay, vì phòng vẫn còn tối, Ngọc Mai không để ý đến quần áo của nó, nếu không thì chuyện cũng khó nói lắm đây.
Nó giương mắt nhìn sang bồn tắm, khố quần của nó, áo quần đồ lót của bà hội đồng vẫn còn rơi vãi ngay đó.
Thực may mắn là nó nghĩ ra kế này, việc lấy thân chặn đường vô quả là hiệu quả a.
Nếu không thì chuyện sẽ thành một thứ thảm họa.
Rồi nó nhấc mình lên, vội gom đồ đem để vào trong thùng.
Mắt nó liếc nhìn bộ áo yếm hồng phớt, thế là nó đưa mũi tới hít hà, rồi tiếp đến là quần lót màu trắng, nó đưa tới ụp mặt vào hít lấy hít để.
Mùi hương gợi dục làm sao, khiến con cặc nó lại cương lên cứng ngắc.
Quả là một tên dâm tặc…
Sáng hôm sau…
Gia nhân trong nhà bảo nó.
“Như à… mày đem chén thuốc vào phòng bà hội đồng đi…”
Nó lục tục đi theo hành lang rồi lại rẽ tới.
Cửa phòng trước mặt nó.
Giọng nữ phát ra:
“Ai đó?”
“Bẩm bà là con ạ”
“Mày vào đi”
Nó mới đẩy cửa vào, gian phòng bên trong lớn làm sao, nội thất đều toát lên vẻ giàu sang.
Nữ chủ nhân lại toát ra vẻ quyến rũ làm sao.
Hôm nay bà hội đồng vận y phục đẹp quá, áo lụa mềm mại, lại trau chuốt thêu thùa đẹp làm sao.
Nó đi tới mà mắt nhìn chòng chọc không thôi.
Bà hội đồng liền quát:
“Mày đi lẹ lên”
Rồi cô khẽ mỉm cười, có ánh mắt nam nhân thèm khát đến thế, nữ nhân nào chẳng hưng phấn trong lòng.
“Mày cũng to gan đấy… nhìn tao chòng chọc không chớp mắt”
Nó liền chữa thẹn:
“Dạ con đâu dám… nào con phải hùm beo…”
Mắt Mai Trâm trợn lên.
Rõ ràng là cố tình trêu cô vụ hôm qua đây mà.
Ấy nhưng nó vẫn thắc mắc lý do kêu nó vô đây. Chẳng lẽ hôm qua vẫn chưa đủ sao. Nó mới nhớ lại câu cuối bà hội đồng thốt ra.
Bà hội đồng tay đưa chén thuốc lên, khóe môi đỏ mọng óng ánh làm sao, giá mà nó được hôn… thì… thì…
Mắt cô liếc tới:
“Mày biết chén thuốc này là gì không?”
Nó mới sực tỉnh, khẽ lau nước miếng.
“Dạ… không biết”
Giọng nữ nhỏ nhẹ:
“Thuốc này an thần… giúp cho nữ nhân… khí huyết linh thông… ngoài ra… còn có tác dụng… Ngừa thai…”
Thế là mặt nó đỏ lên như gấc. Chuyện đàn bà con gái tế nhị thế mà nghe được sao.
Giọng nữ lại tiếp:
“Mày khỏe như thế… tao không dùng thuốc này thì khó tránh khỏi mang nhục”
Rồi lại tiếp tục…
“Mày chớ hoảng, tao chỉ nói cho mày nghe thôi…”
Ái chà, việc còn dài sao. Nó liếm môi.
Giọng nữ rên khẽ:
“Hôm qua quả là kinh hồn. Từ nay về sau tao phải tính kẽ mới được. Ở đây nhiều người tai vách mạch rừng không hợp giấu diếm.”
Nó liền hùa theo:
“Dạ… con cũng nghĩ thế”
Cô phá lên:
“Mày cũng tinh ranh đấy, tao tưởng mày đần độn lắm…”
Ấy là khen vụ tối qua đây mà.
“Thôi mày đi đi”
Nó mới hạ giọng:
“Dạ… bẩm bà con lui…”
“À mà hôm nay mợ hai có việc sai mày đấy!”
Ngọc Mai có việc nhờ đến nó sao.
Không biết là chuyện gì đây, nó lui ra, đóng cửa rồi đi thẳng.
… Bạn đang đọc truyện Đầy tớ tại nguồn: https://truyensexngan.net
Nó đi ra ngoài sân, rồi nghe tiếng lão già kêu tên, thế là nó lục tục đi tới.
Như cúi mình:
“Dạ, ông cho gọi con”
Ông hội đồng gãi má, rồi cũng chép miệng:
“Ờ, đúng là tao có việc, nhân đây con dâu tao muốn về nhà… Mày lấy xe đưa rước nó cẩn thận…”
Hóa ra là Ngọc Mai về thăm nhà đấy sao, cũng phải lâu ngày ở nhà chồng riết cũng nhớ cha mẹ mình a. Làm sao không nhớ được, như nó đây cũng có chút thấy nhớ cha nó ở quê rồi.
“Dạ thưa ông con biết rồi ạ”
Rồi nó quay lưng đi, chạy tới chỗ góc nhà, nó kéo con xe tới trước hiên nhà rồi đứng đó.
Ngọc Mai từ trong nhà bước ra, hôm nay vận bộ áo dài xanh lam đẹp quá, thiêu họa tiết lá cầu kỳ làm sao, đúng dáng vẻ thanh cao quyền quý.
Còn nó thì vẫn là kẻ bần hèn, áo quần cũ sệch sao có thể mơ tới… Nghĩ tới đây nó lại thở dài thườn thượt…
Tức giọng nữ quát lên, cắt đứt mạch tưởng tượng của nó.
“Mày còn đứng đó làm gì? Sao không kéo xe đi”
Nguyên là cô đã lên xe ngồi yên vị, nhưng thấy bóng lưng nó không nhút nhít liền bực mình quát nó một tiếng. Ấy nó mới sực tỉnh mà lật đật cầm thanh gỗ rồi khẽ đưa lên, chân nó bắt đầu chuyển động.
Nó chữa lời:
“Hì… hì… con xao lãng quá… mong mợ hai bỏ quá cho…”
Ngọc Mai lườm nó cái rồi cũng thôi, chuyện cũng chả có gì to tát cả.
Thế rồi nó đưa chân, từng bước rảo đều.
Ra tới cổng, mợ hai chỉ đường cho nó, cứ tới đoạn nào là chạy rồi đoạn nào rẽ. Cứ thế đi hết canh giờ mới tới được đoạn đường cây cối um xùm lên, nhà thưa quá, đất rộng nữa, trồng toàn cây ăn trái cả, kế bên là mé sông rộng khắp. Cảnh này hệt như quê nhà nó.
Tự nhiên nó mủi lòng, thốt ra câu:
“Chỗ của mợ cũng giống chỗ con… nhỉ?”
Xong mợ hai lơ giọng của nó, khiến nó thấy chút tự ái.
Nó cứ chạy đều chân, mồ hôi bắt đầu túa ra. Xong nghe phía sau phát ra tiếng.
Giọng nữ thốt lên:
“Tới nơi rồi, mày chạy chậm lại đi”
Thế nó phải dừng chân lại, xong cũng không chậm hẳn, nó dừng bước.
Trước mặt nó là một ngôi nhà gạch ngói, sân vườn lát gạch khang trang quá, trước nhà trồng hẳn vài cây mận đỏ rực sân.
Hóa ra đây là nhà của mợ hai đấy sao.
Rồi bỗng nghe tiếng trong nhà quát ra. Là tông giọng của đàn ông tuổi trung niên.
“Đứa nào đó…”
Giọng nữ nhỏ nhẹ làm sao:
“Dạ… thưa cha con đã về…”
Một ông bác bước ra, cũng xấp xỉ tuổi cha nó. Vận đồ kiểu dân quê, trông đơn giản làm sao.
Hóa ra cũng nhà bình dân chứ không phải loại trọc phú như lão già.
“Có việc gì mà mày về đây thế?”
Con gái về nhà mà lại hỏi câu thế cũng kỳ cục lắm a.
Ngọc Mai chữa thẹn:
“Dạ… con về thăm cha chứ có việc gì đâu…”
Ông mới nhìn quanh vẻ thăm dò, mắt ngừng ngay chỗ Như. Thấy bộ dạng nó ông cũng đoán được nhiều phần rồi, xong ông vẫn hỏi cho có lễ.
“Nè, thằng nhỏ này con ai thế?”
Mợ hai đon đả:
“Ấy nó làm tớ cho nhà con…”
Rồi ông mới quắt tay:
“Thế con kêu nó vô đây, tội nghiệp kéo xe quãng xa thế chắc mệt lắm…”
Giọng nữ quát lên:
“Mày nghe thấy rồi đấy… Vô đây đi.”
Nó đứng đó, tay cầm khăn lau mồ hôi trán, xong cũng vui vẻ dạ vâng, rồi mới bước chân vô nhà.
Ông mới kêu nó ngồi một góc chỗ sân, rồi đem tới cho nó chén nước.
“Đây mày uống đi con…”
Thái độ thân thương quá, gợi cho nó hình ảnh của cha.
Thế là nó cũng chắp tay cảm ơn.
“Dạ… con xin…”
Rồi nó đưa lên miệng uống một hơi hết sạch, đã khát làm sao.
Xong ông cũng chưa chịu đi, mắt ông nhìn nó chăm chú làm sao, rồi ông mới thốt lên câu.
“Sao tao trông mày quen quá, mày phải con anh tư không?”
Nó mới ngớ người, sao ông bác này lại biết cha nó nhỉ.
“Dạ… ông, cha con tên Tư Sang…”
Ông bác tỏ vẻ mừng rỡ làm sao, Khẽ đưa tay sờ sờ người nó.
“Trời đất… con anh tư đấy sao… bảo sao trông mày giống ảnh lúc trẻ quá… có cái tướng là to hơn thôi…”
“Dạ, sao ông biết cha con ạ?”
“Hồi nhỏ tao có học chung lớp với cha mày chớ đâu, còn anh ba nữa, tụi tao chơi quen thân lắm… Hồi đó định khi nào lớn lên rồi hứa hôn gả con đấy…”
Giọng ông bồi hồi làm sao.
“Ấy thế mà anh tư sau lại rơi vào túng quẫn, nghèo khổ… còn anh ba thì may mắn kiếm được việc làm, lại ưng được con gái ông hội đồng… sau trở nên giàu có…”
Tự nhiên có giọng nữ quát lên:
“Cha… à… sao cứ đem chuyện ra kể khơi khơi thế…”
Ông mới xua tay, làm cho Ngọc Mai trở nên xấu hổ, cô cũng quay người đi, tỏ vẻ giận dỗi.
Ông mới tiếp lời:
“Vậy bây giờ anh tư vẫn khỏe chớ?”
Nó liếm môi, thật thà đáp:
“Dạ, cũng được à ông, cha con lúc trước lái đò mà bị đau tay xong nghỉ ở nhà rồi…”
Giọng ông mới chưng hửng làm sao:
“Vậy… mày đi làm tớ cho anh ba… để kiếm tiền đấy sao?”
Nó đáp lại, giọng có chút chua xót:
“Dạ… chính thế…”
Ông gãi gãi đầu, rồi mới lia mắt sang nhìn con gái ruột:
“Nó là con của anh em với tao đấy, sau này mày phải đối xử tốt với nó… Rõ chưa?”
Mợ hai mới lúng túng, xong cô lí nhí:
“Dạ… con biết mà cha…”
Rồi ông mới đứng lên, đi tới chỗ mợ hai hỏi han, hình như hai người có chuyện nhiều để nói. Thấy thế nó mới kiếm cớ ra trước nhà để khỏi làm phiền cuộc sum họp giữa hai cha con.
Đứng hồi lâu thì mợ hai cũng ra tới cổng…
Ông bác cũng chào tạm biệt nó, cái nhìn của ông mới ấm áp làm sao. Khiến nó thấy lòng nhẹ hẳn.
Giọng nữ nhỏ nhẹ:
“Mày đưa tao về…”
Nhưng mặt cô cứ xám xịt. Hình như giận nó rồi. Chắc chắn đợi nó kéo xe đi khuất mắt rồi mới quát đây mà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đầy tớ |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Đụ giúp việc, Đụ máy bay, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 16-04-2024 05:36:27 |